Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#23 - Hobie.

- Cậu có biết một con kiến có thể nâng vật nặng gấp đôi nó không?

Hắn chưa bắn. Có cái gì đó ở ngoài kia thú vị hơn việc hành hạ Jimin. Cậu quay về phía hắn, ngờ vực chờ đợi câu trả lời. Đôi mắt chứa đầy kiên định và sự vững vàng, quả là một cậu nhóc mạnh mẽ. Nhưng hắn không trả lời cậu. Tên nhà khoa học chầm chậm nhấc tay khỏi cần gạt, chăm chú nhìn vào màn hình camera giám sát, từ góc nhìn của Jimin chỉ có thể thấy ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn ta, cùng một nụ cười quỷ dị.

- Chà, quả là một sinh vật mạnh mẽ. Ta có nên nhân đôi sức mạnh ấy không nhỉ? - Rồi hắn quay mặt lại, đối diện với ánh mắt Jimin - Cậu nghĩ sao? Hửm?

- Tôi không phải món đồ chơi.

- Ồ không, tất nhiên cậu không phải rồi. Tất cả mọi thứ đều có giá trị của nó, và giá trị của cậu còn hơn thế nhiều - Ẩn ý chứa đầy trong từng câu chữ, đáy mắt hắn lại loé lên một nụ cười ma mị - Cậu là hàng limited - Hắn dừng lại một khoảng - Giống như một người quen cũ của ta vậy.

Hô hấp của Jimin nhanh hơn, có cái gì đó trong lời nói của hắn ta khiến tâm trí cậu vang lên một độ rung nhẹ. Jimin cúi thấp mặt, không thể để hắn làm mình sợ hãi được. Cậu hít một hơi thật sâu, đôi mắt chứa đầy tia lửa lườm tên nhà khoa học, chỉ hận không thể chạy tới bóp chết hắn ta. Trong mắt hắn, cậu không khác gì một món đồ vật, hắn coi thường cậu, coi nhẹ mạng sống của con người, tất cả mọi người. Hắn tự tôn mình lên làm đấng tối cao, nhìn những người xung quanh chỉ như chuột bạch. Lệch lạc nhân cách, tâm lí chưa bao giờ ổn định, đột nhiên... Jimin tự hỏi thứ gì đã làm nên một con người như thế.

Nhưng bất kể thứ gì tạo nên hắn, không quan trọng. Hắn đã tha hoá, và kẻ xấu sẽ mãi là kẻ xấu thôi.

- Ngươi đang suy tính cái gì?

- Tiếc quá, cậu bạn đáng yêu của ta, hình như chúng ta chưa tiến hành được rồi - hắn làm vẻ mặt nuối tiếc, tiện tay quay một màn hình camera lại phía Jimin - ta phải đi tiếp khách một chút đây, ở một mình ngoan nhé!

Rồi với lấy cái áo khoác bước ra khỏi phòng.

Jimin không bị cận, bởi vì chắc chắn mái đầu đen bóng hơi xù lên vì gió đang di chuyển trong màn hình camera kia chính là Yoongi. Min Yoongi là một tên đại ngốc, luôn đại ngốc như thế, luôn cố gắng xoay sở mọi thứ một mình. Cậu chắc chắn tên người mèo kia sẽ chẳng có tâm trí đi nhờ trợ giúp đâu, vậy nên ở đây cậu là người duy nhất có khả năng giúp đỡ anh rồi.

Yoongi sẽ không thể con mẹ nó ngờ được đâu, cậu đã bị đem đi trong kén của một con nhện lông Tarantula. Và đoán xem, tên nhà khoa học kia đang tiến về phía cổng với con quái vật  khổng lồ ấy và chuẩn bị xé xác Yoongi ra làm nghìn mảnh, còn tên mèo ngu ngốc kia thì luôn thích chơi trò giả lập anh hùng. Không đời nào Jimin chỉ ngồi đây chống mắt lên mà không làm gì cả.

Cậu khẩn trương nhìn xung quanh, đây là phòng thí nghiệm trên cơ thể sống, nhưng những con thú ngoài kia đều là những con sắp hấp hối, không còn sức di chuyển nữa. Jimin đấm mạnh vào tấm kính để tạo âm thanh, không có động tĩnh gì. Cậu đấm lần thứ hai, thứ ba, la hét thật to ra bên ngoài. Sau vài lần thử đi thử lại, có thứ gì đó động đậy bên trong cái lồng sắt bị tấm vải che phủ.

- Xin chào?! Ai ở trong đó vậy?? XIN CHÀO? Bạn cũng bị bắt sao??

Có một cánh tay nhỏ thò ra ngoài, tấm vải được nâng lên một chút, chỉ đủ để nhìn thấy nửa gương mặt của người trong lồng. Bây giờ Jimin mới nhận ra, lồng không có nắp, chỉ có một tấm vải dày được phủ lên trên một đứa trẻ nhỏ, tầm năm, sáu tuổi.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của cậu, người trong lồng run lên bần bật thụt người vào trong. Cậu vội vã trấn an :

- Không không đừng trốn đi! Anh không làm hại em đâu! Nhìn xem, anh cũng bị nhốt rồi, anh cũng sợ lắm... - Jimin thực sự không biết nên nói gì vào hoàn cảnh này - nên mình làm quen cho bớt sợ nhé... ừm... em tên gì?

Cái lồng sắt đã thôi run rẩy, nhưng vẫn im lặng. Jimin kiên nhẫn chờ thêm.

.

..

...

- Em được dạy là không được nói tên mình cho người lạ... - giọng nói nhút nhát chầm chậm phát ra.

- Eh? À ra vậy - Jimin cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng nhất có thể - Vậy anh giới thiệu trước nhé, anh là Jimin, Park Jimin... Nếu em không thể nói tên thật thì em có thể nói cho anh một cái tên khác, như biệt anh chẳng hạn, để anh xưng hô với em, nhé?

- ... Hobie.

- Được rồi, Hobie - Jimin nghĩ cái tên này thật đáng yêu, cả giọng nói non nớt ấy nữa, tại sao một cậu bé dễ thương thế này lại bị nhốt ở đây cơ chứ - nói anh nghe, em đang làm gì trong lồng sắt vậy?

- Em... tránh nắng.

- Sao em lại tránh nắng vậy Hobie? Em không thích ánh sáng mặt trời sao?

- Không... em thích lắm...

- Vậy thì tại sao?

- Bời vì... papa bảo không được - Giọng cậu bé khẽ run lên khi nhắc tới hai chữ "papa".

- Papa ư? Papa của em đã nói gì?

- Papa... papa nói sẽ biến em thành người khổng lồ, cao lớn và vững chắc như một cây cổ thụ, trở thành siêu anh hùng giải cứu mọi người như Superman, sau đó - giọng cậu bé nhỏ dần lại - sau đó thì... sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa...

- Em... ai lại nỡ bắt nạt một cậu bé dễ thương như em cơ chứ? - Jimin bắt đầu mường tượng ra được câu chuyện của Hobie.

- Em không biết... các bạn ấy cao lớn lắm... các bạn ấy lấy gấu bông của em... em tè dầm... nhưng mama lại mắng em... em được papa đưa đến đây... em... - Tới đây cậu bé bỗng im bặt, dường như có gì đó ở quá khứ làm cậu khiếp sợ, và cậu không muốn nhớ lại một chút nào.

- Anh hiểu rồi - Jimin cất tiếng - Em không cần gượng ép bản thân đâu. Nói anh nghe, Hobie, papa đã hứa sẽ biến em thành siêu anh hùng đúng không?

- Vâng...

- Nhưng đến giờ em vẫn chưa được làm anh hùng.

- Papa nói cái gì cũng cần thời gian và tập luyện...

- Thế em có thích sự tập luyện papa bày ra cho em không?

- ... nó đau lắm...

- Vậy sao em không kêu papa dừng lại?

- Em... muốn trở nên cao lớn hơn...

- Để đi bắt nạt lại các bạn kia ư? Em có muốn các bạn nhỏ hơn em cũng bị cướp mất gấu bông không?

- Không...

- Em thấy đó, bạo lực không phải cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Em hãy nói chuyện tử tế với các bạn ấy, nếu các bạn vẫn bắt nạt em, lúc ấy anh sẽ bảo vệ em!

- Anh đừng đấm bạn...

- Tất nhiên là không rồi! - Jimin cười thật tươi với cậu bé - Anh sẽ chỉ nói chuyện nhẹ nhàng với các bạn thôi, em không cần lo về chuyện đó! Hobie à, em là một cậu bé ngoan, em không cần phải trở nên cao lớn hơn để trở thành anh hùng, sự tốt bụng của em đã là cách giải quyết cho vấn đề rồi! Vì vậy bây giờ - Jimin liếc sang màn hình camera đầy lo lắng - anh hùng nhí có thể giúp anh một việc không?

- Như nào vậy ạ? - Giọng nói của cậu bé tràn đầy háo hức, cậu ngồi hẳn dậy nhưng vẫn còn một chút ngại ngần không dám bỏ tấm vải choàng ra khỏi người.

- Em lại gần đây đi! Đúng rồi, như thế. Thấy cái nút kia không? Em có biết để làm gì không?

- Để mở cánh cửa này đó anh - Hobie chỉ về phía cửa phòng duy nhất nối liền với phòng Jimin.

- Tuyệt vời! Em hãy đưa anh ra ngoài, chúng ta cùng đi ra khỏi đây và giải cứu những người khác ở bên ngoài nhé! Em có thể nói với papa rằng em không cần siêu năng lực nữa, mà bên trong em đã là một siêu anh hùng sẵn rồi. Với lại, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em mà đúng không? Đi với anh, nhé?

- ...

- Em không cần sợ hãi gì cả, anh có thể đảm bảo papa sẽ không làm em đau!

- Anh hứa đi...

- Anh hứa danh dự! - Jimin giơ móc ngoéo lên - Em cần phải đưa anh ra thì chúng ta mới lập nghi thức giữ lời hứa được, đúng không.

Hobie gật đầu.

Tiếng bút bấm vang lên, theo sau là tiếng cửa sắt từ từ mở ra. Cuối cùng thì Jimin cũng thoát ra được cái phòng kín ngột ngạt ấy, cậu hạnh phúc ôm lấy Hobie vào lòng, không ngần ngại móc ngoéo thật chặt với ngón tay ngắn ngắn tròn xinh của cậu bé. Nhưng thời gian để ăn mừng là có hạn, lại không biết giấu cậu bé ở đâu cho an toàn, cậu chỉ còn cách cùng đưa Hobie theo.

Khoan hãy tính đến bản thân mình, ngay bây giờ, Jimin chỉ mong Yoongi ở ngoài kia đừng quá sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com