Phần 5: Thần may mắn
Hôm nay là một buổi sáng tồi tệ của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu đi học trễ, không biết sao nhưng hôm nay cậu lại ngủ rất ngon, không còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ nữa nên cậu mặc kệ luôn báo thức và thức dậy với một tâm thế hỗn loạn. Cậu lật tung cả chăn, bàn học, tủ quần áo để nhanh nhanh chuẩn bị mọi thứ. Trên đường đi học cậu không làm chủ được tốc độ khi đạp xe quá nhanh nên đã thắng gấp nhường đường cho một bà lão và cậu bị té. Cậu té không quá nặng chỉ bị trầy ngoài da, nhiêu đây có là gì so với vết thương lòng của cậu. Không than thở quá lâu cậu nhanh chóng đạp xe tới trường.
Tới trường cậu định sẽ chui lỗ chó vào để khỏi bị ghi tên và phạt lao động nhưng ông trời không có mắt cậu bị bắt lại khi vừa mới len lói suy nghĩ ấy trong đầu. Trời đã nắng, cậu lại mệt đã thế còn phải chịu những lời giáo huấn của thầy giám thị khiến cậu càng mệt hơn. Cậu giận bản thân mình lại tức điên lên khi thấy hắn. Hắn đứng ở đấy, vẫy tay chào cậu rồi còn nở nụ cười tươi rói, hành động ấy của hắn khiến cậu nghĩ hắn đang trêu tức cậu. Cậu trừng mắt nhìn hắn, hắn lại lè lưỡi rồi chạy đi.
- Các em này chiều nay ở lại dọn sạch phòng tập bóng rổ cho tôi, còn bây giờ thì vào lớp đi.
- Dạ
Cậu mệt mỏi cất xe đạp rồi đi vào lớp, vừa tới lớp cậu đã nằm gục lên bàn rồi lại còn trút giận lên người Tae.
- Đau!!! Mày bị điên à? Sao sáng đi học trễ thế bình thường mày đi sớm lắm mà?
- Tao ngủ quên do ngủ ngon quá, lâu rồi mới ngủ ngon được như thế.
Cuối cùng cũng đã tan học nhưng cậu không được về, cậu phải ở lại để dọn vệ sinh. Không như bao nam sinh khác đều đã trốn về cậu ngoan ngoãn cầm dụng cụ đi tới phòng tập bóng rổ, cạnh cậu còn có một người bạn nữa nhưng vẻ mặt cậu ấy có hơi kì lạ
- Mày bị sao đấy???
- Tao...tao...nhà tao có chuyện nên mày ở lại dọn đi ha.
Nói xong cậu bạn ấy chạy biến đi, cậu thở dài rồi nhanh chóng lau dọn. Làm nhanh thì sẽ được về sớm nhưng phòng tập rộng quá không biết nhanh là đến bao giờ. Lau sàn được một nửa thì từ trong phòng thay đồ có rất nhiều đàn anh bước ra, ai cũng cao và đẹp trai, họ luôn toát ra một khí chất rất ngầu, cậu nhìn đến ngớ người. Bỗng một đàn anh thân thiện nhất nhóm, có nụ cười rất đẹp đi đến hỏi chuyện khiến cậu bối rối.
- Em bị phạt hả???
- Ơ...dạ...vâng
- Cố lên nha!!! Fighting!!
Người đàn anh đó dường như truyền cho cậu một tí năng lượng tích cực cộng thêm nụ cười đó khiến cậu tràn trề sức mạnh, cậu thấy vui hơn hẳn. Nước lau sàn đã dơ nên cậu đi vào phòng thay đồ để thay nước, vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng gọi í ới của hắn.
- Này có ai ngoài đó không? Hopie, Seo Joon, Sehun, Jin hú hú mọi người đi hết rồi à, ai đó lấy giúp tôi cái khăn với
Cậu im lặng, cố gắng nhịn cười rồi mới đáp lại
- Nè không có ai ngoài đây đâu, chỉ có tôi thôi
- Ồ là cậu à lấy giúp tôi cái khăn, nó ở tủ bên phải ngăn ngoài cùng.
Cậu tốt bụng đi lấy giúp, cậu ghét hắn thiệt nhưng cậu là nam tử hán sẽ không vì thù hận riêng mà làm những chuyện đồi bại, nếu muốn chơi xấu nhau cậu không ngần ngại gì mà không dở thủ đoạn ngay trước mặt hắn. Hắn mở hé cửa, thò tay ra lấy khăn vừa lấy vừa nói cảm ơn, hắn đẩy cửa ra ngoài, để lộ vùng bụng và vùng ngực trắng nuột. Cậu nhìn hắn mà hốt hoảng, đơ mất mấy giây, tim cậu đập nhanh đến nỗi cậu tưởng cậu sẽ ngất, cậu không tin được rằng có người con trai lại trắng nõn như con gái dùng kem trộn. Cậu nuốt nước bọt, vẫn chưa tin vào mắt mình.
- Ê cậu vô đây làm gì vậy??
- Hả..ơ tôi vào thay nước lau nhà
- Thế thì vào thay đi, bộ cậu muốn nhìn tôi thay đồ à?
- Phải thay chứ, ai mà thèm nhìn anh thay đồ
- Cậu ngại sao? Mặt cậu đỏ hết lên cả
- Gì chứ, tôi đi thay nước đây.
Cậu nhanh chóng chạy vô phòng đầu tiên, phòng mà hắn vừa dùng. Hắn nhếch môi cười khi thấy bộ dạng đó của cậu. Trong phòng tắm, hơi nước nóng bốc lên, tim cậu lại đập nhanh đến điên loạn khi cậu nghĩ về hình ảnh lúc nãy. Cậu nghĩ cậu bị điên rồi, tại sao lại có phản ứng ngu ngốc đó khi thấy cơ thể hắn trần trụi như thế? Cùng là con trai tại sao lại phải ngại chứ? Cậu thở dồn dập, mặt cậu nóng ran, vỗ vỗ vào mặt để lấy lại sự bình tĩnh. Cậu bước ra ngoài thấy hắn ngồi đó bấm điện thoại nên cũng chẳng biết nói gì, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng thay đồ. Bắt tay vào việc được một lúc hắn lại ra phá đám cậu.
- Cậu dọn có một mình thôi hả?
- .......
- Cậu về đi không cần dọn đâu, thể nào ngày mai chả có người dọn. Ở lại làm gì cho phí thời gian.
- Anh nói thật chứ, vậy tôi đi về nếu có bị giám thị bắt gặp tôi sẽ bảo anh là đồ phá đám
- Được thôi, mà này cậu muốn đi chơi với tôi không?
- Không, tại sao tôi phải đi với anh?
- Đi đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho thầy giám thị biết
- Anh đang hăm dọa tôi đấy à?
- Ờm...m cứ coi là như thế đi
Sau một hồi đôi co, kết quả là cậu thua và đành phải đi với hắn, hắn quá lươn lẹo khiến cậu không biết phải cãi ra sao. Dù sao thì đi với hắn cũng vui, cậu sẽ không phải một mình trở về nhà và một mình gặm nhắm nỗi buồn khi đêm xuống. Cả hai cùng đi vào trung tâm thành phố, hắn dừng lại ở một tiệm bách hóa.
- Cậu vào với tôi đi
- Tôi không mua gì đâu, anh vào đi
- Thôi vào chung đi, vào một mình ngại lắm.
Cậu đành ngậm ngùi đi vào với hắn. Đi phía sau hắn cậu cảm thấy như được che chở, tấm lưng dài và bờ vai rộng khiến cậu đắm chìm vào đó cộng với mùi hương bạc hà khiến cậu ngất ngây. Tự bao giờ mà cậu lại nghiện mùi này như vậy, đặc biệt hơn là nó toát ra từ người hắn, cậu yêu mùi hương này. Cậu theo hắn đi một vòng trong tiệm rồi hắn gọi cậu
- Này, sữa dâu và socola tôi nên chọn cái nào đây?
- Anh thích uống vị gì thì cứ lấy thôi, sao lại hỏi tôi?
- Vì có người thích uống sữa dâu
- Thế thì lấy vị dâu.
Không biết nữa, tự nhiên lòng cậu trùng xuống, cậu hụt hẫng man mác buồn. Cậu không biết tại sao nhưng sau khi nghe hắn nói như thế tự dưng cậu cảm thấy bị đổ vỡ. Cậu bị sao í nhỉ, chính bản thân cậu còn cảm thấy kì lạ nữa là. Hắn quyết định lấy sữa vị dâu và lấy thêm một bịch kẹo, snack. Hắn kéo cậu ra ngoài chuẩn bị về thì lại thấy có máy đồ chơi, hắn háo hức kéo cậu lại gần cái máy đấy
- Cậu nhìn xem lâu rồi tôi mới thấy nó
- Bộ anh là con nít à?
- Để tôi test nhân phẩm của mình nào
- Người như anh mà cũng có nhân phẩm sao?
- YEAH!!! Tôi trúng được Ben 10 phiên bản đặc biệt nè.
Hắn như con nít í, vì một món đồ chơi mà nhảy cẫng lên hô hào còn ôm chặt lấy cậu, nụ cười của hắn nhìn kĩ cũng thật đẹp. Nhìn hắn vui vẻ thật, làm cậu cũng vui lây. Sau đó hắn còn đòi đi về nhà chung với cậu . Băng qua con đường quen thuộc để về nhà, cậu hít một hơi thật sâu để ngửi mùi của cỏ dại, cậu thích mùi cỏ dại vì nó thật thanh thuần và trong lành, cậu khẽ cười. Hắn đi bên cạnh cứ ngắm nhìn cậu rồi cười cười, cảm thấy trời hôm nay thật đẹp. Đến nhà, cậu chào tạm biệt hắn rồi vào nhà nhưng đã bị hắn giữ lại
- Cho cậu
- Hở? Không phải anh mua cho người khác sao?
- Không phải là cậu thích vị dâu sao? Kẹo nữa này tôi cho cậu
- Nhưng vì sao?
- Vì để cảm ơn cậu đã đi chơi với tôi hôm nay lại còn là thần may mắn của tôi nữa. Nhờ cậu mà tôi có được nhân vật tôi thích nè.
- Cảm ơn, anh về đi.
- Bye
Tin được không hắn vừa gọi cậu là thần may mắn đó. Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần " là thần may mắn, thần may mắn, thần may mắn". Chỉ vì một câu nói mà khiến cậu vui sướng như vậy quên mất luôn hắn là kẻ thù của cậu. Cậu vui lắm trái tim như được sống lại vậy, từng cảm xúc hân hoan dâng lên trong cậu. Chưa bao giờ cậu vui như ngày hôm nay, với cả việc gọi cậu là thần may mắn cũng chỉ có mình Tae gọi cậu như vậy thôi nhưng cậu lại thấy khá xàm ngược lại đối với hắn ba chữ ấy lại có thể khiến cậu hạnh phúc.
Có lẽ cậu yêu rồi......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com