Và thế giới sẽ mất đi hai người cô đơn (1)
Jimin là một đứa nhóc thường xuyên bị bắt nạt.
Chỉ vì gầy gò, vì lấm lem, vì ba nó mất, còn mẹ nó thì lại hay đi suốt đêm thâu.
Mái tóc bù xù trông như tổ quạ, quần áo nếp nhăn đầy cả mỗi sớm đi học dường như khiến cả lớp chẳng ai muốn đến gần, mặc cho cậu nhóc có sở hữu thành tích học tập đáng nể trong trường hay nụ cười hiền lành, ánh mắt ngây ngô mong chờ mỗi khi có người nào đó trò chuyện cùng (thật ra là nhờ vả) như thế nào.
Jimin luôn đối xử với mọi người bằng lòng nhân ái hết mực, nhưng những gì nó nhận được lại là những từ ngữ xúc phạm, lăng mạ vẻ ngoài mỏng manh cũng như gia đình bất hạnh của mình, và tình huống tệ nhất là những cú đấm đến bật máu lên gương mặt bé nhỏ, chỉ để thõa mãn cảm xúc ích kỷ của đám nhóc con xấu tính ở một băng đảng đầu gấu có tiếng trong chính ngôi trường nó theo học.
☆° ゚゚°☆
Bầu trời ửng hồng trong khí trời âm u se lạnh, gió lồng lộng lướt qua từng chân tơ kẽ tóc, một Park Jimin nằm sõng soài nơi mặt đường, cả người dính đầy đất cát, khoé môi vương vệt máu chảy dài. Mắt mũi nó đỏ hoe, những thanh âm thét gào cuồng loạn trong thân tâm đằng sau lớp vỏ bọc yếu đuối, dường như lòng tự tôn của thằng bé chưa đầy 16 tuổi vừa bị giẫm đạt đến nát bấy, trong một chiều hoàng hôn tắt nắng, rơi vãi khắp những nỗi buồn.
- Mày chịu xin lỗi chưa hả thằng ranh con này?!
Một tên nhóc với tướng tá cao to quát lớn, xung quanh là tụi đàn em cấp 3 không ngừng chỉ chỏ vào cậu trai thảm thương kia, xì xào châm chọc.
- T-tôi xin l-..không...nhưng.....tôi chẳng có lỗi gì cả!
Nước mắt ướt đẫm gò má gầy, nó gắn gượng cắn môi, miệng toan buông lời nhận lỗi rồi lại thôi, bởi nó có làm sai cái quái gì đâu chứ? Chỉ vì lỡ đi ngang qua đám côn đồ đó thôi, Jimin đã bị chúng nó kéo vào mà cho một trận nhừ tử.
- Giờ này mà còn mạnh miệng nữa, bị đập chục lần rồi còn chưa chừa sao?? Sao nhìn mày lại đáng ghét như vậy cơ chứ, cái loại này đáng lẽ phải chết từ lâu rồi mới phải! Aishh cái thằng nhãi này!
Vừa gằn giọng chửi rủa, Tae Mo vừa đạp liên tục từng cú thô bạo lên cơ thể run rẩy trước mắt, khuôn miệng cong lên hài lòng khi nhìn thấy dòng máu đột ngột tuôn ra từ mũi Jimin, trước những đùa cợt, chế giễu xung quanh.
- T-tại sao cứ phải là tôi?
Nó thều thào, bất lực khi những dày xéo bủa vây, bị những đớn đau tấn công tinh thần lẫn thể xác.
- Chả có lý do gì cả, chỉ vì mày đáng bị như thế thôi, mau chóng biết thân biết phận-
- Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
Bỗng, có giọng nói trầm thấp vang lên, một thân ảnh cao, gầy dần tiến về đám đông ồn ã phía trước.
- Khôn hồn thì cút, đừng có xía vào việc của tụi tao nếu không muốn bị vạ lây, Yoonie-bé-nhỏ ạ.
Mắt vừa liếc qua bảng tên Min Yoongi 11A2 đính ngay ngắn trên áo đồng phục, Tae Mo đã nhếch môi, khinh khỉnh đáp lời cậu nhóc.
- Nếu các anh còn tiếp tục hành hung người khác như thế này, tôi sẽ báo với giáo viên đấy.
- Vậy ư? Cứ việc. Chắc cậu học sinh này không biết tao là cháu thầy hiệu trưởng?
Hắn bật cười ha hả, sau đó lại không ngừng dụi gần chục cú thúc nữa vào bụng Jimin, khiến nó lần nữa rên rỉ vì những vết bầm không những chưa khỏi mà lại còn tăng thêm bội phần.
- A.....
Đau đớn đến nỗi chẳng thể cất lời, nhưng không hiểu vì sao, trong tâm can Jimin giờ phút này vẫn cảm nhận được niềm an ủi thiết tha, kể từ lúc người lạ ấy xuất hiện. Dẫu Yoonie-gì-gì-ấy có thể không giúp được gì cho nó cả, nhưng ít ra anh vẫn là người đầu tiên xen ngang vào những cuộc hành hạ không hồi kết của gã đầu sỏ hung đồ đó.
- N-này!
Tae Mo bất ngờ khi Yoongi bỏ qua những lời xấc xược của kẻ bắt nạt ngoài tai mà hớt hải chạy đến bên Jimin, bàn tay thô ráp nắm lấy cẳng tay hắn, nghiêm nghị cất lời.
- Anh hãy thôi ngay cái việc hành hung người khác đi.
- Á à? Mày dám bảo tao dừng lại?! Lá gan to vậy thì hôm nay để cho hai đứa mày nhừ đòn nhé! Anh em, lên!
Đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia hung tợn, khi hắn vừa ra dấu cũng là lúc đồng bọn ồ ạt nhào đến chỗ Yoongi và Jimin. Bọn nó đẩy Yoongi ngã xuống, hằn lên gương mặt trắng trẻo những dấu ửng đỏ, thụi vào bụng anh những cú điếng người. Mùi mồ hôi chua chát xen lẫn mùi máu tanh nồng, những câu reo hò khoái chí, bao khuôn mặt hung hãn xa lạ cứ thế xẹt ngang qua tâm trí, và dẫu có tổn thương ra sao, anh cũng chỉ làm một việc duy nhất là giương mắt lên nhìn Tae Mo đầy thách thức, để hắn thêm phần sôi máu mà lao vào cuộc ẩu đả như một con thiêu thân.
☆° ゚゚°☆
Vật vã suốt gần nửa tiếng đồng hồ đến nỗi chiều buông từ bao giờ mà chẳng biết, cả hai cơ thể bầm dập nằm cạnh nhau, quần áo xộc xệch nhớp nháp, Jimin thậm chí đã ngất đi từ lâu.
- S-sao không tiếp tục?
Tiếng nói đứt gãy, ảm đạm tan vào hư không, nhưng đôi đồng tử anh vẫn ánh lên hết thảy kiên cường và ngang ngạnh làm Tae Mo có đôi chút chột dạ, chẳng hiểu cớ gì mà Yoongi lại hệt như thằng nhóc Jimin đó vào cái lần đầu bị một trận te tua như thế, đập nó đến mỏi cả tay mà vẫn nhất quyết không chịu dập đầu tạ lỗi.
Nhưng mà.... hãy chờ đi, vài lần như thế, liệu tụi mày còn chống cự nổi?!
- Còn tưởng như thế nào, hoá ra cũng chỉ thuộc hàng nhãi nhép. Lần này chỉ là khởi động thôi. Tụi tao có việc bận nên đi trước nhé, mau lo cho bé Park đi, Yoonie-anh-hùng! Haha!
- Không cần anh nhắc.
Yoongi cố hết sức gượng dậy, bế bồng Jimin lên bằng hai cánh tay mỏi nhừ, đặt nó nằm lên chiếc ghế đá dài ở gần đó. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại xả thân vì một người lạ đến thế, chắc là vì cái lúc vừa nhìn thấy nó, tim anh đã hẫng mất một nhịp, và một nỗi niềm đồng cảm đã dâng kín trái tim này chăng?
Được tận mắt chứng kiến cũng như tự mình trải nghiệm chiều này, Yoongi mới thấu rằng nạn bạo lực học đường kinh hoàng đến độ nào. Bởi đó giờ chỉ sống trong nhung lụa, hoàng tử bé của cha mẹ, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, anh có bị la mắng bao giờ, huống hồ là bị giã như giã gạo như thế. Khác một trời một vực so với Jimin bé nhỏ.
Chuyện nó bị bắt nạt, chuyện nhà nó không ấm êm, gần như hơn nửa trường đều biết cả. Đến cả giáo viên cũng hay tin. Vậy mà chẳng ai làm gì. Không một động thái dù chỉ là nhỏ nhặt. Đám bạn lớp anh suốt ngày bàn tán ra vào, buông không biết bao câu giễu cợt khó nghe, vẽ nên nên một Park Jimin tội nghiệp đến nhường nào. Mỗi lần như vậy, Yoongi chỉ lẳng lặng bước ra xa, giấu đi một nỗi u buồn, thương cảm vì cậu bé đáng thương đó, luôn cầu mong nó sẽ được an yên, và những cuộc bắt nạt sẽ thôi tái diễn.
Và... ban nãy, đúng là anh chẳng giúp thằng bé được gì nhiều, nhưng có lẽ từ hôm nay, thế giới sẽ mất đi hai người cô đơn, vì Park Jimin giờ đây đã có thêm một người bạn là Min Yoongi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com