Phiên ngoại: Ngôi làng ở Gwangju
Trước năm sáu tuổi, Hoseok sống ở Gwangju.
Có thể Hoseok không nhớ. Kí ức của một đứa bé rất dễ bị thay đổi hay lãng quên. Gwangju đầy nắng và gió. Gwangju có ngôi làng lạc hậu, cổ hủ. Ngôi làng có cái miếu thờ to. Ngôi làng có nhà họ Min danh giá. Ngôi làng mà cả người lớn lẫn trẻ em đều mặc Hanbok, không riêng gì ngày lễ. Ngôi làng mà, đẳng cấp giàu nghèo được phân chia rạch ròi y như thời phong kiến.
Hoseok không nhớ, nhưng Yoongi sẽ không bao giờ quên.
Nhà họ Min đã sống ở Gwangju - đúng hơn là ngôi làng ấy, hàng thế hệ rồi. Nơi ấy như vương quốc của riêng họ. Vì thế, Min Yoongi - đích tử nhà họ Min, ngay từ khi còn là một cậu bé, đã là một ông trời con.
Huống chi, đứa bé này, thân thể bẩm sinh không tốt, nên càng được nuông chiều. Được chiều đến hư. Cái gì nó muốn, thì bằng mọi giá phải có cho bằng được. Khi Min Yoongi vừa ý một món đồ nào đó, nó chỉ cần chỉ tay vào, người ta sẽ tự khắc biết mà mang về nhà cho nó.
Hoseok cũng vì vậy, mà được đưa về nhà họ Min.
Chân Min Yoongi yếu lắm, không thể vận động mạnh như chạy hay nhảy xa. Người nhà họ Min xót con, cũng không dám để nó làm trị liệu vật lí. Vì thế Min Yoongi đi đâu cũng có người bồng người bế. Người ta chỉ xoa bóp chân cho nó mỗi ngày để cơ bắp không bị teo lại. Kể từ khi Yoongi sinh ra, đôi chân nó dường như chỉ là một vật trang trí thừa thãi. Có lẽ cả đời nó cũng sẽ chẳng dùng đến.
Thỉnh thoảng, Yoongi nổi hứng muốn ra ngoài mua đồ. Và thế là gã hầu, sẽ bế nó trên cánh tay, đưa nó đi nhìn các sạp hàng náo nhiệt ở khu họp chợ. Hoseok được mang về nhà họ Min, cũng là vì một trong những buổi ra ngoài dạo chơi như vậy của Min Yoongi.
Ngày hôm đó, trời nắng gắt hay âm u, Min Yoongi không nhớ. Nó chỉ nhớ mình nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu bò trên mặt đất, cả người lấm lem bẩn thỉu. Cách đó không xa có một cái giỏ bị đổ, bên trong là chăn bông bé xíu. Có lẽ đứa trẻ ấy tự mình bò ra khỏi giỏ. Nó cứ khóc không ngừng. Nhưng không ai quan tâm nó cả.
Min Yoongi nhìn đứa bé ấy chằm chằm. Nó hỏi người hầu đang bế mình rằng, Đứa trẻ kia cũng không có chân sao?
Ý là, có phải chân của đứa bé đó cũng không dùng được, cho nên mới phải bò lăn trên đất như vậy không.
Người hầu dừng lại, nhẹ nhàng trả lời, "Có lẽ không phải, chỉ là mới đển tuổi biết bò, nên như vậy thôi ạ."
Sau đó lại hỏi.
"Thiếu gia, người muốn đứa bé này sao?"
Tất cả mọi thứ Min Yoongi muốn, chỉ cần xuất hiện trong ngôi làng này, dù có là người hay vật, Min gia cũng sẽ lấy về cho nó.
Min Yoongi khi ấy bao nhiêu tuổi? Hình như mới sáu tuổi. Thế nhưng không có một người bạn nào cả. Người ta e sợ thân phận của nó, không đứa trẻ nào muốn lại gần bắt chuyện cùng nó. Rất nhiều lần, Yoongi ngồi trên xe lăn nhìn ra bên ngoài, thấy lũ trẻ chơi đùa vui vẻ với nhau, nó lại muốn có một người bạn cho riêng mình.
"Tắm rửa sạch sẽ rồi mang nó đến phòng ta." Min Yoongi nói như vậy.
Ở ống tay áo của đứa trẻ bẩn thỉu nọ, thêu một chữ "Hoseok". Yoongi biết được điều này khi quần áo đã được giặt sạch của bé chuyển tới phòng mình. Nó nhìn qua một lát, rồi đẩy xe tới bên cái nôi chứa bé, nghiêng đầu hỏi, "Tên em là Hoseok sao?"
Bé như nghe không hiểu nó muốn hỏi gì, chỉ khua khua hai tay. Yoongi bèn chìa một ngón tay ra phía trước. Bé liền lập tức bắt lấy. Xúc cảm mềm mềm ấm ấm quấn lấy xúc giác của Yoongi, cũng quấn lấy trái tim của nó.
"Hoseok."
Yoongi thử gọi lại lần nữa.
Bé mở to đôi mắt nhìn nó, ê a vài tiếng.
"Hoseok."
Min Yoongi vui vẻ gọi, khóe mắt cong cong.
"Anh là Yoongi. Hoseok phải nhớ nhé."
...
Yoongi rất thích Hoseok. Mà nếu nó đã thích, thì cũng chẳng ai dám dị nghị. Không ai hỏi đứa trẻ ấy là con của ai, cũng không ai tới nhận. Hoseok cứ như vậy mà được nhà họ Min nuôi lớn.
Người trong nhà họ Min cho rằng Hoseok là một món đồ tốt, khiến cho thiếu gia vui vẻ. Nhưng với Yoongi, Hoseok là bạn tốt nhất của nó. Mà không, còn hơn cả bạn tốt. Nó muốn ở bên Hoseok, cũng không cần những người khác nữa.
Thời gian cứ như vậy trôi qua. Hoseok từ một đứa trẻ bé xíu, giờ đã lớn hơn, có thể chạy chỗ này, đi chỗ nọ, thậm chí còn có thể trèo lên cây hồng để hái quả cho Yoongi cùng ăn. Yoongi thương Hoseok vô cùng. Hai người vẫn luôn ở cùng một phòng, cũng không phân giường. Yoongi luôn muốn ôm Hoseok khi ngủ. Chỉ có như vậy, nó mới có thể an giấc.
Dù không thể sử dụng đôi chân của mình, nhưng Yoongi cũng không còn cảm thấy quá đau buồn. Hoseok xuất hiện, đã lấp đầy tất cả những khiếm khuyết trong trái tim nó.
Mãi cho đến một ngày kia.
Mẹ Yoongi gọi nó đến phòng, đóng cửa lại, nói với nó rằng, Hoseok phải đi rồi.
Phải đi là sao? Yoongi không hiểu.
Bố mẹ thằng bé đã đến đón, nên phải cho Hoseok về thôi, Yoongi. Mẹ Yoongi biết con trai mình rất thích Hoseok, nhưng họ có thể giữ Hoseok lại, chẳng qua là vì tưởng đó là trẻ mồ côi. Bây giờ gia đình người ta từ phương xa lặn lội tới, đương nhiên phải trả Hoseok về.
Yoongi không nhớ nó đã kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ như thế nào. Nó tự đẩy xa lăn về phía phòng khách. Cửa đang hé. Nó nhìn vào trong, thấy hai người lạ mặt đang ôm lấy Hoseok của nó, luôn miệng giải thích và xin lỗi.
Câu chuyện mà Yoongi nghe được. Người đàn ông ngoại tình, nhưng không muốn bỏ vợ, lừa dối nhân tình khiến người đàn bà kia phát rồ. Bà ta bắt cóc con của hai người, đem vứt đến một nơi thật xa để trả thù.
Nó cười nhạt. Tình thương rẻ mạt.
Nhưng Hoseok sẽ không theo họ đâu. Hoseok rất thích nó. Hoseok đã nói muốn ở cùng nó thật lâu thật lâu mà.
Yoongi nghĩ như vậy.
Nhưng cuối cùng, Hoseok thất hứa.
Hoseok chui trong chăn, hai mắt mở to nhìn Yoongi, Anh Yoongi, bố mẹ tới đón em về đấy.
Em muốn đi sao? Yoongi vòng tay ôm Hoseok, nhẹ nhàng hỏi.
Ngày kia là khởi hành rồi.
Yoongi không nói gì nữa.
Anh Yoongi? Hoseok nghi hoặc gọi.
Ngủ đi. Ngày mai anh dẫn em tới một nơi. Yoongi hôn trán Hoseok, nói như vậy.
...
Ngôi làng ở Gwangju có rất nhiều mộ.
Họ an táng người thân ngay bên cạnh nơi sinh sống, thứ nhất là vì không muốn đi xa khỏi làng, thứ hai là vì tập tục của nơi này.
Buổi đêm trước ngày khi Hoseok phải đi, cậu vẫn nằm ngủ cạnh Yoongi. Vừa qua nửa đêm, Yoongi lay Hoseok dậy. Nó gọi, "Hoseok dậy thôi, chúng ta đi nào."
Hoseok dụi dụi mắt, ngái ngủ "vâng" một tiếng, cũng không hỏi thêm. Thời gian chung sống cùng Yoongi đã rèn cho Hoseok một thói quen - cũng giống như rất nhiều người ở nơi này, đó là không bao giờ từ chối, phục tùng Yoongi một cách vô điều kiện.
Có một tên hầu đang đợi sẵn ở cửa. Đó là người theo hầu Yoongi lâu nhất, cũng là người đã mang Hoseok về cho Yoongi.
Hôm nay Yoongi không ngồi xe lăn.
Tên hầu bế Yoongi trên tay, Hoseok theo sau họ. Ánh sáng yếu ớt của đèn pin cùng ánh sáng lập lòe của bọn đom đóm khiến cho Hoseok hơi sợ hãi.
"Anh Yoongi ơi?" Hoseok gọi.
"Ừ, không sao đâu Hoseok. Sắp tới rồi." Yoongi không quay đầu lại, nhưng vẫn lên tiếng trấn an. Họ đang tới khu mộ.
Những gò đất cao cao và đám cỏ khiến Hoseok hơi chật vật khi di chuyển. Nhưng cậu không muốn mất dấu Yoongi và tên hầu nọ, nên vẫn cố gắng đi theo. Sao Yoongi lại dẫn mình tới đây? Lần đầu tiên, đứa bé Hoseok mơ hồ tự hỏi. Lần đầu tiên, cậu tỏ ra nghi ngờ về mục đích của người đã lớn lên cùng mình.
Bọn họ dừng lại trước một ngôi mộ. Bên dưới là hào nước đen ngòm. Đèn pin rọi xuống cũng không thấy rõ dưới nước có gì.
Tên hầu như đã biết việc cần làm. Hắn đặt Yoongi xuống, sau đó xắn tay áo, lúi húi bên hào nước như muốn tìm kiếm cái gì.
Trong lúc đó, Yoongi nói chuyện với Hoseok, "Hoseok, lại đây."
Hoseok ngoan ngoãn đến gần. Yoongi ôm rịt lấy cậu.
"Ngày mai Hoseok phải xa anh rồi."
"Em sẽ gửi thư về cho Yoongi mà."
"Em sẽ quên anh cho mà xem." Yoongi buồn bã nói.
"Không, em không quên đâu. Sao có thể quên được." Hoseok quả quyết nói.
"Anh rất lo bọn họ không cho Hoseok ăn no. Hoseok ngày xưa từng bị đói đến mức cứ khóc mãi còn gì."
"Không đâu, Yoongi, họ là gia đình của em mà."
Hai đứa trẻ cứ nói chuyện mãi, cho tới khi tên hầu quay trở lại, tên tay là một con cá trê. Con cá bị tách rời khỏi nguồn nước, quẫy mình thật mạnh, những mong thoát được khỏi cánh tay như gọng kìm của tên hầu, nhưng vô vọng.
Yoongi tiếp nhận con cá đó. Ghì chặt nó trên đám cỏ.
"Hình như Hoseok chưa bao giờ ăn thử đồ anh nấu nhỉ? Vậy giờ anh nấu cho Hoseok ăn nhé?"
"Hoseok ăn cái này xong, sau này sẽ không sợ đói nữa."
Nụ cười của Yoongi trong bóng đêm, đột nhiên trở nên thật quỷ dị. Nhưng Hoseok lại cứ như bị thôi miên, miệng cậu há ra. Không hiểu sao lại đáp lời.
"Vâng."
"Ngoan lắm."
...
Cá trê rỉa mộ, làm ổ dưới bùn.
Người ăn cá trê bắt ở mộ phần tổ tiên, cả đời không thể rời khỏi quê hương. Dù có đi xa đến đâu, cuối cùng cũng sẽ phải trở về. Bởi vì ràng buộc.
Ăn thịt cá trê, cũng là ăn thịt tổ tiên.
Yoongi biết rõ điều này. Nó còn biết, sau khi Hoseok ăn xong, dù cậu không mang họ Min, dù cậu không cùng huyết thống với nó, nhưng rồi sẽ không thể rời khỏi nó.
Nhà họ Min đứng vững được ở cái làng này bao năm, không thể không dựa vào thủ đoạn. Một trong những thủ đoạn đó là sự thao túng về mặt ẩm thực.
Người nhà họ Min nấu ăn rất ngon. Món ăn làm ra như có bỏ thêm anh túc, khiến người ta có thể ăn không ngừng, như một con nghiện vậy.
Họ biết nấu ăn, biết cách thỏa mãn và thu hút vị giác của người khác. Thậm chí, còn có thể thôi miên.
Nhà họ Min tận dụng lợi thế đó của mình mà làm giàu ở Gwangju, nhưng cũng chưa làm điều gì quá đáng. Yoongi cũng không cảm thấy mình quá đáng. Nó chỉ muốn đảm bảo rằng, Hoseok sẽ không quên nó.
Mà nó, cũng sẽ tìm được Hoseok.
Yoongi hạnh phúc nhìn Hoseok ăn thịt cá trắng mềm trong bát, dịu dàng nói.
"Ăn nhiều một chút. Chắc phải rất lâu nữa, anh mới lại nấu cá cho Hoseok ăn được."
"Ăn cho hết, đừng bỏ phí, nhé?"
"Vâng ạ, anh Yoongi."
Hoseok đáp.
Hoseok không biết rằng, khi ăn xong con cá đó, sẽ có một ngày, cậu mắc phải chứng bệnh "tìm về nguồn cội". Cậu sẽ không muốn ăn bất cứ thứ gì, nếu như chúng không xuất phát từ ngôi làng này. Chỉ có đồ ăn được nấu bởi Min Yoongi, hoặc những người có cùng chung tổ tiên kia, mới có thể kích thích vị giác của cậu.
Dù cho Hoseok có đói đến đâu, dạ dày cậu cũng sẽ không có cảm giác.
Nếu như không trở về với tổ tiên. Tổ tiên Min gia mà cậu đã ăn thịt,
cậu sẽ chết đói.
|
Nhưng đó lại là chuyện của sau này.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com