Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20

* cốc cốc *

" Dạ ra liền " Nhi nói vọng ra ngoài

Cầm lấy tay nắm cửa, cô vặn và kéo vào. Nhìn thấy hai Kỳ đang ở trước mặt cô sững người, tự dưng cơ thể cô như bị thứ gì làm cho cứng cả người. Miệng chỉ ú ớ mà không thể nói gì thêm. Khác với cô, Doãn Kỳ chỉ lặng thinh. Tay đưa ra bức thư tối qua. Nhi sợ hãi mà lùi người vào trong phòng, nhãn cầu bỗng thu lại. Cô biết trong lá thư đó chính là gì, cô chỉ biết quỳ rụp xuống giương đôi mắt đang sợ đến phát khiếp đó nhìn cậu. Còn cậu chỉ nhìn cô với sự lạnh lẽo đến chán ghét. Thừa nhận rằng cậu có chút gì đó với Nhi. Nhưng khi gặp lại người con gái cậu từng rung động đó sao lại chẳng còn gì nữa.

" Ha..Cậu biết rồi sao, cậu sẽ làm gì đây. Giết tôi ?"

" Giết sao, tôi không nỡ làm điều đó. Nói sao nhỉ, quả thật trong tâm tôi cũng từng thương cô đó. Nhưng tôi lại chẳng ngờ cô lại trơ trẽn đến vậy "

" Là kẻ nào trơ trẽn ? Cậu nói vậy không thấy nhục à ! Bản thân đã có vợ có con mà lại tơ tình đến tôi, là ai đã tìm ai trước hả cậu hai !?!"

Ả không nói sai, chính cậu là người thêu dệt ra câu chuyện này. Kẻ nào sai kẻ nào đúng cũng chưa hẳn là đã như vậy. Nhi kéo cậu xuống điên tiết nói ra.

" Sao cậu không nói với mấy người trong nhà này là cậu đã đến cái nơi đó. Rồi đích thân kêu tôi đấm bóp cậu. Cậu sợ à ? Cậu sợ cậu biến thành một thằng chồng tệ, sợ thành một thằng cha đáng chê trách sao" Nhi nói

Hai Kỳ đẩy ả ra khỏi người mình. Cậu không dám thừa nhận, nếu thừa nhận thì cả đời cậu sẽ ra sao.

" Phải đó, tôi tìm cô trước. Nhưng cô lại làm ra điều nhục nhã đó. Là ai mới kinh tởm hơn ai "

" Cả hai ta đều như nhau cả cậu hai, cậu không giữ tôi thì tôi sẽ nói ra hết. Cả tình cảm thoáng chốc đó của cậu nữa "

" Cô !" Cậu điếng cả người. Ai mà có ngờ con ả này lại là người dám nói dám làm. Cậu hai bóp cổ cô, ghì cô vào vách tường. Cậu nói, từng câu chữ một đều nhấn mạnh rõ ràng.

" Tôi là Mẫn Doãn Kỳ, có những chuyện người thường không làm được. Nhưng với tôi lại rất đơn giản !"

" Cậu dám không ? Cậu hai Thạc mà biết khó mà chấp nhận đó !" Dù cho cậu đang ra sức doạ nạt thì cô vẫn rất kiên quyết.

Nghe đến ba chữ " Cậu hai Thạc " Doãn Kỳ như bị nắm trúng điểm yếu. Cậu buông lỏng tay mình, khẽ quay mặt đi.

" Cô muốn cái quái gì đây ?"

" Tiền và một danh phận "

" Tiền thì cô muốn bao nhiêu tôi cho cô đủ. Nhưng muốn bước chân vào nhà này chẳng dễ như bước vào cái động điếm của cô đâu "

" Bởi nên mới có đứa bé này đó cậu " Nhi cười nói

Doãn Kỳ đi ra đóng cửa lại, kéo chiếc ghế gỗ ra rồi ngồi xuống. Cô từ tốn ngồi xuống giường đối diện với cậu. Cậu đưa ánh mắt xuống cái bụng đã dần to ra kia. Nhi thấy thế mới nói

" Sao nào, cậu còn lưỡng lự cái gì "

" Làm vợ tôi cô sẽ được cái gì "

" Tôi yêu cậu, yêu cả cái gia tài ngất trời này của cậu "

" yêu tôi sao " Cậu bật cười

" Yêu tôi mà đẩy tôi đến bước đường cùng này, cũng gọi là yêu sao "

" Thích không ? Bởi yêu nên tôi bất chấp cả cái mạng què này đó ! " Cô cười lớn nói

Doãn Kỳ nghiêng đầu, vẻ mặt ngờ vực hỏi

" Cái thai trong bụng là của kẻ nào ?"

" Một thằng đầu đường xó chợ " cô nói như thể đó là điều bình thường. Cậu nghe vậy mà nắm chặt lòng bàn tay mình đến nỗi gân tay nổi lên trông đáng sợ vô cùng.

" Nuôi con thằng lưu manh với con ả điếm này giống như bôi tro trát trấu vậy đúng không " Cô ả nói rồi ngừng

" Nhưng mà biết làm sao đây, cậu không khôn thì sao trách tôi được "

Cậu chẳng nói lấy lời nào, lời ả thốt ra  như là con dao đâm thẳng lên trái tim đã từng vững trải. Ả xỉ báng cậu không thương tiếc tuy nhiên ả nói đúng. Phải chi cậu không động lòng, không tìm đến cô ả thì làm gì có cớ sự ngày hôm nay. Không tại cậu thì tại ai.

" Cô yêu tôi đúng không  ?"

Cô không nói, cái nhìn trìu mến nhưng lại oán hận người đàn ông ở trước mắt.

" Cô từ bỏ tôi đã là một cách yêu rồi, tôi xin cô "

" Không ngờ, một người nổi nức danh như cậu lại cầu xin con điếm này. Đừng như vậy nữa, nó làm tôi yếu lòng đó "

Doãn Kỳ tha thiết cầu xin Nhi, chỉ có khi con người ta bị nhắm trúng điểm yếu thì đó là lúc sĩ diện chẳng là cái thá gì cả. Cậu hai tiến lại gần cô hơn, tay giữ lấy bã vai gầy gò đó. Ngón tay cậu báu lên đôi vai ấy, như là thể hiện cơn giận đến mức không thể làm gì được. Anh Nhi gỡ bàn tay đang cố giữ lấy vai cô, cô hướng ánh mắt lạnh như dao kia nhìn lên khuôn mặt đã khiến cô say đắm.

" Cậu hai, gặp được cậu tôi đã yêu cậu mất rồi. " Cô nhẹ đặt bàn tay thô ráp kia lên gò má mình. Vẫn là làn da mịn màng ấy, tay cô giữ lấy phía sau gáy cậu rồi kéo nó xuống. Môi cô áp sát môi cậu, đây là cái hôn đầu tiên giữa cô và cậu. Càng hôn lại càng sâu, hai Kỳ dấn thân vào sắc dục cùng cô ả. Cậu nào hay biết, lặng lẽ sau cánh cửa hé mở kia là hai Thạc.

Người hai Thạc run lên bần bật, chảy dài hai hàng nước mắt trên khuôn mặt đẹp đẽ. Nhìn cảnh hai Kỳ ôm lấy cô ta, kéo eo cô kể sát mình. Đôi môi đã từng hôn hai Thạc bây giờ đã dành cho một kẻ khác. Đau quá, con tim quặn lại từng cơn, đến cả thở cũng trở nên khó khăn. Có lẽ cơ thể cậu muốn kéo cậu khỏi cái cảnh tượng ghê tởm này. Cậu lê đôi chân trần dưới nền đất lạnh buốt, mắt đã biến thành màu đen kịt chẳng thấy chút tươi sáng. Cậu không còn muốn sống nữa rồi.

________________________________

 Ngày hôm ấy, không ai biết giữa cậu và Nhi đã xảy ra thêm chuyện gì. Nhưng điều đáng để nói là hai Thạc bỗng dưng lại vui vẻ như những ngày đầu, những ngày tháng cậu còn ở cạnh Mẫn Doãn Kỳ ở độ tuổi đôi mươi. Kể cả con Thụy còn kinh ngạc, lâu lâu nó lại chọc ghẹo cậu nó miết. Canh cậu hai Thạc ngồi ở đâu nó lại sáp vào mà hỏi ngay:

" Cậu ! Bộ hai Kỳ với hai Thạc làm lành rồi hả chèn "

" Bây phái lắm hả, mà ngày nào cũng hỏi hết dị " Cậu kỳ cọ đôi dép của mình, vừa kỳ vừa nói.

" Tại thấy cậu vui đó, có bao giờ mà cậu vui như mấy ngày này đâu. Cứ hễ vui được một lúc là lại bí xị mặt. "

" Tao hay vậy lắm hả bây ??"

" Dạaaa" Thụy nó kéo dài chữ dạ, làm cậu phải bật cười. Cậu nhìn ra con sông rồi nói

" Vui vì đó là những ngày cần buông bỏ vài thứ "

" Cậu nói cái gì mà khó hiểu quá à. Thôi thôi cậu lên trên ăn trưa với bà với cậu mợ đi. Còn mấy chuyện này để con làm "

Thạc bị con Thụy đuổi khỏi đây cũng đành đi lên nhà trên. Trong lúc đi cậu vô tình khựng người lại trước căn phòng ấy. Cậu không suy nghĩ, không nói, không hận, không khóc. Chỉ là một khoảng trống, trống vắng như hố đen.

Cậu chào bà rồi cũng ngồi xuống cạnh mợ ba. Út Hạnh thấy cậu là liền bới ngay chén cơm cho cậu. Cậu cảm ơn cô, cậu gắp thức ăn bỏ vào trong chén mình. Bà nhìn cậu nhưng không nói gì cả. Kì lạ nếu như là thường bữa như mọi ngày thì bà đã chửi cậu từ khi cậu đi lên nhà trên rồi. Nay lại làm như không có chuyện gì.

" Má, hay bữa nào cả gia đình mình đi chùa nhen má !"

" Muốn thì cứ mà đi, phải hỏi xem anh hai con có bận bịu gì không đã "

Doãn Kỳ nói:

" Con không có "

" Vậy thì ngày tới đi "

Hai Thạc bỗng nói:

" Má cho con xin phép không đi được không ? Tại con bận "

" Bây không đi thì bữa khác đi. " Bà nói

Doãn Kỳ nhìn hai Thạc, Thạc nhìn cậu, nhìn rất lâu. Thế mà chẳng có chút cảm xúc gì cả, cảm như là hai người xa lạ.

Sau bữa ăn, hai Kỳ có tìm hai Thạc. Cậu đi vào trong buồng hai Thạc, thấy Thạc đang uống thuốc nên cũng lại gần hỏi thăm đôi bà câu. Thạc đang uống dang dở thấy hai Kỳ cũng buông xuống.

" Mình uống đi, thấy tui mà mình giống như thấy ma vậy hả "

Thạc im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo từ lúc nào chẳng hay. Thạc mới để những viên thuốc xuống, nói với Kỳ.

" Mình đã nói với cô ấy chưa ?"

Nhắc đến Anh Nhi, hai Kỳ khựng người lại. Nhớ lại ngày hôm đó cậu giả tạo mỉm cười nói với Thạc.

" Tui nói rồi nhưng cô ta lì lắm. Không chịu đi mới ghê chứ "

" Vậy sao? Đã làm đến chuyện xấu hổ đó rồi còn giả nhân giả nghĩa nữa hả ?"

Nghe đến đó hai Kỳ đứng đơ người, tay chân bủn rủn hẳn ra. Thạc đứng dậy. Kỳ đi lại gần cậu cố giải thích nhưng mọi thứ đã vô nghĩa từ lâu rồi. Khoảnh khắc đó chính mắt cậu thấy, thấy hai Kỳ làm chuyện đó với cô ta chứ chẳng còn là nghe từ miệng ai. Thì bây giờ đây, Doãn Kỳ có nói gì cũng chỉ là đang tự thú nhận sự tội lỗi của mình mà thôi.

" Cậu hai, từ trước đến nay chưa từng có một ngày nào tôi phụ lòng cậu. Vậy cớ gì hết ngày này đến ngày khác, cậu làm tôi khổ sở sống không bằng chết vậy hả !!" Thạc gào lên. Tiếng gào đó như xé đi tâm can của Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ nắm lấy đôi tay nhỏ của Hạo Thạc. Thạc gỡ cái nắm tay ấy, Thạc nhớ lại đôi tay này đã từng ôm eo của người con gái đó, lại chính đôi tay này đan xen vào đôi bàn tay của người con gái đó. Cái cảm giác phản bội từ chính người mình tin tưởng nhất nó đau hàng trăm hàng vạn lần cái đau khác. Doãn Kỳ ôm cậu vào lòng mặc cho cậu có đấm có cào cáu thì Doãn Kỳ vẫn giữ cậu cho bằng được.

" Mẫn Doãn Kỳ ! Buông tôi ra! Hãy buông tôi ra, bỏ đôi tay ghê tởm ấy khỏi người tôi !" Cậu khóc, khóc trong nỗi niềm uất hận đến tột cùng.

" Là tui sai, tui có lỗi với mình nhiều lắm. Mình có trách có giận có đánh gì mình cứ làm. Nhưng mình đừng có đi, đừng đi đâu hết, Hạo Thạc !"

" Doãn Kỳ à, đừng nói những lời đó nữa. Đã biết bao nhiêu lần cậu nói như vậy rồi. Có lần nào cậu thật sự có lòng thay đổi, có lòng vì tôi mà yêu như cách tôi yêu cậu hay chưa ?" Cậu khóc đến khàn cả giọng, hai Kỳ xót lắm. Nhưng mà biết làm sao đây.

" Tui biết sai rồi Thạc à, mình tha thứ cho tui lần cuối cùng này đi Thạc. Tui xin thề trong lòng này tui chỉ yêu mỗi một mình mình. "

" Yêu, cậu nói lời này với một mình tôi hay là với cả Anh Nhi ?"

" Tui..."

Doãn Kỳ buông cậu ra, nước mắt lại chảy xuống rồi. Hạo Thạc mỉm cười nhìn Doãn Kỳ. Nhìn người đàn ông mình từng yêu. Doãn Kỳ khóc, cậu sờ nhẹ lên mặt Hạo Thạc. Đôi môi run rẩy muốn nói điều gì nhưng không thể nói ra.

" Từ nay và về sau. Sẽ chẳng có cậu hai Thạc nào cả. Cũng chẳng có Trịnh Hạo Thạc hết lòng vì Mẫn Doãn Kỳ "

Nói xong cậu hôn nhẹ lên môi Doãn Kỳ. Kỳ nhắm mắt lại, nước mắt bên mắt trái chảy dài một đường thẳng rơi xuống nền nhà. Hạo Thạc đẩy Doãn Kỳ khỏi người mình. Cậu lại ngăn tủ trên đầu giường mình, kéo ngăn đầu tiên ra, trên tay cậu là một tờ giấy đã mòn rách, đó như là vết tích của thời gian.

" Mình định làm gì với hôn thú hả ? Hạo Thạc, có chuyện gì cũng không được động vào nó "

" Tại sao không được ? Đến nước này rồi thì nó không là nghĩa lí gì cả "

Thạc nói dứt câu, cậu cầm ngang rồi nắm lấy phần chính giữa. Cả hai tay xé rách đi tờ giấy tượng trưng cho cuộc hôn nhân không ai đồng tình này. Doãn Kỳ trơ mắt nhìn hai mảnh của hôn thú rơi xuống đất, Thạc lặng người đi.

" Cậu yên tâm, tôi xé nó tức là tôi không còn là gì trong nhà này nữa. Sớm thôi cậu sẽ được thoát khỏi tôi, cũng sẽ có được thứ tình yêu cậu mơ ước " Thạc đi ra ngoài, bỏ lại Kỳ bơ vơ trong buồng. Cậu như kẻ mất hồn vía, chân lảo đảo đi đến lại hai mảnh giấy kia. Tay cầm nó lên mà khóc không thành tiếng. Cậu sai rồi, cậu thật sự đã sai lắm rồi. Làm ơn, Hạo Thạc đừng bỏ cậu mà đi...

________________________________

Tức quá mọi người ạ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com