chương 1 (1)
Đông về, mang theo cái tiết đại hàn rét buốt. Đêm đen trở nên kinh hoàng và ngày dài cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao, nhất là khi họ chẳng có nổi một chốn nương than tử tế.
Yoongi nhớ khi còn thơ bé, nhớ những buổi anh ngồi bên ô cửa sổ, chờ tuyết rơi. Mẹ anh sẽ biết ngay cái khoảnh khắc kỳ diệu ấy, bà liếc nhìn trời rồi thông báo với cả gia đình nhỏ rằng chiều nay là có tuyết.
Và như thế, Yoongi cứ luôn đợi. Đợi chờ là điều mà anh đã học được từ khi còn rất nhỏ, ở kiếp này.
Nhưng giờ anh không đợi tuyết nữa, bởi anh biết khi đông tới tuyết sẽ rơi, và khi tuyết rơi sẽ kéo theo cái lạnh khắc nghiệt nhất mà Yoongi từng trải qua trên đời. Anh không biết mình còn có thể cầm cự bao lâu nữa.
Anh không biết họ còn có thể cầm cự bao lâu nữa.
Yoongi rời mắt khỏi khung cửa số bé ton hon. Trên mặt khung gỗ đã có vết nứt, nó sẽ không chống chọi được thêm mấy bữa, nhưng giờ họ chỉ có thế.
Hoseok trở mình, và Yoongi lập tức phi tới bên giường em. Anh cẩn trọng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ, không muốn em cử động nhiều. Em ốm. Ốm từ lâu lắm rồi. Anh lo cho Hoseok tới nỗi trong đầu anh, cả ngày chỉ đều nghĩ về em.
Thật khó để có thể không lo lắng cho người mà anh đã thương cả đời. Vì một Hoseok, anh sẵn sàng đánh đổi tính mạng mình. Hoseok ấy, vẫn là Hoseok từ kiếp trước. Từ biết bao cái kiếp trước đây mà anh không đếm xuể, Yoongi ngắm nhìn em, không phải Hoseok ở 'lần trước' từng nắm tay anh, mà là cậu trai nhỏ anh bắt gặp ngoài khu chợ nhiều năm về trước.
"Em thế nào?" Yoongi hỏi, cũng biết câu hỏi ấy đối với cậu ấy chẳng khác nào một sự xúc phạm. Chất chứa trong căn cabin chật chội là chen chúc biết bao đau đớn khổ sở. Một cái bóng mờ vẫn luôn lù lù hiện hữu, nói anh nghe về một tương lai đã được báo trước, nhưng Yoongi sẽ vờ như không biết đến nó, không phải hôm nay. Không phải ngày mai.
Anh có Hoseok của anh đây rồi, đôi bàn tay vốn ấm áp giờ lạnh cóng trong lòng bàn tay anh. Nào có quan trọng gì, đúng không? Miễn là họ còn có nhau, thì cả thế giới ngoài kia cứ việc mặc sức mà biến thành đống tro tàn đi. Yoongi thực sự cho rằng, ngay cả ngôi làng này, dẫu có đột ngột bốc cháy đi nữa thì anh cũng chẳng thèm ngó ngàng đâu – mà như vậy nghĩa là mùa đông này cũng ấm lên một chút. Đôi gò má em sẽ hồng hào hơn một chút. Nghĩa là đôi bàn tay kia sẽ trở về nhiệt độ vốn có.
"Em lạnh," Hoseok nói không ra hơi, nhưng em siết chặt lấy tay Yoongi. Anh lặng nhìn hai đôi bàn tay quấn quit không rời, rồi chợt nhận ra mình đã nín thở tự lúc nào. Yoongi thở dài, khiến em giương mắt lên nhìn mình, trên môi thấp thoáng nét cười yếu ớt.
Không, không thể thế được, Yoongi nghĩ, truyền hơi ấm của mình cho em. Chuyện đó vốn đâu thể ập đến vào lúc này. Cả hai – bọn họ từng trải qua những ngày tháng còn tệ hại hơn lúc này nhiều mà, đúng không? Họ đã kéo nhau ra khỏi đống đổ nát tàn dư của tuyệt vọng để tìm một nơi chốn bình yên hơn. Hạn hán, nghèo đói đều từng vượt qua được.
Nhưng khi đó và bây giờ, hoàn toàn không giống nhau. Bởi lúc này, họ co quắp lấy nhau, cố chấp tìm lấy chút hơi ấm, bờ môi em nứt nẻ tím xanh.
Em vẫn luôn là tạo vật xinh đẹp nhất trên cõi đời dài đằng đẵng của Yoongi. Tuyệt mĩ nhất, hoàn hảo nhất, một sự thật bất biến.
"Chỉ vài tuần nữa thôi," Yoongi áp môi mình lên tay em, trao em nụ hôn nhẹ nhàng như không muốn làm tổn thương người anh trân quý. Em gầy quá. Nghĩ đến đây mà Yoongi sợ hãi – sợ những gì mà lão thầy thuốc già trong làng từng nói khi đông mới chớm về, rằng nếu em không chóng khỏe lên, thì sẽ chẳng còn hy vọng nào cho em nữa.
Cho cả hai người, bởi Yoongi sẽ đi theo Hoseok tới cùng trời cuối đất.
"Gắng thêm một chút nữa thôi," Yoongi nghe tiếng mình lạc đi. Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt em cũng biết bất. Có tiếng thở gấp gáp, ngắt quãng, anh không chắc là tiếng Hoseok hay chỉ là tiếng gió rít ngoài cái chòi xập xệ này. Cái thứ thảm hại đến đáng buồn để có thể lấp liếm mà gọi là một ngôi nhà.
Từng có những ngày khá hơn thế này, Yoongi chắc chắn vậy. Nhưng Hoseok sẽ không nhớ. Có lẽ em chẳng bao giờ nhớ, nhưng cũng không sao. Đó là lý do Yoongi ở đây, lý do mà họ có thể cùng nhau đi đến tận điểm này giữa dòng thời gian mênh mông, dầu họ có ở đâu. Dầu họ có phải sống cuộc sống thế nào đi nữa.
"Nhỡ như em không thể?" Giọng em yếu quá rồi. Gò má em hốc hác, từng sợi tóc rủ xuống như những sợi chỉ xơ, lòa xòa trên trán em. Yoongi gạt bớt chúng ra. Khi mùa xuân tới, anh sẽ cắt tóc cho Hoseok. Cùng nhau tận hưởng những buổi sáng ngập tràn nắng ấm. Ngắm nhìn hoa lá nảy mẩm, từng hàng cây khẽ đung đưa theo làn gió đẹp tựa một bức họa. Xuân sẽ tới, và xuân sẽ đi, và trước khi ta kịp để ý thì mùa hè đã lại tới rồi.
Yoongi cứ lẩm bẩm lien hồi, một câu thần chú trấn an tinh thần, một lời hứa với Hoseok rằng em sẽ lại được ngắm nhìn một mùa xuân nữa, sẽ lại tắm mình trong ánh nắng vàng ruộm của tiết hạ chói chang. Rồi họ sẽ cùng vượt qua một mùa thu lạnh lẽo và một mùa đông khắc nghiệt nữa, giống như năm nay thôi.
Hoseok nằm đó lắng nghe anh, nụ cười vẫn không rời khỏi khuôn miệng. Em ốm, ta đều biết, nhưng khi em cười, nó khiến gương mặt em thêm tươi tắn. Không rạng ngời như trước, nhưng em đã có thêm chút màu sắc.
Chỉ một chút nữa thôi, Yoongi như muốn cầu xin. Một ngày bắt đầu rồi lại kết thúc, cho tới khi đêm xuống, phủ lên họ tấm màn đen kịt, để rồi lại một lần nữa tấm màn ấy bị xé toạc đi đầy tùy ý khi mặt trời ló rạng, Yoongi vẫn chắp tay, cầu một lời nguyện không thành tiếng. Anh chưa từng tin vào một thực thể nào mang tên chúa trời. Nhưng chỉ lần này, Yoongi cầu nguyện.
Và anh cứ cầu, cầu, cầu mãi cho tới khi anh nhận ra nó không còn là những lời nguyện trong im lặng nữa, bởi nếu chúa trời thực sự tồn tại, vậy khả năng ông ta nghe được lời thỉnh cầu của Yoongi sẽ tăng lên nếu anh thực sự nói ra, đúng không? Yoongi muốn nghĩ vậy.
Hoseok ngủ li bì, nhưng mỗi sáng Yoongi tự hỏi sao quầng thâm trên mắt em lại càng đen hơn trước.
"Em yêu anh," lần đầu tiên sau một khoảng thời gian thật dài, Hoseok nở nụ cười bằng tất cả sức lực còn lại trong em. Ánh mắt lấp lánh, khóe miệng tươi tắn mở rộng. Nếu Yoongi cứ chằm chằm nhìn em của lúc ấy thật lâu, có lẽ anh sẽ thực sự nghĩ mọi chuyện vẫn ổn, rằng chẳng có cơn đau ốm nào dai dẳng đeo bám Hoseok như một thứ oan hồn dã tâm. Nhưng rồi Hoseok bắt đầu ho, cơn họ mạnh và lớn tiếng, và Yoongi bị kéo lại với thực tại.
Anh không nói về cơn ho, vì Hoseok còn đang cười, và em càng không thích chuyện mình đau ốm bị lôi ra. Về nhưng cơn ho không ngớt và những màn lạnh sống lưng giờ đã ngấm vào từng mạch máu em.
Yoongi luồn tay qua kẽ tóc Hoseok – tóc em dài tới mức Yoongi bắt đầu sợ việc phải cắt nó một khi mùa xuân sang.
"Mặt trời có thể mọc rồi lại lặn, nhưng em vẫn sẽ yêu anh mỗi khi sớm mai đến," Hoseok lại nói, ngón tay khẽ quấn quanh cổ tay Yoongi. Em yếu lắm rồi. Yoongi cắn môi, sợ rằng nếu không đánh lạc hướng bản than bằng cơn đau xác thịt, anh thực sự sẽ bật khóc. Mà như vậy Hoseok sẽ buồn lắm, anh biết chứ. "À cả khi đêm xuống nữa."
"Hoseok," tiếng thì thầm là thứ âm thanh lớn nhất có thể vang vọng giữa bốn bức tường của không gian này. Hoseok vẫn cười như thể chẳng điều gì trên đời có thể khiến em bận tâm. Yoongi lướt nhẹ một nụ hôn lên môi Hoseok. Anh khẽ vuốt ve gò má em, trân quý lưu giữ từng chút hơi ấm em có thể tỏa ra.
Một ngọn lửa bùng lên, từ Hoseok truyền sang Yoongi, lan từ đầu đến chân, thấm vào từng mạch máu, từng tế bào.
"Anh cũng yêu em nhiều như thế," Yoongi nói với em khi cả hai vừa dứt ra. Anh lập tức cảm thấy nhớ nhung, đau đớn mà nụ hôn Hoseok để lại cứ âm ỉ bên trong anh.
Hít một hơi thật sâu, rồi lại run rẩy thở dài. Yoongi cuộn người ôm lấy Hoseok, để trán mình chạm vào trán em. Hoseok vẫn cười với anh, và Yoongi – Yoongi cuối cùng cũng chịu trả lại cho em nụ cười của mình. Một nụ cười thống khổ, nhưng anh cho rằng nếu Hoseok còn có thể dùng nụ cười chống lại hoàn cảnh khắc nghiệt mà thế giới này đè lên đôi vai gầy của em, ít nhất anh cũng có thể cười với người duy nhất mà anh từng yêu suốt cả kiếp người này.
Bởi Yoongi không chắc chuyện đã bắt đầu thế nào, và sẽ kết thúc ra sao, nhưng anh biết một sự thật giản đơn rằng: tình yêu giữa hai người họ còn dữ dội hơn cả sức nóng của mặt trời. Tình yêu đó vẫn luôn ở đây, kiếp trước, kiếp này và kiếp sau cũng thế.
Cứ thế, họ ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com