Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

•20•

"Ui da... Chết tiệt rát quá"- anh dần mở hai mi mắt ra thấy lạ chống hai tay tính bật dậy thì cơn đau bắt anh phải dừng lại.

"Anh tỉnh rồi à? Muốn ăn chút gì đó không?"- cậu từ phía bên phải bước tới trên tay là bình đựng nước không quá to. Cậu đặt nhẹ chiếc bình lên bàn kéo ghế ngồi gần bên giường anh.

"Anh...h... Chuyện hôm qua... anh xin lỗi"

"Không sao! Anh đừng như thế nữa là được"- cậu nghe vậy liền cười không quên trách móc.

"Ờm..."

"Hì... Mà lúc anh ghen lên trông đáng sợ thật"

Hai người trò chuyện cười khúc khích rồi cậu chạy đi đâu đó lát sau mang đến bên anh một bát cháo trắng từng muỗng đút cho anh.

Trước đó...

"Và cũng chính là người mà Hoseok yêu vậy tại sao ta lại không chiến đấu giành tình yêu?"

"Nè Kim NamJoon cậu nói ngớ ngẩn gì vậy? Dừng chuyện ngu ngốc này lại đi"- cậu từ sau bàn làm việc đã tiến lên và đứng ngang với gã và nói.

"Tôi nói là Tôi Yêu Em và muốn được cạnh tranh công bằng với Min YoonGi"

"Tên KHỐN nhà ngươi"

*Chát*

"??"- anh ngỡ ngàng nhìn cậu sau hành động bất ngờ với gã.

"Em... Tán tôi..."

"Sao hả? Bất ngờ à? Tôi chẳng qua lần đó vô tình đụng trúng cậu mới biết cậu là idol dưới trướng bạn tôi, tôi cũng lịch sự đền bù cho cậu bằng bữa ăn rồi sao cậu còn đến đây làm phiền tôi"

"Tôi...i phiền..."- gã bây giờ chỉ biết trố mắt nhìn cậu với bên má còn ửng đỏ bàn tay cậu.

"Jung Hoseok! Em... Đối xử với tôi như vậy sao?"

"Vậy cậu nghĩ tôi đối với cậu thế nào hả Kim NamJoon à không RM chứ nhỉ? Ta chẳng thân nhau lắm"

"Ah!"- lời nói ấy như sấm đánh ngang đầu gã và gã bắt đầu nổi loạn, gã xống tới chỗ cậu đẩy dồn cậu vào tường.

"Trên đời này không có thứ gì tôi muốn mà tôi không thể có kể cả em"- gã mạnh bạo tay vịnh lấy cằm cậu rồi cưỡng hôn một cách quyết liệt. Nhưng chưa được 10s thì gã ngả nhào ra sau, chính anh, anh đến và giải cứu cậu bằng một cú quật ngữa gã rồi đấm thật mạnh làm gã ngã ra sàn. Gân máu anh chen nhau mà nổi lên rần rần. Anh bước tới gã xách cổ áo gã lên, trợn tròn nói với giọng đáng sợ.

"Jung Hoseok là người con trai của tao, tên khốn như ngươi không làm được gì đâu"

"Tks, CHẾT TIỆT!!!!"- gã bật dậy thật nhanh bằng tay trái, tay phải đấm thẳng vào bụng anh. Anh cũng vì vậy mà ngã lăn quay tới chỗ cậu. Còn gã thì đứng khuỵu trông như sắp ngả tay chống trên thành bàn.

"Anh YoonGi! Anh bình tĩnh đã"

"Yahhh"- anh lại lao tới chỗ gã như một con thú điên đang đuổi theo con mồi của mình. Vật lộn, ngấu xé, từng giọt máu tươi tuôn ra từ hai con dã thú đang tranh nhau cương vị Chúa tể sơn lâm(à mà thật ra là đang tranh người yêu đấy!). Hai ngươi xô xát lẩn nhau, kể này đánh, kẻ kia lăn quay rồi lại bật dậy tẩn kẻ kia cứ như vậy căn phòng trở thành chiến trường mọi thứ rối tung như cuộn chỉ. Cậu đứng đó khoan ngăn nhưng không được, họ đi quá giới hạn chịu đựng của cậu...

"DỪNG LẠI NGAY!!!!"- là cậu, cậu hét lớn xé tan bầu không khí dữ dội, hai người theo lẽ tự nhiên cũng dừng lại.

"Đủ chưa? RM cậu biến khỏi đây cho tôi, YoonGi anh xem anh đang làm gì vậy?"

"Anh/Tôi..."- anh và gã đồng thanh.

"Đi ngay cho tôi!!!"

"Tks"- gã đẩy anh sang bên vơ lấy áo vest của mình, tay đưa lên mặt vịnh những vết thương đang rỉ máu từ từ mà ra khỏi phòng.

Cậu đến bên đỡ anh dậy, mặt nghiêm nghị đã vơi đi chút đỉnh, lo lắng cho anh.

"Anh bị thương rồi này, đi bệnh viện thôi!"

"Anh không...g sao"

"Đi bệnh viện cho tôi"- cậu nhìn anh trợn ngược lên khiến anh rùng mình.

Sau đó... À mà kể rồi...

-------------------------------------------------------

"Sắp tới đây nhằm ngày 24/1 thứ 2 chính là mà chúng ta hoàn tất thủ tục hợp tác với trường đại học nhằm cung cấp bữa cơm trưa ngon chứa đầy dinh dưỡng và năng lượng cho học sinh và cũng chính là ngày kỉ niệm công ty Y&H thành lập. Chúng ta sẽ có một buổi tiệc với các cổ đông và những người đại diện bên hợp tác và toàn thể nhân viên chúng ta"

"Yay~~"- tất cả mọi nhân viên tổng cộng gần 100 người trong căn phòng họp vừa tít cùng đồng thanh đứng dậy hét trong vui sướng. Bởi dự án này đối với công ty tầm trung như họ thì đó chính là một dự án đánh dấu bước phát triển lớn lao đối với công ty. Nếu họ thành công trong dự án lần này thì các cổ đông nước ngoài sẽ công nhận, giới thiệu họ với các bên dự án khác cùng nhau hợp tác. Đó là một công mà đôi chuyện, vừa thành công trong dự án lớn nhất có thể đưa công ty lên tầm cao mới và gây ấn tượng mạnh mẽ với các đối tác nước ngoài thật sự là một điều rất đáng mừng. Và rồi buổi tiệc ấy đang diễn ra suôn sẻ...

"Lady and gentleman, today we come... ờ ờm mọi người đến với buộc tiệc này, một là để chúc mừng cho sự phát triển của công ty hai là gặp gỡ các vị cổ đông đáng kính của chúng ta"- anh nhân viên MC hài hước bắt một câu tiếng Anh liền phắn lại tiếng mình khiến mọi người cười vang khắp phòng.

"Trước tiên tôi xin mời Giám đốc đáng kính của chúng ta Min YoonGi lên phát biểu"- anh trong bộ âu phục đen lịch lãm đứng dưới sân khấu sẳn sàng tiến lên.

"Tôi muốn cảm ơn tất cả các nhân viên của công ty đã luôn cố hết sức mình vì công việc, chúng ta hoan nghênh chung"

"Yeah!!!"- mọi người đồng thanh rộn rã, cậu đứng phía dưới cũng vỗ tay cổ vũ cho anh, vừa vỗ vừa cười.

"Tôi cũng xin cảm ơn tới các cổ đông đã tin tưởng chúng tôi"- anh nói rồi quay góc 45° về bên trái hướng tới bàn tiệc sang trọng nhất gập người thể hiện sự tôn trọng.

"Và tôi muốn cảm ơn một người nữa là phó giám đốc Jung Hoseok của tôi, em ấy luôn là người giải quyết những vấn đề nan giải mà không ai có thể làm được. Anh xin mời em lên đây được chứ?"- YoonGi hướng ánh mắt đầy yêu thương về phía cậu con trai đang khoanh tay kia, dang tay mời một cách lịch thiệp.

"Thật ngại quá, tôi xin nói ngắn gọn thôi. Tôi thật lòng cảm ơn tất cả mọi người các vị lãnh đạo, cổ đông của chúng ta và toàn thể nhân viên của công ty. Lời nói cuối cùng, trong năm mới này tất cả chúng ta sẽ cùng cố gắng nhé "

Mọi người một lần nữa đồng thanh hét lớn, song lại cười đùa vui vẻ và họ bắt đầu bữa tiệc của mình... Anh MC tiếp tục công việc của mình, anh và cậu xuống sân khấu cầm ly rượu mời các cổ đông rồi trò chuyện cùng nhau thật vui vẻ.

"Cảm giác này..."- bỗng nhiên cậu ngơ ngẩn...

"Em sao vậy?"- anh thấy vậy lo lắng hỏi.

"À không có gì"- nhanh chóng cậu biện hộ.

"Thật chứ"

"Vâng, không có gì"

"Vậy được"

~£~€~¥~£~€~¥~£~€~¥~£~€~¥~£~€~¥~£
Au: Tây
Hầy hấy 😄 nhihana0406

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: