Chap 20
Hoseok đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, có ai tin chỉ mới hai phút trôi qua nhưng cậu trai đã chỉnh đi chỉnh lại mái tóc mà theo chị Nayeon nói, đã rất hoàn hảo rồi. Mái tóc cậu trai rất mềm, luôn thoang thoảng mùi chanh của dầu gội, phần tóc chạm đến gáy, càng làm Hoseok thêm dịu dàng.
Nụ cười chân thành khó thấy của Hoseok nở trên môi, nếu để bất cứ người nào ở biệt thự của Min Yoongi nhìn thấy, nhất định sẽ nói Hoseok đã bị người ta tráo mất. Không phải Hoseok chưa bao giờ, nhưng nụ cười cậu bất quá cũng chỉ là cái cong môi nhẹ, ý cưới còn không chạm đến đáy mắt, quá giả tạo.
Không phải cậu không thích cười, ngược lại Hoseok còn từng là đứa nhỏ được sơ khen là cười xinh nhất cô nhi viện. Cậu từ nhỏ rất hay cười, lại vô cùng dễ dỗ dành. Bằng chứng đám trẻ ở cô nhi viện có bắt nạt cậu, nhưng chỉ cần chúng gọi Hoseok, cậu sẽ lập tức vui vẻ chạy theo.
Sơ Yuri nói, những đứa trẻ thích cười như cậu cuộc sống nhất định sẽ luôn gặp may mắn, sẽ là người có phúc khí. Nhưng cuối cùng cuộc đời cậu lại trở thành một chuỗi bi kịch, một cái kết đau đớn mà Hoseok không hề đáng nhận.
Min Yoongi dạy cậu, là một sát thủ chuyên nghiệp, trên vai cậu là tổ chức, là nhiệm vụ mà hắn giao, cậu không thể và không bao giờ có thể là một thiếu niên ngây thơ mãi được. Cũng từ dạo đó, Hoseok không thích cười nữa, ngoại trừ cười với Min Yoongi.
Tình yêu mà, bao giờ cũng khiến người ta trở thành kẻ mù, một chút ánh sáng le lói đã đủ làm cho cậu hạnh phúc. Đến khi hắn một lần nữa dập tắt ánh sáng ít ỏi đáng thương của cậu.
Hoseok ôm bó hoa hướng dương đã được gói lại thành một bó, giấy nến nâu nhạt, cái nơ cũng là cậu tự thắt. Tuy không đẹp bằng ngoài cửa hàng hoa, nhưng đây chính là tâm ý của cậu. Hoa hướng dương, cùng Hoseok đến gặp hy vọng của mình.
Hôm nay là cuối tuần, cuộc hẹn của cả hai cuối cùng cũng đến. Seokjin muốn đến tận biệt thự để đón cậu nhưng Hoseok đã từ chối. Min Yoongi là người nguy hiểm ra sao, Hoseok là người hiểu nhất, cậu không thể để Seokjin dính vào hắn.
Thế nên Hoseok nói mình muốn đến trường để học bài trong thư viện, nghe thì hơi miễn cưỡng nhưng là chuyện quá bình thường với "mọt sách" như cậu.
Dù Min Yoongi mua cho cậu rất nhiều sách, thậm chí dành riêng cho cậu một căn phòng để làm phòng đọc sách, chỉ là với cậu vẫn chưa đủ. Thư viện của trường học còn lớn hơn cả thư viện thành phố, bất kì loại sách nào cũng có, bất cứ thể loại nào. Máy lạnh mát mẻ, bước ra ngoài có sẵn tủ bán nước tự động, quá hoàn hảo để một người cuồng sách như cậu ở đó cả ngày. Và có rất nhiều ngày cuối tuần Hoseok đã lên đây chỉ để đọc cho xong cuốn sách cậu yêu thích.
Có khi Jimin sẽ lên cùng cậu, sau đó lại úp sách lên mặt ngủ một giấc, làm cậu phải đánh thức cậu ta dậy để ăn trưa. Có khi chỉ một mình Hoseok, chìm đắm trong những câu chuyện có người lữ hành, theo họ đi từ quốc gia này đến quốc gia khác. Cậu sẽ chôn chân ở thư viện đến tận chiều, nếu Min Yoongi muốn đón sớm thì sẽ gọi cho cậu.
Nhưng từ ngày hôm đó, hắn cũng đã không có mặt ở nhà, dĩ nhiên Stephen, trợ lý của hắn cũng thế. Kim Namjoon vì đã có Stephen nên sẽ ở biệt thự canh giữ. Anh cũng là người đưa cậu đến trường, đợi Hoseok đi vào trong mới lái xe rời đi.
Hoseok canh giờ rất chuẩn xác, cậu đến trước nửa tiếng. Đầu tiên đến thư viện mượn trước vài cuốn sách, vì lần nào Hoseok cũng sẽ mang sách từ thư viện về để tiếp tục đọc. Tiếp theo mời vòng lại đi ra trước cổng để chờ anh Seokjin, bó hoa này Hoseok nói mình gói để tặng cô thủ thư, vì có mấy lần cậu đã tặng cô vài cành hoa hồng, bởi lẽ cô luôn thiên vị Hoseok, chừa cho cậu những cuốn sách mới nhất và len lén đưa nó cho cậu.
Hoseok nhìn đồng hồ trên tay, phải mười phút nữa mới đến giờ hẹn nhưng xa xa cậu đã thấy bóng dáng của một chiếc xe hơi màu trắng đang chạy , chậm rãi dừng trước nơi cậu đứng. Hy vọng của Hoseok, đã đến rồi.
Cửa xe bật mở, Seokjin với cái áo lên sọc ngang màu nâu trắng và áo măng tô màu nâu, quần tây đen, dịu dàng nhìn cậu, thanh âm êm ái gọi tên Hoseok.
"Anh định đến sớm vì sợ để Hoseok đợi, nhưng em lại đến sớm hơn cả anh. Xin lỗi Hoseok nhé, lần sau anh sẽ không để em đợi nữa".
Gương mặt của Seokjin không lạnh lẽo cao ngạo như Min Yoongi, nếu so sánh thì hắn chính là cơn bão tố, làm cho cậu tan nhà nát cửa, còn Seokjin là bầu trời trong xanh sau khi bão tan, vỗ về cậu. Đôi mắt kia lúc nào cũng ấm áp, chạm nhẹ lên trái tim đang đập liên hồi của cậu.
"Không cần đâu mà, là do em muốn đi sớm thôi. Cái này..."
Hoseok hai tay nắm chặt lấy bó hoa trên tay, hai má cảm thấy hơi nóng, giọng cậu nhỏ xíu đến nỗi nếu không phải Seokjin luôn đặt sự chú ý của mình lên Hoseok, thì có lẽ cũng chẳng nghe thấy cậu trai nói gì.
"Hoa này em tặng anh".
Đường đường từng là sát thủ, nhưng bây giờ tặng hoa cho người ta thì không dám, đúng là mất mặt.
Seokjin nhìn bé nhỏ mặt thì cúi gằm xuống nhìn giày, bó hoa thì đưa ra phía trước, cảm thấy đáng yêu quá mức. Anh cắn môi để mình không bật cười ngốc nghếch, nhưng môi đã cười đến không thể khép lại.
"Anh cảm ơn Hoseok, anh thích lắm".
Cầm lấy bó hoa trên tay, cẩn thận như đang cầm một món bảo vật quý giá, nếu mà Hoseok ngước mắt lên sẽ thấy được đôi mắt kia tình yêu nồng đậm đến tràn ra ngoài, bao bọc lấy cậu.
Mở cửa xe cho cậu trước, sau đó mới đến mình. Seokjin đặt bó hoa ở hàng ghế sau, quay sang thấy Hoseok đang chuẩn bị thắt dây an toàn.
"Để anh giúp Hoseok nha, được không?"
Seokjin chưa bao giờ quên việc ghét bị đụng chạm của cậu, bất cứ việc gì anh đều muốn để cậu quyết định trước, bởi vì anh đều nghe theo cậu mà. Hoseok chớp nhẹ mắt, gật đầu. Tuy cậu biết việc này sẽ khó khăn, nhưng Hoseok muốn tập làm quen, làm quen với việc ở bên cạnh Seokjin.
Seokjin chồm qua người cậu, tim Hoseok lại bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở như có như không lướt qua cần cổ cậu, làm cậu hơi rụt người lại. Cạch, tiếng khoá an toàn được đóng lại, anh cũng nhanh chóng về chỗ ngồi của mình. Xe từ từ lăn bánh, vì Hoseok không bao giờ đặt chân đi đâu nên cuộc hẹn hôm nay toàn quyền cho anh sắp xếp.
"Anh có một người bạn trong hội sinh viên, có một quán cà phê nhỏ thường tổ chức những buổi workshop, chủ đề ngày hôm nay là vẽ tranh. Không đông người lắm nên em không cần lo lắng".
Seokjin nghiêng đầu, chờ câu trả lời của cậu, Hoseok mỉm cười đáp "Nghe theo anh Seokjin là được ạ".
"Em đã ăn sáng chưa, hay anh mua đồ ăn sáng cho em nhé".
Bây giờ còn sớm, Hoseok lại bệnh mới khỏi, không thể để cậu bị đói được. Nhưng buổi sáng trước khi đi cậu đã bị Nayeon ép ăn sáng, một ít cháo thịt, không quá no nhưng để lót dạ và Hoseok chịu ăn mới quan trọng.
"Em ăn rồi, anh Seokjin thì sao ạ?"
"Anh á hả?"
Seokjin ra vẻ lưỡng lự, cậu tò mò nhìn anh, người con trai vì đôi mắt như nai con kia mà lời nói trêu ghẹo nửa chữ cũng không thốt ra, cuối cùng cũng chỉ nói mình đã ăn rồi.
Mở một vài bài nhạc không lời, trong xe mùi hương hoa anh đào nhè nhẹ, thư giản vô cùng. Seokjin hỏi cậu về lớp học, về những năm tháng vừa qua. Mặc dù ngày nào bọn họ cũng nhắn tin cho nhau, nhưng những câu chuyện về quá khứ Hoseok chưa bao giờ kể cho anh nghe.
Anh nhờ cô bạn trong hội nói thì mới biết, cậu trong trường là người không thể động vào, nếu không muốn bị một cước đá ra khỏi trường. Seokjin không khỏi lo lắng, nếu vậy ngài Min nhất định không bình thường, một nhà kinh doanh nhỏ làm sao có thể quyền lực đến vậy? Trừ khi cái mác kinh doanh kia của hắn chỉ để lừa người. Nếu vậy Hoseok sống với một người như thế thì qua nguy hiểm.
"Cuộc sống của em mấy năm qua xem như cũng tốt, em có ăn có mặc, được đi học, còn thể gặp lại anh. Anh xem ông trời đối xử với em không tệ đúng không?"
Không hiểu sao, những lời nói bình thường của cậu lại mang đến cảm giác cậu đã phải chịu đựng uất ức rất lớn, rất đạm bạc, lại có chút tự giễu. Seokjin vô thức siết vô lăng, thật sự muốn ôm lấy Hoseok, khảm cậu trong người.
Lần xa nhau đó, Hoseok của anh cuối cùng vẫn phải trưởng thành. Không thể thấy được một Hoseok tự do tự tại, chỉ thấy được một Hoseok bị bó buộc xiềng xích. Một chú hoàng yến được nuôi trong một cái lồng hoa lệ, có tất cả mình muốn nhưng lại không thể tung đôi cánh bay lượn trên bầu trời rộng lớn.
"Anh sẽ đối xử tốt với Hoseok".
Nếu ông trời bất công với em, thì anh sẽ vì em mà giành lấy những điều tốt đẹp nhất.
Hoseok gật đầu, tựa đầu lên cửa xe, lộ ra vành tay đỏ như thấy máu.
Quán cà phê mà Seokjin nói nằm ở vị trí khá khuất và yên tĩnh. Tông màu vàng nhạt làm chủ đạo, xung quanh lại đặt rất nhiều chậu cây xanh, đường đi lót sỏi, vài cái bàn con được đặt bên ngoài, mát mẻ và rất trong lành. Người bạn của Seokjin đã đứng bên ngoài đợi, thấy Seokjin tới vui mừng vẫy tay.
"Ây chà cậu Kim của tôi, tới đúng giờ qua nghen, bình thường cậu toàn cho bọn mình chờ cả tiếng đồng hồ".
Người bạn kia vừa thấy Seokjin đã nói lớn, bị anh trừng mắt cho một cái vẫn không có gì mà cười hề hề. Ánh mắt của anh ta lướt sang cậu trai nhỏ con sau lưng Seokjin, đưa đôi mắt tò mò xung quanh. Lại đánh mắt sang mình, nhận được cái chớp mắt nhẹ của Seokjin mới đổi thành giọng điệu từ tốn hơn.
"Chào người bạn nhỏ, hẳn em là Hoseok đúng không? Anh là Kangin, bạn thân của Seokjin".
Hoseok còn đang nhìn bụi hoa hải đường ở đằng sau, bị điểm tên có hơi bất ngờ. Cậu nép người sau tấm lưng rộng lớn của Seokjin, lễ phép nói "Chào anh, em là Hoseok ạ".
Kangin nghĩ anh hiểu tại sao tên bạn điên khùng của anh quyết tâm tìm bằng được em trai bị thất lạc ở cô nhi viện rồi, nhìn gương mặt xinh đẹp kia và tính tình dịu ngoan của Hoseok thì rõ.
Kangin lấy hai cái tạp dề, khung tranh thì đã được dựng sẵn. Hoseok nhìn quanh, ngoài hai người họ, sao không thấy ai vậy ta?
Kangin hiểu được suy nghĩ của cậu, vừa sắp xếp mấy cái lọ màu vừa nói "Seokjin nói em không thích ồn ào, lại sợ đám đông nên anh đã dời workshop của mọi người sang hai tiếng nữa. Nên em chỉ có hai tiếng thôi đó, phải tranh thủ đó nha".
Kangin là có dáng người hơi tròn, lúc cười thì mắt sẽ híp lại, là một người thân thiện dễ gần. Nghe Kangin nói thế Hoseok cũng không tìm hiểu nữa, đeo tạp dề lên người. Kangin nói để tăng sự sáng tạo cho mọi người thì ở đây chỉ có sáu màu cơ bản, nếu bọn họ muốn có thêm màu mới thì sẽ phải tự pha. Kế bên là cái xe nhỏ có đầy đủ lọ màu, khay màu, bút chì, gôm, cọ, một lọ nước sạch và hai cái khăn lông.
Kangin ở trong quầy pha chế, Seokjin thì đang tựa người lên quầy ngắm nhìn Hoseok bận bịu pha màu. Đẩy tách cà phê vẫn còn bóc khói lại cho Seokjin, Kangin nhướng mày "Rõ ràng tiệm cà phê này là của cậu, mình chỉ là người làm công, còn cái gì workshop? Bình thường câu lạc bộ chúng ta muốn đến đây họp đã bị cậu đá đít đi. Bây giờ vì bạn nhỏ Hoseok còn mở lớp vẽ tranh nữa chứ".
Seokjin cầm tách cà phê lên, thổi hai ba lần mới hớp một ngụm, anh không thích đắng nên phần lớn Kangin sẽ phải cho thêm sữa vào.
Thấy mắt Seokjin từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Hoseok, Kangin trêu chọc "Em bé của cậu không mọc cánh bay được đâu, chưa gì cậu đã luỵ người ta như vậy rồi".
"Mình không luỵ em ấy, mình yêu em ấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com