12.
Buổi chiều, có người đem tới Dinh Hội đồng một bì thư.
Con Mầm đang ngồi têm trầu cho bà, thấy người tới nên định chạy ra coi có chuyện chi, ai dè cậu Hai Kỳ thình lình xông từ trong buồng ra, không nói không rằng mà đi một mạch ra cổng. Con Mầm hầu hạ bà từ hồi nó năm sáu tuổi, chuyện trong nhà này nói ít hiểu nhiều, vậy nên nó không dám dòm ra ngoài cổng nữa. Quỳnh Giao đứng phía sau tấm rèm ngăn giữa nhà lớn với dãy buồng ngủ, khéo léo nép sát người vô rèm, yên lặng quan sát từng hành động lẫn khẩu hình của cậu Hai Kỳ. Đến khi cậu cất gọn bì thư vô túi, cô cũng lẳng lặng vô buồng, trùm mền tiếp tục ngủ trưa.
Trời đã khuya, Hai Kỳ ngoảnh lại nhìn coi Quỳnh Giao đã ngủ say chưa, nghe tiếng cô thở đều đặn rồi cậu mới lấy những thứ trong bì thư ra đọc.
-Ông Tám, kế toán cũ của vựa lúa nhà bá hộ Kim - người rõ nhất tình hình tiền bạc lúa má mười lăm năm trước, hiện vẫn đang ở Vĩnh Long.
-Bà Liễu, người nấu bếp chính của nhà họ Kim mười lăm năm trước, sau khi ông Mẫn chết thì dắt chồng con tha hương. Tìm được chồng bà Liễu ở chợ huyện Cà Mau.
-Bà Nguyễn Thị Thước, bà mụ có cả nhà nghi bị ông Kim giết hại để trút giận, từng làm vú em cho nhiều nhà giàu trong vùng. Là dân từ Cần Thơ, được vợ ba (đã mất do khó sanh) của ông Kim thuê về chăm sóc thai kì. Người mất trong đám cháy đó gồm bà Thước, chồng, cha má chồng và ba đứa con trai nhỏ tuổi. Còn...
"Mình không định đi ngủ với má con em sao?" Quỳnh Giao nửa đêm trở giấc không thấy Hai Kỳ đâu, nhìn đến bàn làm việc thì thấy cậu còn chong đèn nên lại gần để hỏi.
Hai Kỳ gập cuốn sổ lại, chạm lên bàn tay đang đặt trên vai mình, nhẹ giọng đáp: "Mợ nó đang có bầu, nghỉ sớm đi cho con khỏe. Tôi sẽ ngủ sau."
Quỳnh Giao không biết nói gì thêm, "Dạ" nhẹ một tiếng rồi quay về giường nằm. Hai Kỳ khóa hộc tủ, ra khỏi phòng. Cậu cứ đi loanh quanh trong sân trước, cuối cùng không hiểu sao lại lảng xuống dưới bếp, đi qua bếp rồi thì...lại đến cái chòi cũ của Tích ngày xưa. Chỗ này từ lúc Tích dọn lên nhà trên thì đã được cơi nới thêm cho rộng rãi, trong kê mấy cái giường cho đám người ở nghỉ ngơi, cũng khác ngày xưa nhiều rồi. Hai Kỳ ngồi xuống cái giường mây đằng trước, tụi nó còn giữ cái chỗ này để mà chiều ngồi ăn cơm, cũng là thứ duy nhất của Tích còn lại tại căn chòi này. Hai Kỳ ngồi xuống, đêm nay trăng cũng vừa sáng, tròn vành vạnh.
"Anh biết mình ở đây không có quen-"
"Suỵt! Em không có sao hết trơn đó, có mình ở đây là được rồi, quen hay không đâu có quan trọng."
"Mình chịu khó thêm một thời gian nữa nghen, chờ cho Hòa sanh con xong, chuyện trong nhà hòa hoãn, anh sẽ nói chuyện lại với má."
"Em đợi bao lâu cũng được mà, mình chớ có gấp gáp, má không ưng cũng đừng ép má."
"Mình còn nhớ chỗ này hả?"
"Còn chớ, tất cả bắt đầu ở đây mà."
Rồi Hai Kỳ với Tích cũng đợi được tới ngày bà chấp nhận hai người. Hai Kỳ nhớ có hai ngày mà Tích cười tươi nhất, là ngày cưới và ngày bà gọi Tích lên nhà trên ở. Cậu nhớ Tích lung lắm, nhớ cả nụ cười của người ta nữa. Cậu mân mê mặt sợi dây chuyền trên cổ, như vậy là đủ rồi.
Giấy tờ đã đủ rồi, số còn lại một mình Hai Kỳ tự tìm kiếm được.
Cách trở đã đủ rồi, giận hờn chắc cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Tính toán chu toàn rồi, không ai có thể tác động vô kế hoạch của Hai Kỳ được nữa.
Nhớ thương cũng đã đầy, cậu phải đón Tích về.
Tích bước xuống từ trên chiếc xe hơi màu đen quen thuộc của cậu Tuấn, trên khuôn mặt cả tháng nay ám nét sầu muộn cuối cùng cũng tươi tắn hơn một chút. Cậu ghé qua ô cửa, vẫy tay với Tuấn.
"Cám ơn Tuấn nhiều nghen, công nhận Tuấn quen biết nhiều thiệt đó."
"Chuyện trong lục tỉnh này có cái gì tôi không biết, Tích mà muốn biết chuyện tận ngoài Bắc có khi tôi cũng truy ra được đó đa."
Tích bật cười thành tiếng. "Ghê dữ vậy."
Tuấn trong xe cười tới nỗi hai mắt thành hai đường chỉ mỏng. Chờ Tích quay vô nhà rồi thì cậu mới nhớ ra gì đó, nói với theo: "Nhớ ngủ sớm đó nhen."
Dượng Trân trên lầu đương đọc sách chợt giật mình. Giọng thằng này lớn thiệt, nửa đêm mà nghe chắc dượng bật dậy quá, cũng may là bây giờ mới có đang giữa trưa. Nhưng mà, hai đứa này dạo gần đây đi chung nhiều quá, dượng không lo Tích với Tuấn có chuyện gì, chỉ sợ Hai Kỳ mà có biết được thì lại không hay. Nói đâu xa, hồi trước Hai Kỳ tính bụp dượng luôn đó.
Tuấn lái xe ra khỏi cổng nhà, trên con đường rộng rãi, cậu trông thấy một chiếc xe khác chạy theo chiều ngược lại.
Cuối cùng cũng có người chờ không đặng nữa rồi.
Tuấn làm sao mà quên được ông bạn học quý hóa, vừa thấy vóc người với nước da trắng như men sứ là cậu chắc chắn không lộn đi đâu được, công tử bột Cần Thơ Mẫn Doãn Kỳ có hai ba cô vợ rồi mà ngó bộ cũng không khác hồi xưa xíu nào. Nhất là...cái vẻ kiêu ngạo bất cần. Hai Kỳ hình như cũng đã thấy Tuấn đi từ trong nhà ra, Tuấn cũng đâu có vừa, lúc lái ngang còn nhướn mày với cậu, đúng là giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời.
Tích vừa nghỉ trưa dậy, bên tai đã nghe tiếng người trò chuyện vọng lên từ dưới lầu. Cậu vừa ngồi dậy định đi xuống coi có chuyện chi hay là nhà đang tiếp khách nào, Hai Kỳ đã xách va li mở cửa bước vô.
"Về nhà thôi, mình. Anhđã nói anh Trân rồi, để anh phụ mình thu xếp đồ đạc."
Hai Kỳ bước tới, mở tủ quần áo rồi cẩn thận xếp từng bộ đồ bỏ ngay ngắn vô va li. Tích rót một ly nước, nhìn theo từng hành động của Hai Kỳ, buông một câu mà chính bản thân cậu cũng không nghĩ có ngày mình sẽ nói.
"Sao mình không hỏi em là liệu em có muốn về chưa, mà mình chỉ hỏi anh Trân vậy?"
Hai Kỳ dừng tay, dùng ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi hoặc nhìn Tích. Mới chỉ có hơn một tháng, sao cậu thấy Tích khác lạ quá. Tích biết Hai Kỳ đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng lần này cậu không muốn quan tâm nữa, chuyện hôm nay là giọt nước tràn ly, Tích chỉ cảm thấy là nếu mình tiếp tục im lặng thì chính bản thân cậu sẽ tức mà chết.
Bằng tất cả sự điềm tĩnh mà Tích có, cậu cố ngăn mình không thay đổi tông giọng mà vặn hỏi Hai Kỳ.
"Vì mình luôn nghĩ là dù có chuyện chi, chỉ cần mình quắc tay một cái là tôi sẽ chạy lại, đúng hôn mình?"
"Tuấn nó nói những lời này với mình hả?"
Trong mắt Hai Kỳ, Kim Nam Tuấn là thiên tài trời sanh. Nó biết rõ chuyện đó, bởi nó chưa từng phải dựa vào gia thế của ông Vàng đặng mà tiến thân, tất cả những gì nó có được ngày xưa và ngày hôm nay đều là do khối óc thông minh tới vặn vẹo của nó tạo ra. Chính vì vậy, đối với Hai Kỳ, Tuấn là đứa kiêu ngạo và hiếu thắng nhất cậu từng gặp. Và như là bao cặp kình địch khác, Tuấn với Kỳ chưa từng có bất cứ tiếng nói chung nào.
Hai Kỳ đã gặp Tuấn trong chuyến đi Cà Mau vừa rồi, bên trong một quán rượu. Tuấn chủ động hẹn cậu tới, để trả lại thỏi vàng in gia huy nhà họ Mẫn mà thằng hầu Hai Kỳ sai bảo vô tình làm rớt trước cửa tư gia của Tuấn.
"Tưởng cậu Hai Kỳ xương rồng tủy phượng thông minh sắc sảo ra làm sao, ai ngờ được dùng người cũng ẩu quá đi. Nếu anh muốn gặp tôi thì cứ tới tận nhà là được, rồng tới nhà tôm, Tuấn tôi nào có dám lười biếng không tiếp."
Hai Kỳ ghét nhất là kiểu móc mỉa như vậy. Cậu định đứng dậy bỏ về, nhưng theo dõi người khác đã là sai, cậu bỏ về nữa thì từ nay về sau người ta sẽ không coi cậu ra gì, nên cậu ngồi lại. Từ sau câu châm chọc đó, Tuấn hoàn toàn thổi bay chuyện Hai Kỳ cho người để ý cậu ra sau đầu. Tại vì Tuấn thừa biết Hai Kỳ không dư hơi để mà nhắm vào mình. Lời qua tiếng lại, anh anh tôi tôi khách khí được mấy câu, Nam Tuấn thẳng thừng xé toạc bức màn khách sáo giữa hai người từ đầu buổi đến giờ.
"Cậu Hai nhỏ của anh bây giờ cũng gần ba mươi rồi, biết suy nghĩ tính toán hẳn hoi, đâu phải như vợ người ta đâu mà anh cứ lo được lo mất? Nè, đừng có dại mà coi bất cứ ai là vật sở hữu của mình."
Tuấn đứng dậy, vỗ vai Hai Kỳ.
"Cũng đừng có tưởng không có anh thì Tích sẽ không còn ai khác."
"Còn cậu thì cũng đã lớn rồi, liệu mà chỉnh lại thói ngựa non háu đá của mình cho cha cậu được nhờ."
Cuộc trò chuyện đặc mùi thuốc súng đó chấm dứt khi cả hai cậu rẽ theo hai ngả. Cái hơi thuốc súng tàn dư đó ám Hai Kỳ tới tận ngày hôm nay, mà Tích là người châm lửa. Chỉ sau một câu nói của Hai Kỳ, Tích lập tức hiểu cậu vốn chưa từng tin tưởng mình.
"Tôi nói cho mình biết, là mình cưới tôi về, không có nghĩa tôi là món vật trong tay mình, mặc cho mình muốn đặt đâu cũng được. Mình quên rồi hay sao, rằng tôi cũng là đờn ông, tôi có tự tôn của tôi! Bao nhiêu lần rồi? Mình hỏi ý tôi về rất nhiều chuyện, nhưng mà dù tôi có trả lời thế nào thì mình cũng chỉ quyết theo ý của bản thân mình mà thôi. Tôi thấy mệt mỏi lung lắm."
Hai Kỳ đưa cho Tích một ly nước, cậu không nổi giận, cũng không bối rối, dường như cậu đã chuẩn bị cho tình huống này từ trước rồi. "Mình vẫn trách anh chuyện của Quỳnh Giao đúng chớ? Nếu vậy, để anh nói mình nghe một chuyện, Quỳnh Giao..."
"Hai anh làm cái chi mà ồn ào dữ vậy?"
Ngọc thấy cửa phòng Tích không đóng, bên trong lại lớn tiếng như đang cãi cọ nên chạy qua coi thử. Gia Bảo chạy theo mẹ, vừa thấy Tích, nó mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy cậu.
"Cha Tích hong nhớ bé Bảo hả, sao cha đi cả tháng trời không về?"
"Cha mày...Mới gặp đã nhõng nhẽo." Tích vò đầu thằng nhỏ xù lên như cái tổ quạ, cả tháng nay cậu nhớ nó dữ lắm. Mới có một tháng mà hình như đã cao thêm mấy phân, con nít dạo này lớn nhanh quá đa. Cậu liếc nhìn Hai Kỳ, ý nói tạm dừng ở đây được rồi, chớ có lời qua tiếng lại trước mặt con trẻ.
"Cha nó là tao nè."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com