10
Trong một buổi chiều mây bay, Tiffany đã nhận được một câu hỏi lạ lùng thế này:
- Fany, cậu có biết cảm giác yêu một người là như thế nào không?
Tiffany ngạc nhiên nhìn Jessica rồi thay trả lời của mình bằng một câu hỏi khác
- Chẳng phải cậu và Yuri đang yêu nhau sao? Sao lại hỏi mình như vậy?
Tiffany mong chờ câu trả lời cho sự thắc mắc của mình nhưng chỉ thấy Jessica u buồn trong cái thở dài phiền muộn.
- Tớ không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa rồi. Nó rối bời, lung tung, xộn lộn.
- Là sao? Nói rõ hơn coi
- Tớ...có cảm giác kỳ lạ..với...
- Ai?
- Im Yoona.
- Cậu thích Yoona hả? Còn Yuri thì sao?
- Không phải, nó khác nhau mà.
- Cái gì khác nhau?
- Là cảm giác ấy, cảm giác đối với Yoona không giống như với Kwon Yuri.
- Vậy nó như thế nào?
- Haizzzz.... Tớ không biết... Nó rối bời.
Tiffany chẳng hiểu được Jessica đang nói cái gì cả. Cái gì cũng bảo là không biết thế thì làm sao mà hiểu. Rốt cuộc nhóc con Im Yoona đó đã làm cái gì mà khiến cho Jessica Jung trở nên ngốc nghếch như thế này cơ chứ.
Cuộc đời cơ bản là buồn, người ta nếu không buồn vì chuyện này thì cũng sẽ buồn vì một chuyện khác mà thôi. Nên dù trong đau khổ Im Yoona vẫn cảm thấy ít ra mình không phải loay hoay tìm cách giải quyết, vì nó vốn không phải là chuyện mà bản thân có thể tự giải quyết được. Nên đành để mặc cho nỗi đau vẫn bao lấy mình. Trông ngóng một ngày nào đó nó sẽ tự qua đi. Trông ngóng nhưng không hy vọng. Vì hình như bản thân đang dần học được cách chấp nhận nỗi buồn rồi.
- Tớ biết ngay là cậu sẽ ở chỗ này mà- Irene đi đến đứng bên cạnh Yoona. Cả hai đang đứng ngoài hành lang trên tầng cao nhất của trường học.
Với Irene, việc tìm Yoona không quá khó. Irene luôn biết Yoona đi đâu khi buồn nhất. Và cô không muốn để cậu ấy ở một mình. Nếu để Yoona ở một mình thì cậu ấy sẽ rất cô đơn. Irene tin rằng chỉ cần có ai đó đến để trò chuyện hay đơn giản là lặng lẽ đứng bên cạnh thì Yoona sẽ bớt muộn phiền.
Sau cái màng chào hỏi không mấy thú vị, Irene bắt đầu làm theo những gì mà Yoona đang làm, đó là chăm chú ngắm nhìn đám mây đang lửng lờ trôi.
Mà Im Yoona đang chăm chú hay là thẫn thờ thế nhỉ?
Gần 2 thập kỷ trôi qua, Irene hỏi nhỏ
- Cậu đang nhớ về người ấy sao?
- HẢ? - Yoona ngạc nhiên quay mặt sang Irene nhưng lại thấy Irene hướng mắt lên bầu trời, không nhìn về phía mình. Nói chính xác hơn là Irene đang trốn tránh nhìn về phía Yoona.
- Ý tớ là người mà cậu thích ấy, cậu đang nhớ người đó đúng không?
- À.......Ừ...m.. Sao cậu biết?
- .......
[Vì tớ cũng hay nghĩ về cậu giống như khi cậu nghĩ về cô ấy] Irene rất muốn nói ra những lời từ trái tim nhưng rồi lại phải kìm nén, giấu chúng vào tận sâu trong cõi lòng.
Im Yoon thở hắt ra, quyết định hỏi thêm một câu nữa
- Irene, cậu thích tớ hả?
- .......... Lần này Irene không thể không quay mặt sang nhìn Yoona, tim Irene đau thắt lại, mọi áp lực đều dồn cả về tim, nó đập mạnh đến mức như sắp vỡ tung ra vậy.
- Cậu đừng thích tớ nữa. Tớ kh...
- Vậy cậu có thể dừng lại tình cảm của cậu dành cho người đó sao? - Irene cắt ngang lời nói của Yoona bằng một câu hỏi.
- T..tớ...
- Không thể đúng không? Vậy thì đừng bắt tớ phải làm như vậy...Im Yoona, từ đầu đến giờ tớ vẫn chưa hề nói ra. Nên cậu nhất định nhất định không được từ chối tớ.
Irene thật sự rất kích động, giọng nói run run nghẹn ngào, cố nói thật rõ để Im Yoona có thể nghe thấy rồi vội vã lướt qua Im Yoona thật nhanh. Và Im Yoona đã kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng với những giọt nước mắt đang chực chào rơi của cậu ấy.
Haizzz, lại thêm một người nữa bị tổn thương.
Vì rằng Yoong yêu kỷ niệm.
Vì thương hoài hình bóng người xưa.
Nên tâm tình chẳng thể trao ai.
Người đến sau không vừa chỗ chứa.
Cho đến bây giờ Im Yoona mới thật sự hiểu được những cảm giác mà Jessica đang có. Hóa ra cảm giác không thể đáp trả lại tình cảm của một người thật vô cùng khó chịu. Đó là một loại cảm giác ngỗn ngan, day dứt, chẳng thể đón nhận cũng chẳng đành tâm mà chối từ. Vốn dĩ Yoona chưa từng trách cứ Jessica nhưng giờ hiểu được cảm giác ấy thì càng thông cảm cho chị ấy hơn.
Yoona loay hoay tìm lối thoát giữ người mình thương mà không đến được và người thương mình mà mình không thương lại được. Khổ sở biết bao nhiêu.
Trời tối, Im Yoona trở về nhà nhưng lại chẳng thấy Jessica đâu. Ngoài trời gió thổi mạnh báo hiệu một cơn mưa sắp đổ bộ. Im Yoona bất giác nhìn về chiếc ô ở góc phòng.
Trên vỉa hè lát đá loang đầy nước, những con người vội vã lướt qua nhau, ai cũng mong mình không bị ướt hoặc không bị ướt quá nhiều. Kwon Yuri bước từng bước thật nhanh trên đường, dáng người dong dỏng cao, che ô khuất cả ánh đèn lúc tỏ. Giữa màng mưa không ngừng nặng hạt, Jessica líu ríu chạy theo sau, những hạt mưa rơi trên khuôn mặt thất thần đến tội nghiệp.
Yoona chỉ có thể đứng nhìn 2 người từ phía sau lưng, dưới những tia sáng vàng còn vương chút ấm áp, nhẫn nại bảo:
- Một là chị đi chậm lại, để em còn kịp bước lên che mưa cho chị. Hai là chị phải dứt khoát chạy thật nhanh tới phía Yuri để nép nhờ ô của chị ấy. Chứ cứ chần chừ ở giữa, chỉ mình chị là người bị ướt mà thôi"
Jessica đứng lặng người, đôi vai gầy run lên, một phần vì lạnh, nhiều phần là vì cô đang khóc. Jessica cứ đứng đó để mặc cho nước mắt hòa vào cơn mưa. Nhìn về phía trước, Kwon Yuri đã cách cô một khoảng rất xa.
- Chị mệt rồi, để em đưa chị về nhé-Yoona nghiêng ô về phía Jessica.
Jessica ngoan ngoãn leo lên lưng để Yoona cõng mình về.
Nếu hỏi, giữa một người mà mình rất thương và một người mà mình cảm động nhiều hơn là yêu thương nhưng sẽ luôn nhẫn nại chờ đợi mình, thì nên chọn ai?
Thật ra tình yêu, từ trước đến nay, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là chuyện có thể lựa chọn.
==============================
Em đi ngược gió trong một ngày chiều như đang thưởng thức một niềm đau.
Tự hỏi phải cần bao nhiêu duyên nợ để thành cái cớ mình tìm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com