Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33

- Seokjin-hyung, tôi nghĩ mình đang bị quấy rối - Taehyung chống cầm, hai mắt chăm chú nhìn ngón áp út sáng chói trên bàn tay đang khuấy cafe của Seokjin.

- Hm? Quấy rối? - Seokjin trả lời qua loa, có vẻ như niềm vui đến từ ngón áp út kia đang lu mờ tất cả mọi thứ.

- Phải đó.

- Như thế nào?

- Mỗi khi tan ca, tôi đều nhận được một lá thư.

- Thư gì?

- Tỏ tình.

- Lãng mạn phết đấy - Seokjin vỗ tay, dưới ánh sáng lọt qua cửa kính, chiếc nhẫn bạc càng trở nên lấp lánh.

- Anh cảm thấy như thế là lãng mạn? - Taehyung nhếch lông mày, thôi không nhìn chiếc nhẫn kia nữa. Càng nhìn chỉ càng khiến cậu thêm ghen tị. Mà cậu thì chẳng muốn bản thân giống như một kẻ dễ tủi hờn.

- Đúng rồi, đó không phải là quấy rối đâu cậu bé - Seokjin nhún vai, động tác uống cafe bỗng trở nên tao nhã. Với anh thì nó thực sự lãng mạn, cách tỏ tình kiên trì cùng thành ý thế kia, cho dù không được gọi là lãng mạn thì cũng không phải quấy rối. Có lẽ Taehyung thấy nó phiền.

- Phải làm sao để tên đó ngừng lại? - Chiếc nhẫn bạc đung đưa trước tầm mắt, Taehyung khó chịu quay đầu đi, thế nhưng đón lấy đồng tử là ánh sáng gay gắt của mặt trời. Cậu chán nản cúi đầu, nhìn mũi chân đang nhịp nhịp.

- Sao không thử đón nhận, Taehyung? - Seokjin mỉm cười, nụ cười hiền hậu như một người mẹ dịu dàng. Tuy Taehyung còn trẻ nhưng anh nghĩ bởi vì quá cô đơn cho nên cậu dần khép mình với xã hội, thường xuyên cảnh giác với mọi thứ. Seokjin không thích cậu em thân thiết của mình sống buồn tẻ như thế, cho nên từ lâu đã luôn muốn làm mai cho Taehyung nhưng tiếc là chưa tìm thấy người thích hợp.

- Tại sao tôi phải đón nhận?

Yêu một người không yêu mình đã quá đủ. Nếu phải yêu người mình không yêu thì không chỉ khổ mình mà còn liên lụy đến người ta. Cái cảm giác yêu đương nhạt nhòa, vô cảm ấy, nó còn tệ hơn cả sự thương hại. Taehyung cảm thấy bản thân không nên nhồi nhét thêm bất cứ điều gì, cậu không thể buộc bản thân phải yêu ai.

- Tại sao em không muốn đón nhận? - Seokjin hỏi ngược lại. Đối đáp với Taehyung, câu trả lời của anh chẳng bao giờ là đáp án mà cậu cần, cũng không lay chuyển được cậu.

- Bởi vì em không yêu.

Bởi vì không yêu cho nên không muốn đón nhận. Bởi vì không yêu  nên không muốn người ta khổ vì mình. Đơn phương rất mệt mỏi, chịu đựng người không yêu mình lại càng mệt mỏi hơn. Taehyung hiểu, rất rõ.

Seokjin không trả lời, anh lẳng lặng nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Taehyung. Cậu em này bao giờ cũng mang theo nét lạnh lùng rầu rĩ, tựa vẻ ảm đạm mùa tuyết rơi. Lúc bằng tuổi Taehyung, anh vẫn chỉ là một cậu nhóc ham nấu ăn, ham vui chơi, không suy nghĩ chín chắn được như vậy. Anh vẫn còn nhớ trong mỗi trận cãi vã với bạn bè, anh luôn cãi cùn và cố tranh không cho người khác nói. Hoặc có lẽ khi đó, anh được nuôi dưỡng trong môi trường có điều kiện nên chưa có chiều sâu về suy nghĩ. Taehyung thì ngược lại.

- Bao giờ tổ chức đám cưới? - Taehyung quay đầu nhìn Seokjin, ánh mắt tự động nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út. Đến khi nào cậu mới đeo một chiếc nhẫn vào ngón đó nhỉ?

- Đám cưới? - Seokjin ngây người, sau đó nhìn lại chiếc nhẫn bạc trên ngón tay. Anh cười mỉm, chạm nhẹ lên mặt nhẫn - Sẽ sớm thôi.

- Sớm là bao lâu nữa?

- Một tháng chăng? - Seokjin nghiêng đầu, trông anh như một cậu sinh viên đáng yêu với hai mắt sáng ngời cùng nụ cười dịu dàng.

- Anh có chắc điều đó là đúng đắn? - Taehyung chưa bao giờ tính đến chuyện kết hôn, cả nghĩ cũng chưa bao giờ. Hai người ràng buộc với nhau qua giấy tờ, qua cặp nhẫn đôi yên vị trên ngón áp út quý giá, đó là dĩ nhiên nhưng Taehyung không sao thích nổi. Có lẽ cậu không muốn bị ràng buộc với người yêu qua những thứ đó hay là vốn dĩ nó chẳng cần thiết đối với cậu.

- Taehyung à, kết hôn không phải đúng hay sai. Kết hôn là sự tự nguyện, là sự thỏa hiệp giữa hai người yêu nhau. Hôn nhân là đích đến cuối cùng của tình yêu, cho nên hai người yêu nhau kết hôn chính là muốn nửa còn lại sẽ cùng mình đi đến cuối đời - Chẳng mấy khi Seokjin tâm lí như hôm nay, anh khuấy tách cafe đã tan đường, cả gương mặt tràn ngập hạnh phúc. Có vẻ hôn nhân là điều lâu nay anh mong muốn.

- Anh có nghĩ sau này mình sẽ hối hận không? - Hóa ra hôn nhân là đích đến cuối cùng của tình yêu, Taehyung cảm thấy mừng cho anh, thật tâm chúc anh hạnh phúc. Một người tốt như Seokjin, cậu hy vọng người kia sẽ không phụ anh, sẽ không khiến anh thất vọng.

- Không.

Nụ cười của Seokjin bao giờ cũng hiền dịu và trong sáng như giọt sương ban mai. Cả gương mặt điển trai trở nên nhu hòa chỉ vì một nụ cười rạng rỡ. Seokjin là người tốt, tuy anh thích đùa cũng khá là dễ giận nhưng không hề khiến người khác cảm thấy ghét. Seokjin biết nấu ăn, biết chơi ghita, biết hát, biết đùa giỡn, biết quan tâm chăm sóc, Seokjin có sự nghiệp, có cả tương lai sáng ngời. Một người tốt như thế, Taehyung mong rằng anh sẽ hạnh phúc cả đời.

Hoseok sẽ hạnh phúc, Seokjin sẽ hạnh phúc. Taehyung chỉ nghĩ thôi cũng thấy cuộc đời tươi sáng hơn hẳn. Dù là những hạnh phúc đó không thuộc về cậu.

- Bánh việt quất mới ra lò đây - Jungkook đứng lù lù ở bên cạnh từ bao giờ, xuất hiện bất ngờ như mọi khi nhưng Taehyung và Seokjin đã sớm thích nghi.

- Dạo này cậu rảnh rang nhỉ, ngày nào cũng làm món này, không sáng thì chiều - Seokjin vỗ lên vai Jungkook khi hắn cúi người đặt đĩa bánh lên bàn, anh cũng kịp nhìn thấy Jungkook hướng Taehyung nở một nụ cười.

Jungkook xuất thân từ một công ty sản xuất game, bây giờ làm đầu bếp. Đầu óc thông minh, gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, khỏe mạnh, có thu nhập nhất định, dư giả. Tính tình cũng không có gì để chê, thân thiện, ga lăng, rất biết cách yêu chiều người khác. Seokjin nghĩ nghĩ, cảm thấy Jungkook thật phù hợp.

- Cậu có người yêu chưa Jungkook? - Seokjin nở nụ cười thảo mai, vờ quan tâm nhưng thực chất thì không.

- Tất nhiên là chưa - Jungkook đứng thẳng dậy, không mảy may ngạc nhiên bởi câu hỏi bất chợt của ông chủ, hắn đắm đuối nhìn khuôn miệng xinh đẹp chậm rãi ăn món bánh do hắn tự tay làm.

- Thế hiện tại đã muốn có người yêu chưa? - Seokjin nháy mắt, háy háy đến mức đồng tử muốn lệch sang một bên.

- Muốn chứ, nhưng biết tìm ở đâu bây giờ - Jungkook tỏ vẻ sầu não, tay đặt lên trán tựa đang đau đầu vì chuyện tình duyên. Hắn diễn tốt cực kì, Taehyung đang ăn cũng phải ngước mắt lên, thầm khen hắn có tố chất.

- Thử nói về mẫu người cậu hướng tới cho anh nghe đi.

- Mẫu người á? Hmm... - Jungkook sờ cầm, mắt tròn liếc liếc Taehyung đang xúc từng muỗng bánh, trời ạ, bờ môi hồng hào kia thật khiến người ta muốn cắn một cái - Tôi thích người có cơ thể gầy một chút nhưng da thịt mềm mịn. Gương mặt vừa baby cute vừa lạnh lùng, quyến rũ, không thích làm nũng, cực kì chín chắn và thích ăn bánh ngọt.

Jungkook nói xong cười tít mắt, sau đó nghiêng đầu xem xét biểu tình của Taehyung. Thế nhưng cậu chỉ ngồi yên ăn bánh, phản ứng chẳng có lấy một chút.  Ngược lại, Seokjin giống như khai sáng được miền đất mới, gật gù tỏ vẻ tường tận mọi thứ.

- Jungkook, anh nghĩ anh đã tìm thấy mẫu người của chú rồi - Seokjin bật ngón cái với Jungkook.

- Đâu?

- Đây này - Ngón trỏ chỉ thẳng vào gương mặt vô cảm của Taehyung. Seokjin mặt mày tươi rói, rất muốn hỏi xem Taehyung có đồng ý hay không. Anh cảm thấy hai người rất hợp, nếu cùng một đôi, chắc chắn cả hai sẽ hạnh phúc tới già, giống như anh vậy - Taehyung, sao em không thử cùng...

- Tôi từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com