11.
Junghwan thức giấc vào buổi chiều khi mà giờ cơm trưa đã qua từ lâu, sau đó nhấc thân thể rệu rã vào phòng tắm rồi mới mò xuống bếp. Cả mùa hè, ngày nào cũng như ngày nào, trong khi Yoshi dậy sớm và tận hưởng một vài đam mê khác như là đọc sách, chăm sóc vườn cây trước nhà hay thi thoảng lại lôi cái ván trượt cũ của Junghwan ra ngoài chơi, thì thú vui của Junghwan chỉ gói gọn trong hai việc ngủ và chơi game. Dù Yoshi vẫn cứ luôn miệng càm ràm rằng cuộc sống như thế là không lành mạnh và rằng Jughwan là học sinh cuối cấp rồi, em nên bắt đầu ôn luyện cho việc thi cử đi. Nhưng Junghwan chẳng thèm để tâm mà cứ lảng đi nếu Yoshi nhắc đến, đau đầu với cậu học sinh chung nhà là vậy nhưng mỗi khi Junghwan tỉnh dậy với cái bụng đói meo thì trên bàn vẫn luôn có đầy đủ đồ ăn nóng hổi mà Yoshi chuẩn bị cho em, có vẻ như Yoshi đã nhớ luôn giờ giấc sinh hoạt của đứa trẻ này rồi.
Vậy nhưng trưa nay hình như Yoshi không có nhà, đồ ăn anh chuẩn bị sẵn trên bàn được đậy kín, còn dán giấy note dặn Junghwan nhớ hâm nóng lại trước khi ăn. Em ngồi xuống mở vung mấy nồi đồ ăn lên, sau đó lười biếng lấy một bát cơm nóng trong nồi điện rồi gắp đồ ăn luôn. Đồ nguội quả nhiên không ngon bằng lúc còn nóng, càng không ngon khi ăn một mình, nhưng biết làm sao được, tuần này Yoshi bắt đầu đi làm lại rồi, chuẩn bị giáo án và lộ trình học gì đấy. Junghwan ngán ngẩm, bình thường ăn nhiều là thế mà bữa nay chỉ ăn được có một bát, xong lại cảm thấy như không có hứng thú chơi game, nghĩ thế nào liền đứng lên ra ngoài đi dạo.
Mới có vài tuần không bước chân ra khỏi cửa, Junghwan dường như không nhận ra vườn cây nhà mình nữa. Mọi thứ đã được Yoshi sắp xếp gọn gàng, nhổ sạch những bụi cây dại, tỉa lại đám cỏ và trồng thêm một vài khóm hoa, trông xinh đẹp đến lạ. Junghwan thơ thẩn đi một vòng xung quanh khu vườn nhỏ, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ, thiết nghĩ sau này em sẽ ra tưới hoa mỗi ngày cho vui.
Khóa cánh cửa gỗ và đóng lại cái cổng nhỏ, Junghwan xoay người chầm chậm bước dọc khu phố dưới ánh nắng chói chang của một buổi chiều mùa hạ. Những tán cây dày đổ bóng xanh mát dưới mặt đường, lại thêm những vệt nắng xuyên qua, in lên mặt đất hàng loạt đốm nắng lung linh nhảy múa theo từng nhịp gió, tiếng xào xạc hòa cùng tiếng ve rần vang vọng khắp không gian. Một cái cảm giác rất là mùa hè ập đến với Junghwan, khiến cả cơ thể có cảm giác như được tiếp thêm sinh khí, bảo sao Yoshi lại thích ra ngoài đến vậy. Nếu cuối tuần mà anh được nghỉ, Junghwan sẽ theo anh ra ngoài trượt ván một bữa.
Tạt qua cửa hàng tạp hóa mua vài chai nước lạnh, lại còn tiện tay chọn cho bản thân một cây kem sau khi đi dạo chán chê, Junghwan quyết định cất bước đến trường đón Yoshi. Mà nếu Yoshi chưa được về thì em ngồi chờ anh cũng được, dù sao Junghwan cũng rất thích nhìn cái dáng vẻ anh chăm chú vào công việc. Kể cả lúc ở nhà, đôi khi Yoshi lại bận rộn mở giáo án ra xử lý, những lúc như thế Junghwan thường nằm trên ghế sô pha sau lưng anh, giả bộ chơi game nhưng thực chất lại luôn hướng ánh nhìn về phía tấm lưng nghiêm túc ấy, im ắng hưởng thụ bầu không khí yên bình rồi ngủ quên lúc nào không hay. Điều đáng ngạc nhiên là sáng hôm sau Junghwan vẫn tỉnh giấc ở trên giường, chẳng hiểu Yoshi bằng cách nào mà có thể vác tấm thân bò mộng của em lên phòng được.
-Giả sử hôm nay mình ngủ quên thì thầy ấy có cõng mình về luôn không nhở? - Junghwan tự nói xong tự bật cười ha hả.
Vừa hay khi Junghwan bước chân đến trước cổng trường thì một thân ảnh quen thuộc cũng bước ra. Dáng anh cao dong dỏng trong bộ áo sơ mi và quần tây mà đã lâu Junghwan không được nhìn thấy, khiến trái tim đột nhiên lại có cảm giác rung động. Em đưa tay lên, nhưng chưa kịp cất tiếng gọi thì bên cạnh Yoshi còn xuất hiện thêm một bóng người khác.
Một nữ sinh, khóa dưới, gương mặt vừa lạ vừa quen mà Junghwan khá chắc là mình đã từng gặp qua. Nhưng cô học sinh đó làm gì ở trường vào mùa hè vậy chứ? Trường Junghwan không có CLB, cũng chẳng có hoạt động hè, trừ giáo viên và lao công trường thuê thì mùa hè mọi năm chẳng có học sinh nào bén mảng tới. Chưa kể bạn học kia còn tíu tít nói chuyện với Yoshinori, qua mắt Junghwan thì phải nói là rất ngứa.
-Mùa hè mà thầy vẫn phải mặc đồ đi làm thế này không thấy nóng sao ạ? - Nữ sinh kia khẽ nghiêng đầu, vừa đi song song vừa hỏi Yoshi.
-Haha không phải là thoải mái gì, nhưng thầy cũng quen rồi. - Yoshi cười gượng, anh cũng chẳng hiểu sao lại bặt gặp học sinh ở trường vào kỳ nghỉ như vậy nữa. Mà hình như cô bé này còn chờ anh rất lâu ở trước cửa phòng giáo viên, vậy nên Yoshi cũng không nỡ bỏ đi.
-Dù quen nhưng chắc cũng khó chịu lắm ha? - Bạn học kia vẫn vui vẻ đáp. Còn vòng qua ôm lấy cánh tay anh. - Hay là em mời thầy đi uống nước nhé?
-Thôi không cần phiền vậy đâu. - Yoshi ái ngại rút tay ra. - Thầy về nhà là được mà.
-Nhà thầy có xa không ạ? Thầy đi hướng này cũng tiện về nhà em đó, chắc cũng gần nhau phải không ạ? Nếu gần thì khi nào em qua nhờ thầy giảng bài có được không?
-Làm thế không tiện đâu, bạn cùng nhà của thầy chắc sẽ không thoải mái. Với lại nếu em có gì cần thì đến tìm thầy ở trường cũng được, sắp tới ngày nào thầy cũng tới.
-Vậy là thầy sống cùng nhà với bạn ạ? - Cô bé ngạc nhiên. - Bạn của thầy là giáo viên trường mình hay là ai vậy?
-Là tôi.
Junghwan thình lình bước tới từ đằng sau lưng Yoshi khiến cả hai người còn lại đều giật mình. Anh quay phắt lại, ngơ ngác đối diện với vẻ mặt đen xì xì của em, xong lại hoảng hốt nhìn vẻ mặt không thể tin được của bạn nữ kia, luống cuống giải thích.
-À...thu nhập của thầy cũng không được nhiều cho lắm, vừa hay nhà Junghwan có phòng trống nên em ấy cho thầy thuê, giá rẻ thôi. - Yoshi cố gắng nở một nụ cười bình tĩnh.
-Không có mất tiền. - Junghwan lạnh lùng nói. - Tụi tôi là đang sống chung.
Bạn học kia nghe vậy lại càng kinh ngạc, mắt tròn dẹt nhìn Yoshi. Ngay cả Yoshi cũng ngạc nhiên, trừng mắt sang nhìn em.
-Em nói gì vậy? Nói như vậy em ấy hiểu nhầm thì sao?
-Tôi nói sao, thì cứ hiểu nó là như vậy. - Junghwan chẳng thèm quan tâm, gương mặt hầm hầm nhìn cô bạn kia cảnh cáo. - Dám hé răng kể nửa lời ra ngoài, tôi sẽ không để yên đâu.
Nói xong liền bắt lấy cổ tay Yoshi mà lôi đi. Anh nhìn thái độ của Junghwan, thật sự cảm thấy khó hiểu, chưa kể cánh tay bị em nắm lấy chặt quá liền có chút đau nên cứ tìm cách giật ra, lại càng làm Junghwan thêm giận dữ.
-Em làm gì vậy? - Yoshi nửa cuống quýt nửa tức giận nói. - Có gì dừng lại rồi nói chuyện được không? Sao bỗng nhiên lại bực bội như thế chứ?
Thế nhưng anh có làm cách nào cũng không dừng Junghwan lại được, cổ tay càng bị siết đến đỏ cả lên, cuối cùng đành buông lỏng mà theo Junghwan về nhà. Vừa bước chân qua cửa, Junghwan mạnh tay đóng sầm nó lại, rồi một mạch kéo Yoshi đẩy lên ghế sô pha. Bị em dùng lực như thế, Yoshi khó có thể đứng vững được nên ngã đập vào lưng ghế, lúc mở mắt ra đã thấy Junghwan chống hai tay hai bên, giam anh trong lòng mình, tư thế rõ ràng là ám muội.
-Em bị làm sao đấy?
Yoshi nhíu mày hỏi, xoay người định thoát ra, nhưng liền bị Junghwan giữ vai ấn vào thành ghế. Cánh môi cũng nhanh chóng bị ép chặt bởi bờ môi người đối diện khiến cảm xúc của Yoshi ngay tức khắc đổi từ giận dữ qua kinh ngạc.
Junghwan đang hôn anh.
Không chỉ là một nụ hôn thoáng qua, Junghwan còn thô bạo gặm lấy khóe môi Yoshi, dùng răng cắn mạnh môi dưới khiến anh đau đến mở miệng, vị máu tanh nồng khiến đầu óc Yoshi choáng váng. Junghwan cũng nhân cơ hội mà tiến tới, đẩy lưỡi khám phá một vòng quanh khoang miệng anh, tham lam mút lấy bờ môi ẩm ướt.
Yoshi bừng tỉnh, vội vã đẩy mạnh em ra, đưa cánh tay che đi nửa khuôn mặt đã đỏ bừng, hoảng loạn nói trong nhịp thở hổn hển:
-E...em vừa làm cái gì vậy?
-Thầy nhìn mà không biết nó là gì sao? - Junghwan cười khẩy. - Hay là muốn tôi làm lại?
-Đừng có điên. - Anh lớn tiếng. - Em có biết bản thân đang làm cái gì không? Tại sao lại dám hành động như vậy chứ?
-Không phải quá rõ ràng sao? - Junghwan lại tiến tới, ghé sát vào mặt anh. - Thầy Kanemoto, tôi thích thầy. Và tôi vừa mới ghen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com