Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 26: Guilt

Cảm giác tội lỗi
Hermione thức dậy với Draco đang ngủ bên cạnh. Anh đã nằm xuống bên cạnh cô đêm qua khi cô đang đọc sách và ngủ thiếp đi. Bây giờ cánh tay anh quấn quanh eo cô, ép cô sát vào anh.
'Chào buổi sáng.' Draco lầm bầm.
'Buổi sáng tốt lành.' Hermione khẽ cười khúc khích.
'Chúng ta sẽ ở đây cả ngày chứ? Hoặc cả tuần. ' Draco lầm bầm.
'Đó là một ý tưởng đáng yêu, nhưng chúng ta không thể. Anh đã bỏ lỡ ba ngày học. ' Hermione nói với anh ta.
'Anh rất xin lỗi.' Draco nói với cô bằng sự nghiêm túc vào sáng sớm.
Draco mở mắt và ngước nhìn cô.
'Draco.' Hermione thở dài. 'Pansy đang cho đã cho anh ăn độc được. Anh không thể làm bất cứ điều gì , anh không thể dừng nó. Đó không phải lỗi của anh.'
'Anh cảm thấy rất tệ. Anh nên biết rằng cô ấy đã quyết định điều gì đó khi cô ấy cho tất cả những học sinh ở lại những chiếc bánh cupcake của Hogwarts. '
'Cupcakes? Rằng anh thậm chí dám lấy một cái từ cô ấy. En đã quá sợ rằng nó sẽ nổ tung trên mặt em. ' Hermione đùa.
Draco thở dài.
'Ngừng suy nghĩ quá nhiều, em có thể nghe thấy bộ não của anh làm việc quá sức.' Hermione nói với anh ta.
' Anh rất xin lỗi.'
'Draco.'
'Anh thực sự Hermione. Nếu anh có thể quay ngược thời gian.'
'Draco, dừng lại đi!'
'Anh-'
Hermione dựa vào và áp môi lên môi anh, ngăn anh nói hết câu.
'Im đi anh chàng ngốc. Không sao cả. Đó không phải lỗi của anh.' Hermione nói với anh ta sau khi kéo đi.
'Em cảm thấy thế nào về toàn bộ? Thực tế là anh, em biết đấy, đã ngủ với Pansy- nhiều lần. ' anh hỏi kỹ.
Hermione thở dài, nhìn anh, thấy anh nhìn lại cô, đôi mắt anh không còn xa xăm, nhưng giờ đầy cảm giác tội lỗi.
'Anb yêu. Tất nhiên em không hài lòng với toàn bộ tình huống, nó đau, nó khiến em phát khóc, nó làm em muốn khóc. Nhưng em rất vui vì em đã đưa anh trở lại, đó là tất cả những gì em quan tâm và đó là tất cả những gì em muốn nghĩ đến. ' Cô nói với anh, khẽ vuốt má anh. 'Anh là tất cả những gì en quan tâm.'
'Và em cũng là tất cả những gì anh quan tâm.' Draco nói với cô trước khi áp môi mình lên môi cô.

'Bồ không sao chứ?' Harry hỏi, bắt kịp Hermione sau khi cô rời Đại sảnh để đến thư viện.
'Mình ổn. Tối qua đã đi như thế nào? '
'Oh Slughorn có thể giúp cậu ta ngay lập tức và tụi mình đã đi thẳng đến chỗ giáo sư McGonagall.' Harry nói.
' Giáo sư McGonagall?'
'Nói với cô ấy về những gì Parkinson đã làm với Malfoy.'
Hermione gật đầu.
'Vì vậy, hãy nói cho mình biết thêm về hai bồ.'
'Ý bồ là gì?'
'Tại sao bồ không được phép nói với tụi mình về mối quan hệ của bồ?'
'Bởi vì Draco sợ điều gì đó xấu có thể xảy ra. Goyle theo sau cậu ta và rõ ràng là Parkinson. Sau đó là toàn bộ những điều khủng khiếp. ' Hermione thở dài.
'Vì vậy, nếu mình đúng, bồ chỉ đang giữ mối quan hệ giữa các bức tường của ký túc xá của bồ?.
'Bồ có thể nói như thế có.'
'Và bồ ổn với điều đó?'
'Không thực sự.'
'Tại sao bồ không thay đổi bất cứ điều gì về nó sau đó?'
'Bởi vì mình có thể thấy Draco đúng. Nếu Parkinson ổn với việc đánh thuốc cho ai đó ngủ với cô ấy, cô ấy sẽ làm gì khác nếu cô ấy phát hiện ra chàng trai cô ấy thích trong mối quan hệ, với những gì cô ấy gọi, là một máu bùn. ' Hermione thì thầm.
Harry thở dài. ' Mình chỉ không hiểu tại sao bồ nghĩ rằng bồ không thể nói với tụi mình.'
'Mình muốn lắm Harry, mình thực sự đã làm. Nhưng Draco đã yêu cầu mình không làm và mình đoán rằng sẽ không có vấn đề gì lớn nếu mình nói trễ một chút. '
Harry lắc đầu. 'Mình hiểu, vậy ai biết về điều này ngay bây giờ?'
'Bồ, Gin và Blaise.'
'Blaise?'
'Draco vô tình nói với anh ta.'
'Tình cờ?'
'Đừng hỏi mình như thế nào.' Hermione nhún vai. 'Mình sẽ đánh giá cao nếu bồ sẽ giữ điều này cho riêng mình.'
Harry gật đầu. 'Mình sẽ im miệng.'
'Cảm ơn.'
'Câụ ấy có tốt với bồ không?' Harry hỏi.
Hermione quay lại nhìn anh trước khi nở một nụ cười. ' Thật sự rất tốt'
'Tốt.' Harry gật đầu.

'Tình được? Cô ta đã gạ mày hả!' Blaise kêu lên.
Draco gật đầu.
'Làm thế nào mà cô biết được mày để có dùng nó hay không?'
'Cô ấy đặt nó vào một chiếc bánh cupcake.'
'Tại sao mày lại lấy một chiếc bánh cupcake từ Pansy Parkinson? Tao cá là cô ấy cũng nhổ vào nó khi cô ấy làm nó. '
'Cô ấy chia cho mọi người, làm sao tao biết cô ấy đã đặt một lọ thuốc tình yêu để hạ tao?'
' Thật á?'
' Ừ.'
'Xin lỗi người anh em'
'Cảm giác thế nào rồi? Mày có biết mày đã bị đánh thuốc không?
'Thật kỳ lạ. Tao biết những gì tao đang làm, bộ não của tao xử lý tất cả mọi thứ, nó chỉ không làm gì với nó. Như thể tiềm thức và hành động của tao bị cầm tù. Tao vẫn có thể nhớ mọi thứ đã xảy ra, lúc đầu tao không có, nhưng nó cứ quay trở lại. ' Draco nói khi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. 'Tao cảm thấy như tao yêu Pansy, có lẽ hơi quá. Tao cảm thấy như mình không thể sống thiếu cô ấy, theo nghĩa đen, rằng nếu tao không ở gần cô ấy mỗi phút thì tao sẽ chết. Những độc dược tình yêu không bị quấy rầy, chúng mạnh đến mức nguy hiểm. '
Blaise gật đầu
'Hermione đã nói gì?'
'Này Drakkie yêu dấu! Em đã không nhìn thấy anh xung quanh! Em sợ điều gì đó có thể đã xảy ra với anh. ' Pansy gọi phía sau họ.
Draco thở dài khi anh quay lại và thấy cô bước đến gần họ.
'Parkinson.' Blaise lạnh lùng nói.
'Zabini, không có gì tốt hơn để làm với cuộc sống của mày à?'
'Thật khó để biết rằng sẽ không ai yêu cô nếu không sử dụng lọ thuốc tình yêu.' Blaise bình tĩnh nói.
Đôi mắt của Pansy mở to và miệng cô hơi mở ra, như thể cô sắp nói gì đó, nhưng xem xét lại và ngậm miệng lại.
'Tại sao cô làm điều đó Parkinson?' Draco hỏi.
'Làm gì cơ?' Cô ngây thơ hỏi.
'Cho tôi lọ thuốc tình yêu.' Draco thở dài, không có tâm trạng cho hành động ngu ngốc này của cô.
'Thuốc gì yêu?'
'Đừng giả ngu ngốc nữa Pakinson. Chúng tôi đã biết sự thật. ' Draco nói lạnh lùng.
Pansy nhìn từ Draco đến Blaise.
'Thật khó để tin rằng anh có thể thực sự yêu em?'
'Cô ấy không chỉ nói như vậy.' Blaise thì thầm cười toe toét.
'Em thậm chí không chắc anh có khả năng yêu cho đến khi em thấy anh nhìn em trong cửa phòng ngủ của em trước khi anh thực sự tấn công em và lột sạch quần áo.' Pansy cười.
'Yêu cô? MẸ NÓ! Đừng làm tôi cười! ' Draco nói.
Draco cho cô một cái lườm chết người.
'Cô đã đi quá xa Parkinson.'
' Anh không có bằng chứng đó là em.'
'Ai nói tôi không?'
'Em chúc anh may mắn nhất với việc tìm kiếm bằng chứng, bởi vì không có gì cả.'
Draco giận dữ khi anh lắc đầu với cô.
'Cô là con khốn .'
'Hãy nghĩ về nó Draco, không phải dễ sao? Nó không cảm thấy tốt sao? Em biết anh muốn em nhiều như em muốn anh vậy. '
'Cô là con khốn.' Draco lặp lại.
'Ý tem là, tình dục thật tuyệt vời và em biết cảm xúc là có thật. Em có thể nhìn thấy nó trong mắt anh. '
'TÔI KHÔNG THÍCH CÔ! Không bao giờ có! Cô là một người ghê tởm, người không xứng đáng với thời gian của tôi hoặc của bất kỳ ai! Cô là một kẻ ngốc nếu cô nghĩ tất cả những điều đó là có thật! ' Draco búng tay.
'Oh? Có thật không? Chà, anh là một kẻ lừa đảo lớn và en không thể tưởng tượng được ai đó sẽ yêu anh như người mẹ thậm chí không để tâm đến anh! Cô ấy coi thường anh! Cô ấy ghét anh! Giống như mọi người khác! Em là lựa chọn duy nhất cho anh, nhưng bây giờ sự lựa chọn đó đã biến mất! Có lẽ em đã đúng, anh không có khả năng yêu và anh không đáng để ai yêu hay chú ý! Đồ hèn hạ'
'Đủ rồi đó.' Blaise gọi, bước vào giữa chúng.
'Điều này vẫn chưa kết thúc đâu.' Draco nói với cô ấy.
'Và anh chỉ cần biết rằng khi anh bị bỏ lại một mình, không có ai yêu anh, anh cũng sẽ phải bò về phía em. Anh là thằng chết tiệt. '
'Ôi em yêu, ngay cả khi chúng ta là hai người cuối cùng trên hành tinh này, tôi thà chết còn hơn ở bên cô.'
' Thật đáng tiếc mong ước của anh không bao giờ xảy ra.' Pansy búng tay, rút ​​đũa phép ra khỏi túi.
'Expelliarmus.'
Cây đũa phép của Pansy bay ra khỏi tay cô và vào Harry Potter, người đứng đằng sau Draco và Blaise.
'Cô phải đi với tôi.' Harry bình tĩnh nói với cô.
'Tao sẽ không bao giờ đi với mày.'
'Petrificus Totalus.' Harry nhẹ nhàng nói, làm Pansy đóng băng ngay tại chỗ. ' Wingadium Leviosa.'
'Tôi sẽ mang cô ta này đến văn phòng của McGonagall.' Harry nói với họ trước khi gật đầu và bỏ đi.
'Đó là-' Blaise bắt đầu.
'Bất ngờ.' Draco kết thúc.
'Tuyệt vời.' Blaise đồng thanh nói.

Hermione ngồi trên vị trí thường thấy của cô, nhìn chằm chằm vào Hồ Đen.
Hermione quay lại và thấy Draco bước đến gần cô, trước khi anh ngồi xuống cạnh cô.
'Chào.'
'Chào.' Cô ấy cười. 'Ngày hôm nay của anh thế nào?'
'Kinh khủng.' Draco thở dài.
'Em nghe nói Pansy không vui lắm với tin anh không thực sự thích cô ấy.' Hermione nói.
Draco lại thở dài, đưa tay vuốt tóc.
'Anh cũng nghe nói cô ấy đe dọa sẽ giết em.'
Draco khẽ gật đầu, ngồi xuống băng ghế.
'Anh không sao chứ?' Hermione hỏi.
Draco nhún vai.
'Làm ơn, Draco, nói chuyện với em.'
Draco quay lại nhìn cô, quét khuôn mặt cô, thấy sự lo lắng trên gương mặt của cô.
'Đó chỉ là một ngày rất dài.' Draco nói với cô, hôn lên má cô.
'Anh không nên để cô ấy đến với anh như thế này.'
'En đã không nghe thấy những gì cô ấy nói với anh.' Draco nói.
'Không, em đã không, nhưng em chắc chắn nó là vô nghĩa.'
Draco lắc đầu khi anh đứng dậy khỏi băng ghế.
'Không phải.' anh ta nói.
Hermione cau mày, nhìn anh.
'Anh phải đi. Anh sẽ gặp em bên trong. ' Draco nói trước khi thức dậy.
'Draco.' Hermione thở dài.
'Đừng.' Draco nói khi anh rời khỏi cô.
Hermione thở dài và quay lại nhìn bề mặt gợn sóng của Hồ Đen. Mặt trời đang dần lặn, làm cho bầu trời chuyển sang màu cam. Pansy đã nói gì với anh ta khiến anh ta rất buồn? Cô ấy đã nói gì đó là sự thật theo ý kiến ​​của anh ấy như vậy? Anh ta có vẻ bị tổn thương. Cô ước mình có thể làm gì đó để giúp anh, nhưng cô không chắc mình có thể làm gì để mọi thứ tốt hơn. Cô ấy hiểu tại sao anh ấy buồn. Anh ta hẳn đã cảm thấy bất lực. Cái cách mà Pansy kéo dây phải là một điều khó đối phó và từ những gì cô nghe được từ Harry, cuộc chiến phải được làm nóng lên để Pansy rút đũa phép ra và chỉ vào anh ta. Hermione lại thở dài và đứng dậy khỏi băng ghế, bước về lâu đài.

Hermione nhanh chóng mở mắt khi nghe thấy lỗ chân dung mở ra. Cô nhìn lên và thấy Draco đang đi vào trong.
'Anh đã ở đâu vậy?'
'Tại sao em vẫn còn chưa lên phòng?' anh hỏi.
'En đã chờ đợi anh.'
'En không nên .' Draco nói khi anh đi xa hơn đến phòng ngủ của mình.
'Draco.'
'Đi ngủ đi Hermione.'
'Em biết tại sao anh hành động theo cách này và anh nên dừng lại đi.' Hermione nói.
Draco dừng bước, không quay lại đối mặt với cô khi đôi mắt anh đặt trên cánh cửa trước mặt anh.
'Em hiểu anh cảm thấy có lỗi, nhưng anh không cần phải làm vậy. Không có lý do để anh cảm thấy như vậy. Những lời của Parkinson sẽ không bao giờ có tác dụng này với anh nếu anh chưa nghi ngờ chính mình, nếu anh không cởi mở với những nhận xét đó. ' Hermione nói đi lại gần nơi anh đang đứng.
'Anh đã lừa dối em.' anh ta thì thầm.
'Anh biết, nhưng anh không biết là anh đã làm vậy.'
'Điều đó không quan trọng.'
'Tất nhiên là thế. Draco, làm ơn, hãy nhìn em. ' Hermione khẽ cầu xin khi cô nắm lấy tay anh.
Draco quay lại và nhìn xuống cô.
'Không thành vấn đề Hermione! Anh đã lừa dối em! Hiểu rồi? Anh đã lừa dối! LỪA DỐI EM!'
Hermione nhìn anh khi cô lắc đầu.
'Tại sao anh cứ giữ quá nhiều như vậy? Anh có muốn em giận anh ? Anh muốn em la mắng anh ? Anh muốn em bỏ đi ?
'Có lẽ điều đó sẽ tốt hơn!'
'Thật sao? Đó có phải là cách anh nghĩ về nó? Được rồi! Em phát ốm vì điều này! CÓ em tức giận vì anh lừa dối! Có, Em bực mình vì bạn đã lấy chiếc bánh cupcake đẫm máu đó từ Parkinson quái dị! CÓ em điên vì em đã chờ đợi, lo lắng ốm yếu, trong hai ngày, trước khi em nhìn thấy anh đang hôn hít với cô cô ấy! Anh có biết điều đó làm em đau đến mức nào không? Em đã rất vui mừng khi gặp lại anh! Em đã nhớ anh rất nhiều và rồi em bắt gặp cảnh tượng của anh và Pansy Parkinson ! Hình ảnh đó đã lặp đi lặp lại trong nào em kể từ đêm đó! Vì vậy, đừng nói với em rằng sẽ tốt hơn nếu em giận anh, bởi vì em đang ở bên anh! Em tức giận! Nhưng điều đó không có nghĩa đó là điều anh có thể giúp! Anh đã bị hạ độc một lọ thuốc tình yêu mà anh không hề biết, đó là TÌNH YÊU GIẢ TẠO! Những thứ đó rất mạnh, và em cá là cô ấy còn làm nó mạnh hơn bằng cách này hay cách khác! Em thấy cách anh nhìn, anh đã khác! Cách anh cười và mỉm cười! Trông nó thật ngốc! Em đã rất vui khi Harry nói với em rằng anh sẽ ổn thôi! Rằng anh sẽ lại là anh sau vài giờ nữa! Nhưng bây giờ em. Em không chắc chắn liệu chuyện anh và em bắt đầu yêu nhau vẫn còn ở đâu đó trong anh! Bởi vì anh đã hành động như một kẻ ngốc! ' Hermione hét vào mặt anh.
Cô quay lại và đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại sau lưng. Cô nửa tin tưởng anh sẽ gặp cô, nói với cô rằng anh xin lỗi và anh thực sự đã hành động như một kẻ ngốc nhưng anh sẽ làm mọi cách để ngừng hành động theo cách đó và trở lại là chính mình. Nhưng cô nghe thấy tiếng cửa anh khẽ khép lại, chỉ vài giây sau khi cô xông vào.

( Sao đời tác giả làm khổ anh chị tui quá vậy nè~~~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com