Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

you're mine #4


"Vậy thôi tạm biệt ở đây nha, Hyeonjoon đưa Wooje về cẩn thận."

"Vâng, hai người cũng thế nhé."

Bốn người chia tay ở thang máy tầng trệt của trung tâm thương mại. Hyeonjoon với Wooje một trước một sau đi thành hai hàng bắt đầu hướng về phía cửa ra ngoài đường lớn.

Không ai nói với nhau lời nào, mà cũng có lẽ là không biết phải nói gì với nhau.

Đây có thể xem là lần giận nhau chính thức đầu tiên sau khi đôi trẻ trở thành người yêu.

Sự im lặng chính là vũ khí trong cuộc chiến tranh lạnh này, ai là người hạ mình bắt chuyện trước với đối phương chính là kẻ thua cuộc.

Cả hai đều ăn ý hiểu được điều trên nên mới ngậm miệng chẳng nói lời nào với nhau suốt quãng đường đi về kí túc xá như thế, thậm chí lúc lên taxi Wooje còn dùng túi của mình chặn ở giữa để rạch ròi hai bên ghế.

Cũng là cách thức của riêng em để thể hiện sự tức giận. Hyeonjoon chỉ biết thở dài nhìn hành động trẻ con của Wooje một cách bất lực.

Nhưng Hyeonjoon không muốn xuống nước dỗ em trước, anh vẫn còn rất buồn về vụ bị em hai ba lần liên tục nói dối mình.

Chiếc taxi dừng lại ngay ngã tư đối diện với kí túc xá, vì khúc trên đang sửa đường, gồ ghề khó chạy nên cả hai chủ động kêu dừng xe ở đây. Wooje mở toang cửa đi xuống không thèm đợi Hyeonjoon vẫn đang trả tiền cho tài xế. Tới lúc anh bước khỏi chiếc xe thì em đã đi được một đoạn dài.

Trẻ con thật.

Cái kiểu dỗi ai là phải dỗi ra mặt như này trong mấy anh em nhà T1 chỉ có mỗi Choi Wooje mà thôi.

Hyeonjoon bất đắc dĩ đi theo phía sau em, một tay đút túi quần một tay bấm điện thoại.

Anh nghĩ có lẽ mình cần một vài lời khuyên hữu ích trên mạng để xoa dịu tình hình này.

Cạch.

"Ui da!"

Nghe tiếng người đi đằng trước hét lên thất thanh, Hyeonjoon không kịp suy nghĩ mà cơ thể đã tự động chạy về phía giọng nói.

Thấy em người yêu mình hết lòng nâng niu chăm sóc nằm ịch trên nền đất, chiếc điện thoại từ túi Wooje theo đà văng xuống, màn hình tối đen lại, vỡ toang.

Anh nhanh tay đỡ em ngồi dậy, giúp em phủi bụi hai bên quần rồi chỉnh lại mắt kính.

Nhìn gương mặt em nhăn cả lại vì bị ngã đau, Hyeonjoon vừa thấy xót trong lòng vừa tự trách mình. Vì vài ba chuyện giận hờn còn cỏn mà bỏ mặc em từ nãy.

Biết nhóc nhà mình hậu đậu hay té ngã, nếu lúc nãy có anh đi bên cạnh thì đã không có gì xảy ra rồi.

"Wooje có bị đau ở đâu không?"

Giờ phút này thì mấy cái dỗi hờn lúc nãy dẹp qua một bên, Wooje bị đau thì tất cả là lỗi của anh hết.

"Đầu gối..."

Giọng Wooje bắt đầu nghèn nghẹn, hai mắt cũng dần tích tụ hơi nước.

Anh nín thở đưa mắt nhìn xuống hai đầu gối em, máu thịt nơi đó lẫn lộn hết cả.

Phải té mạnh đến mức nào mới để lại vết thương kinh khủng đến cỡ này chứ.

Càng nghĩ Moon Hyeonjoon chỉ càng muốn tự đấm mình một trận nhừ tử.

Nắm tay Wooje xoa xoa để giảm sự chú ý của em khỏi chỗ đau, anh kề môi hôn lên trán em một cái rồi nhẹ giọng trấn an.

"Wooje ngồi đây đợi anh một xíu, anh quay lại ngay."

"Anh đi đâu..."

"Ngoan anh thương, đợi anh."

Nghe đến đấy Wooje mới ngoan ngoãn bỏ tay ra khỏi mép áo anh, em ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn Hyeonjoon như không nỡ.

"Năm phút, em cho anh năm phút thôi đó."

Vì để tranh thủ thời gian, Hyeonjoon không trả lời mà chỉ xoa đầu em rồi chạy đi ngay. Wooje nhìn theo bóng lưng đang xa dần của anh, trong lòng đếm ngược từ 300 đổ xuống.

Giữ đúng lời hứa, vào lúc Wooje đếm tới tiếng thứ 300, Hyeonjoon đã xuất hiện trở lại trong tầm mắt em.

Anh hối hả chạy về phía này, trong tay còn đang cầm gì đấy. Theo nhãn của cái bọc được ánh đèn đường chiếu sáng, em biết anh vừa mua đồ từ một cửa hàng tiện lợi ở gần đây.

"Anh về rồi nè, anh chỉ mua được ít nước khoáng với gạt thôi. Mấy tiệm thuốc gần đây đóng cửa hết rồi."

Vừa nói vừa bày đống đồ trong bọc ra trước mặt, Hyeonjoon cầm một chai nước khoáng lên vặn mở nắp xong rồi cầm tay em đặt lên vai mình.

"Để anh rửa vết thương, sẽ khá đau đấy."

"Nếu Wooje chịu không nổi thì cứ bấu anh."

Anh dừng khoảng vài giây cho em chuẩn bị tinh thần rồi mới bắt đầu rửa chỗ đầu gối. Vì không đủ đồ để sát trùng nên Hyeonjoon chỉ rửa cho sạch bụi bẩn rồi băng sơ lại cho em. Định bụng về đến kí túc xá sẽ xử lí tiếp, hồi còn là học viên, Wooje thường xuyên té ngã rồi bị thương nên Hyeonjoon lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một hộp y tế ở trong phòng nhằm mấy trường hợp như hôm nay.

Anh thu gom đống đồ lại vào trong túi mua hàng rồi đứng dậy đi vứt. Lúc xoay người lại thì thấy Wooje đang chống tay xuống đất cố đứng lên. Cuống quýt chạy tới bên cạnh, anh ngăn không cho Wooje dùng sức ở hai chân mình.

"Ngồi yên đó cho anh."

Và Wooje không dám cử động nữa.

Em ngồi im để cho Hyeonjoon sắp xếp, đến khi định hình được anh muốn làm gì thì Wooje mới hốt hoảng rụt hai tay lại.

"Anh đỡ em về là được rồ–"

"Ôm cổ anh."

"Em đi được thật mà, chân của anh vừa mới khỏi xong làm sao–"

"Anh bảo ôm cổ anh."

Wooje hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng choàng hai tay mình qua vai anh, em cảm nhận được bàn tay Hyeonjoon đang đặt bên đùi mình. Anh nghỉ một nhịp lấy thế, dùng sức nhấc bổng em lên, cõng em về nhà.

"Moon Hyeonjoon..."

"Em xin lỗi."

Wooje dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói ra lời xin lỗi.

"Sao lại xin lỗi? Tại anh không quan tâm em, lỗi anh."

"Không phải! Là lỗi của em, em không nên dỗi anh vô cớ như vậy, lại còn ghen với anh Jeonghyun nữa..."

Bước chân Hyeonjoon bỗng dừng lại.

"Khoan, em nói gì thế. Ghen với ai cơ?"

"Tại bữa trước, em thấy anh Jeonghyun gọi anh là anh iu trong tin nhắn nên em mới dỗi...."

Cái thằng quỷ này.

Bây giờ không phải lúc thích hợp nhưng nếu có thể Hyeonjoon thực sự muốn đi tìm Kim Jeonghyun đến đây để ba mặt một lời giải thích cho Wooje.

"Vì thế nên dạo này em mới tránh mặt anh rồi đi chơi với anh Ellim phải không?"

"Ừm."

Hyeonjoon cuối cùng cũng hiểu ra tất cả, hóa ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hại anh với Wooje cãi nhau một chập. Đã thế chuyện này còn gián tiếp làm em bị thương. Chẳng biết trút giận vào đâu, Hyeonjoon thẳng chân dậm thật mạnh xuống nền đất phía dưới để trả thù.

"Jeonghyun nó hay nhắn giỡn với anh thế thôi, nếu em không thích thì anh sẽ bảo nó đừng nhắn vậy nữa."

"Wooje tin anh nha."

Anh nghe em lí nhí một tiếng dạ, sau đó còn nhỏ giọng bổ sung thêm.

"Em tin anh."

Hyeonjoon hài lòng gật đầu bước tiếp.

"Anh là của Wooje rồi, mắt tai mũi miệng, từ đầu xuống chân đều là của em hết mà."

"Vậy còn chỗ này thì sao?"

Em đặt tay lên nơi ngực trái anh.

"Chỗ này à?"

"Hmm chỗ này quan trọng lắm, chắc là không cho được rồi."

Anh nhận được một cái đấm nhẹ vô lực vào bả vai. Không cần nhìn cũng biết người đằng sau đang bĩu môi hờn dỗi rồi.

"Nơi này là để chứa tình yêu của Moon Hyeonjoon dành cho Choi Wooje."

"Thiếu nó anh sống không có nổi."

Câu nói của anh thành công làm cho hai má Wooje nóng hừng lên, sắc hồng nơi gò má không dễ gì che dấu dưới ánh trăng chiếu rọi mà càng trở nên rực rỡ.

Em xấu hổ chôn mặt càng sâu vào hõm cổ anh, miệng lẩm bẩm chê trách.

"Anh chỉ giỏi dẻo miệng thôi."

"Thế Wooje có thích không?"

.

.

.

"Thích..."

-hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com