Chap 5
"Chỉ là, biết đâu, thời gian có thể xóa nhòa những đau đớn của quá khứ."
------------------------------
Youngjae lững thững đi về kí túc xá, vừa hay Mark cũng về tới cửa. Mark nhìn Youngjae bằng đôi mắt thất vọng, nhưng anh lại lảng tránh ánh mắt ấy, nhanh chóng mở cửa bước vào nhà.
- Em còn yêu Dahee không ? - Mark lên tiếng, phần để níu giữ bước chân của Youngjae mà có một cuộc hội thoại nghiêm túc.
- Chuyện đó bây giờ không còn ý nghĩa...
- Em còn yêu Dahee không ?
Youngjae im bặt trước sự kiên quyết của Mark. Youngjae thừa biết câu trả lời, nhưng anh về cơ bản chẳng còn lí do gì để đáp lại câu hỏi đó nữa.
- Có những điều mà em không biết, và vĩnh viễn Dahee chẳng bao giờ muốn em biết. Em biết Dahee buồn, nhưng đã bao giờ em nghĩ con bé tổn thương đến mức nào chưa ? Đã bao giờ em thấu hiểu Dahee, thấu hiểu cả tình cảm chân thành mà con bé dành cho em chưa ? Em bảo em chia tay vì nghĩ tình cảm cả hai chưa đủ lớn, em gạt phăng bao yêu thương chất chồng trong trái tim của một người mới biết yêu, con bé liệu còn dũng khí để nói lên tâm tư của bản thân cho em nghe, liệu còn đủ can đảm để níu giữ em lại vào cái hôm hai đứa chia tay sao ? Dahee sợ vì mình mà khiến em mệt mỏi, sợ vì mình mà những người xung quanh suốt ngày phải kè kè bên cạnh lo lắng, con bé đã kìm nén mọi cảm xúc của bản thân, cố chấp ôm lấy nỗi đau lòng một mình ngày này qua ngày khác. Dù chỉ một lần thôi, Youngjae ạ, đã bao giờ em nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt em cho là đẹp nhất trần đời chưa ? Dahee đã khóc rất nhiều, rất nhiều lần rồi, chỉ là con bé không khóc trước mặt em mà thôi, và em cũng chẳng hề nhận ra điều đó.
Nhìn Dahee khóc, phải, chưa một lần Youngjae nhìn thấy Dahee khóc. Và cũng đúng, Youngjae chưa từng thấu hiểu những tổn thương của cô. Dù đã nhiều lần trông thấy cô buồn, nhưng anh đơn thuần không nghĩ xem Dahee đau đớn tới nhường nào.
Choi Youngjae thực sự đã trở thành kẻ tồi tệ rồi.
- Và nhìn lại bản thân em đi Youngjae, đây không phải là Choi Youngjae mà ai cũng biết. Em không còn cười nói nhiều, không còn hoạt bát như trước đây nữa. Em thậm chí chẳng chăm lo cho bản thân như em vốn làm, chẳng gây ồn ào mỗi khi luyện thanh hay chơi game. Em tự thu mình lại, để rồi bây giờ cứ ủ rũ mãi, đi đâu cũng chỉ toàn là không khí u ám xung quanh. Nếu như em cũng đang ngờ vực cả tình cảm của bản thân, thì để anh nói cho em biết một điều, rằng Choi Youngjae của vài tháng trước đã rời đi theo bước chân của Yoon Dahee rồi. Em có thể giải thích tại sao được đúng không ?
- Rốt cuộc thì anh đang muốn cứu vãn điều gì cơ chứ ?
Mark ngừng lại một chút, bởi anh đã nói gần hết những gì cần phải nói, mà nếu Youngjae vẫn chọn cách kết thúc tất cả mọi thứ, có lẽ mọi lời khuyên của anh xem ra đổ sông đổ bể. Có chút thất vọng, nhưng vẫn còn chút hi vọng.
- Anh đang cố cứu vãn hạnh phúc của hai đứa, với tư cách là một người anh, một người bạn thân thiết. Anh đang cố cứu vãn không khí vui vẻ của tất cả mọi người, cả GOT7 và X-Girls đều không thể cười khi hai đứa không được hạnh phúc.
Youngjae vẫn đứng chôn chân trong phòng khách, không hề có ý định lên tiếng. Mark thấy vậy cũng chỉ nói thêm vỏn vẹn có một câu trước khi bỏ vào phòng ngủ.
- Nếu em không thể đi tiếp, thì hãy quay đầu lại mà giữ lấy Dahee, trước khi con bé đi quá xa khỏi tầm với của em.
Youngjae thở dài một tiếng, đôi mắt khép hờ đầy mỏi mệt.
Anh thừa nhận rằng anh vẫn còn yêu Dahee rất nhiều, rằng anh chẳng thể quên nổi cô suốt hàng tháng trời vừa qua. Nhưng quay lại ư ? Youngjae bỗng thấy mình không còn đủ tư cách để níu giữ Dahee lại bên mình nữa, sau bao nhiêu tổn thương anh gây ra cho cô. Một kẻ tồi tệ như anh không xứng đáng với một người tốt như cô, một kẻ vô tâm như anh không xứng đáng để nhận những yêu thương chân thành từ cô.
Nhưng Youngjae anh, tuy là người nói lời chia tay trước, ấy vậy lại chưa từng bằng lòng bỏ mặc cô lại, lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho cô.
Anh chẳng biết mình nên làm gì, cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa.
Youngjae khẽ cau mày, lay lay hai thái dương rồi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Bỏ bớt vài chiếc áo, Youngjae thả mình xuống chiếc giường ấm cúng, đôi mắt cứ đau đáu nhìn lên trần nhà.
Một giờ đêm.
Jaebum đã trèo lên giường từ 11 giờ mà ngủ một giấc ngon lành, cho tới khi bị đánh thức bởi giọng nói của Mark vọng từ ngoài phòng khách. Từ đó đến giờ này, Jaebum không ngủ lại được, vì biết ai đó khác trong căn phòng này cũng đang thao thức suốt. Jaebum thực lòng muốn khuyên Youngjae một điều gì đó, nhưng mãi chẳng thể mở lời nói nổi một câu.
Youngjae vẫn mải miết chạy theo những suy nghĩ vẩn vơ, đôi mắt vẫn nhìn vào vô định. Anh không có ý định thức đến tận giờ này, nhưng bao nhiêu thứ cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí, để rồi Youngjae không tài nào chợp mắt nổi.
- Nếu là anh, anh sẽ làm gì ?
Jaebum hơi giật mình, không nghĩ rằng Youngjae lại biết mình còn thức. Nhưng cũng có thể, Youngjae chỉ mơ hồ buông một câu hỏi mà không trông chờ gì lắm vào một sự hồi đáp.
- Anh cũng không biết.
Youngjae thở dài, để mặc cho bầu không khí lại chìm trong tĩnh lặng.
- Nếu muốn quay lại thì nhanh lên đi. Đến một lúc nào đó, dù em có giữ lại cũng không được nữa đâu. Rời xa nhau một cách âm thầm mới là thứ đáng sợ hơn cả, bởi em sẽ chẳng hề hay biết em đã để mất người còn lại từ bao giờ, lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi.
- Vậy theo anh, bây giờ đã là muộn chưa ?
- Em nên gặp Dahee để tìm câu trả lời thì hơn. Một cuộc gặp thẳng thắn, không phải trốn tránh nữa. Đối diện được với Dahee, em có thể giải được tất cả những câu hỏi từ trước tới nay, về bản thân em, về Dahee, về mối quan hệ của hai đứa.
Đối diện ? Youngjae tưởng mình đã đối diện với cô quá nhiều rồi chứ, mà tất cả đều cùng đi đến một kết luận, rằng cả hai người chẳng hề có ý định níu giữ đối phương lại, hết lần này tới lần khác làm cho nhau tổn thương.
- Vậy nếu em buông bỏ thì sao nhỉ ?
- Tùy em thôi, nếu em có thể buông bỏ một cách thực sự. Vốn từ trước tới nay, chưa bao giờ em làm được điều đó cả.
Youngjae thôi không nói gì nữa, Jaebum cũng im lặng theo, nhanh chóng trở lại với giấc ngủ còn đang dở dang.
Chỉ là, đôi khi, không phải cứ yêu là ở bên nhau được. Bản thân Dahee vì yêu anh, vì nghĩ cho anh nên mới chấp nhận chia tay như thế.
Chỉ là, biết đâu, thời gian có thể xóa nhòa những đau đớn của quá khứ. Và khi đó, bên nhau không còn là cách tốt nhất, giống như Dahee đã chọn cách rời xa anh, trông đợi một liều thuốc xoa dịu của thời gian mà nguôi ngoai mọi thứ cảm xúc hỗn tạp trong lòng.
Youngjae cũng giống Dahee, cũng ngây ngốc đợi chờ như thế suốt hàng tháng trời. Bởi chẳng ai có đủ dũng khí để buông tay đối phương, một cách thực sự.
.
.
.
- Em có chắc là tập được không thế ?
- Em không sao thật mà. Chúng ta còn phải comeback, em không muốn vì em mà chậm tiến độ của cả nhóm. Em đã nghỉ mất hai ngày rồi.
- Nhưng sức khỏe của em vẫn là trên hết, em mới chỉ ốm dậy thôi mà ?
- Chị đừng lo quá mà. Nếu thấy không ổn, em sẽ xin phép về kí túc xá để nghỉ ngơi. Em hứa đấy.
Hyeri chưa hết lo lắng, nhưng vẫn tạm yên tâm phần nào. Hơn nữa, nhìn Dahee đã một mực quả quyết như vậy, chị cũng biết mình chẳng thể ngăn nổi ý định đến công ty của đứa em mình. Thôi thì, đưa lợi ích chung của nhóm lên đầu, lần comeback này phải chuẩn bị thật kĩ càng và lựa đúng thời điểm. X-Girls đang trên đà đi lên, chỉ cần một bản hit nữa là có thể kéo cả nhóm ngang hàng với những girl group hàng đầu của thế hệ.
Dahee không hẳn muốn đi tập luyện, phần vì chuyện giữa cô và Youngjae đã ảnh hưởng khá nhiều về mặt tinh thần, khiến cô chỉ muốn ngồi một mình mà tìm cách giải quyết những mệt mỏi nơi trái tim mình. Hóa ra, đến ngày hôm nay, câu nói chia tay ấy vẫn thừa sức hạ gục cô, khiến cô ngày một trở nên yếu đuối. Dahee tối hôm đó gần như đã đạt tới giới hạn, cô giận Youngjae nhiều hơn là đau đớn hay buồn tủi, tưởng như chỉ cần nghe thấy thêm một lần nào nữa, cô sẽ chẳng màng điều gì mà xông tới đánh mắng anh một trận mất.
Điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, Dahee cố gắng tỏ ra tươi tỉnh nhất có thể. Nhưng dù có cố đến mấy, cách cười nói của cô vẫn chẳng có chút gì là tự nhiên, và chỉ cần không khí giữa bốn người trùng xuống, Dahee sẽ lại đưa mắt nhìn vẩn vơ xung quanh, nỗi buồn cứ thế ẩn hiện qua đôi mắt ấy, còn nụ cười gượng gạo thì tắt ngấm ngay lập tức.
Dahee lo sợ rằng những cố gắng suốt quãng đường đi sẽ đổ sông đổ bể hết, nếu như cô nhìn thấy bóng dáng Youngjae trong tầm mắt mình. Dahee quả quyết, và sự thật thì, điều cô lo sợ chắc chắn sẽ xảy ra.
Ngay khi vừa đến công ty, cô đã thấy Youngjae đi lên cầu thang. Dahee có nghe Mark nói, rằng việc đến công ty sớm trở thành thói quen khó bỏ của Youngjae, và rằng dạo gần đây, Youngjae chẳng sáng tác nổi một bản nhạc nào ra hồn, lúc nào cũng bỏ lửng hoặc gạch xóa lung tung hết cả lên.
Mark cũng có nói với cô, về việc Youngjae hay đi quanh quanh mấy phòng tập trong công ty hơn là chuyên tâm sáng tác, vì hai ngày rồi anh chẳng thấy cô đâu cả. Có chút gì đó gọi là mong ngóng, mặc dù nếu Dahee xuất hiện ở công ty, Youngjae sẽ tự động ngồi trong phòng thu âm hàng giờ liền để tránh việc đụng mặt cô.
May mắn là Youngjae lại đang quay lưng về phía cô. X-Girls cũng nhìn thấy, và chẳng ai nói với nhau câu nào, ba người cùng biết ý lôi cô đi một hướng khác để đến phòng tập, cố gắng khơi gợi một chủ đề nào đó để bàn luận. Dahee thì chẳng để ý mấy về cuộc trò chuyện này, nhưng vì biết mọi người muốn phân tán sự tập trung của cô khỏi Youngjae, cô cũng đành lắng nghe và hưởng ứng theo một chút.
Buổi tập vũ đạo diễn ra suôn sẻ, Dahee cũng được nhắc nhở không nên tập hết sức trong hôm nay, nên cô không cảm thấy mệt mỏi gì nhiều. Vài tiếng tập luyện trôi qua đủ để giúp tinh thần của Dahee trở nên phấn chấn hơn, và tạm thời không bận tâm tới những chuyện buồn dạo gần đây.
Mặc dù cô vẫn để ý tấm kính trong suốt có thể nhìn ra hành lang, và tự thắc mắc về việc Youngjae không đi qua đó lần nào cả.
.
- Mấy đứa, tập vũ đạo đến thế thôi, hôm nay phải tập trung luyện thanh đã, mấy hôm tới sẽ chỉ có đến thu âm thôi đấy. Nhanh sang phòng thu đi, chủ tịch sắp đến công ty rồi. Còn mỗi một phòng ở tầng trên là trống thôi nhé.
Chị quản lí vội vàng chạy vào phòng tập để thông báo, nói một tràng không nghỉ rồi lại vội vàng đi ngay. Cả nhóm nhanh chóng nắm bắt tình hình, cúi đầu cảm ơn thầy vũ đạo, thu dọn đồ đạc vào balo rồi di chuyển tới phòng thu âm.
Dahee cầm chiếc máy điện thoại trên tay, vừa lướt xem instagram vừa thong thả bước đi sau Hyeri. Đến tận lúc bước vào phòng thu, cô vẫn cắm mặt vào màn hình, đôi bàn tay vẫn bận rộn comment vào bài viết của một tiền bối.
- Xin chào, nhưng X-Girls chiếm phòng này rồi nhé.
Dahee bấy giờ mới nhận ra trong phòng thu âm có người, theo phản xạ mà ngẩng đầu lên. Còn chưa kịp hớn hở khi nhìn thấy Mark, nụ cười chợt hóa dở dang bởi người ngồi bên cạnh.
Là Youngjae đang nhìn cô chằm chặp không rời. Dahee bỗng trở nên khó xử, cúi gằm mặt và tiếp tục viết dòng bình luận của mình, dù cô chẳng còn tâm trí đâu để nhớ nổi những gì mình định viết.
Hyeri có lẽ là người duy nhất trong phòng không cảm thấy ngại ngùng cho hai người, còn rất tự nhiên kéo tay Mark đứng lên.
- Chủ tịch sắp đến rồi, bọn em còn chuẩn bị comeback, hai người chờ phòng khác đi nha.
Hyeri còn chưa nói hết câu, Youngjae đã thu dọn hết đống đồ đạc bày bừa trên bàn, nhanh chóng đứng lên, vòng qua người Dahee mà rời khỏi phòng.
Ngay giây phút đó, trái tim Dahee chợt hụt hẫng, vô thức ngoái đầu lại nhìn anh bỏ đi.
Ngay giây phút đó, cô chợt nhận ra, rằng mọi chuyện đã đi quá xa rồi, còn cô thì đã quá mệt mỏi để tiếp tục xoay vần trong mớ hỗn độn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com