Chap 7 Gây chiến
In young nói xong ngúng nguẩy bỏ đi còn nó chỉ còn biết thở dài cho số phận hẩm hiu của mình . Xuống cuối lớp lấy cây chổi và cái xẻng, nó lười biếng đưa từng đường chổi quét hờ trên mặt đất .
Vì làm không cam tâm nên phải mất đến 30' nó mới quét xong cả lớp . Định đi lên bục lấy khăn lau bảng nhưng đã thấy cái bảng sạch bong còn bên cạnh là cậu con trai cao ráo lạ hoắc .
-"mình thấy muộn vậy bạn còn phải ở lại trực nhật nên muốn giúp một chút "
Cậu hướng nó cười khả ái , gương mặt cậu thanh tú có nhiều đường nét nữ tính , đặc biệt là đôi môi căng mọng , nhỏ nhắn vô cùng quấn hút . Nó hơi ngây người nhìn cậu cười trong đôi phút , đến khi nhìn lên đồng hồ mới hoảng hốt dọn dẹp rồi ra về .
-"thật vô cùng cảm ơn cậu ....mình có việc xin phép về trước "
nó cúi đầu chào cậu khách sáo , tay chân vụng về vác cái cặp chạy đi nhưng cậu vẫn cứ đuổi theo sau , miệng luôn tươi cười hướng nó nói
-"mình là Hwang Kyung-soo nhưng mọi người vẫn hay gọi mình là D.O . Cậu tên gì ?"
-"Minatozaki Tzuyu "
nó nhìn cậu rồi cũng đáp lại bằng một nụ cười , nhưng khi nhìn đồng hồ những bước chân nó càng vội vã hơn , bữa hôm trước về muộn gặp phải bọn ô hợp nó đã tởn đến già rồi . Thật sự không muốn lại gặp chuyện bất chắc như hôm nọ a , đành phải thất lễ với bạn học mới quen này vậy .
-"Tớ học lớp 10A1 "
Câu nói cuối cùng mà nó nghe thấy từ cậu trước khi chân nó vụt đi bằng tốc độ ánh sáng . Tzuyu cuống cuồng bắt taxi thay vì đi bộ như mọi khi vì trời đã bắt đầu sẩm tối , cái hình ảnh lũ ô hợp kia lại ùa về trong tâm trí cô khiến cô khẽ rùng mình .
5' phút là khoảng thời gian đi taxi về nhà nhưng đồng hồ cũng chỉ đến 6h30 tối. Nó rút túi ra số tiền ăn trưa hôm nay không đụng đến trả cho người lái xe.
Nhìn bóng dáng chiếc xe đi khuất , nó thở dài chỉnh lại trang phục rồi bước vào nhà .
Vừa mở cánh cửa mùi thơm phức của đồ ăn ùa đến làm nó ngạc nhiên đến cực độ .
Cái nhà này có bao giờ ăn tối đâu mà lại có mùi đồ ăn cơ chứ ?! Lần theo mùi đồ ăn vào bếp , nó thấy mẹ đang nhanh tay đảo những miếng thịt trên chảo .
Nghĩ bụng tối nay được ăn mà không cần nấu người nó sướng rơn , chạy vội qua phòng khách định lên lầu nhưng lại dừng bước khi thấy chị và chị hai đang ngồi ở ghế sofa cùng em nó .
Phía đối diện cùng ba người còn có một toán 5 người trai gái đều có ngồi nhìn nhau nói chuyện . Nó chỉ bấm bụng định đứng quan sát một lúc ròi lên , ai dè một thanh niên trong số những vị khách đã nhìn thấy nó và quan sát chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống .
Cậu ta nhạy cảm với từng hành động của nó, con mắt màu đồng luôn di chuyển theo từng cử động hết sức đáng sợ .
Đứng một lúc nó quyết định đi lên phòng để chấm dứt hiện tượng kì lạ này nhưng vừa xoay người cậu ta liền lập tức lao vào à không, bay vào nó như hổ đói .
RẦM !!!
Nhanh như cắt chị bay tới , dùng tay chắn cậu ta lại rồi quăng ra xa làm gẫy đôi cái bàn gỗ gần đấy . Tưởng chừng mọi việc sẽ chấm dứt ở đây nhưng 3 người trong những vị khách tiếp túc lao lên tấn công nó .
Chị một tay hất cô gái có mái tóc đỏ rực ra , tay còn lại bóp chặt cổ cậu bé với ánh mắt rực lửa đang nhe răng nanh vô cùng đáng sợ .
Thời khắc này mọi người trong căn phòng như đang điên cuồng thèm muốn nó , ai nấy đều hướng đôi mắt màu đồng cháy rực khao khát nhằm nó xông tới.
BỤP !!!!
Một bóng đen chớp nhoáng luồn qua chị , dí nó mạnh vào tường làm nó đau điếng .
Đôi mắt đồng sáng rực ẩn sau lớp mũ đen khiến nó kinh hãi nhận ra cậu - bạn học mới cùng lớp .
Cậu lấy bàn tay nổi gân xanh bóp chặt lấy cổ nó rồi nhấc bổng lên cao khiến tất cả dây thần kinh như tắc nghẹn lại . Mặt nó tái mét , nổi gân cho dẫy dụa thế nào cũng không thoát được .
Rồi BỤP !!! Chị hai lao tới đánh bạn học văng ra xa nhưng chỉ trong giây lát bạn học đã nắm lại được cổ nó và ẩn chị hai bay ra ngoài cửa kính .
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng cứ thi nhau vang lên chỉ sau vài cái chớp mắt . Đầu óc nó bắt đầu mụ mị đi khi lực bóp của bạn học ngày càng mạnh còn chị thì đang bị bốn người kia giữ chân không làm gì được .
-"tất cả thôi ngay !!!"
Giọng quát đầu uy lực vừa vang lên thì bàn tay của bạn học cũng rời khỏi cổ nó . Nó rơi xuống ho khù khụ , trong khi đôi mắt lờ mờ nhìn thằng em quý hóa chui từ sau ghế sofa ra . Bàn tay chị lập tực xuất hiện trên lưng nó , vỗ nhè nhẹ giúp nó ổn định lại nhịp thở sau đó đỡ nó đứng lên .
-"Các con đang làm cái trò gì thế hả ??"
Người đàn ông lớn tuổi và bố đứng trên cầu thang nhìn cảnh tưởng hỗn loạn trước mặt mà vô cùng tức giận . Bố nhìn nó đầu tiên như để dò xét , thấy nó không sao ông mới từ từ đi xuống nhìn những kẻ vừa điên cuồng tấn công nó cười nói
-"tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ... không sao đâu các cháu "
-"ông Minatozaki thật ngại quá ! tại tôi không biết dạy con "
Người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng cũng bước xuống theo .
Người đàn ông này cũng có một làn da trắng tinh như tuyết , những nếp nhăn hằn rõ nhiều hơn bố một chút nhưng dáng vẻ cao quý , uy quyền rõ ràng là toát lên hơn hẳn . Ông ta hướng nó xoa đầu rồi nhỏ nhẹ nói .
-"cháu không sao chứ?? bọn trẻ có làm cháu đau nhiều không ?"
-"bố ! nó là người só.........."
-"im đi Park Boom !!! "
Ông ta hướng đứa con gái tóc đỏ quát , khuôn mặt giận giữ đã lên đến đỉnh điểm . Lúc này 4 người kia ai nấy cũng đều co rúm lại sợ hãi ngoại trừ bạn học ra . Cậu ấy vẫn giữ nguyên thái độ không cảm xúc từ lẫy cho đến giờ .
-"để ta giới thiệu ...ta là Kim Tae Soo chủ nhân của gia tộc họ Kim "
Ông Kim nhìn nó cười sau đó hướng bạn cùng lớp nó nói
-"đây là con gái lớn nhất của ta , Kim Taeyeon "
-"cháu biết cậu ấy ...cậu ấy học cùng lớp với cháu "
nó hớn hở khoe sau đó lại nhận được cái liếc xeo lạnh toát từ bạn học .
-"vậy sao ??? haha ...Taeyeon thật ra bằng tuổi chị cháu , nó chỉ học chậm lại mấy năm thôi "
-"vâng..."
Nó quê độ , cúi mặt xuống nhưng lại vô tình nhận ra tay chị đang đan vào tay nó ,nắm chặt từ lúc nào . Tình huống lại càng thê thảm hơn , mặt nó lại phiếm hồng , tim cũng bắt đầu có sự dịch chuyển nhẹ .
-"thôi bữa tối đã nấu xong ...tất cả ngồi vào bàn ăn cơm đi !"
Bố lên tiếng giải vây cho mọi người . Bầu không khí căng thẳng dịu dần đi , chị hai lúc này cũng từ bên ngoài mò vào , toàn thân không có thương xót gì nhiều nhưng lại nhìn bạn học với ánh mắt ai oán
-"Krystal con không sao chứ? "
Mẹ từ lẫy đứng quan sát lên tiếng hỏi, nhận được cái lắc đầu của chị hai bà mới yên tâm .
Bố đặt tay lên vai bạn học sau đó kéo tất cả mọi người vào bàn ăn tối , không khí ấm cúng gần như không thể xuất hiện mà thay vào đó là sự khó chịu và rò xét lẫn nhau .
Đến khi nó ngồi xuống ghế , bàn tay chị vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó , thấy kì kì nó ghé tai chị nói nhỏ
-"nhà có khách "
Nhưng chị dường như không nghe , bàn tay nhỏ kia lại càng nắm chặt tay nó hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com