Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Bằng cách này hay cách khác, mà dù cách nào đi nữa, em vẫn luôn ở trong tim chị.

......

Tôi theo chân cha trên chuyến xe đi về một vùng quê hẻo lánh. Đây không phải một nơi lý tưởng để sống, để thư giãn. Ở đây nóng và chỉ có mấy vườn trái cây nhiệt đới là thu hút nhất. Nhưng tôi không thích mấy loại quả này.

Cha đã nắm chặt tay tôi trong suốt quãng đường. Chuyến xe này dài gần sáu tiếng. Quá dài. Tôi - đứa con gái duy nhất của ông đã rệu rã từ lâu. Mà vậy cũng tốt vì mấy năm qua, ông và tôi chưa bao giờ trực diện nói chuyện với nhau.

Ông đã bỏ rơi mẹ tôi, đi biệt tăm đến nay trở về hay tin vợ đã qua đời. Lập tức bị mang theo tôi về vùng quê này. Nơi ông và một người đàn bà trẻ đang chung sống cùng nhau.

Hẳn ông cũng hiểu rõ tính tình nóng nảy của tôi. Tôi sẽ chẳng chấp nhận nổi việc phải ở cùng mẹ kế (không chính thức). Nhưng tôi không còn ai để nương tựa. Bất đắc dĩ, người cha bội bạc này là nơi tôi tựa đầu.

....

Ông kéo theo đống hành lý và một tay vẫn giữ khư khư tay của tôi, kéo tôi đi một đoạn dài. Xe chỉ dừng ở trạm, cái biển trạm gỉ sét, mục nát, cũ kỹ như chốn này vậy.

Tôi nhíu mày dưới ánh nắng chói chang của mùa hè rực lửa. Chưa bao giờ thấy nóng như vậy. Mỗi cây có bóng râm cách nhau một đoạn dài, tưởng như mấy trăm cây số. Cả người tôi rỉ ra mồ hôi, lăn dọc trên chiếc cổ.

Đột nhiên cha buông tay tôi ra, ông vẫy tay và hét lớn. Tôi nhìn theo hướng của ông, thấy bóng dáng một chiếc xe máy đang chạy lại. Nực cười là giữa trưa mà chiếc xe ấy bật đèn sáng như pha ô tô.

Khi chiếc xe ấy gần hơn và dừng lại. Đang cầm lái là một cô bé tóc ngăn ngắn, không đội nón bảo hiểm hay mang khẩu trang, mặt mũi lem luốc. Da nó có màu của những ánh nắng, rám và khỏe khoắn. Nhìn lại da mình, tôi không trắng trẻo lắm đâu nhưng tôi trông rất yếu ớt.

Cha định đem hành lý cho chiếc xe mỏng manh này gánh nhưng rồi lại thả xuống.

"Đồ đạc nhiều quá. MinJeong chở chị về nhà rồi quay lại đón dượng nha"

Cô bé tên MinJeong gật đầu rồi nhìn sang tôi, ý bảo tôi mau lên xe. Tôi nhìn chiếc xe rồi nhìn bộ dạng lấm lem của cô gái nhỏ. Tôi bắt gặp đôi mắt trong veo, sáng trưng, khác hẳn bộ dạng của em bây giờ.

"Không có mũ bảo hiểm, cảnh sát sẽ-..."

"Cảnh sát không rảnh hơi mò vào nơi khỉ ho cò gáy này đâu"

Sắc bén thật đấy.

Tôi nhìn nụ cười của cha mình, thở hắt một hơi rồi lôi theo chiếc balo nặng trịch. Tôi ngồi phía sau MinJeong, để em chở mình về nhà.

Tôi ngoáy đầu ra sau, nhìn thấy cha và đống hành lý vẫn dõi theo mình. Bất giác tâm trạng có chút chùn xuống. Tuy không ghét bỏ nhưng tôi đã vô tâm quá rồi. Dù ông không phải người tốt nhưng ông là cha của tôi. Và con nhỏ này là...

"Em là ai vậy?"

"Em là MinJeong"

"Tôi biết em là MinJeong rồi. Mà em là ai?"

Thông qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy MinJeong đang nhíu lại hàng lông mày của em ấy. Chẳng rõ vì nắng hay vì câu hỏi tầm phào của tôi. Nhưng vì chột dạ, tôi vội vàng nói lại.

"Ý tôi là em với cha tôi...là thế nào?"

"Cha của chị là cha dượng của em"

Tôi ngớ người một lúc lâu. Hóa ra đây là nhỏ em kế của tôi đó ư? Không giống trong truyện cổ tích lắm. Con bé này đáng yêu hơn nhiều.

Tay tôi đặt trên hông MinJeong, tôi hơi nhoài người ra trước để nói chuyện với em. Dù có vài câu hỏi mà MinJeong chẳng thèm trả lời.

"Em bao nhiêu tuổi vậy? Em học ở đâu"

"Em nghỉ từ hồi Tiểu học. Năm nay mười lăm rồi"

Mười lăm

Vậy là nhỏ hơn tôi năm tuổi.

Tôi ngắm nhìn biểu tình của MinJeong, không nói không rằng vòng tay ôm lấy eo em. Chà, MinJeong gầy thật đấy. Nhưng cô gái nhỏ này ấm áp đến lạ thường.

________

Cha tôi cùng mẹ của MinJeong sống với nhau trong một ngôi nhà nhỏ ở cuối con hẻm. Một trệt một lửng. Trệt có một buồng ngủ nhỏ. Trên gác là chỗ đựng đầy đồ như nhà kho, tận dụng trải tấm nệm cho MinJeong ngủ. Bây giờ thì thêm tôi.

Tôi đã nghĩ rằng khi cha bỏ đi, hẳn ông đã có cuộc sống rất tốt. Chẳng thể ngờ lại y hệt khi ông còn sống cùng mẹ tôi.

Cha giúp tôi đem balo, hành lý cất gọn trên gác. Sau đó bảo tôi đi tắm rồi ăn cơm.

Nhưng trước khi tôi kịp vào nhà tắm, tôi bị chặn lại bởi MinJeong.

_____

MinJeong đưa tôi đến bờ suối nhỏ, cách xa nhà gần một cây số. Cha mà biết thì tôi sẽ đổ hết tội lỗi cho MinJeong.

Nhưng mà, chỗ này khiến tôi ngạc nhiên lẫn thích thú. Dòng suối trong veo, tiếng nước chảy êm đềm nghe thật thư giãn. Trên bờ là những cây to, lá rộng. Bóng râm to lớn đủ nằm mấy người.

Tôi chưa kịp hưởng thụ cảm giác thanh tịnh thì MinJeong trước mặt tôi cởi bỏ quần áo.

"Này này, em làm cái gì vậy?" - Tôi xoay lưng lại với em, vội vã lên tiếng. Tôi đã nhìn thấy một mảnh trắng trẻo ở trước ngực nó. Nơi xinh đẹp nhất của người con gái, tôi đã vô tình nhìn thấy.

MinJeong nhìn lấy biểu cảm ngại ngùng của tôi, em ấy đã mặc lại chiếc áo hai dây. Song, chiếc áo con vẫn đang nằm lạnh lẽo dưới bãi cỏ.

Tôi nghe thấy tiếng như vây gì ném xuống nước, nhìn xuống dòng suối, chỉ thấy em đang ở đó ngâm mình. Tôi thầm nghĩ chắc là nước mát lắm, trong sạch thế mà.

Tôi không tắm, tôi đang ngồi xếp bằng ở bóng râm, ngắm nhìn cái dáng nhỏ nhắn đang nghịch nước. Tóc em ướt mem, dính bết vào trán, vào gò má mềm mại. Những bụi bẩn lem luốc tôi nhìn thấy cách đây một tiếng đã trôi đi đâu mất. Tôi nhìn đến mức há hốc mà chẳng hay. Đôi môi hồng kia đang dính nước mà trở nên bóng bẩy.

Chợt, mặt tôi hứng một cơn sóng nước khiến tôi ướt sũng mặt và áo quần cũng vậy. Kế đó là tiếng cười của MinJeong vang lên. Nó vẫn ở dưới suối, vẫn đang tắm và vẫn nuôi ý định trêu chọc tôi.

Tôi cởi giày và áo khoác. Thật nực cười khi tôi đi tắm mà mặc quần jean dài và áo thun dày cộp. Nhưng làm sao được, tôi quên mang quần áo rồi. Ai mà ngờ con nhóc này dắt mình đi tắm lộ thiên.

Tôi khuỵu người, để mặt nước ở ngang ngực mình. Quả thật rất mát, trời nóng, nắng gay gắt như vậy nhưng nước vẫn mát lạnh khiến tôi đắm chìm.

MinJeong ở phía sau tôi, tay nó chạm đến những nút quần của tôi. Âm thầm kéo cả chiếc quần xuống mà lạ là tôi chẳng hề kháng cự. Lúc đó tôi chẳng nghĩ được gì cả. Quần jean thấm nước nặng đến một tạ không chừng. Nhưng MinJeong rất thuần thục, cởi bỏ và ném nó lên bờ. Chiếc quần mang theo mấy mét khối nước rơi bịch trên mấy nhóc cỏ xanh mượt.

MinJeong câu cổ tôi từ phía sau và đu lên người tôi. Tay nó không ngừng vọc nước, tưới lên đỉnh đầu tôi như chăm sóc cây kiểng. Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên và đôi mắt cong thành hình bán nguyệt ấy. Tôi chỉ càng thêm yêu thương nó.

"Dượng nói cho em nghe rất nhiều về chị. Dượng đã khóc khi nghĩ đến việc em và chị không thể hòa thuận"

Cha tôi đã kỳ vọng vào một gia đình mới như vậy sao? Tôi còn chưa biết mặt mũi người mà mình phải gọi là mẹ dù cha tôi chưa đăng ký kết hôn. Nhưng đứa em nhỏ này thật sự khiến tôi bồn chồn.

"Chị thì chẳng biết gì về em cả. Hôm nay là lần đầu tiên"

Tôi nghiêng mặt để xem biểu cảm của em. Nhưng em đâu mất rồi. MinJeong tuột khỏi người tôi, em vòng ra trước, đứng đối diện tôi.

Dưới nắng vàng, tôi nhìn thấy trên da thịt em những mảng căng mướt, bóng bẩy hệt que kẹo. Dưới làn nước xanh, tôi vô thức nhìn vào hai quả đồi trong áo. Sự non nớt của em hoàn toàn trái với cơ thể mỹ miều. MinJeong câu cổ tôi và lẩm bẩm một vài điều lạ kỳ trước khi kéo tôi lên bờ.

Dưới bóng mát của cái cây to, tôi và em đều ướt sũng. Những mảnh vai trên người cũng giống hệt nhau, là áo thun và quần nhỏ. Hai tay em ở trên vai tôi và đôi chân nhỏ khẽ kiễng lên.

Đôi môi ướt át của tôi bị bao trùm bởi phiến môi mềm mại của em.

Tofu.
3/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com