[Chap 23] - Chờ đợi
Vương Gia Nhĩ suốt cả buổi sáng ngồi cười tủm tỉm , lâu lâu lại mở điện thoại ra kiểm tra cái gì đó làm chắc chắn , rồi lại cất vào cười bâng qươ . Làm cho Vinh Tể có chút sợ hãi nói :
" Gia Nhĩ , cậu có bệnh ? "
" Bệnh cái đầu cậu " - Gia Nhĩ cốc vào đầu Vinh Tể một cái
" Vậy tại sao lại ngồi cười một mình ? " - Vinh Tể xoa xoa chỗ mới bị đánh , nói
" Tớ thích , không được sao ? " - Gia Nhĩ hất mặt
" Xì ... Gia Nhĩ nha , từ ngày tớ thấy thầy Đoàn vào làm chủ nhiệm lớp ta thì cậu không giống như trước nữa " - Vinh Tể bĩu môi nói
" Tớ có gì khác ? " - cậu tò mò hỏi lại - " Có phải là cho cậu ăn đòn ít hơn không ? "
" Không đâu nha . Chính là ngày càng hung dữ hơn . Lúc trước cậu có bao giờ nạt nộ tớ đâu ? Bây giờ hở ra chút là kênh kiệu có chút ngạo kiều nữa chứ . Nói xem , cậu và thầy Đoàn có gì với nhau ? " - Vinh Tể dí sát mặt mình vào mặt Gia Nhĩ , hỏi
" Ơ hay ? Tớ có khác thì liên quan gì đến thầy Đoàn chứ ? " - cậu hơi đỏ mặt , nói
" Ai chẳng biết , thầy Đoàn trong trường quyền lực như thế nào chứ ? Nếu được thầy bảo vệ , chắc hẳn người đó vô cùng may mắn đi "
" Thầy Đoàn tại sao lại quyền lực ? " - cậu nhíu mày thắc mắc
" Thầy vừa đẹp trai , vừa dạy giỏi lại nổi tiếng ôn nhu với học sinh , có ai mà không biết chứ !! " - Vinh Tể cười hắc hắc
" Vinh Tể " - Gia Nhĩ gọi cậu bạn bên cạnh
" Hả ? "
" Cho cậu cái bánh , ra ngoài kia ăn đi "
Chịu không nổi với độ nhảm nhí của cậu bạn thân nên Gia Nhĩ đã dụ dỗ với cái bánh . Ấy thế mà Vinh Tể ngây thơ lại cầm cái bánh với thái độ vui vẻ hết mực , đi ra ngoài ăn thật .
Vương Gia Nhĩ lắc đầu với Vinh Tể , cậu lại mở điện thoại ra một lần nữa , và lần này là với một bản tin
- Nghi Ân , chiều nay anh có rảnh không ? -
Đoàn Nghi Ân đang ngồi dưới phòng giáo viên , thấy điện thoại rung lên liền mở ra xem . Hắn chợt mỉm cười , khi thấy tên là cậu .
- Nếu là đi cùng em thì lúc nào anh cũng rảnh -
Vương Gia Nhĩ bật cười , nhắn lại
- Vậy chiều nay , anh đến công viên X lúc 7h nha -
Đoàn Nghi Ân khó hiểu , nhưng hắn không hỏi lại , chỉ nhắn
- Được . Anh sẽ đến . Anh sẽ qua đón em rồi chúng ta cùng đi -
- Không cần . Anh chỉ cần đến đó thôi , không cần qua đón em -
- Tại sao ? -
- Cứ như vậy đi . Anh nhớ đến đó -
- Được . Gia Nhĩ đã mời thì anh không dám quên -
Vương Gia Nhĩ mỉm cười với dòng nhắn mật ngọt của hắn , cậu hạnh phúc cất điện thoại vào hộc bàn , tâm trạng thoải mái lấy vở tiếng anh ra học .
7h tối ...
Vương Gia Nhĩ như đúng lời nói ra công viên X ngồi chờ anh , trên tay còn cầm hộp quà xinh đẹp được cậu chuẩn bị kĩ càng .
Lí do gì nữa chứ ? Hôm nay là 4/9 , là sinh nhật của Đoàn Nghi Ân , Gia Nhĩ đã hai ba lần kiểm tra ngày tháng mới chắc chắn hẹn anh ra đây . Cậu có chút đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện anh nhận quà rồi ôm cậu trong vòng tay , một câu " cảm ơn " từ miệng anh nói ra đã làm cậu hạnh phúc rồi . Vương Gia Nhĩ bất chợt nở nụ cười ngây ngốc ...
30 phút trôi qua , cậu vẫn không thấy bóng dáng Đoàn Nghi Ân đâu , trong lòng có chút lo lắng . Hay là hắn quên rồi ? Cậu mở điện thoại ấn liền phím #1 .
Nhưng mà , hắn không nghe máy ...
Vương Gia Nhĩ bồn chồn đến cực độ , nhưng tự trấn an bản thân là chắc hắn đến trễ một chút thôi . Cho nên cậu phải chờ , chờ đến khi nào thấy được hắn .
Trong khi đó ...
Chiếc moto đỏ đen chạy với tốc độ tên bắn được bao bọc bởi xung quanh hàng chục chiếc moto xanh trắng . Đám người ấy lướt xé gió làm cho người đi đường sợ hãi không dám qua lại , cứ đứng yên chờ hết đợt xe . Tiếng rịn ga vang ầm lên trong bầu không khí lạnh giá đến tuyết rơi ...
Đoàn Nghi Ân cùng đám người dừng lại tại một khu đất trống , và đương nhiên , chỗ này là của hắn . Đoàn Nghi Ân cởi bỏ chiếc mũ nặng , hắn từ từ bước xuống xe , tiến đến nơi có một " xác sống " đang chờ chết .
" Lão vương , anh đến rồi " - hai tên đàn em khoá chặt xác sống lên tiếng
" Ừm ... " - hắn bắt đầu tra hỏi - " Ngước mặt lên xem nào " - rồi dùng mũi giày nâng cằm tên đang quỳ
" Lão vương , xin ngài , xin ngài tha cho tôi !! Tôi sẽ không dám làm như vậy nữa !! Xin ngài , xin ngài !! " - tên đó tha thiết ôm lấy chân hắn , mặt mày thảm thiết cầu xin
" Dang ra " - hắn đá vào người tên đó một cái , làm nó văng ra xa
Đoàn Nghi Ân tiến tới , từng bước chậm rãi đến đáng sợ .
" Còn có gan để cầu xin ? " - hắn cúi xuống hỏi , nhếch môi giễu cợt - " Nếu như ngay từ đầu nhận thức được , thì tôi cũng không làm cho Siphia đây đau đớn " - hắn ôn nhu nói
" Lạy ngài !! Đừng giết tôi , xin ngài !! " - nó ôm chặt lấy cánh tay hắn , nài nỉ
" Câm miệng ! " - Đoàn Nghi Ân tức giận bóp chặt cằm của tên đó - " Một con chó hoang , đã đến lúc bệnh dại rồi trở nên điên khùng , thì chủ có nên giữ lại không ? " - hắn bật cười lạnh lẽo - " Đã vậy , còn mang tiếng phản bội tổ chức ? "
Bọn đàn em bao vây tên đó , trên tay tất cả đều cầm một cây gậy sắt , bên hông , còn có ... Súng !
" Nói xem , giữ hay là không ? " - hắn giơ bàn tay lên , như hỏi ý kiến đàn em
" Không ! " - cả bọn đều hô to
" Đúng như vậy " - hắn nhếch môi lạnh lẽo - " Vì vậy , đến thời chết rồi ! "
Đoàn Nghi Ân nhét vào miệng của tên đó một viên thuốc , vừa lúc đó hai bên rào bổ lên một đống người , trên tay cũng toàn gậy sắt . Tên cầm đầu lên tiếng :
" Mark Tuan ! Ngài uy hiếp kẻ yếu như thế , không phải là đang ép người đường cùng à ? "
" Ai đây ? " - hắn xoay lại nhìn - " À ... Thì ra là đám con hoang mới được chủ cho ăn no nên ra đường sủa bậy ? " - hắn khinh bỉ nói
" Mày dám !! Tụi bây , tiến lên "
Đám người bên lão Phác - kẻ thù của hắn lấy thông tin từ " con tin " kia , nên mới có thể tìm đến tận đây mà giao đấu với người bên hắn . Đoàn Nghi Ân một phát đạp vào mặt tên cầm đầu , làm cho hắn lăn đùng ra đất . Tiếp đó , cũng là những màn hạ đo ván như vậy !!
Tể Phạm trong người hôm nay không được khoẻ , lại vừa bị một cước vào hông nên nam nhân có chút choáng váng , đối thủ định lấy gậy sắt đập vào người hắn thì Đoàn Nghi Ân như tên bắn đạp vào lưng hắn một cái , còn nhanh chóng lấy gậy sắt đập vào tay hắn , Tể Phạm nhanh chóng đứng dậy , nhưng chưa kịp làm gì thì đã hét lên :
" Đoàn Nghi Ân , cẩn thận !! "
- End chap 23 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com