[Chap 36] - Chấp nhận
Vương Gia Nhĩ có chút bất ngờ khi nhận được câu hỏi đó từ Kim Hữu Khiêm , cậu liếm liếm môi , sau đó nhìn cậu ta hỏi :
" Sao cậu lại hỏi vậy ? "
" Tôi chỉ muốn biết thôi . Tiền bối trả lời tôi mau lên đi " - cậu ta lắc lắc tay cậu
" Ừm , tôi yêu Đoàn Nghi Ân rất nhiều "
" Quao ... " - Kim Hữu Khiêm rất nhiều - " Vậy tiền bối có hận khi thầy Đoàn rời xa anh không ? "
" Không " - Vương Gia Nhĩ trả lời dứt khoát - " Nếu như người ta không muốn yêu tôi , ở bên tôi nữa thì rời đi thôi . Cớ gì tôi phải hận ? " - cậu mỉm cười - " Chỉ là ... Có chút đau lòng thôi "
Ánh mắt trong sáng nhìn lên bầu trời xa thăm thẳm , nụ cười trên môi dần tắt đi . Kim Hữu Khiêm nhìn Vương Gia Nhĩ như vậy mà có chút đau lòng , dù sao cậu ta cũng xem cậu là anh trai , cứ như vậy mãi chẳng hay ho chút nào . Đột nhiên Kim Hữu Khiêm đứng phắt dậy , làm Vương Gia Nhĩ gật mình nhíu mày , cậu ta nói :
" Tiền bối Vương đi ăn thôi , hôm nay tôi đãi anh "
" Quao , gì nữa đây ? Cậu có tiền đãi tôi sao ? " - rồi cười cười xoa đầu Kim Hữu Khiêm
" Đúng vậy " - cậu ta gật đầu
" Vậy có mời thêm Thôi Vinh Tể hay không ? "
" Ưm ... Không nên đâu , anh ấy ăn rất nhiều " - Kim Hữu Khiêm lắc đầu
" Cậu nói gì đấy ?? "
Thôi Vinh Tể từ đâu bước đến gõ vào đầu Kim Hữu Khiêm một cái , khoanh tay đanh đá nói :
" Có đến hai tiền bối yêu thương cậu , mà cậu chỉ mời một người đi ăn thôi sao ? Tôi thiệt đau lòng quá . Nhưng không sao , tôi đã lỡ nghe thấy rồi , cậu phải bao gồm cả tôi nghe rõ chưa ?? "
Thôi Vinh Tể gằn giọng nói , Kim Hữu Khiêm ngây ngô gật gật đầu . Vương Gia Nhĩ bật cười trước độ trẻ con của hai người , nói :
" Thôi , chúng ta đi nào . Hôm nay cúp tiết một bữa "
Sau khi ăn uống no say , Thôi Vinh Tể ngược đường với Kim Hữu Khiêm và Vương Gia Nhĩ nên tạm biệt đi trước , chỉ còn hai người song song trên con đường rộng lớn . Vương Gia Nhĩ bất chợt hỏi :
" Kim Hữu Khiêm , cậu sau này muốn làm gì ? "
" Tiền bối làm nghề gì thì tôi làm nghề đó " - Kim Hữu Khiêm ngây ngô nói
" Không được , cậu phải có ước mơ riêng chứ ! " - Vương Gia Nhĩ nhíu mày
" Tôi không có ước mơ . Ước mơ của tôi là muốn được ở gần tiền bối "
Vương Gia Nhĩ khựng lại , xoay đầu nhìn Kim Hữu Khiêm , một cỗ chua xót trong lòng dấy lên trong tiềm thức , cậu nhìn đứa em trai trước mặt , cho dù bây giờ có to lớn hơn cậu rất nhiều nhưng suy nghĩ và lời nói không khác gì ngày xưa cả , vẫn là đứa trẻ 10 tuổi thích được ở gần người thân .
" Kim Hữu Khiêm , cậu không phải là em ruột của tôi , cho nên đừng vì tôi mà nhất nhất phụ thuộc " - cậu nói
" Nhưng mà ... Nhưng mà tôi xem tiền bối như anh trai của tôi , tôi phải phụ thuộc anh . Tôi ... Tôi sẽ rất sợ hãi khi phải đối mặt một mình . Tôi ... " - Kim Hữu Khiếm ấp úng
" Tôi biết ! Tôi biết cậu xem tôi như người nhà , và tôi cũng vậy . Nhưng mà Hữu Khiêm à , tôi không phải là ba mẹ của cậu , không thể lo lắng cho cậu mãi mãi được . Ước mơ của cậu , không phải là tìm được ba mẹ sao ? "
Kim Hữu Khiêm ngậm chặt môi lắc đầu , sau đó sợ hãi nói :
" Đó không phải là ước mơ của tôi . Từ nhỏ tôi đã bị đánh đập rất nhiều , sau đó lại bị bỏ vào trại mồ côi . Lớn hơn một chút tôi được đi học , là nhờ vào Vương chủ tịch " - Kim Hữu Khiêm thành thực nói
" Là ... Là cha tôi ? " - Vương Gia Nhĩ mở to mắt , ngạc nhiên cực độ
" Phải , là cha của tiền bối đã giúp tôi . Ông còn nói , sau này vào trường học nhớ tìm Vương Gia Nhĩ là tiền bối mà thay ông bảo vệ tôi , và nói là đừng tiết lộ ra . Bởi vì ông biết , tiền bối thích những cái tình cảm gọi là tự nhiên , không phải là một vở kịch có tài liệu , mà là một tình huống phải ứng xử kịp thời . Cho nên , tôi đã chấp nhận giữ bí mật mà không dám nói ra "
Vương Gia Nhĩ nhất thời im lặng , thì ra ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã có thiện cảm với đứa em trai này . Cái gì cái , cũng gọi là định mệnh mà phải không ? Cậu mỉm cười nhẹ xoa xoa tóc đứa em trước mặt , đứa nhỏ này tuổi thơ không mấy may mắn như bao đứa trẻ khác . Bây giờ , với thân phận là một người anh trai , cậu phải bảo bọc đứa em này suốt đời ...
" Vậy ... Sau này cùng tôi sang Mỹ "
" Tại sao vậy ? "
" Cha tôi nói , sau khi tôi học xong sẽ bảo lãnh tôi sang bên đó để thực tập cùng lập nghiệp . Bây giờ có thêm cậu nữa , cậu không đi cùng tôi thì ở lại với ai ? " - cậu mỉm cười
" Được ... Được sang Mỹ sao ? "
" Phải , cậu đừng lo lắng gì cả . Cậu chẳng qua là quá nhút nhát , chứ chẳng phải học tập quá tốt còn gì ? "
" Nhưng ... Nhưng tôi sợ , người ta sẽ biết tôi là một đứa trẻ tự kỉ mà ghét tôi . Sẽ ảnh hưởng đến tiền bối và chủ tịch " - cậu sợ sệt nói
Vương Gia Nhĩ lại cảm thấy đau buồn thay cho Kim Hữu Khiêm , mỉm cười lắc đầu nói :
" Có tôi , không ai dám làm khó dễ cậu đâu , yên tâm đi "
" Tiền bối là số một " - cậu ta giơ ngón tay cái lên
Vương Gia Nhĩ bật cười , sau đó nói :
" Này , đưa lưng ra đây "
" Để làm gì ? "
" Cứ đưa ra đi "
Kim Hữu Khiêm xoay người lại đưa lưng ra , lập tức có một vật nặng phóng lêm làm cậu chao đảo . Vương Gia Nhĩ thích thú nói :
" Haha , mau cõng tôi về nhà cậu đi . Hôm nay tôi và cậu ngủ chung "
" Nhưng mà nhà của tôi chỉ có một giường thôi "
" Mặc kệ , tôi sẽ ôm cậu ngủ . Nhanh nhanh đi , con gấu to như cậu mà lề mề quá , nhanh lên !! "
Kim Hữu Khiêm có chút ấm áp trong cõi lòng mà gù lưng cõng con người đang thích thú sai vặt . Chạy tăng tốc về nhà hơn ...
" Có chuyện gì ông nói đi "
Đoàn Nghi Ân nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt , khó chịu lên tiếng .
" Bình tĩnh nào Đoàn tổng . Tôi hôm nay đến đây chỉ có hai điều muốn nói với cậu . Một là , về tiểu thư họ Trần "
" Điều đó trực tiếp bỏ qua , tôi không muốn đề cập tới " - hắn lắc đầu - " Còn điều thứ hai ? "
" Là cậu ... Có muốn biết chút thông tin của Vương Gia Nhĩ hiện tại hay không ? "
- End chap 36 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com