[Chap 37] - Dứt điểm
Vương Gia Nhĩ đang ngủ say bỗng bật dậy , tóc tai rối mù , quần áo xộc xệch , cậu hít hít cái mũi như cún con , lẩm bẩm :
" Mùi gì thơm vậy ? "
" Tiền bối Vương dậy rồi !! "
Kim Hữu Khiêm mặc tạp dề xanh chuối có in hình thỏ con đi ra , trên tay còn cầm cái giá . Vương Gia Nhĩ nheo mắt nhìn , giọng ngái ngủ hỏi :
" Tại sao tôi lại ở đây ? "
" Hôm qua tiền bối nói sẽ ngủ lại nhà tối , tối đó còn uống liền mấy chai rượu , cho nên say mà ngủ đến giờ " - Kim Hữu Khiêm nói
" À ... Tôi bê bết vậy sao ? Được rồi , cậu nấu gì đấy ? "
" Tôi đang nấu đồ ăn sáng , tiền bối mau mau thức dậy rồi vào ăn "
" À à , tôi xong ngay " - Gia Nhĩ mỉm cười
Kim Hữu Khiêm lại tiếp tục vào bếp nêm nếm .
Đoàn Nghi Ân có chút ngạc nhiên liếc nhìn Vương Ấn Thiên , định mở miệng nói gì đó nhưng nhanh chóng bị chặn lại bởi một câu nói khác .
" Điều kiện là gì ? "
Như một lẽ thường tình , có qua thì có lại . Hắn đã quá mất lòng tin với những câu hỏi tương tự như thế này . Vương Ấn Thiên cười nhạt lắc đầu , nói :
" Không có điều kiện gì cả . Tại sao cậu lại hỏi tôi câu ấy chứ ? "
" Có thể không hỏi sao ? " - Đoàn Nghi Ân cười - " Vậy ông nói cho tôi biết , Vương Gia Nhĩ hiện giờ sống có tốt hay không ? "
" Vương Gia Nhĩ hiện giờ ... Rất ổn . Có lẽ như nó cũng không còn đau lòng nữa "
Đoàn Nghi Ân nhíu mày một cái , sau đó nói :
" Vương Gia Nhĩ chắc hẳn sẽ không quên tôi đi ? "
Vương Ấn Thiên nhếch môi cười , gật gù nói :
" Cái đó tôi không biết "
" Nếu như các người dám lật lọng , thì tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu " - Đoàn Nghi Ân cay cú nói
" Haha , dù gì cũng chưa phải là 5 năm , cho nên đừng suy nghĩ nhiều . Cố gắng đi , con rể !! "
Vương Ấn Thiên nhếch môi đập đập vai hắn rồi rời đi , Đoàn Nghi Ân cảm thấy hai chữ " con rể " cũng có chút hưng phấn , nhưng mà còn cả một thử thách đang chờ hắn . Cái khó khăn nhất là , vừa phải che giấu , vừa phải nói ra sự thật . Vương Gia Nhĩ đã bị hắn làm đau khổ nhiều rồi , bây giờ chỉ dựa lên những lời nói không căn cứ đó , cậu sẽ tin hắn sao ?
Đoàn Nghi Ân thở hắt ra một cái . Mặc kệ , phóng lao thì phải theo lao !
Vương Gia Nhĩ múc muỗng canh đưa vào miệng , lập tức giơ ngón tay cái lên khen :
" Bao nhiêu năm không ăn lại , cậu nấu ngon phết nhỉ ? "
Kim Hữu Khiêm gãi gãi đầu ngượng ngùng , nói :
" Là lúc trước tôi cảm thấy rất có lỗi khi đã nấu cho tiền bối ăn món mì Ý .... "
" Thôi thôi cậu đừng nhắc đến nó nữa " - Gia Nhĩ xua tay ngắt lời - " Cái món đó ăn vào chẳng khác gì cơm thừa chan canh cặn "
Kim Hữu Khiêm được nước đỏ bừng mặt , móng tay cà vào nhau nghe " bựt bựt " . Vương Gia Nhĩ bật cười vỗ vỗ đầu cậu ta , nói :
" Nhưng bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi đó nhóc . Ăn xong , tôi sẽ dẫn cậu đi chơi "
" Hôm nay tôi còn có tiết ngoại khoá "
" Aiss ba cái hoạt động nhảm nhí , dẹp hết đi . Đi cùng tôi sẽ vui hơn , được chứ ? " - cậu nhăn mặt nói
" Dạ , tôi theo tiền bối đi chơi mà bỏ học "
* Cốp *
Vương Gia Nhĩ cốc mạnh lên đầu Kim Hữu Khiêm một cái , phùng mang nói :
" Ý cậu là nói tôi dụ dỗ cậu bỏ học sao ?? Ngon lắm , ai nói cậu ngốc chứ , khôn lanh vừa vừa thôi . Hừ !! "
Kim Hữu Khiêm cười mỉm mỉm , giấu đi vẻ mặt có vẻ hơi ... gian xảo .
Một lát sau ...
" Này Kim con gấu nhà cậu , đừng có chạy lung tung nữa tôi mệt lắm rồi !! "
Vương Gia Nhĩ thở hồng hộc chạy theo Kim Hữu Khiêm , mệt mỏi mà khụy xuống ôm lấy đầu gối mình . Kim Hữu Khiêm chạy từ chuồng này sang chuồng khác , vẻ mặt lạ lẫm mà nhìn những con thú hoang dã , trên đầu còn đeo thêm chiếc tai gấu làm cậu ta thêm phần đáng yêu cùng ngộ nghĩnh . Vương Gia Nhĩ thấy Kim Hữu Khiêm đứng bất động trước chuồng hổ , bước tới đạp vào mông cậu ta một cái , quát :
" Cậu bị điên sao ?? Chạy lung tung như thế làm gì hả ?? "
" A , tôi xin lỗi . À mà sao tiền bối không đeo cái tai cún kia lên đầu vậy ? " - rồi chỉ chỉ lên đầu mình
" Tôi ... Tôi lớn rồi , mua cho cậu vui thôi chứ không đeo " - cậu ấp úng nói
" Tiền bối cứ đeo lên đi " - giựt lấy cái tai cún Gia Nhĩ đang cầm , Hữu Khiêm đeo lên - " Qua , nhìn tiền bối dễ thương thật "
Vương Gia Nhĩ đỏ bừng mặt nhìn Kim Hữu Khiêm , sau đó bật cười
" Tôi đẹp , tôi biết ! Chơi nãy giờ đủ rồi , đi ăn thôi "
Đoàn Nghi Ân tức giận đập mạnh tay xuống bàn một cách thô lỗ , ánh mắt hằn lên những tia máu , hắn gầm lên :
" Vương chủ tịch , Vương Gia Nhĩ bây giờ chính là đang cùng ai vui đùa ?? Hả ?? "
Vương Ấn Thiên ngước lên nhìn Đoàn Nghi Ân , nhếch môi nói :
" Cậu ta không phải như cậu nghĩ . Sau này cậu sẽ biết rõ "
" Ông phải nói cho tôi biết !! " - Đoàn Nghi Ân gặng hỏi
" Đoàn tổng , đến bây giờ cậu vẫn còn cái bản tính trẻ con đó , thì lấy gì làm chắc chắn để bảo vệ con tôi ? Có khi , Gia Nhĩ nhà tôi còn chín chắn hơn cậu đấy " - ông cười cười nói
Đoàn Nghi Ân nhất thời im lặng , nhưng ánh nhìn chán ghét bắn thẳng vào đối phương , hắn gằn giọng :
" Tôi sẽ chờ đến ngày đó . Nhưng nếu , để tôi biết được chuyện gì không hay ho , thì chắc hẳn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu "
Đoàn Nghi Ân tiêu sái bỏ đi , để lại Vương Ấn Thiên có chút suy nghĩ trong đầu ...
Kết thúc một ngày đi chơi vật vã , Vương Gia Nhĩ mệt mỏi phóng thẳng lên giường đắp chăn , nhắm nghiền mắt lại . Kim Hữu Khiêm cũng nhanh chóng cất hết đồ đạc , trèo lên giường của mình nằm ngủ . Chợt ,
" Kim Hữu Khiêm , những ngày qua , thật sự cảm ơn cậu "
" Sao ạ ? " - não bộ còn chưa kịp tải - " À ... Không có gì "
Vương Gia Nhĩ xoay qua nhìn Kim Hữu Khiêm , mỉm cười - " Cậu đúng là đứa em trai tốt , tôi nhất định sau này sẽ không để ai ăn hiếp cậu "
" Tiền bối quả là số một " - Kim Hữu Khiêm giơ ngón tay cái lên
" Nếu như những ngày qua mà không có cậu , chắc tôi sẽ bị trầm cảm mất " - Vương Gia Nhĩ tự cười bản thân - " Đoàn Nghi Ân thật là , làm cái gì không biết "
Một giọt nước mắt lăn dài trên má , Kim Hữu Khiêm bối rối nhanh chóng lau đi . Vương Gia Nhĩ nhìn đứa em ngây thơ của mình , mỉm cười nói :
" Tôi ngốc quá có phải không ? "
- End chap 37 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com