Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chap 52] - Như cứa vào tim

Lâm Tể Phạm trên tay cầm khay cháo nóng hổi kèm ly sữa đầy , mở cửa phòng Gia Nhĩ tiến vào .

" Gia Nhĩ , cậu khó ngồi dậy ăn một chút đi . Đừng vì cái tên Nghi Ân đó mà làm hại đến sức khoẻ của mình "

Lâm Tể Phạm thở dài ngồi tựa lên ghế , nói nhỏ :

" Thật xin lỗi vì không giúp gì được cho cậu . Nhưng mà Gia Nhĩ à , Đoàn Nghi Ân hắn là thật sự rất yêu cậu , yêu đến điên cuồng cho nên mới hành động như vậy "

Trên giường không có động tĩnh gì , Lâm Tể Phạm lắc đầu đứng dậy .

" Đừng như vậy nữa . Nào , ngoan , ăn một miếng cháo đi Gia ... "

Khoảnh khắc tay của Tể Phạm chạm vào tay Vương Gia Nhĩ , một lọ thuốc màu đen đổ ra bên ngoài hàng trăm viên màu trắng rơi lộp bộp xuống sàn . Vương Gia Nhĩ nằm đó , sắc mặt trắch bệch , Lâm Tể Phạm như muốn nổ tim , mạch máu chạy dọc cơ thể khiến anh nóng bừng .

" Gia Nhĩ , Gia Nhĩ !! Cậu ... Cậu đừng có mệnh hệ gì , tại sao lại ... Aisss "

Cậu có còn nghe thấy hay không ? Chính Vương Gia Nhĩ cũng không biết ...

Đoàn Nghi Ân chạy bán sống bán chết đến bệnh viện , gương mặt ngày thường băng lãnh hiện tại còn đáng sợ hơn khi cả nét sợ hãi lo lắng cũng hằn in lên ấy .

Thời khắc hắn nhận được cuộc gọi của Lâm Tể Phạm nói rằng Gia Nhĩ đã dùng thuốc ngủ để tê liệt mọi thứ , không phải là muốn tự tử thì là cái gì ? Hốc mắt Đoàn Nghi Ân nóng bừng lên , hắn không thể chấp nhận điều đó , khi mà lý do không phải chính là hắn bức cho cậu đến chết sao ?

Thấy Lâm Tể Phạm hai tay đan chặt vào nhau, vẻ mặt lo sợ hơn là lo lắng. Đoàn Nghi Ân vội vã chạy tới nắm lấy vai anh, mất bình tĩnh hỏi :

" Sao rồi? Hả? Là như thế nào rồi?? "

" Tôi không biết, tôi thấy trong tay cậu ấy rơi ra lọ thuốc ngủ, lúc đó... lúc đó liền gọi cho cậu "

" Mẹ nó!! Cậu là như thế nào mà lại để cho em ấy thành ra như vậy? Cậu đã trông coi kiểu gì?? Hả?? "

" Cậu im đi Đoàn Nghi Ân, chính cậu mới là người gây nên tất cả bây giờ có chuyện lại đổ lên đầu tôi? Vương Gia Nhĩ là vì ai mới thành ra như vậy? Tôi từ đầu đã khuyên cậu, cậu có nghe? Không nghe thì bây giờ nên chấp nhận đi, cậu trách ai hả?? "

Đoàn Nghi Ân bây giờ không còn lọt tai bất cứ cái gì nữa. Trong đầu hắn lẩn quẩn câu hỏi : Vương Gia Nhĩ nếu có mệnh hệ gì, hắn đền cho cậu ấy sinh mạng được không, chứ đừng nói gì đến chuyện hạnh phúc xa xỉ kia.

Sau hơn 1 tiếng đồng hồ, bác sĩ có vẻ mệt mỏi bước ra, Đoàn Nghi Ân đứng phắt dậy chụp lấy bác sĩ, hỏi :

" Chú Viên, em ấy thế nào rồi? "

" Nghi Ân, hiện tại tình trạng của Vương Gia Nhĩ thật sự rất tệ. Vì lượng thuốc ngủ cậu ấy cho vào người vượt quá mức quy định, chú và các bác sĩ khác đang theo dõi, có lẽ nửa giờ sau nữa mới có thể đưa ra kết luận "

" Chú Viên, bằng mọi cách chú phải cứu sống Gia Nhĩ cho cháu. Chú, chú làm ơn giúp cháu lần này đi "

Lần đầu tiên ông thấy Đoàn Nghi Ân khóc, đứa cháu cứng cỏi bốc đồng này chưa bao giờ khuất sợ điều gì. Vậy tại sao hôm nay lại như vậy?

" Được, chú đã biết. Con đi nghỉ đi "

" Chú, con có thể vào thăm em ấy không? "

" Không thể, phải chờ nửa giờ sau có kết quả thì con mới có thể vào thăm "

" Được, con hiểu rồi "

Bác sĩ Viên vừa rời đi, Đoàn Nghi Ân liền gục ngã. Hắn ngồi bệt xuống sàn, vẻ mặt thất thần vô cảm. Lâm Tể Phạm nhăn mày, tiến tới kéo hắn lên, nói :

" Cậu lên ghế ngồi cho đàng hoàng đi "

" Là do tôi... Là tại tôi... "

" Cậu cứ lảm nhảm mãi như vậy, thì có ích gì?? Lúc làm sao không nghĩ tới hậu quả, bây giờ ngồi tự trách, Gia Nhĩ có tỉnh lại ngay được không?? "

" Cậu câm miệng đi! "

Đoàn Nghi Ân gầm lên, hốc mắt hắn đỏ như tơ máu. Nếu không có sự nhắc nhở của các y tá qua lại thì có lẽ nơi đây đã đổ máu. Lâm Tể Phạm dù sao cũng là bạn chí cốt của hắn, có to tiếng là cũng vì tức giận sự ngu ngốc của hắn và lo lắng cho hắn. Đoàn Nghi Ân băng lãnh hiểm độc ở đâu anh chẳng còn thấy nữa, thay vào đó là một tên to xác mà ngu ngốc ngờ nghệch đến khinh thường.

Nửa giờ sau...

Bác sĩ Viên một lần nữa mở cửa ra, nói rằng tình hình đã ổn, bây giờ cần nghỉ dưỡng vài ngày là được. Đoàn Nghi Ân rối rít cảm ơn ông, lập tức xông vào phòng bệnh.

Lâm Tể Phạm đứng đó nhìn bác sĩ Viên gật đầu cười, ông cũng chào anh một tiếng rồi lại hỏi :

" Nghi Ân... Nó làm sao vậy? "

Đến nước này Lâm Tể Phạm cũng không cần giấu gì nữa, hắn chầm chậm nói :

" Trước kia... Nghi Ân và Gia Nhĩ là người yêu, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Nghi Ân cố gắng níu kéo bằng cách dùng hình thức giam lỏng người kia, kết quả là làm cho người ta trầm cảm đến mức muốn uống thuốc tự vẫn "

Bác sĩ Viên có chút ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu cho đứa cháu kết nghĩa này. Ông vỗ vai Lâm Tể Phạm, khuyên nhủ :

" Chú đã biết. Con bây giờ nên khuyên nó đừng hung dữ độc tài như vậy nữa. Tình yêu không thể là sự cấm đoán ràng buộc. Cậu Gia Nhĩ đó cũng thật sự là trời phù hộ, nếu không chắc cũng sớm đi "

" Vâng " - Lâm Tể Phạm gật đầu - " Con đã biết "

Bác sĩ Viên rời đi. Anh nhìn vào phòng bệnh, sau đó cũng rời khỏi, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

Vương Gia Nhĩ hai mắt mở trừng nhìn trần nhà, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy :

" Sao không để cho tôi chết đi? Nếu sống mà sống như vậy, chi bằng có hoá thành quỷ còn hạnh phúc hơn "

Đoàn Nghi Ân đau đớn nhìn cậu, không dám chạm vào người Gia Nhĩ nữa, hắn nghẹn ngào nói :

" Xin lỗi... Từ nay về sau, không làm em đau khổ nữa "

Vương Gia Nhĩ cười khẩy, nói :

" Bằng cách vẫn giam giữ tôi? Và chỉ nói bằng miệng? "

Đoàn Nghi Ân lắc đầu

" Không. Lần này sẽ để em đi "

" Anh nói cái gì? " - Vương Gia Nhĩ kinh ngạc hỏi lại

" Chính là... Trả lại em tự do "

Vương Gia Nhĩ trong lòng không rõ cảm xúc. Có cảm giác nhẹ nhàng, nhưng không mấy thoải mái. Không hiểu vì lý do gì hắn lại dễ dàng cho cậu rời đi như vậy? Hay là, chán cậu rồi nên mới phủi tay?

" Không phải là vì hết yêu em. Mà là không muốn làm cho em bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Từ đầu đến cuối là tôi sai, là tôi làm cho em đau khổ. Xin lỗi, tôi sẽ không biện minh rằng vì quá yêu em mà làm nên như vậy, tôi sẽ trả lại cho em tự do, trả lại cho em cách sống mà em vốn có. Chỉ mong em, hãy quên tôi nhưng đừng hận tôi. Đoàn Nghi Ân nợ em một tình yêu trọn vẹn, nợ em một cái hôn nhân ấm áp. Nhưng tôi có thể tự tin mà khẳng định, tôi có đủ chân tình đối với em "


- End chap 52 -

------------------
Mùng 2 thì mùng 2, ta ngược thì vẫn cứ ngược :)) hi




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #markson