Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33.

1.

Tzuyu nằm dài trên chiếc sofa trong phòng chờ của TWICE, mệt nhọc trút một tiếng thở dài không trọn vẹn. Em phóng tầm mắt lên trần nhà nhìn chòng chọc, cố giữ cho đôi mắt mình ráo hoảnh, bằng không, nhất định nước mắt sẽ tuôn ra.

Ngày hôm nay, Yerim vì muốn hàn gắn mối quan hệ ngầm sứt mẻ giữa em và Chaeyoung nên mới kéo cả hai người trốn quản lý cùng ra ngoài đài truyền hình mua cà phê, không may lúc đó gặp đúng fan của TWICE và Black Pink xảy ra xô xát. Tzuyu không may bị đẩy trật cổ chân, Yerim và Chaeyoung cũng vì muốn giúp em mà bị người ta đẩy ngã. Nhớ lại khoảnh khắc hỗn loạn ấy, trong em vẫn không ngừng sợ hãi biết chừng nào. Em thấy fan của Black Pink tìm cách bảo vệ Chaeyoung khỏi vụ xô đẩy, giây phút ấy em thật lòng ganh tị với chị biết chừng nào.

Fan của em cũng đã che chở cho em như một lẽ hiển nhiên, vậy nhưng bên cạnh đó lại là những lời chỉ trích, chửi rủa, đay nghiến rằng em là gánh nặng, rằng em là vật thừa thãi, rằng em chỉ biết gây chuyện, rằng em không xứng đáng là thành viên của TWICE.

'Sao lúc nào cũng là cô thế?'

'Đừng gây chuyện làm ảnh hưởng đến TWICE nữa.'

'Im đi! Lải nhải suốt đau cả đầu!'

'Somi xứng đáng hơn cô nhiều.'

'Về đất nước của cô đi!'

'Hơi tí là chảy nước mắt, làm như một mình cô vất vả vậy!'

Đau quá! Mỗi lần nghĩ đến những lời miệt thị ấy, trái tim em lại đau nhức đến chừng nào? Nếu như sự phán xét dành cho em đến từ anti, có lẽ em biết cách buộc bản thân quen dần và không đau lòng nhiều đến vậy. Sao lại phải đối xử với em như vậy, sao lại phải gay gắt với em đến thế? Là người nổi tiếng, dĩ nhiên em phải học cách chấp nhận mọi thứ, nhưng điều đó đâu có nghĩa em không biết tới đau lòng? Em đã muốn khóc lên thật to, nhưng bằng một sự hèn nhát nào đấy, em lại ép buộc bản thân phải nhoẻn miệng cười khi cúi đầu cảm ơn cùng xin lỗi vì bản thân gây phiền phức. Em không khóc đâu, thầy sẽ buồn. Em không khóc đâu, các chị sẽ lo. Em không khóc đâu, người ấy sẽ đau lòng biết chừng nào.

Yugyeom ơi, giá mà giờ người đó có thể ở đây!

Tzuyu đưa tay quờ vào khoảng không. Lạnh lẽo quá, trống trải biết chừng nào. Cũng phải thôi, khi mà Yugyeom đã chẳng còn bên em như những ngày xưa cũ. Là em đẩy cậu ra xa, là em tuyệt tình cam tâm chấm dứt mối quan hệ giữa hai người, nếu vậy thì tư cách của em là ở đâu để thốt ra hai từ nhung nhớ? Khi em đứng trước sự lựa chọn, mọi người xung quanh đều nghiễm nhiên đặt ra câu hỏi: rằng giữa TWICE và Yugyeom, đâu mới là điều em cho rằng quan trọng nhất? Em không muốn trả lời, em không biết trả lời, dẫu cho đáp án là điều đã bắt buộc phải đưa ra.

Em yêu Kim Yugyeom, yêu hơn cuộc sống, yêu hơn bản thân, yêu hơn mọi thứ trên đời, ấy vậy nhưng, cuộc tình này nào còn lựa chọn khác ngoài dang dở.

Em không thể làm ảnh hưởng đến TWICE thêm bất cứ một lần nào nữa, em không muốn đánh mất các chị khi sự cố trong quá khứ từng khiến mối quan hệ giữa mọi người như bị đẩy ra xa. Các chị đã cố bao dung, các chị đã cố tha thứ, em nợ các chị một lời xin lỗi, em nợ các chị cả tương lai của mọi người.

Vậy thì Yugyeom ơi, cuộc tình này sao còn có thể? Nhớ về phản ứng của dư luận trước tin đồn giữa Bambam và Mina, trái tim em lại như gom thêm vô vàn vết cứa. Họ quay lưng với chị, họ quay lưng với TWICE, họ mắng chửi cả Bambam dẫu cho công ty không ngừng phủ nhận. Em không muốn làm tổn hại đến TWICE, cũng không muốn làm Yugyeom của em phải mang bao tai tiếng. Đã vậy, ngoài hai từ "kẻ xấu", em còn biết lựa chọn lớp mặt nạ kì công nào khác cho mình?

Em nợ người đó một cuộc tình, em nợ người đó trăm điều hứa hẹn, em nợ người đó cả triệu triệu lời xin lỗi, và cả vĩnh hằng những nguyện cầu hạnh phúc cho Yugyeom của em, dù là bên một người con gái khác.

2.

"Yugyeom, đừng mở cửa!"

Bàn tay Yugyeom chạm hờ lên tay nắm cửa. Toàn thân cậu cứng đờ, chẳng thể nhúc nhích dù chỉ nửa phân khi giọng nói đứt đoạn hòa cùng những tiếng nấc nghẹn vọng ra tứ phía sau cánh cửa gỗ kia. Nghe Chaeyoung nói Tzuyu có chuyện, nghe Yerim bảo Tzuyu bị chính fan của TWICE mắng chửi, nghe Jackson bảo em bị trật cổ chân trong lúc hỗn loạn, Yugyeom đã không thể suy nghĩ nhiều hơn mà chạy thẳng tới đài truyền hình. TWICE bắt buộc phải trình diễn với đội hình tám người, để lại mình Tzuyu trong phòng chờ với vết thương ở chân, với đớn đau chất chồng trong tâm trí, nhiêu đó là quá đủ để Yugyeom biết em không hề ổn.

"Em biết anh ở ngoài đấy, nhưng làm ơn... đừng vào..."

Những tiếng nấc nghẹn ngày càng trở nên rõ ràng hơn, tựa hồ nghiến nát trái tim Yugyeom thành trăm ngàn mảnh vụn. Cậu gục đầu vào cánh cửa gỗ, đôi bàn tay cũng dần buông thõng. Em ở đó, cách nhau chỉ vài bước chân thôi, ấy vậy mà cậu cũng chẳng thể băng qua mà ôm lấy em thật chặt vào lòng như trước. Kết thúc cả rồi Yugyeom ơi, chẳng còn gì để cậu thêm hão huyền hy vọng, chẳng còn gì để cậu níu được những yêu thương xưa cũ thêm dẫu chỉ một lần.

"... Em ổn không?"

"... Em không ổn."

"Chân còn đau không?"

"Một chút."

"Em còn khóc không?"

"Một chút."

"Đừng khóc... Anh đau lòng."

Yugyeom thốt lên bằng tất cả sự trông đợi nơi mình. Cậu dặn lòng buông bỏ, cậu chấp nhận quên đi, ấy vậy nhưng khi biết tin người con gái ấy rơi nước mắt, trong lòng cậu vẫn cồn cào như có lửa. Dư luận đáng sợ ra sao, thế giới giải trí này nghiệt ngã đến chừng nào, một người con trai mạnh mẽ như Jackson còn suy sụp, vậy thì Tzuyu sao có thể chống chọi với từng ấy đớn đau?

"Anh về đi!"

"Tzuyu!"

"Người đau lòng vốn không chỉ có anh và em."

"Tzuyu!"

"Chaeyoung unnie hôm nay bị đẩy ngã, bị chửi mắng, chị ấy cần anh biết chừng nào."

"... Em không cần anh sao?"

"Một người thôi, Yugyeom. Trái tim anh không thể rộng lớn đến vậy."

"_"

"Về đi, chúng ta kết thúc rồi!"

3.

Chaeyoung thu mình đứng nép phía sau máy bán nước tự động. Khoảng trời xanh biếc trước tầm mắt nó chỉ trong thoáng chốc đã hóa một màu xám ngắt quay cuồng. Sấm chớp rạch ngang nền trời, găm thẳng vào trái tim nó một vết đâm chí mạng. Mưa giông ào ào đổ xuống bên hiên, ấy vậy mà bên tai nó thủy chung vẫn là giọng điệu khản đặc thiết tha của người con trai ấy.

'Đừng khóc... Anh đau lòng.'

Yugyeom ơi, Chaeyoung cũng đau lòng biết chừng nào, đau đến ngạt thở, đau đến tái tê, đau đến bải hoải cả con tim vốn chưa từng lành lặn biết bao thương tổn. Nỗi đau của Tzuyu, Yugyeom xót xa. Ấy vậy sao nỗi đau của Chaeyoung, cậu lại nhẫn tâm dẫm đạp?

Cuộc tình này, ai khóc cho ai? Cuộc tình này, ai vì ai mà muôn đời bám đuổi? Chaeyoung không biết, nó chẳng biết gì hết, khi mà cả trái tim lẫn khối óc đã hoàn toàn tê liệt rồi.

Park Chaeyoung là kẻ thứ ba.

Hẳn rồi, chắc hẳn nó là một kẻ thứ ba trơ trẽn và ngu xuẩn. Đôi tay nó miệt mài vươn lấy, đôi chân nó mải miết chạy theo, ấy vậy mà tất cả mọi nỗ lực và cố gắng của nó trong suốt thời gian qua, rốt cuộc cũng chỉ là ôm vào lòng cây xương rồng làm trái tim rỏ máu.

Nói cho em nghe đi, rằng anh hiểu được tình yêu vô vọng này.

Nói cho em nghe đi, rằng anh đã từng trân trọng nó.

Nói cho em nghe đi, rằng mọi nỗ lực em bỏ ra chẳng phải đem muối bỏ biển khơi.

Nói cho em nghe đi, rằng rồi mai sau anh sẽ quay đầu lại.

Nói cho em nghe đi... vì em chẳng còn muốn chờ đợi người nữa rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com