Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 27. [Diary + Jimin's pov].

Tem dành cho em Sally3566  vì đã đoán đúng :) chap sau sẽ spam ảnh Yugyeom nha em:> may quá máy chị toàn hình Yugyeom với BTS=))

Chap 26 ít lượt đọc quá nếu chưa đọc thì lội lên trên 니가하면 đọc nha:> không đọc không hiểu chap này nói rì đâu:>
_______________________

"Mày vừa đi đâu về?"

JungKook từ nhà tắm bước ra, nhìn tôi hơi sốc.

"T-tao định ra tạp hoá mua ít đồ, nhưng tại trời mưa quá nên nó đóng cửa, tao lại không mang ô..."

Tôi đang nói dối.

"Khăn đây, lau đầu đi không là lăn ra ốm đấy"

Cậu ấy vứt cho tôi cái khăn tắm, tôi quàng nó lên cổ, lấy quần áo mới để thay rồi bước vào phòng tắm.

Ngâm mình trong làn nước ấm, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đầu tôi hơi nhức, có lẽ tôi bị cảm rồi.

T/b...tại sao cậu lại làm thế với tôi?

Nghe tiếng điện thoại rơi xuống mặt đất vỡ vụn.

Nghe tiếng ai đó khuỵu xuống nền sàn gỗ.

Nghe thấy tiếng ai tát mạnh vào khuôn mặt của cậu.

T/b, tôi biết cậu đang gặp rắc rối.

Cậu có biết không T/b? Tôi đã mở toang cửa chạy khỏi nhà đi tìm cậu. Cơn mưa khiến mắt tôi nhoè đi, tôi chẳng thể nhìn thấy một thứ gì nữa. Cơ thể tôi ướt nhẹp, quần áo cứ dính bết vào người tôi, thật khó chịu.

Tôi vẫn cứ chạy, chạy như một thằng ngốc dưới cơn mưa rào. Từng hạt mưa nặng trịch đáp xuống đỉnh đầu tôi.

Đau rát.

Đứng trước cửa nhà dì cậu, tôi có thể nghe thấy tiếng dì ấy chửi bới cậu rất nhiều, ngó vào bên trong tôi không tìm thấy giày của cậu đâu. Tôi đoán rằng có lẽ cậu đã như tôi, đi khỏi nhà và đắm mình trong cơn mưa này.

Tôi ráo riết nhìn xung quanh, nơi đâu cũng chỉ là một màu đen mờ ảo, không có bóng hình ấm áp của cậu. T/b, cậu đâu rồi?.

Bóng tôi bao trùm, đôi chân của tôi đã mỏi nhừ, tôi không thể đi tiếp được nữa. Tôi dựa mình vào tường, quệt đi từng dòng nước mưa trên khuôn mặt. Tôi thở dốc, đầu óc tôi đau nhức lên từng đợt, chắc tại tôi dầm mưa lâu quá rồi chăng?.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng nói của cậu. Dịu dàng và thanh thoát. Tôi bật người khỏi thành tường rồi đi về nơi cậu đang đứng.

Tiếng nói ấy ngày một gần, và tôi nhận ra cậu đang ở ngay trước mặt tôi.

Không chỉ có cậu, còn một người nữa.

Cậu ta là ai?.

Tại sao cậu ta lại đứng gần cậu quá vậy T/b?.

Tại sao cậu ta lại chạm lên gương mặt sắp khóc của cậu?

Tại sao... cậu lại chọn cậu ta mà không phải tôi?

Tôi cười nhếch mép, cơn mưa vẫn vô tâm xối mạnh xuống cái đầu đang đau nhức của tôi ngày một nhiều. Tôi chẳng bận giơ tay lên chắn nữa, mặc cho từng hạt mưa lăn dài từ mái tóc của tôi chảy xuống cằm. Quần áo của tôi thấm đẫm nước mưa,cơ thể lạnh cóng đến tận xương tuỷ.

Cậu vẫn đứng đó với cậu trai kia. Cả hai người quay lưng đi, mặc cho mình tôi đứng đó, dưới cơn mưa lạnh lẽo.

______________________

"Jimin! Hai em đến rồi này, con xuống đi!"

"Vâng papa con xuống liền"

Bố tôi từ dưới nhà gọi vang tên tôi. Có lẽ hai người em họ của tôi đã đến. Lần đầu tiên gặp mặt nhau, chắc sẽ sớm thân với nhau thôi nhỉ?

Tôi lạch bạch chạy xuống nhà. Lúc này tôi mới 2 tuổi rưỡi thôi, chẳng biết cái gì ra cái gì cả, chỉ biết papa có khách, và tôi phải thật ngoan trước mặt họ.

Tôi đứng ngó ra cửa thì thấy papa đang ôm một người đàn ông khác. Đứng sau ông ấy có một người phụ nữ và hai bạn nữa, có lẽ chính là hai đứa em của tôi mà papa đã nhắc đến.

"Jimin, lại đây nào. Chào cô chú đi"

Bố vẫy tôi ra ngoài nơi ông đang đứng, tôi chạy lại.

"Con chào cô chú"

"Chào con Jimin"

Hai cô chú ấy chào lại tôi, đồng thời dắt hai đứa em của tôi bước lên phía trước.

"Đây là anh Jimin. Hai đứa lại chơi với anh đi"

Người phụ nữ - cô của tôi chỉ vào người tôi và nói với hai em.

"C-chào anh Jimin"

Đứa bé trai nói trước,còn cậu lại chỉ hơi cúi đầu.

"Mấy đứa vào chơi với nhau đi"

Bố tôi nói rồi cả ba chạy vào nhà.

...

"Em là T/b?"

Tôi hỏi cậu. Cậu chỉ gật gật đầu rồi không trả lời gì nữa. Tôi cũng mặc kệ, quay lại chơi với JungKook - tên của cậu trai còn lại.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi hỏi cả JungKook và cậu.

"Em 2 tuổi rưỡi"

JungKook trả lời. Tôi có hơi hoang mang.

"Ơ anh cũng 2 tuổi rưỡi? Vẫy đừng xưng anh em, xưng hô như bạn bè đi nhé?"

JungKook gật đầu rồi lấy ôto chơi tiếp. Cậu cũng nghịch nghịch con búp bê mà chả nói gì, tôi cũng quay đi chơi với JungKook.

Thời khắc ấy, tôi đã tưởng cậu và tôi sẽ chẳng bao giờ chơi với nhau

...

"Jimin à!!"

Cậu xà vào lòng tôi khóc nấc lên. Tôi cũng mím môi nín khóc, mặc dù nước mũi đã chảy tèm lem. Chúng tôi hiện mới chỉ 3 tuổi rưỡi. Và bố cậu đã bị tai nạn trong một vụ tông xe.

Cậu đã khóc nhiều ngày. JungKook chỉ khóc một hôm rồi mấy hôm sau mặt lừ lừ ngồi một góc. Hẳn hai cậu đã sốc lắm.

Tôi vẫn luôn vỗ về cậu hôm này qua hôm khác, đợi đến một ngày T/b tươi tắn của hôm qua quay trở lại.

...

"Cái gì? Anh và Jimin đi du học sao? Mới 14 tuổi mà??"

Cậu hét lên trước mặt JungKook.

"Ừ, bọn tớ phải đi sang Mỹ."

Tôi đến cạnh JungKook đang thở dài, nói với cậu.

"Không cho.... tại sao anh và cậu lại bỏ T/b ở nhà?"

Miệng cậu méo xệch sang một bên. Lớp 8 rồi mà vẫn làm nũng như vậy là sao?

"Thôi nào T/b, anh đi rồi sẽ về mà"

JungKook khẽ xoa đầu cậu.

"T-T/b mách TaeHyungie"

Cậu sụt mũi.

"T/b à.. thực ra TaeHyung cũng đi với bọn tớ"

"Cái gì???"

Cậu mở to đôi mắt hơi ướt của mình nhìn trừng trừng vào tôi.

"3 năm thôi, chỉ 3 năm sau tớ sẽ về với cậu. Nhé T/b? Chờ tớ"

Tôi mở rộng vòng tay ôm cậu vào lòng. Cậu sụt sịt trong vòng tay tôi, khổ sở luồn tay lại quanh ngừoi tôi để siết lấy cơ thể tôi. Đây là lần thứ mấy chúng ta ôm nhau rồi T/b nhỉ? Cậu thực sự rất ấm áp đấy.

"Còn anh thì sao T/b?"

JungKook đứng cạnh chỉ vào mặt mình nói. Cậu vui vẻ buông tay khỏi tôi rồi ôm lấy JungKook. Tôi cười khì nhìn cậu siết lấy Kookie

...

"Đi cẩn thận, em sẽ nhớ mọi người"

Cậu đứng ở sân bay, nói với đôi mắt ngấn lệ. Tôi nhìn cậu vậy mà thương. Tôi sẽ về thôi T/b à, đừng như thế, tôi đau đấy.

"T/b ngoan. Tớ sẽ về mà được chứ? Chỉ ba năm thôi. Nín đi nào T/b"

Tôi cúi xuống gạt đi hạt nước mắt long lanh đang đọng trên đôi gò má của cậu, vòng tay ôm lấy cậu vỗ về.

"Jimin..."

Cậu nấc lên từng đợt. T/b à, tớ cũng sẽ nhớ cậu lắm đây.

Sau khi quay sang ôm JungKook và TaeHyung, cậu cũng chịu nín. Tôi vẫy tay với cậu rồi lên đi lên máy bay.

Tôi bay sang đất Mỹ cùng gia đình tôi và hai người bạn.

Tôi bay sang đất Mỹ cùng nỗi nhớ nhung và tình cảm đơn phương chết tiệt này dành cho cậu.

...

T/b, có lẽ cậu không biết. Tôi thích cậu, thích cậu từ lâu, lâu lắm rồi.

...

"Ê Jiminie, kia có phải T/b?"

Tôi vừa tắm xong, đang định nghỉ ngơi sau một ngày dài di dời từ đất Mỹ về đây thì TaeHyung vẫy tôi về phía cửa sổ, chỉ vào cô gái đang thẫn thờ nhấc chân bước dưới cơn mưa.

Tôi ngó xuống cửa sổ. Mái tóc xoã hai bên dài quá vai đã ướt sũng, tóc mái thưa ướt nhẹp bết dính vào trán. Chính là cậu rồi.

Tôi vội vàng cầm ô xuống chạy lại bên cậu.

Sau 3 năm dài dăng dẳng, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu. Miệng luôn muốn mở ra nói rằng tôi nhớ cậu nhiều lắm, nhưng tôi chỉ im lặng đưa cậu về nhà.

T/b , cậu lúc ấy trông thật thảm hại. Người cậu ướt sũng, khuôn mặt đã tôn lên nét quyến rũ nữ tính nhưng phờ phạc như người mất hồn, tôi cũng nhìn thấy một dòng nước óng ánh chảy xuống từ mắt cậu hoà vào cơn mưa. Nhìn qua là biết, cậu đang yêu.

Nhưng tình yêu đó , không dành cho tôi.

...

Tôi lại một lần nữa siết chặt cậu trong lòng. Lần này lại đến mẹ cậu ra đi.. cả bố và mẹ cậu đều bỏ cậu lại.

Tôi đã ôm cậu một hồi lâu, cậu khóc nấc lên trong vòng tay này. Tôi vuốt dọc sống lưng cậu an ủi. Tôi thật sự muốn làm một thứ gì đó khiến cậu vui hơn, nhưng tôi không thể..

Cậu phải chuyển sang nhà dì HyeMin ở, và từ ấy mọi chuyện bắt đầu. Ngày hôm nào tôi cũng trò chuyện với cậu qua điện thoại. Cậu bảo với tôi đừng nói gì với JungKook, có lẽ cậu sợ JungKook sẽ lo lắng thái quá, vậy nên dặn tôi không được nói bất cứ thứ gì cho cậu ấy, cậu quả là một người em gái tốt.

___________________

"Shhhh..."

Tôi khổ sở xoa nắn hai bên thái dương, lại nghĩ lung tung nữa rồi. Chẳng hiểu sao quá khứ của ngày hôm qua cứ ập về khiến tim tôi thắt lại.

Đau lắm.

Tôi đau lắm T/b à.

Cậu có hiểu không?

"Chết tiệt"

Tôi vơ lấy hộp kem dưỡng da ở gần đó ném thẳng xuống đất. Từng tấc kem sữa rơi ra khỏi hộp vương vãi ra khắp sàn nhà tắm, nắp hộp bắn ra vỡ thành hai mảnh.

Tôi đi ra khỏi bồn tắm, lấy cái khăn để lau người. Vò xong mái tóc ướt, tôi mặc quần áo rồi đi ra ngoài, tự nhủ rằng.

Khi đã bước qua khỏi cánh cửa này, tôi vẫn sẽ quan tâm chăm sóc cậu, nhưng chỉ với tư cách một người bạn, một người anh trai mà thôi...

_______________________

Chim ơi về em thương:<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com