Yulsic oneshort
Birthday Present
-Mày là đứa nào? - Cô gái có mái tóc nâu cau mày, hỏi.
-Tao là đứa sẽ cho mày một bài học, con nhỏ phách lối kia!
Cuộc ẩu đả diễn ra ác liệt giữa một cô gái tóc nâu còi cọc và một đám con gái trông dữ dằn như những chị Đại thứ thiệt.
Kết quả không mấy là bất ngờ nếu như đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến cảnh cô nhóc gầy guộc nhỏ con đánh cả đám nằm đo đường. Vâng, cô nhóc ấy chính là chàng tí hon David đánh thắng người khổng lồ Goliat.
-Nghe cho rõ đây! - Cô bé tóc nâu phủi bụi bẩn trên vai áo mình xuống, dõng dạc nói: Tao không cần biết bọn mày nghe ai xui khiến, hay bị giật dây từ phía sau. Nhưng hãy nhớ cho kỹ rằng: Muốn đánh ai thì đánh, chừa Jung Soo Yeon này ra nhá! Nếu lần sau có tình cờ gặp nhau thì hãy mua một tờ báo che mặt lại, đừng để tao nhìn thấy mặt bọn mày!
Nói xong, cô nhóc bỏ đi, mặc cho đám con gái kia vẫn còn nằm lăn lộn dưới đất.
-Nữ sinh trường TenLeeMin đấy! Kinh khủng thật! Một mình nó mà hạ được một đám thế kia!
-Cậu nói con bé tóc nâu đó ấy à? Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi gặp nó choảng nhau với mấy đứa con gái khác rồi đấy!
-Mới tí tuổi đầu, còn mặc đồng phục trường vậy mà cứ như dân anh dân chị, học đòi đánh đấm.- Một người đàn ông ngao ngán lắc đầu.
-SooYeon! - Thầy Lee gõ mạnh cây thước dài 1 mét xuống bàn.
-Dạ... SooYeon ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt.
-Trò Jung à! Em có biết năm nay là năm cuối cùng của em tại ngôi trường này không?! Chỉ còn vài tháng nữa là em phải thi đại học rồi! Em không học cho em thì cũng phải nghĩ đến bố mẹ em làm lụng vất vả nuôi em ăn học, lớn khôn đến chứng này chứ!
Đôi mắt mơ màng bỗng trở nên buồn sâu thẳm khi SooYeon vừa nghe nhắc đến hai chữ "bố mẹ".
-Em nghĩ cho họ, họ có nghĩ cho em đâu! - SooYeon quay mặt đi chỗ khác, khinh khỉnh trả lời.
-Thái độ đó là gì vậy, trò Jung? Xuống phòng Hiệu Trưởng ngay! Sau tiết này, chúng ta sẽ tiếp bố mẹ em! - Thầy Lee nổi tiếng là thầy giáo nghiêm khắc, luôn đặt thái độ đạo đức của học sinh lên hàng đầu, nên hành động thiếu lễ độ vừa rồi của SooYeon đã khiến thầy vô cùng tức giận.
-Họ không tới đâu! - Vẫn giọng nói lạnh tanh và thái độ dửng dưng ấy, SooYeon trả lời.
-Vậy thì nhận lấy giấy cấm túc này và đến phòng 1609, sau giờ học! - Thầy Lee ghi địa chỉ phòng và giờ cấm túc vào một mảnh giấy vàng rồi đưa cho SooYeon.
Phòng 1609:
-Xem ai bị cấm túc kìa!- Một tên nhóc đầu cạo nửa, khắc hoa văn hô lớn khi trông thấy SooYeon bước vào.
-À, chị Jung của TenLeeMin nhà ta đấy!!! Vinh hạnh cho cái phòng 1609 này quá!- Một thằng mập đang ngấu nghiến bịch snack ngồi trên bàn giáo viên trả lời, giọng đầy chế giễu.
SooYeon không nói gì, lẳng lặng bước lại cái bàn ở cạnh cửa sổ, đặt cặp lên đấy và chống cằm nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ gỗ màu nâu cũ.
FLASH BACK:
-Ông nghĩ tôi là hạng người nào hả?!
-Tính tình của bà tôi còn lạ gì nữa?! Tiền lương tháng của tôi đã bị bà đổ hết vào các trò đỏ đen đó rồi! Bây giờ cả chiếc tivi duy nhất của nhà, bà cũng định đem đi thanh lý luôn à?!
-Ông nói thế mà nghe được à?! Ông không trong sạch hơn tôi là bao đâu?! Sáng đến trường đua ngựa, chiều lại nhảy vào quán Bar! Hay là ông còn cần tôi kể tên từng đứa ông cặp kè trong quán mới chịu nhận lỗi?!
-Bà... bà theo dõi tôi đấy à?! Bà không tin tưởng chồng bà chứ gì?!
-Đúng! Tôi không còn tin tưởng ông lâu lắm rồi!
-Gia đình mà không tin tưởng nhau, lén lút rình mò nhau như người ngoài thế, chẳng thà chúng ta ly dị!!!
-Tốt thôi!!! Tôi sẽ đưa bé Jung đi! Ông liệu mà trông nom Yeonny!!! Tôi e rằng chưa đến một tháng ông sẽ lại phải tìm đến tôi thôi!
-Cứ chờ đó! Bà xem thường tôi quá rồi! Tôi sẽ cho bà thấy!!!
Trận cãi vả của hai ông bà Jung diễn ra có sự chứng kiến của người thứ 3 là SooYeon. Con bé nằm trong phòng cố gắng dùng gối bịt chặt 2 tai, nhưng vô ích, tiếng gây gổ, tiếng quăng ném đồ đạc, tiếng thủy tinh vỡ, và tiếng nấc của chính mình. Chiếc gối ướt đẫm nước mắt, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào suýt tí bật ra máu vì phải cắn chặt để giữ không cho tiếng nấc thoát ra ngoài. Bên cạnh là bé Jung đang bình yên chìm trong giấc ngủ. Đúng là con nít. Vô tư, vô lo, vô tâm. Nhãn quan của chúng được nhuộm màu hồng, nên nhìn đâu cũng thấy niềm vui và tiếng cười. Không như người lớn, đôi mắt có rõ ràng hai màu trắng và đen, con ngươi và tròng mắt. Người lớn thì luôn phải suy nghĩ, luôn phải lo lắng... mọi thứ.
SooYeon không muốn bé Jung sẽ giống mình, đánh mất tuổi thơ hồn nhiên, hạnh phúc. Để một mình phải chịu đau khổ chứ SooYeon nhất quyết không để bé Jung phải can dự đến những chuyện này. Nhiều lần bé Jung tò mò về thái độ lạnh lùng giữa bố mẹ, SooYeon đều bịa ra một lý do nào đó, hoặc là giả vờ đánh trống lảng. Lần thứ hai sẽ phải tốt hơn lần thứ nhất, kinh nghiệm hơn, tốt đẹp hơn. Rút kinh nghiệm tạo nên một sản phẩm thứ 2 hoàn hảo hơn.
END FLASH.
-Chào mọi người.- Giọng cô giáo vang lên, đưa SooYeon về với hiện tại, thoát khỏi dòng hồi tưởng vô định mông lung và đau đớn -Cô tên là Shihenno. Giáo viên dạy tiếng Nhật cho các em. Nhưng hôm nay cô đến đây không phải để dạy tiếng Nhật mà là để trông coi những học sinh như các em.
Nghe cách phát âm của cô Shihenno, SooYeon cũng đoán ra cô là người Nhật sang Hàn dạy học. Sau khi nói xong mục đích mình có mặt ở đây, cô Kazeno quay lên bảng viết tên mình ra. Tiếng phấn cành cạch giáng lên mặt bảng gây được sự chú ý nơi SooYeon.
Một hàng dọc chữ tiếng Hán được viết ra.
-Cô viết tên mình theo Hán tự, Shirenno và họ của cô là... Cô Shirenno ghi vài nét phía dưới tên mình- Đây là gợi ý, ai thủ đoán ra họ cô xem?
Cả lớp nhìn lên những nét cô ghi trước, cố gắng tìm một cái họ thật khớp với các đường nét trên đó, và tất nhiên là phải theo Hán tự.
-Shihenno Koizumi!
Cả bọn cười một tràng lớn sau khi nghe tên mập ban nãy ăn snack trả lời.
-Cô không có bà con gì với ông Koizunmi danh giá đó đâu! Mà cô cũng không hiểu sao em lại có thể ghép được chữ Koizumi vào số nét cô ghi!
-Shihenno Kaze.
Cả lớp im bặt. Cô Shihenno nhìn về phía chiếc bàn học có học sinh đã trả lời đúng. Là SooYeon.
SooYeon thât sự hứng thú với trò chơi nhỏ này. Vì nó gợi lên cho SooYeon một kỷ niệm vô cùng đẹp thời ấu thơ. Những ngày còn bé, SooYeon và bố thường đến lớp học tiếng Hoa và Nhật của một người chú chơi. Sau mỗi lần từ đó về, SooYeon thường rủ bố chơi trò ghép chữ Hán và Nhật với mình. Dù rằng SooYeon đã học thuộc rất kỹ những từ mà cả hai thứ tiếng có cùng nét ghi, nhưng cuối cùng thì bố luôn là người thắng cuộc trong trò chơi này.
-Em tên gì?
-Jung Soo Yeon.
-Cô có thể gọi là chị Đại cũng được. - Một tên đầu đinh mặc quần áo xộc xệch, gác 2 chân lên bàn, nói xong thục cù chỏ sang tên ngồi bên cạnh, làm tên đó bật cười.
-SooYeon à, em hiểu tên cô nghĩa là gì không?
-Bài thơ... của... gió? - SooYeon lục lọi lại trong ký ức của mình một vài từ tiếng Hán.
-Chính xác.
-Cái tên ít có sến cô nhỉ?!
-Tao thấy nó sến nhưng mà sang đấy mày! Cô ơi, cô là con cháu chắt chít gì với Thiên hoàng Minh Trị ạ?
-Yah! Cái bọn này! Chỉ giỏi đoán mò thôi!
Bài thơ của gió? Gió chẳng phải rất ham chơi, phóng túng vô định sao? Thời gian đâu để viết nê một bài thơ chứ. Cái kẻ vô tâm chỉ biết làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng. Mẹ thường bảo gió rất lãng mạn và vui vẻ. Nhưng... thật sự tôi không cảm nhận được. Nụ cười của gió là như thế nào nhỉ? Có bao giờ mình thấy gió cười đâu mà vui vẻ với chẳng lãng mạn.
Hay tất cả chỉ là sự dối trá tựa như những lời nói ấy... "Rồi mẹ sẽ dẫn con theo mẹ. 3 mẹ con mình sẽ sống bên nhau mãi mãi, cùng ăn tối, cùng dùng điểm tâm, cùng đi công viên, cùng đi trượt tuyết...."
... Tất cả cũng chỉ là nói dối
"Sẽ" là bao giờ? Ngày mai? Tháng sau? Năm sau? Bao lâu cơ chứ! Đã hơn 6 năm rồi nỗi cô đơn ấy vẫn tồn tại, còn niềm vui thì sao chẳng thấy sống sót.
Hết chờ rồi lại đợi.
Chán đợi rồi lại chờ.
Thôi thì cứ bưng bít mọi thứ, che dấu tất cả, đẩy nước mắt chứa nỗi đau vào bên trong, đem mọi sự phẫn nộ, giận dữ, cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn ra ngoài. Biến Cảm năng thành Cơ năng.
FLASH BACK
-Hắt xì!!!
Cô bé SooYeon hắt xì sau khi đóng cánh cửa nhà phía sau lưng mình. Mẹ cô bé bỏ dở chiếc khăn len đang đan xuống ghế, cầm một chiếc khăn len khác trên bàn bước đến chỗ cô bé.
-Lạnh lắm đúng không con? Bên ngoài nhiều gió thế kia mà. - Nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc cặp trên vai SooYeon xuống, bà kéo SooYeon vào lòng mình.
-Dạ, không! Mẹ ôm con thế này, con không lạnh đâu! - Cô bé tươi tỉnh trả lời.
-Mẹ có cái này muốn cho con xem.
Bà đẩy nhẹ SooYeon ra khỏi lòng mình, dù rằng bà biết SooYeon muốn được ôm nữa. Nhưng bà không muốn con bé sẽ bị lệ thuộc vào hơi ấm này mãi, vì tờ giấy ly hôn đã được ký, và sớm muộn gì bà cũng phải gói đồ ra khỏi nhà. Lúc đó, hơi ấm từ thân nhiệt bà sẽ không thể sưởi ấm cho SooYeon được nữa, không thể bên cạnh con bé, không thể chăm sóc con bé từng ly từng tí nữa. Bà quàng chiếc khăn len đỏ sẫm lên cổ SooYeon.
- Có thích không nào, bé con?- Bà mỉm cười dịu dàng và hỏi.
-Thích chứ! Thích lắm mẹ ạ! Khăn len! Jung Soo Yeon có khăn len! SooYeon vui lắm. Vui như thể vừa được ông-bác-bự-con-râu-trắng-mặc-đồ-đỏ-cưỡi-tuần-lộc tặng quà đêm tuyết rơi 24/12 vậy ấy!
Cô bé chạy ra khỏi nhà, vừa làm vài vòng quanh cái-cây-cao-ráo-không-đẹp-trai trước nhà vừa hô to:
-Thế giới ơi! SooYeon đã có khăn len quàng cổ! SooYeon đã có khăn len quàng cổ! Hỡi bọn dưa leo đáng ghét ta đã có khăn quàng cổ, dù ta không biết ta sẽ làm gì với nó để chống lại các ngươi, nhưng ta đã có khăn quàng cổ bằng len và nó màu đỏ sẫm nhá! Khác màu với các người nhá! Gió ơi! Ta không lạnh nữa đâu! Ta đã có khăn quàng của mẹ rồi!
END FLASH.
Buổi cấm túc kết thúc, SooYeon thả bộ trên một bờ đê cạnh sông Hàn, một khu vực vắng vẻ và có... gió. Ngồi trên con đê, nhìn ra sông Hàn. Nước sông đen như mực, lốm đốm những vòng tròn ánh sáng của các cây đèn đường đổ xuống, thứ ánh sáng ấy run run bởi làn sóng li ti. Rồi vỡ tan. Sau đó lại được hình thành trở lại.
Xe cộ qua lại trên cầu có phải là quá nhanh không nhỉ? Hàng trăm, hàng ngàn người đi qua cây cầu này, có bao giờ thử nhìn xuống phía dưới con đê này không nhỉ? Có lẽ không? Không ai đủ rảnh rổi quan tâm đến bất kỳ điều gì hay cho một người nào khác cả. Cuộc sống hối hả lắm rồi! Không ai còn thời gian rảnh nữa đâu? Ôi trời, chúng ta phải đi kiện những người thời xưa vì đã quy định một ngày 24 giớ mất! 24 giờ là không đủ để con người quan tâm cho nhau!
Thả hồn theo những suy nghĩ vu vơ, cuối cùng dạ dày đã lên tiếng phát biểu. Không thành vấn đề gì vì SooYeon đã tìm ra một quán bán Cá viên rất ngon ở con đê đối diện. Một cái quán nhỏ, có một chiếc sạp dài và những chiếc ghế gỗ đặt trước sạp, thật ra trong quán còn có 2 cái bàn ở góc nữa. Nhưng SooYeon không thích. Ngồi trước sạp vẫn cứ ngồi trước sạp. Ai ý kiến gì thì cũng mặc!
-Bốn cây cá nha, Xo Oppa!
Sau khi ăn xong, SooYeon rảo bước về nhà. Mọi thứ thật yên bình cho đến khi có một nhóm nữ sinh khoảng 9,10 đứa mặc đồng phục trường khác đứng chắn trước mặt cô.
-Mày là SooYeon? - Một đứa bước ra hỏi.
-ừ! -SooYeon nhìn lướt một lượt qua bọn con gái.
-Tao nghe nói mày đánh đàn em tao ban sáng?
-Đàn em mày? Là đứa nào? Mặt mũi ra sao? Nếu nó xấu như mày thì tao không chưa gặp? Còn nếu nó không có gương mặt như mày thì biết đâu tao đã gặp rồi.
-Mày láo!
Đấm, đá, nắm đầu, túm tóc... mọi đòn tấn công dồn dập. Dù rằng SooYeon không phải là hạng vừa trong việc đánh nhau, nhưng với tỉ lệ là 10/1 thì cô hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Quả đúng như vậy, một nắm đấm tung thẳng vào gương mặt làm SooYeon ngã xuống đất. Cả đám xông đến dùng chân dẫm đạp lên cơ thể gầy gòm.
-Này! Này! Này! 10 đánh 1. Có biết đếm không vậy? Học đến mẫu giáo, cô giáo bận đi coi Concert của SNSD nên không dạy đếm à?! Hay hôm đó bận xếp hàng xin Fan Sign của SNSD nên cúp học?
Đám nữ sinh và cả SooYeon đang nằm co ro dưới nền đất đều quay về phía tiếng nói phát ra. Là một cô gái cao ráo, da ngăm đen, mặc quần jean, áo thun có áo khoác ngoài.
-Mày là đứa nào? Khôn hồn thì mau xéo đi! Con bé có bộ mặt dữ dằn nhất lên tiếng.
-Tao là đứa mà không khôn hồn nên sẽ dạy cho bọn bây một bài học.
Vừa dứt lời, cô gái lao vào đám con gái tả đột hữu xông. Xem ra cô gái này là con nhà võ chính hiệu rồi. Những cú ra đòn hết sức nhanh chóng, linh hoạt và dẻo dai. Nhìn cách ra đòn là đủ hiểu cô gái này phải là một cao thủ thứ thiệt đây! SooYeon cũng cố gắng gượng dậy kết hợp cùng cô gái đánh trả.
Sau một hồi "tẩm quất nhẹ", đám nữ sinh đã phải dắt dìu nhau đi về trong thương tích. SooYeon ngồi phịch xuống đất, dựa vào một cái cây gần đó. Máu từ khóe miệng nhỏ giọt lên chiếc váy đồng phục in hằng vết giày ban nãy, tay chân thì bầm dập , đầu tóc thì rủ rượi. Mọi thứ không thể nào tồi tệ hơn.
-Nhà ở đâu? Tôi đưa cô về. Cô gái hỏi.
-Tôi có thể tự về được. Cảm ơn đã giúp tôi. SooYoen thở dốc trả lời.
-Đừng cảm ơn xuôi! Ghi sổ nợ, khi nào cần tôi sẽ đòi.
SooYeon ngẩng đầu lên, nhìn cái người vừa phát ngôn ra câu nói kỳ lạ kia. Gương mặt cô gái này toát lên một vẻ gì đó rất lôi cuốn. Các đường nét trên khuôn mặt đều rất cân đối, hài hòa . Duy chỉ có đôi mắt kia là SooYeon không thích. Đôi mắt cuốn hút đen láy, thăm thẳm xoáy sâu vào người đối diện khiến người ta có cảm giác như bị nhìn thấu tận mọi ngóc ngách trong tâm hồn. Nó chứa đựng sự ấm áp, chân thành nhưng cũng đầy cứng rắn và cương nghị. Nó khiến người ta có cảm giác tin tưởng.
-Cô là học sinh trung học không nên đánh nhau như thế.
-Cô giúp tôi đánh lại bọn ban nãy, không có nghĩa cô được quyền lên lớp tôi đâu nhé!
-Tôi không lên lớp cô. Tôi quan tâm cho cô đấy.
-Tôi không cần! SooYeon lớn tiếng.
-Ai cũng cần được quan tâm cả... SooYeon à.
Tên học sinh được thêu trên ngực áo là một điều bất lợi chăng? Đối với SooYeon là vậy đấy.
-Tôi bảo rằng tôi không cần!!! Tôi không cần!!!
-Cô có thể không cần, nhưng còn những người muốn quan tâm cô thì sao?
-Thì... thì.... Mặc họ! Tại họ bao đồng, rách việc! Đã bảo không cần rồi mà!
-Tại sao cô lại trở nên cáu gắt khi nói về quan tâm? Có phải vì cô không có nó nên khi ai đó nhắc đến sẽ làm cô cảm thấy ganh tị?
-Thôi đi! Tôi sẽ đánh cô một trận nếu còn cố gắng... cố gắng... đọc suy nghĩ của tôi đấy!
-Vậy ra đó là suy nghĩ của cô?! Cô đã nghĩ đến sự quan tâm.
-Tôi bảo là... tôi không cần... đừng nói nữa... làm ơn... đừng nói nữa.- SooYeon thật sự bị người con gái này đọc được suy nghĩ mất rồi. Cô đành xuống nước chịu thua.
-Tôi chỉ đang cố giúp cô thôi... bé con ạ.
"Bé con"... hình như đâu đó trong ký ức đã từng tồn tại 2 từ này... Mẹ ... là mẹ đã luôn gọi mình như thế... "bé con"...
Mẹ ơi... Con muốn được quan tâm... con muốn được yêu thương... con muốn... muốn lắm cơ... muốn đến độ khi không có được nó, con trở nên bất mãn với mọi thứ...
-Tại sao... Tại sao lại quan tâm tôi?
-Vì chúng ta giống nhau, SooYeon à. Chúng ta cô đơn. Chúng ta cần một người quan tâm mình, yêu thương mình.
-Giống nhau? Làm sao cô biết chúng ta giống nhau? SooYeon ngước đôi mắt ướt nhòa của mình nhìn lên cô gái đang đứng kia.
-Cứ cho là... Đồng loại dễ nhận ra đồng loại.
SooYeon đã nhìn thấy tận mắt một nụ cười của gió. Vì mẹ cô từng bảo mỉm cười nhẹ là nụ cười của gió. Cô gái cởi áo khoác mình ra, choàng qua người SooYeon và nói.
-Đi về nhé, ở đây lạnh lắm!
Và lần này SooYeon đã nhìn thấy tận mắt một nụ cười của gió. Vì mẹ đã từng bảo mỉm cười nhẹ là nụ cười của gió. Cô gái cởi áo khoác mình ra, choàng qua người SooYeon và nói: Đi về nhé! Ở đây lạnh lắm!
SooYeon đứng dậy, nhìn sâu vào mắt cô gái đứng đối diện. Trong đôi mắt cô lúc này có một chút hạnh phúc, một chút bất ngờ, một chút bỡ ngỡ, một chút cảm xúc và một chút nước. Mỗi thứ chỉ một chút thôi những đủ để đánh đuổi nỗi buồn bã, ưu phiền vốn hiện hữu trong đôi mắt đó. Và nỗi buồn đã bị đẩy ra thủy hóa thành từng giọt rơi ra khỏi đôi hàng mi cong vút. SooYeon ngã vào người cô gái da ngăm và bật khóc. Đôi vai gầy run run. Có lẽ vì lạnh, có lẽ vì khóc. Nếu lạnh thì hơi ấm từ cô gái này hoàn toàn có thể sưởi ấm cô. Nếu cô khóc thì đôi vai này sẵn sàng cho cô dựa vào mà khóc.
Lẽ ra mẹ không nên tạo ra hai đứa con, để bây giờ chúng con phải chịu biết bao nhiêu đau khổ...
Mày giống hệt mẹ của mày! Không bao giờ nghe lời tao cả! Mày không phải là con tao!
Chị ơi,em sợ lắm! Cha dượng, ông ấy đáng sợ thật! Chị ơi, em phải làm gì đây?! Giúp em với!
Mày đúng là cái đồ thừa thãi, Jung à! Bố mày thì thiếu tiền nhà của tao?! Còn mày thì suốt ngày đánh nhau, để cho tụi nó đến trước nhà tao gây sự!
Em học hành như thế mà coi được à?! Em vào đây để làm gì vậy, Jung SooYeon?
Phải rồi! Jung SooYeon quá nổi tiếng. Cả trường này, ai mà chẳng biết đến nó! Học hành thì không ra gì, suốt ngày lại chỉ biết có nắm đấm! Nó là loại cặn bã của xã hội mà!
-Tên cô là gì vậy? SooYeon hỏi , khi đang yên vị trên lưng Yuri.
-Là Kwon Yuri.
............
..........................
....................
-SooYeon à...
-Gì cơ?
-Sinh nhật vui vẻ.
-Sinh nhật tôi? Tại sao cô biết?
1 tháng sau:
-Lại là cô! Tại sao cô cứ lẽo đẽo theo tôi mãi thế? Tối nào cũng gọi điện nói với tôi vỏn vẹn một câu bảo tôi ngủ sớm đi, thức khuya không tốt đâu gì gì đó. Rồi thì sáng nào chiều nào cũng đứng chờ trực trước cổng trường tôi. Tôi đi về, cô cũng đi về theo! Cô đang làm gì vậy hả?-SooYeon bực bội, đứng khoanh tay trước ngực nhìn Yuri đang đứng dựa lưng vào bức tường gạch đỏ trước cổng trường cô.
-Cô không thích sao? Yuri quay sang SooYeon hỏi.
-Tôi... SooYoen quay đầu đi nơi khác, tránh nhìn vào đôi mắt chân thành, tha thiết kia.
Thích. SooYeon rất thích là đằng khác. Đâu phải t ự dưng từ trên trời rơi xuống hoặc trên cành cây mọc sẵn một người quan tâm cô từng ly từng tí như vậy. Nhưng với cái tính cách ngang bướng, cứng đầu, SooYeon sẽ không nói ra rằng chỉ cần Yuri gọi điện trễ 5 phút thôi, cô cũng cảm thấy khó chịu. Một buổi chiều không nhìn thấy Yuri đứng dựa lưng vào dãy tường trước cỗng cũng khiến cô lo lắng.
Thì con người vốn là vậy mà. Sự thay đổi luôn khiến người khó hòa nhập, nhưng một khi hòa nhập được rồi, người ta sẽ tìm thấy điểm hay mà sự thay đổi mang lại, và rồi, ta biến chúng thành một phần không thể thiếu của mình.
Yuri bước song song với SooYeon. Cả hai đang cùng đi về nhà SooYeon, một hành động quen thuộc được gắn mác tên là thói quen hằng ngày.
-Nếu cô muốn tôi dừng lẽo đẽo theo cô thì chúng ta tỉ thí đi.
-Tỉ thí? Nếu tôi thắng cô sẽ không... lẽo đẽo theo tôi nữa sao? SooYoen quay sang Yuri, người đang bước đi hết sức bình thản, tay cho vào túi quần, mắt nhìn lơ đãng hai bên đường.
-Chính xác! Nhưng nếu bé con thua, thì cô phải làm những gì tôi bảo. Sao nào?
-Ừm... thì...
Tại sao phải tỉ thí chứ, SooYeon thích được chăm lo, săn sóc như bây giờ cơ mà. Nhưng nếu từ chối, Yuri có thể sẽ xem thường cô, cô không muốn bị xem thường. Cô không muốn mình bị mất giá trị trong mắt Yuri! Với suy nghĩ đó, SooYeon nhanh chóng quyết định câu trả lời:
-Nói là phải giữ lời đấy nhé! Rồi cô sẽ thấy tôi cho cô đo ván!
Võ quán số 32 nằm trên đường Aquarjus:
-Tên Yuri ấy!... Ăn gì mà mạnh thế không biết!- SooYeon tức tối nói lớn.
-Ăn cơm mình nấu đấy!- Một cô gái có gương mặt trẻ con, làn da trắng và đôi mắt to tròn vừa đặt miếng khăn ướt lên vết bầm trên mặt SooYeon, vừa nói.
-Vậy thì đừng cho cô ta ăn cơm nữa! Ây cha, đau quá!
-Đừng cử động mạnh. Về nhà lấy trứng lăn đi, sau vài ngày sẽ tan máu bầm thôi!- Cô gái cho tất cả dụng cụ y tế bày trên mặt sàn vào một chiếc hộp, rồi đứng dậy.
-Thật cảm ơn cậu.... Cậu tên gì ấy nhỉ?
-Mình tên Kim TaeYeon. Lẽ ra cậu không nên nhận lời tỉ thí với Yuri.
-Tại sao?
-Cậu ấy là người mạnh nhất võ quán. Học võ từ năm 6 tuổi, cậu ta đem về cho võ quán không ít những huy chương, giải thưởng. Sư phụ xem Yuri như con ruột, vì cậu ấy tài năng, hiền lành, chịu khó.
-Nghe có vẻ cậu hiểu rõ cô ta quá nhỉ?
-Bạn nối khố của nhau mà!
-Vâng, và phải chi cô ta cũng thân thiện như cậu thì tốt.
-Ha ha ha! Yuri... rất tệ trong việc biểu lộ cảm xúc của mình. Tin mình đi, vẻ ngoài và con người của cậu ấy không phải là một thể thống nhất đâu!
Vài tháng sau:
Càng gặp gỡ thân thiết với Yuri, SooYeon càng nhận thấy bên trong cái vẻ ngoài trầm trầm, nghiêm túc ấy là cả một con người Dorky khó đỡ. Chỉ đi một đoạn đường ngắn từ võ quán ra bưu điện thôi đã mất hết 3 tiếng đồng hồ, 1 tiếng tìm đường đến, 1 tiếng tìm đường về, 1 tiếng loay hoay trong bưu điện chỉ để mua một con tem.
Và cái con người ấy. Tại sao lại không bao giờ nhìn thấy đôi mắt ghen tị, bực bội của SooYeon mỗi khi có một đám võ sinh nữ đợi Yuri đến cuối giờ, chỉ để tặng vài củ Ma ngốc nghếch và những con Mickey trẻ con?
Lúc nào cũng: "SooYeon, bài kiểm tra lần trước được bao nhiêu điểm?". "Cô đã học bài chưa đấy? Ngày mai kiểm tra rồi kìa.". "Tôi đã bảo là cô nên mướn gia sư về dạy kèm đi kia mà!". "Đấy! Đấy! Bảo ngủ sớm, ăn uống điều độ đi thì không nghe đâu. Để bây giờ ốm rồi thấy chưa?!". "Tại sao không ăn sáng?"... Ah! Lúc nào cũng lớn tiếng, lúc nào cũng hỏi hết cái này đến cái khác! Trong mắt của Yuri, SooYeon đã được bao nhiêu tuổi vậy? 18 tuổi hay là 8 tuổi?
Nhưng... SooYeon trân trọng tất cả những điều đó. Những lời hỏi thăm khô khốc ấy, ẩn sâu là sự quan tâm. Những câu mắng nhiếc chứa đầy lo lắng. Và một tình cảm giả vờ không biết tên đã nhen nhúm.
-SooYeon đến võ quán sớm thế? - TaeYeon đang sắp xếp vài bộ võ phục hỏi SooYeon khi thấy cô bước vào sảnh.
-Hôm nay, lớp mình chỉ học 4 tiết thôi. Yuri có ở phòng tập không?
-Cậu ấy đang ở phòng tập số 3 đấy. - Đặt chồng võ phục xuống chiếc bàn gần đó, Tae Yeon trả lời.
-Cảm ơn TaeTae!
-Vừa về là hỏi ngay đến Yuri! Không nghe hỏi thăm gì đến tôi cả?! - Tae Yeon giả vờ giận dỗi.
-Thôi mà, hỏi thì hỏi. TaeTae à, hôm nay cậu cao thêm bao nhiêu centimet rồi?!
-Yah! Hỏi thăm hay là nói móc mình đấy?
-Cả hai! - SooYeon phá lên cuời và chạy nhanh ra khỏi sảnh.
SooYeon nhón chân đi rón rén đến phòng tập số 3, cô cố gắng không để gây ra một tiêng động dù là rất nhỏ nào. Và kia rồi, Yuri đang ngồi đọc một quyển sách. Chắc lại là tuyển tập Miền Hoang Dã nữa rồi! SooYeon rón rén bước lại gần, chỉ còn vài bước chân nữa thôi:
-Về sớm vậy?
-Yah! Sao lần nào Yuri cũng biết thế! - SooYeon đánh liên tục vào vai Yuri.
-Vì chúng ta...
-Vì chúng ta giống nhau! Tôi biết rồi! Lần nào Yuri cũng nói như thế với tôi cả! - SooYeon phụng phịu ngồi xuống cạnh Yuri.
-À, tôi tìm được gia sư cho SooYeon rồi. Yuri tiếp tục dán mắt vào cuốn sách.
-Thế à? Ai vậy?
-Cô ấy tên Stephanie Hwang, hiện đang là võ sinh của chúng ta đấy. Cô ấy nhận lời làm gia sư cho SooYeon rồi. Chút nữa cô ấy sẽ đến. Chỉ còn kỳ thi này nữa thôi! SooYeon hãy cố gắng lên nhé!
-Vâng. Tôi sẽ không phụ lòng mong mỏi của mọi người đâu. Mà cô gia sư ấy trông như thế nào?
-Lát nữa sẽ biết.
-Cô ấy bao nhiêu tuổi?
-Lát nữa sẽ biết.
-Cô ấy dạy tôi trong bao lâu?
-Lát nữa sẽ biết.
-Yah! Kwon Yuri!
FLASH BACK:
-Yul, có võ sinh của võ quán đến gặp cậu này! - TaeTae gọi to từ bên ngoài phòng Yuri.
Yuri bước ra mở cửa.
-Phiền cậu quá, Tae Tae ạ! Khách của mình đâu?
-Mình để cô ấy chờ ngoài phòng khách.
Yuri bước vào phòng khách, nơi có một cô gái đang ngồi đấy. Vừa trông thấy Yuri, cô gái khẽ mỉm cười. Phải công nhận rằng đôi mắt hình mảnh trăng lưỡi liềm của cô ấy như làm bừng sáng cả gian phòng đầy mùi trầm hương này!
-Nếu tôi nhớ không lầm cô là võ sinh mới gia nhập cách đây 2 tháng đúng không?
-Vâng. Tôi tên Stephanie Hwang. Nhưng hãy gọi tôi là Fany.
-Fany, cô đến đây có việc gì không?
-Tôi nghe một vài người bạn bảo Yuri đang tìm một gia sư dạy kèm tiếng Anh.
-Vâng, tôi đang tìm gia sư dạy kèm tiếng Anh cho SooYeon. Cô biết rồi đấy, cô bé tóc nâu thường hay đến giúp sư phụ dạy học.
-Tôi có thể giúp. Tôi sẽ làm gia sư cho cô ấy.
END FLASH.
-Ở chỗ này, SooYeon phải điền từ này vào. Câu bên dưới thì dùng to + V1, vì động từ nằm phía sau "allow + O".
-Ở đây, đúng không?
SooYeon đang chăm chú vào một sấp bài tập mà Fany đã soạn sẵn. Cả hai đang tập trung rất cao độ vào đống bài tập đấy. Bởi vì chỉ còn vài tháng nữa thôi, SooYeon phải thi tốt nghiệp, rồi sau đó là thi đại học. Bởi vì việc SooYeon đặt chân vào trường đại học chính là mong muốn của Yuri- người đã thắng trong cuộc cá cược ngày trước.
-Fany à... cô có thể cho tôi xin thêm 30 phút nữa được không. Tôi thật sự rất lo lắng cho bài kiểm tra ngày mai.
-Ok! Không thành vấn đề!
Đi ngang qua phòng khách vẫn còn sáng đèn, Yuri nhè nhẹ hé cửa vừa đủ nhìn. SooYeon và Fany vẫn đang cặm cụi vào những bài tiếng Anh. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Yuri mỉm cười, bước đến kệ điện thoại và bấm số.
-Alo, bé Jung đấy à? Gọi mẹ em cho Yuri đi!... Bác Jung ạ?.... SooYeon sẽ vào đại học bác ạ. Đó là một điều chắc chắn!...
-SooYeon dậy đi! Cô mà ngủ nữa là rớt đại học đấy!!!
-Ối! Ối! Đừng mà. Dưa leo đại tướng, ngươi không được cướp tấm bằng đại học của ta!... Yah! Cậu thật quá đáng Yuri à!
SooYeon bật dậy khỏi giường, lườm 1 phút 30 giây cái con người vừa đánh thức cô dậy_ Kwon Yuri.. Để thuận tiện cho việc học hành, SooYeon đã xin đến ở nhờ võ quán. Ai lại có thể học hành gì được khi lúc nào cũng nghe tiếng người đàn ông say xỉn đòi rượu, người chủ nhà trọ la hét đòi tiền nhà.
-Fany sẽ đến trong vòng 15 phút nữa. Cô ấy có vẻ rất quan tâm cho kết quả học tập của cô đấy! Đỗ đại học cho cô ấy phần nào hài lòng đi! - Yuri ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt cạnh giường.
-Chỉ có cô ấy hài lòng thôi sao? - SooYeon bước xuống giường, tiến đến tủ đồ.
-Cả mẹ cô và bé Jung nữa đấy.
Bất ngờ bởi câu nói của Yuri, SooYeon làm rớt cả bộ quần áo trong tay.
-Cô biết mẹ tôi? Cô biết bé Jung?
-Vâng. Yuri vẫn bình thản trả lời.
-Họ ở đâu? Họ đâu vậy, Yuri? - SooYeon bước vội đến chỗ Yuri ngồi.
-Căn nhà lụp xụp này là nơi mẹ và em gái tôi ở ư?
-Bác Jung có lẽ sắp về rồi. Bác ấy thường ra ngoài mua thức ăn giờ này.
5 phút....
10 phút.....
45 phút........
1 tiếng 30 phút.....
2 tiếng 1... Bà Jung đã về!
Chỉ mới 2 tiếng 9 phút thôi mà! Có gì mà lâu! So với 6 năm tổng cộng 52560 tiếng thì 2 tiếng 9 phút có là bao.
Người phụ nữ xanh xao, da hơi ngăm, tóc búi cao đang mang một túi thức ăn bước đến trước cửa nhà. Bà đang loay hoay đưa tay vào túi áo có lẽ để lấy chìa khóa cửa. Chìa vừa chạm vào ổ thì bà nghe thấy tiếng gọi:
-Mẹ! Mẹ ơi!
Người phụ nữ đánh rơi xâu chìa khóa cùng túi thức ăn. Bà bất ngờ đến độ chỉ biết đứng sững người ra nhìn cô gái có mái tóc nâu đang chạy ào đến.
SooYeon ôm chằm lấy bà, đôi vai rung lên bần bật. SooYeon khóc. Và bà Jung cũng cũng khóc. Nước mắt tương phùng sau 6 năm trời xa cách có vị ngọt ngào của hạnh phúc, mặn đắng của tủi thân, và những cảm xúc đến dồn dập chưa nhận dạng kịp. Tất cả những gì hiện hữu trữ tình lúc này ở khu nhà lụp xụp, vắng vẻ, buồn tẻ là hai con người đang ôm nhau khóc. Một người mẹ xa con, một người con xa mẹ.
Yuri và SooYeon bước theo bác Jung vào nhà. Căn nhà chỉ có duy nhất một gian gồm luôn cả phòng khách, bếp, và chiếc giường ở góc tường, một buồng nhỏ bên trong có lẽ là nhà vệ sinh. Mọi thứ trong nhà không còn trẻ trung theo năm tháng nữa, dù rằng có đôi tay của người phụ nữ nhúng vào. Gọn gàng và sạch sẽ, đúng cách mẹ SooYeon vẫn thường chăm sóc ngôi nhà bà ở. Ơ kìa! Chiêc chuông thủ công ngày bé SooYeon làm tặng mẹ nhân gày sinh nhật của bà. Nó được treo lủng lẳng phía trước cửa sổ, làn gió lùa vào tạo nên những âm thanh vui tai. Vậy là ngôi nhà vẫn còn sự hiện diện của gió. Dường như nơi nào có mẹ nơi đó có gió thì phải?
Để Yuri và SooYeon ngồi xuống, bà rót nước ra tách mời cả hai uống.
-Mẹ ơi, mẹ và Yuri biết nhau như thế nào vậy? - SooYeon đặt tách trà xuống, hỏi mẹ mình.
-Ngôi nhà này là nhà của Yuri. Thật ra là nhà của gia đình Yuri, nhưng sau khi bố mẹ Yuri mất, sư phụ Lyn đã nhận nuôi Yuri và tiếp nhận căn nhà. Cho đến khi nào, Yuri 20 tuổi, căn nhà sẽ thuộc quyền sở hữu trở lại cho Yuri.
-Tôi ở cùng sư phụ trong võ quán, nên ngôi nhà này để cho bác và bé Jung ở tạm cũng tốt thôi.
-Nhưng chằng phải khi bố mẹ ly dị, mẹ chuyển sang sống với dượng sao?
-Dượng con, ông ấy không tốt như mẹ nghĩ. Càng sống với ông ấy, mẹ càng nhận ra sự ích kỷ, hồ đồ và đáng sợ của ông ta. Con biết không, lúc đấy mẹ thì đi làm đầu tắt mặt tối, không ở nhà thường xuyên. Bé Jung thì ngày càng lớn, đi học về thì nó lại về thẳng nhà. Mẹ không an tâm để nó và Dượng ở nhà. Thế là mẹ quyết định dọn đi.
-Rồi bác Jung gặp Sư phụ tôi. Sư phụ gọi tôi ra nói chuyện với bác. Tình cảnh của bác và bé Jung khiến tôi vô cùng thông cảm. Nên tôi để bác ở nhà tôi cho đến khi bác tìm được chổ ở khá hơn.
-Nhắc đến, bác không biết phải cảm ơn cháu thế nào cho hết đây, Yuri à!
-Bác đừng nói vậy! Giúp đỡ nhau sống thì cuộc sống mới có giá trị. Bác đừng đặt nặng chuyện ân nghĩa quá. Chẳng phải trong suốt thời gian qua, bác đã xem cháu như con của bác đấy sao. Bác đã yêu thương và quan tâm cháu hết mực rồi còn gì. Cháu phải là người cảm ơn bác mới đúng.
-Thì ra mẹ và Yuri đã quen nhau từ trước.
-Thật ra mẹ đợi khi nào con thi xong đại học, mẹ sẽ nhờ Yuri dẫn đến gặp con. Nhưng không ngờ, con lại chủ động đến đây tìm gặp mẹ. Yuri này, tại sao cháu lại để SooYeon biết vậy?
-Dạ, cháu...
-Mẹ đã nhờ vả Yuri làm vú em cho con ư?! Mẹ biết không, cô ta không dịu dàng hướng con đến con đường đại học đâu! Cô ta đã từng đấm con sưng má đấy! Còn gài kèo con nữa chứ! Nói rằng nếu đánh thắng thì cô ta sẽ không lẽo đẽo theo con, nếu đánh thua thì phải nghe lời cô ta! - SooYeon mè nheo với bà Jung và kể lại toàn bộ diễn biến từ ngày Định mệnh hai người gặp nhau..
-Này! Này! Cô nói thế là ý gì! Chính cô đồng ý cá cược nhá!
-Nếu cô không cứ bám miết lấy tôi thì tôi đâu có phải đồng ý trò cá cược ngốc nghếch ấy!
-Là mẹ đã bảo Yuri theo con đấy. Và mẹ nghe Yuri kể, lần đầu tiên Yuri gặp con là con đang đánh nhau với một bọn nào đó đúng không? Đấy! Yuri phải bạo lực thì mới trị được con chứ!
Trên đường về lại võ quán:
Yuri đi song song với SooYeon, cả hai đều im lặng. Mỗi người mỗi suy nghĩ.
-Xin lỗi SooYeon... -Yuri lên tiếng.
-Vì? -SooYeon vẫn nhìn thẳng về phía trước.
-Lần đó, tôi mạnh tay quá. Cho tôi xin lỗi. - Yuri đưa tay phải vuốt vuốt sau ót (gáy) của mình.
-À... về việc đó.... Hay nhỉ?! Đánh người tôi đã, rồi bây giờ đi xin lỗi. Mà đâu có xin lỗi liền, đợi mấy tháng sau mới xin lỗi. Tưởng tượng sau này mà yêu tôi chắc đợi đến một năm mới nói quá... Ơ!
Gương mặt SooYeon bỗng đỏ bừng. Và gương mặt Yuri cũng thế. Cả hai giả vờ yêu, à nhầm, giả vờ lơ. Quay mặt chỗ khác. Và thế là một thuớc Phim câm được bấm máy với sự góp mặt của dàn diễn viên gạo đậu, à không gạo cội Kwon Yuri và Jung SooYeon.
Tôi biết Fany có tình cảm SooYeon. Nhìn cách họ trò chuyện, quan tâm, đùa giỡn với nhau trước, trong và sau buổi học cũng đủ hiểu. Nhất là ánh mắt Fany nhìn SooYeon. Thế còn ánh mắt của SooYeon thì sao?
Tại sao không bao giờ SooYeon nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn cô ấy, mỗi khi cô ấy ngồi ở góc lớp nhìn đám võ sinh vung tay vung chân nhỉ? Tại sao SooYeon không nhìn thấy ánh mắt của tôi mỗi khi cô ấy ngồi vò đầu bức tóc vì một bài toán hóc búa nhỉ? Tại sao SooYeon không nhìn thấy ánh mắt ghen tị của tôi khi nhìn thấy cô ấy nói chuyện hàng giờ với Fany qua điện thoại nhỉ? Có lẽ SooYeon bận nhìn đến một nơi khác rồi!
À, phải... SooYeon nhìn Fany. Một kẻ ngốc nghếch không biết biểu lộ cảm xúc như tôi thì gây được sự chú ý của ai chứ? Dù cho tôi gây được sự chú ý nơi SooYeon thì sao? SooYeon cũng đâu có thích tôi.
Thôi thì, chỉ cần SooYeon vào được đại học, có một cuộc sống vui vẻ cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi. Im lặng nhé trái tim! Để cho trái tim mà ngươi yêu được hạnh phúc thì ngươi nên im lặng.
Yuri đã đoán đúng. Fany có tình cảm với SooYeon. Nhưng có một chuyện Yuri đã đoán sai hay phải nói là không biết. Đó là SooYeon yêu Yuri và đang bị phân vân giữa Fany với Yuri.
Có ngốc không khi cả hai yêu nhau mà không thổ lộ. Yêu nhau mà lại mãi ngốc nghếch không nhận ra tình cảm dành cho nhau. Người SooYeon yêu thì SooYeon lại không biết người đó có yêu mình hay không. Còn người yêu SooYeon, SooYeon lại không thể yêu lại. Hoàn cảnh éo le thường thấy nhưng khó tránh.
Tình yêu của con người trần thế lắm hạnh phúc chứa đầy đau khổ. Đầy đê mê nhưng lắm trông gai. Thơ ca in ấn không bao giờ đủ. Văn chương viết ra không bao giờ chán. Giai điệu của các bản tình ca chẳng phải là bất hữu đó sao. Tình yêu ơi, hãy cho nhau một khúc hát xuất phát từ con tim để hai tâm hồn đến gần nhau hơn.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Person...a.IW6IBOFD.html
Cất bước trên con đường xa
Giấu những suy tư mình ta
Có những yêu thương nhỏ bé
Nhấm nát con tim dại khờ
Lòng chợt đau, chợt giật mình nhìn vào không gian, riêng mỗi em đã mang tên ai vào trong trái tim vốn đã u mang sầu
Xóa những yêu thương này đi
Xóa hết cơn mơ này đi
Biến mất bao nhiêu cảm xúc
Đã lỡ yêu thương một người
Đừng để em, đưng còn lại một mình riêng em, chỉ riêng có em, ngốc nghếch trông theo hình bóng
Bước tiếp trên con đường dài
Bóng dáng cô đơn mình ai
Ngỡ những yêu thương mờ phai
Phút chốc tan theo ảo giác
Cớ sao, sao trái tim vẫn đau, vì em biết yêu thương nói ra nào dễ
Một người trao em tình yêu
Một người em trao tình yêu
Phải làm sao đây người hỡi
Bối rối không riêng mình ai
Hoang mang với em cả hai
Hỏi lòng con tim liệu cứ mãi mong chờ, xin hãy cho trái tim mỏng manh lời đáp
Cất bước trên con đường xa
Giấu những suy tư mình ta
Có những yêu thương nhỏ bé
Nhấm nát con tim dại khờ
Lòng chợt đau, chợt giật mình nhìn vào không gian, cơn gió qua cho tóc em bay và xua giấc mơ biến mất như chưa từng trong tái tim, phải chăng em thầm chôn dấu kín. Vậy em nên quên đi cơn mơ này không người yêu dấu em qua yêu đến dại khờ.. Yêu riêng em, nói ra đi em nên sao , sao đôi môi ấy không trao em ước mong
Bước tiếp trên con đường dài
Bóng dáng cô đơn mình ai
Ngỡ những yêu thương mờ phai
Phút chốc tan theo ảo giác
Cớ sao, sao trái tim vẫn đau, vì em biết yêu thương nói ra nào dễ
Một người trao em tình yêu
Một người em trao tình yêu
Phải làm sao đây người hỡi
Bối rối không riêng mình ai
Hoang mang với em cả hai
Hỏi lòng con tim liệu cứ mãi mong chờ, xin hãy cho trái tim mỏng manh lời đáp
Bước tiếp trên con đường dài
Bóng dáng cô đơn mình ai
Ngỡ những yêu thương mờ phai
Phút chốc tan theo ảo giác
Cớ sao, sao trái tim vẫn đau, vì em biết yêu thương nói ra nào dễ
Một người trao em tình yêu
Một người em trao tình yêu
Phải làm sao đây người hỡi
Bối rối không riêng mình ai
Hoang mang với em cả hai
Hỏi lòng con tim liệu cứ mãi mong chờ, xin hãy cho trái tim mỏng manh lời đáp...........
Hỏi lòng con tim liệu có mãi đợi chờ? Xin hãy cho trái tim mong manh lời đáp.
Yuri ơi... Câu trả lời nào dành cho tôi đây...
Đất chờ con mưa lâu ngày không đến
Người nông dân tự tưới vung trồng
Đất đắn đo giữa mưa và người
Mưa mãi rong chơi, người đợi chờ.
Ngày có kết quả thi đại học:
-1504.... MS 1504.... MS1504... SooYeon lẩm bẩm số thứ tự của mình khi đang dán mắt vào tấm bảng ghi kết quả đậu đại học.
0501.....1609...0302...2010...1504....0512
-1504! Có 1504! Yuri ơi! Tôi đậu rồi! Yuri ơi!
SooYeon nhảy cẩng lên vui sướng! Vâng, SooYeon đã đậu! Mong ước của bà Jung, của Yuri và cũng chính của SooYeon đã được thực hiện.
Võ quán:
-Yuri à, SooYeon đâu? - TaeTae từ ngoài cửa bước vào bên trong thì thấy Yuri đang ngồi đọc sách.
-Cô ấy ra ngoài. Có việc gì không?
-Mình nhặt được phong bì này ở trước sân, có tên của SooYeon bên trên nên mình nghĩ nó gửi đến cho SooYeon. - TaeYeon đưa cho Yuri tấm phong bì.
Yuri nhận tấm phong bì, rồi đi về phòng. Đây là một tấm phong bì không có tem, cũng chẳng được dán lại kỹ lưỡng. Trông nó không giống như một bức thư thăm hỏi hay đại loại là mang một nội dung tốt lành nào, trông giống như một bức thư khiêu chiến. Linh cảm đìêu gì đó ch ẳng lành, Yuri mở tấm phong bì ra. Quả nhiên là một bước thư khiêu chiến.
Jung SooYeon, mày nghĩ mày có thể bắt đầu cuộc sống mới dễ dàng vậy sao? Mày đánh đàn em tao tơi tả, còn với con bạn mày đánh bọn tao một trận thừa sống thiếu chết! Mày nghĩ mày dễ dàng phủi tay khỏi quá khứ mày gây nên rồi tự do, dửng dưng sống cuộc sống mới à!
Tao ghét cái mặt vui vẻ, sung sướng của mày khi mày dò tên mình trên tấm bảng kết quả! Hoặc tối nay mày đến gặp bọn tao ở con đê cạnh sông Hàn, hoặc là bọn tao sẽ xới tung cái võ quán gì gì đó của mày lên!
Nhớ đấy! Không gặp không về! Bọn tao sẽ chờ mày ở đó. Khôn hồn thì đừng gọi đồng bọn gì đến.
Võ quán:
-TaeTae à, cậu biết Yuri đã đi đâu không? - Sau khi đi tìm một vòng võ quán không thấy Yuri, SooYeon lo lắng.
-Cậu ấy không ở trong phòng sao? Lạ thật, cậu ấy có thể đi đâu chứ? Ban nãy, Fany đến và có vào phóng nói chuyện với cậu ấy mà! TaeYeon cũng lo lắng không kém.
-Mình sẽ gọi cho cậu ấy! - SooYeon lấy chiếc điện thoại bấm số gọi cho Yuri - Không được! Cậu ấy khóa máy rồi!
-Điện thoại mình có khả năng định vị!.
Nhưng vẫn không có dấu hiệu nào khả quan hơn. Chợt tiếng điện thoại của SooYeon vang lên, là Fany gọi.
-Alo! SooYeon! Mau ra con đê ở sông Hàn đi! Nhanh lên! Yuri sắp đánh nhau với một đám nữ nào đó, trông rất hung hăng, họ còn mang theo cả vũ khí nữa!
SooYeon vội chạy ra con đê sông Hàn nhanh nhất có thể.
Ở con đê:
Yuri nhấc chân mình ra khỏi chiếc điện thoại di động cô vừa đạp bể. Vì sao ư? Bởi đó là cách duy nhất TaeYeon sẽ không tìm ra vị trí của cô cũng như SooYeon sẽ không liên lạc được với cô.
-Anh hùng gớm! Quyết không để cho con bé hống hách kia đến! Mày làm tao phục rồi đấy! - Một con bé vác thanh kiếm Nhật trên vai, khinh khỉnh nói.
-Nói nhiều làm gì. Muốn đánh thì cả bọn xông vào đây, tao sẽ tiếp cả! Yuri nói lớn.
-Tốt thôi! Xông lên cho con anh hùng rơm này một trận!
Yuri ơi! Cậu nghĩ gì vậy chứ?! Tại sao lại một thân một mình đến đó?! Dù rằng cậu là con nhà võ, nhưng chúng có vũ khí đấy! Tại sao cậu lại làm việc thiếu suy nghĩ đến thế?! Thường ngày cậu rất điềm đạm, làm việc gì cũng suy xét thật kỹ cơ mà!
Tại sao lại là hôm nay? Chỉ còn 3 ngày nữa là sinh nhật của mình! Chỉ còn 3 ngày nữa thôi những lời yêu thương mình đã dấu kỹ trong lòng sẽ được thốt lên! Mình sẽ nói cho cậu nghe những gì trái tim này muốn thổ lộ, muốn gào thét mỗi khi bên cậu! Mình đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi đấy! Mình sẽ rủ cậu đi công viên, chúng ta sẽ dành cho nhau thật nhiều những kỷ niệm. Kết thúc bằng một buổi tối hoàn hảo cho 2 ta, chỉ nến hoa và một lời yêu chân thành. Chỉ còn có 3 ngày nữa thôi mà!
Cách đây gần một năm, cậu đến, vào đúng ngày sinh nhật của mình. Như một món quà các thiên sứ ban tặng. Cậu bước vào thế giới của mình, làm mọi thứ đổi thay 180 độ. Yêu cậu là một đặc ân, tình yêu của cậu một loại thuốc đặc trị, đánh tan mọ đau đơn trong lòng mình. Những vết thương lòng mình ngỡ là sẽ mãi âm ỉ đau, những đau khổ dằn xé mình tưởng sẽ mãi bám viếu lấy mình đã được cậu dẹp bỏ. Cả quá khứ đen tối, lầm lủi của mình nữa. Mình không biết cậu đến từ đâu, cậu có thuộc thế giới này không. Tất cả những gì mình cần biết và quan tâm đó là cậu đến, đem theo tình yêu của cậu, khơi dậy tình yêu của mình. Một lần nữa mình cảm thấy mình sống, chứ không phải tồn tại. Một lần nữa mình tìm lại được gia đình. Một lần nữa mình lại nhìn thấy được tương lai của mình. Một lần nữa mình biết tim mình vẫn còn đập và chưa hề bị chai sạn. Yuri ơi, cậu là tất cả.
Cậu là một món quà vô giá xứng đáng để mình đánh đổi.
Xin Người đừng đem Yuri đi! Người mang Yuri đến bên con, vậy tại sao lại mang Yuri đi? Đã đặt lên tay con rồi, vậy cớ gì giật lại? Tại sao lại để con yêu mà không cho con được yêu?
Yuri ơi!
-Yuri ơi!!!
-Yuri!!! Yuri à.... Dậy đi!
-SooYeon ... cho tôi ngủ thêm một chút đi chứ! Hôm qua tôi phải thức cả đêm để giúp TaeYeon lập kế hoạch hẹn hò với Fany đấy.... Cho tôi ngủ thêm một chút đi... - Yuri nhăn nhó rút người vào chăn.
-Nhưng hôm nay sinh nhật tôi! Chúng ta cũng có kế hoạch rồi mà! - SooYeon giựt phăng tấm chăn ra khỏi người Yuri.
-Được rồi. Được rồi.... Tôi dậy rồi đây - Yuri lòm còm ngồi dậy, mắt mở chưa lên vẫn còn nhắm tịt lại.
-Đi rửa mặt đi! Tắm nữa! Còn thay quần áo này! Nhanh lên! - SooYeon kéo tay Yuri vào phòng tắm vừa ra lệnh.
-Rõ rồi... trung sĩ ạ. - Dứt lời Yui vội đóng cửa phòng tắm lại tránh đi đôi mắt hình viên đạn Rocket của SooYeon.
Một lút sau, Yuri bước ra, mặt mày trông tươi tỉnh hơn, phong độ hơn, manly hơn, nói chung là khá hơn lúc nãy nhiều. Mở tủ quần áo, Yuri lấy ra một chiếc áo thun ngắn tay và một chiếc quần jean để thay vào.
Sau mặc bộ quần áo vưa lấy ra xong, Yuri đứng trước gương chỉnh lại cho thật ngay ngắn thì SooYeon cũng bước đến, ôm Yuri từ phía sau. Dù không quay lại nhìn, Yuri vẫn có thể biết SooYeon đang dụi mặt cô vào lưng. Môt cảm giác ấm áp đến lạ kỳ khiến cho tế bào cơ quan thụ cảm ở lưng Yuri truyền xung thần kinh lên đại não loạn xạ cả.
-Vết bầm trên vai trái Yuri là do trận đánh ở đê hôm trước đúng không? - SooYeon hỏi.
Yuri khẻ mỉm cười:
-Xót hả?
-Ừ. Rất xót... Nhìn vào vết bầm trên vai Yuri, tim tôi cảm thấy đau. - SooYeon trả lời, xiết chặt vòng tay của mình hơn.
Yuri nhẹ nhàng xoay người lại, ôm SooYeon vào lòng mình.
FLASH BACK:
Quay về 3 ngày trước...
Khi TaeYeon và SooYeon đến nơi thì đã thấy Fany đang đứng đó, dùng hai tay che miệng mình lại.
-Fany! Fany! Yuri đâu ồi?! - SooYeon lay lay Fany.
Fany chỉ tay xuống phần đất bên dưới con đê. Yuri đang ngồi bệch dưới đất, dựa lưng vào môt người lạ nào đó. Do khảng cách quá xa SooYeon không thể nhìn thấy rõ người bên cạnh là ai. Không để mất một giây nào, SooYeon chạy vội xuống phần đất thấp bên dưới.
-Yuri! Yuri à!
Nghe tiếng SooYeon gọi, Yuri quay sang nơi tiếng gọi phát ra. Nhìn thấy SooYeon, Yuri chống tay lên hai đầu gối cố đứng dậy.
-SooYeon...
-Yuri. Đồ ngốc! - SooYeon chạy ào đến ôm lấy Yuri khiến cho cả hai suýt ngã ra phía sau. - Tại sao vậy? Tại sao lại đưa bản thân vào nơi nguy hiểm như vậy?! Người bọn chúng tìm là tôi, đâu phải Yuri. Tại sao Yuri lại tự ý đến! Yuri mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ... tôi sẽ.... biết tìm ai tỉ thí với mình đây!
Yuri xoa đầu SooYeon, mỉm cười.
-Nhưng cuối cùng tôi vẫn bình an vô sự mà, đúng không?
-Bình an vô sự? Máu chảy ra khóe miệng thế kia mà bình an gì! Rồi tay chân thì bầm tím lên thế này mà gọi là vô sự ư?
-Đã đánh đấm, ẩu đả thì máu và vết bầm là dấu hiệu nhận biết mà. Hì hì hì. - Yuri cười khì.
-Không muốn phá hỏng kịch bản, à nhầm, khoảng khắc lãng mạn của hai người. Nhưng Yuri à, tôi cũng phụ cậu một tay đánh cho bọn con gái kia một trận, mà sao chẳng ai ào tới ôm tôi hay chí ít hỏ thăm tôi một câu vậy? Một cô gái mặc đồng phục bán kem Mr. Pep Pop bước đến, có lẽ cô gái này chính là người ban nãy đã ngồi dựa lưng với Yuri.
-À đúng rồi, tôi quên mất. SooYeon à, đây là Suiby, người vừa giúp tôi dạy cho bọn con gái hung hăng kia môt bài học đấy. - Quay sang Suiby - Cảm ơn cậu nhiều, và xin lỗi vì đã để xe kem Mr. Pep Pop của cậu rơi tủm xuống sông Hàn.
END FLASH.
Trước nhà bác Jung:
-Thì ra ngày trước Yuri ăn quịt kem Mr. Pep Pop của Suiby!
-Đấy là cái thời con nít lóc nhóc, tôi không suy nghĩ nhiều. Mà này, đừng có đem lỗi lầm quá khứ của người ta ra mà đùa giỡn nha!
-Ha ha ha, tôi biết rồi. Yuri bây giờ phong thái lãng tử, oai hùng, trầm lặng, quyến rũ. Không biết bao nhiêu cô gái xếp hàng từ biên giới phía Bắc sang biên giới phía Nam nguyện làm dâu nhà sư phụ Lyn. Chứ đâu có còn lóc chóc, ngô nghê như thuở nào. Người ta nói chứ, sáng thì có vài củ Ma, trưa thì thư tình đầy trên bàn, chiều thì có vài con Mickey, tối đến thì tin nhắn ồ ạt, đêm khuya thì bị nhá máy liên hồi. Chẳng ai còn để ý đến SooYeon này nữa.
-Chẳng để ý đến SooYeon? Phải rồi! Phải rồi! Vậy ra vết bầm trên vai này là do coi momnet của YulSic phởn quá tự đánh mình đấy! - Yuri đáp trả.
-Yah! Bây giờ chúng ta đứng đây đâm trọt nhau hay là vào nhà mẹ tôi đây! - SooYeon đuối lý, liền chuyển sang đề tài khác.
-Vâng, vào thì vào.
Yuri gõ cửa, ít phút sau bác Jung ra đón cả hai với một nụ cười hết sức niềm nở.
-Mẹ ơi... con... vào đại học rồi. - SooYeon đặt tách trà xuống, lấy hết bìn hti4nh nói cho bà Jung nghe kết quả.
-Ừm, mẹ biết rồi. Yuri đã nói mẹ nghe. - Bà Jung vừa nhấm nháp tách trà vừa trả lời.
SooYeon nhìn sang cái con người đang thản nhiên uống trà như thể ta-là-một-phần-riêng-biệt-với-quả-đất, ánh nhìn mang ý nghĩ "Hay nhỉ, nhanh gớm! Tôi lo chăm sóc cho cậu suốt 3 ngày qua không kịp thông báo với mẹ, cậu thì tí tởn tung tin."
-Con sẽ làm giáo viên mẹ ạ. - SooYeon tiếp.
-Ừm, Yuri có nói cho mẹ nghe về hướng đi của con.
SooYeon nhìn sang Yuri môt lần nữa, "Tại sao cậu không vấp phải con kiến, té đập đầu xuống đất, vỡ não chất yểu nhỉ! Thấu hiểu tôi quá ha!"
-Con sẽ chuyển đến sống với mẹ.
-Yuri đã bàn chuyện này với sư phụ Lyn và mẹ rồi. Mẹ vui lắm SooYeon à.
"Hối hận quá! Tại sao mình lại để đôi guốc lên kệ dép thế nhỉ, lẽ ra phải mang vào đây để phan vào đầu tên nhiều chuyện này! Cái gì Yuri cũng biết là sao?! Biết thì thôi, đằng này con nói trước cả mình nữa!"
-Yuri đã nói với mẹ những việc gì rồi? - SooYeon hỏi.
-Yuri đã nói với mẹ nghe cách cầm đũa và cầm viết kỳ lạ của con, thói quen chu mỏ của con, tính mê ngủ của con, tướng đi trung sĩ của con, cái mặ ngơ ngơ của con mỗi khi Yuri không có mặt ở nhà, và Yuri nói cho mẹ nghe rằng con thích Yuri.
-Cái gì cơ?! Con... con... - SooYeon thật sự bối rối. "Tại sao Yuri lại biết?! Làm sao có thể được chứ?! Làm sao tên ngốc ấy biết?! Tại sao?!"
-Sao thế, không đúng à? - Bà Jung hỏi.
-Dạ, không... Con... con... thích Yuri. -SooYeon cúi gầm khuôn mặt đỏ bừng xuống, lí nhí trả lời.
-Khụ khụ! - Bất ngờ trước câu trả lời của SooYeon, Yuri bị sặc nước trà.
-Ồ, mẹ đoán đại cũng đúng! - Bà Jung reo lên. SooYeon ngớ mặt ra, đúng nhãn hiệu Stupid Face Fish (Nhãn hiệu từ công ty sản xuất cá đóng hộp Mtblue =) ) - Yuri có thích con gái bác không?
-Thích SooYeon? - Yuri đặt tách trà xuống, nhìn bà Jung bất ngờ.
-Ừm. - Bà Jung gật đầu.
Không hiểu vì sao, SooYeon cảm thấy tim mình đập rất nhanh và loạn nhịp. Mọi sự chú ý của SooYeon lúc này như bị dán chặt vào đôi môi của Yuri chờ đợi một câu trả lời.
-... Cháu... không thích... SooYeon - Yuri lắc đầu - ... Cháu... yêu SooYeon.
Võ quán:
-Hai cậu về rồi à? Đi đâu cả buổi trời thế? Mà này, hôm nay trời đâu có nắng lắm đâu, sao mặt cả hai đỏ thế? TaeYeon ngây ngô hỏi.
-À... ừm... trời không nắng... à... ừm... trời có mưa... à không, trời không nắng... Mình... mình phải về phòng đây - Yuri bối rối rem trả lời.
-Cậu tỏ tình với Yuri rồi đúng không?! Fany hỏi SooYeon.
-Tỏ tình? Mình đâu có tình đâu mà đi tỏ?! Mình không có nói gì hết?! Mình phải về phòng đây! - Vừa nói xong, SooYeon đi thẳng một mạch về phòng y như Yuri.
Nhìn điệu bộ của hai người, ai mà không đoán ra chuyện gì vừa xảy ra. SooYeon chẳng phải đã lên kế hoạc cho mọi chuyện rồi sao. Sáng đến nhà mẹ vợ hỏi cưới, à nhầm, sang nhà Bác Jung nói lên tình cảm của mình. Tối thì tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ ở võ quán, sau đó cả hai bắn tỉa. Kế hoạch của SooYeon không qua mắt được 2 quân sư quạt máy Kim Tae Yeon và Stephanie Hwang.
FLASH BACK:
Vậy ra TaeTae đã nói đúng. Cậu yêu Yuri, yêu rất nhiều. Cách cậu nhìn Yuri từ xa, cách cậu hậm hực bước ra khỏi phòng tập khi Yuri bảo phải ở lại dạy thêm, cách cậu nói chuyện với Yuri, cách cậu viết về Yuri trong bài tiểu luận tiếng Anh với đề tài Nêu lên sự thay đổi của bản thân về một người... Lẽ ra mình phải biết, à không phải, mình biết, nhưng lại lơ đi. Vì mình nghĩ mình có thể làm cậu yêu mình.
Nhìn kìa, cách cậu đang băng bó vết thương cho Yuri mới ân cần làm sao... mới dịu dàng làm sao...
-Đừng nhìn nữa. Ra phòng khách uống trà với mình đi. - TaeYeon dặt tay lên vai Fany và nói.
Mùi trầm hương quen thuộc, vẫn những tia sáng mờ mờ chiếu xuyên qua lỗ thông hơi, căn phòng vẫn vậy như lần đầu tiên Fany đặt chân vào. Bộ bàn ghế làm từ gỗ thơm, tách trà màu ngà, với những chiếc tách bé bé đặt xung quanh. Và chiếc bình phong đặt ở góc phòng, bao bọc bởi môt bức tranh đồng quê bên ngoài thành bình.
TaeYeon rót trà ra tách rồi đưa cho Fany.
-Tae à, cậu có tin vào tình yêu nảy sinh từ lần gặp đầu tiên không?
-Tin chứ. - TaeYeon bắt đầu nhấm nháp.
-Cậu biết không, SooYeon chính là tình yêu nảy sinh từ lần đầu gặp mặt của mình đấy. Ngày đầu tiên mình đến võ quán, cậu ấy chính là người đã khiến cho mọi sự chú ý của mình nhắm đến. "Cậu ấy có phải là một thiên thần không" là ý nghĩ đầu tiên xấu hiện trong đầu mình. dù biết rằng cậu ấy yêu Yuri, nhưng mình vẫn không bỏ cuộc. Cậu xem mình có quá cố chấp không chứ? Yêu từ lần đầu tiên gặp và tiếp tục theo đuổi dù người ấy đã có người yêu. - Fany cười buồn. Và TaeYeon không thích nụ cười này tí nào.
-Khi yêu, đa số ai cũng mong nhận được sự đáp trả. Một số sẵn sàng lùi lại để người mình yêu được hạnh phúc. Và cậu chỉ là không nằm trong một số đó thôi. Nhưng cậu không nằm trong phần ít ỏi xót lại, đó là phần những con người ích kỷ, giành giật tình yêu cho riêng mình. Mình thật sự khẳng định điều đó đấy.
-Ừm, có lẽ cậu đúng. Chỉ cần SooYeon hạnh phúc, mình cũng cảm thấy tâm hồn thoải mái hơn nhiều. Mình sẽ bắt đầu công cuộc đi tìm hạnh phúc cho mình. Bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới.
-Buổi sáng 18/4 này, cậu rảnh rổi chứ?
-Ừm... mình nghĩ mình rảnh cả ngày hôm đó, 18/4 là chủ nhật cơ mà.
-Vậy thì đi tìm kiếm hạnh phúc hạnh phúc với mình vào ngày hôm đó nhé. Hai vé đi công viên khá là dư dả với mình, mình chỉ có một thân thể thôi. Cậu nghĩ sao, nhà thám hiểm? - TaeTae nháy mắt vời Fany.
-Đây có gọi là hẹn hò không? - Fany cười ranh mãnh. - Sư phụ mà biết thì sẽ không thích đâu đấy! Học trò cưng của thầy hẹn hò với võ sinh!
-Không quan tâm...âm...âm...âm...âm...âm!
END FLASH.
Tối hôm đó:
-KÍNH CONG! KÍNH CONG!
-Để mình ra mở cửa cho. Yuri đứng dậy rời bàn tiệc ra mở cửa.
-Xin hỏi, có phải đây là võ quán của sư phụ Lyn không ạ? Chúng tôi nhận được đơn đặt bánh kem từ cô Kwon Yuri. Người giao bánh nói.
-Suiby đấy à?! Vào đây! Vào đây! Yuri kéo Suiby vào.
Hôm trước không có cậu là tôi bị xử một trận tơi bời rồi. Mà sao cạu lại làm nhân viên của nhãn hàng kem Mr. Pep Pop vậy? Lâu lắm rồi cậu chẳng thèm liên lạc với tôi gì cả? Sư phụ Lyn ơi, con kéo được tên dở hơi này về võ quán rồi này! Cậu đặt bánh kem lên bàn đi, rồi sang đây! - Yuri kéo Suiby ngồi xuống.
-Không được! Tôi phải về chở Umma đi bơi, chở Appa đi tập Aerobic, chở bà nội đi tập thể hình, chở Oppa đi Casino Cà Mau, à nhầm, Casino Ma Cau. Tôi bận lắm! Không ở lại được! - Suiby từ chối.
-Dẹp hết! Không đi đâu cả! Hoặc là cậu ngồi xuống với mọi người, hoặc mọi người đứng lên cho cậu một trận. - Yuri kéo Suiby ngồi phịch xuống.
-Thì chuyện là thế này. Như cậu đã biết, tôi nhận làm một chân viết Fic cho nhà xuất bản Soshivn, nên tối hôm đó, sau khi đi làm thêm việc bán kem xong, tôi tính sẽ nộp bản thảo mới nhất cho sếp Wave. Nên phải đi ngang qua con đê mới đến văn phòng của sếp, vô tình gặp cậu đấy!
-Cậu vẫn viết Fic à, có phải cái Tôi Ở - Tôi Bỏ không? Dạo này vẫn khá chứ hả? - Yuri hỏi dồn dập.
-Ừm... nhưng vẫn không đủ bươn trải cậu à. Tôi đang tìm ý tưởng để ra Fic mới kiếm thêm vài đồng chi tiêu.
-Vậy thì để tôi kể cho cậu nghe thiên tình sử của tôi, biết đâu sẽ tạo nên cho cậu một vài ý tưởng viết Fic. - Yuri hào hứng.
-Xem kìa! Xem kìa! Có người vừa có người yêu nên vui quá đem khoe với tất cả mọi người luôn đấy! - TaeTae trêu chọc.
-Yah! Yuri à! Đừng có kể mà! - SooYeon đỏ mặt, đánh liên tục vào vai Yuri.
-Đây, để tôi kể cho cậu nghe nhé. Lần đầu tiên tôi gặp SooYeon là khi....
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, Yuri đưa SooYeon về nhà bác Jung, và cả hai đang đi qua một cái cầu. Bất chợt, SooYeon nhìn xuống bên dưới cầu. Hình ảnh một cô bé tóc nâu còm cỏi đi lủi thủi dưới chân cầu nay đã không còn. Những cơn gió lạnh lẽo sẽ không thể khiến SooYeon phải run rẩy nữa, Vì bên cạnh SooYeon đã có Yuri. Những đêm cô đơn, trống vắng sẽ bị đẩy lùi vởi vì bên cạnh SooYeon đã có Yuri. Nhưng giọt nước mắt mặn đắng sẽ không rơi dài lên đôi má SooYeon nữa, vì bên cạnh SooYeon đã có Yuri. Dương như chỉ cần có Yuri bên cạnh, SooYeon không phải lo sợ, suy nghĩ về bát cứ điều gì.
Ngày này, năm trước thật lạc lõng và u buồn. Ngày này, năm nay thật ấm áp và hạnh phúc.
Ngày này, năm trước SooYeon không bao giờ nghĩ đến cái khái niệm "vào đại học". Ngày này, năm nay SooYeon đã cầm trong tay tấm bằng đại học.
Ngày này, năm trước SooYeon vẫn không ngừng oán trách mẹ vì đã bỏ rơi mình. Ngày này, năm nay SooYeon cảm ơn mẹ vô cùng vì đã sinh mình ra.
SooYeon cảm ơn vì giữa ngày này, năm trước và ngày này, năm nay là những ngày thật khác. Thật đặc biệt. Thật giá trị. Sông là đây. Sống sao cho bản thân cảm thấy thoải mái, cảm thấy đáng sống.
Đột nhiên, Yuri kéo tay SooYeon lại. SooYeon vừa quay sang, chưa kịp hỏi gì, thì chiếc khăn quàng cổ của Yuri đã yên vị quanh cổ SooYeon.
-Trời lạnh lắm, khoác vào cho ấm. - Yuri gãi đầu, đỏ mặt, quay lơ trả lời.
SooYeon mỉm cười. Yuri nắm tay SooYeon cho vào túi áo và tiếp tục bước đi.
Khi chỉ cần đi một đoạn ngắn vào con đường nhỏ bên phải là đến nhà, cả hai dừng lại trước một tòa nhà lớn gần đó.
-Tôi tự vào nhà được rồi, Yuri nên về đi. - SooYeon nói.
-Ừm... SooYeon vào nhà... cẩn thận... - Yuri cúi đầu lí nhí nói.
SooYeon thả tay ra khỏi tay Yuri, toan bước đi. Yuri chợt nắm chặt cổ tay SooYeon lại.
-Gì thế? - SooYeon hỏi.
-Để tôi nới khăn ra cho SooYeon nhé. - Yuri từ từ tháo vài vòng khăn ra và nhích đầu lại gần.
Khi chỉ còn 2 vòng khăn nữa, Yuri ngưng lại. Đặt hai tay nhẹ lên má SooYeon, mắt nhìn mắt, mặt gần mặt. Và thế là môi chạm môi, cả hai đang hôn nhau. Không nhiều từ ngữ để diễn tả, cả hai đang trên đỉnh của hạnh phúc. Nụ hôn dừng lại khi cả hai cho là đủ lâu. SooYeon ngã đầu lên vai Yuri, Yuri vòng tay ôm SooYeon vào lòng mình, thì thầm vào tai SooYeon:
-SooYeon à... Sinh nhật vui vẻ.
-Cảm ơn Yuri.
SooYeon không nói gì, lặng yên để giọt nước mắt hạnh phúc rơi ra khỏi khóe mắt, và ụ cười hạnh phúc nợ rộ trên môi. Màu sắc của hạnh phúc được đổ đều lên quan cảnh, lan tỏa đều khắp không khí, rải đều trên hai mái đầu xanh và thấm ướt hai đôi mắt yêu đương.
-Tôi... thương em.
Từ trong tòa nhà, chỗ 2 người đang đứng, có một tốp nữ khoảng 9 người đang trầm trồ bàn tán.
-Có hai người đang hôn nhau kìa!
-Ối! Hôn kìa! Họ hôn nhau kìa!
-Yah! Mình muốn ném đá họ! Một cô gái tóc vàng trong đám nói.
-Yah! Dạo này Seobang của cậu bận đi làm MC cho Musicore, cậu không được ai hôn nên ghen tị à!
THE END
BIRTHDAY PROPOSAL
It's my birthday.It's my birthday were gonna party cause its my birthday! _ Yuri hát hạnh phúc trong khi làm nước Ma cho mình.
Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của Yuri và cô ấy thực sự vui mừng và hi vọng vào bữa tiệc sinh nhật cùng với 8 thành viên còn lại
- Chào buổi sáng, Sunny. Yuri chào Sunny khi thấy cô vừa đi ra khỏi phòng
- Xin lỗi Yuri ah, oppa quản lí đang chờ bọn mình! Chúng ta sẽ muộn lịch mất. Sunny nói trong khi chạy ra cửa cùng với Yoona và Seohyun
"Có thể họ quên vì lịch làm việc của mình"-Yuri nghĩ và tiếp tục làm nước ma
Hyo và Soo đi ra từ phòng của họ
- Chào buổi sáng. Yuri vui vẻ chào cả 2
- Chào buổi sáng, hôm nay cậu nhìn vui vẻ nhỉ. Hyo mở tủ lạnh và lấy chai nước trái cây ra.
- Yuri ah! Cậu đã nấu gì cho buổi sáng đấy? Mình đang đói đây! Sooyoung ngồi vào bàn ăn và chờ Yuri dọn ra bữa sáng
- Umm...Tớ chưa nấu j cả. Yuri trả lời yếu ớt với vẻ thất vọng . Có vẻ như họ đã quên mất ngày sinh nhật của cô
- Chưa có j ăn sao!!! Sooyoung phàn nàn và đứng dậy tự đi lấy cho mình một bát ngũ cốc
- Mình sẽ nấu bây jo đây. yuri tiến lại chỗ tủ lạnh và lấy 1 ít trứng.
"5 trong số 8 thành viên đã quên mất ngày sinh nhật của mình". Yuri lẩm bẩm trong khi đập trứng vào chảo
- Good morning, Girls!!! Taeyeon ríu rít
- Chào buổi sáng. Yuri, Hyo, Sooyoung chào kid leader của họ.
- Cậu định đi đâu vào hôm nay? Sooyoung hỏi Tae
-Yup, Tiffany, Jessica và tớ sẽ đến khu giải trí và sau đó đi mua sắm một số thứ
- I'm ready!!! Jess và Tiff cùng hét lên 1 lúc
- Còn mấy cậu định đi đâu? Jess hỏi trong khi vồ lấy miếng bánh ở trên bàn
- Sooyoung và tớ có buổi tập nhảy hôm nay. Hyo buồn bã trả lời, rõ ràng là cô ấy cũng muốn đi chơi với 3 nhóc kia
- Còn cậu thế nào, Yuri? Jess đứng cạnh Yuri hỏi- người mà nãy giờ đang bận bịu rán trứng cho bữa sáng. (0-0)
- Không, mình không có tâm trạng để ra ngoài hôm nay. Yuri trả lời 1 cách ko mấy vui vẻ , cô cảm thấy thất vọng vì ko ai nhớ ngày đặc biệt hôm nay
Yuri đặt trứng vừa rán xong lên bàn và trở về phòng của mình.
"Mình thấy làm thế này thật tội nghiệp cho Yuri" Jess thì thầm với những người khác khi cô nhìn thấy vẻ mặt buồn bả của Yuri khi thấy cô ấy đi về phòng
"Nó thật sự hơi quá..."
- Sẽ ổn cả thôi, bọn mình sẽ gặp cậu ấy sau. Bây giờ những con phố giải trí đang đợi chúng ta đấy, đi thôi!. Tae và Tiff lôi Jess đi trong sự miễn cưỡng
Sau khi mọi người rời khỏi dorm, Yuri lấy chiếc mũ hình chuột mickey đội lên che đi nửa khuôn mặt, đôi găng tay và chiếc áo vét để giữu ấm.
"Ko việc gì phải hờn dỗi khi họ quên sinh nhật của mình. Mình có thể tự vui vẻ được" Yuri vừa khóa cửa vừa lẩm bẩm với chính mình
Yuri ko có mục đích đi đâu. Cô bước đi và thích thú cảm nhận những điều đơn giản nhất mà cuộc sống mang lại , những thứ mà ko có trong kế hoạch hay lịch định trước. Cô đi bộ dọc con phố, thích thú với những cơn gió nhẹ nhàng của mùa đông,dừng lại và mua một ít thức ăn ở các quán lề đường.
Yuri dừng lại ở 1 công viên và chơi với lũ trẻ con ở đó . Nó làm cô như được trở về thời thơ ấu, được trở về với tính cách trẻ con mình đã đánh mất trong những năm training
Trời tối dần, người trong công viên cũng ra về . Yuri ngồi trên xích đu, đu đưa nhẹ nhàng và nhìn lên bầu trời đêm trước mắt. Cô giấu đi tiếng thở dài và lấy di động ra khỏi túi áo . Cô mở máy và mỉm cười khi thấy có 1 vài cuộc gọi nhỡ
"Mình biết là họ sẽ ko quên ngày sinh nhật của mình mà" ...Yuri nhanh chóng bấm số để nghe các tin nhắn
BẠN CÓ 4 TIN NHẮN MỚI
Tin nhắn đầu tiên: "Yuri unnie, unnie có ở nhà ko? Em bỏ quên kịch bản của e ở nhà, e cần nó cho tập YAMD tối nay. Chị có thể mang nó đến trường cho e được ko?
Yêu chị nhiều ^^. Gọi lại cho e ngay khi chị nhận được tin nhắn nhé "
Yuri thở dài. Yêu chị à? e thậm chí còn ko nhớ ngày sinh nhật của chị . Yuri ấn nút 7 để xóa tin nhắn và nghe cái tiếp theo
"Yuri ah. Mình gọi để nhắc cậu nấu cơm tối nay và đừng quên rằng mình sẽ rất đói sau buổi tập nhảy đấy. Mình sẽ ko phải là 1 shinkshin nếu như ko có j để ăn. " Yuri ấn nút 7 1 lần nữa để xóa tin nhắn của Sooyoung
Tin nhắn tiếp theo:" Kwon Seobang, xin lỗi vì mình ko thể đi chơi với cậu hôm nay vì hôm nay mình và tae, tiff sẽ về muộn vì hôm nay là ngày duy nhất cả 3 đứa mình được nghỉ. Nhưng mình hứa sẽ đi chơi với cậu lần sau. Bây giwof mình cần phải đi ăn chút gì với Taeyeon và Tiffany đây. Bye"
Ít nhất cô ấy còn cảm thấy buồn . Nhưng làm cách nào mà cô ấy có thể quên được sinh nhật của mình chứ. Mình đã nghĩ rằng cô ấy yêu mình. Yuri lại ấn nút số 7
"Yuri ah! Mẹ, bố và anh trai của con muốn chúc con 1 sinh nhật vui vẻ. Chúng ta biết con đang bận ăn mừng với các thành viên khác nên chúng ta ko muốn làm phiền con. Gia đình sẽ có 1 buổi tiệc khi con về nhà vào cuối tuần. Chúng ta yêu con và rất nhớ con, Yuri ah! Về sớm nhé! Chúc mừng sinh nhật con 1 lần nữa !"
Yuri đã mỉm cười thật sự lần đầu tiên trong suốt cả ngày hôm nay. Hạnh phúc vì 1 ai đó.Không.Là hạnh phúc khi ít ra gia đình cô vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của mình. Yuri ấn số 1 để nghe lại tin nhắn 1 lần nữa. Sau khi nghe lại nó cô quyết định bấm số gọi cho mẹ mình.
- Omma, con cũng yêu và nhớ mẹ rất nhiều.
- Aigoo. Chúng ta cũng yêu con, Yuri ah! . Mẹ của yuri trả lời đầy trìu mến
- Có phải con gái chúng ta ko, đưa máy cho tôi nào. Có tiếng bố yuri trong điện thoại
- Yuri ah! Chúc mừng sinh nhật! Chúng ta rất nhớ con đấy!
- Con cũng rất nhớ mọi người, Appa
------------------------
- Bọn mình về rồi đây. Jessica hào hứng mở cửa
- Sao trong nhà tối thế này? có phải Yuri đi ngủ rồi ko? Taeyeon nói trong khi tìm công tắc bật đèn
- Nhưng Taeyeon ah, mới có 7h thôi mà, còn sớm lắm. Tiffany nói
- Cậu ấy không ở trong phòng cũng ko ở trong phòng tắm. Cậu ấy có thể ở đâu chứ . Jessica đi ra từ phòng của Yuri. Cậu có nghĩ là cậu ấy thực sự tức giận về chúng ta? Jessica lo lắng nói. Đáng lẽ mình ko nên nghe theo cái ý tưởng ngu ngốc của các cậu
- Sica!!! Tại sao chúng ta ko gọi và hỏi xem cậu ấy đang ở đâu? Taeyeon đề nghị
Sica nhanh chóng bấm số và gọi cho Yuri nhưng ko ai nhấc máy. Cô gọi lại 1 lần nữa nhưng vẫn ko được.
- Cậu ấy ko nhấc máy! Mình nghĩ cậu ấy đang thực sự tức giận về chuyện sáng nay. Jessica nói trong khi ném chiếc điện thoại đi
Tiffany lại gần và vỗ vai an ủi Jess. Tất cả sẽ ổn thôi. Cả hai chúng ta đều biết Yuri ko thể giận dỗi lâu được mà, phải ko? Đặc biệt khi mà cậu ấy thấy được những gì mà chúng ta chuẩn bị cho cậu ấy
- Dĩ nhiên là mình biết. Jessica trả lời
Chiếc điện thoại bỗng rung lên
- Yuri ah! Cậu đang ở đâu vậy . Jessica nhanh chóng bật chiếc điện thoại lên và trả lời
- Mình ra ngoài đi dạo 1 chút. Có chuyện j ko? Yuri lạnh lùng nói
- Umm...Mình chỉ lo lắng khi ko thấy cậu ở nhà. Cậu mau về đi mình có cái này muốn cho cậu xem. Jessica cắn môi dưới khi nói qua điện thoại
- Yeah, mình về bây giờ đây. Bye
***
- Cậu ấy đang trên đường về, các cậu sẵn sàng chưa ? Jessica lo âu hỏi Taeyeon.
-yeah, bình tĩnh nào Sica, mọi việc đang được hoàn thành đây . Tiff nói
- Được rồi, cậu ấy đang trên đường về. Mong là cậu ấy ổn. Jessica ra lệnh cho cả 2 nhưng ko dấu được vẻ lo lắng của cô ấy
10ph sau
- Sica ah! Mình về rồi đây. Yuri mở cửa căn hộ
Tiffany nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa. Không nên cất cánh giày của cậu. Cậu cần ra ngoài 1 chút với mình . Tiffany chạy ra chỗ Yuri và nối cánh tay của mình với cô ấy.
- Nhưng Sica...
- Jessica sẽ ko sao đâu. Tiffany kéo Yuri miễn cưỡng khi bà báo hiệu Taeyeon để gọi cô Jessica để cảnh báo rằng họ đang trên đường đi.
- nhưng...
- Im lặng và đi theo mình nào, Yuri . Tiffany cắt ngang lời Yuri và kéo cô ấy đi
" Ko có chuyện gì tốt đẹp trong ngày sinh nhật của mình sao?" Yuri thở dài khi bị Tiffany lôi đi
Sau khi đi bộ vài phút, họ dừng lại ở 1 tòa nhà
- Yuri , cậu phải đeo cái này vào. Tiffany lấy một chiếc khăn và bịt mắt Yuri lại
- Cậu đang làm j vây? Mình rất mệt, Fany ah. Mình đã ra ngoài cả ngày hôm nay
- Cậu chỉ việc làm theo những gì mình nói thôi, nhanh lên nào Yuri, Tiffany bịt mắt Yuri lại và dẫn cô ấy vào trong tòa nhà
- Cậu sẵn sàng chưa Yuri . Fany Hào hứng hỏi.
-Yeah! Chỉ với cái mặt nạ này . Yuri trả lời ko chút vui vẻ nào
- Được rồi, mở mắt ra khi mình đếm 1,2,3 và TADA!!! Tiffany lớn tiếng gào lên như cô đã lấy mặt nạ ra mắt của Yuri.
- Okay. mình thật sự ko nhìn thấy được j cả. Ở đây tối quá
-Ummmm | Hãy thử một lần nữa. Một! Hai! Ba! Tiffany hét lớn gấp đôi.
Yuri mở mắt và ngạc nhiên với những gì đang xảy ra
Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday Yuri.Happy birthday to you!!!
Tất cả các thành viên cùng hát lên, mọi người đều đội chiếc mũ có hình chuột Mickey
Seohyun và Yoona nhảy điệu dorky, trong khi Taeyeon tung đám hoa giấy lên sau đó lại cố gắng bắt lấy chúng , Sunny và hyo cũng nhảy điệu dorky dance , Sooyoung đem 1 chiếc bánh sinh nhật đến trước mặt Yuri
- Các cậu làm mình tưởng rằng mọi người đã quên ngày sinh nhật của mình rồi . Yuri bắt đầu khóc vì cảm giác hạnh phúc đang dâng đầy trong cô
- Unnie, đừng khóc mà. Seohyun dỗ dành Yuri khi nhìn thấy giọt nước mắt bắt đầu rơi của cô ấy
- Bọn e yêu chị, unnie! Yoona đến gần và ôm lấy Yuri
- Được rồi, một cái ôm lớn nào mọi người. Tất cả các thành viên đè bẹp Yuri trong cái ôm lớn khiến cô ấy ko thể thở được
- Yuri SARANGHAE! Tất cả các thành viên cùng la lên khi cuối cùng cũng buông Yuri ra
- Đợi đã, Jessica đâu rồi ? Yuri hỏi các thành viên khác
- Ồ, cậu có thể thấy được lý do vì sao bọn mình giả vờ như quên mất ngày sinh nhật của cậu. Sunny phấn khởi nói . Đó là 1 bất ngờ lớn đang chờ cậu.
-Yup! Vì vậy, tất cả mọi người hãy nhà đầu! Taeyeon tập hợp các thành viên khác.
-bọn mình sẽ gặp cậu ở nhà sau này để tiếp tục bên này. Hãy cho mình biết nó như thế nào đi! Tiffany tặng cho Yuri một cái wink trong khi đẩy phần còn lại của các thành viên ra khỏi cửa.
Chờ đã, các cậu bỏ mình ở đây sao ? Yuri hét sau khi mọi người rời đi, cô bất ngờ nghe một giọng hát quen thuộc.
Cô quay lại và ở góc phòng, cô thấy Jessica chơi piano và hát một bài hát cho mình.
Yuri đi về phía Jessica và đứng bên cạnh cô ấy để nghe giọng hát của thiên thần Jessica
Lovin' you is easy cause you're beautiful
Makin' love with you is all i wanna do
Lovin' you is more than just a dream come true
And everything that i do is out of lovin' you
La la la la la la la... do do do do do
No one else can make me feel
The colors that you bring
Stay with me while we grow old
And we will live each day in springtime
Cause lovin' you has made my life so beautiful
And every day my life is filled with lovin' you
Lovin' you i see your soul come shinin' through
And every time that we oooooh
I'm more in love with you
La la la la la la la... do do do do do
Sau khi hát xong. Jessica ngước lên nhìn Yuri và nhận ra cô ấy đang khóc -1 lần nữa
- Yuri ah.Happy Birthday. Jessica kéo Yuri ngồi xuống bên cạnh mình và lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ấy
Yuri ôm chặt lấy Jessica
- Cảm ơn cậu rất nhiều . Cậu đã làm 1 sinh nhật đáng nhớ nhất cho mình
- Cậu thích nó chứ. Jessica hỏi không rõ phản ứng của Yuri.
- Không, mình ko thích nó. Mình yêu điều này! Cậu luôn biết mình muốn gì . Yuri cho Jessica thấy nụ cười của mình và ôm cô ấy 1 lần nữa
- Điều này có nghĩa là ...
- các cậu chính thức trở thành 1 couple bây giờ! Các thành viên khác cắt lời Jessica . Họ hét lên trong khi đổ xô ra cửa
- Yah!!! Mình nghĩ là các cậu nên về nhà rồi chứ . Jessica nhìn một cách giận dữ vào các thành viên khác vì cô cảm thấy bối rối khi mọi người đã nghe được lời thổ lộ tình yêu của mình
-Tại sao bọn mình lại phải bỏ lỡ một sự kiện như vậy! Sunny chọc ghẹo.
- Bây giờ bọn mình bắt đầu bữa tiệc thôi! Tiffany và Taeyeon hét với nhau, trong khi một số Hyoyeon chơi nhạc hip hop để bắt đầu buổi party
-Yuri ah Happy Birthday! Tất cả các thành viên hét khi họ bắt đầu khiêu vũ dorkily.
-Này có nghĩa là mình có thể ăn bây giờ? Sooyoung hét giữa những tiếng ồn của các thành viên khác.
-Yuri ah. Đó không phải là tất cả mình chuẩn bị cho ngày sinh nhật của cậu đâu . Mình còn 1 thứ khác dành cho cậu. Jessica thì thầm một cách quyễn rũ vào tai Yuri.
- Mình nghĩ rằng mình đã sẵn sàng đê tận hưởng món quà này khác của cậu. Yuri trả lời lại một cách quyễn rũ khi cả hai nắm tay cùng trở về kí túc xá của họ
--------------------
THE END
Birthday present.
Cậu biết không.
Từ khi còn bé,tớ đã muốn trở thành một nàng công chúa.Một ngày nào đó,một chàng hoàng tử cưỡi trên chú ngưa trắng sẽ đến.Chàng sẽ leo lên toà tháp cao nhất và đánh nhau với con rồng lửa dữ tợn để cứu tớ.Và sau một nụ hôn,bọn tớ sẽ sống bên nhau,hạnh phúc như truyện cổ tích.
Vậy mà...
Lần đầu tiên tớ nhìn vào đôi mắt cậu.Tớ chìm đắm vào trong đôi mắt nâu ấy,và nó đã làm kịch bản cuộc đời tớ hoàn toàn phá sản.
Mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh,khi tớ chợt nhận ra,tớ đã trở thành chàng hoàng tử bất đắc dĩ của cậu mất rồi.
Tớ cảm giác được chính nụ cười của cậu đã mang mùa xuân đến.Sự năng động của cầu đã hoà vào nắng mùa hạ.Có khi,ánh mắt cậu trải dài trên những còn đường đầy là vàng khi thu sang.Rồi đột ngột giọt nước mắt cậu rơi làm đông đến bao phủ lấy tớ.
Cuộc sống của tớ,một năm bốn mùa,một ngày hai mươi bốn giờ đều xoay quanh cậu.
Công chúa à.Có bao giờ cậu biết tớ đã từng chìm đắm trong ánh mắt cậu,từng choáng ngợp trước vẻ đẹp của cậu và từng đánh mất chính mình vào đôi môi ngọt ngào đó.Mà cậu cũng chẳng giống như nàng công chúa trong truyện mà tớ đã tưởng tượng.Có nàng công chúa nào lại mê ngủ và lười biếng như cậu không chứ.
Có vẻ,tớ phải chấp nhận chuyện này thôi.
Hoàng tử - nghe cũng được đấy nhỉ.
-------------
*Knock knock knock*
" Yuri!Cậu có trong đó không?"
Mở cửa phòng và bước vào,tôi thấy tình yêu của mình đang ngồi trên ghế và mỉm cười. Cậu thật là.Sinh nhật tớ,bảo tớ vào phòng vậy mà không có nến,cũng chẳng có lấy một bông hồng.Tớ cứ nghĩ Kwon Seobang phải hào hoa và lãng mạng như những gì fan hay nghĩ chứ.Ít ra cũng phải là một bữa ăn lãng mạng dưới ánh nến,hoa hồng đỏ và tiếng nhạc du dương chứ.
"Đến đây nào baby."
Được rồi seobang.Để tớ xem cậu giở trò gì.Nếu chẳng ra làm sao thì tớ sẽ xử lí cậu ngay đấy.
Yuri kéo Sica ngồi lên đùi mình và mở hộc tủ lấy ra một tấm thiệp và một hộp quà được gói kĩ lưỡng.
Không chờ đợi thêm nữa,Jessica mở tấm thiệp ra và chẳng hề thấy một chữ nào trong đó.Cô xem đi xem lại,quả thật là một tấm thiệp trắng tinh.
"Cậu đùa với tớ đó hả." Sica giận dỗi.
"Không đâu baby.Tớ đã tự tay làm cho cậu đấy."
"Nhưng không có chữ nào trong đây hết."
"Cậu biết không baby.Có những thứ không thể nói bằng lời.Tớ không viết gì vào đó không phải là tớ quên.Tớ có thể viết hàng trăm,hàng ngàn trang nhưng vẫn không đủ,bao nhiêu lời lẽ tớ có thể nói cũng không thể nào nói lên được hết tình cảm tớ dành cho cậu.Tớ yêu cậu,Sica baby."
Lúc này mắt Jessica đã ngấn lệ.Cô không nghĩ seobang của mình lại nói những lời như thế.Cô đã đi tìm cả đời này để có được con người ở trước mặt mình đây.Trong hàng tỉ người trên thế giới,chúa đã cho cô tìm được một người làm tim cô vỡ oà trong hạnh phúc.
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/The-On...d.IWZFEA66.html
As long as I'm with you-chỉ cần được ở bên cậu
I can't go wrong-tớ sẽ không thể lầm đường
Oh baby what you do -Oh baby những gì cậu đã làm
To me You're the one-Với tớ,cậu là duy nhất.
I've been trying to see you-tớ đã cố tìm cậu
For such a long long time-lâu rất lâu rồi
Maybe I'm just sad to face that I - có thể tớ không vui khi đối mặt
but I won't lie - nhưng tớ sẽ không nói dối.
When it comes to loving you - khi đến lúc tớ yêu cậu.
All the things that I would do - mọi thứ tớ sẽ làm.
Been waiting for this day for far too long-tớ đã chờ ngày này rất lâu rồi
I never could imagine it so strong (??)-và chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác này sẽ mạnh mẽ đến thế
As long as I'm with you, -chỉ cần có cậu bên cạnh,tớ
I can't go wrong-sẽ không phải lầm lạc
Oh baby what you do - người yêu ơi,những gì cậu làm
To me You're the one -với tớ,cậu là duy nhất
How I try to reach you-tớ đã cố tìm cậu
Oh In everyway I can-bằng mọi cách có thể
But it's hard to find a way to show-nhưng thật khó để nói rằng
that I'm your man-tớ sinh ra dành riêng cho cậu
When it comes to loving you.All the things that I would do
Yêu cậu là mọi thứ tớ sẽ làm
Been waiting for this day for far too long-tớ đã chờ ngày này rất lâu rồi
I never could imagine it so strong (??)-và chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác này sẽ mạnh mẽ đến thế
As long as I'm with you, -chỉ cần có cậu bên cạnh,tớ
I can't go wrong-sẽ không phải lầm lạc
Oh baby what you do - người yêu ơi,những gì cậu làm
To me You're the one -với tớ,cậu là duy nhất
When it comes to loving you.All the things that I would do
Yêu cậu là mọi thứ tớ sẽ làm
Oh yeah
Oh baby what you do -Oh baby những gì cậu đã làm
To me You're the one-Với tớ,cậu là duy nhất.
Cô chẳng thể nói thêm gì nữa khi giờ đây tình yêu đã xâm chiếm trí óc và ăn mòn hết cả những lời nói.
"Nè nè,sinh nhật cậu mà.Đừng khóc chứ baby.Còn món quà nữa kìa,mở ra luôn đi."
Jessica tiếp tục mở món quà thứ hai.Sau lớp giấy gói là một cái chân nến làm bằng tay.Ở giữa những viên thuỷ tinh là một viên nến tròn.Khi được thắp lên,ánh nến càng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.Thứ ánh sáng lấp lành đầy màu sắc đó bao phủ lấy hai người.Yuri mỉm cười và đặt lên môi Jessica một nụ hôn.
"Chúc mừng sinh nhật.Sica baby của tớ.Tớ không thể hái sao trên trời xuống cho cậu,cũng không mời cậu một bữa tối dưới ánh nến và tiếng nhạc.Tớ chỉ tặng cho cậu cái này.Chúc cậu luôn toả sáng rực rỡ."
Kết thúc câu chuyện,cả hai người chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau và mơ về cùng một giấc mơ.Nơi có nàng công chúa mê ngủ và chàng hoàng tử bất đắc dĩ.Cả hai cùng cưỡi trên lưng chú ngựa trắng và đi về phía chân trời
Break up ?
Yuri trở về dorm, thân xác mệt mỏi, chỉ muốn nằm trên giường cùng với Sica baby của cô mà ngủ, nhưng cô không thể, vì cô đã quyết tâm khi về tới nhà sẽ mắng cho bọn Shikshin 1 trận, vì tội bắt cô đi mua đồ ăn.
Ờ thì, cũng không hẳn là lỗi của Soo Young và Yoona, chỉ tại bọn chúng cứ dụ dỗ cô đánh bài, mà lại cá cược ai về chót phải ra siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần.
Và đây, đây là hệ quả cho việc mải mê vào trò đánh bạc, cô phải xách biết bao nhiêu là giỏ đồ.
Khổ thật, giá mà có Sica quyến rũ mình, lúc đó mình vừa được ở bên Sica, vừa được thoát khỏi cái đống nợ này.
------------------------------------------
Cuối cùng Yuri cũng lết xác về tới dorm. Cô đứng dựa vào cánh cửa mà thở. Đống của nợ này khiến cô kiệt sức.
"Tớ về rồi đây" - Yuri mở cửa.
Thấy không, vừa mở cửa là y như rằng, Hội shikshin lập tức bay tới, nhanh chân ôm 4 bịch thức ăn chạy vào phòng khách, mặt cứ hớn hở như đứa con nít mua được kẹo.
"Yah! Nhờ hai người mà tớ bây giờ không còn ra người đây này"
"I đống ke e e e é e"
Hai đứa ngân nga bài hát của 2NE1 làm Yuri nổi máu nóng, muốn đánh hai đứa ngay, nhưng cô đã kiềm nén, cô muốn gặp Sica baby ngay bây giờ.
3 giờ đồng hồ có lẽ không lâu, nhưng Yuri mà thiếu Sica 3 giờ đồng hồ là khắp người ngứa ngáy, chịu không nổi.
"Sica đâu rồi?" - Yuri hỏi Tae Yeon, người đang sờ mó nơi đâu đó của Tiffany.
"Trong phòng cậu đấy."
"Ừ"
Khi Yuri định mở cửa, Tae Yeon quay sang, nói với cô.
"À mà, cậu khoan vô, đợi cho Sica ngủ đi rồi hẳn vào"
"Sao thế?" - Yuri hỏi, khó hiểu.
"Hồi nãy tớ vào phòng lấy máy games cho Sunny, thấy cậu ấy sững người ngồi nhìn vào màn hình laptop. Nếu tớ nhìn không lầm thì cậu ấy coi MV Carribean Bay, phần của cậu và Nick Khun ấy"
Yuri đóng băng sau khi Tae Yeon kết thúc câu nói. Chết thật, cô chưa nói với Sica về việc sẽ xảy ra trong MV. Giờ thì Sica chắc chắn đang rất tức giận, và sẽ giết cô ngay tức thì.
"Ờ...ừ...mà thôi... tớ cũng phải vào... tớ cần.. giải thích"
"Tùy cậu thôi. Dù gì cũng mong cậu còn sống sót"
"Định trù tớ sao, Mario?"
"Không hẳn là vậy, nhưng tớ khẳng định, cậu chết chắc"
"Hmmm.... Không chắc đâu, Mario"
Yuri nói, cười nham hiểm, cô đã nghĩ ra cách để làm Sica mềm nhũn. Hehe, ngoài việc quyến rũ Sica ra, còn cách nào nữa chứ ?
Nhưng nếu cậu ấy cương quyết thì sao ?..
Thôi kệ, tính chuyện đó sau, giờ thì....
------------------------------------------------
"Sica baby?" - tiếng nói của Yuri vang lên trong phòng, cả căn phòng tối, chỉ có ánh trăng lờ mờ chiếu vào.
"Sica?"
Cô thấy Jessica đang ngồi trên giường, trầm lặng, mặt bình tĩnh một cách lạ lùng.
Cậu ấy không làm gì mình sao ?
"Jessica, cậu nghe mình nói gì không ?" - Yuri lại gần, quơ quơ tay trước mặt Sica, lo lắng.
Jessica đứng lên, nhìn ra phía cửa sổ, quay lưng lại với Yuri.
"Tất nhiên." - lạnh lùng ư ? Đâu phải cách cậu nói chuyện với mình ?
"Cậu sao vậy ?"
"Không sao cả."
"Thế sao lại lạnh lùng với tớ ? Sica baby hay nhõng nhẽo của tớ đâu rồi ?"
"Tớ luôn lạnh lùng"
Yuri bất động trước sự thay đổi khó hiểu của Jessica. Sao cậu ấy lại trở nên lạnh lùng như vậy ? Cậu ấy luôn con nít khi bên cạnh cô mà ? Sica baby của cô đâu mất rồi ?
"Ta chia tay đi"
Chưa kịp tìm được câu trả lời cho chính mình, lần này Yuri lại đóng băng, tim cô như ngừng đập khi Sica nói 4 từ đó.
"Cậu... nói gì ?"
"Chia tay. Chúng ta."
"Sao lại...."
"Cậu muốn hỏi tớ sao lại chia tay à ? Sao cậu không xem lại bản thân mình, đã làm những gì cơ chứ ?"
Jessica hét lên, quay lại, nước mắt lăn dài trên má. Sica khóc ? Sao cậu ấy lại khóc ? Cô đã làm gì sai ?
Yuri chạy đến bên Sica, lấy tay lau nước mắt, nói dồn dập.
"Đừng khóc, đừng khóc baby của tớ, cậu khóc là tớ không chịu được đâu. Đừng khóc. Sao vậy ? Sao cậu lại như thế này ? Tớ đã làm gì có lỗi ? Nói tớ biết đi, Sica ah"
"Không nên làm đau cả hai nữa, Yuri ah..."
"Đừng, đừng mà Sica. Đừng làm thế... Đúng rồi, lý do, lý do, tại sao, tại sao vậy ?"
"Cậu... và Nick Khun ... tớ đã thấy... cậu nhảy với Nick Khun... rất tình tứ... và cậu... còn ..."
Sica khóc òa, ướt đẫm cả vai Yuri. Cô biết chắc là chuyện đó mà.
Yuri ôm Sica vào lòng, thì thầm một cách dịu dàng.
"Sica, chỉ là kịch bản bắt tớ làm vậy, tớ không hề cố ý, thật sự. Không bao giờ tớ dám làm vậy, tớ chỉ yêu cậu thôi Sica ah."
"Nhưng... cậu còn ngoắc... Nick Khun ... rồi hai người... còn... thoa kem..."
"Ngốc, chỉ là kịch bản thôi. Sau khi đọc kịch bản, cậu có biết tớ muốn quay với cậu lắm không ? Ngốc, chỉ là kịch bản thôi, cậu đừng để ý nữa..."
"Rồi còn... chương trình Strong Heart... cậu đã..."
"Trời ạ, tớ mà biết ai viết ra cái kịch bản đó, tớ sẽ giết người đó ngay lập tức. Thật sự tớ đã bảo tớ không có ý làm thế mà."
Sica vẫn còn nức nở, tay quàng qua cổ Yuri. Yuri ôm chặt Sica hơn, khi nghe tiếng nức nở ấy.
"Đừng khóc nữa, Sica..."
Jessica ngước lên nhìn Yuri, đôi mắt nâu huyền ảo đầy nước mắt. Yuri quẹt đi những giọt nước mắt đó, hai tay ôm má Sica.
"Tất cả, những gì cậu nghe, cậu thấy trên sân khấu, hay trong Mv, chỉ là những kịch bản, kịch bản mà tớ, cậu, chúng ta đều phải chấp hành. Tớ không hề muốn làm cậu đau, không hề, chỉ vì hợp đồng, buộc tớ phải đồng ý. Đừng tin nó, được chứ ?"
Jessica gật đầu, không còn khóc nữa, nhưng mắt vẫn đỏ hoe. Yuri đưa mặt đến gần mặt Sica hơn, trán hai người chạm nhau.
Yuri nhắm mắt lại, thì thầm.
"Công chúa ngốc của tớ à, hãy nhớ rằng, tớ chỉ yêu mình cậu, mình cậu thôi. Có nhớ hồi còn tranniee và cả khi debut không ? Tớ đã bám theo cậu mãi đấy. Cậu còn hất hủi tớ cơ"
Yuri bĩu môi hờn dỗi.
"Y..yah, tại lúc đó, tớ vẫn còn băng mà"
"Vậy bây giờ băng tan hẳn chưa, hay vẫn còn vương chút lạnh giá ?" - Yuri cười, tay quàng eo Sica, vật xuống giường.
"Hmm...Chưa đâu."
"Hử?" - Yuri hỏi, thất vọng trước câu trả lời của Sica.
"Chỉ khi cậu làm điều này"
Vừa dứt lời, tay Sica kéo cổ áo Yuri xuống, để tâm trí chìm trong một nụ hôn say đắm, và điều gì xảy ra sau đó thì có trời mới biết.
----------------------------------------
"Sao lần này lại im lặng thế nhỉ?" - Tae Yeon tự hỏi bản thân, không hiểu tại sao kì này Jessica thấy scandal đó mà lại không hét toáng lên, hay đánh Yuri, hay đuổi Yuri ra khỏi phòng.
Cô lắc đầu, giờ cũng đã 9 giờ tối, Fany cũng đang đợi cô trong phòng.
Đang về phòng ngủ, Tae Yeon thấy Soo Young, Yoona, Sunny đang tụ tập trước cửa phòng Yuri và Jessica.
Soo Young ngồi ở cuối, Yoona đè lên Soo Young, và Sunny thì ở đỉnh. Cả ba đều áp tai mình vào cánh cửa
Điều kì lạ là mũi của cả ba cũng đều chảy máu.
Tính tò mò của Tae Yeon bắt đầu trỗi dậy.
Cô lật đật lại gần, áp tai trái mình vào, nghe ngóng.
"Yuri ahhhh...... I want moreeee ....."
Mặt Tae Yeon đỏ bừng. Cô đứng thẳng người, đuổi Hội Shikshin và Thỏ con về phòng.
Thật là.... Kwon Yuri, cậu tài thật đấy.
.End.
------------------------
Cá Tháng Tư
---
Hôm nay là ngày cá tháng tư .Lúc này đã là 10h sáng . Còn một người đang nằm ngủ . 8 người còn lại đều có lịch làm việc nên đi hết .Chắc không nói cũng biết ai rồi chứ . Đó chính là công chúa mê ngủ aka Jessica
Bíp...bíp...bíp - Tiếng từ điện thoại Sica phát ra . Có tin nhắn mới
Công chúa vẫn nằm lì đó . Đắp chăn kín người mà ngủ tiếp
- Sáng sớm mà ai nhắn tin không biết ? - Sica nằm lẩm bẩm trong chăn rồi ngủ tiếp
30 phút sau
Công chúa từ từ mở chăn ra . Dụi mắt , ngáp dài , thò tay qua bên kệ lấy cái điện thoại . Xem tin nhắn mới nhận vào 30 phút trước
From: Tae Yeon
Tớ sẽ rời khỏi nhóm . Tớ có chuyện riêng nên không thể tiếp tục tham gia nhóm nữa. Xin lỗi cậu
- Cái gì thế này ? - Sica hét lên
Lấy tay dụi mắt cả chục lần để biết là mình không nhìn lầm . Cô vội vàng điện thoại cho Tae Yeon
- You better run run run run~~~ - Tiếng nhạc chờ điện thoại Tae Yeon vang lên
- Alô ! Có chuyện gì vậy Sica ? - Tae Yeon hỏi giọng ngây ngô
- Tại sao cậu lại rời khỏi nhóm .Cậu biết nhóm không thể thiếu cậu mà ! - Sica la lên bên đầu dây bên kia
- Hahahahaha !!! - Tae Yeon cười lớn
- Chuyện gì mà cười ? Bộ chuyện đó đáng cười sao? Tại sao cậu lại rời khỏi nhóm ! - Sica quát
- Cuối cùng có tớ đã bắt được một con "cá" ! hahahaha - Tae Yeon nói rồi cười tiếp
- Ý cậu là sao ? - Sica hỏi ngờ vực
- Cậu không biết hôm nay ngày gì sao ? - Tae Yeon hỏi
- Ngày gì ? - Sica hỏi ngây thơ
- Ngày cá tháng tư đó ! Là ngày nói dối ! Sao mà công chúa của SNSD ngu dữ vậy nè ! hahahaha - Tae Yeon nói rồi cười lớn
- Dám nói tớ ngu sao ! Tớ méc Nấm của cậu này ! - Sica la lớn
- Đừng méc Nấm ! Thôi tớ cúp máy đây ! Phải quay show tiếp rồi ! - Tae Yeon nói vội rồi cúp
----------------
- Chán quá đi mất ! - Sica rên rỉ một mình
- Hay là mình chọc seobang của mình nhỉ ! - Sica nói rồi cười đắc chí
Cô vội chạy vào phòng . Lấy cái điện thoại ra . Bấm bấm ( đang text tin nhắn ) . Sau đó vài giây tin nhắn được gửi đi
- HAHAHAHA ! Seobang ơi chết cậu rồi nhá ! - Sica cười lớn rồi nói
------------
Yuri đang đợi để tới giờ làm MC . Cô ngồi đó và thiếp đi một lúc
Reng....reng - Tiếng báo có tin nhắn
Yuri dựt mình thức dậy .
- Ai mà phá đám giấc ngủ thế không biết ? Để xem ai biết là quýnh cho gãy răng . Đang buồn ngủ mà nhắn tin thế này ! - Yuri nói giọng đe doạ
Chồm tới bàn trang điểm lấy cái điện thoại đang yên vị trên đó
From: Sica baby
Chúng ta chia tay đi . Tớ hết yêu cậu rồi
- Hả ???? - Yuri mở to mắt ngạc nhiên
- Mình có làm gì có lỗi với baby đâu ! - Yuri ngồi tự ngẩm
- Tại sao lại chia tay chứ ! - Yuri nói giọng rưng rưng
Cô lấy điện thoại bấm số Sica baby
- Tút....tút....tút
- Alô ! Công chúa Sica nghe ! - Sica bên đầu dây kia nói
- Sica baby ! Tại sao lại chia tay ! Tớ làm gì có lỗi sao ? - Yuri hỏi giọng buồn bã
- Chỉ là tớ không yêu cậu nữa . Chúng ta chia tay ! - Sica đáp gọn lỏn
- Đừng chia tay mà baby . Tớ xin lỗi mà ! - Yuri nói giọng năn nỉ ( có lỗi gỉ đâu mà xin hả trời )
- Chia tay ! - Sica hét lên dứt khoát
- Nhưng mà tớ ... - Yuri chưa nói được hết câu thì đã nghe tiếng tút..tút...tút
Chìm trong suy nghĩ riêng. Mặt Yuri buồn rầu
- Này , Yuri làm gì mà ngồi buồn rồi thẫn người ra vậy ? - Fany đằng kia đi lại hỏi
- Không có gì ! - Yuri nói rồi thở dài
- Có gì thì nói ra nhá ! Đừng có rinh nguyên bộ mặt đó lên TV ! - Fany nói
- Aigooo!! Thì thiệt ra là có ! - Yuri thở dài rồi nói
- Cậu và Jess lại có chuyện nữa àh ! - Fany hỏi
- Uhm! Cậu ấy nói chia tay tớ ! - Yuri nói rồi úp mặt vào lòng bàn tay
- Sica nói chia tay cậu sao ! - Fany nói rồi cười lớn cô đã biết điều gì đó
- Cậu có phải bạn tớ không đấy ! Cười trên sự đau khổ của người khác ! - Yuri nói giọng buồn
- Tớ xin lỗi ! Mà cậu dẹp chuyện đó qua 1 bên đi ! Sắp đến giờ ghi hình rồi ! Tớ không muốn thấy bộ mặt ủ rũ của cậu đâu ! - Fany nói rồi xua xua tay
- Yuri, Tiffany ra ghi hình nào !! -Manager gọi lớn
- Dạ tụi em ra liền ! - 2 người đồng thanh nói
--------------
- HAHAHA !!! Mình đã dụ được seobang! - Sica cười lớn
- Về đây đi rồi biết !! - Sica nói rồi tiếp tục cười
- Seobang dễ bị dụ quá ! - Sica nói rồi cười lớn cô đâu biết Fany đã biết âm mưu của cô và Fany đang đi chung với Yuri
-------------------
Sau khi quay Mc chương trình Music Core xong . Cả 2 leo lên xe đi về dorm
- Tớ biết làm sao đây Fany ơi ! - Yuri hét lên
- Ai biết cậu ! Cậu làm cái gì mà Sica chia tay cậu vậy ! - Fany nói rồi cười (biết rồi còn hỏi )
- Tớ đâu có biết đâu chứ ! Sica ơi là Sica ! Tớ yêu cậu mà ! - Yuri nói rồi ngồi than vãn ỉ ôi
- Cậu im lặng nhỏ nhỏ cái miệng lại nào ! - Fany nói rồi bịt miệng Yuri
- Tớ im rồi cậu có làm baby tớ không chia tay không ? - Yuri nói rồi nhìn trừng trừng Fany
- Đương nhiên là có ! -Fany nói rồi nhìn vào mắt Yuri
- Làm sao ? - Yuri ngồi sát vào Fany
- Tránh xa tớ ra chút đi . Mario của tớ mà thấy là tớ không biết đâu đó - Fany nói rồi đẩy Yuri ra
- Thì nói tớ nghe đi ! - Yuri năn nỉ
- Yuri ngốc ! Biết hôm nay ngày gì không ? - Fany nói rồi gõ đầu Yuri
- Thì 1/4 - Yuri đáp gọn lỏn
- Hôm nay là ngày nói dối đấy ngốc ! - Fany nói rồi lại gõ lên đầu Yuri
- Đừng có cốc đầu tớ nữa ! Vậy là Sica nói dối tớ đó hả ? - Yuri nhăn nhó
- Chứ gì nữa ! Cậu có muốn dụ lại Sica không ? -Fany nói rồi cười
- Làm thế tội baby tớ lắm . Baby tớ ngây thơ lắm đừng dụ tội nghiệp ! - Yuri nói
- Sica mà ngây thơ ! Tớ có nghe nhầm không vậy ? Cậu ấy ngây thơ mà dụ cậu sao ! - Fany cười lớn
- Ừ há ! Mà cậu định làm gì ! - Yuri hỏi Fany
- @#$%@#$$@ - Fany thì thầm vào tai Yuri
-------------------
Fany lấy điện thoại màu hồng ra điện thoại cho Sica
- Cậu ngồi yên đó nhé ! Không được lên tiếng ! - Fany nói rồi bấm nút gọi
- Tút.....tút....tút - Tiếng chuông đổ
- Alô ! Sica nghe ! - Sica như hét vào cái điện thoại
- Yuri gặp tai nạn rồi ! - Fany vừa nói vừa cười mỉm
- Cái gì ? Bây giờ cậu ấy sao rồi ! Tại sao lại gặp tai nạn ! - Sica hỏi tới tấp nhưng cô đâu hay đã bị lừa
- Thì cậu ấy nói là cậu chia tay cậu ấy ! Cậu ấy đi thẩn thờ sau khi quay music core xong . Đang đi lo nghĩ gì đó không quan tâm tới đường đi . Nguyên cây đèn rớt xuống trúng ngay cậu ấy ! - Fany nói giọng lo lắng , dụ khị
- Bây giờ cậu ấy đâu rồi ? - Sica hét lên giọng lo lắng , nước mắt rơi vì trò đùa của cô
- Đang trên đường về dorm đây . Sắp tới rồi , cậu ấy bị cây đèn đập vào đầu . Hồi nãy bất tỉnh nhưng bây giờ đã tỉnh lại rồi ! - Fany lại tiếp tục dụ khị
- Uhm ! - Sica giọng đã vỡ òa
- Sica cậu khóc đó hả ? - Fany nói rồi nhìn qua Yuri . Người lúc này chăm chú nghe cuộc đt
- Đáng lẽ ra tớ không nên đùa giỡn như thế ! - Sica khóc
- Tớ cúp máy đây ! Tới nơi rồi ! - Fany nói rồi cúp
- Sao cậu lại nói quá như thế ? Tớ không muốn thấy baby tớ khóc đâu ? - Yuri nói giọng buồn
- Tại cậu ấy làm quá với cậu trước ! Mà chẳng phải cậu muốn dụ lại cậu ấy như thế sao - Fany cười
- Vào nhà nào ! - Fany nói rồi lôi Yuri ra khỏi xe
----------------
- Không biết cậu ấy có bị làm sao không ? - Sica đi tới đi lui lẩm bẩm
- Cạch ! - Tiếng mở cửa 2 người bước vào
- Yuri, cậu có làm sao không ? - Sica chạy lại
- Tớ không sao hết ! - Yuri nói rồi ôm Sica
- Sao Fany nói ! - Sica nói rồi ôm chặt Yuri
- Cậu ấy lừa baby đấy ! Hôm nay cá tháng 4 mà ! - Yuri nói rồi hôn lên má Sica
- Thì ra là thế ! Tớ cứ tưởng cậu có chuyện gì chắc tớ sống không nổi đâu ! - Sica nói rồi vùi mặt vào tóc Yuri
- Baby cũng lừa seobang còn gì ! - Yuri nói rồi cười
- Bây giờ thì seobang xử lý baby nè ! - Yuri nói rồi cười gian xảo
- Đi vào phòng nào ! - Yuri nói rồi kéo Sica đi
Rầm
Tiếng đóng cửa mạnh
- AAAA ! Yuri đừng mà ! Nhột quá đi - Sica la lớn khi Yuri chọt lét
- 2 cậu im lặng đi nào ! - Fany hét lên
- Cậu đi mà lo cho Tae của cậu đi ! - Sica hét lớn lên lại
- Bây giờ thì seobang mới xử lý baby nè ! - Yuri la lớn
Torng phòng đó , Kwon seobang sẽ xử lý Sica baby ra sao ?
Tuỳ theo mỗi người nghĩ
Tự sướng là bất diệt bởi vậy cứ tưởng tượng nhé
---------------------------
END
----------------------------
Author: gaucon aka Kai
Disclaimer: Tất cả các nhận vật đều không thuộc về tôi, không thuộc về bất cứ ai, nhưng họ chỉ là chính họ, trong chính câu chiện này thôi. Những điều xảy ra ở đây không liên quan tới thực tế.
Category: General
Status: One shot
Rating: PG nhẹ
Pairing: YoonHyun (main), Yulsic, Taeny...
Note: Cái này chỉ là rảnh nên ngồi viết thôi sẽ nhanh chóng kết thúc cái TA thui
ChoDing
"[Yoon ChoDing làm cho các unnie trong dorm đều phải e dè vì sự choding phá phách của.] Cái con bé Na này không biết nó nghĩ gì mà lại đi nói chung ta sợ nó chỉ vì mấy cái trò của nó." ShikShin vừa ăn mỳ vừa đọc tờ báo
"Nó còn nói, cậu, tớ và Tae lùn lúc nào cũng nghe lời nó cả. Vì nó mà giở trò thì chúng ta đều sợ." Yul ngồi kế bên ăn hủ kem của mình
"Chẳng vậy nó còn vào UFO nói này nọ, đã vậy giờ nó còn bắt tớ nấu mỳ cho nó ăn nữa chứ. thật là quá mà." Tae nhà ta tức giận mặc dù cô đang mang tạp dề và nấu một nồi mỳ đang sôi.
"Yah, hai nhóc, nếu con bé bảo là nó choding như vậy. Vây sao chúng ta không thử cho con bé một bài học về nó chứ." Chất dinh dương từ trong tô mỳ nhanh chóng bôm lên não shikshins làm cho chú Soo cười một cách tinh quái, khiến 2 người còn lại quay đầu nhìn.
"Cậu nghĩ ra cái gì vậy Sooyoung." Chưa kịp nói hết câu anh Yul đen đã bị Shikshin kéo lại gần, nhanh chóng nắm bắt được ý thức, Tae lùn nhà ta tắt bếp chụm đầu vào chung. Người ta nói "một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà". Chúng ta có thể lấy trường hợp lần này ra nói. Đối với SNSD cũng biết người mang tính choding nhất là Yoon móm, nhưng cũng có những choding khác mặc dù không bằng thôi. Đó là 3 anh chàng này đây, giờ đây 3 anh tin chắc rằng 3 cái đầu sẽ hơn được một cái đầu thôi.
--------------
Một lúc sau một vài người đã dậy, một số ngồi ngoài sofa, một số trong nhà bếp
Bé Yoon móm từ trong phòng của em Seo bước ra, mặt mày ểu oải, nhưng miệng thì vẫn toe toét. Mọi người nhin con móm cứ ngỡ như nó bị gì vậy, nó lếch thân xác của nó ra ngồi cạnh Hyunnie của nó khi con bé đang đọc sách.
"Unnie, unnie mau rửa mặt đi, còn ăn sáng nữa." Hyunnie của con móm nhẹ nhàng đẩy nó, nó thích cái cảm giác mè nheo với Seohyun của nó. Nhưng nó cũng phát thoát khỏi giây phút nó thôi. Vì nó biết rằng nếu nó còn ngồi đó thì nó sẽ bị được nhận 1 cái nồi không còn gì hết (đó là hình phạt nặng đối với nó) hay là nó có thể bị giáng 1 vật gì đó cứng vào đầu (con bé cho rằng hình phạt đó là còn nhẹ). Nó tung tăng đi vào nhà bếp và không biết rằng cửa địa ngục đang chờ đón nó. Bọn trẻ ngọt ngào là thế, khiến cho các bật tiền bối kia cũng phải muốn như vậy. Seohyun là người con gái dịu dàng, cô bé khiến cho ai cũng muốn thuộc về mình. Đâu ai ngờ cô bé phải đi với 1 nhóc choding. Một lúc sao các chị nhà các anh cũng từ phòng ngủ bước ra, mọi người bắt đầu ăn cơm. Mọi người có thể thấy trên bàn ăn cũng có khác biệt giữa thiên đàng và điện ngục. Địa ngục là nơi 3 ông chồng chỉ có ăn và có ánh nhìn thèm thuồng về phía đối diện. Bên đối diện thì sao, nó là thiên đường, ngày nào cũng như ngày nào, con bé nai nó cũng được hai mẹ của nó kéo vào ngồi giữa, cả cô Hyo ngồi xa xa, cũng gắp thức ăn cho nó. Còn cài mặt nó thì cứ toe toét.
"Hừm con bé đó nó làm gì Jessica cười với nó chứ. Dù con ta nhưng ta không cho phép."
"Con móm kia nó đang nghĩ gì mà quàng tay qua người Fany mà cười cười chứ. Loạn hoạn ta sẽ không gả Seohyun cho nó."
"Tại sao lại gắp thức ăn cho con bé móm, còn mình thì sao mình cũng là shikshin mà." Đó là trích từ suy nghĩ của 3 anh chồng.
"ủa Yoona cô ấy sao rồi, cái cô gài mà lần trước em đưa đi siêu thị đó." Ba ông chồng quyết định tung chiêu bài của mình. Đây là câu nói của appa bé nai, anh lên tiếng với sự ngỡ ngàng của nhiều người, câu nói cảu anh lúc này đây sẽ tin chắc được đưa vào câu hay nhất trong tháng do 2 anh bạn nhậu bầu chọn. Anh tự tin cho rằng đó là câu nói để kết thúc cuộc đời con Móm trong địa ngục, nhưng có hay chăng cảnh cửa đó không chỉ dành riêng cho nó.
"Chị nói gì vậy, cô nào?" Nó bàng hoàng lo sợ, trán nó đổ mồ hôi.
"Thì cô này nè. Lúc đó unnie đã tình cờ thấy." Yul móc đt có tấm hình đó ra cho con móm xem, trong hình đích thị là cô, nhưng người bên cạnh thì không rõ mặt nhìn rất quen. Nhưng điều tệ hơn là trong hình cô đang ôm eo ếch cô gái kia.
*phập*
Con thú hoang dã nai móm vừa bị phóng con dao vào người từ phía ai đó, con dao đâm thẳng vào lưng nai.
"Chắc cũng giống với cô gái em dẫn vào cửa hàng băng đĩa chứ." Anh Mung Tae nhà ta quyết định không để bạn mình cho de dễ thế được anh rút ra tấm hình con móm đang ôm người nào đó từ phía sau mà không thấy rõ mặt, cũng không biết mau đĩa gì, vì họ che khuất 1 phần quầy nhưng nhìn qua kế bên đó có thể thấy được vài cái đĩa khá rõ. Đó chính là những bộ phim mà vào cái tuổi của Sèo bị cấm không được coi. Cái suy luận mà dễ gây ra hiểu lầm nhất đó là Trong hình con Móm đang ôm eo ai đó đứng trước cái quầy phim ...
*phập*
Thêm một con dao nữa đã được phóng ra, lần này nó phóng chết lệch với vị trí của con dao kia chừng 15 cm.
"Vậy có giống với cái cô trong tấm hình này không?" Đương nhiên cuộc vui làm sao thiếu Choi thiếu gia được. Chú choi móc cái camera Kỹ thuật số của mình ra, chìa trước mặt mọi người. mọi người coi xong có một người tức giận hơn hết. Đó là cô Hyo, cô ngồi dậy lấy cái chén cơm của anh một cách phủ phàng không quên tặng cho anh cái nhìn giận giữ. Anh nhìn lại tấm hình mình vừa đưa ra, anh nhận ra không biết có phải là anh đã vì ăn quá nhiều đến lú rồi không. Nhưng thay vì hình con móm anh lại đưa tấm hình mình đực mặt ra ôm con Sèo trước mặt con móm. Anh quyết định chỉ sửa lỗi lầm, anh đưa tấm hình khác. Có vẻ tấm này còn chất lượng hơn tấm của bạn Tae và bạn Yul đưa ra lúc nãy. Trong hình em móm đang ôm hôn một bạn nào đó mà không thấy được mặt. Địa điểm là cái phòng thư viện trông người nào đó.
*phập phập phập*
Lần này con nai đã được nhận free hàng ngàn mũi dao bay từ phía ai-cũng-biết-là-ai-đó
Seohyun đập tay xuống bàn khiến tất cả giật mình, con bé liếc ánh nhìn giận dữ từ appa nó, quá đến ba chồng nó rồi chú nó rồi dừng lại ở chỗ chồng nó, lúc này ánh mắt nó càng giận dữ hơn. Con bé đứng dạy đi một mạch vào phòng, bỏ qua việc xem tv với chương trình Keroro yêu thích. Một khoản không gian im lặng bao trùm lên bàn ăn, không một từ nào để nói, chỉ có liếc xéo nhau thôi. Chính xác hơn là 3 anh liếc nhìn con Móm, còn con móm thì nhìn 3 anh với ánh mắt như muốn cáo xé 3 anh ra vậy.
"Cả 3 người ra đây, em có chuyện muốn hỏi?" Con móm đã tức giận thì nó không bao giờ xái cái gì gọi là kính ngữ cả. Và tất cả thành viên đều biết được điều đó, cả 3 đều không biết làm gì hơn trừ việc đi theo nó ra phòng khách.
"Đưa cho em coi mấy cái ảnh đó" Từng người từng người đưa điện thoại cho con móm một cách đâu khổ, họ nhìn thấy những chiếc điện thoại của mình được đưa vào cái nơi thường gọi là địa ngục kia. Họ chỉ nhìn việc con nai đang giận đến mức nào chứ đâu có để ý nó đang làm gì.
"Tại sao lại làm thế với em?" Nó có vẻ bình tĩnh hơn
"Tại em nói sự choding của em làm các unnie sợ làm chi. Đâu phải lúc nào điều đó cũng đúng." Chú Soo nãy giờ đang ăn cũng lên tiếng.
"Em còn lên UFO nói linh tinh nữa. Các unnie không thấy được vị trí của mình có phải là unnie của em hay không?" Giọng Tae trầm xuống một chút.
"Nhưng các unnie dư sức biết là nó không phải vậy mà (dù đa phần đã là vậy) em chỉ làm vậy cho vui thôi (dù nó có ảnh hưởng từ 2 mặt) tại sao unnie không hiểu chứ." Nước mắt nó bắt đầu rơi, giọng nói của nó như nghẹn lại.
"Yoong àh, con đừng khóc, thật sự appa chỉ có chút bùn về việc đó, chỉ muốn giỡn với con thôi mà." Một cảnh thật sự nên đưa vào phim được rồi, anh Yul ôm lấy con móm vào lòng, hai hàng nước mắt của anh bắt đầu chảy, cảnh tượng đẹp cho tình cha con (nhưng anh đâu biết thả hổ về rừng là chuốc họa vào thân)
"appa cũng xin lỗi con, vì appa giận quá nên không nghĩ nhiều đến thế." Người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu, thì đây là cảnh ba vợ con rể. Anh Tae chạy lại ôm hai người đang đống phim cha con tình thâm (anh cũng sẽ không ngờ anh là con thiêu thân bay vào đống lửa)
"Chú không biết nói gì hơn chú xin lỗi." không chịu được cảnh tượng trước mắt Chú Soo cũng chạy lại ôm 3 con người kia. Giờ họ như anh em một nhà, trong hội những ông chồng nhà soshi (họ càng không biết được rằng riêng lẻ thì chết lẻ tẻ mà đoàn kết thì chết hết sao)
"Thui con nín hai appa và chú đã xin lỗi rồi, để đền bù cho con, con muốn gì cũng được." Có thể nói con móm đã đợi câu nói này từ lâu, nó mỉm cười 1 cách gian tà rồi bật dây ra khỏi vòng tay của ba nó.
"Con muốn có một chuyến đi đảo Jeju 3 ngày 2 đêm với maknae."
"Được rồi tưởng chuyện gì không thành vấn đề. Appa sẽ đặt vé máy bay cho con vào ngày mai" anh Yul lên tiếng
"Vậy Appa sẽ đặt phòng cho con. Phòng đơn nhá." Tae lùn nháy mắt với con móm, lúc này nó khẽ nhướng mắt về phía chú Sò
"Chú sẽ cho con mượn thẻ." Chú Sò không biết làm gì dù rất tiếc tiền (trùm sò mà) nên đành nói thế, dù sao người xuất phát điều này là chú mà. Nhưng có vẻ không ai thấy con nái đang biến thành con cáo cả. Họ cứ đâm đầu vào chuộc lỗi với nó mà đâu biết trong đầu nó giờ đây có thể trả thù cả 3 người.
"Thôi được rồi, appa có lịch nên đi làm đây. Này mọi người đi làm thôi trễ giờ rồi." Nói xong anh Tae kéo mọi người ra ngoài, để lại mình con nai trong nhà (và một người đang trong phòng) nó đã lên kế hoạch đi chơi ngày hôm nay với Hyunnie của nó. Giờ đây mọi chuyện cũng vỡ lỡ. Nó tiến đến phòng của Seohyun, gõ cửa rồi xoay nắm tay cầm, cánh cửa mở ra, nó không hoàn toàn ngạc nhiên khi cửa không khóa, vì nó biết mỗi khi nó làm lỗi gì thì Hyunnie của nó sẽ nghe nó giải thích. Nó lúi cúi bước vào phòng, nhìn thấy Seohyun đang ngồi trên giường đối diện là một cái ghê. Nó biết bổn phận của mình và ngồi lên ghế.
"Unnie có thể giải thích, sự thật không phải như em nghĩ đâu." Giờ đây đứng trước Seohyun lúc này thì nó không còn là một Yoong Choding lừng lẫy hay là một con cáo đội lớp nai nữa mà là một con nai thứ thiệt.
"Vậy thì unnie giải thích đi em đang nghe đây." Seohyun ngồi trên giường nhịp nhịp tay, như những nghệ sĩ piano thường hay làm.
"Em...em không cảm thấy nó quen thuộc sao." Nó chỉ biết cúi đầu xuống thôi, nhưng Seohyun không trả lời nó
"Bức hình trong siêu thị, cái bộ đồ đó là em với unnie cùng đi đó. Unnie cũng kiểm tra giờ giấc rồi. Đó cũng là lúc chúng ta đi siêu thị với nhau để mua vật liệu nấu cơm rang mà. Còn cái tấm hình của Taeyeon appa thì hôm đó chẳng phải chúng ta đi mua đĩa Keroro sao, vì ông chủ cửa hàng xếp kế bên quấy phim người lớn nên em cảm thấy ngượng vì vậy unnie đã ôm em từ đằng sau đó." Nó dừng lại nhìn vào Seohyun của nó, con bé giờ đây bớt căng thẳng hơn rồi, nhưng dù sao bé Hyun vẫn còn chờ cái được gọi là quan trọng nhất khiến cô quan tâm đó là cái tấm cuối cùng.
"Em không nhớ những lúc em bảo cần unnie kèm để vào đại học Dong Guk sao, nên chúng ta đã đến thư viện và người đó cũng là em đó. Hyunnie àh, em thấy chưa, lúc nào unnie cũng có em thôi. Sao em không hiểu cho unnie vậy." Nó nhẹ nhàng nói, đâu biết rằng con người ngồi đối diện nó thật ra cũng đã nhận ra mình khi nhìn vào mấy tấm ảnh đó. Chẳng qua con bé chỉ bị hai appa và chú bức ép thôi. Nhưng lúc này hơn hết con móm bắt đầu gian tà hẳn ra, nó chồm tới trước đặt môi nó lên đôi môi mềm mại của con bé. Nó đẩy con bé xuống giường và đè lên trên. Lúc đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng cho đến khi nó trượt lưỡi qua, quấn lấy lưỡi con bé khiến nó rên trong miệng. Nó trượt xuống hôn lên cần cổ trắng ngần của con bé, nó dừng lại nơi cuốn họng, khẽ cắn mút lên đó khiến con bé rên rỉ, nó đặt tay ở mép áo trượt vào trong miết lên những khoản không của làn da đó, nó nhẹ nhàng kéo áo con bé khiến nó ngượng ngùng.
"Đây đâu phải lần đầu, em đỏ mặt dễ thương lắm Hyunnie." Nó ró những lời mật ngọt vào tai con bé.
Nó lướt đặt nụ hôn lên những khoản trắng ấy , nó khiến cho tiếng rên rỉ xuất hiện không ngừng. Nó khẽ hôn lên cánh tay trắng ấy, lướt những nụ hôn lên khoảng bụng trắng. Nó bắt đầu loại bỏ những thứ được làm bằng vải trên người của nó và con bé. Để 2 thân hình chà sát vào nhau, bầu khí chở nên nóng hơn, tiếng rên rỉ không ngừng xuất hiện. Đến một lúc sau, nó mệt mỏi rả người tựa sát người mình qua một bên để có thể ôm lấy con bé trong vòng tay.
"Nhưng unnie không nghĩ là em lại không nhận ra mình trong mấy bức ảnh đó." Nó cười mãm nguyện sau những gì nó làm
"unnie nghĩ em là người thế nào nếu bản thân mình không nhận ra." Mặt con bé hiền lành bỗng có chút gì đó gian gian khi rút vào cổ nó.
"Vậy là em đã nhận ra nó ngay từ đầu rồi sao." Nó nói với giọng giận dỗi
"Unnie em chỉ bị ép thui mà, nếu unnie giận vậy được thôi." Cái tính trẻ con của con bé lại xuất hiện. Nó yêu những lúc cô bé trẻ con như thế này. Nó ôm lấy con bé thật chặc khẽ mỉm cười. Rồi cả hai lại thiếp ngủ trong vòng tay nhau.
----------------
Tối ngày hôm đó, vào lúc lịch diễn kết thúc, nó đẫy 2 cái vali ra.
"Ủa em xách vali đi đâu vậy Yoona" Bunny ngưng chơi game lại
"Dạ em đi du lịch với Hyunnie." Mặt nó bỗng gian hơn bao giờ hết
"Đi du lịch? Chúng ta đi du lịch bao giờ, mà em chưa xin manager oppa nữa." Con bé vẫn ngây thơ
"Chúng ta sẽ đi bây giờ, unnie đã nói với manager oppa rồi." nó lại nở một nụ cười không thể nào gian hơn được nữa
*Flash Back*
"Anh Kibum cho tụi em đi đi mà. Tụi em đã đặt phòng, mua vé máy bay rồi. Đi mà anh." Nó năn nỉ người quản lý.
"Anh nói không là không, lỡ có thành viên nào ốm thì làm sao mà bù người." Người quản lý vẫn chắc nịt.
"Được nếu anh không cho em đi, em sẽ kể cho cả nhóm nghe việc anh hẹn hò với chị stylist mà không đến đón tụi em. Lại còn la tụi em nữa." Con móm lướt tay vào túi. Chuyện là thế này nó vô tình nghe được việc anh quản lý nó vì hẹn hò với chị stylist nên đã quên đến đón chúng nó, nhưng cũng may cho anh là tụi nó lại ra trễ nên lấy cớ đó la chúng nó.
"Thôi được rồi, anh sợ em luôn em đúng là Yoong Choding mà. Đi sớm về sớm đó. Lịch làm việc của em và Seohyun sẽ trống trong 3 ngày nên nhớ đó. Nếu không lần sau anh sẽ không cho đi đâu nhé." Anh quản lý của nó cũng đành ngậm ngùi cho nó đi rồi quay đi làm tiếp công việc của mình.
*End Flash Back*
"Vậy tụi em đi đây, 3 ngày nữa gặp lại nha." Trước khi đi nó nháy mắt với 2 appa và chú nó và cũng nhận được cú nháy mắt lại của cả 3. Sau khi cả 2 rời khỏi, mọi người đang thay đồ chuẩn bị về.
"Sica àh, tối nay tụi nhỏ không có nhà. Mình qua phòng cậu nhé." Yuri nói nhỏ trong khi đang ôm Sica từ sau lưng
Một góc khác
"Fany àh, lâu quá rồi chúng ta không ở bên nhau, tối nay mình qua phòng cậu được không?" Tae lùn nhà chúng ta kéo Fany ra một góc
Cách đó không xa
"Seohyun đi rồi, cậu không có lý do nào từ chối mình đâu nha." Sooyoung nói mặc dù miệng vẫn còn đang nhai miếng bánh mỳ. Tất cả bọn họ đều được nhận từ vợ mình những cái gật đầu, e thẹn, quyến rũ.
------------------
Ở nhà, lúc 12h30 phòng Jessica & Sooyoung
"Ahh...Ahhh" tiếng rên rỉ của Sica ngày một lớn khi Yuri thúc đẩy công việc của mình nhanh hơn.
Phòng Nấm
"Taeyeon àh đừng dừng lại." Câu nói ả Fany dường như kích thích Taeyeon hơn nữa.
Phòng của Hyoyeon & Seohyun
"Uhhm...uhmm" Hyoyeon kiềm tiếng rên của mình khi cả Sooyoung làm những động tác mạnh hơn.
Phòng của Sunny và Taeyeon
"Mấy cái người này, tính ồn ào vậy không cho ai ngủ àh. Thật là Ahhhhhhhhh" Sunny hét lên vì có quá nhiều tiếng dộng phiền nhiễu xung quanh.
Nếu thế giới đẹp như thế thì hay biết mấy, nhưng việc gì tới nó cũng tới thôi. Tiếng chuông điện thoại lần lượt reo lên lần lượt từ chỗ Yulsic, Taeny, Hyoyoung rồi đến Sunny. Tiếng reo ầm ỉ bị lờ đi, cho đến 1 lúc sau thì tắt hẳn. 5 phút sau có 3 người bị đá ra khỏi phòng cùng lúc bị quăng luôn cái điện thoại vào người.
"Ahhhhhhhhhhhhh Im Yoon Ah" trong đêm thanh vắng có một tiếng hét vọng lên.
*Hắt-xì*
Có lẽ là họ đã nhận được tin nhắn của mình.
"Unnie chị cảm àh." Con bé rút sát người vào nó
"Không sao đâu, Hyunnie sưởi ấm chị mà" mặt nó gian hơn nữa, chồm tới hôn con bé. Trong đêm đó, đôi trẻ hạnh phúc bên nhau, có 3 người bị nhốt bên ngoài phòng, họ thầm ân hận vì đã chuốc họa vào thân.
The End
Couple ring
Seohyun pov's
Tôi dạo này không có lịch làm việc nhiều vì chúng tôi đang trong thời gian nghỉ ngơi. Mọi người cũng biết năm nay tôi sẽ thi Đại học mà phải không. Tôi đã phải bỏ thời gian ra học rất nhiều, đã vậy chúng tôi còn phải chủân bị cho concert nữa. Tôi cảm thấy áp lực rất nhiều, không phải một mình tôi mà các unnie kia cũng vậy. Nhất là Yuri unnie, unnie ấy cũng đã quyết định sẽ thi đại học trong năm nay. Yuri unnie rủ tôi vào học tại đạo học ChugAng, nhưng tôi lại muốn học ở DonGuk hơn vì ở đó có người tôi muốn học chung . Tôi có cả đống bài chưa làm, sau một hồi chiến đấu, tôi mệt mỏi lê bước ra khỏi phòng tiến đến bếp để lấy 1 ít nước cam.
"Unnie phải giúp em, chỉ 1 lần thôi mà." Tôi nghe thấy tiếng của Yoona unnie trong phòng của unnie
"Không được, Sica mà biết thì unnie sẽ tiêu đó." Là tiếng của Yuri unnie. Tôi không thể ngăn tính tò mò của mình, tôi nắm chốt cửa, hé nhỏ để nhìn vào bên trong. Nhưng tôi nhìn vào chỉ thấy cái bóng trên tường.
"Unnie cởi ra đi, cởi ra đi mà. Đừng mặc nó nữa. Nhanh lên." Cái bóng bên trái đè cái bóng bên phải xuống giường.
"Không được, unnie thích như vầy hơn." Cái bóng kia cố gắng chống trả, tôi chợt nghĩ đến suy luận của mình qua cách nói chuyện của họ. Vậy là người bị đè là Yuri unnie và người còn lại là Yoona unnie, tôi chắc chắn như vậy vì tôi nhận biết được giọng của họ. Tôi không biết tại sao người tôi nóng lên, không kiềm chế được bản thân. Tôi mở cửa ra, chợt nước mắt tôi dưng trào, truớc mặt tôi là cảnh Yoona unnie đang ngồi trên người Yuri unnie, tay thì cởi áo "ngoài" của Yuri unnie. Tôi không thể không để nước mắt rơi, quay đầu bước đi để cho 2 người đang nhìn tôi ngỡ ngàng. Tôi quay mặt qua và thấy Sica unnie đang đứng đó, trước cửa phòng, mặt cũng tức giận chả kém. Tôi nhìn thấy Sica unnie chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại, tôi quyết định cũng làm như vậy, nhưng...
Yoona pov's
Seohyun! Sao em ấy lại ở đây vào lúc này, lúc nãy tôi thấy em ấy đang học bài mà. Có thứ gì đó long lanh trong mắt em, sao em lại khóc, sao em ấy lại khóc chứ tôi có làm gì đâu. Sao em ấy lại quay lưng với tôi chứ, em ấy có biết rằng điều đó làm cho tim tôi đau nhói không, nó đau từng cơ ấy chứ. Sica unnie sao unnie cũng ở đây , mặt unnie đỏ thế, lại rất tức giận nữa chứ. Unnie bỏ đi và đóng cửa phòng cảu unnie 1 cách thật mạnh. Nhưng tôi không quan tâm. Giờ điều tôi quan tâm là Seohyun bé bỏng lại đối xử với tôi như thế. Tôi nhìn vào tư thế của mình lúc này thì chợt hiểu ra mọi chuyện, nhưng em lại quay đầu bỏ đi, tôi rời khỏi vị trí của mình
"Em hiểu lầm rồi Seohyun." Tôi nắm lấy tay em ấy
"Không có gì để hiểu lầm hết, Yoona unnie." Em vùng tay ra khỏi tôi
"Xin lỗi em đã làm phiền 2 unnie." Em nói từng câu chậm rãi, nhưng từng chữ trong đó xé nát trái tim tôi. Tôi chưa kịp nói gi em đã về chạy thật nhanh về phòng làm cho tôi không kịp phản ứng gì hết.
"Lần này nhóc làm cho cả 2 chung ta gặp rắc rối rồi." Yuri unnie đặt tay lên vai tôi. Tôi hiểu được Yuri muốn nói điều gì, làm Seohyun đau khổ là tôi đã tự ghép mình vào án tử hình của Taeyeon unnie và Tiffany unnie. Khó lắm chúng tôi mới được cho phép qua lại với nhau vậy mà giờ tôi lại, Aishhh nhức đầu quá.
--------------
Normal pov's
Vào buổi ăn tối:
"Sao không thấy Seohyun và Sica ra ăn tối vậy." Taeyeon hỏi những thành viên còn lại.
"Sica bảo với mình rằng cậu ấy không muốn ăn, còn Seohyun thì mình không biết." Sooyoung lên tiếng khi đang ăn miếng thịt cuối cùng trong đĩa thịt
"Thui mình no rồi, mình đem cơm vào cho Seohyun, chắc con bé lo học quá mà. Hay con bé có chuyện gì, chứ thường thì con bé đâu bao giờ bỏ ăn." Câu nói của Fany làm cho Yoona đông cứng.
"Làm gì có, phải không mọi người, chắc con bé mệt quá thôi." Đồng phạm Shikshin của Yoona lên tiếng, đáng ra Sooyoung không giúp Yoona đâu nhưng pé nai nhà ta đã hối lộ shikshin nhà mình bằng cách sẽ dẫn shikshin đi ăn 1 chầu đã đời và hứa sẽ bảo Seohyun đổi phòng cho Sooyoung nên, shikshin mới dám liều mạng. (chuyện ở lúc nãy thì có Sooyoung ở nhà nên chỉ có mình chị ấy biết)
"Uhm để mình đem đồ ăn vào cho Seohyun." Sau khi Tiffany đem đồ ăn vào cho Seohyun thì mọi người lần lượt ăn xong và tập hợp lại trong phòng khách.
"KWON YURI, CẬU VÀO ĐÂY." tiếng thét cất ra từ phòng công chúa
"KIM TAENGOO, VÀO ĐÂY NGAY." Tiếng của nấm ú đang đứng trước cửa phòng Seohyun. Hai tiếng hét này như điểm giờ hành quyết của 2 con người kia. Lúc này Sooyoung bèn kéo vợ mình và thỏ hoàng gia về phòng của thỏ. Để lại 3 người kia mặt sầm lại, vì họ hiểu được sự việc trong cường độ của giọng hét.
"Có chuyện gì vậy Fany?" Taeyeon bình tĩnh lại gần nàng nấm
"Cậu mau bắt Yoona lại cho tớ, rồi đợi tớ ở phòng khách. Now." Tiffany nhấn mạnh từ cuối làm cho Taengoo không hiểu gì vẫn đi thực hiện nhiệm vụ. Taengoo mặt dù không biết gì nhưng nhìn mặt pé nai lúc này như đưa đám, cũng đóan chắc con bé làm ra chuyện động trời với Fany. Nhưng Taeyeon không hề biết chuyện động trời lại liên quan tới bé Hyun.
10' sau fany mặt hình sự xuất hiện, tay lăm lăm vũ khi (cuốn từ điển Hàn - Anh) tiếng tới trước mặt kẻ tội nhân. Chuẩn bị hành xử thì...
"Khoan đã Fany, Yoona đã làm gì? Cậu nói rõ đi rồi hãy xử, lúc đó cũng không muộn." Taeyeon ôm phía sau Fany.
"Sao cậu không hỏi con rể của cậu đó, chính cậu đã thuyết phục mình cho chúng nó qua lại, giờ thì như thế. Chồng với chả con." Tiffany ngồi phịch xuống ghế lườm Yoona một cái sắt lẻm.
"Yoona em đã làm gì vậy?"
"Dạ...dạ...em...em" Yoona lắp bắp
"Nó không dám nói đâu, để mình nói cho, Nó và appa nó là Yuri áh. Làm cái trò 2 người trong phòng họ, bé Hyun của chúng ta phát hiện và giờ đang khóc trong phòng đến nổi 2 con mắt sưng húp lên." Nói đến đây mặt Tiffany lại đỏ lên vì giận. Không kiềm được, Tiffany lấy cuốn từ điển Hàn - Anh, đánh vào người con bé móm, tôi nghiệp cho em nó bị ăn, cuốn từ điển tới tấp. Dã man, phải diễn tả như thế nào nhỉ, đánh lên đầu, lên vai, lên lưng đến nỗi cuốn từ điển sức bìa. Tiffany dù đã đánh tơi tả em móm nhưng chưa hả giận liền dẹp cuốn từ điển qua 1 bên và nghía tới mấy cuốn tạp chí dày cộm bên dưới bàn trong phòng khách. Em móm bị Fany nhà ta đè ra đánh đến nỗi nói không nên lời. Bé nai đã bị đưa vào lò thui mất rồi, mà với tốc độ cao nữa chứ.
"Tae...Tae...ap...pa...vợ...c..cư...cứu.." Taeyeon dường như nghe tiếng kêu cứu của bé nai bên dưới vài vật như là gối, nệm, dép, thảm cuộn..v..v đã cố ngăn cơn lửa kia lại.
"Fany àh, cậu bình tĩnh đi. Cậu đánh nữa thì em ấy chết mất, cậu cho tớ thêm vài phút nữa rồi hãy xử được không. Mình cần nghe lời giải thích từ em ấy." nghe tiếng từ người bên cạnh, Tiffany dừng đôi tay đang đập cái gì đó lại.
"Sao lại cần nghe giải thích chứ, em ấy làm Hyunie của chúng ta khóc đó. Mình thề ai làm Hyunie khóc sẽ giết người đó không tha mà."
"Nhưng dù sao, thì cũng coi như cho em ấy nói lời trăn trối chứ." Lúc này, móm từ từ lết xác ra khỏi đống đồ, nhận thấy Taeyeon cần một lời giải thích.
"Được rồi em sẽ nói."
----------------
"Chuyện là thế đó."
"Có gì làm bằng chứng để unnie có thể tin em." Taeyeon nói với giọng có một chút nghi ngờ.
"Đây nè, em đâu dám làm cho Hyunie khóc chứ."
"Được rồi, unnie tin em lần này nhưng đừng có lần sau nhé."
"Dạ nhất định sẽ không có lần sau."
"Taeyeon, sao cậu lại tha cho em ấy dễ như vậy được."
"Fany àh, đánh thì cũng đã đánh em ấy rồi. Việc trước mắt là làm cho Hyunie đừng nữa. mà cậu cũng bíêt trong nhà chỉ có móm là có thể làm cho Hyunie nín khóc thôi mà. Không lẽ cậu múôn để cho bé Hyunie khóc hoài sao." Taeyeon bẹo má nàng nấm.
"Cậu thật là.." Fany không nói gì tiếp theo mà bỏ vào phòng, Taeyeon típ gót đi theo, không quên nháy mắt với Yoona. Dường như hiểu được điều đó. Nên dù có hết sức thì Nai cũng ráng đi về phía phòng của Hyunie trong lòng bé.
Yoona pov's
Tôi lê tấm thân còn lại chút hơi thở đến trước phòng của Seohyun, tôi nhẹ gõ cửa.
"Mở cửa ra đi Hyunie, là Unnie đây."
"Unnie ra ngoài đi, em không muốn gặp unnie đâu." Tôi nghe tiếng em nức nở bên trong.
"Có thật em không muốn gặp unnie không. Thật tôi nghiệp cho mình. Cố chịu bị đánh cho tơi tả để có thể qua thăm. Vậy mà bị người ta đuổi đi." Tôi nói với giọng giận hờn, không ngờ nó lại có tác dụng
"Unnie vào đi."
"Hyunie àh, sao em lại khóc chứ?" Tôi thấy em đang nằm trên giường úp mặt vào gối, tôi đi vào, bấm nút cửa rồi đi đến gần và ngồi xuống bên cạnh.
"Unnie coi lại mình ấy, sao lại hỏi em." Em chỉ thút thít, giọng rất nhẹ
"Rõ ràng là unnie đâu có làm gì đâu."
"Lại còn không sao, em đã thấy unnie và Yuri unnie làm việc đó." Em lập tức ngồi dậy nhìn tôi, đôi mắt ấy, đôi mắt lôi cuốn tôi nay đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Từng giọt, từng giọt nước mắt của em như là loại axit đậm đặc làm cháy tim tôi. Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy, khẽ vuốt mái tóc nâu của em. Chồm về phía trứơc để khoản cách được rút ngắn, càng nagỳ càng ngắn rồi môi của chúng tôi cũng chạm nhau. Nhẹ nhàng, mềm mại, dịu dàng, em không đẩy tôi ra, không từ chối mà chỉ nhẹ nhàng hôn tôi lại mà thôi.
"Có phải việc mà em nói là việc này không?" Tôi hỏi khi chúng tôi buông nhau ra để thở. Em chỉ nhẹ gật đầu, tôi cười trứơc điều đó.
"Sao unnie lại cười, có điều gì đáng cười chứ." Em đánh nhẹ vào người tôi, em ấy sao không biết em ấy dễ thương đến như thế ư.
"Em không biết là những chuyện ấy thì, Yuri unnie chỉ làm với Sica unnie thôi sao. Và unnie chỉ làm điều đó với 1 người mà thôi." Tôi nhìn thẳng vào mắt em, tôi thấy mặt em đang đó lên, chúng tôi khóa ánh mắt lại với nhau, dường như sự chú ý đó lại chuyển qua đôi môi của em thì phải. Thu hẹp khoản cách của chúng tôi lại, đến mức tôi có thể cảm nhận được từng hơi thờ, từng nhịp tim của em ấy. Môi chúng tôi gần như chạm nhau thì...
"vậy unnie giải thích cho em biết, unnie và Yuri unnie đã làm gì không."
*Flash back*
"Unnie phải giúp em, chỉ 1 lần thôi mà." Tôi đang nhờ Yuri thử cái áo khoác Spao vừa mua cùng với cái nhẫn đôi vì Yuri có cái body giống Seohyun nhất.
"Không được, Sica mà biết thì unnie sẽ tiêu đó." Unnie ấy sợ Sica unnie không đeo nhẫn của unnie ấy nên giận. Nhờ năn nỉ gãy lưỡi và dùng mặt cún con nên unnie ấy mới nhận lời đó. Nhưng khổ nổi unnie ấy mặt vào rồi thì không chịu cởi ra vì bảo nó đẹp, còn bắt tôi tặng cho unnie ấy nữa chứ.
"Unnie cởi ra đi, cởi ra đi mà. Đừng mặc nó nữa. Nhanh lên." Tôi giành cái áo với Yuri unnie, nhưng chị ấy cứ lắm lắm cái áo không chịu cởi nên tôi vật unnie ấy ra giường để lột cái áo. Bổng cái cửa mở tung, Seohyun đứng trước mặt tôi với đôi mắt ngấn nước.
*End Flash Back*
"Chuyện là thế đó, chỉ vì unnie muốn bíêt liệu em có mặt vừa hay không nên đã nhờ Yuri unnie giúp. Chỉ tại em không nghe hết thôi." Tôi trề môi, rồi móc trong túi cái hộp nhỏ, trong đó là cái đôi nhẫn mà tôi đã mua. Tôi đeo lên cho em rồi em cũng làm điều tương tự.
"Mai mốt có mua gì cho em thì unnie cứ đưa em thử là được rồi, đừng đưa cho các unnie khác nữa nhé." Omo Maknae của chúng ta đang trề môi kìa, cute thật
"Vì em là của unnie rồi, thì có mua gì unnie cũng đưa em hết." Tôi lấy tay vừa vuốt mũi em.
"Ai là của unnie chứ." Lại còn giả bộ quay đi nữa chứ, unnie thứa biết em đang đỏ mặt đấy.
"vậy để unnie bíên em thành của unnie." Quay lưng lại tôi hôi lên đôi môi của gương mặt đang đỏ kia...
---------------------
Bonus: Yulsic's room
Yuri đang bíêt mình sẽ đối đầu với tòa án, mà không có bất kỳ chứng cứ ngoại phạm nào. Yuri cũng biết cẩu đầu đao đang chờ mình. Khi vừa bước vào phòng, Yuri đã phải choáng trước không khí lạnh lẽo, âm u, sát khí đằng đằng.
"Kwon Yuri, cậu cho tôi biết, cậu đã làm gì với Yoona hả. Àh không đừng nói gì hết. Tôi biết hết rồi. MẤY NGƯỜI NÓI YÊU TÔI VẬY THÔI, CHỨ MẤY NGƯỜI CÓ ĐỂ Ý GÌ ĐẾN TÔI, MẤY NGƯỜI LÀ ĐỒ TỆ BẠC, MẤY NGƯỜI LÀ ĐỒ HÁO SẮC, ĐỒ LĂNG NHĂNG..." Sica vừa chửi vừa lấy đồ chọi Yuri, Yuri chỉ biết nai lưng mình ra đở.
"TÔI KHÔNG MUỐN GẶP MẤY NGƯỜI NỮA, MẤY NGƯỜI CÓ NGƯỜI KHÁC RỒI, MẤY NGƯỜI RA KHỎI ĐÂY ĐI." Sica hét lớn, không quan tâm Yuri tơi tả nhưng thế nào Sica vẫn đá Yuri ra khỏi phòng. Số Yuri hôm đó cũng quá đen, sau khi tơi tả về phòng ngủ thì thấy phòng mình bị khóa không những phòng mình bị khóa mà mấy phòng khác cũng vậy. Yuri đành lết xác ra phòng khách, ngủ trên ghế sofa. Tối hôm đó, trời lạnh hơn ngày thường, nhưng có 1 người nào đó dù giận lắm nhưng vẫn lén ra khỏi phòng mình, không quên mang theo một cái mềm đắp cho người ta đã vậy còn hôn trộm nữa chứ. Chiến tranh đã qua, mong là hòa bình sẽ tới.
----------------
Couple ring 2
Yuri pov's
Sau cái đêm bị cho ngủ ngoài sofa, Sica vẫn chưa chịu nói chiện với tôi, có vẻ cậu ấy giận thật rồi. Nhưng đó chỉ là Yoong thôi mà, đâu phải ai xa lạ, chắc tối nay tôi phải năn nỉ cậu ấy quá. Tôi thật sự rất nhớ cậu ấy. Hai tuần nay cậu ấy có cho tôi đến gần đâu, tôi muốn ôm cậu ấy vào lòng, hôn lên môi cậu ấy.
"Yul, Yul làm gì mà đơ ra thế." Tiếng Tae lùn làm tôi bừng tỉnh, giờ chúng tôi đang ở phòng chờ chuẩn bị, hôm nay chúng tôi có buổi ký tặng Spao. Giờ tôi nhận thấy trong phòng chỉ còn Sica và tôi, không biết những người khác đi đâu rồi nhỉ. Thôi kệ tôi thấy giờ là lúc để tôi có thể nói chiện với cậu ấy. Không suy nghĩ nhiều tôi đi lại gần chỗ cậu ấy đang ngồi. Càng lại gần tôi càng đi nhẹ nhàng hơn vì công chúa của tôi đang ngủ. Bạn biết rồi đấy, nếu có ai đó làm Sica baby thức dậy thì...người đó chết chắc. Tôi nghĩ mình chưa muốn chết, tôi chết để vợ con lại ai lo (nhất là vợ ) Sica baby của tôi ngủ dễ thương thiệt. Tôi nhẹ lượt tay trên khuôn mặt xinh xắn ấy, chợt rụt tay lại khi cậu ấy nhút nhích. Cậu lại 1 lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu, một lần nữa tôi vuốt mũi cậu ấy xuống tới môi, dừng lại đôi môi ây. Cuối thấp xuống nữa, khẽ chạm vào đôi môi ấy, đôi môi mềm mại mà tôi đã nhớ 2 tuần nay. Nhận được có 1 đôi tay đang quàng qua cổ tôi, tôi chợt giật mình tính đứng thẳng dậy nhưng đôi tay đó lại kéo tôi xuốn gần hơn nữa, tôi cảm nhận được lưỡi của cậu ấy trượt qua môi mình, trượt một cách nhẹ nhàng, quấn lấy lưỡi tôi. Một nụ hôn dài chất chứa sự chờ đợi, nhớ nhung, đam mê, cái hương vị cherry wen thuộc.
"Cậu có bíêt là cậu lâu thông lắm hok Seobang." Cậu ấy nói khi chúng tôi dứt ra để thở lấy hơi.
"Mình cứ tưởng cậu đã giận mình và cấm cửa mình luôn chứ."
"Ngốc àh, mình chờ cậu xin lỗi mình đó. Cậu toàn để mình chờ lâu không àh." Cậu ấy bĩu môi thật dễ thương.
"Vậy mình sẽ không để cậu chờ nữa đâu." Tôi lập tức tiến lại đôi môi của cậu ấy. Nhưng chợt tôi nhớ ra điều gì đó, tôi đứng bật dậy, cậu ấy nhìn tôi với con mắt ngỡ ngàng.
"Cậu sao vậy?" Cậu ấy đứng dậy hỏi tôi, còn tôi thì quay mặt đi chỗ khác.
"Không phải hôm quay cho Star King, cậu rất vui sao, còn ngồi lên đùi của Tiffany nữa." Tôi cảm thấy giận lắm,, vì tôi lúc đó tôi đang ngồi kế bên cậu ấy, vậy mà thay vì lên đùi tôi ngồi thì cậu ấy lại ngồi vào chỗ của Tiffany.
"Seobang àh, có phải cậu đang ghen không?" Cậu ấy quay tôi lại
"Phải... mình đang ghen..." Tôi hét lên nhưng bị ngắt bởi đôi môi của cậu ấy. Tôi luôn bị mê hoặc bởi đôi môi ấy.
"Sao cậu lại ghen chỉ vì điều nhỏ nhặt như thế, mình cũng hay ngồi lên đùi của những người khác mà."
"Nhưng mình không muốn mình...chỉ muốn..." Mặt tôi dường như đỏ lên.
"Cậu muốn sao?" Cậu ấy tiến lại gần tôi, đẩy tôi xuống ghế, ngồi lên đùi tôi. Chồm tới thì thầm vào tai tôi, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của cậu ấy nơi vành tai của mình.
"Có phải cậu chỉ muốn tớ làm thế này với cậu chứ gì." Câu nói của cậu ấy thật nóng bỏng, làm tôi không thể trả lời được gì mà chỉ gật đầu mà thôi, nhưng có một số hình ảnh trượt qua đầu tôi.
"Baby àh mình còn muốn thế này nữa." Tôi hôn lên môi cậu ấy, một nụ hôn dài, đủ để tôi khám phá từng khoản trống trong miệng cậu ấy, lưỡi tôi cứ như đang chơi trò Judo với lưỡi cậu ấy vậy. có thể nói môi cậu ấy luôn ngọt ngào của mùi vị cherry. Tôi dần chuyển sự chú ý tới cổ cậu ấy, nó trắng, thu hút tôi. Mút nhẹ lên cuốn họng cậu ấy, làm cậu ấy rên rỉ không ngừng.
"Uhm..Yu..ri...àh.." Phải rồi gọi tên mình đi, cậu biết nó có thể kích thích mà. Tôi hôn những đường dài từ cuốn họng xuống cổ, vai, tay thì từ mép áo len sâu vào trong, cẩn thận mở từng nút áo, từng cái một. Tôi mở tới đâu xoa từng da thịt tới đó, mềm mại.
"Yuri, Sica àh, sắp tới lượt chúng ta rồi." Giọng của Taeyeon làm chúng tôi giật mình. Tôi nhanh chóng đứng dậy, đỡ Sica ra khỏi người mình chỉnh quần áo lại.
"uhm tụi mình biết rồi ra liền." Tôi hét to trả lời, chủ yếu đừng để cậu ấy vào lúc này vì Sica...các bạn biết đó. Mặt tôi không được tươi tỉnh cho lắm, bạn có thể cho rằng nhìn có nét giận đó. Tôi quay người để bước ra ngoài nhưng Sica nắm lấy tay tôi quay lại, hôn lên má tôi, thì thầm vào tai.
"Seobang àh, trong cậu kìa dễ thương lắm, tối nay Sooyoung bảo là sẽ đổi phòng đó, cậu biết nên làm gì mà phải không." Cậu ấy kết thúc câu nói rồi bỏ đi, để lại tôi có hơi đơ và bất ngờ. Nhưng tôi chợt tỉnh và hiểu những gì đã xảy ra. Nhanh chóng đuổi theo nàng công chúa của mình, tôi lặng lẽ đi đến đứng kế bên cạnh cậu ấy vì chúng tôi là người ra cuối. Đang chụp hình thì tôi cảm nhận được có 1 cánh tay đang quàng qua tay của mình. Nó làm cho tôi quên hết mấy cái bực bội do Tae lùn phá hỏng. Cả ngày hôm nay dường như cảm thấy được, mặt trời đang chíu thẳng vào tôi. Sau khi chúng tôi ăn cơm xong, Tae lùn thì đang bàn việc mua cái gì đó cho Tiffany, trong bếp Hyoyeon đang rửa chén, còn đồng chí Sooyoung thì đang ăn, tôi, Yoona, Sunny và Seohyun đang coi TV và Sica đang ở trong phòng. Tới khoản 11h thì Yoona và Seohyun kéo nhau vào phòng tôi ngủ (haizz bé Seohyun còn nhìn tôi 1 cách e ngại nữa chứ, con bé đã thành con dâu của tôi rồi), sau đó thì Sooyoung kéo theo Hyoyeon về phòng, lát đát chỉ còn tôi và Tae lùn.
"Nè Yul, tối nay cậu ngủ ở đâu thế." Cậu ấy hỏi tôi
"Yoona bảo Seohyun sẽ ngủ chung phòng với con bé, cậu cũng thấy lúc nãy Sooyoung cũng kéo Hyoyeon về phòng rồi, mình sẽ ngủ với Fany hoặc Sica thôi." Tôi nhấn mạnh từ Fany để chọc tên lùn.
"Cái gì, ai cho cậu ngủ với Fany, cậu có biết Fany..." Cậu ấy giận và hét toáng lên.
"ngủ với cậu chứ gì, nhìn mặt cậu kìa Tae lùn. Mình biết tẩy hết rồi nhá, mình đương nhiên sẽ ngủ với vợ mình rồi kakaka." Tôi cười lớn rồi bước đến phòng công chúa, để lại bạn Mung Tae đang tức lên. Đứng trước cửa phòng, tôi nhẹ nhàng mở cửa và bước vào, căn phòng tối om, tôi thầm nghĩ chắc cậu ấy mệt quá và đi ngủ rồi nên tiến về phía giường cửa Sooyoung, chuẩn bị leo lên thì.
"cậu định ngủ trên giường của shikshin àh, cậu ấy sẽ nổi giận nếu cậu ngủ trên đó đấy." Tôi nhận được 1 cái ôm từ phía sau của Sica, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của cậu ấy phả lên lưng mình.
"cậu có biết là mình chờ cậu lâu rồi không?" cậu ấy tiếp tục rồi quay người tôi lại, đè tôi ngôi xuống giường rồi ngồi lên tôi.
"Mình xin lỗi mình phải chờ mọi người vào phòng rồi mới vô dc."
"Tại sao cậu phải chớ chứ, mọi người ai cũng về phòng nấy rồi, cậu là seobang của mình, vào phòng mình thì có gì sai chứ." Cậu ấy tiến lại gần tôi, khiến tôi nằm xuống giường.
"Chỉ là mình muốn đem cái này cho cậu." Tôi lôi trong túi cái hộp nhỏ.
"là gì vậy?"
"Cậu mở ra đi rồi biết." Cậu nhẹ nhàng mở nó ra, ánh mắt có 1 chút ngạc nhiên.
"Cái này là mình nhờ Yoona mua giùm. Có chút giống với đôi nhẫn của con bé. Nhưng cái này là của mình là tình yêu mình dành cho cậu, chỉ mình cậu thôi." Tôi lấy nhẫn đeo vào cho cậu ấy và tôi.
Cậu ấy không để tôi nói tiếp mà đã dùng môi của cậu ấy chặn tôi lại, hôn lên nó, dùng lưỡi cậu ấy thách thức và cắn nhẹ vào môi dưới của tôi. Tôi trỡ người để cậu ấy bên dưới còn tôi thì lên trên người cậu ấy.
"Cậu bíêt hậu quả khi cắn của môi dưới của mình là gì mà phải không?"
"Thì đã sao, mình đang chờ hình phạt của cậu đây." Câu nói được kết thúc bởi một nụ cười quyến rũ, chính nó đã quyến rũ tôi. Tôi hôn đôi môi đang nở nụ cười ấy, lại là mùi cherry quen thuộc. lưới tôi và cậu ấy lại tiếp tục quấn lấy nhau, khám phá nhiều hơn bên trong miệng cậu ấy. Tôi trượt 1 đường dài từ cổ xuống vai, 1 đường dài ẩm ướt, lần này tôi không nhẹ nhàng cởi từng nút áo cảu cậu ấy nữa, công việc đó quá lâu, tôi thích làm công việc của mình hay làm hơn đó là giựt phăng nó ra, để lộ thân hình được gọi là hot nhất SNSD với cái bra màu trắng quyến rũ. Tôi miết môi lên da thịt cậu ấy, nhẹ nhàng để lại những nơi đi qua bằng những dấu ấn yêu thương, nhẹ nhàng luồn tay ra sau để cởi tấm bra của cậu ấy. Cậu ấy không ngừng rên rỉ, những tiếng rên rỉ nhỏ nhưng đủ làm tôi phấn khích, tay cậu ấy giải quyết cái áo tôi 1 cách gọn gẽ. Tôi lướt nhẹ từng centimet da thịt ấy, hôn lên từng chỗ một. Giờ cậu ấy đang làm việc với cái quần short của tôi, 1 cách nhẹ nhàng để có thể làm được điều đó, giờ tới lượt tôi với cái quần sport của cậu ấy, sau khi đã cởi được cái khóa, tôi dùng chân để đạp quần cậu ấy xuống, tay thì trượt xúông từ eo đến đùi, nó cứ thế chạy liên tục, miết từng chút một. Tiếng rên rỉ của cậu ấy càng lớn hơn khi tôi đưa tay vào "chổ ấy"...
Chúng tôi dường như mệt mỏi sau khi đã họat động mạnh đó. Cơn bùn ngủ bắt đầu kéo tới, khi Sica đang nằm ngủ 1 cách ngon lành trong vòng tay của tôi. Chuẩn bị ngủ tôi sực nhớ ra 1 việc, tôi nhanh chóng kiếm cái điện thoại, sau khi làm xong nó. Tôi bắt đầu chìm trong giấc ngủ. Tôi mong mình có thể có giấc mơ được ở cùng Sica mãi mãi và nó sẽ thành hiện thật.
-----------------------------------
Bonus: (chắc mọi người thắc mắc việc Yuri làm gì thì đây...)
"Tae...Tae...àh..." Tiếng Fany rên rỉ không ngừng khi họ đang make out.
Phải rồi cứ vậy đi Fany, nhưng mình muốn nhiều hơn nữa. Nó luôn làm tôi không thể kiềm chế lượng hoocmôn trong người. Đã lâu lắm rồi tôi mới làm những việc năng nhọc này với Fany. Tôi thề rằng sẽ giết ai phá hỏng phút giây này. Đó là những gì trong suy nghĩ của Taeyeon
[If You wanna be my lover, you got get my friend] (Bài Wanna be khúc của Tiff hát trong Kiss the radio)
Tiếng điện thoại của cô đổ dồn dập, cô cố lờ nó đi. Nhưng nó cứ đổ suốt, bực mình hơn là cô không bíêt đã quăng điên thoại ở đâu. Sau một hồi tìm được, tắt nó, chuẩn bị quay lại với công việc của mình thì, cô thấy Tiffany đã ngủ rồi. Có thể cô ấy đã quá mệt, nhưng Tae có thể đã xong nếu như không có tên phá đám đó. Taeyeon nhìn vào tên người gọi, KWON YURI cái tên đã được đưa vào sổ đen cần giải quyết gấp vào ngày mai. Côi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hôn lên trán Fany chút cô ấy ngủ ngon rồi nhẹ nhàng nằm bên cạnh, vòng tay qua người để ôm lấy cô ấy, cho đến lúc chìm trong giấc ngủ. Một cuộc chiến đã kết thúc nhưng liệu nó có kéo theo 1 cuộc chiến khác không.
----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com