Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

III

🖇*ੈ✩‧₊˚♡

7.

"Hưởng ơi!"

Sáng hôm sau Du Thái đúng giờ đúng giấc dừng xe trước nhà Minh Hưởng, vì tối hôm qua em nhắn tin bảo anh đến cứ ở ngoài gọi em sẽ chạy ra ngay, hàng xóm quanh nhà em cũng dậy sớm lắm nên anh không cần sợ phiền. Nên sáu giờ mười lăm không chênh một giây nào Du Thái đã ở ngay nhà em gọi Hưởng ơi Hưởng à.

"Em đây!"

Minh Hưởng ló đầu ra khỏi cửa vẩy vẩy tay chào anh, hình như giày còn chưa mang xong nên cứ vấp lên vấp xuống.

"Từ từ thôi, vội gì mà vội."

Em lon ton chạy ra, nhét vào túi bên hông ba-lô anh một chai sữa.

"Cho anh đó. Đi ăn sáng thôi, em bao!"

"Rồi, lên xe."

Du Thái thấy Minh Hưởng đúng là không kén ăn thật, em bảo anh chọn món nào cũng được nên Du Thái đưa em đến quán phở gần trường học, trước khi vào còn nán lại hỏi em có muốn ăn ở đây hay ăn cái gì khác.

"Anh thích ăn là được rồi, em cái gì cũng thích ăn hết á!"

"Dễ nuôi nhỉ?"

Còn biết cách ăn nói lắm cơ.

Minh Hưởng đứng ở quầy bán gọi hai tô phở xong quay vào thấy Du Thái đang rút giấy tỉ mẫn lau bàn, bàn ở quán ăn bình dân thì không thể sạch hoàn toàn được nhưng thấy anh cứ hì hục lau đi lau lại Minh Hưởng vẫn cứ thấy vui vui. Nhìn Du Thái bình thường tưởng đâu hung hăng lắm, không ngờ anh hiền cực kì, còn biết cách chăm nom người khác.

"Nào, đừng lau nữa, sáng bóng rồi."

"Ờ, sợ em không thích thôi."

Du Thái với tay bật cái quạt trên tường, còn dành phần lau đũa cho em. Minh Hưởng ăn khỏe lắm, tô em ăn còn nhiều hơn cả Du Thái, nhoáng cái đã ăn gần hết.

"Nhìn nhỏ con mà ăn khỏe ghê ha."

"Buổi sáng em ăn nhiều lắm đó."

Tự dưng Du Thái tò mò bánh với sữa hôm trước mình đưa em ăn xong thì có xuống căn tin mua thêm gì ăn không, vì nếu ăn nhiêu đấy thì không nhằm nhò gì so với tô phở nhiều bánh nhiều nước này của em. Nếu biết buổi sáng em hay đói thì... anh đã mua nhiều thêm rồi.

Du Thái cúi đầu ăn hết phần của mình, phở ở đây công nhận ngon thật, nhiều thịt bò với nước lèo vừa ngọt vừa thanh, chắc là Minh Hưởng cũng thấy ngon.

"Nhóc thấy ngon kh–"

Vừa mở miệng ra nói với Minh Hưởng chưa hết câu thì tô phở còn lại một ít của người trước mặt bị mấy tờ giấy đã vo tròn lại ném vào. Em cũng giật mình người lên nhìn, hai đứa đang ngơ ngác thì bàn bên cạnh đã "chưa đánh mà khai":

"Ôi xin lỗi đằng ấy nhá, tụi tui định vứt vô cái sọt rác mà lỡ tay."

Du Thái vừa nhìn đã biết là lũ choai choai ở trường cấp ba bên cạnh, bọn này chuyên tìm anh gây sự, đã túm cổ vài lần nhưng không hiểu vì ngứa mắt Du Thái quá hay thế nào mà vẫn gây sự đến tận bây giờ. Giấy rơi vào tô phở của Minh Hưởng cho dù chỉ còn một tí thôi Du Thái cũng thấy bực mình, cả cái điệu cười ngả ngớn của tụi nó vì biết em hiền lành nên dễ trêu vào, nếu không vì không muốn gây gỗ trước mặt Minh Hưởng thì Du Thái nó thể nắm cổ cả ba đứa ra ngoài đường rồi.

"Tụi bây thích nói cái gì thì tới tìm tao! Đừng có gây chuyện ở chỗ người ta buôn bán, mấy thằng chó."

"Ê cái gì mà nóng? Muốn đánh thì đánh luôn đi này, mày mà cũng biết nể chỗ người ta buôn bán nữa hả?"

Minh Hưởng thấy tình hình không ổn lắm, em chẳng muốn dây dưa với mấy người này nên kéo Du Thái đi ngay.

"Mấy anh nói tiếng người giùm cái, đánh đấm cái quái gì! Đi học thôi anh Thái."

Em trả tiền cho chú chủ quán, còn không quên thầm thì mấy câu "anh cứ mặc kệ họ" với Du Thái.

"Tao có đánh nhau thật đâu mà em lo, người gì hiền lành thế không biết."

"Em dữ lắm đấy nhé! Chỉ tại em không muốn dây vào mấy người như thế thôi, ra đường kiếm chuyện đánh nhau thì hay ho gì đâu."

"Tao đây cũng là "người như thế" nhỉ?"

"Không phải đâu, anh khác chứ."

Ban đầu Minh Hưởng có hơi đề phòng anh thật, vì ấn tượng lần nói chuyện đầu tiên có hơi không mấy đàng hoàng mà không muốn tin tưởng anh ngay. Nhưng càng về sau Minh Hưởng càng thấy anh không giống mấy người chỉ biết ra đường khiêu khích đánh nhau như thế, anh có cách tinh ý riêng của anh, cũng có cách để quan tâm người khác dù đôi khi chả giống ai.

Vào đến trường còn nói với em chiều sẽ đưa em đi lấy xe, dặn em nhớ đợi anh. Minh Hưởng cũng ngoan ngoãn đứng đợi ở nhà xe, nhưng tan trường lâu lắm rồi mới thấy bóng dáng anh hì hục chạy đến.

"Xin-xin lỗi nha! Tao có chút chuyện..."

"Không sao đâu ạ! Cứ từ từ thôi, sao mà chạy vội dữ thế."

Du Thái sợ em đợi lâu chứ còn gì!

"Anh mới đi đâu à?"

"À, đi vệ sinh, gấp quá nhịn không được."

"..."

Minh Hưởng nhìn anh nói dối mà còn nói ra được mấy câu làm người khác im miệng luôn thế này đúng là đáng nể ghê.

"Thật ra cũng không cần làm thế đâu."

"Hửm?"

"Em biết anh bị thầy giám thị gọi đi rồi, nên em chỉ muốn nói anh không cần phải làm như thế."

Cuối giờ Minh Hưởng có đi ngang qua phòng giám thị, đã nghe anh bị khiển trách vì trốn tiết học đầu tiên, còn leo tường vào trường người ta, mặc dù cũng đã có vài lần Minh Hưởng thấy tên anh trong mục "bỏ tiết" (em còn nghĩ người này bị khùng rồi), nhưng mà Minh Hưởng thông minh như thế, em thừa đoán ra được chuyện gì.

"Em biết rồi hả?"

"Ừa, em đi ngang qua thôi."

"...tao chỉ cảnh cáo thôi, không có đánh nhau đâu à, nhìn tụi nó là biết muốn bắt nạt em."

"Em lớn xác thế này mà cũng sợ bị bắt nạt á?"

Em biết Du Thái không đánh nhau rồi, không bị xây xát gì cả, mà nếu đánh nhau thì thầy Huy không có cho về sớm thế này đâu.

"Nhóc hiền khô, người ta bắt nạt thì phải biết đánh trả nghe chưa?"

"Thế, em đi mách tội với anh được không?"

Minh Hưởng leo lên yên sau, nhoài người tới đùa với anh.

"Ờ, được."

Em chỉ nói đùa mà thôi, nhưng Du Thái trả lời lại chân thành lắm, không biết vì anh nghĩ em nói thật hay dù có thế nào thì anh cũng đồng ý? Bất luận thế nào, thì từ "được" bâng quơ của anh cũng làm lồng ngực Minh Hưởng ấm nóng.

Chắc là vì, em luôn phải làm kẻ mạnh, trong mắt mọi người em vừa cao lớn vừa giỏi giang, nên em chính là kẻ mạnh luôn luôn kiên định, có thể chắn trước mọi nguy nan, thế mà giờ lại có một Du Thái sợ em bị bắt nạt, sợ người khác làm điều không hay với em.

Trái tim thiếu niên đều non nớt như nhau, đôi khi sẽ không suy xét đúng sai, chỉ bảo vệ cho thứ mình muốn bảo vệ, cũng sẽ đập lên rộn ràng vì một câu nói nhẹ tênh.

8.

Vốn là đang vui như nở hoa trong lòng, thì Minh Hưởng lại nhận được tin dữ: con xe yêu quý của em "vô phương cứu chữa" rồi.

"Là...không sửa được nữa ạ?"

"Xe đã cũ quá rồi, sửa nhưng không ổn lắm, đề máy lên đi một lúc có thể sẽ chết máy tiếp, đến lúc đấy thì không sửa được nữa đâu con."

Minh Hưởng rầu rĩ nhìn chiếc cub truyền qua mấy đời chủ của mình, em nghĩ về nhà bố mẹ sẽ rầy em dữ lắm đây.

"Vâng, cháu cảm ơn chú ạ."

Chú thợ cũng không lấy nhiều tiền của học sinh làm gì, dù gắng lắm nhưng xe đã cũ, đã "đến tuổi" thì sửa cũng không thể nào được như mới, Minh Hưởng biết thế nhưng vẫn hơi buồn.

"Tao đi về chung với em."

Du Thái đợi Minh Hưởng nổ máy xe rồi đi cùng em về nhà, anh lo đến trường hợp xe đang đi giữa đường lại hỏng thì Minh Hưởng phải một mình dắt bộ về mất.

Mà "một lúc" của chú thì cũng là hỏng ở ngay trước nhà em, sửa xe hữu hiệu thật đấy, Minh Hưởng gạt chân chống xe mà thở dài thườn thượt.

"Bố mẹ mắng em mất..."

"Không mắng nhóc đâu, đừng có lo vớ vẩn nữa. Mai tao sang đèo đi học tiếp chịu không?"

Không chịu cũng phải chịu thôi, Minh Hưởng chắc chắn không có cái xe mới nào ngay trong ngày mai, và phải chen xe bus ngay giờ người ta đi làm, đi học, bây giờ lại có Du Thái ngỏ ý đưa đi thì em mừng quýnh lên ấy chứ (dù sao em cũng thích như thế mà).

9.

Minh Hưởng nhìn thì chững chạc như thế, nhưng trẻ con phải biết, sáng hôm sau mặt mày ủ dột lên xe đi học, mà chỉ cần được cho mấy viên kẹo sữa là lại vui vẻ như thường. Du Thái không thích nhai kẹo, hôm nay có mang thì cũng là cố tình cả đấy.

Anh còn muốn rủ em đi chơi nữa, nhưng kịch bản không giống như anh nghĩ ấy.

"Minh Hưởng, ngày mai nhóc có muốn đi đâu không?"

Hôm thứ bảy Du Thái đèo em về đến nhà thì hào hứng lắm, vì ngày mai là chủ nhật, có thể có cơ hội đi chơi đây đó.

"Chủ nhật em hay đến thư viện anh ạ."

"À thế à..."

Khổ lắm, Du Thái có bao giờ đặt chân đến thư viện làm gì đâu, từ trước đến nay nổi tiếng là đứa học hành qua loa, ngồi trên lớp thì có nghe giảng, nắm kiến thức cơ bản nhưng chẳng đời nào chịu về nhà học cả, bao nhiêu kiến thức cũng bay mất thôi, thế nên thi cử vẫn đội sổ như thường.

Giáo viên chủ nhiệm còn để anh ngồi hẳn với Anh Hạo học đứng top trong khối đấy nhưng chẳng nhằm nhò gì, điểm của Du Thái vẫn lè tè, thậm chí còn thành "anh em chí cốt" với Anh Hạo rủ nhau ra sau trường hái trộm xoài.

Nhưng giờ khác rồi, người Du Thái mê mẩn cũng học cực kì giỏi, đi học chắc chắn rất quan trọng với em, thế có nên rủ em đi chơi thay vì đi học không?

"Sao thế anh Thái?"

"À, à thì, sáng mai tao đi cùng với, ok không?"

"Anh cũng muốn đi nữa ạ? Anh chắc không thế, sẽ chán lắm đấy."

Với em thì Du Thái là người náo nhiệt, ngồi trong thư viện mấy tiếng phải đi nhẹ nói khẽ, chắc anh sẽ không thích đâu, vậy mà hôm nay đòi đi cùng em.

"Chắc chứ sao không! Thế nhé, mai tao sang đón."

Quả thật, Du Thái có đi cũng chẳng học chữ nào, nhưng vẫn ngồi yên lặng, hai người không ai làm phiền đến ai cả.

Còn làm gì đấy mà cứ che che chắn chắn không cho em thấy nữa.

"Làm gì đấy?" - Minh Hưởng thì thầm nói chuyện với anh.

"Không nói em biết đâu, lo học đi."

"..."

Bảo không cho em biết, nhưng Minh Hưởng lại vô tình biết mất rồi. Du Thái đã dấu đi, nhưng ba-lô vẫn đang mở lại rơi ra bức tranh chì vừa phác thảo xong, vừa nhìn đã nhận ra ngay, là Minh Hưởng.

Em ngẩn ngơ nhìn bức tranh đến tận khi Du Thái đi ra.

"Em không có cố tình xem lén đâu..."

"...em xem đi."

Du Thái nhìn em ấp úng đành thở dài, thôi thì, vẽ người ta mà chả nhẽ lại diếm luôn không cho người ta xem?

"Anh vẽ đẹp thế? Đẹp cực kì luôn, vừa nhìn đã biết em ngay."

"Rốt cuộc là khen ai thế nhóc?"

"Khen anh mà..."

Minh Hưởng giữ khư khư tờ giấy a5 ngắm tới ngắm lui, Du Thái cũng để em ngắm, trong lòng có xíu xiu ngại ngùng.

"Không cười tao à?"

"Sao phải cười anh cơ?"

"Thì, trông tao thế này mà lại thích vẽ vời..."

"Ai bảo là đáng cười thế? Để em đánh người đó nha!?"

Em cứ làm như mình hung dữ lắm, Du Thái biết thừa em chỉ nói đùa thế thôi.

"Giờ em không tìm thấy tụi nó đâu mà đánh"

Người biết Du Thái thích vẽ cũng chỉ có người trong nhà, bố mẹ anh không cấm cản, nhưng cấp hai có đứa dám xé tranh của Du Thái, còn cười cợt làm anh tức điên lên. Kết quả đương nhiên vẫn là nắm cổ áo nó nện xuống đất.

Từ đấy cũng lười kể cho ai hay về mình.

"Anh ơi, anh có định tô màu không?"

Em không hỏi thêm gì về việc anh vẽ, về những đoạn kí ức không vui, em chỉ sáng rỡ đôi mắt muốn biết anh sẽ tô màu cho bức tranh vẽ về em chứ?

"Có, tô màu rồi tặng cho nhóc."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com