Chương 6: Rối (tt)
Baekje, 2 tháng sau khi thua trận ở Nam Bu Yeo.
.
.
.
Tại vườn thượng uyển của Cheol Dam Gung, Dong Dong và Bobby đang ngồi chơi cờ. Nét mặt của hai người phảng phất đâu đó một nỗi niềm thầm kín. Từ ngày Chan Woo đi đến Silla, hoàng cung ở Baekje như mất đi mùa xuân vậy.
- Hyung, đệ lại nhớ Chan Woo rồi. Không biết thằng bé ở bên đó ổn không? - Dong Dong sầu thảm lên tiếng.
- Hyung cũng nhớ Chan Woo.
Sau lời bộc bạch thì cả không gian lại chìm vào tĩnh lặng. Chan Woo vốn là đứa trẻ ồn ào hiếu động nên nơi nào có Chan Woo thì nơi đó thật sự rộn ràng tiếng cười. Hoàng cung vốn dĩ là nơi tôn nghiêm và đầy quy tắc chính vì vậy mà sắc mặt ai cũng luôn lo lắng sợ sệt liệu mình có phạm lỗi nào không. Con trẻ dù sinh ra trong hoàng tộc cũng bắt buộc phải thể hiện sự uy nghiêm của bản thân mình với những kẻ thấp hèn hơn. Điều đó khiến ai cũng cứng nhắc một màu. Chỉ có Chan Woo lại khác. Có lẽ về cơ bản Chan Woo đã không được chọn làm người kế vị, cuộc chiến quyền lực không đặt lên vai nên cái gọi là sự uy nghi chưa từng đặt lên vai thằng bé, và có thể là vì hoàng hậu nuôi Chan Woo như đứa trẻ nhà quý tộc chứ không phải nuôi theo cách để trở thành đế vương. Vì vậy trong hoàng cung, Chan Woo sống thoải mái mà không bị gò bó, tươi vui không lo nghĩ về cuộc sống, tự do tự tại luôn vui vẻ yêu đời. Chan Woo như là niềm vui của gia đình hoàng tộc. Mỗi khi nhìn thấy cậu, mọi người đều vui lây theo những trò đùa hiểu động trẻ con của cậu.
- Dong Hyuk à, tháng sau phụ hoàng sẽ gửi sứ giả đàm phán về việc chuộc Chan Woo về nhưng anh không biết liệu hắn sẽ đồng ý hay không.
- Nếu vậy đệ sẽ đi.
- Không được. Quá nguy hiểm. - Ji Won gằn giọng.
- Đệ muốn đàm phán với hắn và cũng muốn xem Chan Woo có ổn không. Hyung hãy thưa với phụ hoàng. Đệ xin hyung.
- Sao những đứa em của ta muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy. - Ji Won buồn bã thốt lên.
Dong Hyuk chẳng nói gì mà chỉ nhìn Ji Won thật lâu. Bởi trong vương tộc, kẻ không được kế vị thì phải trở thành vật hi sinh, đó là quy luật rồi. Chan Woo đã hi sinh bản thân vì Ji Won, giờ đến lượt cậu mang Chan Woo trở về xem như lấy lại một chút lợi ích về cho hoàng tộc.
...
Một tháng sau...
- Đệ lên đường cẩn thận. - Ji Won tay nắm chặt tay chẳng chịu rời.
- Hyung, đệ phải lên đường nữa.
- Uh.
Nhìn Dong Hyuk cùng đoàn tùy tùng rời khỏi hoàng cung làm Ji Won đau lòng. Ji Won như nhìn thấy được viễn cảnh ngày cậu ngồi lên ngai vị kia cậu sẽ chẳng còn ai thân thích ở bên. Không có Chan Woo, không có Dong Hyuk mà chỉ còn lại mình cậu với cái nơi mà ngày xưa biết bao hoàng thân sẵn sàng bán đi lòng tự trọng cho kẻ thù để có thể ngồi vào. Ji Won bất giác rùng mình. Ngước mặt lên bầu trời trong xanh kia, cậu tự hỏi liệu ba huynh đệ sẽ tương phùng và phò trợ lẫn nhau hay không?
...
Hoàng cung Silla...
- Chan Woo, hyung có tin vui muốn nói cho em nghe nè. - Yun Hyeong mặt mày hớn hở chạy đến Nguyệt Cung sau buổi thiết triều.
- Có việc gì tốt sao hyung?
- Nhị hoàng tử của Baekje sẽ đến trong vòng 4 ngày nữa đấy.
- Thật không?
Nghe tin Dong Hyuk sẽ đến Silla Chan Woo mừng hết lớn, mặt mày rạng rỡ hẳn lên nhìn rực rỡ như bông hướng dương dưới bầu trời. Đối với Yun Hyeong, chỉ cần nhìn thấy Chan Woo cười như vậy là anh cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Suốt một tháng sau buổi tiệc rượu đó, anh lúc nào cũng luẩn quẩn bên Chan Woo. Càng ngày anh càng khẳng định bản thân đã rất thích Chan Woo lắm rồi nhưng anh vẫn chưa dám nói ra. Thằng bé có vẻ vẫn chưa hiểu được tình cảm kia của anh mà vẫn xem anh như huynh đệ nên anh muốn vun đắp tình cảm từ từ rồi sẽ tỏ tình trong thời gian không xa.
- Đệ phải đi chuẩn bị trang trí lại Nguyệt Cung mới được. Dong Dong sẽ đến ở cùng em đúng không?
- Hyung sẽ cố gắng xin phụ hoàng sắp xếp nhị hoàng tử Baekje đến nghỉ tại Nguyệt Cung cùng đệ.
- Mọi sự trông đợi ở hyung đấy. - Chan Woo nắm tay Yun Hyeong đôi mắt đầy cầu khiến.
.
.
.
...
Còn một ngày nữa Dong Hyuk sẽ đến mang theo cống phẩm đến hoàng cung Silla. Vốn dĩ hoàng đế Silla đã chọn Dong Gak Gung làm nơi nghỉ ngơi cho Dong Hyuk lưu lại Silla trong một tháng nhưng nhờ Yun Hyeong thuyết phục mà Dong Hyuk được nghỉ ngơi ở Nguyệt Cung cùng Chan Woo. Dù sao cũng là khách đến nhà nên trong hoàng cung cũng tấp nập chuẩn bị người hầu hạ và đầu bếp nấu ăn riêng cho hoàng tử của Baekje nên Nguyệt Cung tấp nập hơn hẳn. Yun Hyeong và Jin Hwan cũng thường xuyên ghé qua xem bọn nô tài chuẩn bị việc đón khách có tốt hay không rồi rời đi thiết kiến hoàng thường về vài việc chính trị. Chan Woo cũng bận bịu chuẩn bị đón hyung của mình mà quay như chong chóng từ sáng đến tối mệt bở hơi tai.
Đêm đó Chan Woo thao thức mãi chẳng thể chợp mắt nổi vì mai Dong Hyuk sẽ đến. Trong lòng có chút bồi hồi, một chút mong chờ, có chút háo hức. Cậu rời khỏi phòng dạo loanh quanh ngắm trăng sao. Bây giờ Chan Woo chỉ mong đến ngày mai thật nhanh mà thôi. Bất giác Chan Woo nhớ đến câu thơ "Cử đầu vọng minh nguyệt./Đê đầu tư cố hương" của Lý Bạch trong tập thơ Đường sứ giả nhà Đường tặng. Cái tình cảnh lúc này của cậu có khác gì ông đâu nhỉ? Một mình lạc lõng nơi xa lạ vọng nguyệt thưởng sao lòng lại hướng về quê hương. Nghĩ mà thấy chạnh lòng. Khóe mắt cậu bỗng ươn ướt, giọt nước mắt lăn dài rơi xuống lạnh ngắt. Trong không gian khuya vắng không người, Chan Woo cho phép bản thân mình yếu đuối rơi nước mắt vì nhớ nhà.
- Tại sao lại khóc?
Chan Woo giật mình vội vàng lau những giọt nước mắt vương lại trên khóe mắt.
- Ai vậy?
- Trong cung có kể bắt nạt ngươi sao? - Jun Hoe lù lù đi ra từ trong màn đêm, lạnh lẽo như chính con người hắn ta.
Chan Woo có chút sững người rồi lấy lại bình tĩnh.
- Không có gì cả.
- Ngày mai chả phải anh trai ngươi đến đây sao. Sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi?
- Tôi không ngủ được.
- Nhớ nhà sao?
- Không...
- Vậy sao lại khóc?
- Xin hoàng tử đừng hỏi nữa.
- Ngươi cần người cùng tâm sự không?
Chan Woo ngớ người nhìn Jun Hoe. Chỉ là trước giờ với Chan Woo, Jun Hoe là một người cực kỳ cực kỳ đáng sợ. Nay nhìn Jun Hoe ôn nhu nói chuyện với mình như vậy, Chan Woo cảm thấy hơi lạ lẫm. Dù sao trong hoàng cung lạnh lẽo này ngồi một mình ở ngoài đình cũng không phải là ý hay. Chan Woo nhìn gương mặt lạnh lùng kia rồi khẽ gật đầu. Cậu cũng chẳng thể dễ dàng chia sẻ chuyện của mình với người đầy gai góc như Jun Hoe, cậu chỉ biết nhìn Jun Hoe cười trừ rồi ngước mặt lên trời tiếp tục công cuộc vọng nguyệt của mình. Jun Hoe cũng không nói năng gì. Đây là lần đầu tiên anh gặp lại Chan Woo kể từ sau bữa tiệc rượu của Jin Hwan, cảm giác với Chan Woo thật mới mẻ và kỳ lạ. Anh cứ ngồi đó ngắm Chan Woo mãi không rời. Suốt đêm dài, kẻ ngắm trăng người nhìn kẻ vọng nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com