5
Hôm nay là một ngày mà cảm xúc của Kim Donghyuk cứ như cái cầu tuột.
Hết lên rồi lại tuột xuống, và bây giờ lại lên. Người Kim Donghyuk mong nhớ, người Kim Donghyuk yêu thương bây giờ đang đứng trước mặt, mỉm cười với cậu. Ánh đèn nhàn nhạt bên đường như hắt lại nụ cười của anh, không chói loá mà lại toả sáng thật dịu dàng.
Kim Donghyuk đờ đẫn ra đấy. Có lẽ yêu quá hoá mụ mị đầu óc rồi.
Song Yunhyeong đợi mãi không thấy khách vào, nhìn ra thì thấy một màn như vậy. Cánh cửa che khuất rồi, anh không thấy rõ đó là ai. Chỉ thấy Kim Donghyuk mọi ngày vẻ mặt bình tĩnh bây giờ lại có cái vẻ mặt kia. Anh vội kéo cậu vào nhà, lay lay cậu mấy cái cho tỉnh.
- Ê này, cái gì đứng ngoài đó vậy ? Đừng nói là người sao Hoả câu mất hồn cậu rồi nha ?
Yunhyeong lắc lắc Donghyuk cho đến khi cậu tỉnh, rồi quăng cậu ở đó, ra cửa coi coi cái gì mà làm Donghyuk ra như vậy.
Ánh sáng đèn đường hắt lại làm anh thấy hơi chói. Anh nheo mắt lại nhìn. Anh thấy một người cực kì đẹp trai, cao ráo lịch lãm, nhìn rất nho nhã, đằng sau là cô bạn gái của mình đang chỉ tay liên tục vào cậu ấy :
- Đây nè, em rể anh đây nè !!
____________________________________
Sau một hồi thì khách cũng được đưa vào nhà. Cô gái vào trước, theo sau là cậu trai kia. Yunhyeong lịch thiệp mời họ ngồi ở ghế trong khi Donghyuk thì trốn mất nơi nào đó, mãi mới chịu thò mặt ra. Cậu e dè ngồi ở ghế sofa, nhưng người đó ngồi ở đầu ghế sofa này thì cậu lại ngồi ở đầu ghế nọ. Cậu không dám lại gần, chỉ cầm cuốn sách đọc dở mà rúc mặt vào trong đó.
- Ơ hay nhỉ, Donghyuk à, sao mà em lạ thế ?
Bà chị đang ngồi trên ghế thấy Donghyuk có vẻ lạ thì lên tiếng hỏi. Mọi bữa chị tới, cậu luôn trưng bộ mặt "tôi không liên quan cái gì hết" hay "mấy người là ai vậy" ra, bây giờ lại ngượng ngùng ngồi ở đầu ghế bên kia cúi sát mặt vào cuốn sách. Yunhyeong thì quay qua bếp lấy tí tráng miệng rồi.
- Không có gì đâu ạ....
Donghyuk bẽn lẽn gãi đầu, cười khổ. Lần đầu tiên cô thấy phản ứng đáng yêu kinh khủng này của cậu, kinh hoàng lắp bắp :
- C..cái...cái gì..... cơ chứ....
- Ơ cuốn sách này phải hồi đó anh mua tặng em không ??
Người bên kia không biết từ bao giờ nhào qua ngồi cạnh cậu làm cậu giật thót nhảy dựng lên.
- Này, anh đi mới một năm em làm như là quên anh luôn rồi vậy hả ?
Người kia giả bộ hờn giận nắm lấy tay cậu lôi về, làm cậu hoảng loạn cực độ. Cậu cứng người để anh lôi lại, mặt mày đỏ lựng nhăn nhó khổ sở. Người đó cầm tay cậu, sờ sờ mấy cái rồi nắm thật chặt làm cậu giật bắn mình, xoa xoa rồi bảo :
- Cha cha, Dongdong à, em lại gầy ra hơn rồi đó.
Bà chị nhiều chuyện đã thấy tất cả. Cô sợ hãi ôm mặt.
- OAAAAA, THẰNG NHÓC KIA SAO CÓ THỂ QUEN ĐƯỢC DONGHYUK HẢ ?? MÀ DONGHYUK À, SAO HÔM NAY CẬU ĐÁNG YÊU CHẾT ĐƯỢC ẤYY !!
Chị ta hét ầm lên làm Yunhyeong trong bếp cầm tráng miệng chạy ào ra phòng khách. Anh thấy bạn gái mình hai mắt long lanh lóng lánh nhìn Kim Donghyuk mặt mày đỏ lè bị "em rể" mình nắm lấy tay.
Donghyuk nhìn anh, hai mắt đỏ au, mếu máo, sao cho có vẻ đáng thương hết mức.
Yunhyeong lại bị sốc tinh thần. Chưa bao giờ anh thấy Donghyuk làm cái vẻ mặt ấy với mình cả. Anh thiếu điều muốn quẳng luôn dĩa bánh xuống đất.
Lần đầu tiên anh thấy cậu rơi vào tình huống khó xử như vậy. Nhưng cái vẻ mặt hồi nãy.... đáng yêu lắm đấy...
Donghyuk nhăn nhó giật giật tay ra :
- Đàn anh à, làm ơn bỏ tay ra hộ em, đau....
Cậu mặt nhăn mày nhó quay qua nhìn người đang cứ nắm tay mình, ráng giật giật ra, phùng mang trợn má cố gắng kéo tay mình ra. Phản ứng cực kì đáng yêu này của cậu làm cả phòng như đông cứng lại.
Bà chị đã ngất, còn Yunhyeong thì ngây người.
Chưa bao giờ có ai có thể khiến Donghyuk như vậy, mà người kia lại có thể khiến em ấy trở nên như thế. Còn cả cách Donghyuk gọi cậu ta. Cái gì mà "đàn anh" cơ chứ....
Có cái cảm xúc khó chịu đang len lỏi trong tim anh. Anh nhíu mày lại, đặt cái bánh con gấu hương Cherry hôm bữa lên bàn cái cạch.
Donghyuk như tìm được vị cứu tinh, phi ra với tốc độ ánh sáng ra đằng sau lưng Yunhyeong núp.
Cậu trai kia lập tức cười khổ, mặt mày nheo lại :
- Dongdong à, em đâu có cần phải đối xử với anh như vậy đâu....
____________________________________
Mãi một lúc sau thì cũng đã tìm được chỗ ngồi : Yunhyeong ngồi cạnh bạn gái và Donghyuk, Donghyuk lại ngồi cạnh đàn anh của mình.
Im lặng như tờ.
Donghyuk cứ cắm mặt vào cuốn sách trong khi cậu trai kia cố gắng tiếp chuyện Donghyuk, nhưng bị cậu lườm cho một phát.
Người đó cười vui vẻ lấy tay chọc chọc má cậu nhưng bị cậu hất tay ra ngoài. Cậu lấy gối xây "chiến luỹ", cố gắng ngồi xa cái tên kia hết sức có thể.
Bà chị im lặng coi cảnh "hờn ghen" của hai thằng em mình, trong đầu cứ tràn ngập câu hỏi : thế nào mà như tình nhân lâu ngày không gặp thế ?
Còn Yunhyeong thì tâm trạng như đeo đá, nặng nề nhìn Kim Donghyuk và "em rể" mình liên tục "đứa lấn tới đứa đẩy ra". Anh giả bộ dựa sát vào Donghyuk. Nhưng cậu cũng không thèm quan tâm, cứ lấy chân đạp đạp đàn anh của mình.
Tình thế quái dị này tiếp tục được thêm 15 phút cho đến khi bà chị kia lên tiếng :
- Nè em trai, rốt cuộc quan hệ của em và Donghyuk như nào vậy ? Sao em biết cậu ta vậy ? Mà cả "Dongdong" là cái gì cơ chứ ?
Donghyuk nghe tới đó mặt hồng hồng lên, cúi gằm mặt xuống.
Nhưng Yunhyeong vẫn phát hiện ra được.
Anh khó chịu nhìn cậu trai đang ngồi kế Donghyuk.
- À, hồi đó em và Dongdong học chung trường, chơi bóng rổ nên quen nhau ấy mà. Dongdong hồi ấy thần tượng em lắm, lại còn....
Chưa nói hết câu Donghyuk vội ném cái gối vào mặt đàn anh của mình.
- Anh đừng có nói nữa, hay ho gì đâu mà nói !!
Rồi lại cúi gằm mặt xuống, xấu hổ như trẻ con làm sai vậy.
- Oaaaa, Dongdong à, chị không nghĩ đồ mặt lạnh như em lại có lúc đáng yêu như vậy, hoá ra hai đứa học chung trường à, sao thằng em chị lại không giới thiệu em từ trước đó.
Bà chị ngạc nhiên, cả Yunhyeong cũng hơi bất ngờ. Học chung trường sao, sao anh lại không biết ?
Tự nhiên anh nhớ đến quy tắc ngầm của cả hai. Lông mày anh lại càng dán chặt hơn. Cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn lại. Anh tự giật mình với những phản ứng của bản thân.
Là ghen tỵ đấy ư ?
- Cậu ấy hồi đó thần tượng em lắm, lúc nào cũng đi với em hết, lắm lúc người ta tưởng hai đứa yêu nhau luôn ấy hahahahaha.
Người đó cười lớn, làm Donghyuk không biết giấu mặt đi đâu. Cậu càng tiếp tục vùi mặt vào cuốn sách, giả bộ như mình không có ở đây.
Yunhyeong ngồi sát Donghyuk, lấy tay quàng qua eo cậu từ đằng sau, cấu chặt eo cậu, nhìn một lượt dò xét cậu trai kia.
Donghyuk nhăn mặt, lắc lắc người ra ý bỏ tay ra. Yunhyeong càng không chịu, tay bắt đầu đi du hành làm cậu cứng cả người.
Người đó thấy Donghyuk ngượng thì cũng thôi không chọc nữa, cầm tay cậu kéo về phía mình.
Yunhyeong mở mắt trừng lớn.
Cậu trai sợ hãi rút tay về.
Bà chị như bị ra rìa, ngồi vừa cắt bánh vừa ngắm khung cảnh đặc sắc, lỡ tay cắt rớt đầu con gấu Krunk.
Donghyuk nghe cái "bẹp" liền vội vàng quay qua nhìn.
- Trời ơi con gấu của tuiiiiiiiiii.
Cậu chạy ào tới nhìn đầu con gấu thảm thương bẹp trên mặt bàn, vội lấy dao cắt bánh hốt về dĩa, sau đó để trước mặt bà chị :
- Chắc chị thích ăn nhỉ, cho chị đó.
Bà chị : .....
.
Yunhyeong ngượng ngùng đằng hắng mấy tiếng rồi cắt bánh. Nãy giờ không cũng gần 2 tiếng đồng hồ. Donghyuk bây giờ cũng qua chỗ bà chị ngồi. Cậu trai kia thì cầm cuốn sách coi, vừa coi vừa hỏi :
- À này Dongdong nè, anh Yunhyeong là cái gì của cậu vậy ?
Yunhyeong đang cắt bánh cũng dỏng tai lên nghe.
- Ừ..... anh họ em.....
Động tác của Yunhyeong ngừng lại.
- Sao hồi đó em không nói với anh nhỉ ?
- Hồi đó anh lo chơi bóng rổ không chứ có thèm quan tâm tới cái gì khác đâu.
Yunhyeong khẽ gõ bàn cái cạch.
- Á à, giọng điệu hờn dỗi này là gì đâyy.
Thật ra Donghyuk không giận gì ráo, mà người đó cứ chọc cậu. Cậu quay qua liếc xéo rồi tỏ ra không quan tâm nữa.
Yunhyeong nhìn cảnh tim bay ngập trời này mà như vừa mới ăn cả cục bánh GATO.
- A hương cherry, ai mua hợp ý tôi thế nhỉ ?
Cậu trai cảm thán.
- Donghyuk mua đấy.
Yunhyeong khó chịu mở miệng trả lời. Vẻ mặt vui vẻ của cậu ta làm anh tức chết được.
- Oa ! Là Dongdong mua sao ? Em vẫn còn nhớ vị anh thích nhỉ ?
Rầm.
Yunhyeong đập cái dĩa lên bàn rồi bỏ vào phòng.
Cả phòng im lặng.
- Ơ Yunhyeong bị gì thế ?
Bà chị hỏi.
- Em cũng chẳng biết ? Hình như ảnh không thích em hay sao ấy.
Cậu trai nhún vai. Donghyuk nhìn theo, im lặng.
- Ổng bị khó ở đấy, kệ ổng đi.
Donghyuk nói, đoạn lấy dao cắt bánh ra ăn.
Yunhyeong đứng ở cửa nghe thấy tức tối giậm đất đùng đùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com