Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Cậu có phải là Lee Yunho mình từng biết không?

Yunho quan sát nét mặt của Minjung khi cô vẫn im lặng đi bên cạnh cậu. Cô đang nhìn ngắm xung quanh, vẻ mặt rất xúc động. Cậu không biết sự xúc động này là do chú Minyong hay là do cô nhớ lại những ngày cô từng giảng dạy ở đây.

Cậu bước lên phía giảng đường, đi về phía phòng học cũ của cậu. Cả hai ngồi xuống hai cái bàn cạnh cửa sổ, nhìn ra sân trường. Bóng tối đã loang dần.

– Chà, nhanh thật – Minjung mỉm cười, hít một hơi thật sâu – Vậy là cuối cùng thì Yunho cũng sắp trở thành sinh viên đại học rồi. Mới ngày nào còn là học sinh lớp 10.

Yunho chợt cười khẽ khiến Minjung không khỏi tò mò:

– Gì vậy hả?

– Seonsaengnim, có nhớ hồi thầy Hwang được hai học trò là sinh viên Trường sỹ quan không quân trở về thăm không?

– À, bữa đó hả? Mà sao?

– Hồi đó, họ thật sự rất ấn tượng, nên em đã tự nhủ là sau này sẽ cố gắng trở thành phi công để trở lại trường đón seonsaengnim – Yunho cười – bây giờ lại học làm cảnh sát chứ không phải phi công, seonsaengnim không thất vọng chứ?

Minjung mỉm cười:

– Phi công hay là cảnh sát thì đều tốt cả, sao lại nói là thất vọng chứ? Miễn là em có một ước mơ và ước mơ đó không quá viển vông, thì khi em đạt được nó là em đã thành công rồi.

Yunho lặng nhìn cô giây lát, rồi nói:

– Seonsaengnim, cho dù là một ước mơ viển vông thì cũng nên phấn đấu hết sức mình chứ.

Minjung ngoảnh nhìn cậu, ánh mắt cô rưng rưng, nhưng cô ngay lập tức quay đi.

– Seonsaengnim, cô nhớ lời hứa...

Yunho chưa kịp nói hết câu thì ngoài hành lang có tiếng bước chân và tiếng nói cười rộn rã. Minjung đứng dậy, bảo:

– Chắc mọi người đã đến đông đủ cả rồi. Cô phải ra thôi.

– Em sẽ đợi cô nha.

Nhưng Minjung đã bước ra ngoài, không trả lời cậu. Một tốp rất đông các giáo viên của trường đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ bên ngoài cửa phòng giáo viên. Nhìn thấy Minjung tất cả mọi người đều vui mừng và xúc động. Các giáo viên nữ thì ôm lấy cô, còn các giáo viên nam thì cúi chào. Yunho cảm thấy nên để cô lại với họ nên cậu bước ra ngoài.

Đối với cậu nơi đây thật sự quá nhiều kỷ niệm. Chỗ này là nơi cậu đã đánh Chansung để bảo vệ cô, và khi cô chạy ra can ngăn thì đã bị ngã trầy xước cả tay. Chỗ kia là nơi cậu đã hái hoa tặng cô, nhưng trên đó lại có con sâu mà cô thì vô cùng sợ sâu bọ; lần đó, cậu cứ nghĩ sẽ làm cô sợ và cô sẽ chạy lại ôm cậu, nhưng mà cuối cùng thì cốc mò cò xơi, cô lại chạy đi và ôm chú Minyong. Phía sân bóng rổ là nơi cô đã bị cậu lừa, cứ treo người lơ lửng trên cột bóng rổ và khi rơi xuống thì trầy xước cả mặt lẫn tay chân. Còn phía trước là nơi cậu đã đến để xin cô đừng lấy chú Minyong, và đừng xem cậu chỉ là một đứa trẻ con.

Cậu ngồi xuống bậc thềm và suy nghĩ mung lung. Đã có biết bao thay đổi kể từ khi cậu tốt nghiệp. Quá khứ dù sao cũng là quá khứ, nhưng tương lai giữa cậu và cô ấy vẫn còn rất xa xôi mờ mịt. Yunho thở dài. Khó khăn có lẽ mới chỉ sắp sửa bắt đầu.

– Yunho. Lee Yunho!

Cậu chẳng cần ngẩng đầu lên cũng biết là Na Haemi, lơ đãng hỏi:

– Sao bạn đến đây vậy?

– Ừm, thì vì bạn đến đây nên mình muốn gặp bạn – Haemi cười – Sao lại ngồi đây và thở dài như một ông già thế?

Yunho đứng dậy.

– Bạn thi cử thế nào? Tốt chứ hả?

– Mình hả? Mình có thể trượt được sao?

– Chà, tự tin quá ha. Mình thấy bạn như là một người khác vậy – Na Haemi bật cười. Yunho chợt nhận ra dường như cô xinh đẹp lên rất nhiều. – Nè Yunho, thấy mình xinh quá nên sốc hả?

– Bạn điên hả? – Yunho càu nhàu.

– Thôi được rồi, giỡn chút thôi mà. Làm gì mà bạn cứ cáu kỉnh với mình như vậy chứ – Haemi cười khúc khích, rồi cô bé chạy lại, khoác lấy tay cậu, vui vẻ nói – nào, đi với mình. Chúng ta đi ăn chút gì rồi bạn kể cho mình nghe 1 năm qua bạn đã đi những đâu nha. Mình rất tò mò muốn biết đó.

Yunho cố gắng rút tay ra nhưng Haemi đã ôm rất chặt. Chợt có tiếng ồn ào và một giọng nói vui vẻ cất lên phía sau cậu.

– Chà chà, hai cô cậu này không còn chỗ để hẹn hò sao?

Yunho và Haemi cùng quay sang nhìn. Các giáo viên đang bước ra từ phía trong khu văn phòng, vui vẻ nhìn hai người. Yunho nhận ra Minjung cũng có mặt ở đó và cô đang mỉm cười nhìn Na Haemi. Yunho vùng thoát ra khỏi tay của Haemi, tai cậu hơi đỏ lên vì bối rối.

– Seo Seonsaengnim! – Haemi cúi chào và mỉm cười lại.

Minjung vẫy tay với cô bé:

– Chào em. Chà, Na Haemi xinh ra nhiều quá ha. Trông như người mẫu vậy đó.

– Yunho của chúng ta may mắn thiệt. Có cô bạn gái người mẫu xinh quá – Một giáo viên khác nói.

Cả tốp lại bật cười vui vẻ, cả Minjung cũng cười. Yunho cố gắng tìm kiếm một nét gì đó khó chịu trên gương mặt của Minjung, nhưng cô tuyệt nhiên rất vui vẻ và thoải mái.

– Thôi, Yunho đi chơi với bạn nha.

Minjung vẫy tay rồi cùng các giáo viên khác đi về phía cổng trường. Yunho lặng lẽ nhìn theo cô. Đột nhiên cậu nói với Haemi:

– Bạn có về không, mình đưa về?

Không đợi cô bé trả lời, Yunho đút hai tay vào túi quần, cúi đầu bước về phía sân sau của trường. Haemi lẳng lặng bước lên đi sóng đôi với cậu. Cô chợt nói:

– Yunho, mình có chuyện muốn nói với bạn.

Yunho vẫn bước chậm rãi, cậu thờ ơ nói:

– Nếu bạn muốn nói câu chuyện giống như 1 năm về trước, thì câu trả lời của mình là không.

Haemi dừng bước:

– Lee Yunho!

Yunho cảm thấy mình không phải với cô bé. Cậu dừng lại, quay nhìn Haemi, khẽ thở dài. Đúng là 1 năm qua cậu không hề liên lạc, không hề nghe điện thoại của cô. Không phải vì cậu ghét bỏ gì cô bé, thậm chí có đôi lúc rất đồng cảm với cô, nhưng chỉ có vậy thôi. Cậu không muốn cô bé cứ hy vọng về cậu.

– Sao bạn không nói tử tế hơn với mình một chút? Minho và Bum ở Mỹ rồi. Chansung đã thành ca sỹ nổi tiếng. Nếu không có mình, bạn sẽ thành người cô độc đó.

– Thì mình vốn là người cô độc mà, không phải sao, Na Haemi? – Yunho trầm giọng nói.

– Bạn nói gì hả? Bạn có phải là Lee Yunho mà mình biết không vậy?

– Không phải đâu – Yunho cười – Vậy nên bạn đang nói chuyện nhầm người rồi đó. Thôi, mình đưa bạn về.

Nhưng Haemi vẫn đứng yên, không nhúc nhích khiến Yunho lại dừng bước.

– Có phải ... – Haemi ngập ngừng – có ... đúng là ... Seo seonsaengnim không?

– Sao? – Yunho nhướn mày, hỏi.

– Cô Seo ... – Haemi khẽ nói – người đã làm cho bạn rất buồn ngày hôm đó, người khiến bạn phải ước được lớn thêm 10 tuổi nữa... chính là cô ấy, phải không?

Yunho lạnh lùng đáp:

– Không phải là việc của bạn.

– Yunho! – Haemi nói, giọng cô bé đã hơi nghẹn ngào – Bạn biết điều đó là không thể mà. Sao bạn cố chấp thế?

– Na Haemi – Yunho nhìn thẳng vào mắt cô bé, nghiêm nghị nói – mình đã nói là không phải việc của bạn. Đừng nghĩ đến mình nữa, như thế không công bằng cho bạn.

– Vậy còn bạn thì sao? Tiếp tục theo đuổi cô Seo cũng không công bằng với bạn, Yunho.

Yunho không trả lời, quay người vừa bước đi vừa nói:

– Để mình đưa bạn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com