Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trò đùa ngày cá tháng tư

Trò đùa ngày cá tháng tư

Tác giả: Ambyen

Trans: QT

Edit: Mây

Thể loại: đoản văn, ấm áp, HE

Couple: YunJae

Fic đã có sự đồng ý của tác giả

PART 1

Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 4, vừa tan học tôi vội chạy tới sân bóng, ngay từ xa đã thấy Kim JaeJoong vui vẻ đứng đó xem đá bóng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cười, dưới ánh chiều tà, nụ cười ấy....thật sự rất đẹp. Lần đầu trong đời tôi không thể khống chế được cặp mắt của mình, luôn dõi theo hình bóng cậu ấy. Càng chạy càng tới tới gần, càng lúc càng gần hơn, cậu ấy dường như cũng cảm nhận thấy ánh mắt của tôi, nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười.

"Kim JaeJoong.....JaeJoong, tớ....tớ có chuyện muốn nói với cậu....."

"Chuyện gì vậy?"

"Tớ....tớ thích cậu!!"

"......" Cậu ấy hoảng sợ giật mình nhìn tôi "Jung Yunho.....cậu vừa nói......cậu nói thật sao?!"

"Nói giỡn đó, hì hì ~~ JaeJoong, ngày cá tháng tư vui vẻ nhé!"

"Jung Yunho!!" Tôi nhận ra vẻ mặt cậu ấy có chút gì đó mất mát, thậm chí còn phảng phất nét bi thương, "Có vài việc không thể lấy ra làm trò đùa được đâu!" Nói xong cậu ấy xoay người rời đi, ngồi ở hàng ghế xa nhất xem đá bóng, nhưng vẻ mặt vui vẻ trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Tôi ngây ngốc đứng đó, ngoài hối hận, trong lòng còn dâng lên một thứ cảm xúc khác lạ, loại cảm giác kì quái ấy càng ngày càng lớn dần hơn.

...

Hôm sau tới trường, thằng bạn thân nhất của tôi vừa thấy tôi đã vội vàng chạy tới thông báo một tin giật gân.

"Jung Yunho! Jung Yunho!!"

"Gì thế?"

"Hóa ra....Hóa ra thằng nhóc năm nhất kia chính là em trai của Kim JaeJoong, tên Kim Junsu, ngày nào tan học tên nhóc đó cũng chờ JaeJoong cùng về nhà!"

"Mày....sao bây giờ mày mới nói hả?!"

"Hôm qua tan học tao mới biết mà..."

"Tao bị mày hại chết rồi!!"

Vừa lúc đó JaeJoong cũng bước vào lớp, tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu ấy. JaeJoong coi như không thấy tôi phớt lờ quay đi, nhưng nét bi thương trong mắt cậu ấy lại như lưỡi dao đâm vào lòng tôi. Khó chịu.....khó chịu vô cùng...

Tôi không nói gì mà quay trở về chỗ ngồi của mình. Hôm nay như một thói quen, tôi vẫn lén nhìn trộm JaeJoong, mãi cho đến khi nét buồn man mác trong mắt cậu ấy phai nhạt mới yên tâm chăm chú nghe giảng.

Có một lần, hai chúng tôi bất ngờ gặp nhau ở cửa WC, đáng lẽ JaeJoong phải như mọi người cứ thế mà đi vào, nhưng không hiểu sao vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy lại lộn trở ra, mãi cho đến khi tôi ra ngoài, cậu ấy mới vội vàng vào WC.

Còn một lần khác, chiều cao của chúng tôi không cách nhau nhiều lắm, cũng thuộc dạng TOP trong lớp. Xếp hàng trong tiết thể dục, đáng lẽ JaeJoong phải đứng sát cạnh tôi, nhưng kết quả cậu ấy lại chạy lên đứng đầu hàng, cách tôi cả quãng. Thầy dạy thể dục cũng không quan tâm nhiều đến vấn đề này nên đến giờ đội hình chúng tôi đứng vẫn như thế, nhưng không sao, tôi đứng sau có thể nhìn thấy gáy cậu ấy, mà cậu ấy lại không thể nhìn thấy tôi.

Còn nữa, JaeJoong học rất tốt tiếng Anh. Có lần sau khi kiểm tra trắc nghiệm xong, thầy giáo vì muốn tỏ ra nghiêm túc hơn nên không đưa tập bài kiểm tra cho một người nào đó rồi phát cho cả lớp, mà chia nửa tập bài cho JaeJoong giúp thầy đưa tới tận tay mỗi người. Cậu ấy đi từng bàn phát tận tay mọi người, trừ tôi. Khi tới bài kiểm tra của tôi, cậu ấy lại xem nhẹ bàn tay tôi đưa lên nhận mà thẳng thừng ném bài cho đứa ngồi cùng bàn tôi, cũng không thèm ngẩng lên nhìn. Thậm chí rõ ràng đến mức đứa ngồi cùng tôi phải hỏi tôi có đắc tội gì với Kim JaeJoong hay không?

Chuyện như vậy mỗi ngày đều xảy ra, cậu ấy nghĩ đủ mọi biện pháp để tránh phải tiếp xúc với tôi.

Chúng tôi vốn không có nhiều chuyện để nói, lại mắc phải vấn đề kia nên hiện giờ, JaeJoong càng trốn tránh tôi hơn. Thật ra tôi thấy có chút khó hiểu_____đùa một chút thôi mà, sao lại có người nhỏ mọn đến thế.

Tôi tình nguyện khiến bản thân chán ghét một Kim JaeJoong tính tình khó chịu như thế còn hơn là vì cậu ấy né tránh tôi mà khiến tâm can nhiễu loạn. Gần đây không hiểu sao tôi cứ phải để ý cái chuyện vụn vặt này làm gì chứ. Thằng bạn thân nhất của tôi dạo này cũng để ý thấy tôi hay ngẩn người, có một ngày nó hỏi tôi, có phải tôi có chuyện gì phiền lòng hay không, tôi đành kể lại việc kia với nó:

"Thật ra cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là tao phát hiện ra, sau lần trêu đùa Kim JaeJoong ngày cá tháng tư, cậu ta luôn cố ý tránh mặt tao".

"Mày trêu chọc Kim JaeJoong? Chuyện này cũng có thể xảy ra à?!" Cái thằng chủ mưu đã quên phứt từ lâu trong khi tôi chỉ là kẻ đồng lõa lại ngồi đây phiền muộn.

"Mày hỏi hay nhỉ?! Không phải chính mày xui tao đi thổ lộ với cậu ấy à?!"

"Ah! Chuyện đó... Làm sao vậy? Người ta không thèm để ý tới mày à?!"

"Đúng thế!"

"Cậu ta với mày vốn không phải dạng thân thuộc gì rồi, có khi nếu không có tao, hai người đến bây giờ vẫn còn chưa nói chuyện với nhau ấy, thậm chí qua ba năm cũng không nói câu nào, nhờ tao mà hai người mới có được cơ hội này nha, hì hì......" Thằng ngốc não phẳng này đúng là vô cùng tự kỷ...

"Mày nói thế mà được à..... Tao với cậu ấy vốn có quen biết gì đâu, nhưng trước đó không giống như bây giờ, cậu ấy còn cố tình tránh tao!"

Giờ thằng bạn thân ngu ngốc của tôi mới hiểu được vấn đề, nghiêm túc trở lại.

"Làm sao vậy? Ai lại đi trốn tránh một anh chàng đẹp trai như mày nhỉ?"

"Chính là Kim JaeJoong!" Thằng chủ mưu gào lớn khiến JaeJoong giật mình quay đầu lại. Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn đống người đang vậy xung quanh tôi, môi mím chặt hơn, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách. Tôi đại khái cũng đoán được cậu ấy đang suy nghĩ cái gì..... Chết cha, xem ra hiểu lầm càng lúc càng sâu hơn rồi. Cậu ấy chắc chắn nghĩ chúng tôi đang nói xấu cậu ấy. Vốn JaeJoong cũng không phải là người cởi mở, luôn tạo khoảng cách với mọi người trong lớp, nếu cứ thế này, cậu ấy sẽ càng không muốn thân cận với người khác mất. Thật ra tôi luôn cảm thấy Kim JaeJoong là một người đặc biệt mẫn cảm. Những hiểu lầm mà chúng tôi tạo ra chắc chắn sẽ khiến cậu ấy bị tổn thương nhiều hơn. Cảm giác tự tránh ập đến, trong lòng càng cảm thấy khó chịu không thôi.

Nhưng cảm giác khổ sở này chỉ có mình tôi phải chịu, còn mấy đứa xung quanh lại cứ nhiệt tình tiếp tục thảo luận.

"Mày thổ lộ cùng cậu ta mà cậu ta lại không thèm để ý đến mày. Mày thử nghĩ xem, nếu mày làm thế không phải là tỏ ý nghi ngờ cậu ta là GAY sao. Nhưng cái này cũng không phải vấn đề , cái chính là mày nói câu 'tớ thích cậu' xong còn chêm thêm câu 'tớ đùa đấy' thì đúng là đùa giỡn tình cảm và giễu cợt tính hướng của người ta rồi còn gì. Đổi lại là tao, tao cũng sẽ trốn tránh mày như vậy thôi!"

"Vậy sao lúc ấy mày còn đứng đấy xem kịch vui hả? Sao không cản tao lại?"

"Tao với mọi người chỉ nói đùa thôi, ai biết cái thằng đầu óc luôn tỉnh táo như mày lại làm thật....."

"Đúng vậy, lúc đó mày chạy đi thổ lộ với cậu ta thật cũng khiến tao phát hoảng này!"

"Đúng thế đúng thế, mày đúng là thằng thần kinh thô, cậu ta chắc chắn bị tổn thương vì mày rồi!"

"........"

Mấy thằng chết bầm thấy người chết không cứu, quá hợp với câu "lương tâm chó gặm", sao lúc ấy không thấy thằng nào cản tôi lại? Mà tôi cũng là đứa ngu ngốc, bỗng nhiên.....bỗng nhiên nghe theo bọn nó giựt dây làm cái việc tồi tệ này..... Bọn nó trước thì hô hoán cổ vũ, giờ còn có thể ở đây giáo dục tôi làm người tốt, thậm chí còn thay Kim JaeJoong bất bình, khiển trách tôi. Mà tôi thì chưa bao giờ nghĩ sẽ thương tổn cậu ấy, nhưng kết quả lại khiến cậu ấy bị tổn thương sâu sắc, chỉ sợ cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho tôi.

【Nhưng cái này cũng không phải vấn đề , cái chính là mày nói câu 'tớ thích cậu' xong còn chêm thêm câu 'tớ đùa đấy' thì đúng là đùa giỡn tình cảm và giễu cợt tính hướng của người ta rồi còn gì. . . . . . 】

【...........cậu ta chắc chắn bị tổn thương vì mày rồi!...】

Lời bọn nó nói cứ vang lên bên tai, tôi lén quay đầu lại nhìn JaeJoong, cậu ấy đã không còn đọc sách nữa mà nằm úp mặt xuống bàn. Tôi rất sợ, cậu ấy đang khóc sao?!

"Jung Yunho!"

"Gì vậy, sao đột nhiên kích động lên làm gì?!" Lòng tôi đã đủ phiền lắm rồi mà cái thẳng chủ mưu kia lại càng khiến tôi phiền não hơn.

"Có thể...... Có thể........"

"Có chuyện gì thì mày nói phứt ra đi!"

Nó ghé lại nhỏ giọng bên tai tôi: "Jung Yunho, có khi Kim JaeJoong thật sự thích mày đấy!"

"Mày bị thần kinh à?!"

"Này, mày ngẫm lại xem, nếu cậu ta không thích mày thì lúc mày thổ lộ, cậu ta phải cự tuyệt ngay lập tức chứ. Đường hoàng là một thằng con trai lại bị một thằng con trai tỏ tình, không tức giận mắng kẻ kia bị thần kinh mới lạ. Lúc đó cậu ta có ngay lập tức cự tuyệt mày không?"

"Không!"

"Cậu ta phản ứng thế nào?"

"Cậu ấy hình như bị dọa đến ngẩn người!"

"Ừm, phản ứng này cũng bình thường thôi..... Cậu ta nhìn có vẻ tao nhã thế kia thì khó có thể chửi người lắm, đó là phản ứng của tao mới đúng, hì hì ~~"

"Aish ~~ Mày tránh ra! Tất cả là tại mày! Nếu không vì mày thì chuyện gì cũng chưa xảy ra!" Vừa nhìn thấy thằng ngốc kia lại khiến tôi phiền não.

"Tao cũng chỉ muốn biết cậu ta có thích con trai hay không thôi..... Giờ thì biết rồi, mày cũng nên cảm ơn tao đã giúp mọi người giải được câu đố bấy lâu nay chứ, còn mắng tao nữa!"

"Còn đố điếc cái gì! Mày nhàm chán vừa thôi! Mau quay về chỗ ngồi đi, vào giờ rồi kìa!"

Tên chủ mưu tức giận về chỗ, tôi cũng ức chế tự hứa về sau lờ nó đi____cái thằng chết tiệt phá hoại tình cảm bạn bè mà không có chút ý thức giác ngộ!

...

Tiếng chuông tan học vang lên, JaeJoong rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Tôi lén nhìn cậu ấy, hốc mắt cậu ấy có chút đỏ, trong lòng tôi nháy mắt như bị ai đó hung hăng cấu xé, hô hấp đình trệ.

Tôi luống cuống hoảng sợ. Cảm giác hối hận căng thẳng đè nặng trong lòng, tra tấn tinh thần tôi.

Có thể lúc đó cảm giác tội lỗi bùng nổ quá mạnh cho nên tôi đã xem nhẹ một thứ cảm giác mong manh khác đang bắt đầu nhen nhóm, nhưng cảm xúc đó thật sự tồn tại.

Tôi nghĩ đủ mọi cách để có thể tiếp cận JaeJoong một cách tự nhiên nhất, sau đó sẽ tạo cơ hội giải thích với cậu ấy.

Thế nhưng chuyện này có vẻ không dễ dàng gì, vận mệnh không chịu sắp đặt cho tôi bất kì một cơ hội nào cả. Từ sau ngày Cá tháng Tư, JaeJoong vẫn luôn trốn tránh tôi, thậm chí trốn qua cả tiết thanh minh, ngày Quốc tế Lao Động, ngày quốc tế thiếu nhi, nguy cơ còn qua cả ngày Quốc Khánh sắp tới.

.

.

.

Có một lần, trong tiết toán, thầy giáo bỏ quên sách liền sai tôi đến văn phòng lấy. Khi từ phòng giáo viên về lớp phải qua sân thể dục, lúc đó có vài người đang tập bóng. Tôi không để ý mà bước nhanh về hướng lớp học, bỗng nhiên, một quả bóng bay tới, tôi dừng lại nhìn nó lăn tới chân mình.

"Bên này! Yah ~~ bên này!!" Tôi quay lại nhìn một nam sinh đang vẫy tay với tôi gào lớn. Tôi không muốn lãng phí thời gian bèn đá quả bóng về phía người đó. Kết quả, bóng vừa mới rời chân, một nam sinh ôm theo một quả bóng khác chạy tới.

"Này! Anh có vấn đề hả?! Tôi đã gọi mà anh còn đá bóng của tôi đi!"

"Tôi... tôi..." Tôi nhìn nam sinh trước mặt, đôi mắt to tròn giờ tràn ngập tức giận. Thật sự tôi không biết có hai nhóm ở hai phía khác nhau đang đá bóng, hơn nữa tôi cũng không nghe thấy cậu ta gọi, thế nên đâu phải cố ý nghĩ sai.

"Tôi tôi tôi tôi cái gì hả?! Anh đúng là đồ quái đản! Hừ!" Nói xong cậu ta tức giận bỏ đi, để lại tôi thất thần đứng đó, không phải chỉ là một quả bóng thôi sao, tức giận kinh người như thế làm gì.

Lúc tôi trở lại lớp, thầy giáo còn nghĩ tôi không tìm thấy sách nên mới đi lâu như thế, tôi chỉ đành phải nói dối là mất nhiều thời gian để tìm. Trở lại vị trí của mình, tôi theo thói quen quay đầu về phía bên phải nhìn JaeJoong, cậu ấy cũng đang nhìn tôi. Thế nhưng khi ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, cậu ấy đã vội vàng cúi đầu, nhìn quyển sách để trên bàn.

Tự nhiên bị người ta mắng, rồi lại đến chuyện JaeJoong vẫn trốn tránh tôi, tuy hai người này không liên quan gì đến nhau, nhưng nó lại xảy ra cùng lúc khiến tôi không thể chuyên tâm nghe giảng được

PART 2

Quay đi ngoảnh lại bảy tuần nghỉ hè đã hết rất nhanh. Ngữ văn, anh văn, chính trị, toán học, sinh, sử, địa, môn nào cũng có bài tập. Làm xong kịp đúng hạn đống bài tập đó tôi đã thấy mình thật may mắn. Buổi học đầu tiên ở kì học mới, thầy giáo cũng không kiểm tra bài mà để cho hai người cùng bàn kiểm tra cho nhau, có lẽ giáo viên cũng biết với đống bài tập đồ sộ như thế rất khó có thể làm hết.

Cùng nhau kiểm tra bài, đến môn vật lý và hóa học, JaeJoong có chút ngượng ngùng muốn nói gì đó.

"Làm sao thế?" Tôi hỏi.

"Tớ vẫn chưa làm xong".

"Cậu đi du lịch hả?"

"Không, mà là cố tình không làm" Cậu ấy trả lời thẳng thắn.

"Vì sao không làm?"

"Mấy trang về góc nhị diện đều có mục không hiểu".

Tôi lật qua lật lại mấy trang, quả thật có chút khó khăn.

"Nếu không sau khi tan học tớ sẽ hướng dẫn cho cậu cách làm nhé?"

"Ah, được sao?" Cậu ấy có vẻ rất vui: "Thế nhưng nhà cậu có xa không? Nếu xa quá thì không cần đâu, nhỡ đến khi cậu trở về mà trời tối đen thì không tốt lắm".

"Không sao, không xa đâu, còn nhà cậu thì sao?"

"Tớ cũng ở gần đây thôi".

"Được rồi, cứ quyết định như thế nhé".

"Uhm"

"JaeJoong này, thứ 2, thứ 3 và thứ 5 chúng ta sẽ làm vật lý với hóa học, cậu có muốn học thêm cả toán không?"

"Toán mình tự học được, không cần đâu!"

"Được, vậy 2 ngày cuối tuần chúng ta cùng học ngữ văn, chính trị và lịch sử được không? Cậu biết đấy, mấy môn thiên về xã hội này tớ học cũng không tốt lắm".

"Tất nhiên được, nhưng chia lịch thế lại không công bằng với cậu không phải sao? Làm vật lý với hóa học trong ba ngày, mà những môn xã hội kia chỉ học có hai ngày".

"Kim JaeJoong, cậu lúc nào cũng muốn làm người tốt như thế này hả?"

"Hửm.... cái gì?"

"Nếu cậu thấy cắn rứt lương tâm như thế thì.....thứ sáu chúng ta cùng nhau tự học nhé?"

"Uhm, nhưng....tự học ở đâu?"

"Tới thư viện đi, học sinh trường mình cũng tới đó học mà".

"Uhm, cứ quyết định vậy đi!"

Cứ như thế, mỗi ngày sau khi tan học tôi và JaeJoong lại ngồi học cùng nhau tới 6h. Em trai JaeJoong sau khi biết chuyện này càng vui vẻ hơn vì nhóc đó được đá bóng thêm nửa giờ nữa.

Thứ 6 mỗi tuần chúng tôi đều hẹn nhau ở thư viện, mà lần nào JaeJoong cũng đến sớm hơn tôi.

Khi học lịch sử, cậu ấy dạy tôi rất nhiều thủ thuật, ví dụ như cách nhớ ngày tháng, rồi bắt tôi đọc một đống sự kiện lịch sử được viết thành truyện, hay xem những bộ phim dã sử, hình ảnh bắt mắt để tạo hứng thú trong học tập. Quả nhiên, những phương pháp đó không tồi chút nào, vì đã được xem phim, đọc truyện trước nên khi mở sách ra học tôi không hề bị choáng ngợp bởi những số liệu lịch sử khó nhớ nữa.

Điểm môn chính trị của JaeJoong vô cùng cao, hầu như đều đạt tối đa khiến thầy giáo cũng phải giật mình. Trước kia khi làm bài và phân tích đề, tôi toàn viết lộn xộn các ý ra nháp, nhớ được gì viết nấy nên không đầy đủ và thiếu chính xác, thêm vào đó còn thiếu sự liên hệ với thực tế. Điểm môn tự nhiên của tôi rất cao nên môn này tôi chỉ học coi như đủ điểm qua, không chút tinh thần để học nó. Sau này, JaeJoong đưa cho tôi đọc những phần bút kí và phân tích đề của cậu ấy, sắp xếp lại rồi giảng cho tôi từng đề một để tôi nhận biết được quan điểm nào thì đi với vấn đề nào. Cuối cùng tôi mãi vẫn không biết vì sao sự kiện giáp lại không dùng nguyên lý A, sự kiện ất lại có nguyên lý B, nhưng nhìn chung thì tôi nắm chắc được từng câu JaeJoong dạy.

Kết quả, thành tích của tôi tuy vẫn không vượt qua được JaeJoong, nhưng trong 50 người đứng đầu ban, từ vị trí 38 tôi đã nhảy lên tới vị trí thứ 18. Đây là kì thi khảo sát đầu tiên của lớp 11, nếu không phải sợ dọa đến JaeJoong, tôi đã ôm cậu ấy trước mặt mọi người rồi.

JaeJoong chắc chắn không ngốc, nhìn cách cậu ấy học toán là biết. Nhưng kì quái ở chỗ môn vật lý và hóa học của cậu ấy lại không tốt tý nào. Tôi không có phương pháp đặc biệt nào dạy cho JaeJoong cả, chỉ có thể dựa vào mẹo làm đề thôi. Chúng tôi cùng nhau làm một đề, sau khi làm xong tôi sẽ bắt cậu ấy giải thích vì sao lại khoanh đáp án này mà không phải đáp án khác. Nếu cậu ấy có thể giải thích chính xác, chúng tôi sẽ tiếp tục làm đề mới, nếu cậu ấy chọn sai hoặc điền đúng mà giải thích sai, tôi sẽ giải thích lại, nói thêm về những công thức mở rộng của phần đó để cậu ấy củng cố kiến thức. Tôi hỏi JaeJoong có tin tưởng bài thi sẽ đạt 95 điểm hay không, cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi không nói lời nào. Nhưng sau khi biết điểm kết quả cũng rất tốt, điểm thi hai môn đó của JaeJoong xấp xỉ trên dưới 85, nếu cứ với tốc độ này, 100 điểm thì khó mà lấy nhưng thêm được 10 điểm nữa cũng không quá sức.

Hai người chúng tôi cứ thế giúp đỡ nhau những môn mà đối phương học yếu, trao cho nhau những hỗ trợ cùng cổ vũ cần thiết. Có lẽ mọi người thấy tôi nói quá, nhưng nếu không có khoảng thời gian giúp đỡ nhau học tập này, không chừng chúng tôi sẽ không thể đỗ vào trường đại học mình thích; thành công sau này chính là kết quả từ những buổi học chung ấy. Cho nên tôi vẫn luôn cảm ơn ông trời đã tạo cơ hội cho tôi ngồi cạnh JaeJoong. Không chỉ vì nhờ nó mà tương lai tôi thay đổi mà còn vì nó đã giúp tôi hiểu hơn về người bạn cùng bàn của mình ____ Kim JaeJoong.

Tôi vẫn luôn biết cậu ấy vốn là kiểu người hướng nội, nhưng phải đến khi ngồi cùng nhau tôi mới phát hiện ra, JaeJoong cũng rất đơn thuần và tốt bụng. Ngay cả đến chuyện tôi dạy cậu ấy hóa với lý ba ngày, còn cậu ấy dạy tôi các môn xã hội hai ngày cũng sợ tôi bị thiệt. Mà cũng vì ngây ngô như thế nên tất cả suy nghĩ của bản thân đềuviết hết lên trên mặt, JaeJoong vẫn luôn che giấu một bí mật nào đó không thể cho ai biết. Thật ra không phải tôi không đoán ra, mà là vì cậu ấy không muốn nói, nên tôi cũng chấp nhận để cậu ấy "lừa" tôi. Trước kia đã có một khoảng thời gian dài JaeJoong trốn tránh tôi, cho nên tôi rất quý trọng quan hệ giữa hai người hiện tại, tôi sợ một khi mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng, chúng tôi sẽ không còn thoải mái như bây giờ nữa.

Một học kì trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã thành quá khứ, lên lớp 11 thời gian dường như gấp gáp hơn hẳn, đảo mắt đã tới kì thi cuối kì. Thành tích lần này khiến cho cả tôi và JaeJoong cũng giật mình. Thầy giáo nói điểm tiếng anh và ngữ văn của JaeJoong rất cao, môn toán cũng không kém, điểm vật lý và hóa học cũng tăng lên đáng kể, thậm chí điểm lý còn xếp thứ 11 toàn khối, môn hóa không lên cao như thế nhưng cũng xếp thứ 19. Lúc mới biết điểm thi ngay đến bản thân JaeJoong còn không tin nổi, tưởng giáo viên chấm nhầm , nhưng đến khi xem bảng thành tích, cậu ấy mới chấp nhận mọi chuyện không phải là mơ. JaeJoong vui tới mức nói không nên lời, vừa nhìn phiếu điểm rồi lại ngước lên nhìn tôi ngây ngô cười, động tác lặp đi lặp lại khiến tôi cũng phải bật cười. Sao lại có người đơn thuần đến thế, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi kìa.

Thành tích lần này của tôi cũng tốt chưa từng có, toán lý hóa vẫn cao như mọi khi, ngữ văn cùng tiếng anh được JaeJoong rèn rũa cũng tăng điểm, thảm nhất là hai môn lịch sử, chính trị, tuy điểm không cao như mong đợi nhưng cuối cùng nó cũng ngang với điểm sinh học và địa lý. Nhờ thế mà xếp hạng lần này tôi nhảy vọt lên đứng thứ 7. Đúng rồi, JaeJoong cũng vươn lên xếp thứ 10 toàn khối. Vì đề thi tiếng anh và ngữ văn lần này không khó nên mức chênh lệch điểm không nhiều, không thể trở thành 2 môn gỡ điểm cho JaeJoong được, nếu không bảng thành tích của cậu ấy đã cao hơn rất nhiều ấy. Nhưng không sao, được xếp thứ 10 toàn khối cũng đã khiến cậu ấy vui vẻ rồi.

Hai chúng tôi có sự tiến bộ rõ rệt, đến thầy giáo cũng nhìn ra, còn khen ngay trước lớp rằng chúng tôi là bộ đôi cùng tiến vô cùng thành công, tất cả mọi người nên học tập nhóm chúng tôi. Lúc thầy nói những lời này trông JaeJoong có vẻ bồn chồn bối rối, nhìn động tác gãi đầu giựt tóc của cậu ấy, tôi lại phát hiện thêm một điều nữa, người này không chỉ ngây ngô mà còn cực kỳ dễ ngượng nữa ah.

Sau khi phát bảng điểm, hôm nay sau giờ tan học chúng tôi không phải ở lại làm bài tập nữa, bận rộn cũng cần có lúc nghỉ ngơi chứ. Cho nên, sau khi hết giờ, tôi cùng JaeJoong tới sân thể dục xem em trai cậu ấy đá bóng. Hiện tại em trai JaeJoong, Kim Junsu đã không còn ghét tôi nữa, thậm chí có nhiều lúc còn cùng tôi nói cười rất vui vẻ. Thật ra thì quan hệ giữa tôi và Junsu cải thiện đáng kể như thế cũng vì tôi khen cậu nhóc đá tốt. Không phải tôi muốn lấy lòng em trai JaeJoong hay đại loại như thế đâu, mà là.....dạo trước khi tan học, ba người cùng nhau đi trên một con đường mà cậu nhóc cứ ghét tôi như thế, khiến JaeJoong đứng giữa rất khó xử, thế nên tôi nghĩ.....vẫn nên tạo quan hệ tốt với cậu nhóc thì hơn, để JaeJoong không phải bối rối nữa.

Đôi khi cùng nhau ngồi trên khán đài, cả hai không biết phải nói gì với nhau. Tôi cảm thấy hình như JaeJoong muốn nói gì đó nhưng luôn khó mở lời, chữ tới miệng lại chạy vào trong, rốt cuộc tôi nhịn không được hỏi:

"Kim JaeJoong, cậu không phải muốn nói gì với tớ đó chứ?"

"Huh? Ah.....ừm....."

"Có gì thì cứ nói đi, có nhịn nghẹn quá sẽ phát bệnh đó".

"Cậu nói vớ vẩn gì đó, còn lâu mới thế".

"Vậy thì cậu cứ tiếp tục mắc nghẹn đi, dù sao cũng không phải là tớ nghẹn".

".........." JaeJoong quay đầu đi không thèm nhìn tôi nữa. Tôi trộm nhìn qua sườn mặt cậu ấy, thấy cậu ấy đang bĩu môi, hình ảnh đó thật sự....thật sự .....tôi không biết phải hình dung thế nào? Đáng yêu sao? Nhưng hình như dùng từ đó cho một chàng trai thì không đúng lắm thì phải, cơ mà thật sự đáng yêu lắm, làm cho người ta nảy sinh ham muốn muốn nhéo má cậu ấy.

"Thật ra....." JaeJoong đột nhiên nói chuyện, nhưng mặt vẫn không quay lại nhìn tôi.

"Thật ra sao?" Thẳng thắn mà nói thì tôi có chút chờ mong. Hiện tại chúng tôi tuy rằng có thể nói là thân, chín phần là bạn bè thân thiết, nhưng bình thường ngoài thảo luận vấn đề học hành ra thì hầu như không nói sang chuyện khác, chưa từng nói với người kia suy nghĩ thật của lòng mình. Tôi nghĩ nếu lúc này cậu ấy thật sự thẳng thắn thì quan hệ giữa chúng tôi sẽ tiến thêm được một bước nữa, vô luận là theo chiều hướng nào thì cũng là chuyện tốt.

"Thật ra, tớ phải thực sự cám ơn cậu, Yunho à!"

"Huh?"

"Tớ nói, tớ thật sự cám ơn cậu!"

"Vì sao?"

"Nếu không có cậu dạy tớ hóa và lý, sao tớ có được thành tích tốt thế này".

"Cậu cũng giúp tớ môn chính trị và lịch sử mà".

"Không giống, các môn bên xã hội khác hoàn toàn so với các môn khoa học tự nhiên. Lịch sử, chính trị chỉ cần đầu tư thời gian, chăm một chút là có thể học được, nhưng các môn khoa học tự nhiên đòi hỏi phải có cách suy luận đúng đắn, không nghĩ ra được thì sẽ không bao giờ làm được. Nếu không nhờ có cậu dạy tớ cách giải quyết thì thành tích của tớ đâu cao được như thế này".

"Ý cậu là trước kia tớ lười biếng không chịu đầu tư thời gian học mấy môn khoa học xã hội....."

"Không! Không phải! Ý tớ không phải thế! Ah.....Nói thế nào nhỉ. Tớ không biết phải diễn đạt thế nào, tóm lại, tớ không có ý đó!" JaeJoong lập tức khẩn trương giải thích, trước đó không nhìn tôi nói chuyện mà giờ lại vội vàng quay qua. Thực ra tôi chỉ định trêu JaeJoong một chút thôi, nhưng cậu ấy đúng là một tên ngốc đơn thuần, lại tưởng tôi nói thật. Tôi bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, tôi không có ý xấu cố tình đùa cợt cậu ấy nhưng nếu là người khác thì chưa chắc. Suy nghĩ của tôi lại bay về năm ngoái, ngày cá tháng tư hôm ấy, ánh mắt tổn thương của JaeJoong như hiện ra ngay trước mặt tôi. Đột nhiên một ý nghĩ ập đến, tôi không chỉ muốn giải thích với JaeJoong chuyện kia mà thậm chí còn muốn bảo vệ ánh mắt đơn thuần tuyệt đẹp này của cậu ấy.

"Được rồi, cậu nói xong chưa?" JaeJoong muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, chắc cậu ấy lại muốn nói cảm ơn với tôi rồi.

"Ừm, nói xong rồi!" JaeJoong mỉm cười, cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

"Không còn gì để nói nữa chứ?"

"Không có đâu!"

Trong nháy mắt tôi nghĩ khó khăn đến thế sao, nói câu cảm ơn với tôi khiến cậu ấy phải vật lộn dữ vậy à. Tôi không tin, tôi cảm thấy JaeJoong chắc chắn còn điều gì đó muốn nói với tôi.

"Cậu nhất định còn chuyện gì đó muốn nói....." Tôi ghé sát vào mặt JaeJoong, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy như muốn đào ra chút gì đó từ bên trong.

"Không, thật sự không có mà....." JaeJoong muốn quay mặt đi, tôi lập tức vươn tay cố định đầu cậu ấy lại, không cho cậu ấy cơ hội né tránh. JaeJoong không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn xuống, trốn tránh ánh nhìn của tôi. Tôi cũng không chịu bỏ qua, cúi đầu nhìn vào mắt cậu ấy lần nữa.

"Jung Yunho......Đừng như thế....." Giọng của cậu ấy nhỏ như muỗi vo ve, thậm chí tôi còn nhìn thấy mặt cậu ấy đỏ ửng lên nữa.

"Vậy cậu nói cho tớ biết cậu có điều gì muốn nói với tớ, nói xong tớ sẽ bỏ qua cho cậu".

"Tớ.....bây giờ có gì để nói đâu".

"Chắc chắn cậu có chuyện muốn nói! Kim JaeJoong, cậu không thành thực nha! Thật đúng là hết chỗ nói!"

"Ah?! Không phải, không phải vậy đâu! Aish, tóm lại tạm thời không có mà, sau này...sau này có thể có....." JaeJoong hồi hộp thật rồi, bởi vì làn da trắng mịn của cậu ấy đã biến thành ửng đỏ. Tôi quyết định không làm khó cậu ấy nữa nên buông tay ra.

"Này JaeJoong, cậu nói rồi đó nhé, đến lúc đó cậu nhất định phải nói mọi chuyện trong lòng ra cho tớ biết đấy, nghe chưa?"

"Ừ, nhất định mà!"

"Tớ không tin, cậu hay xấu hổ như thế sao có thể nói, chúng ta ngoéo tay thề đi". Tôi vươn ngón út ra chờ.

JaeJoong chậm rãi nâng ngón út lên móc ngoéo vào ngón út của tôi. Tôi dùng sức giữ lấy thật chặt, cậu ấy cũng không buông tay ra. Con người có đôi khi sẽ vì hoàn cảnh nào đó mà nhận ra tình cảm của bản thân, ngay lúc này tôi tôi đã cảm nhận được bản thân có cảm giác như thế____ Nhìn ngón út của tôi và cậu ấy chặt chẽ giao nhau, tôi bỗng nhiên cảm thấy tình cảm của chúng tôi lại tăng tiến thêm một bước nữa rồi.

art 3

Kì nghỉ động thật sự quá ngắn, học kì hai của lớp 11 rất nhanh đã tới. Đến ngày khai giảng thời tiết đã sang xuân, nhưng mùa xuân mưa phùn kéo dài, chợt ấm chợt lạnh, chúng tôi vẫn phải mặc áo khoác dài tới trường.

Vì học kì trước chúng tôi giúp đỡ nhau học tập rất hiệu quả nên sang học kì này, khi mọi người phải thay đổi chỗ ngồi thì tôi và JaeJoong vẫn ngồi cạnh nhau như cũ.

Thời gian nghỉ trưa ở trường chúng tôi bắt đầu từ 12h50 đến 2h chiều, lúc ấy tôi nhất định phải nằm úp sấp trên bàn ngủ một giấc, nếu không đến chiều sẽ ngủ gật mất. Nhưng có vẻ như JaeJoong tinh lực hơn người, giữa trưa không cần ngủ.

"JaeJoong, sao giữa trưa cậu không ngủ một chút cho đỡ mệt?"

"Tớ không thấy buồn ngủ".

"Vậy cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ, nếu không đến buổi chiều sẽ buồn ngủ đấy".

"Không cần đâu, tớ muốn tranh thủ làm toán".

"Cần gì phải gấp gáp như thế?"

"Tớ không thông minh như cậu, không thể giải quyết nhanh chóng mấy bài tập toán đó được. Bình thường tớ đều dùng giờ nghỉ trưa để nghĩ các đề toán thầy giao. Cậu cứ ngủ đi, có phải tớ ầm ĩ quá khiến cậu không ngủ được không?"

"JaeJoong, cậu làm bài sao có thể ảnh hưởng đến tớ được, cậu tốt bụng quá đấy, luôn sợ làm tổn thương người khác".

"Tớ đâu vĩ đại như thế, được rồi, cậu mau ngủ đi".

"Ừ".

Nói xong tôi tiếp tục gục xuống bàn, không lâu sau cơn buồn ngủ lại ập tới. Nằm úp sấp trên bàn nên giấc ngủ không quá sâu, thỉnh thoảng đột nhiên tôi sẽ hồi tỉnh.

Như ngày hôm nay, khi tôi tỉnh giấc đã nhận ra trên người mình được đắp thêm một chiếc áo khoác. Sao tôi lại có hai chiếc áo khoác thế này? Trên người mặc một chiếc, vậy chiếc còn lại ở đâu ra? Tôi quay đầu qua, híp mắt nhìn JaeJoong, cậu ấy đã cởi áo khoác, trên người chỉ mặc đồng phục ngồi một góc làm toán. Nhìn tay cậu ấy kẹp giữa hai bắp đùi, xem ra bị lạnh thật rồi. Tôi nhanh chóng hiểu được chiếc áo khoác tôi đang đắp là áo của JaeJoong, cậu ấy sợ khi tôi ngủ sẽ bị cảm lạnh. Rất muốn ngay lập tức trả áo cho cậu ấy, nhưng một khi cậu ấy thấy tôi đã tỉnh, còn biết cậu ấy đắp áo cho tôi, nhất định mặt cậu ấy sẽ xấu hổ mà đỏ bừng lên mất. Vì thế tôi lại giả bộ chưa tỉnh, tiếp tục nhắm mắt ghé sát vào bàn. Thế nhưng tôi không thể ngủ tiếp được nữa.

Tôi cứ thế nằm úp sấp trên mặt bàn, có lẽ giờ nghỉ trưa cũng sắp hết. Bỗng nhiên có người nào đó động tác vô cùng nhẹ nhàng lấy áo khoác trên người tôi ra. Không cần phải hỏi, chắc chắn là JaeJoong rồi. Cậu ấy lén lút lấy áo về, nghiêm chỉnh mặc lại như chưa có gì xảy ra.

Đinh linh linh linh ~~ đinh linh linh linh ~~~~ Chuông báo vang lên chấm dứt giờ nghỉ trưa, tôi giả bộ bị tiếng chuông đánh thức.

"Ahhh______" Tôi vươn vai, ngồi ngủ lâu nên eo có chút nhức mỏi.

"Tỉnh rồi à?" JaeJoong hỏi.

"Ừm, làm xong hết chưa?"

"Cũng gần xong rồi, còn một phần nhỏ nữa thôi".

"Để tớ xem cậu có làm đúng hay không đi".

"Đây nè". JaeJoong đưa vở cho tôi. Ngay khi nhận cuốn vở, tay tôi chạm vào đầu ngón tay của cậu ấy, cảm xúc lạnh như băng ập tới, trái ngược hẳn với bàn tay ấm áp của tôi. Tôi liếc nhìn áo khoác trên người JaeJoong, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Tôi không thể trực tiếp nói "Cám ơn" với JaeJoong vì chính cậu ấy lén lút đắp áo khoắc cho tôi rồi lại vụng trộm lấy áo về trước khi chuông vang lên. Đây rõ ràng là không muốn cho tôi biết, nếu tôi cứ thế mở miệng nói, cậu ấy nhất định sẽ ngượng ngùng.

"Có sai gì không?" JaeJoong đột nhiên hỏi, tôi vội vàng chuyển dời lực chú ý về phía cuốn vở.

"Không, không sai gì hết".

"Thật à? May quá!" JaeJoong cười rất vui vẻ, giống như hoàn toàn không phát hiện ra hai tay mình đã lạnh như băng.

...

Sáng hôm sau, khi tôi đến trường, JaeJoong đã ngồi trong lớp học tiếng Anh.

"Chào buổi sáng!" Tôi chào trước.

"Chào buổi sáng!" JaeJoong mỉm cười nhìn tôi.

Tôi đặt túi sách lên bàn rồi cũng lôi sách tiếng Anh ra để học. Nhưng tôi không thể tĩnh tâm đọc sách được, bởi vì hôm nay tôi muốn tặng cho JaeJoong một thứ.

"JaeJoong này".

"Sao thế?"

"Ưhm, cái này....cho cậu đó!" Tôi đưa một đôi găng tay len cho cậu ấy.

"Hửm? Vì sao lại cho tớ cái này?"

"Mẹ tớ mua nó đó, tớ không thích màu này nên cho cậu nhìn qua, xem cậu có thích màu ý không, nếu thích tớ sẽ cho cậu luôn".

"Thật ra màu này rất đẹp mà, sao cậu lại không thích? Hơn nữa cái này do mẹ cậu mua, sao có thể cho tớ".

"Ầy..... Không thích chính là không thích. Nếu cậu không lấy tớ sẽ hỏi người khác". Thật ra đôi găng tay này sao có thể là mẹ tôi mua, tối hôm qua tôi đã dành rất nhiều thời gian chọn lựa trong cửa hàng thời trang dưới lầu mới mua được đó, màu dĩ nhiên đẹp khỏi chê.

"Được rồi tớ lấy" JaeJoong lập tức trả lời.

"Hì hì ~ vậy cho cậu đấy!"

"Ừm, Yunho à, cám ơn cậu!"

"Không cần phải cảm ơn, đâu phải thứ gì quý giá chứ".

Tôi quay đầu lại tiếp tục đọc sách nhưng mắt vẫn cố liếc sang bên cạnh ngắm ai đó, JaeJoong từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt đôi găng tay kia, khóe miệng còn hơi cong lên, nhìn cậu ấy như thế, không hiểu sao trong lòng tôi bỗng thấy vui vẻ.

...

Buổi sáng ngày hôm sau, vì xe bus khá thông thoáng nên tôi đến trường sớm hơn mọi khi 5 phút. Thế nhưng, JaeJoong vẫn tới sớm hơn tôi, vẫn ngồi một chỗ như thường ngày học tiếng Anh. Tôi ngồi xuống chào hỏi xong cũng bắt đầu lấy sách ra xem. Qua hơn 10 phút tôi mới nhận ra nãy giờ JaeJoong chỉ ngây ngẩn nhìn nguyên một trang, chú ý nét mặt, tôi phát giác ánh mắt cậu ấy cũng ngẩn ngơ vô thần.

"JaeJoong, làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?"

"Ah....À, không sao".

"Vậy sao cậu lại như người mất hồn thế này?"

"Tớ....tớ....Yunho à.....cho cậu này!" JaeJoong dúi vào tay tôi một gói đồ.

"Cái gì thế?"

"Là khăn quàng cổ đó".

"Sao lại tặng tớ khăn quàng cổ?"

"Vì cậu tặng tớ găng tay mà!"

"......" Nhìn vẻ mặt thành thật của JaeJoong, tôi không thể nói được gì nữa, cầm bọc quà ngẩn ngơ tới mức quên mở nó ra.

"Cậu mở ra đi, thử nhìn xem có thích không, tớ không biết cậu thích màu gì nên chọn bừa thôi".

"Thích!"

"Cậu còn chưa xem sao đã bảo thích?"

Tôi lập tức mở bọc quà ra, là một chiếc khăn quàng kẻ ca rô, màu lam đậm hòa với màu xám nhạt, thật sự tôi rất thích.

"Tớ thích, thực sự thích!"

"Ừm, vậy là tốt rồi!" JaeJoong xoay người nghiêng về phía khác, nét mặt vẫn vương theo nụ cười vui vẻ.

Sau đó JaeJoong lại tập trung đọc sách, chỉ chốc lát sau đã lật sang trang khác. Trong lòng tôi vẫn còn lưu lại nụ cười của cậu ấy, tên ngốc này, chắc chắn không biết nên tặng khăn quàng cổ cho tôi thế nào nên mới không thể chuyên tâm đọc sách.

Cứ như thế, ngày nào tôi cũng quàng chiếc khăn JaeJoong tặng, cậu ấy cũng luôn đeo đôi găng tay mà tôi đưa, cho đến khi mùa xuân dần dần đi qua, ánh nắng ấm áp thay thế cho rét lạnh. Mùa xuân năm nay còn lạnh buốt hơn cả năm ngoái, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Trước khi mùa xuân triệt để qua đi, có một chuyện đã xảy ra.

Yoochun, đại ca chủ mưu khó có một lần nhăn mặt đã gặp phải phiền não. Mấy đứa bạn thân đều rất quan tâm tới hắn, hỏi hắn có phải đã gặp khó khăn gì hay không. Tôi cũng chẳng chạy tới bát quái việc tư của hắn làm gì, nhưng khi đi ngang qua, không cẩn thận nghe được một câu hắn nói:

"Aish~ chúng mày nói tao phải làm gì đây, cô ấy tặng cho tao khăn quàng cổ, chúng mày nghĩ xem có phải cô ấy thích tao không?"

Tôi thầm nghĩ: tặng khăn quàng cổ cho người nào đó bởi vì thích người đó sao? Kim JaeJoong, JaeJoong cũng tặng tôi khăn quàng cổ nè!

Tôi tiếp tục cẩn thận nghe ngóng.

"Không chắc chắn lắm đâu, chỉ là tặng khăn quàng thôi mà, không nhất định phải thích mới tặng".

Không hiểu vì sao trong lòng tôi đã nhảy ra vô số phản bác: Gì mà không chắc chắn!? Chắc chắn! Nhất định là thích! Đang yên đang lành tặng khăn quàng cổ làm cái gì?! Mấy người không thấy người ta còn tặng nhau khăn tắm à........

"Nhưng cô ấy còn tự tay thêu hình trái tim trên mặt khăn nữa ấy".

"Á! Vậy nhất định là thích rồi! Mày đúng tốt số?! Sao cô nàng có thể vừa ý mà được......"

"Tao đang điên lên đây nè!!"

"........."

Mấy tên kia lại cãi nhau ầm ĩ. Tôi trở về chỗ ngồi, cẩn thận cân nhắc những lời mà bọn họ nói: tặng khăn quàng cổ là để bày tỏ bản thân thích ai đó sao? Đúng như vậy à? Nhưng JaeJoong nói cậu ấy tặng khăn cho tôi vì tôi đã tặng cậu ấy bao tay mà...... Hình thêu trái tim? Trên khăn quàng cổ của tôi không biết JaeJoong có lưu lại ám hiệu gì đó không nhỉ?

Tôi không biết đầu óc mình có bị đạp hỏng rồi hay không nữa, rõ ràng chỉ là vấn đề không đáng để tự hỏi mà nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi không chịu đi.

Lúc này thời tiết đã dần ấm áp, tôi không còn quàng khăn tới trường nữa. Ngay khi tan học, về đến nhà, tôi vội vàng lôi khăn quàng cổ đã giặt sạch cất trong tủ ra, cẩn thận tìm "ám hiệu" trên mặt khăn, thế nhưng gì cũng không có.

Không thể không nói tâm lý tôi nảy sinh chút buồn bực, đồng thởi cũng nghĩ, chuyện đó sao có thể xảy ra, Kim JaeJoong là nam, không thể thêu bất cứ thứ gì lên khăn được.

Rất kì quái, không hiểu sao mọi tự hỏi, mọi nghiền ngẫm của tôi đều dựa trên điều kiện tiên quyết là "Kim JaeJoong thích tôi" mà không nghĩ tới một chuyện...

Kim JaeJoong là nam, sao có thể thích tôi.

Mà tâm tình của tôi cũng chưa từng bình tĩnh lại để tự hỏi, mọi thứ có vẻ rất tự nhiên mà đến...

Part 4

Hôm sau lúc đến trường, tôi như vô ý nói ra việc này:

"Kim JaeJoong!"

"Hửm?"

"Hôm qua tớ nghe nói có người tỏ tình với thiểu căn cân đấy" Vừa nói tôi vừa chỉ về phía đại ca chủ mưu, bình thường tôi cùng JaeJoong vẫn lén gọi hắn là thiểu căn cân. (thiểu căn cân = cậu ấm thế gia ngốc nghếch)

"À........ừm....." Tôi biết JaeJoong đang tận lực che giấu vẻ kinh ngạc của mình.

"Hết hồn đúng không? Ai nghe thấy chuyện này cũng đều cảm thấy kinh ngạc mà".

"Nữ sinh đó ra sao mà lại tỏ tình với cậu ta vậy?" JaeJoong hóa ra cũng tò mờ với chuyện tình cảm của người khác nhé.

"Cậu ta nói cô nàng tặng cậu ta một chiếc khăn quàng cổ".

"Hả?!" JaeJoong bối rối liếc nhìn tôi một cái, sau đó vội quay mặt sang chỗ khác; nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, tôi biết cậu ấy đang nhớ tới chuyện tặng tôi chiếc khăn hôm trước nhé.

"Kim JaeJoong!"

"Không! Yunho à, đừng nói nữa, đừng nói gì nữa, xin cậu đấy!"

"........."

Nhìn bộ dáng hồi hộp căng thẳng, gương mặt đỏ ửng của JaeJoong, tâm tình tôi bỗng nhiên phát hỏa càng đốt càng cháy, không tìm hiểu kĩ tôi nhất định sẽ bạo phát mất.

"Kim JaeJoong!"

"Không! Yunho à! Xin cậu, đừng nói gì nữa!"

"Vì sao?!"

"Giờ cậu đừng nói gì nữa được không?!" JaeJoong gần như cầu xin tôi.

"Giờ không nói nhưng sau này bắt buộc phải nói!"

"Tớ không biết, tóm lại hiện tại đừng nói gì hết!"

"Vậy.......sau khi thi đại học nói được không?" Tôi dứt khoát nhìn JaeJoong, không cho cậu ấy trốn tránh, nhưng cậu ấy luôn chỉ cúi đầu khiến tôi không thoải mái chút nào. Tôi nâng mặt JaeJoong lên, bắt cậu ấy phải nhìn thẳng vào tôi.

"Tớ nói, khi thi vào đại học xong cậu phải nói cho tớ biết đấy!"

"Ừm.....ừ....." JaeJoong hoảng loạn, thậm chí có chút thở gấp.

Tôi không biết bản thân rốt cuộc bị làm sao, sự điềm tĩnh trước nay đột nhiên bị đánh vỡ?

Buổi chiều khi tan học, chúng tôi vẫn thường ở lại làm bài tập, hôm nay sẽ làm đề lịch sử. Tôi căn bản không thể chuyên tâm được. Cúi đầu nhìn khoảng trống trong sách bài tập, bỗng nhiên tôi cảm nhận được ánh mắt của JaeJoong, tôi biết cậu ấy đang nhìn tôi. Lần này tôi không quay đầu lại nhìn cậu ấy nữa, nhìn thấy sẽ chỉ khiến lòng tôi càng thêm rối loạn.

"Yunho à!" JaeJoong lại có thể mở miệng trước cơ đấy.

"Gì thế?" Tôi vẫn không ngẩng đầu lên.

"Yunho, đừng như vậy nữa".

"Tớ làm sao?"

"Chính cậu tự biết, không cần tớ phải nói".

Tôi tức giận ném bút lên bàn, cầm lấy bình uống nước.

"Jung Yunho, tớ....tớ là người thích sự lâu dài bền chặt. Tớ không cần cái gọi là kích thích, rung động nhất thời, cái tớ cần là một cuộc sống có tương lai, cậu hiểu chứ?"

"........." Tôi hoàn toàn không ngờ JaeJoong lại có thể nói những lời như thế này. Tôi nghĩ, thật ra tâm ý của nhau chúng tôi đều hiểu, chỉ còn chờ đến khi nào mở rộng cõi lòng nói ra mà thôi. Nhưng, nói ra rồi thì sao? Tỏ rõ tâm ý xong thì sau này sẽ thế nào? Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn mà chúng tôi chỉ là những học sinh trung học bình thường, phải phấn đấu hơn năm nữa để thi vào trường đại học. Trước tương lai, trước cuộc sống đầy biến cố, chờ đợi chúng tôi có thể là dông tố, cũng có thể là êm đềm nhẹ tựa hồng mao, thậm chí chẳng là gì hết...

Sau này rồi sẽ thế nào... ý JaeJoong muốn nói chính là cuộc sống tương lai...

Tôi hiểu cậu ấy đang muốn theo đuổi cái gì.

"Ừm, tớ hiểu, tớ hiểu chứ".

"Hiểu được là tốt rồi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa nhé?!"

"Ừm" Tôi vươn tay nắm chặt lấy tay JaeJoong, cậu ấy cũng kiên định nhìn thẳng vào tôi.

Loại cảm giác này cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng trải qua, cái cảm giác "mặc kệ cái giá phải trả lớn thế nào cũng quyết không buông tay" chính là ý muốn mãi mãi bảo vệ thứ bản thân quý trọng nhất.

Cuối cùng tôi cũng có thể chuyên tâm làm bài được rồi, bỗng nhiên cảm giác trong tim ngập tràn nhiệt huyết.

Có mục tiêu, có đích đến, con người làm việc sẽ như quên hết mọi thứ xung quanh. Mỗi ngày tôi và JaeJoong đều tập trung tinh thần nghe giảng, sợ sẽ bỏ qua mất phần trọng điểm mà thầy giáo nói. Đến giờ tự học, một số người vẫn nói chuyện phiếm hoặc làm việc riêng, nhưng chúng tôi vẫn hết sức chăm chú làm bài tập. Hết tiết, nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt nhau, chúng tôi lại tự khuyến khích nhau, cho dù chỉ là những lời nói nhỏ nhặt nhưng lại có thể trực tiếp chạm tới nơi sâu nhất trong tâm, thực sự có thể đạt tới trình độ mà người khác không thể hiểu, ấm áp này chỉ chúng tôi mới có thể cảm nhận thấy.

"Mệt không?! Hôm qua cậu lại thức khuya?!"

"Không sao, chỉ là hơi buồn ngủ thôi!"

"Nếu mệt quá thì đi nghỉ đi, bị bệnh sẽ rất phiền đó".

"Ừm, còn cậu?"

"Tớ hả, cũng không ngủ muộn lắm đâu, vừa lên giường lập tức ngủ được luôn".

"Cậu cũng đừng khiến bản thân mệt mỏi quá đó".

"Ừ".

Đôi khi chúng tôi sẽ đứng trên ban công ngoài phòng học nhìn xuống sân thể dục cạnh hàng cây xanh ngút mắt, để cho đầu óc nghỉ ngơi một chút. Mỗi người đứng ở một góc, tôi không biết JaeJoong nghĩ thế nào nhưng tôi cực muốn đứng cạnh cậu ấy. Nơi ban công tĩnh lặng, hoàn cảnh ấy hoàn toàn có thể khiến nhịp đập con tim chệch hướng, khiến tâm tình rối loạn, khiến cho người ta làm ra những việc không nên làm. Cho nên để tránh bản thân bị mê hoặc thì không bằng cứ như bây giờ, mỗi người đứng một góc, người ấy không ở trong tầm mắt mà chỉ cần tồn tại trong lòng là được, cậu ấy luôn ở sau lưng tôi, một khắc không rời.

***

Lớp 11 trôi qua rất nhanh, thời gian học cấp ba cứ thế ngắn dần.

Sau kì thi cuối lớp 11, điểm của tôi đã vượt lên đứng thứ hai toàn khối, còn Kim JaeJoong đứng thứ ba. Trước kết quả này chúng tôi cũng không có chút gì bất ngờ, vì chúng tôi biết bản thân đã phải trả giá, cố gắng nhiều như thế nào để đổi lấy nó. Nhưng chúng tôi vẫn chưa thỏa mãn vì chúng tôi còn muốn làm tốt hơn thế, vì.....tương lai sau này, đúng vậy, một tương lai tốt đẹp.

Giờ chúng tôi không ở lại lớp sau giờ học làm bài tập như trước nữa, cuối tuần cũng không thể đến thư viện ngồi học, vì hiện tại từ thứ hai đến cuối tuần đều phải đi học, hơn nữa tối thứ hai tới tối thứ năm đều phải ở lại lớp tự học. Tuy mệt nhưng chỉ cần thấy nhau, chúng tôi vẫn có thể mỉm cười chấp nhận sự mệt mỏi này.

Cuộc sống những năm cấp ba hầu như đều bị những những cuộc thi lấp đầy, trong đầu ngoại trừ thơ cổ, công thức toán học, phương trình hóa học, bài tính gen di truyền, các loại bản đồ, nguyên lý thì chỉ còn sách. Chương trình học căng thẳng không cho phép chúng tôi phân tâm nghĩ tới chuyện khác. Vì thế chúng tôi chỉ có thể chờ đến khi kì thi chấm dứt rồi mới nghĩ đến việc đợi chờ câu nói mãi không thể nói ra của đối phương.

Part 5

Hôm nay ngày mùng 9 tháng 6, chúng tôi đã hoàn thành xong kì thi vào đại học.

Làm xong bài đi ra khỏi trường thi, nhớ tới câu: "Mười năm học hành vất vả khổ thật khổ, ra sức phấn đấu thành người tài cao", trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát______ Để có ngày xác định được mục tiêu phấn đấu không ngừng nghỉ này, vừa mới bắt đầu có thể khiến cho người ta than trời kêu khổ, nhưng dần dần, nó đã biến thành thói quen, thậm chí còn trở nên thích.

Nhưng ngoài cảm giác mất mát như đại đa số mọi người, tôi còn có cảm giác đặc biệt hưng phấn cùng chờ mong. Tôi đã ước định với Kim JaeJoong một chuyện, sau kì thi đại học, chúng tôi sẽ nói ra những lời vẫn còn chôn dấu trong lòng.

Ngay sau ngày kết thúc thi cử, tôi vẫn liên lạc đều đặn với JaeJoong, lúc gọi điện thoại, lúc nhắn tin. Có một hôm, tôi bỗng nhiên nổi hứng muốn tới nhà cậu ấy, thế nên lúc gọi điện thoại, tôi đã nói ra ý nghĩ của mình:

【JaeJoong à, mai tớ muốn tới nhà cậu chơi!】

【 Hả?!! Vì sao ?! 】

【 Muốn tìm cậu chơi thôi, sao, không được à?!】

【 Cậu biết nhà tớ ở đâu hả? 】

【 Sổ ghi chép lý lịch cá nhân của cậu có ghi mà, đúng không? 】

【 À....có chứ.... 】

【 Vậy mai tớ tới nhé !! 】

【 Đừng, cậu đừng đến!! 】

【 Vì sao tớ không được đến?!】Tôi không vui hỏi.

【 Tớ..... Tớ đi du lịch rồi ! 】

【 Tớ không tin! 】

【 Thật mà, tới đi du lịch cùng với Junsu thật đó!! 】

【 Dù sao ngày mai tớ vẫn sẽ tới nhà cậu 】

【 Tớ nói thật, cậu đừng có đến, tớ không có nhà đâu! 】

【 Được rồi, cậu không cần phải căng thẳng thế đâu, vậy cậu cùng em trai đi chơi vui vẻ nhé! 】

【 Ừm! 】

【 Nhớ phải mua quà đấy! 】

【 Ừm, tất nhiên, cậu thích quà gì?! 】

【 Cậu mua gì tớ cũng thích! 】

【 Nói bậy gì đấy....cậu....ba mẹ cậu có ở đó không? 】

【 Dù ở ngay cạnh cũng có gì phải sợ !! 】

【 Cậu.....cậu....... 】Tật xấu muốn nói lại thôi của cậu ấy lại tái phát.

【 Kim JaeJoong! Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, mắc nghẹn nhiều quá không tốt cho thân thể đâu!! 】

【 Jung Yunho, có phải trước đây cậu luôn nói chuyện điện thoại với nữ sinh thế này không?! 】JaeJoong nói cực nhanh với tốc độ kinh người, một hơi nói ra hết câu.

【 Cái gì?! Tớ làm gì có thời gian nói chuyện phiếm trên điện thoại với các bạn nữ chứ, thời gian rảnh toàn dùng để dạy hóa học với vật lý cho cậu còn gì!!】Tôi cực thích trêu chọc cho đến khi cậu ấy bối rối.

【 Ah..... 】JaeJoong a một tiếng rồi im bặt, tôi cảm thấy ở đầu dây bên kia cậu ấy nhất định đang đỏ mặt.

【 Ngày mai cậu phải đi rồi, đêm nay nhớ tắm rửa sớm một chút rồi nghỉ đi nhé! 】

【 Ưm, ngủ ngon!! 】

【 Ngủ ngon! 】

Người ta đi du lịch nhiều nhất khoảng sáu bảy ngày rồi về, nhưng Kim JaeJoong đi du lịch hơn mười lăm ngày vẫn chưa thấy quay lại. Mỗi ngày tôi đều nhắn tin cho JaeJoong, hỏi cậu ấy đang ở đâu, tại sao mãi chưa về, bữa trưa bữa tối ăn những gì, thực ra cái quan trọng nhất và hỏi nhiều nhất vẫn là câu, khi nào thì cậu ấy về. Trước những câu hỏi dồn dập của tôi, JaeJoong lại chỉ nhắn một câu không biết!! Thật kì lạ, sao có thể không biết chứ?! Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, đoàn tham quan của bọn họ gặp phải chuyện gì sao; nhưng sau khi hỏi rõ ràng mới biết, hóa ra cậu ấy không đi theo cả đoàn du lịch mà trở về quê, được dì út đưa đi chơi ở mấy thị trấn lân cận. Cứ như thế thì không phải mười mà là hai mươi ngày cậu ấy cũng đừng hòng về được....... Tôi ở nhà, mỗi ngày nhìn di động tới ngẩn người.

...

Rốt cuộc, sau hai mươi bảy ngày du lịch, tôi cũng nhận được tin nhắn của JaeJoong báo cậu ấy sắp về:

【 Buổi chiều ngày mai tớ sẽ về nhé! ≧^◡^≦ 】

Tôi hưng phấn lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, khiến con mèo béo nhà tôi sợ tới mức lăn đùng xuống đất. Tôi vuốt vuốt lông mèo béo nhà mình, sau đó vào phòng chuẩn bị quần áo____ Tôi định chiều mai sẽ tới tìm JaeJoong, cậu ấy rất ít khi thấy tôi mặc thường phục vì chúng tôi vẫn luôn phải mặc đồng phục đến trường, cuối tuần vẫn mặc nó do chỉ học sinh mới có thể mua sách với giá ưu đãi, thế nên từ thứ hai đến cuối tuần chúng tôi thật sự chỉ mặc đồng phục. Vì muốn cậu ấy thấy Jung Yunho tôi đẹp trai nhường nào, tôi phải lôi cả đống quần áo trong cái tủ quần áo còn hỗn loạn còn hơn ổ mèo béo của tôi ra thử, rốt cuộc cũng tìm được bộ hợp nhất.

Mẹ tôi vừa tan tầm về nhà, nhìn phòng tôi chỉ có thể thốt ra câu trong nhà bị kẻ trộm đột nhập.

...

Buổi chiều ngày hôm sau, JaeJoong nói khoảng ba giờ sẽ về đến nhà, nhưng mới 2h kém tôi đã tới đứng chờ dưới nhà cậu ấy.

Qua ba giờ vài phút, rốt cuộc cũng thấy JaeJoong cùng cậu em trai bước xuống taxi, lấy hành lý từ cốp xe ra. Tôi vội vàng đi tới giúp cậu ấy lấy đồ.

"Huh? Jung Yunho, sao anh lại ở đây?!" Kim Junsu kinh ngạc nhìn tôi.

"Junsu, phải gọi là Yunho hyung, sao có thể gọi đầy đủ họ tên như thế?"

"Ah, Yunho hyung, sao anh lại ở đây?"

"Anh tới tìm anh em chơi thôi!"

"Sao anh biết hôm nay em với JaeJoong hyung sẽ về?"

"Anh đoán!"

"Oa, anh đoán chuẩn thật đó!!" Quả nhiên ngốc, JaeJoong nói không có sai, trong đầu em trai cậu ấy ngoài bóng đá ra thì chả có gì khác luôn -_-

"Lên nhà nói chuyện đi!" JaeJoong lấy chìa khóa mở cửa phòng trộm ra rồi gọi chúng tôi vào.

"Để tớ..." Tôi tiến lại gần, nhỏ giọng nói vào tai cậu ấy rồi xách hành lý lên.

"Không cần, tự tớ làm được rồi!"

"Tớ có lấy toàn bộ đâu, để cho cậu một túi nè!" Nói xong tôi ôm hết túi bước vào trong, JaeJoong tự nhiên chỉ có thể nghe theo tôi.

Vừa về trước cửa nhà, Junsu đã tiếp một cú điện thoại gọi đi chơi, thế nên cậu nhóc muốn chạy ra ngoài đá banh.

"Junsu, không được đi, em không mệt à?"

"Không mệt! Đi taxi ra sân bay, rồi một lèo bay sang sân bay bên này, sau đó lại ngồi taxi về nhà, đi bộ mới có vài bước, sao có thể mệt chứ? Cho em đi đi mà hyung.....hyung......" Junsu nắm lấy tay JaeJoong không ngừng lắc lắc.

"Đi đi, mệt thì phải ngồi nghỉ đấy biết không?!"

"Vâng, hyung, anh tốt nhất!! Chào hyung, chào Yunho hyung!!" Chưa nói xong cậu nhóc đã chạy biến đi mất.

Tôi cùng JaeJoong nhìn nhau rồi bật cười.

Giờ tôi mới để ý, da Junsu bị phơi nắng tới đỏ ửng nhưng làn da của JaeJoong vẫn như trước, trắng nõn mịn màng.

"JaeJoong, da em trai cậu đều bị đen đi do phơi nắng, sao da cậu vẫn trắng nõn như thế này hả?"

"Tớ cũng thấy phiền lắm chứ, tớ nghĩ chỉ cần phơi nắng, da đen đi trông sẽ đàn ông hơn, nhưng không hiểu sao không đen nổi".

"Thật ra cậu thế này cũng rất đẹp mà!"

"Thật?!"

"Ừ!"

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy JaeJoong mặc quần áo hàng ngày_____ Cậu ấy mặc chiếc áo thun bó sát ngực, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi kẻ ca rô, hình như lúc nãy đi máy bay cảm thấy lạnh nên mặc vào, bên dưới là chiếc quần bò bó phá cách, tổng thể hài hòa vô cùng đẹp mắt.

Nhìn JaeJoong thế này tôi bỗng có chút hoảng hốt, bởi vì trong mắt tôi, JaeJoong luôn là cục cưng ngoan hiền dễ thẹn thùng, phong thái khác hoàn toàn với kiểu ăn mặc hiện tại. Cho nên JaeJoong đứng trước mắt lúc này khiến cho tôi có thêm cảm giác vừa bí ẩn vừa hấp dẫn. Nhưng vừa mới nói đấy, JaeJoong rất thuần khiết, nghĩ gì là ngay lập tức hiện lên trên mặt. Thấy tôi cứ nhìn mình chằm chằm, làn da phơi nắng mãi không đen của cậu ấy lúc này đỏ ửng:

"Để tớ đi lấy nước cho cậu nhé!" Vừa nói vừa vội vàng chạy xuống bếp.

Buổi tối hôm đó, lúc cha mẹ JaeJoong đi làm về, cậu ấy đã giới thiệu với họ tôi là bạn cùng học, vừa nãy còn giúp cậu ấy xách hành lý lên nhà. Junsu đứng một bên cũng phụ họa theo. Cha mẹ JaeJoong rất nhã nhặn, luôn mỉm cười nhìn tôi, vừa nghe đến việc tôi giúp cậu ấy xách hành lý thì vội vàng nói cám ơn rồi nói tôi nhất định phải ở lại ăn cơm cùng cả nhà, mặc kệ tôi từ chối thế nào bọn họ cũng không cho. Rốt cuộc, JaeJoong phải quay sang nhìn tôi nháy mắt một cái, tôi mới "miễn cưỡng" ở lại. Kết quả, ngày đầu tiên tới nhà JaeJoong, tôi đã ở lại ăn cơm đến tối. (Mây: thích bỏ xừ còn ý kiến (ˉ﹃ˉ))

Ba mẹ JaeJoong có vẻ rất khách khí, làm riêng rất nhiều đồ ăn, còn không ngừng gắp thức ăn cho tôi:

"Yunho này, bác không biết cháu thích ăn gì nên làm dư ra vài món, cháu thích thì cứ ăn đi nhé, đừng ngại!!"

"Vâng, tất nhiên ạ, bác làm đồ ăn rất ngon, món nào cháu cũng thích!!"

"Thật không?! Vậy là tốt rồi!"

Sau khi dùng cơm xong, bầu không khí vẫn rất vui vẻ, JaeJoong đi rửa bát, còn Junsu sau khi bổ cam cho cả nhà xong thì chui về phòng đánh điện tử.

Ăn qua vài miếng cam, tôi lấy cớ thời gian không còn sớm cáo từ ra về. Ba mẹ JaeJoong dặn dò cẩn thận cậu ấy phải tiễn tôi ra trạm xe dưới lầu, cậu ấy cũng không từ chối lập tức đáp ứng.

Trải qua nửa ngày vui vẻ tôi cũng không quên mục đích chính khiến tôi tới tìm JaeJoong. Tôi cảm thấy bản thân không chờ nổi nữa rồi, tôi thật sự không muốn đợi thêm nữa, tôi muốn nói với JaeJoong những điều trong lòng mình, cũng muốn nghe những lời nói thật lòng của cậu ấy.

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi ngay lập tức nói:

"Đừng đi thang máy, chúng ta đi thang bộ nhé!"

"Nhưng chỗ đó không có đèn".

"Cậu sợ bóng tối sao?"

"Tớ không sợ!"

"Vậy được rồi, đi thôi!"

"Ừm!" JaeJoong bước đến cạnh tôi, cùng tôi sóng vai mà đi.

Nhà JaeJoong ở trên tầng 17, lúc đi lên mà đi thang bộ chắc chắn mệt không còn hơi, nhưng lúc xuống không tồi chút nào. Tôi mở cửa lối thang bộ, để JaeJoong vào trước, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lối đi này quả nhiên không có đèn như JaeJoong nói, không gian hắc ám bao trùm. Chúng tôi đứng yên một lúc, chờ cho đến khi mắt đã quen dần với bóng tối mới bắt đầu đi xuống.

"Cẩn thận!" JaeJoong nhắc nhở tôi.

"Ừm, cậu cũng thế".

Cầu thang bộ hình như bình thường không có ai đi, trên mặt đất phủ đầy tro bụi tạo nên một lớp nệm mỏng mềm mại dưới chân, tôi cùng JaeJoong một bậc tiếp một bậc chậm rãi đi xuống. Khi chúng tôi nói chuyện sẽ có tiếng vang, tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nghe được.

"Kim JaeJoong!" Tôi gọi.

"Jung Yunho!" Cậu ấy cũng gọi lại tên tôi.

"Kim JaeJoong!"

"Jung Yunho!"

Chúng tôi vừa đi vừa gọi tên nhau như những đứa nhỏ được chơi trò chơi mới.

"Kim JaeJoong!"

"Jung Yunho!"

"Cậu không biết là cậu vẫn còn thiếu tớ một câu giải thích sao?!"

"Huh?!" JaeJoong lắp bắp kinh sợ: "Nói cái gì?!"

"Cậu đã quên rồi?! Cậu nói khi thi vào đại học xong sẽ nói với tớ không phải sao?!"

"..............." JaeJoong im lặng.

"Cậu định nuốt lời?!" Lòng tôi có chút hoảng, tôi không sợ cậu ấy nuốt lời nếu tâm ý cậu ấy vẫn như trước đây; điều tôi sợ nhất chính là tình cảm cậu ấy đã thay đổi.

"Không phải......."

"Vậy thì cậu nói đi!"

"Cậu không phải cũng có điều muốn nói với tớ sao? Cậu nói trước được không?"

Chúng tôi vẫn tiếp tục đi, hiện tại đã xuống tới tầng mấy cũng không biết nữa, tôi dừng bước, cậu ấy cùng theo tôi đứng yên một chỗ.

"Cậu muốn nghe tớ nói trước?!" Tôi hỏi.

"Ừm, có thể chứ?!"

Tôi lấy lại bình tĩnh hạ quyết tâm, trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt lấp lánh sáng ngời của cậu ấy. Hít một hơi thật sâu, tôi tiến đến nhẹ nhàng hôn lên môi JaeJoong. Chỉ là cái hôn phớt nhẹ hẫng, ngay lập tức sau đó tôi đã rời ra, vì tôi biết những điều cậu ấy muốn nói là gì.

"Ừm......đây chính là điều tớ muốn nói với cậu....đến cậu đó!"

JaeJoong ngơ ngác đứng đó, không chút phản ứng. Qua một lúc lâu sau cậu ấy mới hồi thần, dùng thanh âm vo ve như muỗi kêu chỉ tôi có thể nghe thấy nói:

"Tớ thích cậu........"

Tôi thở dài nhẹ nhõm cầm lấy tay JaeJoong rồi tiếp tục đi xuống dưới. Lúc này tôi mới phát hiện lòng bàn tay cậu ấy đã ướt đẫm, hình như mới nãy thật sự hồi hộp rồi. Tôi nắm chặt tay cậu ấy, hy vọng cậu ấy biết tình yêu của tôi sẽ mãi kiên định, không bao giờ dao động.

Qua một tầng lại một tầng, rốt cuộc chúng tôi cũng xuống tới tầng một. Tôi định mở cửa ra nhưng kết quả cửa lại bị khóa.

"Làm sao vậy?!"

"Cửa bị khóa rồi!"

"Ah, đúng rồi, hình như tầng một đều bị khóa như thế để đề phòng trộm, nhưng những tầng trên không khóa đâu, chúng ta lên thử xem".

"Ừ".

Nói xong JaeJoong định kéo tay tôi đi lại lên tầng trên.

"Chờ chút!"

"Hửm?!"

Tôi kéo JaeJoong lại, ôm cậu ấy vào trong ngực, ghé sát vào tai cậu ấy nhẹ nhàng nói:

"Cậu thích tớ không?!"

"Thích!"

"Cậu yêu tớ không?!"

"Yêu........"

Nghe thấy câu trả lời của JaeJoong, đầu óc tôi như bị hóa thành nước, chảy loạn trong cơ thể mềm nhũn. Tôi thoáng buông lỏng JaeJoong ra, nhìn chăm chú vào mặt cậu ấy, đây chính là khuôn mặt xinh đẹp mà tôi yêu, khuôn mặt đã lấp đầy tâm trí tôi. Chầm chậm nhắm mắt lại, tôi tiến sát lại gần chạm lên bờ môi mềm mại của cậu ấy, sau đó trước khi để cậu ấy kịp phản ứng, tôi đẩy nụ hôn đi sâu hơn nữa. JaeJoong ngây người một chút rồi cũng theo bản năng ôm lấy tôi, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn ấy_____nụ hôn của tôi, đáp lại tình yêu của tôi.

Trong bóng tối, tôi muốn hôn em khiến em không kịp trở tay, tôi muốn giao trọn trái tim này cho em________tôi yêu em.

=== Hoàn ===

P/S: Cuối cùng cũng hoàn được nó rồi (╥﹏╥) Xin lỗi nọi người, bạn não cá quá mức mà quên chưa post phần cuối щ(ಥДಥщ)

Vậy là bạn hoàn hết những hố còn nợ đọng rồi nhé, sang hố mới thôi ~\(≧▽≦)/~ Bạn đã hỳ hục dự án đào hố từ tết đó, lần này đụng tới là bộ võng du siêu kinh điển và một bộ ngọt ngào từ tên đến nội dung cùng với một bộ đam mỹ võng du gay cấn (^ω^) *ra sức quảng bá*

Tình hình là bạn lại đào hố và chả biết khi nào mới lấp hố xong Khi nào thấy bạn lâu lâu không post truyện nhớ nhắc bạn nhé, nhắc nhiệt tình vào, con lười trong người bạn chưa khi nào ngừng tái phát cả, vậy nên phải giục mới có truyện đó (~_~メ)

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ( ◜◡‾)(‾◡◝ ) Cuối tuần bạn đi Yên Tử nên tiếp tục đình công, pp nhá (づ ̄3 ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com