KHÁT MÁU 2
KHÁT MÁU – PHẦN 2
(Bệnh Viện Trên Hoang Đảo)
Author: Riiko
Disclaimer: DBSK is not mine
Pairing: YunJae
Category/Genre : Hỗn hợp – Horror, Mystery, Gore, Torture, Dark, OOC
Rating: Có nhiều cảnh máu me, bạo lực. Khó lòng mà xác định độ tuổi @___@
CHAP 1
....
Một Tháng Sau.
"Cục cưng à! Em vui không?" – Yunho ôm lấy JaeJoong từ phía sau, cả hai chống tay lên thanh chắn của chiếc du thuyền cùng hướng ra biển.
Nhớ lại điều khủng hoảng của tháng trước. Đó là việc khắc sâu vào tâm trí cậu, mãi mãi cũng không quên. Càng không quên được tên ngốc bạn trai này đã anh hùng thế nào, can đảm thế nào khi liều mình bảo vệ cậu. Cũng nhờ vậy mà cậu biết mình...cả cuộc đời này phải báo đáp cho anh rồi!
Tuần sau cả hai sẽ chính thức làm đám cưới. Anh mượn được chiếc du thuyền của người bạn nên đưa cậu ra biển câu cá. Đại dương xanh một vùng trời, nắng rọi soi phản chiếu màu xanh bao la rộng lớn. Nơi đây dường như là thiên đường, đặc biệt dành cho những kẻ đang yêu như anh và cậu.
"Yunho! Yunho! Cá căn câu rồi!" – JaeJoong reo lên, Yunho phía sau giúp cậu kéo cần câu lên.
"Woa~" – cả hai cùng trầm trồ nhìn con cá viền đỏ đắt tiền.
Con cá to tròn cũng phải dài hơn 30cm. Loài cá nửa thân vây trên màu bạc, nửa thân vây dưới màu cam. Giá của nó cũng gần 170USD một con. Thật may mắn cho những ai ra biển câu được nó.
"Cục cưng, em may mắn thật." – Yunho loay hoay bỏ con cá vào thau nước và gỡ lưỡi câu ra
JaeJoong hất mặt tự kiêu – "Em mà!"
Cả hai mang con cá vào trong làm sạch và sẽ ăn tại chỗ. Có gì ngon hơn là bắt một con cá tươi ngon, làm sạch thành những miếng sashimi chấm tương ớt, chỉ nghe thôi mà nước dãi đã chảy dài.
"Miếng đầu thưởng cho anh vì đưa em đi du thuyền."
JaeJoong gấp miếng sashimi đầu tiên cắt ra, quẹt chút tương ớt lên nó và đút cho Yunho.
Yunho cười híp mắt ăn miếng cá tươi ngon
"Woa ~" – anh giơ ngón cái lên nói không thành lời. Vị ngọt tự nhiên lẫn tươi sống, mấy ai biết được cái vị ngon nhất trong thiên hạ là vị 'tươi'. Tương ớt trung hòa vị tanh của cá sống, quả thật rất là ngon!
Cạch – Cạch – Cạch – Cạch
Cả hai đang vui vẻ đút nhau ăn thì nghe tiếng lạch Cạch bên dưới chân mình. Yunho ngưng ăn và bước ra khỏi khoang thuyền để quan sát. Anh đi một vòng từ đầu thuyền đến cuối thuyền.
"Gì vậy anh?" – JaeJoong cũng bước ra xem
"Anh nghĩ chân vịt vướng rong biển hay con cá nào bơi vào làm hỏng. Anh sẽ lặn xuống xem sao." – Yunho cởi áo thun ra và lấy chân vịt cùng mắt kiếng bơi đeo vào.
"Anh cẩn thận nha!" – JaeJoong đứng cuối thuyền theo dõi.
Yunho leo theo cái thang nhỏ phía sau lặn xuống biển. Anh bơi gần chân vịt nhưng không thấy nó bị vướng cái gì cả. Nó cũng không quay, vậy chắc là hư máy móc. Anh lên lại trên thuyền và xuống khoang máy móc kiểm tra. Anh không giỏi về mấy thiết bị này nhưng cứ xem sao, không được nữa thì gọi thuyền cứu hộ ra kéo vào. Nhưng cái chính là anh không muốn làm hỏng ngày vui hôm nay bên cạnh cậu. Chiếc nhẫn đính hôn vừa đeo vào tay cậu không bao lâu, anh muốn cả ngày hôm nay sẽ thật ý nghĩ và nhớ suốt đời.
"Em nghĩ nên gọi cứu hộ thôi!"
JaeJoong cầm bộ đàm dựa vào cái tủ nhìn Yunho nhễ nhại mồ hôi vừa leo lên từ khoang máy.
"Cục cưng à, thật ra mình còn một cách cho nó chạy mà."
"Anh đừng nghĩ đến chuyện đó. Anh không nhớ hứa gì với em sao?" – cậu nhíu mày nhìn anh đồng thời giơ bàn tay đeo nhẫn ra. – "Anh có quyền chọn, lấy em hoặc lấy 'họ'. Em không cấm anh nữa."
Yunho vội chạy lại ôm cậu hôn lên môi một cái để xoa dịu – "Anh nhớ! Anh giữ lời hứa mà. Với lại chắc gì 'họ' ở đây." – anh cười giả lả và nhìn quanh bằng ánh mắt kỳ lạ
"Vậy em gọi cứu hộ" – JaeJoong bấm công tắt bộ đàm
Cạch – Cạch – Cạch – Cạch
Tiếng động lại kêu và lần này còn ghê hơn, thuyền họ lắc lư khiến bộ đàm trong tay JaeJoong rơi ra khỏi tay cậu. Yunho vội ôm cậu và bám vào một thanh sắt trong khoang thuyền đứng cho vững. Sau một hồi thuyền họ lại trở về bình thường, anh vẫn ôm eo cậu quan sát kỹ trước khi có sự cố nào xảy ra lần nữa.
Yunho đứng không yên khi chân trái anh cứ nhấc lên thường xuyên đến nỗi làm JaeJoong nhíu mày chú ý.
"Anh sao vậy? Đứng mà cứ co giò hoài?"
"À hình như chân anh lúc nãy bơi trúng đá ngầm nên nó hơi ngứa." – anh cười cười vờ co chân trái chà chà vào chân phải.
Anh nhíu mày thật sâu khi nhìn xuống bàn chân mình, anh không thể nói ra điều kỳ lạ này nhưng chắc chắn có chuyện gì đó đang cần anh.
"Bộ đàm rớt đâu rồi?"
JaeJoong gỡ tay anh ra và đi tìm bộ đàm bị văng ở đâu trên khoang thuyền. Cậu đi vòng quanh khoang thuyền bốn,năm lần mà không thấy. Khoang thuyền không lớn, không lý nào nó văng xuống biển được.
"Chắc nó kẹt ở trong góc rồi!" – cậu nằm sấp xuống sàn để nhìn vào các hóc.
Lúc đó chân trái chân phải Yunho cứ không ngừng co lên, anh đi lùi và té xuống ghế. Đầu anh lắc liên tục và ra hiệu bằng tay chân.
"Không tìm thấy!"
JaeJoong quay sang thì anh ngồi yên mỉm cười như không có gì xảy ra.
Lạch Cạch – Két – Két
Những tiếng động lạ cứ xuất hiện trên con tàu. Sóng biển dường như mạnh hơn khiến thuyền họ bị đẩy đi.
"Đừng tìm nữa cục cưng. Sóng đang lên, em ngồi yên đi!"
Yunho kéo cậu ngồi vào giữa hai chân mình, dùng hai cánh tay khóa chặt cậu lại. Vì JaeJoong ngồi áp lưng nên không thấy được khuôn mặt anh lúc này. Không còn đùa giỡn như mọi lần, không còn bỡn cợt cho qua chuyện, có điều gì đó khiến anh bất an, cũng như một tháng trước trong căn nhà hoang đó.
Quả thật thuyền của họ đang bị sóng đẩy đi. Trời trong và sáng, nên giông bão trổi dậy là điều không thể. Sóng biển khi không lại vấy lên khiến con thuyền tự trôi dạt, đó là điều may hay bắt đầu cho chuyến phiêu lưu mới?
...
...
...
Nửa tiếng sau thuyền họ trôi vào bờ, Yunho xuống trước cột dây để giữ thuyền không bị trôi ngược ra biển. Anh đỡ JaeJoong xuống thuyền và đứng im. Cả hai nhìn quanh cái đảo nhỏ này.
"Đây là đâu vậy anh?" – JaeJoong hỏi
Yunho nhìn quanh rồi nhìn xuống hai bàn chân mình, cát lẫn nước biển cứ không ngừng tạt vào chân họ
"Anh không biết, có lẽ hoang đảo. Chúng ta nên đi tìm xem có ai sống ở đây không? Mình cần thiết bị gọi vô tuyến." – anh nắm tay cậu đi thẳng vào đảo.
Vết chân họ lõm trên bãi cát trắng trải dài, bọt biển xóa đi rồi rút về...dấu chân còn đó....sâu hơn....đậm hơn.....nhiều hơn...
...
Yunho và JaeJoong đi đến mỏi chân, vào một cánh rừng rậm um tùm. Cây cối nơi này phát triển rất tốt, có nhiều giống cây và hoa lạ. Yunho căn dặn JaeJoong không nên đụng vào bất cứ thứ gì, nơi đây tràn đầy một mùi...mùi của âm u và chết chóc.
Điều đó khiến anh hết sức thận trọng trong đi lại, nhìn JaeJoong đã mệt đừ người. Trời đang trở tối, bóng hoàng hôn quét ngang qua người họ. Thời khắc này quả là đáng sợ ! Anh sợ sẽ phải thất hứa với JaeJoong.
"Yunho nhìn kìa!" – cậu reo lớn khi thấy một toàn nhà màu vàng ngà sau đám cây to.
Yunho cũng vui mừng, nếu có người sống ở đây thì họ sẽ có nước và giúp đỡ. Anh siết chặt tay cậu, tay còn lại mạnh bạo lùa những tán lá che chắn đường đi. Họ chạy nhanh khi càng đến gần toà nhà ấy. Những tán lá bị đạp, bị lùa sang một bên cũng đã nghiêng cành trở về vị trí cũ. Mọi thứ đều có quy luật! Đặc biệt là quy luật của những người đã chết!
"Là....là bệnh viện sao?" – JaeJoong trợn mắt nhìn cái tòa nhà lúc nãy hóa ra là bệnh viện.
Bệnh viện có vẻ đã cũ vì tường màu trắng ngả vàng sậm, đôi chỗ bị móc rêu lên. Tại sao trên hoang đảo lại có bệnh viện được chứ?
"Em có duyên với nghề y thật đấy cục cưng ~" – anh kéo dài giọng nhưng không có vẻ đùa giỡn, đó chỉ là câu nói mang tính trùng hợp mà thôi! Là trùng hợp mà thôi...
JaeJoong nắm hai tay vào tay anh, Yunho cũng bất giác siết chặt hơn. Ngay cả thở họ cũng nhẹ hơn bình thường. Chuyện kỳ lạ không phải lần đầu họ thấy nhưng bệnh viện trên hoang đảo thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng.
"Y....Yunho...mình quay trở ra đi." – JaeJoong kéo kéo tay anh
"Uhm!" – Yunho gật đầu.
Lần đầu tiên anh bỏ đi những cái tò mò của bản thân vì với anh, cậu mới là quan trọng nhất. Anh cũng muốn khám những điều bí ẩn và mới mẻ, nhưng nếu những thứ đó gây bất lợi hay tổn hại đến cậu thì anh chấp nhận từ bỏ. Tuần sau đã là đám cưới, anh không muốn trải qua điều gì thú vị hơn là cùng tay trong tay với cậu hứa hẹn trước Chúa.
Yunho cùng JaeJoong quay trở ra bờ biển với hi vọng cái bộ đàm vẫn còn nằm trong khoang thuyền. Nhưng không...
"T...tại sao...lại?" – JaeJoong lắp bắp chỉ ra một khoảng trống của biển
"Là họ sao?"
Yunho tự lẩm bẩm một mình vừa đủ cho bản thân nghe, JaeJoong đang rất sợ hãi nên không để ý vẻ mặt của anh lúc này.
"Huhu...chúng ta làm sao quay về đây? Có phải anh đùa với em không? Anh muốn tạo bất ngờ với em phải không? Em không muốn, em muốn về."
JaeJoong khóc nức nở đánh vào cánh tay anh trong khi Yunho vẫn bần thần đứng đó.
Yunho vẫn nhìn hai bàn chân mình ngập dưới bọt biển. Điều anh lo sợ có phải là thật không? Số mệnh bắt buộc anh luôn lao vào các chuyện kỳ lạ, bắt anh lý giải và giải thoát những vong hồn ? Nhưng không phải là lúc này, anh đang bên cạnh cậu, đừng phá hủy nó bằng cách này chứ!
"JaeJoong à, không sao đâu em." – anh ôm cậu vòng lòng để mặc cho cậu vừa khóc vừa đánh anh.
"Em muốn về! Em không chơi nữa huhu. Tại sao đi du thuyền làm gì? Câu cá làm gì? Thuyền mất rồi, mất rồi!" – cậu khóc càng lúc càng lớn.
Yunho dịu dàng hôn lên trán cậu
"Điều duy nhất bây giờ có thể làm là quay lại bệnh viện đó. Lúc nãy anh thấy có đèn trên lầu, biết đâu có người sống lạc như chúng ta. Mình có thể tìm thiết bị vô tuyến để gọi cứu hộ" – anh dùng giọng nhẹ nhàng nhất giải thích cho cậu hiểu. Anh biết cậu sợ lịch sử lập lại, cậu sợ những căn nhà bị bỏ hoang và những hồn ma ám ảnh. Anh biết cậu rất sợ!
Một lần nữa những bước chân nặng nề đi ngang qua cánh rừng rậm để đến bệnh viện đó. Gió đêm cũng bắt đầu lớn, trong hơi gió còn có vị mặn của muối biển. Nếu nhắm mắt ta lại lầm tưởng là vị của nước mắt, của đau thương, của bi ai.
Không còn đường chọn lựa, ra bờ biển chờ chết hoặc vào trong nguy hiểm để tìm đường sống. Bản thân cả hai đã trải qua những đêm rùng rợn trong căn nhà hoang ở học viện bác sĩ mà JaeJoong theo học. Lần này họ vẫn khao khát sống, họ vẫn còn phải đám cưới nên dù thế nào họ nhất định phải sống.
Kétttttt
Yunho đẩy cánh cửa chính, JaeJoong ôm chặt cánh tay anh đi phía sau.
Bệnh viện này cũng khá rộng lớn và đồ dùng lẫn bàn ghế còn y nguyên tuy có phần cũ kỹ. Anh đi sát tường, tay sờ vào tường cẩn thận từng bước, tay còn lại để cậu ôm và kéo đi như thế. Yunho nhớ lúc nãy từ ngoài nhìn lên thì có đèn phía trên lầu, ở dưới tầng trệt này chỉ là quầy thu ngân và những dãy ghế chờ. Nếu đúng là có người thì họ sẽ trên lầu và trong phòng nào đó.
Chỉ là không biết đó là bạn hay là thù!
Thông thường bệnh viện nào cũng thiết kế như nhau, dù trang trí nội thất hay hình thức cùng kích cỡ khác nhau nhưng quy định quốc tế thì vẫn chung theo một thể. Bệnh viện này có lẽ là tư hoặc một nhóm xây dựng lên vì nó chỉ có ba lầu thay vì nhiều lầu như những bệnh viện trong thành phố. Cũng có thể vì ngoài đảo nên không cần thiết phải cao, bề rộng là đủ rồi.
Theo đúng như anh đoán thì có lẽ lối thoát hiểm và thang máy nằm bên trái, nhà vệ sinh thì nằm bên phải. Anh đang di chuyển về hướng bên trái của mình và đúng là có thang máy. Lối đi không rộng và thoải mái vì những sợi dây điện hư lòng thòng xuống sàn nhà, có vài vũng nước đen bởi bóng tối nơi đây. Thật khó đi mà không đạp trúng vật gì, Yunho chỉ đi sát vách tường, dường như từng bước chân đi thành một hàng nhất định và JaeJoong sẽ đi theo những bước của anh đã đi qua để chắc chắn không đạp lên thứ gì trong này.
Nơi đây không giống với căn nhà hoang trong trường y của JaeJoong, không có truyền thuyết về nó. Không có những âm thanh kỳ lạ, không có tiếng người gọi ú ớ càng không có ai đi cùng. Họ chỉ đơn độc bên nhau bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ và đầy rẫy những điều bí ẩn.
"Yun....Yunho à...mình lên lầu thật sao?"
JaeJoong có thể nghe thấy chút âm vang của bản thân khi đã cố gắng giảm nhỏ tiếng nhất có thể.
"Uhm! Chúng ta sẽ lên lầu, chỗ phát ra ánh sáng. Em đừng sợ" – anh quay lại mỉm cười trấn an cậu.
Cuối cùng họ đi đến phía bên trái cuối hàng lang, Yunho phải nhặt một cây chống nạng để lùa mớ dây lằng nhằng lủng lẳng che cả lối đi. Nếu không may trong số dây điện này còn hoạt động thì rất dễ bị giật. Là một người nghiên cứu tâm linh, linh cảm là điều quan trọng. Lần này linh cảm anh cho biết, nơi đây chắc chắn sẽ là nơi đáng nhớ.
"Thang máy còn hoạt động không? Hay mình đi thang bộ đi anh."
JaeJoong vẫn bấu chặt cánh tay anh. Tuy đã cùng nhau trải qua nguy hiểm, cảnh tượng đáng sợ gì cũng đã chứng kiến. Nhưng không thể nói là đã hết sợ, trong mỗi con người có nỗi sợ hãi riêng. Cậu vẫn sẽ giật mình nếu phát hiện ra cái đầu hay thân người nào treo lủng lẳng giữa trần nhà.
"Anh sợ đường bộ tối lắm, không có đèn." – anh vừa nói vừa bấm.
Bệnh viện này quy mô cũng lớn, thang máy to đủ cho hai cái băng ca đẩy vào một lúc. Chứng tỏ nó phòng cho trường hợp cấp cứu khẩn cấp. Anh chỉ hi vọng mình đoán đúng, là bệnh viện mở ra cho những tay lướt sóng, những tay lái thuyền không may gặp nạn. Anh hi vọng, hi vọng...
Ting
Cánh cửa thang máy cùng màu vàng nhạt hắt ra.
"Xin chào!"
...
CHAP 2
...
"Xin chào!"
Người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa thang máy khiến JaeJoong giật mình núp sau lưng Yunho. Anh vẫn điềm tĩnh đứng nhìn rõ người đàn ông lạ mặt này là ai.
"Anh là bác sĩ nơi đây sao? Không phải nó bị bỏ hoang à?" – anh hỏi người đàn ông mặc áo sơmi và quần tây đen, bên ngoài có khoác áo blouse trắng, tay trái có cầm cuốn tập kẹp hồ sơ, túi áo có vài loại bút ghim trên đó.
"Hai người chắc bị đắm thuyền trôi vào đây phải không?" – người đàn ông mỉm cười và giới thiệu về mình
"Tôi là bác sĩ trưởng ở đây Park Bo Kyoo." – bác sĩ Park mỉm cười trước sự dò xét của anh
"Bệnh viện này đúng là bỏ hoang nhưng chúng tôi đã xin chính quyền cho nó hoạt động lại, chủ yếu là cứu những người gặp nạn trên biển như hai người."
"Vậy...vậy anh có cách đưa chúng tôi về đất liền không?" – JaeJoong thò đầu ra hỏi
"Dĩ nhiên là được, chúng tôi có máy vô tuyến trên lầu. Chúng tôi sẽ liên lạc đội cứu hộ đến nhưng giờ tối rồi, có lẽ sáng mai họ mới đến được. Hai người có muốn ăn gì không? Chỗ chúng tôi có mì gói và sữa hộp." – bác sĩ Park tươi cười đứng sang một bên cho Yunho và JaeJoong bước vào thang máy.
Bác sĩ Park bấm chọn lầu hai, cửa thang máy khép lại đưa họ đi lên.
JaeJoong thở phào ra dựa lưng vào thang máy, trông cậu như vừa trút được bao gạo cả trăm ký. Nhìn thấy thái độ của JaeJoong, bác sĩ Park chỉ đẩy gọng kiếng cười nhẹ.
"Anh còn trẻ mà làm bác sĩ trưởng, lại còn có lòng nhân ái như vậy. Hiếm thấy quá!" – Yunho tươi cười tán chuyện
"Chỉ là yêu nghề và cùng bạn bè giúp cho người dân gần đảo thôi.À còn một chuyện tôi quên nói với hai người." – bác sĩ Park chợt nhớ ra việc quan trọng
"Ngày trước đảo này cũng có nhiều dân sống lắm nhưng dịch bệnh đã giết chết gần hết, số còn lại vẫn còn nằm ở đây điều trị"
"Dịch bệnh?" – Yunho và JaeJoong đồng thanh hỏi
Bác sĩ Park gật đầu
"Loại virus đó quả thật rất lạ, chúng ăn mòn da con người và lây lan rất nhanh. Chúng tôi đã thử nhiều loại vacxin nhưng đều thất bại. Nếu hai người không phiền có thể ghé vào phòng để tôi thử máu không? Vì lúc đi ngang rừng tôi sợ một trong những côn rùng cùng lá cây sẽ gây ra virus độc tố dẫn đến ăn da." – bác sĩ Park nghiêm túc nói
"À vâng. Chúng tôi cũng phải ở lại đêm nay nên thử máu cho chắc chắn." – cả hai gật đầu đồng ý.
Ting
Thang máy mở ra ở lầu hai. Lầu này đúng là có đèn sáng sủa, cũng sạch sẽ hơn bên dưới một chút. Họ đi theo vị bác sĩ đó đến một phòng và đẩy cửa vào.
"À tôi chưa biết tên hai người." – bác sĩ Park cười lịch sự
"Tôi là Jung Yunho và vợ tôi JaeJoong." – Yunho quay sang cậu cười tinh nghịch và nhận lấy cái lườm từ cậu. Lúc nào anh cũng giỡn như thế, không biết ngượng à?!
Nhưng JaeJoong đâu hay biết anh còn đùa giỡn mới thật sự là không sao. Khuôn mặt sa sầm trong bóng tối khi anh cảm nhận có điều gì đó trong bệnh viện còn đáng sợ gấp trăm lần cái xác chết thối rữa. Giờ có người ở đây thì cứ tạm thở ra đã, khi thích hợp anh sẽ hỏi 'vài người' để biết thêm nơi này thế nào.
"Anh Yunho có thể vào đây chờ đồng nghiệp tôi mang đồ đến giúp anh thử máu. Còn cậu JaeJoong có thể sang phòng bên kia để tôi lấy máu không?"
"Sao phải chia ra, chúng tôi ở chung không được à?" – JaeJoong thắc mắc hỏi
"Chỉ vì tính chất vệ sinh thôi. Trong môi trường nhất định vi khuẩn có thể lây lan nhau, việc lấy máu rất quan trọng." – bác sĩ Park tỉ mỉ giải thích
"À ~ ra thế!" – JaeJoong gật gù quay sang Yunho – "Vậy em theo bác sĩ Park qua phòng kia. Chút anh xong thì tìm em nha!"
"Uhm! Anh sẽ qua liền." – anh gật đầu hôn nhanh lên má cậu và bị nhéo một cái ngay eo cho chừa cái tật hay hôn trước mặt người khác. Môi cậu cười thầm khi cúi đầu đi theo bác sĩ Park sang phòng khác.
Yunho đi vào trong phòng và ngồi trên băng ca trắng giữa phòng. Nhìn quanh phòng, chỉ có cái tủ sắt và bồn rửa tay. Anh nhíu mày suy nghĩ, thật kỳ lạ! Ở khoang thuyền lúc thuyền hư và cả khi đứng trên bờ cát, anh bị 'họ' nắm chân và lôi kéo rất nhiều. Vậy mà tại sao trong bệnh viện này lại không thấy 'một ai'. Điều đó khác hẳn với những gì anh cảm giác được, không nói đến kinh nghiệm và linh tính thì bất cứ bệnh viện nào cũng có người chết. Bác sĩ đó nói cả làng trên đảo chết gần hết, vậy tại sao anh đi ngang rừng đến khi vào trong này, không thấy 'bất cứ ai' bay ngang hay chào hỏi anh. Tại sao vậy?
Bệnh viện này phải nhiều hơn bình thường mới đúng, nó khác hẳn với suy nghĩ của anh. Dù phá rối anh cũng phải xuất hiện hay ngồi ở đâu chứ, đằng này xung quanh chẳng thấy gì, chẳng xuất hiện một hiện tượng nào cả.
Cạch
Cắt đứt dòng suy nghĩ của anh là một nam bác sĩ khác mỉm cười với khay thuốc cùng ống tiêm bước vào.
"Xin chào! Tôi là Hwang Jinho phụ trách lấy máu cho anh." – bác sĩ Hwang cầm khay thuốc bước vào và đóng cửa. Bác sĩ Hwang đặt khay thuốc lên bàn và đeo bao tay.
Yunho thấy là lạ nên chầm chậm đứng lên vừa đi vừa tỏ vẻ thân thiện trò chuyện – "Nghe bác sĩ Park nói dân làng trúng dịch bệnh, tội họ quá. Chắc mấy anh vất vả lắm. À mà nhóm mấy anh đông không? Sao tôi không thấy ai hết vậy?" – anh đi lại gần đủ thấy trên khay thuốc có một kim tiêm và một ống dung dịch thuốc.
Không phải chỉ lấy máu thôi sao? Sao lại có dung dịch ở đây? Hơn nữa không có dây thắt và bông gòn, những vật dụng cần thiết lấy máu.
"Nhóm tôi chỉ vài người, dân làng đều rất tốt bụng." – bác sĩ Hwang đeo xong bao tay mỉm cười nhẹ với anh và lấy kim tiêm cùng lúc búng búng vào ống dung dịch để bom vào kim tiêm.
"Không phải chỉ lấy máu thôi sao? Thuốc gì vậy bác sĩ Hwang?" – Yunho hỏi với vẻ mặt vui vẻ như không quan tâm lắm, chỉ là hỏi cho biết.
"Thuốc này là kháng thể kiềm vi khuẩn trong máu. Nhìn da anh tôi đoán có thể anh trúng virus ăn mòn da nên cần tiêm thuốc trước." – bác sĩ Hwang vẫn bơm thuốc vào kim tiêm.
"À~"
Yunho gật gù, tay nãy giờ đã nằm trong túi quần lấy con dao đa năng cùng lúc lách người ra sau lưng bác sĩ Hwang.
"Thật sự là vậy sao?" – Yunho kề dao lên cổ hắn, rất nhẹ rạch một đường nhỏ. Máu lem nhem ra vùng da cổ khiến hắn nhăn mặt vì rát.
"A...anh làm gì vậy? Tôi chỉ muốn cứu anh thôi mà." – hắn cố lấp liếm
"Anh rất can đảm đấy bác – sĩ – Hwang." – Yunho cười khẩy – "Nghi ngờ tôi bệnh mà không đeo khẩu trang à?!"
"Đừ...ng làm bậy." – tên Hwang giơ hai tay lên mắt liếc nhìn lưỡi dao
"Chết!" – Yunho chợt nhớ ra JaeJoong cũng đang nguy hiểm
Phịch
Yunho đánh tên Hwang ngất xỉu rồi vội đẩy cửa chạy ra ngoài.Chết tiệt! Làm sao anh không để ý rằng nơi quái quỷ này là lũ giết người chứ không phải cứu người.
RẦM
"JaeJoong!!!" – anh đạp mạnh cửa thì thấy JaeJoong đang giằng co cùng tên Park. Anh chạy vào giúp cậu đánh hắn nhưng không thể vì bọn người kia đã kéo lên và khống chế anh cùng cậu.
"Nó đánh Jinho ngất rồi!" – tên đồng bọn vác tên Hwang trên vai nói với tên Park đang kéo áo lại cho ngay ngắn.
"InGeon mày vác nó qua phòng nghỉ đi." – tên Park ra lệnh cho tên Kim InGeon đang vác tên Hwang trên vai. Hắn gật đầu rồi vác đồng bọn đi.
Tên Park chỉ hai thằng còn lại
"Tụi bây nhốt hai đứa nó vào phòng trống nào đi rồi quay lại làm cho xong việc. Tụi nó sẽ là người cuối cùng."
"Ok!"
Jang Seung Woo và Lee Song Yoon khống chế hai người kéo đi.
...
PHỊCH
"Tụi bây chưa làm gì thì làm đi. Chút nữa sẽ hơi cực đấy!" – bọn chúng cười lớn rồi đóng mạnh cửa, Yunho nghe được tiếng khóa cửa bên ngoài.
"A!"
JaeJoong rên khẽ bàn tay phải tóm chặt cánh tay trái. Yunho vội đến bên cậu kéo tay ra xem, là một vết xước dài. Có lẽ trong lúc dằn co JaeJoong đã bị kim tiêm quẹt ngang.
"Em đã phát hiện ra hắn là bác sĩ giả phải không?" – anh hỏi
JaeJoong gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi
"Em học ngành y mà. Chưa thấy bác sĩ nào găng tay đeo cũng lúng túng." – cậu chớp mắt ngã đầu ra sau dựa vào tủ, hai chân cũng duỗi ra từ từ.
"Em...em chăc bị trúng thuốc trong kim tiêm rồi. Toàn...thân không có sức."
"Em có biết thuốc gì không?" – anh vòng tay đỡ cổ cậu vẫn lay lay không cho cậu ngủ. JaeJoong mệt mỏi lắc đầu.
"........."
Yunho nhìn về phía góc phòng, anh chăm chú nghe gì đó rồi nhìn quanh phòng. Họ bị nhốt trong căn phòng thí nghiệm cũ lầu ba, các tủ kiếng còn chứa nhiều những lọ dung dịch.
"Cô có biết cách giải nó không?" – anh vẫn nhìn vào góc phòng.
JaeJoong dù toàn thân không sức nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo hoàn toàn và cậu biết anh đang làm gì.
"Anh.....anh gạt em." – cậu dùng hết sức gạt cánh tay ra khỏi người mình nhưng không nỗi.
"Có chuyện gì mình nói sau. Chúng ta cần thoát khỏi đây đã" – anh đau khổ nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu nhất là ánh mắt lờ mờ đầy căm ghét với anh – "Em đừng lo, thuốc em trúng chỉ là nhược cơ. Không gây hại!"
"..........."
Yunho đứng dậy đi lại cái tủ kiếng, anh vài lọ dung dịch trong tủ ra và quay ra góc phòng
"Trộn lại à?"
"..........."
Yunho vừa gật đầu vừa làm pha chế thuốc. Chốc lát anh mang dung dịch đó rửa vào vết thương cho cậu. Anh để JaeJoong dựa vào vai mình và lay nhẹ cánh tay cậu đến khi cậu có phản ứng. Việc đầu tiên là cậu đẩy mạnh anh ra.
"Anh gạt tôi! Anh nói là không nghiên cứu tâm linh gì đó nữa. Giờ tôi mới biết anh chỉ nói vậy để tôi lấy anh, anh có phải muốn gạt tôi suốt đời không?" – cậu gào lên
"JaeJoong em bình tĩnh nghe anh nói đi." – anh giơ hai tay chắn ngang không bước gần cậu khi thấy vẻ mặt rất giận dữ của cậu – "Phải! Anh gạt em, anh.....anh có nỗi khổ mà. Nhưng hôm nay em thấy đó, anh đâu có dắt theo 'họ' đâu. Nếu dắt theo thì thuyền chúng ta đã quay về đất liền từ lâu rồi."
"Anh im đi!" – cậu tức giận lột chiếc nhẫn bạc ra ném vào ngực anh – "Tôi không lấy anh, có chết cũng không lấy anh. Anh lúc nào cũng gạt tôi."
Keng
Yunho cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên nhìn cậu đầy đau xót. Anh dụi dụi chiếc nhẫu vào áo cho sạch rồi nhét vào túi quần. Yunho biết cậu rất giận và lần này cũng như lần trước, cậu đòi chia tay, cậu sẽ bỏ mặc anh.
"Tôi ghét anh! Anh lấy tôi làm gì? Đi lấy mấy người bạn của anh đi! Tôi không thèm anh nữa, không yêu anh nữa." – cậu quẹt quẹt nước mắt vì tức.
"JaeJoong! Anh.....anh xin lỗi."
Yunho lúc này cũng không biết nói gì hơn là xin lỗi. Anh đã phạm sai lầm rất lớn! Anh hứa sẽ bỏ những việc tâm linh hay những người bạn bí mật. Nhưng làm sao bỏ được, cả đời anh dành cho sự nghiên cứu này. Chúng là tâm huyết, chúng ăn vào máu vào tủy anh. Anh chỉ có thể giấu cậu, không làm cậu buồn chứ không bỏ hẳn đi được. Nhưng anh yêu cậu là thật! Rất yêu là đằng khác, chỉ là JaeJoong cần thông cảm cho anh hơn.
"Đủ rồi! Lần nào cũng xin lỗi, xin lỗi. Tôi trả nhẫn cho anh rồi! Sau khi thoát khỏi nơi này đừng có nói chuyện với tôi." – cậu chỉ vào mặt anh.
"Được được!" – anh cần cậu bình tĩnh trước, việc quan trọng bây giờ là an toàn ra khỏi đây. Việc cậu giận anh sẽ giải thích và xin lỗi sau.
"Bây giờ em bình tĩnh chưa? Chúng ta cần tìm cách ra khỏi đây."
JaeJoong không nói, cậu bỏ sang một góc khác ngồi xuống ôm gối đầy tức giận.
"Xin lỗi! Cô là y tá ở đây sao?" – anh quay sang góc phòng lúc nãy.
...
CHAP 3
...
"Xin lỗi! Cô là y tá ở đây sao?" – anh quay sang góc phòng lúc nãy.
"Bọn người đó rất dã man, hai người rất khó thoát khỏi đây." – cô y tá lo sợ nói
"Có thể kể mọi chuyện cho tôi nghe không?"
Cô y tá dè chừng rồi gật đầu – "Bệnh viện này được xây vào thế chiến thứ nhấtt, dùng để bào chế thuốc độc và cứu những binh lính. Nó được bỏ hoang đến năm 1999 thì sửa chữa để làm bệnh viện hợp pháp. Nhiều người xây nhà cửa ở đây sống chung với nhau."
Cô ya tá nấc lên khóc và tiếp tục kể – "Cách đây 6 năm có một hôm bọn người đó đến và bắt nhốt tất cả. Họ bắt chúng tôi từng người ra giết và lấy bộ phận để bán ra ngoài. Dân làng chết hơn một nửa rồi, một nửa còn lại bị nhốt ở lầu hai. Chúng tôi đều bị cắt nát thân thể và moi ruột, không thể nào đi lại. Tôi là người may mắn trốn khỏi và bị nhốt ở đây đến chết đói."
"Vậy vẫn còn người bị nhốt à?" – giọng anh khẩn trương
Cô y tá gật đầu rồi bóng cô mờ dần
"Mau chạy đi! Họ sẽ không tha cho ai đâu....." – rồi cô biến mất trong bức tường.
"Thế nào?" – JaeJoong hỏi cộc lốc khi thấy Yunho thở dài. Chắc là nói chuyện xong rồi!
"Còn một số người bị nhốt như chúng ta ở lầu hai. Chúng ta tìm cách ra khỏi đây và cứu họ mới được." – anh đi quanh suy nghĩ.
Mắt anh dừng lại ở vết thương trên tay cậu, anh thở dài lấy khăn tay trong túi ra. Anh ngồi xuống cầm lấy tay cậu nhưng cậu giật lại. Anh giằng co một hồi cậu mới để yên tay mình trên đùi anh cho anh băng lại.
"Anh biết em giận anh. Nhưng anh xin em, chúng ta đang nguy hiểm. Lần này không khá hơn lần trong căn nhà hoang kia đâu. Vì vậy, dù ghét anh nhưng hãy để anh bên cạnh bảo vệ em." – anh băng xong ngước lên nhìn cậu, ánh mắt đầy nghiêm túc. Yunho những lúc thế này trông rất mạnh mẽ và đàn ông
"Ít nhất trong lúc này." – anh đỡ cậu đứng dậy và dìu vào cuối phòng.
Để JaeJoong đứng đó, anh lấy bình chữa lửa cùng những lọ dung dịch trong tủ kiếng ra. Anh đặt bình chữa lửa sát cánh cửa, đổ những lọ dung dịch lên thân bình. Anh lục trong túi tìm quẹt diêm. Anh không hút thuốc bao giờ nhưng một thói quen của những người nghiên cứu tâm linh, vật tạo lửa luôn luôn bên người cùng con dao bạc. Đừng khi dễ chúng, nó làm nên mọi chuyện đấy.
"Em núp xuống đi!" – anh quay lại nói với cậu
JaeJoong núp xuống sau cái bàn dài nhưng vẫn lén nhìn anh. Giận thì giận nhưng yêu lắm! Lỡ anh gặp chuyện gì làm sao cậu sống nổi. Ánh mắt buồn rười rượi lúc nãy anh nhìn cậu khiến trái tim cậu cũng nhói vậy. Tại cậu giận quá mới nói vậy, cậu không muốn chia tay với anh lần nữa đâu.
RẦM – RẦM – RẦM – RẦM
"CÓ AI NGOÀI ĐÓ KHÔNG? THẢ TÔI RA ĐI! TÔI ĐAU BỤNG QUÁ!"
Yunho vừa hét vừa đập cửa gây tiếng động lớn vọng ra ngoài
RẦM – RẦM – RẦM – RẦM
"LÀM ƠN ĐI! TÔI ĐAU BỤNG QUÁ!"
Bên ngoài tên Song Yoon đi tuần nghe tiếng rầm rầm cũng bực bội. Hắn rít lên quăng điếu thuốc xuống đi lại cánh cửa phòng thí nghiệm.
"Mẹ kiếp! Mày làm gì la um sùm vậy? Muốn chết thì chờ chút, không cần hối đâu." – hắn hét vào trong
"TÔI ĐAU BỤNG QUÁ!!!!"
Yunho mỉm cười vừa hét ra cửa vừa đứng lùi lại đến chỗ cậu. Anh mồi quẹt diêm và quăng vào chất dung dịch dẫn đến bình chữa cháy. Anh vội khom người ôm che lấy thân cậu.
"Mẹ ki......."
BÙMMMMMMM
Tiếng nổ thật lớn khiến cả hai run chuyển, mấy lọ thủy tinh cũng rớt đầy dưới sàn. Yunho đứng dậy và JaeJoong đứng núp sau lưng anh như một thói quen được yêu thương, được che chở.
Lớp khòi dày đặc và có mùi hóa học khiến cả hai ho vài tiếng, anh nhìn góc tường gật đầu lần nữa mới bước ra cùng cậu. Cánh cửa bị nổ móp méo, anh đá các mảnh thủy tinh của lọ dung dịch sang hai bên để cậu đi cho dễ và không trúng chân.
"A! Ghê quá!"
JaeJoong nhắm mắt quay sang chỗ khác, lần này cậu không xỉu vì không phải lần đầu nhìn mấy thứ khủng khiếp. Cậu chỉ thấy gớm và quay chỗ khác.
"Hắn chết rồi! Chúng ta mau núp thôi, bọn họ sẽ kéo lên đây." – anh nắm tay cậu chạy xuống cầu thang bộ bên góc trái.
Máy bán nước ngọt đối diện cửa phòng thí nghiệm không ngừng chạy nhảy những con số, những tia điện cứ lọet xoẹt chạm mạch vào nhau làm mùi cháy khét nồng nặc, chỉ còn nhận thấy một phần cái đầu lồi ra ngoài máy bán nước.Cả thân mình thì rúc vào trong đen thui biến dạng, tay chân dính đầy những mãnh thủy tinh lẫn vỏ nhôm của lon nước ngọt.
Xèo.....xèo....xèo.....
Nước ngọt trong lon chảy từ trên xuống, ngay phần đầu cháy khét đầy khói. Khó mà nhận ra đây là ai với ai khi nó đen khét như thế.
Tiếng gót giày hối hả chạy đến cùng tiếng thở dốc.
"Khốn nạn! Nó trốn rồi." – tên Park cầm bộ đàm giơ lên ngang miệng
"Jinho, InGeon chúng nó giết Song Yoon rồi. Tụi bây chia nhau ra tìm tụi nó, bắt được đừng giết. Chặt chân chúng cho khỏi chạy, tao muốn tụi nó biết cái giá của việc giết anh em tao. Bảo Seung Woo khóa hết cửa lại!" – hắn cay độc nhìn xác chết thằng bạn lần nữa trước khi quay xuống lầu hai.
...
Trong khi đó lầu hai thì ba tên đang vô cùng bận rộn với công việc...
"Jinho mày làm xong cái này đi, tao đi khóa cửa thay thằng Seung Woo. Nó đi ngang mày bảo nó đi bắt hai con chuột kia về đi nhé!"
InGeon cười cười cầm cái đèn pin lớn gõ gõ trên vai đi đến thang máy để xuống tầng trệt. Bây giờ ngoài trời tối om, dù có thuyền cũng không về đất liền được. Cơ bản họ sẽ trở thành một trong những sản phẩm bán đi mà thôi.
"Để anh trang trí cho cưng một chút nha!"
Jinho cười vui vẻ làm việc của mình. Cái xác chết nữ bị khoét một lỗ lớn giữa bụng vẫn còn đang dang dở. Hắn cẩn thận khi lấy trái tim còn đập, hắn đặt nó vào một cái hộp. Sau đó cẩn thận lấy từng thứ khác trong người cô ta, bất cứ thứ gì có giá trị!
...
"Coi chừng!"
Yunho kéo JaeJoong sát trong góc, họ núp xuống sau cái bàn mổ có khăn trải màu xanh lá trải qua. Tên InGeon vừa huýt sáo tay xoay xoay chìa khóa đi lên. Vậy là cửa chính đã bị khóa nhưng cái chính là cần tìm ra chỗ những người kia bị giết.
"Xong rồi! Đi tìm chuột thôi!" – cả bốn tên tụ lại một chỗ, họ cầm đèn pin và chia ra bốn hướng. Cái bệnh viện này muốn kiếm ra hai người thì cần tốn chút thời gian.
Khi thấy bốn tên đó tản ra hết Yunho liền nắm tay kéo chạy ra ngoài bắt đầu tìm từng phòng. Yunho nhìn xuống chân mình, anh nhíu mày khi lần đầu tiên thấy những cảnh thê thảm như vậy.
"Chuyện gì vậy? Không phải có 'ai' nói chuyện chứ?" – JaeJoong thấy anh cứ đăm đăm nhìn sàn nhà nên sợ hãi nhìn quanh.
"Họ chết rất thảm." – anh khẽ nói – "Dưới sàn chỉ là những bộ phận đứt lìa bò khắp nơi. Không có hình dạng, không có định hướng, họ bò khắp nơi."
"Đừng nói nữa, sao anh suốt ngày chỉ nói điều cho em sợ thôi vậy!" – cậu khẽ gào lên
"Chúng ta mau cứu họ và tìm điện thoại vô tuyến nhanh lên!" – anh kéo cậu đi, mắt vẫn nhìn những 'vật thể' bò bò dưới sàn nhà như muốn chỉ đường.
Rầm Rầm
Yunho đập mạnh cánh cửa – "Có ai trong đó không?"
Rầm Rầm
Có tiếng đập báo hiệu đáp trả. Yunho nhìn quanh rồi kéo đứng lùi ra, anh lao mạnh tông vào cánh cửa.
"Phù...." – anh thở hắt ra khi thấy vài người đang bị cột trói lại. Anh và JaeJoong cùng giúp một tay tháo dây cho họ.
"Mọi người đều bị bắt sao?" – anh vừa cởi dây vừa hỏi
"Chúng tôi hư thuyền nên lên đây mượn điện thoại, không ngờ bọn họ là lũ sát nhân." – cô gái được anh cởi trói xoa xoa hai cổ tay hằn dấu đỏ.
"Bốn tên kia đang tìm chúng tôi, tên mặc áo thun xanh có chìa khóa cửa. Nhưng tôi chưa tìm ra điện thoại vô tuyến ở đâu, chúng ta cần báo cảnh sát, cứu hộ" – Yunho nhìn mọi người đã được tháo dây, ai cũng đứng dậy nhíu mày căng thẳng.
"Chúng tôi cũng không biết điện thoại vô tuyến họ cất ở đâu." – mọi người nhìn anh lắc đầu.
Yunho nhìn nhóm người này cũng gần 10 người, nếu đi cả đám như thế rất khó mà thoát ra.
"Chúng ta chia ra hai nhóm, một nhóm đi tìm chìa khóa dự phòng. Một nhóm đi tìm điện thoại vô tuyến và gọi cảnh sát. Chúng ta sẽ tập trung ở phòng thí nghiệm lầu ba vì nơi đó cháy khét, họ sẽ không nghĩ mình quay lại đó" – Yunho căn dặn kỹ và mọi người gật đầu ra hiệu đồng ý.
"Tôi đi chung với mọi người." – JaeJoong tách mình ra khỏi Yunho và đi theo bốn người đàn ông
"Vậy chúng tôi sẽ đi cùng anh." – cô gái và hai người đàn ông đứng về phía anh.- "Chúng ta tìm chìa khóa, còn họ tìm điện thoại."
"JaeJoong à, em phải cẩn thận." – anh nhìn cậu nhưng cậu chỉ lờ đi
"Mọi người nhớ cẩn thận!" – anh nói rồi cùng ba người kia chạy hướng sang trái.
"Chúng ta mau lên!" – JaeJoong cùng bốn người kia chạy hướng sang phải.
...
"Hai con chuột này quậy phá quá nhỉ!"
InGeon soi đèn pin tìm dưới tầng hầm khu vực có thể núp gần cửa, vì hắn nghĩ họ cần bỏ trốn chứ không biết gì về những người bị bắt.
"Thằng nhóc nhỏ con ấy cũng dễ thương nhỉ! Tao thật muốn ngủ với nó" – Seung Woo cười thích thú
Tên trưởng nhóm Park Bo Kyoo đánh vào đầu Seung Woo
"Mày bớt nghĩ mấy chuyện đó lại dùm tao, kiếm tiền quan trọng hơn. Có tiền thì thiếu gì người ngủ với mày."
Họ lại tiếp tục soi đèn kiếm khắp nơi, chỉ cần chặt thân thể con người ra và làm sạch thì tiền sẽ vào đầy túi.
Reng reng ~~~~~
Bo Kyoo bắt điện thoại lên nghe – "Alô!"
"............."
"Ba ngày nữa chắc chắn sẽ đủ số!"
Bo Kyoo đóng điện thoại lại soi đèn pin vào mặt Seung Woo và InGeon
"Hai tụi bây lên làm cho xong số hàng đi, ông chủ vừa hối đấy! Tao và Jinho sẽ tìm chúng, dù sao cửa khóa chúng không trốn được lâu đâu. Có ngày cũng chết đói như con y tá trong phòng thí nghiệm." – Bo Kyoo nhếch mép
"Uhm! Vậy tụi bây bắt chuột đi nhé! Tao lên trang trí cho mấy em xinh đẹp." – Seung Woo vo vo hai bàn tay cười man rợn khoái trá.
"Tao qua thang bộ xem chúng có núp ở đó không. Mày sang nhà vệ sinh đi!"
Jinho rẽ hướng trái bên thang máy trong khi Bo Kyoo thì hướng phải nhà vệ sinh. Tầng trệt lúc nào cũng tối om om như thế.
...
Tầng hai.
"Tìm như vậy chậm lắm, hai người một nhóm chia ra lục từng phòng đi." – nhóm JaeJoong bàn với nhau. Cậu đi chung với một người và chui đại vào một phòng nào đó.
Nghe tiếng bước chân nên họ trốn nhanh vào cái tủ lớn. Ở trong là chứa các loại bao nilông đủ cỡ.
"InGeon à, mày muốn uống chút thuốc bổ dưỡng không?" – Seung Woo cười bí hiểm.
"À, thằng nhóc vừa bị tao dùng máy cưa cắt tay à?!" – InGeon cũng cười phá lên
Cả hai thằng mở cửa đứng bên ngoài nói chuyện nhưng không vào. JaeJoong và người bạn thở phào nhẹ nhõm, họ nhanh chóng ra khỏi phòng trước khi tên Seung Woo quay lại. Nhưng JaeJoong chợt nhớ ra tên áo xanh InGeon chính là tên giữ chìa khóa.
"Hắn giữ chìa khóa." – JaeJoong thì thầm chỉ vào cánh cửa mà cả hai bên trong đó.
"Mình nên xem thử, lỡ hắn để lên bàn trong đó thì sao." – người bạn đồng hành nói
Cả hai gật đầu và lách ngoài cửa phòng, họ kéo một chút để vừa đủ nhìn vào trong.
"Xem nè, nó còn trẻ như vậy nên chắc chắn là bổ lắm." – InGeon đứng quay lưng, chùm chìa khóa lủng lẳng bên lưng quần.
Trên bàn có một thằng nhóc đứt một tay đang khóc lóc trong vô vọng. Seung Woo giữ lưng nó hướng ra cửa như InGeon. Hắn bước đến bàn lấy ra một cái kim tiêm loại to nhất và mũi kim cũng bự hơn bình thường.
"Ngoan nào nhóc!"
InGeon chăm chú kéo áo thằng nhóc lên để phô bày sóng lưng của nó ra. Hắn chọt thẳng mũi kim vào sóng lưng nó.
"AAAAAAAAAAA." – thằng nhóc la lên đau đớn.
...
CHAP 4
...
InGeon rút một lượng dung dịch màu vàng ra, hắn bom ngược vào một cái cốc thủy tinh chuyên dụng trong y khoa.
"Mày nhìn xem! Woa~" – InGeon lắc lắc chất dịch vàng trong cốc
"Mỗi đứa một nửa đi." – Seung Woo nhìn cái cốc đầy ham muốn.
InGeon cười rồi uống chất dịch ấy đến nửa chừng thì đưa sang cho Seung Woo uống.
"Họ uống tủy người." – JaeJoong lẩm bẩm, tủy người rất bổ nhưng thật dã man và gớm giếc khi chúng lấy và uống như nước giải khát.
"Tao quay về làm xong số hàng, để lâu ruồi nó bu bực bội lắm." – InGeon đặt cái cốc xuống bàn rồi đi ra.
JaeJoong và người bạn đồng hành trốn sang một phòng khách chờ hắn bước vào phòng lúc nãy rồi mới đi ra. Họ đứng nhìn nhau suy nghĩ....
"Chúng ta nên tấn công tên đó để lấy chìa khóa."
"Anh tên gì....để tiện gọi...." – JaeJoong không biết nên xưng hô làm sao
"Gọi tôi DooSang được rồi!"
"Tôi là JaeJoong. Vậy giờ chúng ta tìm cái gì để đánh hắn ngất xỉu rồi lấy chìa khóa." – JaeJoong nhìn quanh xem có thứ gì làm vũ khí được không.
...
Bên Yunho lúc nãy thì cũng chia ra hai người một nhóm đi từng phòng tìm điện thoại. Cô gái kia là cùng nhóm với anh.
"Ở đây không có!" – Yunho đứng dậy thở dài.
Đã là căn phòng thứ năm rồi, phòng này chỉ là phòng chứa những bộ phận thừa thãi, những phần ruột đang thúi rửa và đầy ruồi.
"Chúng ta sang phòng khác thôi." – cô ta kéo ra đẩy cửa ra hiệu đi ra ngoài.
Cô gái này vốn là giáo viên lướt sóng, trong một hôm ra biển dạy học trò thì gặp sóng lớn trôi vào đây. Cuối cùng thì bị bọn người này bắt giữ đưa vào danh sách 'hàng' của bọn họ. Cô không sợ những cái bộ phận cơ thể, lúc trước đã từng chứng kiến một đồng nghiệp lướt sóng bị cá mập ăn thịt. Giờ mớ nhầy nhụa dưới chân cũng như thịt heo mà thôi! Không nghĩ đến làm cách nào mổ chúng ra thì sẽ không thấy sợ.
"Cô nghĩ có khi nào một trong bọn chúng giữ nó không?" – Yunho hỏi
"Tôi không biết." – cô gái trả lời
"À xin lỗi, tôi không hỏi cô. Tôi hỏi cô y tá." – Yunho gãi đầu cười vì nhìn cô ta mà không phải nói chuyện với cô. Nói đúng hơn là bức tường sau lưng cô.
"Anh....anh...." – cô ta quay người lại nhìn bức tường
"Anh đừng giỡn nha." – cô rùng mình, xác chết thì không sợ nhưng những thứ không thể nhìn thấy được thì sợ.
"Sao? Cô nói tên đeo kiếng giữ à? Điện thoại duy nhất thôi sao?" – Yunho vẫn nhíu mày nói chuyện với bức tường – "Cô có thể giúp tôi xuống dưới xem họ đang làm gì không?"
".........."
Cô gái đi cùng anh thật sự sợ rồi! Chẳng hiểu làm sao mà đi chung nhóm với anh, giờ ra sợ gấp đôi bình thường.
"Làm phiền cô quá!" – Yunho gật đầu cười với bức tường rồi quay sang cô bạn đồng hành – "Cô y tá đó sẽ đi xem bọn người kia đang ở đâu. Trong khi đó chúng ta mau tìm chìa khóa dự phòng đi."
"Anh....anh nói chuyện được với....với...." – cô run run chỉ vào bức tường
"À tôi quên nói tôi là nhà nghiên cứu tâm linh." – anh hất đầu ra hiệu nhanh lên và họ vào một phòng khác tìm kiếm. Giờ thì cô mong muốn ra khỏi đây gấp 10 lần bình thường.
...
Phía JaeJoong vẫn đang theo dõi tên InGeon mong lấy được chìa khóa ở lưng quần hắn. InGeon đang trong căn phòng ban nãy và điều khiến JaeJoong suýt nôn là hắn dùng xâu chìa khóa mở một cái tủ lớn, có vẻ tủ giữ nhiệt kích thước to. Hắn khiêng ra một đống tay chân và đầu đã được cắt rời, hắn để lên tấm trải xanh lá. Hắn quay lưng ra cửa ngồi lên ghế giữa phòng, chân nhịp nhịp theo bài hát hắn đang ngân nga. Hắn cột cái tạp dề bằng nilông vào và bắt tay vào việc.
Thật sự kinh tởm bọn buôn người này, chúng bình thản ngồi ca hát và làm sạch bộ phận tay chân. InGeon cầm một cái bàn ủi nhỏ chuyên dụng chà lên một cánh tay đầy máu. Hắn làm cho da phẳng ra, chà lên từng ngón tay. Chốc chốc lại cười nếu thấy một chiếc nhẫn nào còn sót lại. Hắn bỏ túi riêng xem như chiến lợi phẩm.
Những cánh tay và bàn chân được ủi phẳng cho đẹp thì để sang một bên chút sẽ lau sạch lại và bỏ vào tủ nhiệt bảo quản.
"DooSang anh nhìn kìa." – JaeJoong chỉ vào túi xác chết ở dưới đất mà InGeon để trước đó.
Trong đống xác có một cái điện thoại, phần đầu nó lòi ra trong đống thịt hỗn tạop đó.
"Nhưng hắn...." – DooSang ra hiệu hắn sẽ phát hiện nếu bò vào.
"Tôi đánh lạc hướng hắn, cậu vào lấy điện thoại và núp ở kia chờ tôi." – DooSang chỉ góc trái có cửa thoát hiểm
"Uhm!" – JaeJoong gật đầu rồi núp sau cái băng ca để sát góc tường.
DooSang chờ JaeJoong trốn xong rồi mới đứng dậy, hít một hơi sâu cầm cái bình hoa mở cửa và ném thẳng vào đầu InGeon.
Xoảng
Tên InGeon rõ ràng là con lai nên to con và hung hăng rất nhiều. Hắn gừ lên ôm đầu chạy dí theo DooSang ra ngoài, chờ có nhiêu đó JaeJoong chạy ngay vào phòng.
Cậu bịt mũi để không ngửi cái mùi buồn nôn này, cậu vớ lấy cái cây để lùa đám xác ra một bên và cầm cái đầu điện thoại vội chạy ra ngoài. Cậu định núp trong cửa thoát hiểm nhưng thấy tên Jinho đang đi lên nên vội rẽ sang hướng khác trốn vào một phòng nào đó. Phòng này không có đèn nên tối thui, cậu mò mò dưới đất và kéo cái xe đẩy che lấy mình. Chắc hắn sẽ không vào đây đâu.
"InGeon chuyện gì vậy?"
Jinho đi theo đường bộ tìm JaeJoong và Yunho thì thấy InGeon hai tay xách hai bên. Tay trái cầm nửa thân trên với cái đầu dập nát lủng một lỗ. Tay phải xác cặp chân còn chảy máu đầy sàn.
"Mẹ nó, cả lũ khốn tụi nó trốn đi đâu rồi. Tao bắt được thằng này nên lấy máy cưa cắt nó ra luôn." – InGeon quăng cái xác mới vào phòng làm việc của mình
"Mày lúc nào cũng nóng tính, Bo Kyoo nó mà biết nó đập mày chết. Mày giết nó thì tim gan nó làm sao hả? Thằng đần!" – Jinho lắc đầu với hắn
"Mày làm cho xong hết hàng đi rồi phụ tao đi bắt chúng nó. Tao xuống báo Bo Kyoo một tiếng!" – Jinho cầm đèn pin đi xuống bằng thang bộ lần nữa.
JaeJoong chui ra khỏi cái bàn đó, cậu biết DooSang bị giết rồi. Giờ cậu phải làm sao? Điện thoại! Phải rồi, cậu đang giữ điện thoại mà.
Cạch
"Suỵt! Là anh! Yunho đây." – Yunho bịt miệng cậu trước khi cậu la lên. Cô bạn kia đã đóng giúp cửa lại.
"Ưm...ưm...."
JaeJoong ú ớ ra hiệu anh thả tay ra, Yunho thả tay ra lo lắng nhìn cậu. Phòng thì tối thui nhưng Yunho có thể nhìn tốt hơn người bình thường, vì anh vốn nghiên cứu những thứ trong suốt hoặc u ám mà.
"Cô y tá nói em trốn ở đây một mình nên anh vội chạy tìm em." – anh giải thích sự thắc mắc trong đôi mắt cậu, sao anh có mặt ở đây khi cậu cần? Hóa ra là vậy!
"Tên áo xanh có chìa khóa ở lưng quần. Em chỉ lấy được cái điện thoại trong đống xác." – JaeJoong đưa điện thoại trên tay mình cho anh – "Không biết nó còn hoạt động được không nữa."
"Uhm để anh xem." – Yunho lấy quẹt diêm mồi lên để tìm chỗ khởi động điện thoại – "Anh cũng phát hiện ra chỉ có mỗi tên Bo Kyoo là có điện thoại thôi. Hi vọng cái này gọi được."
"Hình như họ giết được ai nữa rồi!" – cô bạn đứng sát cửa nhìn qua phần kiếng trong nhỏ trên cửa.
Yunho cũng di chuyển gần phía cửa để xem thế nào.
"Thằng khốn! Bọn nó trốn ở đâu?" – Bo Kyoo giơ cái máy cưa đang chạy tốc độ lớn lên cao
"T...tôi....tôi....."
Xọetttttt
Bo Kyoo chém thẳng một đừng dài chẻ đôi người tên đàn ông trước mặt ra làm hai. Mặt hắn dính đầy máu và trông có vẻ càng hăng say, hắn trở thành con quái vật đầy nguy hiểm khi bị bọn chuột nhắt cứ lởn vởn chung quanh.
Ba người chung nhóm của JaeJoong đều bị bọn họ giết chết tại chỗ, thật không may! Họ không trốn thoát được như anh và cậu, cả cô gái đi cùng nữa. À còn, hai người đàn ông chung nhóm anh đã chi ra nữa. Giờ thì càng nguy hiểm khi bọn chúng đổ dồn tìm họ, anh có lẽ nên làm cậu giận một lần nữa.
Yunho biết cái điện thoại trong tay mình không thể gọi, nhưng anh có thể kêu gọi các linh hồn và cả những người bạn của anh vào đó để cứu giúp.
"Cô canh cửa nhé!"
Yunho nói với cô gái và quanh quay lại chỗ cậu. Anh lấy con miếng sắt nhỏ lượm ở góc phòng để vẽ một biễu tượng vòng tròn nhỏ dưới đất. Anh đặt điện thoại vào vòng tròn đó.
"Hửm?" – anh ngước mắt nhìn vào bóng đêm không màu
".........."
"Họ thật sự chịu giúp sao? Tôi đã hỏi nhiều lần nhưng họ đều bảo rất sợ và không thể. Tay chân họ....."
"..........."
"Thật sự phải làm vậy sao?" – anh nhíu mày, anh cứ trò chuyện một mình khiến JaeJoong và cô gái càng thêm sợ. Yunho quay sang cậu – "Chỉ có em mới khởi động được điện thoại này."
"Tại sao?"
"Cô ta nói em là người trong sáng, máu của em có thể kêu gọi oan hồn nơi đây." – anh lý giải
"Máu? Lấy máu sao?"
"Chỉ một giọt thôi!" – anh cầm ngón tay cậu cắn mạnh dứt khoát một cái vào ngón trỏ, anh bóp chặt để máu nhiễu xuống màn hình điện thoại.
"Ọe...."
JaeJoong và cô gái bịt miệng lại bởi cái mùi hôi tanh ở đâu bốc lên. Cứ như họ đang bị chôn vùi trong đống xác thối rữa khổng lồ vậy. Cái mùi thật kinh tởm.
"Điện thoại sẽ hoạt động, em gọi cảnh sát báo họ đến gấp. Anh sẽ ra ngoài tìm cách lấy chìa khóa." – Yunho đưa cái điện thoại cho cậu nắm chặt trong tay
"Anh cẩn thận!" – cậu nhìn anh lo lắng
Yunho gật đầu ra mở cửa nhẹ vừa đủ trườn ra ngoài, anh gật đầu với những người bạn cũ lẫn mới. Họ nghe được anh gọi giúp đỡ nên đã đến.
"Mọi người giúp tôi tách tên InGeon ra riêng một chỗ đi!"
"............"
"Tôi sẽ ra nhà vệ sinh chờ" – Yunho chạy đi theo đường vòng vào nhà vệ sinh trốn trong một buồng trước.
InGeon vẫn đang ngồi làm sạch những cái tay cái chân mới cắt của bọn chuột nhắt bỏ trốn.
"Sau khi không lạnh vậy?" – hắn rùng mình một cái bởi cái lạnh ở sống lưng
"Máy lạnh lại điên à?!" – hắn nhìn nhiệt độ hiển thị trên máy lạnh – 18 độ.
"Thằng khốn nào chỉnh khùng quá vậy?" – hắn chửi rủa, lạnh vậy hèn gì hắn cảm thấy mắc quá!
Hắn rùng mình vài cái và muốn đi vệ sinh giải quyết. Hắn đặt cánh tay đang làm dang dở xuống bàn và bỏ ra ngoài, hắn đi về phía nhà vệ sinh....
"Hôm nay không biết là ngày gì" – hắn nhìn bóng đèn chớp chớp trong nhà vệ sinh.
Đập đập cái nút công tắc bật đèn nhưng bóng đèn cứ chớp như thế. Hắn đạp cửa vào một buồng và kéo quần giải quyết.
"Ặc.....ặc...." – InGeon giơ tay loạn xạ khi cổ bị kẹp chặt bởi cánh tay mạnh mẽ đang siết lấy từng chút hơi thở của hắn.
Yunho ra sức ép chặt tay mình cho hắn nghẹt thở nhưng hắn cũng to và khỏe rất nhiều, hắn dùng khủy tay đánh vào bụng anh khiến anh ngã ra sau.
"Thằng khốn! Mày tự nộp mạng à." – hắn nhếch môi cười tiến sát về phía anh.
Anh lách người tránh cú đập của hắn nhưng lại bị hắn đá vào ống chân trái. Khụy xuống đau đớn anh quơ chân khiến hắn cũng té xuống, dùng một chiêu bí hiểm trong akido anh để cánh tay hắn trên đùi trái mình. Yunho đấm hắn vài cái để hắn đau mà không chú ý cái ý định của anh sắp làm, anh co đùi phải lên và dùng hết sức đập mạnh xuống cánh tay hắn.
Rắccccc
Do tay hắn được anh đặt trên đùi trái như một đòn bẫy khi đùi phải ép xuống, nó sẽ khiến xương tay bị gãy làm đôi. Dù ai tay to hay xương chắc cỡ nào khi trúng chiêu này đều bị gãy cả. Đây là chiêu rất bí mật anh vô tình học được, nó không khuyến khích những người sau này học aikido. Nhưng trường hợp cấp bách và đối với những thứ máu lạnh này thì không cần nương tay làm gì. Tình thương chỉ nên dành đúng chỗ.
"Đau phải không?" – anh cười chống tay đứng lên và giật cái chùm chìa khóa bên thắt lưng
"Phần còn lại cho mọi người đấy!" – anh nhìn thẳng vào hắn mà nói.
InGeon còn khó khăn vì cái đau bên dưới nên không để ý nụ cười kỳ lạ của Yunho. Nhưng chỉ khi cánh cửa buồng vệ sinh khép lại, cơ thể hắn bị một luồng khí trắng đục bao quanh. Ép sát lấy thân hắn một con rắn khổng lồ bao lấy con mồi trong tầm tay.
Rắc Rắc Rắc
Xương tay chân hắn mềm oặt ra, xương hai bên bả vai đâm xuyên lên cơ thể. Hắn ngốp ngốp vài hơi rồi ngất, hơi thở cũng yếu dần yếu dần. Cơ thể hắn bị một lực vô hình đưa lên cao giữa không trung.
Bùm.....
Thân thể hắn nổ ra từng miếng nhỏ, mỗi phần thịt văng một góc phòng vệ sinh. Những cái tay, cái chân từ dưới đất ngoi lên sàn nhà nắm lấy từng phần thịt ấy kéo xuống lòng đất. Dòng máu cũng thấm rút từ từ vào các bức tường xung quanh. Họ như tìm được một người đã chờ đợi quá lâu.
Yunho quay trở ra thì nghe tiếng la của JaeJoong.
"JAEJOONG!!!"
Yunho la lên khi thấy cậu bị Bo Kyoo nắm đầu kéo đi, Seung Woo cũng nắm mái tóc dài của cô bạn xấu số kia. Jinho đẩy một một cái băng ca có hai xác người bị cắt chưa đứt lìa hoàn toàn nằm trên đó. Hai người đó chính là hai người bạn cuối cùng còn sống. Giờ thì chỉ còn anh, cậu và cô gái.
...
CHAP 5
...
"Mày nghĩ cái điện thoại này gọi được à?" – Bo Kyoo ném cái điện thoại về phía dưới chân anh.
Yunho nhặt điện thoại lên và mỉm cười.
"Gọi được rồi à?" – anh nhìn qua bên cạnh, cả bọn người kia trố mắt nhìn anh.
"............."
"Sao không cứu JaeJoong? Tôi nhờ bảo vệ cục cưng của tôi mà." – anh vẫn đứng gây nhau một mình như một thằng hề trong mắt họ.
"Mày đừng giỡn mặt với tao. Đừng làm mấy trò giả ma giả quỷ gạt tao." – Bo Kyoo rít lên giật mạnh đầu JaeJoong khiến cậu la oai oái.
"Cả cô nữa, cô nói sẽ ở đây xem chừng họ mà. Sao không kéo họ lại?" – anh quay sang bức tường – "Cô lúc nào cũng thích dựa tường cả, thật là...."
"Thằng khốn mày nghe tao nói gì không hả?"
"Chúng ta thỏa thuận đi!" – Yunho lúc nãy mới nhìn thẳng vào họ
"Mày lấy cái gì đòi thỏa thuận với tao?" – cả bọn cười khinh bỉ
"Tụi bây thả hai người đó ra, tao xin 'họ' sẽ không làm tụi bây đau. Họ hứa sẽ cho tụi bây chết nhanh và thanh thản một chút xíu." – anh giơ ngón út ra
Jinho cười khẩy
"Mày bị tâm thần đúng không? Mày nói ai làm tụi tao đau? Mày à? Hay mấy đứa bạn lúc nãy mày nói chuyện." – nói rồi bọn họ cười phá lớn hơn. Jinho nhổ nước bọt vào hai cái xác trên băng ca
"Sao? Hai đứa bây đừng làm tao đau nhé!"
"Mày nói nó không hiểu đâu. Để thằng đó nói chúng mới hiểu, một lũ điên với nhau mà." – Seung Woo hù theo đùa giỡn.
JaeJoong canh lúc Bo Kyoo đang cười dùng hết sức đạp mạnh vào bàn chân hắn rồi chạy thẳng về phía Yunho. Anh dang tay ôm lấy cậu, giờ còn phải cứu cả cô gái kia nữa.
"Mẹ nó, tao giết hết chúng bây." – Bo Kyoo cầm con dao chặt thịt trên băng ca đi về phía Yunho.
Yunho cầm ngón tay của JaeJoong lúc nãy bị anh cắn trét lên tường thành một ký tự vòng tròn như trong phòng lúc nãy. Lại cái mùi hôi thúi đó bốc lên.
"Khốn kiếp, mùi gì vậy?" – cả ba tên kia đều bịt mũi bỡi mùi hôi cứ không ngừng xông lên.
Bo Kyoo vẫn tức giận lao đến chỗ họ, Yunho đá một cú vào tay hắn để đánh rớt con dao ra. Jinho chạy lại phụ thì JaeJoong cũng giúp Yunho khống chế hắn, đánh không lại cũng phải đánh.
"Bạn mày có vẻ vui đấy!"
Seung Woo cầm máy cưa bằng một tay còn lại và khởi động. Cô gái dùng tay bóp chặt hạ bộ khiến hắn la lớn lên. Cô đẩy người ra sau làm hắn rớt cái máy cưa đang hoạt động xuống cắt ngang hai cánh tay hắn. Cô đứng lên cầm hai cánh tay còn dính trên tóc mình quăng vào người hắn.
"Để tao nói cho mày biết phụ nữ đáng sợ thế nào!" – cô tắt máy cưa quăng một góc và dùng một thanh sắt đâm vào con mắt hắn xuyên qua đầu.
Cô định đánh hắn tiếp vì cái tội lúc nãy dám tát cô liên tục đến chảy máu miệng. Ngày xưa cô thi vào nghành y khoa nhưng lại sốt cao nên không thi được. Ai cũng khen cô rất rất hợp nghề y đấy.
Lúc nãy khi bị bắt tên khốn này đã dùng con dao mổ rạch một đường sâu vào chân mày cô. Có lẽ sẽ hư một bên chân mày suốt đời rồi! Cô phải cho hắn biết cái giá của hủy hoại sắc đẹp phụ nữ.
Cái mùi hôi xông đến sặc vào mũi mọi người, tên Seung Woo máu chảy từ miệng, mắt, mũi và hai lỗ tai. Màu máu đen sánh như sình lại rất hôi tanh. Cả người hắn cũng bắt đầu tiết ra cái thứ máu hôi đó. Cô không đứng gần nữa và chạy qua chỗ Yunho giúp đỡ.
Yunho và vài người bạn đã hạ gục được Bo Kyoo, không giết hắn mà giữ đúng lời hứa của anh với những người ở đây. Để 'họ' tự quyết định! JaeJoong bị tên Jinho nắm cổ chân trong khi cậu cố bò trườn ra. Mặt cậu cũng bầm một bên, cánh tay bị cào cấu trầy xước bởi tên to con ấy.
"Có chết tao cũng kéo theo mày." – Jinho cười man rợn tay với với con dao gần đó, tay vẫn giật chân cậu lại.
Phặt!
Yunho dùng con dao chặt đứt cổ tay Jinho nắm chân cậu. Anh đỡ cậu đứng dậy, cô gái cũng chạy về phía họ.
"Nhanh lên! Ra khỏi đây thôi." – Yunho vội nói, anh nhìn vào bức tường – "Cám ơn mọi người nhé!"
Anh dìu JaeJoong và cùng cô gái chạy thật nhanh thang bộ xuống, cô gái dùng chìa khóa mở được cửa chính. Ra đến bên ngoài Yunho cẩn thận đóng chặt cửa lại, anh cắn ngón tay JaeJoong lần nữa và bóp chặt nó ra máu để vẽ một dấu X giữa khe cửa.
"Chúng ta ra bờ biển đi!" – anh quay sang cậu – "Em đi nổi không?"
JaeJoong gật đầu và cả ba chạy băng qua cánh rừng để đến bờ biển. Cả hòn đảo tối om om, từ bờ biển nhìn lên tòa nhà hoang trên đỉnh chẳng thấy khác ban ngày là mấy. Chỉ duy có Yunho nhìn ra sự việc bên trong nó, những sự trả thù rùng rợn đang diễn ra. Chỉ tưởng tượng những oan hồn lâu năm và máu của họ trải đầy trong đó. Đến khi được đánh thức sẽ rã ra, trào lên như ngọn núi lửa.
"Em đúng là hợp với nghề này hơn anh đó JaeJoong!" – anh cười nhìn cậu nhưng chỉ nhận được cái lườm xéo
JaeJoong đẩy tay anh ra khỏi vai mình vì bây giờ an toàn rồi, không cần thiết dìu hay đỡ gì nữa. Mạnh ai nấy lo!
"Tôi nghĩ đội cứu hộ trên đường đến. Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi đi." – Yunho ngồi xuống bãi cát và kéo tay JaeJoong ngồi bên cạnh. Anh cần làm hòa cùng cậu.
Cô gái nhìn anh lắc đầu cười, anh có phần kỳ lạ nhưng là một người tốt và một người bạn trai tốt.
"Còn giận anh à?" – anh nhéo nhéo má cậu để chọc cười
"Bỏ ra!" – cậu gạt tay anh nạt nộ
"Đừng giận nữa mà, anh chỉ không muốn làm em buồn nên mới giấu em." – anh năn nỉ
"Sao không giấu suốt đời luôn đi! Tôi nói rồi, tôi ghét anh. Chúng ta không còn quan hệ gì nữa."
".............."
".............."
"..............."
"Nè! Mấy người đừng nói ra nói vào nha." – Yunho quay sang một khoảng trống nạt nộ
"Anh.....anh còn rủ họ đến đây à?" – JaeJoong lùi mình với vị trí anh trò chuyện
"Không gọi họ đến thì ai giúp mình thoát thân. Lần trước và lần này đều nhờ họ cả" – anh dùng tay vỗ vỗ vào không trung cứ như đang vỗ vai ai vậy
"Anh....anh cút đi!" – cậu gắt lên
"Em giận anh thiệt hả? Vậy anh bảo cứu hộ đừng đến, anh nhốt em ở đây với anh suốt đời luôn."
"Hai người gây nhau đừng kéo tôi theo nhé!" – cô thò đầu ra nói chêm vào một câu
"............."
"............."
".............."
"Tôi cũng hiểu mà, mọi người rất tốt nhưng cục cưng của tôi....." – anh thở dài
"Hai người nói chuyện đi, tôi sang kia rửa mặt." – cô gái đứng dậy đi ra chỗ khác để cho họ có không gian riêng.
"Cục cưng à~" – anh tiến gần ngồi sát cậu, ôm vào lòng mặc cho cậu vùng vẫy không chịu – "Em thiệt bỏ mặc anh sao? Sau khi rời khỏi đây sẽ bỏ đi hai tháng nữa hả?"
"Anh không giữ lời hứa trước. Anh lúc nào cũng nói này nói nọ rồi cuối cùng thì sao? Anh là kẻ nói dối." – giọng cậu tức đến phát khóc, cậu cũng muốn tốt cho tương lai cả hai thôi mà
"Anh nói đi! Sau khi đám cưới rồi làm sao? Tụi mình có con rồi làm sao? Không lẽ anh bắt đứa nhỏ học theo anh đi nói chuyện với 'mấy người bạn' của anh sao?" – mũi cậu sụt sịt, nước mắt cũng không kèm được mà chảy dài. Cậu là vì ai mà suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Cậu muốn anh cũng như mọi người, có cuộc sống hôn nhân và gia đình bình thường.
Cậu rất sợ những thứ anh hay nói, không lẽ đêm động phòng mà anh đi nói chuyện với mấy người bạn. Lỡ họ cũng trong phòng nhìn cậu và anh.....hay khi cậu tắm họ cũng thấy thì sao. Ghê lắm! Cậu sợ lắm! Cậu không muốn sống trong sợ hãi mãi thế này.
"Anh xin lỗi, cục cưng đừng khóc." – anh hôn lên khắp khuôn mặt cậu an ủi.
"Tại anh không giữ lời hứa, làm em buồn. Anh xin lỗi, anh sai rồi!" – anh ôm chặt cậu vào, để đầu cậu gác lên vai mình. Một mặt muốn ôm cậu, một mặt để che đi những ô cửa sổ lóa đèn của bệnh viện hoang trên núi vừa hắt ra. Chắc là có tiệc vui trên đó!
"Xin lỗi làm gì, gạt thì cũng đã gạt rồi...."
"JaeJoong à." – anh kéo nhẹ cậu ra để cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
Yunho hoàn toàn nghiêm túc trong lúc này – "Anh sẽ từ bỏ, vì em, vì gia đình nhỏ trong tương lai của chúng ta."
"............."
"............."
".............."
Yunho quay sang khoảng trống
"Tôi xin lỗi mấy bạn. JaeJoong nói đúng, cả đời tôi cần lo cho hiện tại nhiều hơn. Tôi phải mang hạnh phúc đến cho cậu ấy và đứa nhỏ tương lai nữa. Các bạn sau này cứ đi du lịch khắp nơi đi, khi nào mình có duyên thì gặp lại....Aaa đau anh." – Yunho la lên khi bị nhéo một cái đau điếng vào eo
"Không gặp lại thì hơn." – anh vội nói để tránh cái bàn tay luồng trong áo mình nhéo nhéo.
"Anh lừa em nữa hả?" – cậu nhìn anh phụng phịu
"Thật mà! Anh cũng muốn con mình được vui vẻ và sống hạnh phúc vậy. Anh sẽ chuyển qua học nghiên cứu thực vật, dù sao anh cũng thích cây cỏ" – anh hôn lên chóp mũi cậu – "Chịu không?"
"Uhm. Em nói cho anh biết, anh mà còn gạt em, em lấy người khác trước mặt anh ngay." – cậu cảnh cáo
"Thật không?" – anh cười kéo cậu lại hôn.
Cả hai ôm nhau thật chặt để truyền hơi ấm giữa biển đêm. Nụ hôn sâu và dài, cuối cùng thì mọi chuyện đã qua. Anh và cậu lại được bên nhau như lúc trước.
"..............."
"................"
"................"
"Mọi người làm ơn ra ngoài kia canh chừng thuyền cứu hộ dùm đi! Đừng làm phiền chúng tôi mà ~" – Yunho quay sang nói rồi kéo cậu vào hôn lần nữa trước khi cậu trách anh điều gì.
Rạng sáng, cảnh sát lẫn cứu hộ đến đưa họ đi. Cảnh sát đã bao vây cả bệnh viện hoang và tiến hành điều tra, chỉ thấy những bộ phận rải rác khắp mọi nơi. Riêng năm cái đầu thì chôn một nửa dưới mặt đất ở sân thượng. Ai cũng cho đây là trò quậy phá của những kẻ thần kinh. Cảnh sát cũng đã điều tra kẻ đứng sau đường dây buôn bán bộ phận cơ thể con người dã man như vậy.
Yunho và JaeJoong đã kết hôn với nhau trong sự chúc phúc của mọi người. Anh giữ lời hứa dẹp bỏ mọi thứ kỳ lạ trong nhà, anh đăng ký làm thực tập sinh của một trường lớn. Vì tư chất thông minh nên chỉ trong vòng một năm anh đã được trường cử đi thực tập nghiên cứu ở rừng Amazon. Lần này anh dắt theo JaeJoong xem như hai vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật.
"Xin lỗi! Chúng tôi có nước lọc, nước ngọt và cà phê. Hai vị muốn dùng gì?" – tiếp viên hàng không lịch sự hỏi họ
"Tạm thời không cần, cám ơn cô" – Yunho gật đầu để cô ấy đi qua.
Yunho nắm tay cậu để hai chiếc nhẫn chạm nhẹ vào nhau. Cậu vẫn mãi mê nhìn ra cửa sổ nhỏ, bầu trời thật rộng lớn và bao la. Lần này lại có dịp đến rừng Amazon nổi tiếng thế giới. Thích thú thật!
"Bà xã à, em không buồn ngủ sao?"
"Hửm?" – cậu quay lại nhìn anh mỉm cười – "Hiếm khi có dịp đi máy bay phải nhìn cho đã chứ"
"Em nhìn anh không vui hơn sao?" – anh vờ làm mặt dỗi
"Ông xã à~" – cậu cười hôn lên môi anh.
JaeJoong rất hạnh phúc khi anh kiên quyết giữ lời hứa với cậu, một năm qua anh chuyên tâm làm thực tập sinh và chăm sóc tổ ấm nhỏ của cả hai. Với cậu chỉ cần như vậy mãi là đủ lắm rồi. Sau này sẽ có thêm một đứa nhỏ nữa để thành một gia đình hoàn chỉnh.
"Anh yêu em!" – anh hé môi để cậu hôn anh sâu hơn. Cả hai từ khi lấy nhau còn ngọt ngào hơn trước, luôn quấn quýt khiến người xung quanh phải ngưỡng mộ.
[Xin hành khách chú ý. Xin hành khách chú ý. Chuyến bay phải hạ cánh khẩn cấp vì tâm bão đang tấn công mạnh. Quý khách vui lòng thắt dây an toàn và ngồi thẳng người, không gác chân, không hạ bàn. Đến khi có thông báo đáp chuyến bay chúng tôi sẽ hướng dẫn thêm]
"Ông xã...." – cậu nắm chặt tay anh
"Không sao đâu em." – anh siết tay cậu.
Các nhân viên đi kiểm tra dây an toàn cho hành khách lần nữa rồi trở về vị trí ngồi đeo dây an toàn vào.
[Chúng tôi rất lấy làm xin lỗi. Nhưng cánh báy may đã bị bão làm hỏng, hiện giờ sẽ đáp khẩn cấp xuống bìa rừng phía trước. Xin quý khách ngồi yên và tuyệt đối không tháo dây an toàn ra]
Cơ trưởng thông báo rồi máy bay đột ngột chúi đầu lao nhanh xuống dưới. Vài người la lên khi thấy lửa xoẹt qua cửa sổ từ cánh trái máy bay.
"Không sao đâu." – Yunho trấn an cậu lần nữa và bấu mạnh vào ghế. Họ như muốn rớt ra khỏi chỗ ngồi bởi lực lao quá nhanh.
RẦM
Hành khách tưng người một cái bởi lực đàn hồi từ bên dưới. Họ nhìn quanh quẩn thì thấy toàn màu xanh của lá cây. Vài phút sau các tiếp viên lẫn cơ trưởng xuống dưới thông báo.
"Hệ thống máy bay đã hư. Nhưng may mắn là chúng ta đã hạ cánh an toàn và được vài cái cây cổ thụ đỡ lại. Nhân viên của chúng tôi sẽ dùng phao trượt hướng dẫn mọi người xuống dưới mặt đất. Tôi cùng cơ phó sẽ tìm cách sửa thiết bị liên lạc với đội cứu hộ" – cơ trưởng nói
Các tiếp viên mở phao trượt và xuống trước một người. Những người còn lại hướng dẫn từng người một trượt xuống. Đàn bà và trẻ em là ưu tiên, mọi người còn lại đều từ từ trượt xuống an toàn. Vì đây là máy bay hạng sang nên hành khách không nhiều. Tính luôn các nhân viên cả đoàn chỉ gần 30 người.
Yunho và JaeJoong cũng đã xuống đất, anh nhìn quanh khu rừng rậm này. Có lẽ họ cũng đã ở trong rừng Amazon nhưng có lẽ là một vị trí chưa được biết đến. Nếu vậy thì có chút bất an thật! Rừng Amazon nổi tiếng dày đặc, động thực vật phong phú chưa được khai phá hết.
Xào Xoạt – Xào Xoạt
Những tiếng động lá cây xung quanh khiến họ sợ hãi.
"Có khi nào có sư tử không anh?" – JaeJoong ôm cứng lấy anh. Nếu gặp dã thú thì coi như tiêu đời thật rồi!
"Dã thú thì anh không sợ, anh chỉ sợ bộ tộc thiểu số thôi." – anh lẩm bẩm.
Yunho ngàn lần thầm mong linh cảm của mình là sai, lúc trước anh có nghe một trong những 'người bạn' kể, ở những cánh rừng chưa được biết đến, có những bộ tộc da đỏ sống theo đàn số ít. Nhưng cái đáng nói là họ chuyên ăn thịt người và cúng tế thần linh bằng những trái tim móc sống. Họ tin tưởng vào thần linh của họ và việc ăn thịt người sẽ giúp trường sinh.
"Là sư tử, sư tử, sư tử...." – Yunho tự lẩm bẩm khi tiếng lá cây càng lúc càng lớn.
Mọi người hoang mang đứng sát vào nhau, các tiếp viên cũng không khác gì khi ôm nhau như thế.
"Grừ...." – tiếng gầm gừ cùng bộ dạng đáng sợ của những con người xuất hiện.
"Linh cảm này sao không bao giờ cho mình trúng vé số hết vậy!" – anh tự mỉa mai mình khi đã đoán đúng. Là bộ tộc ăn thịt người da đỏ.
Họ dùng rơm khô làm váy quấn quang hông, mặt mày trét đầy những kiểu hình kỳ quái. Hai tai và chân mày dùng những cây xiên xỏ ngang qua da thịt như một biểu hiện bất tử, không chảy máu. Họ cầm những cây gỗ, đầu cột đá mài bén chỉa về phía mọi người.
Tất cả đều bị bao vây bởi bộ tộc này rồi.
"Ô....ông xã....." – JaeJoong run rẫy gọi. Sao cuộc đời không để họ yên vậy?
"Bà xã à!" – Yunho kiên định gọi một tiếng 'bà xã'. Anh nhìn sâu vào mắt cậu – "Anh yêu em." – anh cúi xuống hôn mạnh lên môi cậu một cái. Lần này lành ít dữ nhiều thật rồi!
"Bắt chúng! Tế thần!" – tên tộc trưởng hô lên
Tất cả người da đỏ mỉm cười cùng bước thu nhỏ vòng tròn lại. Bóng tối của tán lá che đi mọi thứ, ánh sáng mặt trời dần dần bị rút mòn.
"Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi." – một người phụ nữa la hét khóc lóc, chống cự tên da đỏ
"Grừ..." – tên da đỏ gầm gừ trong cổ họng rồi dùng vũ khí của mình đâm mạnh vào bụng bà ta khiến mọi người la lên.
Tên da đỏ chỉ đâm vừa phải cho bà ta đau chứ không giết. Bất thình lình tên da đỏ giơ cao bàn tay rồi đọc bùa chú gì đó thọt một cái moi ra trái tim bà ta.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAA."
Tiếng hét vang vọng mãi trong khu rừng già không lối thoát...
Chuyến phiêu đã kết thúc từ lâu....hay chỉ vừa bắt đầu???
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com