Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Dù gì tay cũng từng bị thương, thêm một vết nữa cũng chẳng sao. Dương Lạc nhẹ nhàng xoẹt một vết nhỏ ở trên cánh tay, máu ngay lập tức nhỏ xuống.

A...cư nhiên lại đau như vậy.

Lấy một miếng băng cá nhân dán vào, thế là xong.

Một vết cắt nhỏ xinh. Dương Lạc mỉm cười.

"Reng!"

Dương Lạc giật mình, bỏ con dao xuống. Cô thù hận nhìn chiếc điện thoại lăn lóc kêu ở trên sofa.

Chắc phải đổi điện thoại mới thôi. Cầm điện thoại lên, cô thấy người gọi là Hàn Khuynh Diệp.

"Alo?"

Hàn Khuynh Diệp cảm thấy giọng Dương Lạc không như mọi ngày, dường như vỡ hơn?

"Tiểu Lạc, em có sao không? Giọng em nghe khác quá."

Dương Lạc tự trách mình thật ngu si tứ chi phát triển, cố gắng dùng giọng bình thường tươi cười đáp: "Không có gì đâu, chị gọi có việc gì thế ạ?"

Nàng nhíu mày, định nhờ cô làm một chuyện nên mới dám gọi vào lúc nửa đêm gà gáy thế này. Nàng cũng rất tinh ý, không hổ danh là tổng tài, mặc dù Dương Lạc đã giấu đi nhưng nàng vẫn bắt được một tia khác thường trong giọng cô.

"Em vừa có chuyện đúng không? Đợi chút tôi sang ngay!" Gần như có một thanh âm thúc giục Khuynh Diệp đi gặp Dương Lạc. Em ấy đang không ổn!

"Ngạch, không được!" Đầu bên kia liền mất tín hiệu.

Dương Lạc nổi giận ném chiếc điện thoại ra ghế sofa. Khốn kiếp thật, sao mấy người đều ám tôi vậy!

Cô bỗng nảy ra một ý, tắt hết điện trong nhà đi, tắt nguồn điện thoại, khoá cửa rồi lên phòng.

Đúng là ma tốc độ, Hàn Khuynh Diệp phóng điên cuồng đến nhà Dương Lạc, chẳng mấy chốc đã đỗ ngoài cửa. Nhìn qua cửa sổ, cô thấy Hàn Khuynh Diệp hớt hải ra khỏi xe rồi gõ cửa nhà cô.

"Em đang ở trong đó đúng không Tiểu Lạc? Mở cửa ra đi!"

Dương Lạc nằm xuống giường, đợi lâu rồi chị ấy cũng đi thôi.

Quả nhiên khoảng 20 phút sau xuất hiện tiếng xe hơi vang lên và rời đi.

Cô hài lòng nhìn nơi chiếc xe từng đỗ giờ đã không còn. Ừm, an toàn rồi. Tiểu Lạc Rang xuống tầng, quét tầm mắt đến chiếc thùng rác ở phòng bếp, nhiều rác quá rồi!

Thanh niên nhà ta lấy chiếc túi rác lên, mở cửa, tìm thấy xe rác ở gần đó và đổ chiếc túi vào trong. Xong xuôi, cô đi tới trước cửa nhà chuẩn bị vào thì đột nhiên bị đẩy vào nhà, người kia cũng theo vào, đóng chặt cửa lại.

"Ai vậy?!" Dương Lạc vất vả quan sát, mới nhận ra là Hàn Khuynh Diệp.

"Hi." Nàng nói đơn giản một câu, vẫn mang mị lực như mọi ngày.

Thanh niên nhà ta tự vả mặt 10083664882 lần, hoá ra chị ấy chưa về!

"Tôi không thấy em mở cửa, đành lái xe đi tìm chỗ gửi rồi nán lại ở đây, đoán thế nào em cũng ra mở cửa." Dừng một lát. "Vì em là tiểu ngốc mà." Nàng cười cười.

Tiểu Lạc Rang hết lời để nói. Ok, mình không có IQ.

Vấn đề bây giờ là, chị ấy đang ở trong nhà, mình cũng không thể đuổi nàng đi được.

Khuynh Diệp nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô liền không khỏi bật cười. "Định đuổi tôi đi sao, không có đâu!"

"Sao nãy em không mở cửa?"

Dương Lạc giờ mới nhớ đến cái này, im lặng không nói gì. Mái tóc dài rủ xuống che đi một bên mắt của cô, thoạt nhìn thật mù mịt.

Mỹ nhân cũng suy tư, nhất thời rơi vào bầu không khí im lặng có chút ngột ngạt. Nàng đảo mắt quanh căn nhà, đột nhiên nhận thấy một vật rất chói mắt.

Nàng đến gần vật đó, hoảng hốt nói: "Tại sao con dao này lại dính máu?!"

Dương Lạc lại một lần nữa tự vả mặt, sao lại quên được nhỉ... Cô sờ mũi: "Là tương cà chua thôi, nãy em có ăn một chút."

Nàng tất nhiên không tin câu bịa đặt đó, ném cái nhìn chằm chằm về phía Dương Lạc tựa như muốn đục một lỗ bên trong cô.

Dương Lạc tâm cực kì sợ hãi, vô thức nắm lấy tay bên trái của mình, chạm vào vết cắt.

"Ngô..." Cô khẽ kêu vì đau.

Khuynh Diệp quan sát cô nãy giờ vội tiến tới vạch tay áo cô, lộ ra một vết thương nhỏ, vết thương này lúc trước nàng không thấy mà giờ lại xuất hiện, đồng thời còn có con dao kia nữa, mọi chuyện thật khả nghi.

"Tiểu Lạc, em nói rõ cho tôi nghe!" Nàng nghiến răng nói. Hôm nay nàng phải làm rõ mọi chuyện mới được!

Cô sợ sệt ngước mắt lên nhìn Khuynh Diệp, tựa như một chú cún con bị bắt quả tang làm việc xấu vậy. Đối mặt với ánh mắt nóng như lửa đốt của nàng, cô nhanh chóng bại trận, kể lại từ đầu đến cuối sự việc cho nàng nghe, bắt đầu từ lúc gặp Cố Hân Nghiên.

Hàn Khuynh Diệp kiên nhẫn nghe, đến lúc Dương Lạc nói xong thì nàng thở dài, ôm cô vào lòng. "Em quá ngu ngốc rồi, khi không muốn tự sát làm gì chứ? Em có chút nào nghĩ đến người thân của mình không? Gia đình, bạn bè, thậm chí là tôi nữa, em không sợ họ buồn ư? Tôi biết em là vì cô gái kia, nhưng việc cũng qua lâu rồi, em phải trưởng thành hơn chứ, tại sao vẫn như đứa con nít vậy?!" Nàng tức giận mắng.

"Ách..." Dương Lạc nghe thấy thế liền toát mồ hôi, những lời này thật đúng, bất quá chúng lại kích động cô hơn. Đúng thật, lúc có ý định tự sát cô không hề nghĩ rằng nó sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào.

Khuynh Diệp thấy Dương Lạc co mình kích động, liền hiểu là mình đã quá đáng rồi. Nàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng." Thở dài, ôm cô chặt hơn.

"Đêm nay tôi phải ở lại với em." Thấy cô định lên tiếng, nàng ra đòn phủ đầu luôn. "Không có quyền từ chối đâu, nếu tôi không ở lại, em lại tự làm hại thân thể của mình thì sao? Đã có tôi ở đây rồi." Nàng nhìn vết thương của cô, vô cùng hối hận khi đã gọi điện muộn, phải chăng sớm hơn chút nữa thì đã ngăn chặn được sự việc đáng tiếc này rồi.

"...Xin lỗi a." Dương Lạc lí nhí nói.

Khuynh Diệp đỡ trán, tuy còn hàng ngàn câu hỏi khác nhưng đành nhịn lại. "Ngủ đi, mai tôi hỏi tội em." Nói rồi nàng cầm tay cô lên tầng, vốn dĩ Dương Lạc định nói là có một phòng trống khác nhưng Khuynh Diệp kiên trì rằng phải ngủ cùng nhau, nàng không biết rằng liệu trong đêm Dương Lạc có muốn tự cắt mình nữa không.

Thế là bạn Tiểu Lạc Rang phải ngậm miệng lại, hảo ngoan ngoãn nằm lên giường để mặc cho mỹ nhân ôm.

Trong đêm đó, hai con người đều mang trong mình nỗi phiền muộn nhưng nhờ vào hơi ấm của nhau mà dần đi vào giấc ngủ, không hề có chút ý nghĩ đen tối nào.

------------------------

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu sáng nơi nơi, những tia nắng tinh nghịch chiếu vào mắt Tiểu Lạc Rang đang ngủ.

"Ân..." Ngồi dậy ngáp một cái rồi nhìn quanh, Khuynh Diệp đâu rồi?

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, làm cho tóc mình đỡ xù hơn chút rồi mới dám xuống tầng, Dương Lạc mơ hồ ngửi thấy mùi thơm.

"Dậy rồi à? Tôi có làm bữa sáng đây." Nàng nói.

Hàn Khuynh Diệp bình thường quyến rũ phong tình là thế, là ngự tỷ hàng vạn người mê mà giơ đây lại mặc một chiếc tạp dề đơn sơ đứng trước bếp làm bữa sáng cho cô.

Cảm giác thật ấm áp.

Dương Lạc tới gần nàng, nhịn xuống xúc động muốn ôm nàng, cẩn thận quan sát sườn mặt hoàn mỹ kia. Nhận thấy tiểu ngốc liên tục nhìn mình, nàng khẽ nói: "Không định xem tôi làm món gì cho em sao? Món này rất ngon, em phải ăn hết." Nói rồi đem chiếc đĩa đặt lên bàn ăn

Cô chuyển tầm mắt xuống, đập vào mắt cô là một cái đĩa đen thui.

......Ăn sáng bằng thứ này? Phi phi phi!!

Mỹ nhân tất nhiên hiểu được ánh mắt như nhìn thấy một người ngoài hành tinh của cô, mỉm cười nói: "Ngon mà, ăn đi."

Bạn Tiểu Lạc Rang lắp bắp không nói nên lời, cuối cùng phải "hưởng thụ món ăn". Cả quá trình như tra tấn vậy.

"Ngô...ngon lắm!" Vừa ăn vừa nhịn thở đáp. Ai ngờ đại mỹ nữ lại không biết nấu ăn a!

Nàng hài lòng nhìn cô ăn khổ sở, tiện thể hỏi luôn một câu: "Tôi thắc mắc cả sáng rồi, có phải em có cái đó của đàn ông không?"

Phụtt, thanh niên nhà ta ho sặc sụa. Cô nói trong cơn ho: "Sao chị biết?"

"Lúc tôi dậy thì thấy, tiểu đệ đệ buổi sáng thật hung hãn nha." Khuynh Diệp trêu cô.

Thật sự, mình nên học cách dậy sớm!

"....Chị có thấy ghê tởm không? Vì em có thứ đó?" Đến nước này thì cô cũng lười phủ nhận. Lại thêm một người biết, thật mệt.

"Ừm, kỳ thực chỉ vô cùng kinh ngạc thôi, của em so ra còn to hơn mấy tên đàn ông nhiều." Nàng suy tư đáp. "Sao em lại có nó?"

Phụt lần hai. "....Đó là một câu chuyện dài." Đúng vậy, cô không muốn nhắc đến "nó" một tí nào cả.

"Ừm." Nàng nói tiếp. "À mà, em đã ra ở riêng chưa?"

"Chưa ạ, em định đợi đến khi tốt nghiệp đại học." Khi không hỏi cái này làm gì a...

Khuynh Diệp nghĩ nghĩ, ở trong căn nhà này có thể sẽ gây hại cho Dương Lạc, phòng bếp có vô số vật dụng nguy hiểm a. Khoảng thời gian đến khi cô tốt nghiệp, nàng sẽ cố gắng bồi bên cô!

"Em có gặp bác sĩ tâm lý không?

"Có, nhưng em đã bảo với ông ấy là em ổn rồi nên tạm thời không cần gặp."

"Không được, hẹn bác sĩ cuối tuần này gặp đi, tôi sẽ đi cùng em. Bên cạnh đó, tôi sẽ phải nói cho bố mẹ em về chuyện này..."

"....Không nói có được không ạ...họ sẽ hoảng lên mà quay về đây mất." Dương Lạc chậm chạp nói. "Họ không cần phải vì em mà bỏ lỡ kỳ nghỉ của mình..."

Nàng đặt tay lên vai Dương Lạc, khuyên nhủ: "Tôi biết em không muốn gia đình phiền lòng, nhưng chỉ mình tôi thì sẽ không giúp được em, cần cả người thân của em nữa. Vậy nên, hãy hiểu cho tôi nhé?"

"...Được rồi, tuỳ theo ý chị."

"Ngoan." Hài lòng xoa đầu tiểu nhu thuận trong lòng mình, Khuynh Diệp cảm thán.

Sau đó nàng liền gọi cho bố mẹ Dương Lạc, quả nhiên họ vô cùng lo lắng cho con gái, vội vã đặt vé máy bay về nhà. Thanh niên nhà ta sau một hồi suy nghĩ cũng liên lạc với Triết Vĩ, Triết Vĩ liền nói cho Hạ Lam Tuyết và Hồng Thiên Vy, cả bọn định sang nhà Dương Lạc nhưng cô từ chối, hứa sẽ kể rõ ràng khi đến trường. Hai cô gái khổ sở, họ tự trách mình vì không hiểu rõ bệnh tình Tiểu Lạc Rang, một phần là do cô giấu quá kỹ.

----------------------

Ở một căn biệt thự nào đó...

"Tìm tư liệu về cô bé này cho ta." Một người đàn ông mặc bộ vest đen ném một tấm ảnh lên bàn, mang cỗ khí thế bức người nói.

"Vâng." Một người con trai cúi đầu cung kính đáp, lấy tấm ảnh nhanh chân rời đi.

Người đàn ông khoanh tay lại, nhìn những tấm ảnh khác, nhắm mắt nghĩ ngợi. Trong ảnh là một cô bé tóc nâu mắt xanh thật có dáng tay trói gà không chặt.

Một nụ cười tàn ác hiện lên. "Lãnh Cơ Uyển, để ta xem người con coi trọng rốt cuộc là ai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com