Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cặp đôi yuri thần thánh

Sau giờ học, số lượng đông đảo học sinh như một đàn ong xâm chiếm nhà thi đấu. Bạn có thể nghĩ rằng một ban nhạc nổi tiếng đang tổ chức một buổi hòa nhạc bất ngờ ở đó, hoặc một khu chợ trời đang bán những món hàng chất lượng cao với giá cực kỳ hạt dẻ đã đặt nơi đây làm địa điểm, nhưng sự thật hoàn toàn không đơn giản như vậy. Sự kiện thực sự đã thu hút đám đông như vậy là trận đấu tập luyện của đội bóng rổ nữ. Nhưng thậm chí đó còn không phải là trận đấu tập luyện với một trường học khác - họ chỉ chia đội thành hai nhóm để đấu với nhau thôi.

Tôi cũng không biết nhiều về bóng rổ, nhưng từ những gì tôi có thể thấy, đội của trường chúng ta không đặc biệt gì cả. Thật ra, tôi còn khó phân biệt được quả bóng của một môn thể thao so với môn thể thao khác, thế nên không thể đánh giá được trận đấu tập luyện như thế nào. Dù sao thì, tôi vẫn rất tự tin kết luận rằng bình thường thì họ không thể nào lấp đầy được khán đài lớn tầng hai của một sân vận động khá rộng như vậy. Đúng vậy, điều này không thể là bình thường chút nào.

Dù có bình thường hay không thì, tôi đang chứng kiến nó đúng ở đây, ngay bây giờ...

Tôi đứng trên tầng hai, tựa vào lan can và nhìn xuống sàn tập luyện phía dưới. Đôi mắt tôi nhắm chặt vào một cầu thủ cụ thể, và dù tôi không biết bóng rổ gì cả, tôi không thể không bị ấn tượng khi cậu ấy lao mình trong sân đấu.

Mái tóc đuôi ngựa đen tuyền của cậu ấy đung đưa mềm mại mỗi bước chạy nhanh, linh hoạt và xinh đẹp hơn bất kỳ ai khác trên sân. Cậu ấy chơi như đang nhảy múa, và tôi nghĩ có lẽ mọi ánh mắt đều hướng về cô ấy, Rinka Aiba. Thực ra, phần lớn khán giả đã xuất hiện chỉ để xem cô ấy thi đấu.

Aiba cao hơn so với các cô gái khác, với nét mặt cuốn hút mạnh mẽ, và cậu phát ra một khí chất bình tĩnh thư thái không ngừng khi cô đang chơi một môn thể thao nào đó. Cậu ấy cũng có một thân hình phụ nữ mà tôi không thể không ngưỡng mộ, và trang phục thể dục cậu ấy đang mặc làm tôn lên những đường cong ấy một cách vô cùng gợi cảm...

Đợi đã, tôi đang nghĩ gì vậy?! Cậu ấy là bạn của cậu, Yotsuba! Đừng suy nghĩ vớ vẩn!

Nhìn quanh phòng, có vẻ như tôi là người duy nhất ở đây đang nghĩ những điều bậy bạ, ít nhất là cách nghĩ đó. Có lẽ cậu ấy thật sự đẹp đến mê hồn, và có thân hình rực rỡ như biểu tượng của sự thanh lịch và nữ tính, nhưng trong mắt các fan hâm mộ cô, điều đó đã che phủ hoàn toàn những đặc điểm đó. Fan hâm mộ của cậu ấy, và một người nữa...

"Eeek! Ném, Rinka! Ném vào đi!"

...người đó là công chúa của trường, Yuna Momose, đang đứng bên cạnh tôi và cổ vũ hết mình cho Aiba.

Lần đầu tiên tôi nghe họ gọi hai người này là "Bộ đôi thần thánh," tôi chỉ có thể nghĩ, Wow, đó thật sự là một biệt danh quá đáng. Tôi đã tìm từ này trong từ điển và phát hiện rằng nó có nghĩa là "một thứ thiêng liêng hoặc thánh thiện không thể bị can thiệp hoặc vi phạm." Điều đó thực sự không khiến tôi cảm thấy đây là một cái tên biệt danh xuất sắc, và tôi vẫn cảm thấy nó kì lạ trong một thời gian dài, nhưng càng xem hai người họ cùng nhau, tôi càng nhận ra là tên này khá thích hợp.

"Wow, ném hay quá! Này...Yotsuba, cậu sao đang không chú tâm gì vậy?"

Một cú chọc vào má đưa tôi trở lại thực tại.

"Bwuh?" Dường như tôi đã mất tập trung một chút lâu rồi.
"Không thể tin được!" Momose nói, "cậu phải cổ vũ cho Rinka! Cậu ấy vừa mới thật tuyệt vời! Cậu ấy đã lấy bóng giữa lúc bóng đang bay qua không trung, điều chỉnh tốc độ và lừa bóng vào sân đối phương, ghi điểm bằng một cú ném layup, thật là tuyệt vời!"

"Hảảả-, không thể nào! Tớ đã hoàn toàn bỏ sót!" Dù tôi đang ở đây như là bạn của Aiba, nhưng tôi cũng đã đầu tư cả tâm huyết để bắt từng khoảnh khắc của cậu ấy trên sân đấu như những fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất. Đã khá lâu kể từ lần cuối cùng cậu ấy được triệu tập vào một trong những trận đấu này rồi! Tôi đã mong đợi điều đó trong một thời gian dài!

"Nếu cậu tiếp tục lơ đễnh, tớ sẽ báo cho Rinka ngay đấy, biết chưa!" Momose thêm vào.

"V-Vâng, tớ xin lỗi," tôi xin lỗi một cách vụng về.

"Đương nhiên," cô ấy nói thêm, "Cậu biết Rinka mà, chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy cậu rồi đấy."

"Huh?!" Cậu ấy có thật sự đang nhìn tôi trong lúc chơi bóng rổ không? Không, tôi lắc đầu. Đây là Aiba đấy! Cậu ấy hoàn toàn có thể để ý thấy tôi lơ đễnh ngay cả khi tập trung vào trận đấu!

Aiba giỏi thể thao đến mức gọi cậu ấy là "vận động viên" chỉ là một lời khen quá khiêm tốn. Không, cậu ấy chính là vận động viên hoàn hảo. Khả năng chơi bất kỳ môn thể thao nào đều đạt đến mức hoàn thiện khiến việc cô ấy chưa bao giờ tham gia một câu lạc bộ thể dục trở nên lãng phí. Điền kinh, bơi lội, khiêu vũ, quần vợt, bóng bàn - không gì là nằm ngoài phạm vi của cô ấy, và bóng rổ cũng không ngoại lệ. Các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ của trường chúng ta chăm chỉ và cần cù, nhưng cô ấy vẫn giỏi hơn họ tất cả. Và, trên thực tế là, giỏi hơn họ rất nhiều. Đến nỗi mà ngay cả một người không hiểu về bóng rổ như tôi cũng có thể nhận ra.

"Nhưng cũng thú vị đấy. Cậu ấy đã rõ ràng thể hiện rằng cậu ấy sẽ không chơi trong bất kỳ trận đấu chính thức nào và điều cô ấy sẽ giúp họ là các trận đấu tập luyện như thế này, vì vậy cậu ấy vẫn nhận được nhiều yêu cầu hơn cậu ấy có thể chấp nhận được," Momose nói với một tiếng thở dài khi cô tựa vào lan can. Cậu ấy không có vẻ khó chịu, mà là cảm thấy bực tức hơn.

"Tớ đoán chơi với ai đó giỏi như cậu ấy là một cách tuyệt vời để tập luyện, đúng không?" Tôi phỏng đoán.

"Hmm," Momose nói, "Tớ đang tự hỏi về điều đó. Tớ nghĩ là mọi người đều tập luyện... ờ, có lẽ không phải hàng ngày, nhưng họ tập luyện thường xuyên, đúng không? Cậu có nghĩ rằng bị đánh bại bởi một cô gái không tham gia câu lạc bộ gì cả, không tính đến câu lạc bộ của họ, và thậm chí không tập luyện đàng hoàng sẽ giết chết động lực của họ hơn là bất cứ điều gì khác không?"

Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn đồng ý với Momose. Nhưng nói thật, tư duy của tôi có lẽ khá xa rời so với những người chơi thể thao. Tôi không hiểu họ suy nghĩ như thế nào. Tuy vậy, tôi cảm thấy lý do chính khiến họ yêu cầu Aiba chơi cho họ không liên quan đến tập luyện, động lực hay bất kỳ điều gì khác. Nhưng đó là một chủ đề hết sức bất tiện nếu nói với Momose, vậy nên tôi quyết định im lặng.

"Aiba!" một đồng đội của cậu ấy hét lên, thu hút sự chú ý của tôi quay trở lại sân. Đúng lúc đấy - tôi nhìn lại chính xác lúc quả bóng được ném đến cô ấy, và tôi kinh ngạc thót tim. Cô ấy bắt bóng dễ dàng, tất nhiên, nhưng có điều không ổn. Có ba cầu thủ đối phương đang kèm cô ấy cùng lúc!

Nhưng suy nghĩ kỹ hơn, tôi nhận ra rằng điều này hoàn toàn hợp lý. Khi Aiba có bóng là y như rằng cậu ấy sẽ ngay lập tức lật ngược tình thế và ghi điểm, vì vậy sự kèm cặp quá đáng đối với cô ấy có thể hiểu được... ít nhất là với một người ngoại đạo như tôi. Đội phòng ngự của đối thủ không làm phiền Aiba một tí nào, dù sao cũng không gì có thể làm cho cô ấy chùn bước, và cô ấy canh đúng lúc để bắt lấy đường truyền từ đồng đội của mình trên không trung! Cách mà cô ấy canh thời điểm không thể hoàn hảo hơn!

"Wow..." Tôi lầm bầm với chính mình. Dù có bao nhiêu lần tôi chứng kiến những pha thể hiện tuyệt vời của cô ấy, chúng vẫn luôn khiến tôi không thể nói lên thành lời. Tôi không biết phải có bao nhiêu tài năng để thực hiện những kỳ tích mà cô ấy làm được, nhưng ít nhất tôi biết rằng với tôi thì không thể nào làm được. Không, hoàn toàn không thể, không có cửa đâu!

Trong khi đó, Momose đứng bên cạnh tôi, hét toàn lực "Rinkaaa!" và nhảy nhót trong sự phấn khích. Chất giọng cao đẹp của Momose vang lên như không gì có thể sánh kịp, và tôi cảm giác rằng nó chạm đến Aiba tốt hơn bất kỳ tiếng ho vỗ tay và kêu rít nào trong cả sân đấu.

Trên thực tế, mỗi khi Momose hét lên hoặc phản ứng trước cách chơi của Aiba, một số lượng không nhỏ ánh mắt chuyển hướng về phía cô ấy. Điều đó không hề cho thấy cô ấy đang nổi bật một cách quá đáng. Cả đám đông khán giả đổ đầy sân đấu đã tập hợp để chiêm ngưỡng tài năng phi thường của Aiba, tất nhiên họ cũng có thể đang đến đây để cổ vũ cho câu lạc bộ bóng rổ. Nhưng một số trong số họ chắc chắn cũng đang ở đây vì muốn thấy Momose cổ vũ cho Aiba.

Aiba đang trên sân, dẫn dắt đội của cô ấy đến chiến thắng. Momose ở phía bên, hét hết mình cổ vũ cho Aiba. Sự tương tác giữa hai cô gái này là điều đã khiến họ trở thành "Thánh địa". Mỗi người trong số họ đều là một cô gái vô cùng xinh đẹp, phong cách và tài năng, tất nhiên. Nhưng khi họ cùng nhau, khi tình bạn thân thiết lâu dài của họ được trưng diễn hoàn toàn, họ hình thành một cặp đôi yuri thực sự hoàn hảo.

Khi bạn đưa hai người này cùng nhau, sự hấp dẫn của họ không phải là cộng dồn - mà là nhân đôi! Tôi nói về một cơn bão toàn diện của sức hấp dẫn yuri, đủ mạnh để biến một thành viên trong khán giả như Momose trở thành ngôi sao nổi tiếng của sự kiện! Nếu trận đấu được phát trên truyền hình, camera chính chỉ cần dán vào Aiba trừ khi có lúc nó sẽ di chuyển đến Momose đang hét từ hàng ghế khán đài! Và khi tôi suy nghĩ kỹ hơn, Momose thật là một con quái vật đúng nghĩa. Tình hình này nhắc lại với tôi một lần nữa về sự tuyệt vời của hai người bạn tôi.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng vụt! Trong lúc tôi bị mê hoặc trong thế giới riêng của mình, Aiba đã ghi điểm! Cô dừng lại cách xa sân, ném một cú ba điểm một cách dễ dàng. Mọi động tác nhỏ của cú ném đều được hoàn thiện đến tuyệt đối, và đám đông đã đứng ngồi không yên vì sự phấn khích. Họ hò reo cổ vũ cô như thể cô vừa ghi bàn thắng quyết định để giành chiến thắng!

Nhưng thật ra, đám đông đã hò reo mỗi khi cô ấy ghi điểm. Cảm giác như một lễ hội hơn là một trận đấu tập luyện, và mọi người đều bị cuốn vào không khí hân hoan. Tôi cũng vậy, dĩ nhiên! "Ồ, thật tuyệt vời! Cậu ấy quá ngầu!" Tôi hét lên vui sướng, chứng minh rằng vốn từ vựng của tôi hầu như không thay đổi từ thời tiểu học, và vỗ tay một cách cuồng nhiệt.

"Đúng không?!" Momose hỏi lại, bật ngực tự hào. Điều đó thật đáng yêu.

"Cậu cũng tuyệt vời lắm, Momose!"

"Hửm? Tớ sao?"

"Ừ! Cậu thật sự tuyệt vời!"

"Ồ? Hi hi hi," Momose cười, ngượng ngùng nghịch tóc.

Gaaauugh?! Tôi vội vàng giữ ngực mình. Momose dễ thương đến chết khi cậu ấy tỏ ra ngượng ngùng như vậy! May mắn là tôi dường như mới thoát khỏi đột quỵ... suýt nữa thì!

Và đúng, có lẽ hơi kỳ quặc khi trái tim tôi đập nhanh chỉ vì một người bạn - và còn là một cô gái nữa! - nhưng không phải tôi có thể kiểm soát mọi cảm xúc trong cơ thể mình đâu! Hãy tha cho tôi chút đi! Dù sao thì nếu Momose biết chuyện này thì chắc chắn sẽ cảm thấy khó xử, nên tôi hoảng loạn quay tầm mắt ra khỏi cô ấy.

Ahh, tôi ngẩn ngơ, bị sốc về cảm xúc và tinh thần khi ánh mắt tôi lại dừng vào Aiba. Tình cờ thôi, chính lúc đó cô ấy đang nhìn lên vào tôi, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Cảm giác như... không biết nói sao... như định mệnh đang thao túng, hoặc cái gì đó! Hoặc như cô ấy đọc được ý tưởng trong đầu tôi, điều đó chỉ càng trở nên khả thi hơn khi Aiba bật cười với nụ cười hoàng tử tuyệt vời, 10 trên 10 - không, là 20 trên 10!

"Ghwaugh!" Như bị bắn xuyên qua tim vậy! B-Bình tĩnh đi! Cậu vẫn nhớ là cô ấy là bạn của cậu phải không? Và cũng là một cô gái nữa?!

"Mọi người muốn thấy "Thánh địa" tán tỉnh lẫn nhau, không phải là tôi đổ họ!" Tôi thì thầm với bản thân. "Hãy kiềm chế chút đi... Đừng hiểu lầm..." Tôi phải đối diện với sự thật: Momose và Aiba làm bạn với tôi cũng là một điều lãng phí, đừng mong điều gì đó nhiều hơn vậy! Tôi không thể để bản thân hy vọng vào điều đó! Tôi không thể!

"Yotsuba?"

"Wah-huh?!" Tôi kêu lên với một giọng hoảng loạn mà thậm chí tôi cũng bị làm ngạc nhiên. Tiếng kêu đó không phải tại tôi! Tại Momose mới là người đã đặt tay lên trên tay tôi!

"Cậu lại lơ đãng nữa rồi phải không?" Momose hỏi với giọng gay gắt.

"K-Không, tớ... không phải vậy..."

"Tớ nghe thấy cậu nói lắp đó nha! Cậu muốn tớ tin cậu mà ngay cả cậu cũng không thể phủ nhận điều đó à?"

"Cậu nhìn thấu được tớ à?!"

"Heh heh heh!" Momose cười tít mắt với nụ cười đáng yêu.

Trái tim tôi kêu thét trong sự đau đớn khi nó bị đâm thủng lần nữa. Được rồi, đừng cười... Hãy giữ khuôn mặt bình tĩnh...

"Khuôn mặt đó có ý gì vậy?"

"Ừm, t-tớ k-không-a... " Tôi lầm bầm qua hàm răng nghiến chặt. Tôi đã hy sinh một số thứ, nhưng ít nhất tôi đã ngăn mình không cười như một tên ngốc! Tất nhiên, có thể cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một kẻ kỳ quặc, nhưng điều đó còn hơn là cô ấy nghĩ tôi là loại người có ham muốn với bạn bè của mình từ đâu ra! Và vì thế tôi đã vượt qua một lần nữa những khoảnh khắc nguy hiểm mà không đào hố chui xuống. Hết.

"Ah, thôi nào, Yotsuba! Giúp tớ cổ vũ cô ấy đi!" Momose nói, vẫn nắm chặt tay tôi như thường.

"đ-được!" Tôi đồng ý. Tôi đã thoát khỏi hiểm họa - cô ấy không nghĩ tôi là kẻ kỳ quặc! Nếu cô ấy hoảng sợ và nói đi chỗ khác hoặc gì đó, tôi sẽ không thể nhớ lại ngày hôm nay mà không phải nhăn nhó vì xấu hổ!

Vì vậy, tôi lợi dụng cơ hội này để giữ chặt lời mời của Momose và tập trung một lần nữa vào việc cổ vũ ngôi sao của buổi biểu diễn. Hoặc ít nhất, đó là lý thuyết, nhưng có một phần của tôi đã tự hỏi: Liệu Aiba có thực sự có thể nhận ra giọng nói của tôi trong tiếng hò reo thét của tất cả những người hâm mộ đang ồ ạt tràn vào sân đấu? Tất cả mọi người đang cổ vũ hết sức mình. Làm thế nào tôi có thể mong đợi lời cổ vũ của mình đến được cô ấy trong hoàn cảnh như vậy?.

"Nhanh lên, Yotsuba! Rinka đang đợi cậu cổ vũ cho cậu ấy!" Momose hét, như thể cô ấy đã nhìn thấu tôi và nhận ra tự ti trong tôi chỉ trong một nháy mắt. Cảm giác như cô ấy đang cổ vũ cho tôi, điều đó có vẻ như lãng phí nhưng kỳ lạ là nó vẫn làm tôi đủ dũng cảm.

Đúng vậy - tôi là bạn của Aiba! Cô ấy đang chơi hết sức, và đó là lý do duy nhất mà tôi cần để cổ vũ cho cô ấy hết mình!

Cuối cùng, tôi đã mạnh dạn gật đầu với Momose, người cười đáp lại và thốt ra một từ "Cùng đếm đến ba nào!" Sau đó, chỉ trong tích tắc...

"Cậu có thể làm được!"

...chúng tôi hét lên cùng một lúc, cường độ càng to càng tốt! Tôi không có giọng hét như Momose, và tôi tự biết điều đó. Tôi biết rõ hơn bất cứ ai rằng tiếng hét của mình sẽ bị nuốt chửng bởi sự ồn ào của những tiếng hò reo vang vọng trong toàn bộ sân đấu... hoặc ít nhất, tôi nghĩ như vậy, cho đến khi tôi cảm thấy đau cổ và nghe thấy tiếng hét của mình vang lên mạnh mẽ và rõ ràng hơn tôi nghĩ rằng mình có thể tạo ra!

Sau đó, như một phản ứng với lời cổ vũ của tôi, Aiba nhìn lên tôi từ sân đấu và nở nụ cười. Tôi nhìn thấy môi cô ấy lướt nhẹ - có lẽ tôi nhầm, nhưng tôi chắc chắn cô ấy đã nói "Cảm ơn."

Chốc sau đó, ánh mắt của cô ấy đã quay trở lại sân đấu! Cô ấy trượt qua vòng người đối thủ xung quanh một cách nhẹ nhàng, thoát khỏi những người đuổi theo và lao về phía ! Đội đối diện chuyển đổi đội hình ngay lập tức. Họ không muốn để cho Aiba dễ dàng tiếp cận rổ của họ, và gần như hình thành một bức tường để chắn đường của cô ấy.

Nhưng khi Aiba bắt bóng mà đồng đội ném cho cô ấy, ánh mắt trên khuôn mặt cô ấy cho thấy cô ấy không dễ bị ngăn cản. Cô ấy nhanh chóng hành động, lao về phía trước rổ! Điều về bóng rổ là bạn không được phép chỉ chạy với bóng trong tay. Bạn phải đi bóng - đánh bóng trên mặt đất khi bạn chạy - và từ quan điểm của một người nghiệp dư như tôi, nó trông rất khó để thực hiện.

Tuy nhiên, Aiba điều khiển bóng một cách dễ dàng đến đáng kinh ngạc cứ như nó là một phần không thể thiếu của cơ thể cậu ấy như tay và chân. Dường như quả bóng có ý chí riêng, trượt qua đám người phòng thủ trước nó và vui vẻ trở lại tay Aiba ở phía bên kia. Cậu ấy tung ra những pha nhử bóng liên tiếp, né tránh, đổi hướng và đôi khi xoay quanh toàn bộ cơ thể khi cậu ấy tiến lên phía trước.

Cậu ấy như đang nhảy múa với quả bóng - như Aiba là một hoàng tử lộng lẫy, đưa quả bóng tròn trịa và nhỏ nhắn qua sàn nhảy..., không, so sánh đó có lẽ đi quá xa. Nhưng vấn đề là cậu ấy xinh đẹp, duyên dáng và không bị cản phá khi cậu ấy tiến lên phía trước.

Cuối cùng, cậu ấy đã đến vạch ba điểm và nhảy lên không trung. Aiba đang chuẩn bị cho một cú ném ba điểm khác, với gần như cùng cách bố trí như lần cuối cùng, nhưng có điều gì đó hoàn toàn khác biệt so với cú ném trước đó mà cậu ấy đã thực hiện. Cú ném lần này có thêm vẻ sang trọng, chắc vậy? Có điều gì đó khiến cô ấy trông ngầu hơn bao giờ hết, và đủ để làm khán giả trên khán đài nín thở.

Trước khi tôi nhận ra, sự hỗn loạn của phòng tập gym đã biến mất, thay vào đó là một sự tĩnh mịch và tôn kính tuyệt đối. Lúc đỉnh điểm của cú nhảy, Aiba tung bóng lên. Quả bóng nhảy múa qua không trung theo một quỹ đạo hoàn hảo, xuyên thẳng vào rổ với một tiếng rít nhỏ!

Phòng tập gym vang lên trong tiếng hoan hô đầy ồn ào. Đúng lúc đó, tiếng còi kết thúc trận đấu. Đó là một trận đấu hoàn toàn không để đối thủ nào ghi điểm - đội của Aiba đã ghi được gấp đôi số điểm so với đối thủ. Dẫu cho Aiba đã thắng một cách vượt trội, không ai cổ vũ cho đội yếu, dù cho chiến thắng của Aiba đã quá trình. Kỹ năng tuyệt vời mà cô ấy thể hiện đủ để cuốn hút bất kỳ nhà quan sát trở nên say mê điên cuồng.

Phần ấn tượng nhất là không chỉ áp dụng cho chúng tôi ở khán đài. Các thành viên khác của câu lạc bộ bóng rổ - thậm chí cả những người đã thi đấu chống lại cô ấy - đều rất phấn khích với màn trình diễn của cô ấy. Tôi chắc chắn một phần là do họ đánh giá cao cơ hội thử thách kỹ năng của mình trước một cầu thủ tài năng vô cùng, đặc biệt khi giải đấu mùa hè đang đến gần, nhưng có lẽ đó không phải là lý do duy nhất.

Tôi chắc chắn rằng câu lạc bộ bóng rổ đã chọn gọi Aiba và Momose vào trận đấu đặc biệt vì họ biết hai người sẽ thu hút đám đông. Dễ hiểu là trong trường hợp tốt nhất, một số người đến xem "Thánh địa" có thể cuốn hút và trở thành người hâm mộ của câu lạc bộ bóng rổ! Một số trong số họ có thể tham gia các trận đấu sắp tới của câu lạc bộ!

Nói cách khác, khi Aiba bước vào trận đấu, cô ấy đã phải đối mặt với nhiều kỳ vọng, và cô ấy đã đáp ứng tất cả một cách dễ dàng. Cô ấy chắc chắn là người bạn ngầu nhất mà tôi từng gặp, và khi tôi theo dõi cô ấy thể hiện tài năng, tôi không thể không cảm thấy kinh ngạc.

Khi tôi bước ra khỏi phòng tập thể dục, một tiếng thở nhẹ nhõm thoát ra từ môi. Bầu không khí bên trong phòng thực sự đã làm tôi bị áp lực, nhưng bây giờ, làn gió mát bên ngoài mang đến cảm giác thư giãn giữa cái nóng của mùa hè đang tràn về.

Momose cũng thở dài, "Tớ cảm giác mình đổ mồ hôi nhiều như Rinka vậy."

"Cậu thực sự đã phấn khích khi cậu ấy thắng phải không?" Tôi nói.

"Tất nhiên! Người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng!" Momose tuyên bố với nụ cười toe toét.

Điều đó, nói sao nhỉ, có vẻ hơi dữ dằn? Hay là nhiệt huyết? Vấn đề là, đó không phải là điều cậu ấy thường nói, nhưng tôi không thể không cười mỉm đáp trả.

"Này, Yotsuba?"

"Yeah?"

"Tớ thấy ngoài đây hơi nóng, sao hai chúng ta không đi đâu đó nhỉ?"

"Hả?!" Đó là một lời mời đột ngột, tôi đứng người trong chốc lát. Ban đầu tôi nghĩ cậu ấy đang đùa với tôi. Tuy nhiên, giả sử cậu ấy không đùa và tôi thực sự đi cùng với Momose, để Aiba một mình...

Tôi liếc nhìn xung quanh. Có rất nhiều học sinh khác đang đợi ngoài phòng tập, mải mê vuốt ve điện thoại, trò chuyện với bạn bè, giết thời gian trong khi chờ đợi sự kiện quan trọng nhất trong ngày - chứng kiến Momose chúc mừng Aiba sau khi cô ấy rời phòng tập.

Aiba đã đi tắm xong và đúng như dự đoán, hai chúng tôi đang đợi cô ấy, ít ra lý thuyết là vậy. Cuộc tái ngộ giữa cô nàng hiệp sĩ hào hiệp và nàng công chúa xinh đẹp nhất sẽ chắc chắn trở thành một câu chuyện cổ tích. Hiệp sĩ đoạt chiến thắng trở về bên cạnh công chúa tuyệt đẹp! Momose sẽ nói gì để tri ân chàng hiệp sĩ bóng rổ của mình? Tất cả mọi người, đúng là tất cả mọi người, đều rất háo hức chờ đợi những điều đó.

Nhưng nếu tôi chấp nhận lời mời của Momose và chúng tôi chỉ... rời đi? Sự kiện quan trọng thứ hai trong ngày này sẽ bị huỷ hoại ngay lập tức! Vậy thì chấp nhận lời mời của cô ấy là điều hoàn toàn không thể... nhưng đồng thời, tôi không đủ can đảm để từ chối cô ấy ngay lập tức. Nhưng ngay khi tôi nhận ra mình đang thật sự gặp rắc rối thì...

"Yotsuba!"

"Huh?"

... một giọng nói vang lên phía sau chúng tôi, gọi tên tôi. Tôi quay lại, và ở đó cô ấy đang chạy thẳng vào tôi.

"Whaaah?!" tôi kêu lên khi Aiba mở rộng vòng tay ôm tôi và  tôi gần như bị ôm đến chết. Cánh tay săn chắc của cô ấy đã tạo nên sức mạnh bất ngờ, trong khi đó, vòng 1 mềm mại hấp dẫn lại nói ngược lại. Tôi ngay lập tức bị áp đảo bởi hương thơm ngọt ngào của một loại nước hoa hay một loại xịt khử mùi gì đó.

"A-Aiba?!"

"Xin lỗi đã để cậu chờ!" Aiba nói. Cô ấy đã thay lại đồng phục và tôi có thể thấy cô ấy đã làm điều đó vô cùng vội vã. Cô ấy trông khá lôi thôi, nhưng nó có vẻ phù hợp với cô ấy, ít ra không làm mất đi vẻ đẹp của cậu ấy.

"Tớ... tớ không có đợi—ý ý là, um," tôi nói lắp bắp.

"Rinkaaa?" Momose gầm gừ, cắt ngang chúng tôi ra. Trông cô ấy không vui chút nào. Và tất nhiên, điều đó là dễ hiểu—Aiba nên ôm cô ấy, không phải tôi!

Đợi đã, oh...ôi không! Bất giác, cảm giác như đám đông nhìn chằm chằm vào mình... chắc vậy. Ý tôi là, trước đây chưa từng là trung tâm chú ý nên không thể nào xác định chắc chắn được. Có lẽ là tôi đang tưởng tượng mọi thứ! Nhưng mà tôi khá chắc chắn rằng những fan hâm mộ đã háo hức chờ đợi cuộc tái ngộ xúc động giữa "Thánh địa" sẽ rất cảm kích nếu tôi rời đi và để họ  chiêm ngưỡng khoảnh khắc đó. Có lẽ tôi vừa tạo ra bao nhiêu kẻ thù một cách vô tình?!

"Tớ cũng đợi cậu đấy, biết không?" Momose phàn nàn.

"Ồ, đúng, tất nhiên!" Aiba nói. "Đương nhiên không thể quên ôm cậu nữa, Yuna?"

"Cậu không cần phải làm vậy đâu—Gwah!"

Aiba buông tôi ra, đến bên Momose và ôm cô ấy trong một cái ôm chặt. Uff, uff! Chúng ta quay lại kịch bản ban đầu rồi! Mọi thứ đã trở về như cũ... tôi hy vọng vậy.

Tuy nhiên, cảm giác không thoải mái và mồ hôi lạnh đang chảy dài trên lưng của tôi vẫn kéo dài trong một khoảng thời gian khá lâu.

◇◇◇

"Jezz, Rinka, nhìn tóc tớ đi! Nó hoàn toàn hỗn độn là nhờ cậu đấy!"

"Ha ha ha! Đúng vậy, tớ xin lỗi."

Ba chúng tôi đang đi về nhà sau giờ học, Momose và Aiba đang tâm sự vui vẻ phía trước trong khi tôi lủi thủi theo sau họ.

"Tớ có thể tha thứ cho cậu ôm, nhưng xoa đầu tớ thì hoàn toàn khác! Đó là thô lỗ và thiếu tôn trọng."

"Thế à? Tớ luôn nghĩ đó là bình thường mà," Aiba trả lời.

"Thật sao, Rinka? Người bạn thuở nhỏ thân thương dành thời gian quý giá sau giờ học để cổ vũ cho cậu, và cậu trả ơn như thế này à? Cậu cần phải học cách tôn trọng người khác!"

Momose tức tối, và Aiba tỏ ra thờ ơ trước mọi phản đối của cô. Cả hai đều không giữ gìn lời nói với nhau, nhưng cũng không có ý gì xấu đằng sau mỗi lời nói. Dường như họ thích thú với cuộc cãi nhau nhỏ này.

"Được, được, tớ xin lỗi," cuối cùng Aiba nhượng bộ. "Vậy tớ mời cậu một cây kem để bù đắp nhé?"

"Kem?!?!"

Đôi mắt của Momose rực sáng khi Aiba chỉ vào một xe bán đồ ăn đang đậu ở phía bên kia công viên nơi chúng tôi đang đi qua. Một tấm biển trước xe có một hình vẽ cây kem tươi. Với thời tiết nóng bức như thế này, tôi thực sự đồng tình với ý này—nhìn chung thì kem thật sự là một lựa chọn tuyệt vời.

"T-Tớ không phải loại con gái có thể mua chuộc bằng một cây kem!" Momose nói, nhanh chóng trở lại sau khoảnh khắc cám dỗ.

"Oh? Tớ thì có tâm trạng để mua một cây. Tớ sẽ quay lại ngay đây."

"C-Chờ đã! Tớ cũng mua một cây!"

Cả hai cùng chạy về phía xe bán đồ ăn, và tôi nhẹ nhàng thở dài khi nhìn họ đi xa. Thật khó không cảm thấy bất an khi ở gần họ, tôi nghĩ trong lòng.

Chúng tôi đã là bạn bè suốt một năm, nhưng tôi vẫn chưa thể loại bỏ hoàn toàn những hành vi ngại ngùng và lúng túng của mình khi ở gần họ. Cả hai đều vô cùng đáng yêu, nhưng điều đó không phải là tất cả. Họ có, nói sao nhỉ...một sức hấp dẫn đặc biệt. Nếu thế giới này là một sân khấu, thì Momose và Aiba luôn đứng trong ánh sáng sân khấu. Từ "Thánh địa" phù hợp hoàn toàn với họ, và nếu tôi gặp họ theo bất kỳ cách nào khác, tôi chắc chắn sẽ trở thành một trong những người hâm mộ của họ, ngưỡng mộ họ từ xa mà không quan tâm gì đến thế giới xung quanh.

Nhưng điều đó không phải diễn ra như thế. Những gì thật sự xảy ra là một phép màu ngay từ khi hoa anh đào nở rộ, sáng sớm vào ngày lễ nhập học - ngày đầu tiên của tôi ở trường trung học.

◇◇◇

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn khi bước đi đến trường vào buổi sáng đó. Thật sự, cho đến ngày lễ nhập học mới, tôi chưa tin rằng mình sẽ thật sự đến được trường trung học Eichou. Eichou nổi tiếng trên toàn quốc với tỷ lệ học sinh đậu đại học hàng đầu, và kỳ thi nhập học của trường này cực kỳ cạnh tranh.

Còn tôi, tôi không phải là một thiên tài môn học trong mắt ai. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cố gắng thi vào một trường đòi hỏi học tập cao như vậy! Vậy sao tôi lại đăng ký thi vào trường này? Chuyện là, khi tôi điền vào đơn đăng ký cho những trường mà tôi muốn tham gia thi, có thể nói là tôi đã nhầm lẫn một chút, và, à...nói ngắn gọn, tôi đăng ký thi vào trường trung học Eichou vì nhầm lẫn.

Khi tôi nhận ra sai lầm mình đã mắc phải, đã quá muộn để rút đơn đăng ký. Rút đơn đăng ký sẽ tương đương với thất bại trong kỳ thi, vì vậy trong hoảng loạn, tôi nghĩ rằng tôi nên cố gắng đến cùng và tham gia thi... và kỳ lạ thay, tôi thực sự đã vượt qua kỳ thi.

Thật sự, đó là một cú sốc! Một cú sốc lớn nhất trong đời tôi, từ trước đến giờ! Gia đình tôi cũng đã ngạc nhiên như tôi. Mẹ tôi nghĩ rằng tôi có thể mắc phải một loại bệnh lạ nào đó và đưa tôi đến bác sĩ, và vì một lý do nào đó, cha tôi đã thề bỏ rượu. Em gái lớn trong hai đứa em nhỏ của tôi đã tức giận tôi vì những lý do mà tôi không thể hiểu, và em gái nhỏ tin rằng tôi đã rơi vào một loại lừa đảo nào đó.

Đúng... thật sự, phản ứng của họ thật sự đau đớn đối với tôi, nhưng nó đã thể hiện rõ ràng: viễn cảnh về việc tôi học tại một trường như Eichou – là hoàn toàn không thể. Nhưng dù sao đi nữa, ngay cả sau khi thư chấp nhận và các giấy tờ nhập học từ Eichou gửi đế qua thư, và sau khi giáo viên chủ nhiệm gọi tới văn phòng tuyển sinh của Eichou, lúc tôi biết tôi đã thực sự đậu, tôi đã bất tỉnh, và bị đưa vào bệnh viện trong xe cấp cứu, tôi vẫn không tỉnh dậy vì tôi tin rằng đó chỉ là một giấc mơ xa xỉ. Điều đó cũng hoàn toàn bình thường, và cuối cùng nó chẳng phải là một giấc mơ nào cả.

Tôi lo lắng rất nhiều! Một kẻ ngốc như tôi đến một trường như thế, dường như là một cách để tạo ra một thảm họa! Nhưng cuối cùng, sự hào hứng vượt qua mối lo lắng. Đúng rồi, tôi cuối cùng cũng sẽ trở thành một học sinh trung học! Chỉ cần nghĩ đến điều đó là đủ để khiến tôi cảm thấy trưởng thành hơn một chút như chưa từng có trước đây.

Hơn nữa, cả hai kiểu đồng phục mà Eichou cho phép học sinh mặc đều vô cùng đáng yêu! Và ai biết được tôi sẽ gặp những người như thế nào ở đó? Có thể tôi sẽ gặp được người bạn đời trong mơ!

Tóm lại, tâm lý của tôi rất tích cực khi tôi bước đi trên con đường đến trường. Tích cực đến mức khiến tôi làm điều mà thường tôi sẽ không bao giờ cân nhắc.

"Umm, xin lỗi! Bạn vừa rơi khăn tay này!"

Một mảnh vải đã rơi từ túi của người nào đó đang đi trước tôi, và tôi nhặt lên và gọi họ mà không suy nghĩ gì thêm. Tôi biết bạn đang nghĩ gì, việc nhặt lên một khăn tay của ai đó không phải là dấu hiệu rõ ràng nhất của tâm lý tích cực. Nhưng bình thường ít nhất tôi sẽ dừng lại và nhìn xem người nào đã rơi khăn tay trước khi gọi họ. Trong trường hợp nếu tôi làm như vậy, tôi sẽ không thể có đủ dũng khí để nói một câu nào cả.

"Huh...?" "Hm?"

Có hai người đang đi trước tôi, không chỉ có một người, và khi họ quay đầu nhìn tôi, tôi liếc nhìn họ lần đầu tiên và thẳng thừng quên luôn cả việc thở trong một khoảnh khắc.

Trước mắt tôi đứng hai cô gái cực kỳ xinh đẹp. Chắc chắn, họ là những người hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp...và có cả hai người! Cùng một lúc! Trời ơi, trường này bá đạo thật đấy! Tôi ngỡ ngàng bên trong. Họ thực sự  mang lại cảm giác như thuộc một thế giới khác hoàn toàn so với tôi.

Một trong họ phát ra bức xạ rực rỡ thường chỉ thấy từ một nữ diễn viên đã được đào tạo, tắm trong đèn sân khấu khi cô ấy hát và nhảy điệu nghệ trên sân khấu. Tóc dài và sặc sỡ của cô ấy nhất định phải cảm giác mềm mại như lụa khi chạm vào, và dù cô ấy là học sinh năm đầu trung học nhưng cô ấy trông nhỏ nhắn hơn so với một học sinh năm đầu trung học gây nên cho tôi cảm giác muốn bảo vệ cô ấy. Bảo vệ cô ấy khỏi gì? Tôi không biết, có lẽ là khỏi những người giống như tôi.

Người kia là một cô gái thon thả, đẹp đến mức có thể trở thành người mẫu nổi tiếng tại một triển lãm thời trang. Nếu không có vòng một nảy nở khiến người ta nhấn mạnh và chiếc váy ngắn lộ chân thon dài của cô, tôi có thể nhìn lầm cô là một chàng trai lúc đầu. Cô ấy khiến tôi cảm thấy muốn được bảo vệ...mặc dù lúc này lại không biết cần bảo vệ khỏi cái gì. Có thể là khỏi con gấu, hay sao nhỉ? Tôi cũng không biết nữa.

Dù sao thì, cả hai đều quá dễ thương, quá xinh đẹp hết thảy khiến tôi như đối diện với một giải MMA dành riêng cho sự quyến rũ của phụ nữ, và họ đứng ngay trước mắt tôi. Và tôi, trước mọi thứ đó, đã điên đầu hoàn toàn. Hai cô gái đều quá nổi trội so với tôi, tâm trạng của tôi từ lo lắng và ngượng ngùng sang trạng thái dũng cảm vô cùng phi thường. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bất khả chiến bại! Dù có người quyến rũ đáng kinh ngạc nào xuất hiện ngay trước mắt tôi, tôi vẫn sẽ hoàn toàn bình tĩnh! Chắc là thế! Tôi có thể nhìn thẳng vào mắt một con sư tử đói và vẫn hoàn toàn bình thản...

"Umm...có chuyện gì không?" một trong họ hỏi.

"Ah, uh, tớ, à, ừ, em...,"  Thôi quên hết những gì tôi đã nói. Khuôn mặt tôi cháy đỏ như lửa đốt vậy.

Nhưng ít nhất tôi không chạy trốn! Điều đó cũng là một điểm khác biệt, phải không?! Nếu so sánh với những gì tôi thường làm trong tình huống như vậy, không có gì lạ khi tôi chỉ muốn bỏ chạy cùng với chiếc khăn tay này! Sau đó, tôi có thể dành ngày, thậm chí là tháng, để suy nghĩ về cách trả lại nó! So với việc đó, tôi bây giờ ổn hơn nhiều!
  "Không sao! Mày có thể làm được điều này... Mày có thể làm được..."

"Ờm... cậu biết là cậu đang nói to lắm không?" Cô gái đẹp trai đến mức khó tin nhìn tôi với sự quan tâm trong ánh mắt.

"Ờm... Nếu mày sẽ bỏ chạy, ít nhất mày cần trả lại khăn tay!" Tôi dành chút thời gian để tự mình khích lệ, sau đó đưa khăn tay trước mặt cô ấy! "Cái này bạn làm rơi phải không?!" Tôi hét lên. Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt cô ấy, làm trái tim tôi gần như dừng lại. Được rồi! Trái tim vẫn đập! Tôi vẫn còn sống!

"Huh...?" Cô gái đẹp mã nháy mắt ngạc nhiên.

Trong giây lát, phản ứng của cô ấy làm tôi lúng túng, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng nó hoàn toàn hợp lý. Đúng vậy, cái khăn tay tôi nhặt lên màu hồng sặc sỡ, viền xếp ly, rất dễ thương. Nếu chỉ dựa vào ngoại hình của hai cô gái, việc cho cái khăn này thuộc về cô gái dễ thương, giống như một idol bên cạnh cô ấy sẽ có hợp lý hơn. Thực ra, tôi không thấy cảnh nó rơi khỏi túi của người sở hữu, và tôi không thực sự chắc chắn nó thuộc về ai. Tuy nhiên... "Của cậu đấy, phải không?" Tôi hỏi cô gái đẹp mã, đưa khăn tay ra trước mắt cô ấy. "Xin lỗi nếu tớ sai! Tớ chỉ cảm thấy nó là của cậu, vì một lý do nào đó."

Có chứng cứ không? Tất nhiên là không. Nếu phải lý giải suy luận của tôi, tôi sẽ nói rằng khi cô ấy nhận ra khăn tay trong tay tôi, cô ấy trông như thất vọng trong một khoảnh khắc. Có lẽ cô ấy đã bị nhiều người đặt ra chính kiến tương tự như tôi vừa suy nghĩ. Có lẽ mọi người luôn nghĩ rằng một cái gì đó dễ thương như vậy sẽ phù hợp hơn với cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu hơn thay vì cô gái hấp dẫn, ngầu lòi như cô ấy.

Không có quy tắc nào nói rằng cô gái ngầu, đẹp mã không thể mang theo khăn tay dễ thương nhỏ xinh! Và nếu có quy tắc nào nói rằng mọi thứ bạn mặc phải phù hợp với bạn, thì những người giống tôi không dễ thương hoặc cool ngầu sẽ phải sống trần truồng cả cuộc đời! Biết không?

Tôi cho rằng cái này là của cô ấy! Tôi sẽ đứng thẳng và tự hào, và tôi sẽ hét lên to! Tôi cũng không quan tâm nếu điều đó làm tôi cảm thấy xấu hổ nếu như tôi sai!

Cô gái đẹp trai đứng im trong chốc lát, như thể bị hóa đá. Cô gái giống như idol đứng cạnh cũng chỉ nhìn tôi không rời mắt, và sau không lâu, tôi bắt đầu cảm thấy cực kỳ, cực kỳ lo lắng. Tôi nuốt nước bọt. Ugh, nhanh lên lấy nó đi! Tôi thật sự muốn bỏ chạy ngay bây giờ, nên càng nhanh càng tốt!

Cuối cùng, sau khoảnh khắc dường như kéo dài một trăm năm, cô gái đẹp trai nói: "Cảm ơn," và lấy khăn tay. Cô ấy vẫn còn hơi ngạc nhiên, nhưng rõ ràng đó là của cô ấy.

Ồ, may quá. Dường như tôi không sai. Được rồi, đến lúc bỏ chạy...

"Đây là của tớ, đúng rồi. Heh—cảm ơn. Thật sự, cảm ơn cậu." Oh... oh, wow, giọng nói của cô ấy hoàn hảo... Nếu tình yêu từ cái nhìn đầu tiên tồn tại, thì tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã trải nghiệm nó ngay từ lúc tôi nghe cô ấy nói chuyện. Giọng nói của cô ấy không quá cao cũng không quá thấp—nó nằm ở giữa hoàn hảo, tạo ra âm điệu vang vọng trong tim tôi. Thực sự, tôi không biết làm cách nào để diễn đạt nó bằng từ ngữ, nhưng giọng nói của cô ấy hay đến kinh ngạc đến nỗi trong một khoảnh khắc, tôi thật sự nghĩ rằng nếu màng nhĩ của tôi vỡ ra ngay lúc này và giọng nói của cô ấy là âm thanh cuối cùng tôi nghe trong đời thì tôi sẽ hoàn toàn ổn với điều đó.

Và không chỉ giọng nói của cô ấy quá đỗi lôi cuốn, cô ấy thật sự là chủ sở hữu của khăn tay sau tất cả— và cô ấy tỏ ra vui mừng hơn tôi tưởng tượng khi nhận lại nó từ tôi! Tôi đang mê sảng quá, thậm chí tôi quên luôn việc đây là cơ hội duy nhất để tôi bỏ chạy.

"Đợi tí... cậu có phải cô gái bút chì không?!" Bất ngờ, cô gái giống như idol nói lên mà không cần giải thích gì và nắm lấy tay tôi. Và giọng nói của cô ấy cũng hoàn hảo! Đó là loại giọng nói mà bạn sẽ nghe một lần và không bao giờ quên trong suốt cuộc đời.

"Bwahuh?!" Trời ơi, giọng nói của cô ấy cũng đẹp như vẻ ngoài của cô ấy! Tôi sẽ thật sự khó khăn để chọn một trong hai. Trước đây tôi có hơi nói quá về việc màng nhĩ bị vỡ ra, nhưng nếu tôi có thể để cả hai cùng thì thầm vào tai tôi cùng một lúc thì thật sự, hoàn toàn ổn với việc đó là âm thanh cuối cùng tôi được ghi nhớ vào trí nhớ.

"ý cậu là gì, cô gái bút chì?" cô gái đẹp mã hỏi.

"Tớ đã kể về cô ấy rồi đấy, cậu không nhớ à?. Cô gái kỳ lạ—tớ nghĩ nên gọi là bí ẩn, tham gia kỳ thi tuyển sinh và dành suốt cả thời gian để lăn bút chì trên bàn!" cô gái giống như idol nói nhanh và phấn khích. Cô quay lại nhìn tôi, đôi mắt long lanh vui sướng. "Nếu cậu ở đây thì chắc chắn cậu đã đỗ rồi phải không? Không thể tin được!"

Trong khi cô ấy háo hức, tôi hoàn toàn bị áp đảo. Tôi cũng không nhịn được cười, dù trong tâm hồn tôi tự ti rõ rệt. Cô ấy thật sự đang nói về tôi. Trí thông minh của tôi hoàn toàn không đạt đến mức mà một trường như Eichou tìm kiếm, và các câu hỏi trong kỳ thi dường như là những cụm từ không thể hiểu được đối với tôi. Với lưng tựa vào ghế, tôi đã chọn dùng cách duy nhất mà tôi có: bút chì của mình.

Rất may mắn, tờ giấy trả lời kỳ thi được chấm tự động và các câu hỏi trắc nghiệm dạng chọn đáp án A, B, C, D. Điều đó có nghĩa là tôi có thể đánh số các mặt bút chì từ một đến bốn và lăn nó trên bàn khi những người giám thị không để ý để chọn đáp án cho tất cả các câu hỏi! Điều đó giúp tôi ít nhất cũng hoàn thành hết câu hỏi trong đề thi. Hãy hình dung sự bất ngờ của tôi khi tôi biết rằng tôi đã thực sự đỗ kỳ thi bằng cách đó.

"Oh wow, oh wow!" tiếng cô gái giống như idol vang lên. "Cậu đã mua cây bút chì đó ở đền thờ hay sao? Có lẽ bên trong nó ẩn chứa một vị thần! Ừ, có lẽ cậu có thể dùng nó để làm những việc khác, chẳng hạn như... như dự đoán số trúng xổ số!"

"X-xổ số...?" Tôi trả lời với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Tớ cũng không biết nó hoạt động như thế nào, nhưng trên truyền hình thì có xem thấy quảng cáo về nó liên tục. Tớ nghĩ họ gọi nó là xổ số Number Six gì đó, và nếu bút chì có sáu mặt, nên cậu có thể thử điều gì đó!" cô nàng nói nhanh và hào hứng hơn, nắm chặt tay tôi và tiếp tục nói: "Và tớ tin chắc cậu cũng có thể dùng nó cho rất nhiều việc khác! Cậu có thể dự đoán hầu như mọi thứ, miễn là có sáu lựa chọn hoặc ít hơn!"

"C-Cái gì? Không, cây bút chì này chỉ là một cây bút chì bình thường thôi, tớ đảm bảo! Nó là một trong bộ bút chì 12 cây!"

"À, vậy sao?  Vậy thì cậu chắc chắn là người may mắn! Điều đó cũng thật tuyệt vời!"

"Không, ý tớ là, à... c-cảm ơn, chắc thế," tôi trả lời, co lại một cách lúng túng ra khỏi vòng tay của cô ấy. May mắn không phải một thứ gì đó mà người ta có thể khen tôi, nhưng tôi vẫn không thể không hứng thú khi được khen một cách thẳng thắn như vậy.

Tuy nhiên, giọng cô ấy thực sự truyền cảm. Và ngay cả khi không phải như vậy, hai cô gái này vẫn đủ đẹp để thu hút ánh nhìn của tất cả các học sinh năm nhất khác đang đi đến lễ nhập học. Cô gái đẹp lại nhìn thấy ánh mắt chú ý của họ và vỗ vai cô gái giống như idol. "À, Yuna ơi."

"Ồ, xin lỗi! Chắc là chúng ta đang thu hút sự chú ý, phải không? Hãy nói chuyện khi đi bộ, được không, Rinka?" Yuna nói.

Yuna và Rinka, vậy là đó là tên của họ? Thật ngạc nhiên... ngay cả tên của họ cũng nghe thật đẹp! Còn tôi, thì là Yotsuba, nghĩa là "cỏ bốn lá." Nếu tên của họ khiến họ trở nên xinh đẹp, thì tên của tôi thật đơn giản, là biểu tượng cho may mắn đơn thuần... của tôi...

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được điều gì đó chạm vào hai bàn tay của mình. "Chờ chút... huh?" Tôi nhìn xuống cả hai bàn tay của mình, và phát hiện ra rằng cả hai người đang đi bên cạnh tôi và nắm tay mình, tình huống này thật sự kỳ lạ! "Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Tôi hét lên.

"Tớ tên là Yuna Momose. Rất vui được gặp cậu! Còn cô ấy thì..."

"Rinka Aiba. Còn cậu? Cậu tên gì?"

"Ờ, tớ, ah... tớ tên là Yotsuba Hazama," tôi trả lời.

"Yotsuba? Hiểu rồi!" Momose nói vui vẻ.

"Đó là một cái tên đẹp. Tớ thích nó," Aiba nói.

Họ khen tôi một lần nữa... Thực ra, chờ đã, họ gọi tôi bằng tên rồi?! Ôi trời ơi, những cô gái xinh đẹp thật sự khác biệt!

"Ừm, Momose, Aiba...?" Tôi nói, vẫn còn lúng túng và bối rối hết sức.

"Cậu có thể gọi chúng tớ bằng tên mà! Chúng tớ không để ý đâu! Phải không, Rinka?" Momose nói.

"Đúng," Aiba đồng ý với một cái gật đầu.

"K-Không, ummm... xin lỗi, nhưng tớ nghĩ rằng điều đó có vẻ khó cho tớ, chắc là vậy," tôi thì thầm. Tôi hoàn toàn bị cuốn vào cuộc nói chuyện của họ, nhưng có một giới hạn mà tôi không thể vượt qua. Một cô gái như tôi - một người chỉ có may mắn là tất cả những gì mình có - không bao giờ có thể trở nên thân mật bằng cách gọi tên với những người tuyệt vời như họ!

Nếu, chỉ giả sử thôi, mà tôi trở thành bạn của họ, tôi chắc chắn tôi sẽ không có vị trí gì đặc biệt trong mắt họ, tôi chỉ là một đồ chơi vui nhộn mà họ tình cờ tìm thấy. Nhìn họ đi, họ đáng yêu, ngầu, vui vẻ và tốt bụng, tất cả cùng một lúc... Tôi chắc chắn rằng họ sẽ kết bạn với nhiều người hơn nhanh thôi, những người bạn tốt hơn tôi nhiều lần.

Tôi đã chấp nhận thực tế rằng đây sẽ chỉ là khoảnh khắc đẹp nhất mà chúng tôi gặp nhau và sau đó họ chắc chắn sẽ quên tôi ngay sau đó. Đó là một ý nghĩ khá buồn. Chưa đầy một vài phút trước đó tôi đã lập kế hoạch để chạy trốn họ, nhưng giờ đây, tôi thực sự thất vọng vì sự thật tất yếu là họ sẽ quên tôi nhanh như chúng tôi đến với nhau.

◇◇◇
...Tuy nhiên, điều đó chỉ là lý thuyết thôi! Hoàn toàn khác dự đoán của tôi, cả hai đã tiếp tục là những người bạn thân nhất của tôi suốt từ lúc đó cho đến bây giờ.

Và tôi không có ý nói rằng họ có lòng bao dung và trái tim rộng mở để đối xử bình đẳng với tất cả bạn bè của họ dù số lượng có nhiều hay ít! Ý tôi là, có thể họ cũng thực sự như thế, nhưng tôi không có cách nào xác nhận điều đó vì một sự thật đơn giản: hai người họ, vì bất kỳ lý do gì, thực sự không thích kết bạn với người khác. Thực ra, trong suốt những năm học tại trường trung học, tôi là người duy nhất đã trở thành bạn thân của họ.

Tôi không có cảm giác đó là ý đồ của họ. Không, là những người xung quanh họ tạo ra điều đó, đặc biệt là những người đã biết họ từ trung học. Đối với họ, Momose và Aiba là "Thánh địa". Họ là sự hiện diện thiêng liêng và tinh khiết, không bao giờ được vi phạm hay vấy bẩn trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Và mọi thứ cứ ổn định như vậy. Không có ai cố gắng can thiệp vào họ cả. Không chỉ ai đề nghị hai cô ấy đi hẹn hò—ngay cả những chàng trai táo bạo nhất cũng không dám tiếp cận quá gần. Dù Aiba đôi khi được các thành viên trong câu lạc bộ thể thao nhờ đến giúp đỡ, tất nhiên Momose luôn đi kèm để cổ vũ cô ấy, ngay cả điều này cũng không làm hai cậu ấy xa cách nhau.

Dường như có một quy tắc ngầm thành lập rằng không ai được phép tiến sâu hơn với họ. Giống như họ là một tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng, được đặt dây rào cẩn thận để đảm bảo không ai chạm vào—chỉ được đứng từ xa và chiêm ngưỡng. Không ai dám vi phạm quy tắc này dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Không một ai ngoại trừ... tôi.

Và vì thế, tôi đang ở đây, sau một tháng từ đầu năm học thứ hai, vẫn đang nắm giữ tình bạn với hai cô bạn thần thánh. Trái với lý trí của mình. Tôi chắc rằng người hâm mộ của họ không hài lòng với tôi—nghĩa là, với họ, có lẽ tôi đã phá vỡ một quy tắc ngầm! Thực sự, là điều kỳ diệu khi chưa ai cố gắng loại bỏ tôi khỏi bức tranh đó. Tôi đã nghĩ rằng sẽ có một cuộc tấn công, nghĩ rằng có lẽ sẽ có điều gì đó xảy ra.

Xin hãy tin tôi khi tôi nói rằng tôi không bao giờ có ý định làm tổn thương mối quan hệ giữa hai cô ấy! Tôi chỉ không biết từ khi bước chân vào trường học này! Không chỉ không biết "Thánh địa" là gì, tôi còn không biết "yuri" có nghĩa là tình yêu giữa hai cô gái! Tôi không biết nó là một điều linh thiêng hoặc quý giá hay cái gì! Tôi không hề biết rằng "kẻ thứ ba" của một cặp đôi yuri là một trong những tội lỗi nghiêm trọng nhất!

"Thật...thật sự! Tôi không biết!" Tôi la hét, tiếng la hét của tôi vô ích vang lên vào bầu trời, không chạm đến tai người nào cả.

"Không biết cái gì?"

Chẳng thể tin nổi là không có ai cho tôi biết cả!!!!!!!!!! Có lẽ trong lúc tôi đã nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Aiba và Momose, hai cô ấy đã mua kem và quay lại chỗ tôi. Mặc dù mua một cái kem không phải là một điều gì khó lắm! Tất nhiên nó sẽ diễn ra nhanh chóng!

"Đây là cho cậu, Yotsuba," Aiba nói.

"Hửm?"

"Kem của cậu đây!" cô ấy nói, đưa một cây con kem kết hợp giữa màu trắng và nâu trước mặt tôi. "Hôm nay cậu đã cổ vũ cho tớ một cách nhiệt tình, đây là cách tớ cảm ơn cậu."

"C-Cảm ơn," tôi trả lời hơi thận trọng. "Nhưng cậu chắc không sao chứ? Ý tớ là tiếng cổ vũ của tớ lúc đó rất nhỏ."

"Điều đó không đúng chút nào. Tin tớ đi, tớ đã nghe rõ tiếng cổ vũ của cậu. Tớ thực sự rất vui khi có cậu cổ vũ," Aiba cười và nói. Nghe điều đó từ cô ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

"Nhân tiện thì tớ chọn kem sô-cô-la," Momose nói.

"Còn tớ thì là vani," Aiba đáp lại.

Còn của tôi là sự kết hợp của hai cái. Cảm giác như nhận được những điều tốt nhất từ cả hai thế giới mà không có bất kỳ nhược điểm nào... hay có lẽ tôi chỉ nghĩ quá xa. Không, chắc chắn nghĩ quá xa.

"Ăn đi, Yotsuba! Nó ngon lắm đấy!" Aiba nói.

"Ừ-Ừm," tôi lẩm bẩm, rồi liếm một miếng kem. Ồ, thật ngon! Vị ngọt của vani và vị đắng của sô-cô-la hòa quyện hoàn hảo!

"Heh heh!" Aiba cười nhìn tôi ăn kem.

"Hửm? S-Sao vậy?!"

"Ồ, không có gì đâu. Cậu làm nó trông ngon quá nên tớ nghĩ nó khá là hài hước thôi."

"Thật không...?"

"Đúng đó!," Momose nói thêm. "Cậu làm nó trông ngon đến mức tớ gần như xấu hổ khi nhìn cậu ăn! Có lẽ tớ cũng nên chọn loại kết hợp chăng?" cô ấy nói, liếc nhìn chiếc kem của tôi với ánh mắt ghen tị.

Ánh mắt trên khuôn mặt cô ấy thật đáng yêu, khiến tôi nhớ đến những điều mà tôi thường làm với em gái nhỏ của mình. "Muốn thử một miếng không?" tôi đề nghị.

"Hửm? Được sao?" Momose do dự một chút trước khi mặt cô ấy sáng lên. "Tớ muốn!"

Cô ấy cúi người và ăn một miếng kem từ cái của tôi. "Mmm—ngon quá!" cô ấy nói, điều đó làm tôi cảm thấy vui. Một nửa trong nó giống như loại cô ấy đã chọn, nên có vẻ hơi ngớ ngẩn khi cô ấy lại vui vẻ đến vậy.

"Ah, nè! Thật không công bằng, Yuna!" Aiba la lên. Hóa ra, cô ấy đang ghen tị.

Điều này cũng không khá bất ngờ. Nói chung, mỗi khi tôi cho Momose một cái gì đó, Aiba sẽ cảm thấy ghen tị với điều đó và ngược lại Momose cũng sẽ như thế. Tôi đoán đây là một trong những điều bạn thân thời thơ ấu thường có. Khi bạn thân đến mức như vậy, nó như là cả hai hòa làm một, hoặc cả hai đều cùng một tâm hồn và thể xác... chờ đã, cả hai đều chung một nghĩa mà? Dù sao thì điều quan trọng là tôi đã dự đoán được Aiba sẽ phản ứng như vậy và sẵn sàng cho cô ấy miếng tiếp theo. "Aiba cũng thử nè! Cứ thoải mái ăn đi!"

"À... Cậu không phiền sao?"

"Tất nhiên là không! Ý tớ là ban đầu cậu đã mua nó cho tớ phải không? Nên có vẻ hơi ngớ ngẩn khi cậu cần sự cho phép của tớ!"

"Không, chẳng hề ngớ ngẩn đâu. Nhưng, okay, tớ sẽ thử một miếng - nếu cậu nói vậy," Aiba nói, cúi gần tôi một cách nhút nhát để liếm một miếng kem của tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi trong suốt quá trình đó, khiến tôi cảm thấy hơi bất an và lo lắng. Sau khi ăn xong, cô ấy nói, "Cậu muốn thử miếng của tôi không?"

"À, chắc chắn," tôi trả lời. "Cảm ơn."

"Ồ, ồ, vậy thì cậu nên thử miếng của tôi nữa!"

"Cảm ơn, Momose!"

Tôi cho cô ấy ăn kem và được đổi lại. Chỉ đơn giản ngồi đó, với Momose và Aiba bên cạnh, tận hưởng buổi chiều, tôi cảm thấy như... không biết nói thế nào... tuổi trẻ? Dù đã một năm kể từ khi gặp họ, tôi vẫn không dám gọi tên cô ấy bằng tên, và tôi không cảm thấy mình cùng đẳng cấp với họ, nhưng dù sao, trong lúc đó thì tôi thực sự cảm thấy như chúng tôi là bạn bè. Dù mọi người xung quanh có nghĩ gì về mối quan hệ của chúng tôi, điều đó sẽ không thay đổi việc đối với tôi, Momose và Aiba là những người bạn quý giá, thân yêu của tôi. Tôi có thể khẳng định điều đó... chắc chắn là vậy.

"Oh, Đúng rồi - chúng ta nên chụp ảnh chung!" Momose nói.

"Ý kiến hay đấy!" Aiba đồng ý. "Chúng ta có thể dùng điện thoại của tớ."

"Thôi nào Yotsuba, gần thêm nữa nào!"

Tôi thấy mình bị chen giữa hai người khi Aiba giơ điện thoại ra xa thêm một chút. Ồ, tôi tự hỏi khi nhìn thấy họ xuất hiện trên màn hình, cả hai đều đẹp đến mức nào vậy nhỉ?

Họ cúi gần đến nỗi gò má của họ gần như đặt lên má tôi, và tôi không biết tôi làm cách nào mà giữ được sự tự chủ, nhưng bằng cách nào đó tôi nhận ra mình đang mỉm cười rạng rỡ nhất có thể. Đó là bằng chứng cho thấy rằng, dù tôi có hơi xao lãng một chút, sâu thẳm trong tâm hồn tôi thì tôi cảm thấy niềm hạnh phúc nhất trong khoảnh khắc đó.

◇◇◇

"Chị đã về đây!" Tôi gọi với một giọng vui vẻ đến nỗi tôi nghĩ rằng "Ồ, tôi chắc chắn đã có một ngày tốt đẹp!" Nhưng dù sao đi chăng nữa, ngày hôm nay thật sự đã rất vui!

Chúng tôi đã về nhà ngay sau khi chúng tôi ăn xong kem, Aiba đã gửi bức ảnh chúng tôi chụp vào nhóm chat của chúng tôi, và chỉ việc nhìn thấy nó đã khiến tôi cười toe toét một lần nữa. Kể từ khi chúng tôi gặp nhau và làm bạn, chúng tôi đã chụp rất nhiều bức ảnh của ba chúng tôi cùng nhau. Cảm giác như chúng tôi đang tích lũy những kỷ niệm thành hình ảnh, điều đó thực sự... rất tuyệt!

Tuy nhiên, ngay khi bước chân vào nhà, một giọng nói lạnh lùng như băng cố gắng xóa đi nụ cười trên khuôn mặt tôi. "Chị về trễ, Yotsuba!" - một cô gái xinh đẹp nổi bật, đứng ở lối vào với hai tay bắt ngang ngực, tạo ra vẻ trịnh trọng.

Tôi không biết có thể gọi em ấy là xinh đẹp không nữa... nhưng nếu so với tôi thì đó là sự thật không thể chối cãi! Em ấy thực sự siêu cấp đáng yêu! Dù sao, đó là Sakura, một trong hai em gái nhỏ của tôi, và gần đây cô ấy đang trải qua một giai đoạn nổi loạn. Thái độ của em ấy đối với tôi thường hơi không thân thiện một chút.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, liệu đây có thực sự là giai đoạn nổi loạn không? Thường thì một giai đoạn như vậy có nghĩa là em ấy sẽ nổi loạn đối với mẹ hoặc bố, không phải tôi chứ? Hơn nữa, em ấy vẫn hòa hợp với em gái nhỏ Aoi của mình! em ấy chỉ trở nên khó chịu đối với tôi thôi... Có lẽ em ấy chỉ không thích tôi nữa, hay sao...?

" Yotsuba! Chị có nghe không?!"

"Huh? C-Cái gì?!"

Sakura lắc đầu. "Sao cũng được. Nhanh lên và nấu bữa tối đi."

"D-Được, Chị đi làm ngay. Xin lỗi."

"Chị không cần phải xin lỗi gì cả," Sakura lầm bầm. Điều này thật kỳ quặc, bởi em ấy rõ ràng đang tức giận về điều gì đó.

Có lẽ em ấy chỉ đang ở độ tuổi đó, phải không? em ấy đang học lớp ba trung học. Nói cách khác, Sakura đang chăm chỉ ôn thi vào trung học. Em ấy thường thức khuya học hành và với tư cách một người chị lớn, tôi thật sự muốn làm gì đó để cổ vũ em ấy.

May mắn thay, một trong số ít tài năng thực sự của tôi chính là nấu ăn! Nó chỉ được coi là tài năng theo tiêu chuẩn rất thấp của tôi, nhưng vẫn tốt! Cả hai bố mẹ đều đi làm cả ngày và tôi phụ trách gần như tất cả các việc nhà, vì vậy việc đảm bảo bữa ăn của chúng tôi thật ngon là cách tốt nhất để tôi hỗ trợ Sakura trong việc học tập của cô ấy.

" Nghiêm túc mà nói thì chị hãy nhanh lên đi," Sakura tiếp tục. "Nếu chị câu giờ lâu hơn nữa, Aoi sẽ thay chị vào nấu bữa tối."

"Chờ chút – em ấy đang làm gì?!" Ôi trời ơi, tình hình này không tốt! Tôi vội vàng ném cặp sách và lao thẳng vào nhà bếp.

"Ồ, Yotsuba! Chào mừng chị trở về!"

Trong bếp đang có một thiên thần đích thực – không, không! Trong bếp đang đứng em út trong ba chị em Hazama và niềm tự hào và niềm vui của chúng tôi, Aoi. Sakura cũng là niềm tự hào và niềm vui của chúng tôi, tất nhiên ba mẹ những người làm việc hết mình để hỗ trợ ba chị em gái cũng vậy! Tự hào lắm đấy! Hạnh phúc lắm đấy! Và cũng có một chị gái hơi khác biệt một chút về chủ đề này.. Được rồi, lạc đề quá rồi!

"A-Aoi! Chị chỉ hỏi thôi, sao em lại mặc tạp dề của chị...?" Tôi hỏi đầy lo lắng.

"Chị trễ giờ nên em nghĩ là sẽ nấu bữa tối cho chúng ta! Em có cảm giác chị sẽ mệt mỏi hôm nay," Aoi trả lời.

"Không có, chị vẫn đầy năng lượng mà!"

"Thật không? Em nghe chị nói như không có hứng nấu nướng lắm."

"Đâu có, chị cực kỳ muốn nấu đấy chứ!"

Aoi, Em là đứa em gái tốt nhất. Em ấy chắc chắn chưa đi qua giai đoạn nổi loạn, không có ý gì cả -em ấy chỉ đơn giản là thật lòng quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, tôi thật sự muốn cô ấy không cố gắng giúp tôi, ít nhất trong trường hợp này. Aoi, em biết chứ, em sở hữu khả năng siêu nhiên gần như biến bất kỳ thành phần nào thành thuốc độc, chỉ cần em ấy thử nấu với nó. Em ấy, đúng là một thảm họa đầu bếp.

Tôi hoàn toàn nhận ra rằng mình quá dễ dãi và yêu thương em gái. Nhưng ngay cả tôi cũng không thể chịu được món ăn của Aoi nếu không có chai thuốc cảm giác dạ dày bên cạnh! Sakura đang gây áp lực khá lớn cho mình để ngăn Aoi nấu, vì vậy tôi phải làm điều gì đó để thay đổi tình thế!

"Aoi à, chị thật sự muốn nấu ăn cho em tối nay," tôi cố gắng thuyết phục.

"Nhưng em cũng muốn nấu ăn cho chị!"

"Hnnngh!" Em ấy hoàn hảo! Thật sự trên đời này làm gì có thiên thần như thế này chứ?! Có lẽ tôi nên để cô ấy nấu ăn cho chúng ta? Đã lâu rồi từ lần cuối cùng em ấy nấu ăn! Và ai biết, có thể chỉ cần thời gian xa bếp sẽ giúp cô ấy cải thiện khả năng nấu ăn của mình...? Nhưng sau đó tôi liếc nhìn phía sau mình.

"Thật không...?" Sakura thở dài từ lối vào nhà bếp, bình tĩnh và điềm tĩnh như mọi khi. Có thể nói, đây là một khía cạnh khác của em ấy mà tôi không thể cưỡng lại! "Nghe đây, Aoi, để chị nấu tối nay, được không?"

"Ừm... Nhưng mà em..."

"Em thích món ăn của Yotsuba, đúng không?"

"Ừm! Em yêu món ăn của chị nấu!" Aoi nói với nụ cười rạng rỡ khiến tôi hầu như đổ gục xuống sàn nhà. Ồ, trời ơi, trái tim tôi... Hãy kiềm chế, tôi ơi! Em ấy nói cô ấy yêu món ăn của mình, chứ không phải cô ấy yêu mình! Nhưng nghĩ lại, điều đó không có nghĩa là cô ấy không thích mình! Có lẽ cơ hội vẫn còn!

"Ừm, hãy nghe Sakura, Aoi!" tôi nói. "Để chị nấu tối nay!"

"Thôi đi, chúng ta chơi game trong lúc đợi," Sakura nói, cắt đứt cơ hội cuối cùng của tôi ngay trước khi tôi kịp nói ra. "Chị đoán em muốn chơi trò đua xe em thích phải không?"

"Vâng! Chúng ta chơi!" Aoi trả lời ngay lập tức, như bị quyến rũ bởi thú vui và bước ra khỏi bếp.

"Được rồi, tất cả nhờ vào chị" Sakura nói và theo sau ngay sau đó.

"Được rồi! Mình sẽ xử lý được!" Tôi không thể để mình sa sút chỉ vì đã không giúp được gì. Dù có thể ngoài đời mình có thể hơi tiêu cực, nhưng khi ở nhà, tôi sẽ là chị gái đáng tin cậy đến cùng!

Hoặc ít nhất, tôi muốn nói rằng tôi đang làm được điều đó. Ít ra, Aoi đã nói rằng cô ấy yêu thích món ăn của mình, và điều đó có nghĩa là tôi không còn lý do để tự kiềm chế! Đã đến lúc tôi thể hiện tất cả tài năng nấu ăn của mình!

"À, Yotsuba?"

"Ồ, Sakura?" Tôi nghĩ em ấy đã đi rồi, nhưng khi nhìn lại, cô ấy đang nép mình qua cánh cửa.

"Umm... Này..."

"Có chuyện gì không?"

"Em,... cũng lắm" em ấy cuối cùng nói ra một lời rất nhỏ, ánh mắt liền dán chặt vào sàn nhà và má tai đỏ bừng vì xấu hổ. Rồi em ấy nhanh chóng chạy đi.

Còn tôi thì đứng đó ngắm nhìn, mở to mắt vì bất ngờ. Lời cuối cùng của em ấy nói nhỏ đến mức tôi không nghe được chín phần mười trong lời nói đó, nhưng tôi vẫn kịp hiểu được.

Em cũng yêu món chị nấu lắm.

Đó chắc chắn là những gì em ấy nói. Tôi chắc chắn vậy.

"Heh... Heh heh heh!" Tôi cười khi cái bánh răng trong đầu tôi chuyển động và cuối cùng tôi hiểu ý nghĩa của lời em ấy. "Heh heh... Ha ha ha ha..."

Vùng lên một nguồn động lực mới... không có gì có thể ngăn cản tôi! Không gì cả!

"AHAAA HA HA HA HA HA!!!" Tôi cười hả hê!

Tôi nghe thấy một vài tiếng la từ phòng khách—có thể là "Im mồm lại đi!" và "Ôi không, chị ấy điên rồi!" gì đó—nhưng với tôi, chúng nghe như tiếng kèn hiệu của một đoàn thiên thần!

"Được rồi! Chị gái sẽ thể hiện hết mình hôm nay!" Tôi đầy năng lượng đến đỉnh điểm, đủ để khiến cho ngay cả những cô gái phép thuật mạnh nhất sợ hãi! Tôi bắt tay vào nguyên liệu trước mặt...

"Yotsuba... Chị quá trớn rồi đấy."

"Hôm nay là ngày sinh nhật ai đó à...?"

Nhưng khi tôi trình diễn các đĩa omelet cơm mì với hầm thịt bò đặc sệt, tôi nhìn thấy hai cô em nhỏ của mình—những cô em nhỏ được cho là yêu thích món ăn của tôi—đều co rúm lại vì sự hoảng sợ.

◇◇◇

"Bwaaah..."

Tôi phát ra tiếng lạ nhất khi sụp xuống giường. Bữa tối đã kết thúc và tôi đã tắm rửa xong cho buổi tối, cuối cùng có thể tôi giải thoát khỏi cảm giác phải đứng cả ngày, và trời ơi, nó thật tuyệt vời. Tôi đã sinh ra cho khoảnh khắc này, tôi thề.

Với mọi thứ đã xảy ra với Momose và Aiba và việc tôi đã hơi đi hơi quá với bữa tối, tôi hoàn toàn mệt mỏi. Tôi có thể nghe thấy ba mẹ mình về nhà vào buổi tối, nhưng tôi chẳng còn năng lượng để đứng dậy và chào họ.

"Thật là... một ngày tuyệt vời," tôi tự nhủ khi đang ngủ gục và nhìn vào điện thoại. Tôi đã đặt bức ảnh mà Aiba chụp trong ngày làm hình nền. Từ đó, mỗi khi tôi mở điện thoại, tôi sẽ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra hôm nay. Điều đó chắc chắn sẽ làm tôi vui vẻ bất kể tôi trải qua những gì.

"Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ có thêm một ngày như thế này. Và một ngày nào đó..." Một ngày nào đó tôi sẽ gọi Momose Yuna, và Aiba Rinka... Điều đó sẽ thật tuyệt vời... Nhưng liệu điều đó có quá phi thực tế không với tôi?

"Ồ, tôi biết rồi — có lẽ tôi nên tập nói tên họ trước!" Tôi lăn ngửa và giơ điện thoại lên trên để giúp tôi tập kịch bản. Họ đang ở ngay trước mặt tôi... Tôi đã sẵn sàng... Và rồi, đột nhiên, tôi ngồi dậy!

"Sakura, Aoi! Hai em đang rình rập ở phía ngoài phòng chị à?!" Tôi biết hai em đang lẩn trốn ở đằng sau cửa phòng tôi! Bản năng của chị gái sẽ đảm bảo cả hai sẽ không thể làm chị bất ngờ— Chị luôn luôn theo dõi hai em đấy! Thôi thì, trời ạ, thứ này nghe có vẻ kỳ quặc hơn là tôi nghĩ đấy!

"Chị mới là người nằm lăn qua lăn lại trên giường và thốt ra những câu lạ lùng, đáng sợ và nói chuyện một mình ấy," Sakura nói.

"Chờ đã, chị nói vậy hả?! Chị có nói to không?!"

"Yotsuba, chị có bạn trai à? Hoặc có ai tỏ tình chị chưa?!" Aoi hét lên.

"Không, không có ai cả!" Tại sao em lại nghe có vẻ lo lắng thế, và tại sao lại chị phải giải thích? Thôi thì, việc tôi chuẩn bị luyện nói tên của bạn bè thật là xấu hổ, nhưng bỏ qua đi! "Thật sự thì có phải chị nói to quá không?" tôi hỏi. "Chị làm phiền em trong lúc học hay sao?" Sau cùng, tôi lo lắng nhiều hơn về việc làm phiền họ hơn là việc họ nghĩ tôi là kẻ kỳ lạ. Sakura và Aoi chia cùng một phòng với nhau. Cảm giác có gì đó không công bằng về việc mình là người duy nhất có một căn phòng riêng cho mình, khiến tôi cảm thấy hơi buồn và cô đơn, nhưng điều đó không phải lý do thích hợp để tôi làm phiền họ khi họ đang cố tập trung học!

"Không sao đâu. Chị không gây ồn ào gì cả," Sakura nói.

Huh? Thật sao? Nhưng vậy thì tại sao em lại nhìn qua cửa phòng và gọi chị vì hành động kỳ quặc...? Đợi xíu, có lẽ nào?! "Em có muốn hỏi chị về việc học của em không?! Chắc là vậy đúng không? Nào, hỏi đi! Chị sẽ trả lời mọi câu hỏi! Chị cả đã là một học sinh cấp ba thực sự đấy!"

"Nếu em cần hỏi về việc học, em sẽ hỏi Aoi, không phải chị."

"Nhưng em ấy còn nhỏ tuổi hơn em mà!"

"Nếu có câu hỏi khó khăn, em cũng sẽ hỏi Sakura," Aoi nói thêm.

"Yeah, đúng đấy," tôi nói lẩm bẩm. Thật đáng tiếc—hoặc có thể nên nói là may mắn—Sakura và Aoi ở một tầm hoàn toàn khác so với tôi  nếu nói về trí thông minh. Đặc biệt là Sakura, em ấy đã đặt mục tiêu vào trường trung học Eichou, giống như tôi, và đang tự học hết mình và nhanh chóng cải thiện điểm số. em ấy ở một tầm cao hơn rất nhiều so với một người nào đó đã đỗ vào trường bằng cách lăn một cái bút chì trên bàn!

"Thôi không làm phiền chị ấy nữa, Aoi," Sakura nói. "em chắc chắn chị ấy đang bận mơ tưởng hoặc gì đó."

"C-Chị không phải đang tưởng tượng đâu!"

"Nhưng, Chị thực sự có bạn trai không?" Aoi hỏi. "Em nghe chị ấy nói gì về gọi tên một người nào đó..."

"Ah, không, chẳng qua là... Chị đang tưởng tượng. Yup."

"Ah, Em biết mà! Ý em là, không cách nào chị có bạn trai đâu!"

"Gwaaaugh?!" Aoi nghe vui vẻ khi nghe tin đó, và phản ứng hăng hái đó gây tổn thương nặng đến tâm hồn của tôi. Thật lạ, Suốt cả ngày tôi có thể tự mình tự biện minh về việc bản thân không được nổi tiếng và không mất điểm HP nào, nhưng ngay khi một trong hai em gái yêu thương của tôi đề cập đến điều đó, nó trở thành điểm yếu to lớn nhất của tôi. Cảm giác như cô ấy từ chối sự tồn tại của tôi... nỗi đau đó...

"Đừng lo lắng về điều đó," Sakura nói. "Ngay cả khi chị không hẹn hò với ai trong cả cuộc đời, vẫn còn chúng em là em gái của chị mà."

"Đ-Điều đó thật tuyệt, ... nhưng, umm, Sakura? Em không đang đâm chọc chị chứ? Vì em đang làm cho nó trở nên giống như chị sẽ không bao giờ hẹn hò với ai trong cả cuộc đời... Chị chỉ đang tưởng tượng thôi phải không?"

"Được rồi, ngủ ngon, Yotsuba!"

"Ngủ ngon nhaa!" Aoi chen vào.

Một cách vô tình, hai em gái nhỏ yêu thương của tôi đã chấm dứt cuộc trò chuyện mà không nói thêm một lời nào.

Cuối cùng, tôi bị tổn thương nặng nề và bị đánh gục. Họ có một chút đúng phải không? Có lẽ rất kỳ lạ rằng cô học sinh cấp ba như tôi đang ở tuổi thanh xuân mà chưa từng có bầu không khí lãng mạn nào, phải không?

Tôi hiểu rằng có lẽ tôi không nằm trong danh sách của bất kỳ chàng trai nào ở trường. Điều đó hoàn toàn hợp lý. Nhưng... chỉ giả sử... còn các cô gái? Như "Thánh địa", lỡ như...?

Tôi lắc đầu. "Không, không! Điều đó chỉ xảy ra với hai người đó!" Đúng, không còn nghi ngờ gì nữa. Tôi không thích tình yêu. Tôi sẽ sống cuộc đời một cách lẻ loi và sống cùng gia đình mình mãi mãi.

Đó đã là một ngày dài, tràn ngập niềm vui và sự phấn khích, nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách rất phù hợp với tôi: tâm trạng lo lắng bồn chồn khi liên tục nghĩ về tương lai. Ugh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com