Chap 35
https://youtu.be/K5c_IfbTev4
"Hay là thử một lần
Chẳng còn trẻ trung chi nữa
Cứ thử xem sao em nhỉ?"
Một tháng sau khi bắt được tên Leo Pirard, những tưởng sẽ mau chóng kết thúc ai ngờ hắn vẫn không thừa nhận tội trạng dù có đủ bằng chứng, nhân chứng. Cho Miyeon chôn mình trong đồn cảnh sát, có nhà còn chẳng thể về.
"Thế quái nào vẫn không có tung tích tên Anthony kia vậy??"
"Tụi em chia người ra lùng mọi ngóc ngách vẫn không thấy hắn, hay hắn lại vượt biên rồi?"
"Đi đường bay thì không thể rồi, hải quan cũng đã thắt chặt, hắn chỉ có thể quanh quẩn đây thôi. Cơ mà sếp này, có tin là bọn buôn người vẫn nhận được "hàng" bên kia biên giới, vậy có khi Anthony vẫn có tay chân bên ngoài làm hộ, hắn đâu có cần động thủ."
Cho xoa cằm, đúng là có cơ sở. Tiếc không thể bứt dây động rừng, không thì sớm xin lệnh truy nã cả hắn.
"Khám xét chỗ nhà hoang không có gì đặc biệt, ngoài mấy tờ giấy vẽ kí hiệu nghệch ngoạc còn đang phải lấy dấu vân tay."
Đồng nghiệp cũng mệt nhoài bàn tán, việc cứ chất đống lên không giải quyết được. Cho bị kẹt thế bí, muốn về nhà hay đơn cử là đến thăm tên dở hơi kia cũng không có thời gian, chỉ gọi qua loa thôi thì thật bất lịch sự.
"Thôi dù sao cố quá hoàn quá cố, mọi người về nghỉ ngơi đi đã."
Nghe được thế thì vai đồng nghiệp hạ xuống nhẹ nhõm, Cho Miyeon lái xe qua mấy con phố, đỗ kịch bên vỉa hè, mắt tinh ý thấy đuôi xe sang quen quen đậu phía trước.
"Em về rồi."
Giật mình quên mất Kim đã xuất viện, còn đinh ninh cô ta vẫn ở trong đó, vẻ mặt Kim có chút hốc hác, đứng tựa bên tường chờ trước cửa.
"Sao không ở nhà nghỉ đi lại qua đây làm gì?" Cho vội mở cửa, lạnh thế này mà phơi thây ra đấy.
"Nhớ em quá, phải ghé qua."
Tiếng kẽo kẹt vang lên giữa sự im lặng bất chợt, Cho cắn răng trong, cảm giác mình đày đọa người này thật, từ cửa tử trở về mà còn sức lặn lội qua đây.
"Em lại chưa ăn gì phải không, may là tôi cũng thế, cùng nhau ăn đi."
Lại thế, không lần nào Kim không kèm theo thức ăn nóng hổi vào nhà cô. Chẳng những đáp ứng sự thiếu hụt trong nếp sống hằng ngày mà còn như miếng lắp ghép lắp đầy khoảng không trong tâm hồn Cho.
Bất giác Cho suy nghĩ về Kim theo một nghĩa khác.
"Xin lỗi.. và cả cảm ơn nữa.."
Kim Minnie dừng đũa, ngẩn lên sợ mình nghe nhầm, Cho ngập ngừng nhìn qua, giờ mới có thể nói ra lòng mình.
"Từ lúc gặp nhau cô đối mặt không ít hiểm nguy do tôi mang tới rồi, hơn nữa còn là tính mạng con người, tôi thật tâm thấy có lỗi. Tôi không biết nói lời hay ý ngọt, nhưng mong cô Kim từ nay có thể thì hãy lùi ra xa, đừng để vì người dưng mà ảnh hưởng tới mình."
"Không thể đấy thì sao?"
"Cô..!"
"Em tưởng tôi là con nít không sợ chết hay sao, tôi biết cả đấy nhưng vì em tôi vẫn nguyện lao vào lửa, bị đâm thì có sao, trước làm luật sư tôi còn bị người ta chặn đánh giữa đường kia kìa, nên đừng có tự tin là do em mà tôi có chuyện, không phải đâu."
Kim oan oan nói, như thể xem lời Cho chỉ còn một nửa, nhưng ẩn ý là muốn cô ấy bớt đổ lỗi cho bản thân.
"Hơn nữa, bị đâm mà khiến em để ý tôi chút thì tôi cũng vui."
"Cô bị mất máu đến mất trí rồi à?"
"Ừ mất trí vì em đó."
"Đồ điên này!!"
Kết thúc bữa ăn, Cho Miyeon dọn dẹp quanh nhà, mấy ngày không ở bụi đóng lớp lớp, Kim đem tới cho cô cái khăn đã thấm ướt.
"Trên cao thế sao lau được, hay mai gọi đội vệ sinh tới đi."
"Tốn tiền, giữ ghế đi tôi trèo lên. Oái!!"
Dễ mà nghe lời ư, Kim ôm hai chân Cho nâng lên, vừa hay bằng chiều cao như khi đứng trên ghế. Cho Miyeon lần đầu được đối xử kiểu này, vừa lạ vừa nâng niu, cổ họng liền ấp úng.
"Nhìn gì, em mau lau đi, tôi ngã bây giờ."
Nhanh tay quét đi lớp bụi, Kim cố gắng giữ người kia trong tay, dù không nặng mà không thường tập thể thao nên chẳng có tý bền nào hết. Đáp xuống một cái, Cho ngẩn lên thì mắt giao mắt với Kim, Kim cao hơn nửa đầu, tay vẫn vòng quanh thân Cho.
Chụt
"Làm... làm gì thế.. Bỏ ra đi..."
Bị hôn má bất chợt Cho ngượng chín mặt luồn đi ra, Kim trợn mắt ngạc nhiên, xoay người theo hướng Cho.
"Chà, ít ra không bị tát nữa."
Nhẩm đã trễ, Kim Minnie mặc lại áo khoác định ra về.
"Gượm đã, cầm lấy đi."
Lần nữa bất ngờ, suy nghĩ không lẽ một lần đổ máu lại hời thế này sao, hay là làm thêm vài nhát nữa cho Miyeon đổ hẳn.
"Lần sau tới thì lấy nó mà vào nhà, đừng đứng ngoài lạnh."
Cầm chìa khoá trong tay Kim cười thành tiếng, vầy có tính là cây si nở hoa không.
"Không sợ tôi khoáng đồ đi à?"
"Cứ việc, rồi tôi sẽ bắt cô vào tù."
"Được rồi cảm ơn em."
Cho Miyeon nhận ra mình luyến tiếc khi chiếc xe sang kia khuất bóng dần, phải bắt đầu suy tính tới cảm giác lạ lẫm sâu trong trái tim rồi.
.
.
.
Seo Soojin đóng nốt mớ quần áo vào vali, sau đó lại tiếp tục giấu nó trong kẹt tủ, tay không có tý lực nào, vì bản thân có muốn rời đi đâu.
Jeon Soyeon nhìn theo mà ngao ngán, không biết nói gì và làm gì, chứng kiến không ít lần Seo kiếm cớ hạn chế Shuhua lên phòng vì không muốn nó thấy cảnh căn phòng dần dần trống trơn. May dạo này nó chịu học nên cũng tiện.
"Cô đi rồi tôi biết nhậu với ai?"
"Mấy năm sau chúng ta nhậu bù, nếu có cơ hội."
"Bỏ chữ nếu đi, cô nhất định phải quay lại đó."
"Ngày nào hai chúng ta còn kình nhau song giờ lại bịn rịn thế này."
Seo không nghĩ có ngày mình lại thân với Jeon, nhưng mà cô ấy cũng không tệ. Càng động não nhiều Seo càng thấy bản thân mới tệ, lời hứa trịnh trọng nói ra giờ lại thành lời nói điêu, phút chốc cô ghét chính mình vô cùng.
"Mốt để tôi đưa cô ra sân bay."
"Thôi, tôi tự đi, khéo tôi lại không nỡ mất. Sau đó, hãy đưa cái này cho Shuhua."
Lá thư màu mint được đính khuy sáp màu đồng, xem ra thứ cuối cùng Seo để lại được chuẩn bị khá chỉnh chu, tất cả tấm lòng đểu dồn vào đây.
"Thời đại bao nhiêu rồi, lại phải dùng cách này nói lời tạm biệt. Cứ như phim ấy, hối tiếc vô cùng."
Seo không trả lời, hay nói cách khác là chẳng dám lên tiếng nữa, nhiều nỗi sợ đang vùi lắp lấy cô, vùi cả tình yêu này.
.
.
.
Song Yuqi gõ gõ cái mui lên thành nồi, quay ra sau thấy em mình nằm ườn ra bàn thì nhăn mày, đúng là được cái nói không, học được tý thì lười rồi.
"Dậy học đi."
"Sao người ta không chế ra loại thuốc hay nước gì uống vào là học thuộc bài vanh vách đi nhỉ?"
"Thì em học cho giỏi đi rồi chế ra thứ đó, ngồi đó mơ không thì tới bao giờ."
Yuqi lật lật trang sách còn mới cóng, nàng cũng bắt đầu công cuộc học hành rồi, quả là thu nạp kiến thức không dễ, như lò xo ấy, càng nhét càng bật ra.
"Mà chị nè, chị có định kết hôn không?"
"Sao tự nhiên hỏi vậy?"
Kéo hàng chân mày lại với nhau, Yuqi bất ngờ khi nghe câu hỏi nghiêm túc từ Shuhua.
"Thì chị lớn rồi, có lúc phải có gia đình chứ, vậy thì bé phải mau đậu đại học rồi đi làm, mau giàu hơn chị nữa."
"..."
Tưởng nó nói được câu gì tử tế, ai ngờ lại muốn vượt mặt mình. Nhưng nếu có kết hôn, nàng vẫn toàn tâm cho nó, thậm chí còn muốn nó sống chung tới khi Shuhua tìm được bạn đời, người kia mà thái độ là nàng không nể mặt đâu, dù có là Soyeon đi chăng nữa.
"Chị không bỏ em đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com