18. Đảo chiều
Lưu Chương cần hai ngày để trở về. Trương Gia Nguyên cần hai ngày để xây dựng bức tường thành kiên cố cho bản thân. Châu Kha Vũ và Santa cũng chỉ cần hai ngày để đảo lộn cục diện.
Tỷ như hiện tại, khi Lưu Chương vẫn còn đang ngồi trên máy bay gấp gáp trở về, khi Trương Gia Nguyên không ngừng đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, thì Châu Kha Vũ đã thản nhiên ngồi giữa biệt thự Lưu gia.
Lưu Thành ngồi phía đối diện, ông ta lạnh sống lưng. Bởi vì cho dù con người ta có mưu mô đến cỡ nào đi chăng nữa, thì thời điểm bị họng súng lạnh lẽo đặt sát thái dương, chẳng ai có đủ bình tĩnh nghĩ kế rằng để làm sao viên đạn đã lên nòng kia không găm vào hộp sọ của mình.
Lưu Thành vạn vạn không ngờ tới, Châu Kha Vũ, Châu đổng, từng trong miệng người ta được tung hô là chính nhân quân tử, lại ở đây dùng bạo lực áp chế người khác như hiện tại.
Ông ta tự tin rằng bản thân mình có thể chiến thắng, bởi vì ông ta có Lưu Vũ trong tay, và bởi vì tin chắc rằng Châu Kha Vũ sẽ không có gan dám đem người xông thẳng vào biệt thự của mình.
Nhưng Lưu Thành đã lầm, cho đến tận bây giờ ông ta mới hoảng hốt nhận ra rằng bản thân ngu xuẩn đến mức nào khi chọc tới một con rắn vẫn luôn ngủ đông như thế.
Châu Kha Vũ và Santa đã đạt thành một thỏa thuận nào đó, giống như một sự trao đổi ngầm, Santa trao quyền hạn sử dụng một nhóm người cho Châu Kha Vũ, để anh có thể trả thù bằng bất cứ cách nào.
"Châu đổng đây là muốn làm gì?"
Lưu Thành cố làm cho bản thân bình tĩnh mà lên tiếng.
"Lấy lại những thứ cần lấy thôi."
Châu Kha Vũ hờ hững đáp lời. Anh ra hiệu, luật sư đi theo phía sau mang ra một xấp hồ sơ đặt trước mặt Lưu Thành. Là bản hợp đồng sang nhượng lại hai khu nhà máy phía Tây.
Lưu Thành đưa mắt nhìn. Ông ta hiểu, đơn giản là vật quy chủ. Nhưng Lưu Thành không can tâm, ông ta khó khăn lắm mới có được chúng trong tay, hiện tại còn chưa khai thác được gì đã bị người khác cướp lại. Nếu vậy chẳng khác nào bao nhiêu tâm tư mấy năm nay của ông ta đều đổ sông đổ bể.
"Châu đổng, vật đã nằm trong túi thì không lấy ra được đâu."
Lưu Thành cố đấm ăn xôi, ông ta không ngừng xoay chuyển vô vàn suy nghĩ trong đầu, rằng làm sao có thể thoát khỏi cục diện hiện tại.
"Cho dù không thể, tôi cũng sẽ khiến nó trở thành có thể. Lưu Thành, khi tôi vẫn còn đang nói chuyện tử tế, thì ông cũng nên biết điều đi."
Châu Kha Vũ nhếch miệng, ánh mắt xoáy sâu nhìn thẳng về phía đối diện, cảm giác áp bức không ngừng tăng lên.
"Chúng ta chuyển qua giao dịch thứ khác có được không?"
Lưu Thành cười cười, ý tứ giống như đang lấy lòng, bởi vì ông ta nghĩ ra thứ có thể đem tới làm vật trao đổi. Chẳng phải Châu Kha Vũ muốn nhất là người nọ hay sao.
Lưu Thành thấy Châu Kha Vũ nhướn mày trông có vẻ hứng thú, ông ta liền ngay lập tức đưa tay ra hiệu cho hai người đứng phía sau. Chẳng cần đợi lâu, "thứ khác" trong miệng Lưu Thành liền xuất hiện.
Đồng tử Châu Kha Vũ thoáng kinh ngạc mà co rút, bàn tay bất giác siết chặt.
Lưu Vũ xuất hiện trước mắt anh, em gầy gò và chẳng còn lấy một chút sức sống nào. Cho dù miếng gạc trắng dày cộm vẫn ngay ngắn chỉnh tề trên vai em, thì cũng không che khuất nổi màu đỏ nhức mắt vẫn còn đang rỉ ra thấm lấy từng lớp gạc.
Lưu Vũ bị người ta đẩy mạnh về phía trước, Châu Kha Vũ nhăn mày nhìn. Chân tay em đầy thương tích, tiếng leng keng thanh thúy vang lên mỗi khi em bước đi cũng khiến Châu Kha Vũ đủ hiểu xiềng xích nơi cổ chân em có bao nhiêu nặng nề và lạnh lẽo.
Lưu Thành vậy mà đối xử với đứa con trai cùng chung huyết thống như vậy. Chắc hẳn việc ông ta giam giữ Lưu Vũ chỉ đơn giản bởi vì em vẫn còn giá trị để lợi dụng.
Lưu Vũ ở đây, là mình chứng cho sự ngốc nghếch của bản thân em khi tin vào lời nói của chính cha mình. Em thấu tỏ, mọi sự ngu xuẩn đều phải trả giá.
Châu Kha Vũ đột nhiên bật cười, anh hướng mắt về phía Lưu Thành, không rõ tâm trạng.
"Ông làm tôi khá kinh ngạc đấy."
Chẳng biết kinh ngạc bởi vì chuyện gì. Có lẽ bởi vì Lưu Vũ không sống tốt như anh đã tưởng, hoặc có lẽ bởi vì Lưu Thành đê tiện hơn anh đã nghĩ.
"Châu đổng có hài lòng hay không?"
Lưu Thành lên tiếng, giọng điệu ông ta như thể bán đi một vài một đồ chẳng quý giá.
Lưu Vũ đưa mắt nhìn người em gọi là cha, rồi âm thầm mỉm cười. Có lẽ nỗi tuyệt vọng suốt những ngày qua của em đã đủ to lớn, cho nên hiện tại nghe những lời kia, Lưu Vũ lại cảm thấy thực bình thường.
Em bị đem ra làm công cụ tùy ý sai khiến, bị đem ra làm món đồ trao đổi khi cha em không muốn buông tay khối tài sản khổng lồ của mình. Em chỉ đơn giản là thứ có thể nhặt lấy, cũng có thể vứt đi.
Tự do của em có lẽ đã chẳng còn, kể từ khoảnh khắc em tò mò muốn gặp người được gọi là cha kia. Chỉ bởi vì Lưu Vũ mơ mộng khao khát cái gọi là "tình thân", cho nên hiện tại em phải trả giá cho chính ước mơ hão huyền của mình.
Lưu Vũ rời đi ánh mắt, em lại nhìn về phía Châu Kha Vũ. Cũng tốt, thà rằng bị Châu Kha Vũ đưa đi, chứ em cũng không muốn bản thân mình bị trói buộc ở nơi đây. Lưu Vũ tin rằng, đợi qua vài ngày nữa, có khi Lưu Thành sẽ bán em cho một kẻ quyền cao chức trọng nào đó, để đổi lấy vinh hoa phú quý về mình.
Em sẽ phải sống trong sự ô nhục, sau đó không chịu nổi mà chết đi.
Châu Kha Vũ im lặng không nói, sau đó anh đứng dậy, đưa tay ra hiệu người phía sau. Người nọ tiến đến đỡ lấy Lưu Vũ, rồi đưa em ra xe.
Lưu Thành thấy giao dịch dường như đã thành công, ông ta mừng thầm trong lòng, còn hướng Châu Kha Vũ mở miệng.
"Mong Châu đổng chiếu cố."
Châu Kha Vũ nghe vậy lại chỉ bật cười, ngay lập tức có người tiến đến mạnh bạo áp chế Lưu Thành, ép buộc lấy dấu vân tay của ông ta ấn vào phần thỏa thuận ký kết.
Lưu Thành cố gắng giãy giụa không thôi, không ngừng lớn tiếng.
"Tính lật kèo sao!?"
"Miệng tôi có từng nói sẽ đồng ý giao dịch của ông chưa?"
Châu Kha Vũ nhìn từ trên xuống, ánh mắt lạnh thêm vài phần. Anh cầm lấy súng từ tay vệ sĩ đi theo, áp sát vào thái dương của Lưu Thành.
"Nên biết điều đi. Giữ lại mạng chó của ông đã là sự nhân nhượng lớn nhất rồi."
Sau đó liền xoay người rời đi.
.
Xe đen lao nhanh trên đường, bầu trời âm u xám xịt một mảnh. Đêm qua trời vừa đổ mưa lớn, nhiệt độ cũng giảm đi vài phần.
Lưu Vũ chỉ mặc độc chiếc áo mỏng rộng thùng thình, cho dù trong xe vẫn luôn ấm áp, nhưng em lại không ngừng run rẩy.
Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn, sau cùng vẫn không nhịn được nói ra một câu.
"Em bình tĩnh hơn tôi tưởng đấy."
Trong mọi hoàn cảnh đều bình tĩnh đến như vậy, Châu Kha Vũ tự hỏi liệu có bao giờ em sợ hãi hay ân hận không. Có lẽ là có, hoặc có lẽ không, nhưng Châu Kha Vũ luôn chắc mẩm rằng thời điểm bản thân mình hướng về phía em nói những lời thật lòng, có lẽ rằng em đã luôn âm thầm cười nhạo.
Lưu Vũ im lặng không đáp, bởi vì em thậm chí chẳng còn đủ sức lực để trò chuyện. Lưu Vũ nhìn người ngồi bên cạnh, anh cũng đang nhìn em, ánh mắt như thể nhìn một vật chết. Lưu Vũ hiểu người kia đã hận mình đến mức độ nào.
"Thật xin lỗi."
Em khàn giọng mở lời, bả vai không ngừng đau nhức từng hồi khiến em chẳng còn đủ tỉnh táo để phân biệt phương hướng.
Châu Kha Vũ nghe một lời kia, chẳng biết suy nghĩ đến điều gì, giọng điệu anh lại thêm phần lạnh lẽo.
"Em nghĩ rằng tôi hèn mọn đến mức mong mỏi một lời xin lỗi?"
Xe dừng lại ở một biệt thự lớn, trời bắt đầu rả rích mưa từng hạt nặng trĩu. Châu Kha Vũ thô bạo nắm lấy cằm Lưu Vũ, ép em phải đối diện nhìn mình.
"Lưu gia bán em cho tôi. Cho nên dùng thân thể của mình mà trả nợ đi."
Lưu Vũ khẽ cụp mắt, dần dần buông thả mà cam chịu số phận đã bị sắp đặt của mình. Nỗi đau tinh thần lẫn thể xác ngày đêm giày vò em đến mệt nhọc và nát bấy. Lưu Vũ thậm chí chẳng muốn kháng cự nữa.
"Bao lâu?"
Em mở miệng hỏi. Cho em một hạn định, em sẽ toàn tâm toàn ý mà trả nợ.
"Hai năm."
Châu Kha Vũ tùy ý nói ra một con số, sau đó thấy em khẽ gật đầu đáp ứng.
Mưa tầm tã, lớn đến mức át đi cả tiếng thở nặng nhọc vì vết thương trên bả vai của Lưu Vũ. Tầm mắt em nhòe đi, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh. Thời điểm bị nhốt lại trong phòng ngủ, Lưu Vũ hiểu tương lai mình phải đối mặt với những gì.
Em đột nhiên nhớ đến Lưu Chương, nhớ đến người bạn thân thời đại học, và nhớ đến Trương Gia Nguyên. Chẳng biết có phải do em đau đến mơ màng hay không, mà em nghe thấy bên tai mình văng vẳng tiếng đàn guitar năm đó, là khi Trương Gia Nguyên giữa một vườn hoa nguyệt quý gảy tặng em một bản tình ca, mà cho đến hiện tại, Lưu Vũ cũng chưa thể biết được, bản tình ca kia tên là gì.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, đợi đến khi hết kỳ hạn hai năm, có lẽ em sẽ quay trở về tìm Trương Gia Nguyên, nói với người nọ một câu xin lỗi, sau đó hỏi người nọ, rằng liệu có thể cho em biết tên của bản tình ca kia không.
Còn nốt 1 chương nữa là sẽ back đến hiện tại nha mấy bồ. Mà back đến hiện tại thì chắc là sắp kết truyện rồi á :((( Cơ mà lỡ nó chưa kết truyện thì chắc quên lời nói pha ke này đi nha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com