22. Tìm về
Trần Tuấn Khiết vừa nghe tin em trai của đồng minh đã trở về, liền không nhịn nổi tò mò mà một đường đến thẳng Lưu gia. Vừa bước vào đã thấy đèn đuốc sáng trưng như có tiệc, liền bật cười.
"Lưu Chương đâu?"
"Thưa, Lưu gia* đang ở trên tầng hai."
Người hầu đứng gần vừa nghe câu hỏi liền lập tức đáp lại. Trần Tuấn Khiết khẽ gật đầu rồi tự mình đi lên, dẫu sao anh cũng quen thuộc biệt thự này tới mức chẳng cần ai chỉ đường.
Trần Tuấn Khiết đưa mắt nhìn cánh cửa phía cuối hành lang rộng lớn đang hé mở, liền biết cuối cùng Lưu Chương cũng buông bỏ được cảm giác tội lỗi trong lòng phần nào.
Năm ấy trở về muộn, không kịp cứu lấy Lưu Vũ ra thì em đã bị Châu Kha Vũ đưa đi, đoạn thời gian kia tâm trạng Lưu Chương vô cùng tồi tệ. Thẳng đến khi nhìn thấy dây thừng cùng vết máu loang lổ trên ga giường và bông băng vẫn chưa kịp dọn dẹp nơi phòng ngủ cho khách dưới tầng một, Lưu Chương triệt để không khống chế được cơn giận của bản thân.
Mà dạng người như Lưu Chương khi nổi giận, thì chẳng ai có thể cản được, và Lưu Thành là người sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ ấy. Anh cho người trói Lưu Thành lại, như cái cách mà ông ta đã trói chính đứa con trai của mình. Đợi ông ta giãy dụa đến kiệt sức, liền mặt mày không đổi sắc cho người cứa xuống vai ông ta một đường, không hơn không kém, giống như vết thương ở bả vai mà Lưu Vũ phải chịu.
Trần Tuấn Khiết không rõ Lưu Chương làm cách nào để tống Lưu Thành vào tù vì tội lừa đảo kinh tế và ngộ sát trơn tru đến mức ấy, dẫu sao có một đại luật sư Đại Thiếu Đông bên cạnh, Lưu Chương làm gì chẳng được.
Năm đó nhìn thấy người chết nằm ở sân nhà Lưu gia, Trần Tuấn Khiết bị dọa không nhẹ. Người kia trong lúc làm việc không để ý mà sơ suất ngã từ cửa sổ tầng ba xuống, đầu va đập mạnh mà qua đời. Lưu Chương gọi Trần Tuấn Khiết đến chứng kiến, giao cho anh nhiệm vụ làm nhân chứng, chứng minh phòng tầng ba kia là của Lưu Thành.
Vụ án cứ vậy mà được thành lập. Lưu Thành không những gánh tội lừa đảo kinh tế, mà còn thêm tội vì tranh cãi mà ngộ sát. Ông ta sẽ ở trong tù đến rục xương thì thôi.
Phòng cuối hành lang kia trước đây là phòng trống, Lưu Chương sửa sang lại cả biệt thự, cũng sửa lại căn phòng kia, cốt yếu cũng chỉ là mong chờ có một ngày nào đó Lưu Vũ trở về, em có thể yên ổn bên cạnh Lưu Chương.
Trần Tuấn Khiết biết rõ, kia cũng chính là phòng cũ của mẹ Lưu Chương, bà mất rồi, nơi ấy trở thành cấm địa chẳng ai có thể bước vào. Lần này căn phòng kia mở cửa, ngập tràn ánh nắng cùng sự ấm áp, đồng nghĩa với việc Lưu Chương cũng đã buông xuống phần nào thù hận.
Trần Tuấn Khiết thời điểm bước vào, cũng thoáng kinh ngạc không thôi, anh thấy Lưu Chương ánh mắt nhu hòa đến kỳ lạ, thận trọng ngồi xuống nắm lấy tay người đối diện, mà người kia ngồi trên ghế sofa trắng mềm, khoác áo lông cừu nhìn như một cục bông nhỏ.
Lưu Vũ nghe tiếng động khẽ giật mình quay đầu lại nhìn, đôi mắt em vì vừa mới ngủ dậy nên có chút phiếm hồng, ẩn chứa chút hoảng sợ mà đưa mắt dò xét người vừa tới. Lưu Vũ kể từ khi bị Lưu Thành nhốt lại, em vẫn thường phản ứng có chút hoang mang khi gặp người lạ.
Trần Tuấn Khiết vừa mới nhìn tới, liền khẽ than một tiếng "thật đẹp", sau đó hướng Lưu Vũ cười cười.
"Đây là em trai bảo bối trong miệng anh à?"
Trần Tuấn Khiết quay sang hỏi Lưu Chương đang bước tới gần, lại chỉ thấy anh gật đầu, sau đó cầm lấy cốc sữa nóng đưa cho Lưu Vũ.
"Châu Kha Vũ sao lại thả người rồi?"
Trần Tuấn Khiết nhỏ giọng hỏi.
"Không rõ lý do. Mặc kệ âm mưu gì, Tiểu Vũ ở cạnh anh là được."
"Còn phía Santa thì sao?"
"Cậu ta từ đêm qua đã vướng vào một trận đấu súng rồi."
"Lại là Nine?"
"Đúng. Người này từ hai năm trước đến đế đô đã chĩa mũi nhọn về phía Santa. Lý do là gì cũng không rõ."
"Anh nghĩ Trương gia có mưu đồ gì phía sau không? Trương đổng trước đó vẫn luôn đi theo đường chính đạo, em trai anh ta cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện kinh doanh. Hiện tại từ Pháp trở về, liên minh với Nine, từ đó đến giờ lên như diều gặp gió, Châu Kha Vũ cũng phải e sợ vài phần. Quả thực nhất định có uẩn khúc phía sau."
Lưu Chương khẽ nhíu mày, Trương thị không ngừng nẫng tay trên vô số dự án của Châu thị, một lượng vốn lớn từ Cao Khanh Trần rót vào, Trương gia chỉ cần vỏn vẹn nửa năm để nâng giá trị tập đoàn lên gấp mấy lần. Không những thế, dường như Nine đã móc nối được quan hệ với rất nhiều người, cứ thế chân chính ở đất Bắc Kinh lấy đi một nửa đường làm ăn của gia tộc Uno.
Vận đổi sao rời.
"Anh ơi, anh giúp em tìm một người được không?"
Không gian yên tĩnh đột nhiên bị đánh gãy, Lưu Chương đưa mắt nhìn. Lưu Vũ cuộn tròn giữa lớp áo rộng lớn, hai tay em cầm lấy cốc sữa ấm đã vơi đi một nửa, nhỏ giọng hỏi anh.
Lưu Chương khuỵu gối xuống, anh đưa tay vén gọn mái tóc lòa xòa của em, khẽ đáp lại.
"Em muốn tìm ai?"
Lưu Vũ cắn môi, em do dự suy nghĩ hồi lâu, sau đó có chút sợ sệt mở miệng.
"Một người bạn đại học của em. Người đó đã lâu rồi em chưa có gặp."
"Là người rất quan trọng sao?"
"... vâng."
Lưu Vũ nhỏ giọng đáp lời, em đưa ánh mắt mong chờ nhìn Lưu Chương. Anh thấy vậy liền bật cười gật đầu đồng ý.
"Cho anh biết tên bạn của em, anh sẽ giúp em tìm."
Lưu Vũ hai mắt long lanh, khóe miệng không nhịn được cong lên, vừa nhìn liền biết tâm trạng rất đỗi vui vẻ. Em mân mê cốc sữa trên tay, nhẹ nói ra cái tên bản thân vẫn luôn nhớ đến.
"Là Trương Gia Nguyên."
Lưu Chương thoáng ngạc nhiên quay qua nhìn Trần Tuấn Khiết, mà Trần Tuấn Khiết cũng bất ngờ không kém gì anh.
Vậy liền rõ. Vừa rồi còn nghĩ Trương gia vì cái gì nhất định muốn đối đầu với Châu thị cùng Uno Santa, hiện tại liền biết lý do của điều ấy lại đang chân chính ngồi ở đây.
Lưu Vũ thừa nhận Trương Gia Nguyên rất quan trọng, vậy khẳng định hai người không chỉ quen biết mà còn vô cùng thân thiết. Trương Gia Nguyên từ Pháp trở về không tìm thấy người, liền trực tiếp đánh tới Châu gia đòi người.
Trần Tuấn Khiết bật cười, xoay người vẫy tay với Lưu Chương, vừa đi vừa nói vọng lại.
"Giải quyết nợ đào hoa của em trai anh vui vẻ nhá."
Lưu Chương tặc lưỡi, anh nhìn Lưu Vũ hồi lâu, thấy em vẫn đang không ngừng hướng ánh mắt mong chờ về phía mình, đành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Nghỉ ngơi một chút, rồi anh đưa em đi gặp Trương Gia Nguyên. Được không?"
Lưu Vũ khẽ ngạc nhiên kéo lấy tay áo anh hỏi nhỏ.
"Anh quen Nguyên nhi ư?"
Lưu Chương thầm nghĩ, đã gọi đến tên thân mật như vậy rồi, quả thực có cảm giác em trai sắp bị người ta cướp đi. Xin hỏi bây giờ nói không đồng ý thì có kịp không?
"Không hẳn là quen, anh chỉ biết sơ sơ thôi."
Quả thật đúng chỉ là biết sơ sơ, năm ấy Trương Gia Nguyên vừa từ Pháp trở về, liền lập tức ngồi lên chức Tổng giám đốc, kéo về cho Trương thị mối đầu tư khổng lồ. Khi ấy cậu ta thậm chí còn trở thành giai thoại bao người nhắc đến, đám tiểu thư ở bữa tiệc cũng không ngừng bàn tán.
Ấy phải kể đến, phong cách làm việc của cậu ta. Trương Gia Nguyên so với anh trai của mình có phần hoang dại hơn. Cậu ta chưa bao giờ cúi mình đàm phán lần thứ hai cho bất cứ cuộc hợp tác nào. Điều ấy khiến bao kẻ muốn chèn ép nâng lãi suất vì khinh thường cậu ta là "tay mơ" phải bẽ mặt không ít lần.
Dẫu sao nguồn vốn của cậu ta cũng đến từ Nine Kornchid, Trương Gia Nguyên có là sói, cũng là con sói mạnh mẽ nhất.
Lưu Chương đưa tay xoa xoa mái tóc của Lưu Vũ, rồi lại khẽ thở dài. Em trai nhỏ tại sao lại quen biết nhiều "kẻ điên" thế nhỉ, có nên đưa em trai nhỏ ra nước ngoài luôn không?
"Anh... đưa em đi luôn được không?"
Lưu Vũ thấy anh không lên tiếng, liền rụt rè giật giật tay áo của anh. Thậm chí còn sợ Lưu Chương không nghe thấy, em nhỏ giọng giải thích rõ ràng hơn.
"Đưa em đi gặp Nguyên nhi ấy."
Lưu Chương chỉ đành ngồi xuống bên cạnh em, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không được đâu, giờ em phải nghỉ ngơi. Mai anh đưa em đi được không? Anh hứa đấy."
Lưu Vũ có chút do dự nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ đành ngoan ngoãn đắp chăn nằm xuống ngủ tiếp. Trước khi thiếp đi còn níu lấy vạt áo của Lưu Chương mà lầm bầm.
"Anh hứa rồi đấy."
Lưu Chương khẽ đáp lại, sau đó anh ra khỏi phòng, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
*Lưu gia: ở đây không phải chỉ "gia tộc" mà là chỉ "gia chủ", là một cách xưng hô của người bề dưới với người bề trên.
Nay kỉ niệm 1 năm siêu thoại Vũ Ngôn Gia và Bạo Phong Châu Vũ nên có chương mới nha :D
Bằng sự huyễn học cho những chị nào sìn Vũ Ngôn Gia ngay từ những ngày này năm ngoái, chương sau có khi tui dừng drama và cho hai đứa gặp nhau luôn 😎
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com