Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2


04.

Nhưng Phí Nam không giống với những cô nàng trước đây: bờ vai gầy gò run rẩy, hoặc là không cam lòng, hoặc là sợ hãi chạy trốn với lí do nghỉ học tạm thời, Phí Nam ở lại.

Lúc Trương Gia Nguyên đứng trên hành lang nhìn cô, vết thương trên mặt đã tróc vảy, chỉ còn vết bầm nhỏ, trông thấy Trương Gia Nguyên, Phí Nam cắn má trong, như thể gặp phải kẻ địch mạnh.

Trương Gia Nguyên cười dịu dàng với nữ sinh bên cạnh Phí Nam, sau đó nhẹ nhàng rời đi, vừa lướt qua cậu đã lập tức thu lại ý cười.

Những chú sói trong rừng khi nhìn thấy con mồi kiểu gì cũng để lộ ra răng nanh hung dữ, Trương Gia Nguyên cảm thấy như vậy thật ngu xuẩn, hình ảnh chú chuồn chuồn giãy dụa trước khi bị bẻ gãy cánh mới là một tác phẩm nghệ thuật, tuyệt vời, sáng suốt, ngậm lấy từng tấc da tấc thịt của con mồi mà cắn xé.

Ánh mắt trước khi chết của chúng nó, đáng thương như vậy, nước mắt trào ra như chất kích thích, sục sôi dòng máu đỏ.

Phí Nam, chính là con mồi ngu xuẩn kia.

Nhưng Trương Gia Nguyên không ngờ con mồi khi bị dồn ép cũng sẽ lộ ra nanh vuốt sắc nhọn, sau khi chuông tự học buổi tối vang lên, Trương Gia Nguyên xách cặp, chậm rãi đi xuống cầu thang.

- Cậu thích Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên ngoảnh đầu lại, Phí Nam đứng ở đầu cầu thang, ánh đèn hành lang lờ mờ rọi đến sau lưng, mái tóc dài che khuất gò má, Trương Gia Nguyên không nhìn rõ mắt cô, chỉ nghe được giọng nói sắc bén của nàng.

Tiếng cười lạnh của Phí Nam vang lên trong hành lang:

- Thật buồn nôn, mày như vậy mà lại đi thích anh trai của mình.

Trương Gia Nguyên không chút đả kích, đứng tại chỗ nhìn cô từng bước từng bước đi tới, ánh đèn trong nháy mắt bị dập tắt, tiếng gót giày đập xuống sàn nhà vang vọng từng tiếng một.

Dưới ánh trăng, lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua khoảng không bên tai, xé rách da thịt, cắm vào xương bả vai của Trương Gia Nguyên, Phí Nam dường như không ngờ cậu lại đứng yên một chỗ không hề né tránh, kinh sợ trong tích tắc rồi nắm chặt lấy con dao, gắng sức đẩy Trương Gia Nguyên lên tường. Vết máu đỏ chảy dài một đường trên đồng phục, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của Trương Gia Nguyên.

- Tao muốn mày phải xuống địa ngục với tao!

Tóc mái trước trán che khuất mắt cậu, cơn đau như xé rách truyền từ thần kinh xuống lục phủ ngũ tạng, Trương Gia Nguyên nhướng mắt, khóe miệng dần nhếch lên.

Cậu đang cười.

Phí Nam mở to hai mắt, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng trên hành lang. Trương Gia Nguyên ở trong góc, đầu ngón tay rõ khớp xương kẹp lấy điếu thuốc lá cháy dở, đứng bên cạnh là một nam sinh khác, Lâm Mặc lớp ba. Phí Nam vội vàng lui về nửa bước, dựa vào tường nghe bọn cậu nói chuyện.

-...... Ngược lại tao thật sự không nghĩ tới, Phí Nam nhìn qua có vẻ nhu nhược yếu đuối, thế mà xương lại rất cứng nha.

Trương Gia Nguyên khẽ cười một tiếng:

- Thật ngu ngốc, còn không xứng với nửa ngón tay của anh tao.

- Được, được, được, chỉ có mày mới xứng! Đều thần kinh như nhau, mày không sợ lão nhị sẽ khai ra à, tao nghe nói nhà Phí Nam cũng chút thế thế lực ...

-... Vậy thì sao...

Những từ như "video", "ảnh chụp" len lỏi vào tâm trí Phí Nam, bởi vì tức giận mà từng giọt nước từ hốc mắt trượt xuống, cả người run rẩy, cắn chặt môi, mãi cho tới khi đầu lưỡi cảm nhận được mùi tanh của máu mới xoay người rời đi.

Vừa quay lưng, Trương Gia Nguyên đã bóp tắt tàn thuốc, thản nhiên ngước mắt nhìn theo hướng Phí Nam rời đi, đáy mắt có chút châm chọc.

Cô nên biết rằng Trương Gia Nguyên là một tên hoàn toàn mất trí!

Phí Nam bỗng buông chiếc dao găm, sắc mặt Trương Gia Nguyên tái nhợt, nụ cười trên khoé miệng càng thêm phần bệnh hoạn dưới ánh trăng.

- Phí Nam, mày thật ngu ngốc.

05.

Bất cứ chuyện gì dính đến tổn thương tâm lý đều có thể biến thành một sự kiện xã hội có ảnh hưởng xấu, chưa kể đến việc cụm từ trong ngoặc kép "học sinh trung học" trên tiêu đề còn được viết hoa.

Có lẽ cuộc sống bình thường quá đỗi nhàm chán, sau khi nhìn thấy phần nổi sự thật của tảng băng chìm, người ngoài cuộc theo thói quen đứng dưới góc nhìn của Chúa mà dùng những từ ngữ cay đắng nhất để xoi mói người khác, biết người biết mặt không biết lòng lại biến thành sự dương dương tự đắc ngu muội.

Giống như nhìn thấy ánh sáng xanh trong mắt sói, mọi người đều muốn mình là người kể chuyện hoàn mỹ nhất, ai ai cũng khua môi múa mép để đổi lấy cảm giác thỏa mãn lạ kỳ. Về phần vì sao cô gái nhìn qua thì có vẻ yếu đuối nhu nhược, lại lộ ra khuôn mặt dữ tợn, tay cầm hung khí đâm về phía nam sinh lịch sự thanh tú, vì sao ngày Phí Nam bị ép thôi học, Trương Gia Nguyên lại có vẻ bi thương đến thế, tất cả đều biến thành việc vô bổ, nhạt nhẽo, không quan trọng.

Cuối cùng, mọi người sẽ chỉ tìm thấy sự phấn khích vô ích.

Tiếng sấm chọc thủng lỗ tai, những giọt mưa lớn rơi xuống mặt ô, bắn ra hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao sắc bén ra xung quanh, mây đen che khuất nửa bầu trời, cả trường học đều bị bao phủ bởi sương mù.

Theo một tiếng hét to, cánh cửa sắt phía Tây được kéo ra, bóng dáng Phí Nam trong mưa vô cùng gầy gò yếu đuối, Trương Gia Nguyên đứng ở hành lang tầng ba, nghe tiếng bình luận đáng sợ xung quanh, thản nhiên giương mắt nhìn về phía cô.

Phí Nam cầm ô đen, cơn mưa ồn ào át đi cả tiếng thúc giục lạnh lùng của bố mẹ, giống như cảm nhận được ánh mắt nào đó, cô đột ngột quay lại.

Lạnh lùng, ánh mắt mang theo ý châm chọc giao với ánh mắt của Phí Nam trên không trung. Những thắc mắc, quan tâm, than thở, tiếng khịt mũi khinh bỉ vì ghen ghét, tất cả đều lặng lẽ hội tụ trên nụ cười nhếch nửa miệng của Trương Gia Nguyên. Cậu nhẹ nhàng giơ tay lên, vẫy vẫy, một cái, rồi hai cái.

Phí Nam run rẩy rơi nước mắt. Tên điên ! Vô cùng điên ! ! !

06.

Trương Gia Nguyên cụp ô, tùy ý vỗ vỗ nước ở ống tay áo đồng phục, phòng khách vắng vẻ ảm đạm, cậu có hơi loạng choạng khi thay giày ở cửa. Vết thương ở xương bả vai vẫn như cũ, đau như bị xé rách, thuốc tê quá liều làm giảm cơn đau nhức, nhưng lại ảnh hưởng dài tới hệ thần kinh.

Sắc mặt Trương Gia Nguyên tái nhợt, cậu tiến vào phòng bếp, hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi, nước đá mát lạnh vừa chảy xuống cổ họng, từ phòng khách đột nhiên vang lên tiếng động.

Trương Gia Nguyên quay đầu lại nhìn, Châu Kha Vũ ngồi trên sofa quay lưng về phía cậu, bóng tối làm mờ đi dáng người cao gầy của anh, Trương Gia Nguyên lết thân thể đau đớn đi về phía Châu Kha Vũ.

-....Anh sao đã về rồi? Tan sớm à?!

Châu Kha Vũ không nói không rằng ngước mắt lên, Trương Gia Nguyên cười đến vô tội, ánh sao ẩn sâu nơi đáy mắt, lấp lánh nhìn Châu Kha Vũ, tầm mắt anh chuyển qua đôi môi tái nhợt cùng với bả vai vì băng gạc mà có hơi nhô ra, cất giọng lạnh lẽo:

- Bọn họ bảo tao nói lại với mày, một tuần sau mới trở về, đây là tiền sinh hoạt.

Nói xong, Châu Kha Vũ lạnh lùng giơ tay, ném thẻ ngân hàng lên mặt bàn, phát ra tiếng đập sắc bén.

Trương Gia Nguyên đương nhiên biết bọn họ mà Châu Kha Vũ nói là ai, mẹ của Trương Gia Nguyên và bố của Châu Kha Vũ.

- Anh trai, tối nay anh có ở nhà không? Ngoài trời mưa rất to.

Trương Gia Nguyên mấp máy môi, hạ thấp giọng hỏi anh. Châu Kha Vũ đặc biệt cẩn trọng nhìn về phía cậu, đột nhiên cười lạnh thành tiếng.

- Trương Gia Nguyên, mày còn muốn giả vờ tới lúc nào.

Trương Gia Nguyên mất tự nhiên liếm môi, nhìn về phía Châu Kha Vũ:

-... Anh, em không biết anh đang nói gì...

- Người như Phí Nam, em ấy dám cầm dao đâm mày bị thương?

Châu Kha Vũ lạnh lùng nhìn Trương Gia Nguyên.

- Cho nên anh trai, anh cảm thấy em đang diễn sao?

Trương Gia Nguyên rũ mi xuống, đuôi mắt ửng lên màu hồng nhạt.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn nổ bùng bên tai, Châu Kha Vũ vươn tay ấn Trương Gia Nguyên lên sofa, cánh tay hiện lên gân xanh mờ nhạt bóp chặt lấy cổ cậu.

- Có phải tao đã từng nói với mày, bảo mày đừng có động vào người cạnh tao hay chưa?!

Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng gầm lên. Trương Gia Nguyên nắm chặt cổ tay anh, ra sức giãy dụa, cả người vì thiếu khí mà hai má phiếm hồng, mọi thứ xung quanh đều hóa thành hư không, cậu không nhìn thấy cũng không nghe rõ, chỉ có thể dựa vào bản năng mà yếu ớt kêu lên một tiếng.

-... Anh...

Chỉ tới khi nước mắt sinh lý từ đuôi mắt chảy xuống, Châu Kha Vũ mới đột ngột buông cậu ra, Trương Gia Nguyên giống như người vừa đuối nước mà ra sức ho khan, nước mắt rơi xuống từng giọt. Ánh đèn trên đỉnh đầu dần tụ lại, cậu thở hổn hển, vết thương trên xương bả vai bởi vì giãy dụa mạnh mà lại bị xé rách, chảy ra dòng máu đỏ nhạt, cái cổ trắng trẻo truyền đến từng cơn đau đớn bỏng rát.

Châu Kha Vũ túm tóc Trương Gia Nguyên ép cậu ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ, giống như con cá vừa mới vớt lên khỏi mặt nước, Châu Kha Vũ cười thành tiếng.

- Đừng phạm tiện Trương Gia Nguyên, mày cứ như là con chó điên ấy.

Cảm giác da đầu tê dại đau nhức ập đến, Trương Gia Nguyên vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, như bông sen đung đưa trước cơn mưa gió với đôi môi mọng nước là nhị hoa đỏ tươi.

Trương Gia Nguyên không màng đau đớn, giọng nói vừa run rẩy vừa nghẹn ngào:

-... Anh...

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com