03 • người làm diều
Trước khi đi Châu Kha Vũ đã được tiêm thuốc chống lại các virus sinh hóa và ô nhiễm ở Hạ Thành, bác sĩ hỏi hắn có cần tiêm một ít thuốc ức chế để phòng khi kỳ nhạy cảm kéo tới không, Châu Kha Vũ vô thức cảm thấy không cần thiết, nhưng vì để chắc chắn, hắn vẫn quyết định tiêm một ống. Nhiệt độ quanh năm ở Liên Minh luôn rất ổn định, thế nhưng Hạ Thành không như thế, Châu Kha Vũ khoác chiếc áo khoác màu đen, bước đi dưới cái nắng chói chang của Hạ Thành, hắn có chút hối hận, mồ hôi dần thấm ướt áo sơ mi. Mồ hôi từ trên tóc trượt xuống cặp kính gọng bạc chống bụi, những người bán hàng rong bên ven đường nhìn hắn, biết ngay hắn không giống người ở Hạ Thành, có thể coi là một lần ngụy trang thất bại, không những không thể lẫn vào trong đám đông mà còn rất dễ bị nhận ra.
Tiệm đồ cổ ở quận 5 Hạ Thành, nằm ngay lối rẽ của con hẻm này. Đồ ăn đường phố bày bán đầy bên trong con hẻm, trông thì không mấy vệ sinh nhưng thơm lừng, nhất định là rất ngon. Châu Kha Vũ chợt nhớ lại món bánh thịt nướng mà mấy năm trước Rikimaru từng mang về từ Hạ Thành cho hắn. Hắn định lấy tiền mua vài xiên thịt nướng, máy truyền tin đeo trên tai bỗng phát ra tiếng của Oscar, "Man, cậu thản nhiên quá ha. . ."
"Đệt, theo dõi em à?" Châu Kha Vũ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một mô hình người máy nhỏ đang lơ lửng trên không trung cách đó không xa.
"Anh đang lo lắng cho cậu thôi. . ."
"Cuộc đánh giá lần trước, em xếp hạng ba toàn Liên Minh môn xạ kích đó, đối kháng cũng hạng A. Lo lắng của anh có hơi thừa rồi."
"Kết cục của việc tự phụ rất thảm đó, mấy câu này trả lại cho cậu."
"Đừng nhìn em nữa, nếu không em ngắt tín hiệu đó."
"Anh cũng chẳng rảnh nhìn cậu mãi."
"Vậy thì tốt, cúp đây."
"Đúng rồi, ngõ nhỏ ngay cạnh hẻm này có một tiệm bánh thịt nướng đó, mùi vị không tệ."
"Anh câm miệng đi. . ."
Châu Kha Vũ tắt máy truyền tin, thầm cười. Nghe Oscar nói xong, hứng thú của hắn với xiên nướng cũng mất sạch. Người ở Hạ Thành da dẻ xấu xí, rất nhiều người lộ cả bệnh trạng lên trên mặt, bọn họ hận Liên Minh cũng là hợp tình hợp lý, Liên Minh đã chiếm hết những tài nguyên tốt nhất trên mảnh đất này, thế giới bên ngoài lồng kính khó sinh tồn đến cỡ nào chứ.
Nhưng mà Hạ Thành có bầu trời, cho dù xung quanh rất lộn xộn, nhưng mà khi Châu Kha Vũ ngẩng đầu, trên đó là một màu xanh bất tận.
Châu Kha Vũ đi tới ngõ nhỏ bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một tiệm bánh thịt nướng. Chỉ trong một buổi chiều mà hắn đã tìm hiểu sơ bộ hết khu vực này, hơn nữa còn thăm dò thêm được một ít thông tin của Lâm Mặc, Lâm Mặc sẽ xuất hiện ở tiệm đồ cổ vào mỗi chín giờ tối thứ tư, cũng tức là tối mai.
Châu Kha Vũ mua một cái bánh thịt nướng, người bán hàng thấp thỏm đưa cho hắn, Châu Kha Vũ nhận ra đối phương không được tự nhiên, "Trông tôi dữ lắm à?"
Người bán hàng lắc đầu, mặc dù người đàn ông cao lớn trước mặt rất có cảm giác áp bách, lại che mặt không thấy rõ dáng dấp, nhưng lại có vẻ như không hung dữ lắm, chỉ đơn giản là một người muốn ăn bánh mà thôi. Châu Kha Vũ bẻ một miếng bánh, lấy tay che mặt, bỏ bánh vào trong miệng, nhã nhặn ưu nhã, cuối cùng nói, "Không ngon bằng mấy năm trước."
Người bán hàng không đồng ý, "Mấy năm trước là do ba tôi làm, nhưng mà chỉ số hạt nhân trong người ông ấy vượt quá tiêu chuẩn, mới mất năm ngoái. Hạ Thành mà, có ăn là tốt lắm rồi."
Đúng lúc này, có một cậu bé cầm con diều đáng thương đứng bên cạnh nhìn hắn, có lẽ là thèm ăn, gầy gò trông như bị suy dinh dưỡng, nhưng đôi mắt nhem nhuốc ấy lại sáng bừng, "Em muốn ăn bánh hả?"
Cậu bé gật đầu, rụt rè nói, "Nhưng em không có tiền. . ."
Châu Kha Vũ mỉm cười, lấy bánh thịt nướng trong túi giấy ra đưa cho cậu bé, "Cho em này, anh không ăn nữa."
"Thêm một cái nữa được không ạ? Mẹ em nhập viện rồi."
Châu Kha Vũ nhướn mày, lấy mười đồng tiền Liên Minh ra đưa cho người bán hàng, "Mười cái, gói lại cho cậu bé."
Cậu bé mở to mắt, vừa sợ hãi lại vừa kích động, "Cảm ơn anh trai, nhiều quá, tối nay em sẽ mang cho mẹ ăn!"
"Cầm cho chắc, đừng để rơi." Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống, "Vậy đổi lại, có thể cho anh con diều này không?"
Cậu bé sửng sốt, mặt lộ vẻ xoắn xuýt, khó xử lắc đầu, "Cái này. . . Không được."
"Không hả, vậy thì thôi." Châu Kha Vũ vỗ vỗ đầu cậu bé, xoay người rời đi.
Cậu bé lại đột nhiên gọi hắn, có lẽ là cảm thấy có lỗi, "Em có thể dẫn anh đi tìm anh trai làm diều đó, bảo anh ấy làm một cái cho anh! Em chỉ có một con diều này thôi, em thích nó lắm."
Châu Kha Vũ dừng bước, đút tay vào túi quần, thầm nghĩ, được thôi.
Châu Kha Vũ theo chân cậu bé đi qua mấy con hẻm, cậu bé ôm theo túi bánh, tay cầm con diều, bước chân càng lúc càng nhanh, Châu Kha Vũ muốn bảo cậu bé đi chậm lại một chút, nhưng chẳng biết tên cậu bé là gì, cho nên mới hỏi, "Em tên gì vậy?"
"Tên em khó viết lắm, anh làm diều thấy em gầy nên gọi em là Sườn Nhỏ."
Châu Kha Vũ đổ mồ hôi lạnh, ". . . Sườn Nhỏ, mẹ em nằm viện à? Bệnh gì thế? Mẹ em ở nổi sao?"
Sườn Nhỏ nghe vậy liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ, "Ai ở Hạ Thành cũng có bệnh cả! Nhưng mà anh Lớn Giọng nói sẽ không thu tiền."
Đó đều là di chứng sau khi bị nhiễm phóng xạ, Châu Kha Vũ trả lời, "Em có nhiều anh thật đấy, đối xử với em rất tốt nhỉ."
"Dạ! Còn anh là người tặng bánh cho em!" Sườn Nhỏ nhếch miệng cười to, cậu bé vừa chạy vừa nhảy, dừng lại trước cửa hàng đã mấy năm không cho thuê, nằm đối diện với tiệm đồ cổ, thì ra cậu bé nãy giờ dẫn hắn đi vòng vèo, Châu Kha Vũ cảm thán nói, "Lại quay về chỗ này à."
"Nhưng mà, ở đây không có ai. . ."
Sườn Nhỏ kéo ống quần Châu Kha Vũ, chỉ vào mặt trời, "Mặt trời sắp lặn rồi, anh ấy cũng sẽ tới."
Đúng như dự đoán, Châu Kha Vũ dựa ở bên tường, hắn nhìn tiệm đồ cổ vắng tanh ở phía đối diện, nhân viên bán hàng là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang sơn móng tay ở trước quầy. Mặt trời chầm chậm xuống núi, Hạ Thành vừa đổ nát vừa ồn ào cũng từ từ yên tĩnh lại, bức tường gạch màu vàng, mái ngói màu màu đỏ đẹp đến lạ dưới ánh hoàng hôn, Châu Kha Vũ ngẩng người nhìn bầu trời một lúc. Sau khi định thần lại thì nhìn sang tiệm đồ cổ lần nữa, tiệm đồ cổ vẫn còn mở một cánh cửa, có vẻ như cũng sắp đóng cửa rồi, nhưng mà cô gái lúc nãy thì không thấy đâu nữa.
Con ngươi Châu Kha Vũ đột nhiên phóng to, không thể nào, cô gái kia không hề ra khỏi tiệm, nhưng lại biến mất chỉ trong vòng mấy giây, Châu Kha Vũ nheo mắt lại, cửa tiệm bị che khuất một nửa, có vài kệ hàng nằm lệch vị trí, có lẽ là có đường hầm bí mật, đây chắc chắn là một trong những cứ điểm của OCEAN.
Châu Kha Vũ vẫn còn quan sát tiệm đồ cổ, cậu bé đột nhiên kích động chỉ về phía xa, "Anh ấy tới rồi!"
Phía xa xa, một người đàn ông cao lớn mang đôi giày Martin, hai chân thon gầy, thân trên mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, cơ tay rất đẹp, cần cổ trắng như tuyết có đeo một sợi dây chuyền bạc, trên tay còn cầm theo một con diều.
Khi người đó đến gần, Châu Kha Vũ càng thấy rõ dáng vẻ của người đó hơn, tóc đen môi đỏ, con ngươi nhạt màu hổ phách. Trông rất giống Ngô Vũ Hằng, mắt đẹp, ngũ quan lãnh đạm, có điều người này không phơi phới gió xuân như Ngô Vũ Hằng, cậu lạnh lùng và mạnh mẽ hơn nhiều.
Châu Kha Vũ gần như theo bản theo năng mà liếc nhìn gáy của người kia, mặc dù có chút không lịch sự, nhưng hắn cảm thấy mình đã che giấu ánh mắt rất tốt.
Ngay khi Châu Kha Vũ đang chấn động tâm trí, trong không khí đột nhiên xuất hiện mùi tin tức tố của alpha. Châu Kha Vũ nhíu mày theo bản năng, tin tức tố này không phải đang khiêu khích, mà chỉ đang tuyên bố sự tồn tại của chính nó. Châu Kha Vũ từng được huấn luyện tin tức tố ở Liên Minh, một là để nhận ra và chống lại tin tức tố của omega, hai là chống lại tin tức tố của alpha. Nếu như hắn nhớ không lầm, thì tin tức tố này có mùi của cỏ hương lau trộn lẫn với hương chanh, đây là một mùi tin tức tố khá phức tạp, có tác dụng trấn tĩnh ngưng thần, rất hiếm thấy.
Châu Kha Vũ và người kia đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt của cậu có bảy phần hứng thú ba phần quan sát, mùi tin tức tố vừa rồi chắc chắn là do cậu cố ý tiết ra, có thể là cậu đã nhận ra được ánh mắt mà Châu Kha Vũ tự cho là đã che giấu rất tốt kia, Châu Kha Vũ đột nhiên có chút xấu hổ, người đối diện thì ra là một alpha xinh đẹp, không phải là omega yếu đuối, càng không phải là beta đơn thuần.
Sườn Nhỏ lập tức chạy tới bên cạnh người kia, giơ túi bánh lên, "Nguyên Nhi ca, anh trai này mua cho em đó, em không cần trả tiền, có thể lấy một con diều đổi cho anh ấy được không ạ?"
Người kia dùng một tay bế cậu bé lên, bắp thịt trên cánh tay lại càng thêm đẹp mắt, cậu ho khan hai tiếng, hình như đang bị bệnh, giọng có hơi khàn, "Anh không phải người Hạ Thành nhỉ? Tới chỗ Ria Mép ăn bánh à?"
Tại sao Châu Kha Vũ lại có hứng thú với con diều của Sườn Nhỏ đến vậy, hắn cũng không cách nào giải thích được, bởi vì đó là khát vọng xa vời ẩn sâu trong nội tâm phức tạp của hắn.
"Thằng bé không nỡ cho tôi con diều đó, cho nên nói muốn tìm người làm diều để xin cho tôi một cái, không cần đâu, tôi trêu cậu bé chút ấy mà." Châu Kha Vũ giải thích, hắn hít sâu một hơi, chỉ trong vòng vài giây mà hắn đã soạn ra biết bao lý do để thoái thác, nhưng đều có sơ hở, cuối cùng hắn bỏ cuộc, thành thật nói, "Tôi không phải người Hạ Thành, tôi là người trên kia. . ." Ngón tay chỉ lên ngọn núi cao ở phía nam, "Liên Minh."
"Ồ, người trong lồng kính à, nhìn ra được.'' Có lẽ là ảo giác của Châu Kha Vũ, lúc nghe thấy hai chữ Liên Minh, ánh mắt của người kia có một tia khinh thường, nhưng mà cậu đã thu lại tin tức tố, "Con diều trên tay tôi là để dành cho đứa nhóc khác, không có phần của anh đâu."
"Cậu làm à?"
"Ừ, dễ ấy mà."
"Cho tôi một cái có được không"
"100 đồng tiền Liên Minh."
"Không phải cậu tặng không cho bọn nhóc hết hả?" Châu Kha Vũ chỉ chỉ Sườn Nhỏ, sao đến phiên hắn lại hét giá lên tận trời vậy.
Người kia thả Sườn Nhỏ xuống, cắn ngón tay, trong ánh mắt có ý cười, "Vì trông anh ngốc, lại còn nhiều tiền. . ."
"Hả. . ." Châu Kha Vũ bật cười, "Nhưng không ngốc đến nỗi bỏ 100 đồng ra để mua một con diều. Đi đây!"
"Giờ này ngày mai tôi có thể đem tới cho anh một cái."
"Không cần, cứ coi như tôi nhất thời hứng thú đi, lấy rồi cũng chẳng có chỗ thả." Châu Kha Vũ phất phất tay, "Đúng rồi, bệnh viện Hạ Thành, đi hướng này phải không?"
"Đúng vậy, nhưng mà thời gian cũng không còn sớm, buổi tối ở Hạ Thành không mấy an toàn đâu. Anh mau về Liên Minh đi, nơi này không thích hợp để anh đi chơi đâu." Đừng nói, người này lúc mở miệng và ngậm miệng như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy, hài hước nhưng cũng đanh đá, lúc nói chuyện có cảm giác tính tình hơi nóng nảy.
Châu Kha Vũ xoay người, khoanh tay thăm dò cậu, "Tôi từ Liên Minh tới là để thăm một người bạn đang nằm viện, mấy hôm nay đều chỉ đi vòng vòng chỗ này, cậu rành vậy thì đề cử một nơi nào đó an toàn cho tôi đi? Ở Liên Minh tôi chỉ là nhân viên văn phòng thôi, nhát gan lắm."
Cũng không biết người kia có tin hay không, nhưng vẫn trả lời, "Nhưng mà anh cao quá, ở quận 6 có một tiệm nhạc cụ, đi thang cuốn ở bên phải lên tầng trên là nhà tôi, có phòng trống đấy."
"Chỗ ở của cậu?"
"Chứ sao? Nơi an toàn nhất Hạ Thành đấy."
Châu Kha Vũ cảm thấy rất thú vị, "Bao nhiêu tiền một đêm?"
"1000 đồng tiền Liên Minh." Đúng là hét giá tận trời mà, nhà trọ tốt nhất Hạ Thành cùng lắm cũng chỉ lấy có 500 đồng.
"Không thành vấn đề, tôi thuê một tuần." Châu Kha Vũ hào phóng chấp nhận, đồng hồ đeo tay của hắn có chip có thể thanh toán tiền, "Không mang theo nhiều tiền mặt, chuyển khoản được không?"
"Anh không chê đắt hả, có điều tôi chỉ lấy tiền mặt thôi, anh đi rút đi."
"Thành giao, gan tôi nhỏ, bấy nhiêu tiền đổi lấy sự an toàn, đáng mà." Châu Kha Vũ cười, tốc độ nói không nhanh không chậm, không hề cảm thấy luyến tiếc 7000 đồng tiền Liên Minh mới vừa bỏ ra, dù sao thì cũng là kinh phí được tổ chức cho.
"Vậy được, giảm giá cho anh, 6600 thôi, số may mắn đấy."
"Nói chuyện nãy giờ vẫn chưa biết nên xưng hô thế nào với cậu?" Châu Kha Vũ vươn tay, ý bảo muốn bắt tay.
Đối phương dường như không quen lắm với động tác thong thả của hắn, chùi tay lên áo rồi mới duỗi tay tới, bàn tay cậu khớp xương rõ ràng, nhưng lạnh băng, trên ngón trỏ còn có cả lớp chai mỏng.
"Trương Gia Nguyên, chơi nhạc cụ, không có việc làm, tương đối thiếu tiền nhưng rất tự do."
"Châu Kha Vũ." Tương đối có tiền, nhưng lại không có tự do, "Tôi đến bệnh viện trước đã nhé, sau đó mới tới chỗ cậu."
Trương Gia Nguyên gật đầu, đi được vài bước lại quay đầu hỏi hắn, "Anh là alpha đúng không, mặc dù không ngửi thấy mùi tin tức tố của anh."
Châu Kha Vũ nghiền ngẫm, hỏi ngược lại cậu, "Sao cậu nhận ra được?"
"Thực ra thì tôi muốn hỏi anh có mùi gì đấy, sợ mùi nồng quá thì lại ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi thôi."
Châu Kha Vũ hiểu ra, giọng điệu cũng thả lỏng hơn, "Hương gỗ mun trầm, rất hợp với mùi của cậu, trấn tĩnh ngưng thần, không xung khắc đâu."
—tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com