Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2.

Bác lái xe thấy Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ngồi vào liền quay lại nói với hai người.

- Bác đóng cửa ngăn cách vào nhé. Hai đứa cần gì thì cứ gõ kính ở đằng trước gọi bác, cho hai đứa có không gian thoải mái.

Châu Kha Vũ cùng Trương Gia Nguyên trả lời.

- Vâng cảm ơn bác.

Đến khi thấy cánh cửa nhỏ trước mặt đóng lại, ngăn cách hai người với bác lái xe Trương Gia Nguyên mới từ từ ngồi lùi sang bên cạnh, sát vào Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ thấy cậu ngồi sát vào mình cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng vòng tay qua ôm lấy vai cậu, để đầu cậu tựa vào vai mình.

- Ngủ một lát đi, nhìn em mệt lắm.

Trương Gia Nguyên gật đầu, đánh liều gác cả hai chân lên đùi Châu Kha Vũ, vòng tay qua ôm chặt lấy anh rồi nhắm mắt. Châu Kha Vũ bật cười nhìn bé con trong lòng. Mãnh nam đâu ra cơ chứ, em bé bám người thì có.

Trương Gia Nguyên mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong vòng tay Châu Kha Vũ, còn anh thì đang vững vàng bế cậu đi vào nhà.

- Em... em tỉnh rồi, anh thả em xuống đi.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng thả cậu xuống, hai người sánh vai nhau bước vào, thấy mọi người đang ngồi sẵn ở trên bàn ăn, Bá Viễn vừa thấy hai người liền lên tiếng.

- Hai đứa đi tắm đi, anh đặt đồ ăn rồi, tắm xong đồ ăn đến là vừa.

Hai người gật đầu nhẹ rồi cũng về phòng tắm rửa, lúc đi xuống đã thấy đồ ăn đều được bày hết ra, chỉ còn chờ mỗi hai người.

- Lâu quá đấy, phạt 3 chén.

- Đúng, phạt 3 chén. Mai bọn mình bắt đầu kì nghỉ, không cần phải làm việc. Hôm nay ăn một bữa với nhau, mai ngủ nướng đến trưa nhé.

- Yo Viễn Ca, anh nói đúng ý em đấy. Nào Nguyên Ca, Vũ Ca, nhanh nhanh phạt 3 chén.

Trương Gia Nguyên miễn cưỡng uống hết 3 chén rượu phạt, lại nhìn sang Châu Kha Vũ. Thấy mình đã uống xong mà anh còn tận 2 chén, Trương Gia Nguyên liền lên tiếng.

- Em uống thay anh nốt.

Nói rồi không để Châu Kha Vũ trả lời cậu đã uống cạn 2 chén rượu trước mặt anh, sau đó lên tiếng nói với mọi người.

- Ăn đi thôi, em đói lắm rồi, lại còn bị mọi người phạt rượu, để thêm tí nữa chắc em đau bụng mất.

Bên ngoài cửa sổ màn đêm đã bao phủ hoàn toàn mọi vật, vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời bầu bạn cùng mặt trăng chiếu sáng, tất cả ánh đèn bên ngoài đều đã được bật lên, thắp sáng con đường đi vào ngôi nhà chung. Bên ngoài yên bình như thế, nhưng bên trong hình như có một chút giông bão. 

Trương Gia Nguyên say khướt cố chui vào trong lòng Châu Kha Vũ như một chú mèo nhỏ, một chút cũng không muốn rời vòng tay anh. Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên mà đau đầu suy nghĩ làm thế nào mới đưa được cậu về phòng. Chỉ cần anh rời cậu ra một chút Trương Gia Nguyên đã ngay lập tức rưng rưng được, nhưng cứ bị ôm chặt thế này thì anh cũng không thể bế cậu lên được. Mấy thành viên còn lại đều đã trở về phòng ngủ, chỉ còn Lâm Mặc và AK vẫn đang đứng nhìn bộ dạng khác thường của Trương Gia Nguyên trong lòng Châu Kha Vũ. Lâm Mặc lên tiếng hỏi.

- Rốt cuộc nó bị làm sao thế? Sao tao không biết nó dính người thế nhỉ? Nhìn thế này cũng đâu giống đến kì phát tình?

- Anh mới là Omega chứ em đâu phải, sao em biết được. Lâm Mặc anh nghĩ cách cho em đi, em không muốn nhìn Nguyên Nhi khóc tí nào, nhưng cứ ở đây ôm Nguyên Nguyên chắc sáng mai cả hai đều đau lưng mất.

- Tao làm sao biết được, ngoài kì phát tình tao đã như thế bao giờ đâu. Chẳng lẽ mày muốn tao nghiên cứu nó giờ này à? Thôi giờ mày ôm nó về phòng đi.

Châu Kha Vũ hơi nhíu mày.

- Nhưng giờ em hơi rời ra thôi em ấy đã khóc rồi.

AK tiến gần lại đến bên cạnh Trương Gia Nguyên, chọc chọc vào tay cậu.

- Nguyên Ca.

Trương Gia Nguyên mơ màng quay lại nhìn.

- Hả?

- Chú có chuyện gì phải không? 

- Chuyện gì?

- Chú quên à? Châu Kha Vũ là của anh mà.

Trương Gia Nguyên nhíu mày đứng dậy khỏi vòng tay của Châu Kha Vũ, mặt đối mặt với AK.

- Anh còn dám nói câu đấy lần nữa em đánh anh bây giờ đấy. Châu Kha Vũ là của em, là của Trương Gia Nguyên. Lâm Mặc, mau mang người yêu về đi.

Châu Kha Vũ nghe vậy thì bật cười, lại bị AK nhắc.

- Vũ mày nhanh nhanh bế nó mang về phòng đi, mắt nó nhìn tao đáng sợ quá, tao sợ thêm phút nữa thôi nó đánh tao thật mất.

Lâm Mặc thấy vậy thì lên tiếng.

- Kì lạ nha, Trương Gia Nguyên rất kì lạ nha. Tay mày rõ lạnh nó bảo tay mày ấm, còn bám dính mày nhất quyết không buông. Về phòng, mai tao phải hỏi mới được.

Châu Kha Vũ bế Trương Gia Nguyên về phòng cậu, vừa định quay đi đã bị Trương Gia Nguyên kéo xuống giường, may là Châu Kha Vũ phản ứng nhanh nếu không anh đã đè nặng lên Trương Gia Nguyên rồi.

- Ngủ đi, đừng có đi đâu hết.

Nghe như ra lệnh, lại giống như năn nỉ. Châu Kha Vũ thở dài nói.

- Anh không đi đâu hết, anh ở đây, em nắm tay anh chặt quá rồi.

Trương Gia Nguyên nghe vậy mới buông tay. Cậu mở mắt nhìn anh.

- Giờ ví dụ mà em đánh dấu anh thì anh sẽ không đi đâu nữa phải không?

Châu Kha Vũ bật cười nhìn cậu.

- Anh là Alpha, em là Omega, có đánh dấu cũng là anh đánh dấu em chứ.

- Không chịu đâu, em muốn đánh dấu anh để anh bên cạnh em.

- Nhưng mà...

- Em không quan tâm, anh phải để em đánh dấu anh.

Nói rồi cậu nắm chặt lấy tay Châu Kha Vũ, cắn mạnh vào cánh tay anh. Châu Kha Vũ đau nhưng không dám to tiếng, cắn răng cam chịu đến khi em bé dính người kia chịu buông ra. Trương Gia Nguyên cắn xong nhìn tác phẩm của mình cười nói.

- Vậy là đánh dấu được rồi. 

- Sao anh cứ có cảm giác em chưa say thế nhỉ?

Trương Gia Nguyên lắc đầu.

- Không, em say rồi, cực say luôn ấy, thế nên em đi ngủ đây.

Thật ra là cậu có say, nhưng từ khi anh bế cậu vào phòng đã tỉnh táo hơn đôi chút rồi. Bên cạnh Châu Kha Vũ mấy tháng nay Trương Gia Nguyên đã nhận ra rằng trêu chọc bình thường thì không sao, nhưng đến khi Châu Kha Vũ nói bằng cái giọng mê người này là cậu sắp tiêu rồi. Lần trước có lần cậu trêu anh đã bị anh chọc léc mãi mới chịu ngừng.

Nhưng đến khi cậu cảm nhận được hơi thở của người kia rất gần, cậu nhanh chóng mở mắt ra, thấy Châu Kha Vũ đang đè lên người cậu, hai tay chống hai bên, đang cười nhẹ nhìn cậu chằm chằm.

- Rõ ràng là không say. Nhưng Trương Gia Nguyên em kiểm soát tin tức tố chút đi, anh là Alpha đó, ở đây lại chỉ có anh với em, không sợ cứ thế anh làm em luôn à? Sẽ không như lúc nãy đâu đấy, không có chuyện em nói dừng là dừng được đâu.

Trương Gia Nguyên nuốt nước bọt, hơi nghiêng đầu nhìn anh. Cậu im lặng một lúc lâu mới có dũng khí lên tiếng.

- Em thích anh.

Châu Kha Vũ tròn mắt nhìn cậu. Gì thế này? Tình yêu đến đột ngột quá có chút không phản ứng kịp, đến lúc phản ứng kịp đã thấy mặt Trương Gia Nguyên buồn thiu.

- Anh cũng thích em.

Nói rồi anh đặt lên cổ cậu một chiếc hôn nhẹ, rồi lại mạnh mẽ cắn mút, tạo thêm một dấu hickey nữa trên cần cổ cậu. 

Nhưng sau đó, Châu Kha Vũ lại nằm xuống bên cạnh cậu. Trương Gia Nguyên ngạc nhiên quay sang nhìn anh, Châu Kha Vũ bị nhìn chằm chằm thì bật cười.

- Anh không lợi dụng người say. Đợi đến ngày mai em tỉnh táo hoàn toàn rồi, bọn mình sẽ nói rõ sau. Giờ em ngủ đi, hôm nay em mệt lắm mà.

Trương Gia Nguyên nhíu mày.

- Châu Kha Vũ!

Châu Kha Vũ hơi đẩy người lên, đặt tay vào một bên má của cậu bóp bóp, rồi sau đó nhẹ nhàng áp môi mình vào môi cậu, lại nhanh chóng đưa đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, say mê đùa giỡn với chiếc lưỡi nhỏ của cậu. Mùi việt quất trong không khí trở nên nồng đậm, nhưng Châu Kha Vũ tuyệt nhiên lại kiềm chế không phóng thích tin tức tố của mình. Anh sợ làm ảnh hưởng cậu.

Châu Kha Vũ rời ra khỏi môi Trương Gia Nguyên, dịu dàng nhìn cậu.

- Anh có rất nhiều lời muốn nói với em, nhưng hiện tại không được vì em say rồi. Ngày mai anh nhất định sẽ nói, hiện tại em nghỉ ngơi đi.

Trương Gia Nguyên sau khi dứt ra khỏi nụ hôn ướt át kia có chút mơ màng, lại cộng thêm lúc nãy đã uống khá nhiều nên cậu cũng buồn ngủ rồi. Trương Gia Nguyên gật đầu như đã hiểu, sau đó chui vào lòng Châu Kha Vũ ôm chặt lấy anh.

- Ngủ ngon.

Châu Kha Vũ vòng tay qua nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ôm chặt cậu vào trong lòng mình.

- Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com