Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người của em

Có mấy lần bắt gặp Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên rất lâu, xong rồi lại cười một cái rất ngọt. 

Cũng có lần nhìn thấy Trương Gia Nguyên nhìn Châu Kha Vũ một cái, bất giác nở nụ cười yêu chiều chẳng ai hiểu.

Phó Tư Siêu chứng kiến toàn bộ câu chuyện thì cảm thấy vô cùng tức giận, hai đứa nó cứ nhìn nhau tủm tỉm cười cả ngày nhưng hỏi có thích đứa kia không thì lại chẳng chịu trả lời rõ ràng. 

Hỏi Châu Kha Vũ có thích em Nguyên không thì nó trả lời ba phải, thích thì có thích nhưng cũng không thích lắm. Câu trả lời này rất đáng ghét, Phó Tư Siêu tức tới hai tay chống nạnh, ôm quả bơ chui vào góc phòng ngồi, không thèm để ý Châu Kha Vũ đang ngớ người chẳng hiểu sao lại bị hờn.

Đến chiều, Trương Gia Nguyên hùng hồn đến nhà ăn, hỏi Châu Kha Vũ:

"Có thích em không?"

Châu Kha Vũ tiếp tục nhìn chằm chằm vào khay cơm, không trả lời. Ngô Vũ Hằng cuối cùng cũng hiểu vì sao Phó Kiều Kiều của anh ta tức giận rồi.

"Em nó hỏi kìa, sao không trả lời?"

"Ờm! Không thích"

Châu Kha Vũ quyết đoán nói không thích, Trương Gia Nguyên cũng không vừa.

"Không thích chứ gì? Nhớ lấy lời nha"

Sau đó tiêu sái quay bước rời đi, Châu Kha Vũ yên lặng tiếp tục ăn hết phần rau trong khay của mình. Buổi tối phòng 1201 rất ồn, là nơi tụ tập của phần lớn anh em trong doanh. Hôm nay cũng rất đông nhưng lại không ồn, gần 20 mống trai trẻ chụm lại thành một vòng lớn, Châu Kha Vũ bị nhét vào giữa, ngồi rất ngoan, để các anh tùy ý hết nhéo má đến xoa đầu. Thực ra thì bình thường bọn họ không có nhiều cơ hội được làm thế này đâu, chẳng qua là hôm nay Trương Gia Nguyên đi tập về trễ thôi.

Chuyện kể cũng dài dòng, hồi mới nhìn thấy em, Châu Kha Vũ một thân lạnh lùng, anh Hằng với anh Hùng còn tưởng em kiêu ngạo, làm giá nên không thích em cho lắm. Hai hôm sau thấy em nghịch ngợm với mấy bạn thực tập sinh khác, cười tít cả mắt. Thế là anh Hằng lẫn anh Hùng đều khen em đẹp trai, đáng yêu. Không chỉ 2 anh, rất nhiều anh đều cảm thấy tiểu Châu khi cười đặc biệt đáng yêu, khiến người khác muốn chiều em, để em tiếp tục vui vẻ. Khổ nỗi, các anh chưa kịp nhéo hai cái má mềm mềm của em thì đã xuất hiện một đôi má mềm mềm khác hằm hằm từ phía sau nhìn lên. Thôi được rồi, không giấu gì, đôi má mềm hằm hằm đó là Trương Gia Nguyên!

Bình thường 2 đứa nhỏ không dính nhau mấy, nhưng mắt thì lúc nào cũng dán lên người nhau không lệch giây nào. Anh nào sáp lại gần Trương Gia Nguyên một chút, sẽ thấy tiểu Châu bắt đầu cúi gằm mặt xuống, mắt không thấy, tim không đau. Vậy mà bảo không thích!

Trương Gia Nguyên hôm nay đi tập về rất muộn, cũng 11h giờ tối, nhưng vừa về đến phòng đã thấy Châu Kha Vũ của cậu ta nằm trên sàn, đầu gối lên đùi anh Phó Tư Siêu, xung quanh thì anh Đằng với Lâm Mặc đang thì thầm, Lưu Chương chân vắt chéo ngồi trên ghế im lặng nhìn tiểu Mặc Mặc nhà anh ta. Châu Kha Vũ rất ghét bị mất ngủ, nhưng lại rất hay mất ngủ, hiếm khi thấy anh ấy ngủ ngon như vậy, bước chân đi rất nhẹ nhàng để tránh tạo ra tiếng. 

Một lúc sau, thay đồ xong xuôi, mọi người cũng đã về phòng gần hết, mấy người người phòng 1201 tròn mắt nhìn nhau, Phó Tư Siêu gà gật tựa vào vai Ngô Vũ Hằng kế bên mà ngủ mất. Ngô Vũ Hằng nhìn người yêu, xót chết mất. Bàn tay ra hiệu Trương Gia Nguyên mau chóng dọn dẹp crush sang một bên để người yêu anh được ngủ một giấc đàng hoàng. Trương Gia Nguyên bước lại, ngồi hẳn xuống sàn, bàn tay lay nhẹ vai Châu Kha Vũ.

"Lên giường ngủ nào, Kiều Kiều còn phải đi ngủ nữa"

Châu Kha Vũ giật mình, mắt mơ màng nhìn cậu em, sau đó lại nhìn người anh đang ngủ gục kia thì mới nhận ra, nhanh chóng ngồi dậy. Lúc đứng lên vì đang buồn ngủ nên chân nọ vấp chân kia, lảo đảo sắp ngã. Vẫn là mãnh nam Đông Bắc phản ứng nhanh, đỡ tay crush một cái. Anh crush họ Châu cười cảm ơn một cái, tim liền đập bình bịch không có miếng giá nào. Chết rồi! Ảnh cứ meo meo vầy thì sao giận được.

Lúc Châu Kha Vũ an ổn nằm trên giường, hai mí mắt cũng sắp xụp xuống, Trương Gia Nguyên nhân cơ hội hỏi anh.

"Có thích em không?"

"Em? nào?"

"Em Trương Gia Nguyên ấy, thích không?"

Châu Kha Vũ mù mờ gật đầu một cái, thích. 

"Sáng mai có thích nữa không?"

"Có"

Trương Gia Nguyên vui vẻ quay đầu nhìn Ngô Vũ Hằng tức anh ách đằng sau, khó chịu nhất không phải là ăn cẩu lương, mà là có người yêu vẫn bị ăn cẩu lương.

Sớm hôm sau, Châu Kha Vũ dậy tương đối sớm, có lẽ vì tối qua ngủ ngon. Trương Gia Nguyên dậy cũng rất sớm, có lẽ vì tối qua không ngủ được. Ngủ thế nào được, crush nói thích mình, thế là nằm cười tủm tỉm suốt đêm qua.

Tiểu Châu tiếp tục quá trình mất trí nhớ về câu chuyện tối qua, rất nhanh nhẹn hoàn thành quá trình ăn sáng rồi đến phòng tập. Vừa đến nơi đã thấy anh Hùng, anh Hằng, anh AK, đến cả đại thần Santa cũng đứng lấp ló trong góc hóng chuyện. Anh Trương Đằng cùng Phó Kiều Kiều hai tay chống nạnh, lên giọng.

"Hôm qua chú nói thích Trương Gia Nguyên?"

"Ơ? Em nói bao giờ?"

"Đừng có lươn lẹo, anh Hằng làm chứng cho Nguyên Nhi đấy, chú đừng chối"

"Em không nhớ thật mà"

Trương Gia Nguyên đứng bên ngoài cười đến ngất, nửa điểm cũng không thấy đau lòng. Đúng là đồ ngốc, sao có thể buồn ngủ đến mức bản thân nói gì cũng không nhớ thế chứ! Đẩy cửa bước vào phòng, mãnh nam Đông Bắc cười tươi rói như ánh mặt trời chói lọi, anh Đằng thấy thế, máu gà mẹ lại dâng lên.

"Nó vui cả buổi vì chú nói thích nó mà giờ chú lại chối là thế nào?"

Phó Tư Siêu đứng cười trộm nhưng lại không kìm được, cười phát ra tiếng rõ to. Anh Hằng với anh Hùng nhìn sự ngốc nghếch của thằng em vì bị mình chọc lại càng buồn cười, nhưng phải nhịn, đang trêu nó mà. 

"Em không nhớ thật mà"

"Thế có thích Trương Gia Nguyên không"

"Thích"

Châu Kha Vũ bị dọa hết hồn nên không dám trả lời ba phải nữa, nghiêm chỉnh nói mình thích Trương Gia Nguyên.

"Nhận rồi thì giờ là người của em, mấy anh đừng có trêu ảnh nữa"

Trương Gia Nguyên tay ôm Châu Kha Vũ, mạnh miệng tuyến bố. Anh Hằng nghe xong chỉ muốn cạch mặt cả đôi, nếu không nhờ anh mày thì còn lâu nó mới chịu nhận, giờ còn hù dọa anh. Đáng ghét!

Châu Kha Vũ ngại ngùng nhìn bàn tay Trương Gia Nguyên trên eo mình, sau cùng quay sang nhìn Trương Gia Nguyên cười thêm một cái nữa.

"Anh thích em"

Trương Gia Nguyên như bị nụ cười mê hoặc, nhẹ nhàng trả lời.

"Thích hay không đều là người của em, không cần nói nhiều, kết quả cũng chỉ có một"

Santa đứng hóng chuyện trong đó, đoạn ban đầu nghe không hiểu lắm, nhưng đoạn vừa nãy của hai đứa nhỏ thì hiểu rồi. Tay ôm lấy trái tim bị tổn thương vì cẩu lương quá nhiều, trong lòng tự nhắc bản thân không nên rời xa Riki, rời xa ngôi nhà nhỏ 405 của mình. Bọn họ là của nhau, Santa tôi không là của ai giữa cái chốn này. Vẫn là Riki tốt nhất!

Giờ giải lao, Phó Tư Siêu tức đến ứ nghẹn. Anh người yêu vẫn còn đang bận ở phòng tập, để cậu ở ngoài này gặm nhấm chút cơm cún đến từ đôi gà bông. 

Trương Gia Nguyên cầm túi bánh ăn vặt nó thích nhất, Kiều Kiều chìa tay xin một miếng bị nó vỗ vào tay một cái.

"Bánh ở bên kia kìa, anh tự lấy đi"

Châu Kha Vũ chưa làm gì, mới hỏi nó một câu.

"Đang ăn gì đấy?"

Thế là Trương công tử đưa luôn bịch bánh cho tiểu Châu của cậu ta.

"Thử không? Đảm bảo ngon"

Phó Tư Siêu ánh mắt kinh ngạc nhìn thằng em mình, mãnh nam Đông Bắc thay đổi rồi, đối xử không công bằng nữa, cậu ta biết thế nào là thiên vị rồi.

"Thế sao anh xin mày lại không cho?"

"Anh phải nhường em chứ"

"Nó cũng là anh mày mà?"

"Kha Vũ là bảo bối của em, phải khác"

Được rồi, anh hiểu rồi. Người của chú, bảo bối của chú, chú tự đi mà chiều lấy. Anh không chơi với chú nữa.

"Ảnh sao vậy?"

"Ảnh nhớ Vũ Hằng thôi. Muốn ăn bánh thì nói em, em lấy thêm về kí túc xá cho, đỡ phải đi"

Châu Kha Vũ gật gật, chẳng biết có nghe lọt không. Trương Gia Nguyên nhìn anh ăn bánh, miệng nhỏ nhai nhai trông đáng yêu không chịu nổi. Ngồi huyên thuyên kể anh nghe đủ chuyện từ phòng tập đến chuyện của các chị fan tiếp ứng sáng nay. Châu Kha Vũ nhìn em người yêu nói không ngừng, quyết định cầm miếng bánh mình vừa cắn một miếng nhỏ bỏ luôn vào miệng em.

"Ăn nhanh đi, sắp hết giờ nghỉ rồi"

Miệng thì nói vậy nhưng hai má đỏ ửng, cảm giác người nhỏ tuổi hơn sủng mình thật sự có chút ngại. 

Anh giang hồ "rởm" AK Lưu Chương tay cầm chai nước đi tới, sau khi dùng đôi mắt sáng vạn dặm của mình thu hết toàn bộ khung cảnh vừa rồi. Người chưa đến nơi nhưng tiếng thì vô cùng vang dội.

"Ể? Sao đỏ mặt rồi? Ngại à?"

"Không ngại"

"Má mày đỏ lắm em ơi. Đừng có ngại, dự là nó sẽ chiều mày như thế khoảng vài năm nữa đấy, từ từ làm quen đi"

Châu Kha Vũ không nói gì, trở về phòng tập.

AK nháy mắt với Trương Gia Nguyên một cái. Trương Gia Nguyên tủm tỉm cười nhìn bóng lưng cao ráo của người kia mất hút. Được rồi, cao to vậy thôi chứ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu thì muốn không chiều cũng khó!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com