Từ này về sau
"Anh! Đừng đi"
Châu Kha Vũ bừng tỉnh, trước mặt vẫn là bóng tối, bên cạnh một mảng lạnh lẽo. Ngoài trời chưa sáng, ánh trăng nhỏ vẫn treo lơ lửng, trong phòng tối đen như mực, thậm chí em còn chẳng thấy bàn tay mình giơ trước mắt. Dò dẫm từng bước về phía bàn học, bên trên là một mớ hỗn độn nào tai nghe, điện thoại, dây sạc, laptop. Bàn tay lần mò tìm công tắc đèn bàn, ánh sáng có chút mạnh, không kịp thích ứng. Nước mắt khẽ rơi, bởi vì mắt điều tiết quá nhanh thôi!
Màn hình điện thoại hiển thị 1 giờ sáng, nhấp nháy mấy cái rồi sập nguồn, hết pin mất rồi. Châu Kha Vũ chán nản quăng điện thoại sang một bên, không hề có ý định đi sạc. Em không muốn thấy tin nhắn của người kia, lại không nỡ tắt thông báo của anh ấy... Không sao cả, vẫn còn điện thoại dự phòng, nhưng, người ta có nhắn cho em nữa đâu!
Như đa số thanh niên trai tráng khác, đồng hồ sinh học của Châu Kha Vũ rất không tốt cho sức khỏe. Ban đêm ngủ không ngon giấc, ban ngày lại gà gật không mở được mắt lên. Một ngày có hứng thì 3 bữa, thất thường thì 1 bữa giữa trưa rồi nhịn, nửa đêm bụng réo vì đói cũng mặc kệ mà co chân lên ghế ngồi cắn nuốt bài tập thay cơm. Em mất ngủ đã một thời gian dài, lên giảng đường lại mắt nhắm mắt mở, giảng viên trên kia nói rất nhiều cũng không lọt tai chữ nào. Còn nhớ trước đây, dù em không ngủ được cũng sẽ có người ôm em, chúc ngủ ngon!
Sau khi người ấy đi, mất ngủ càng lúc càng trầm trọng, chỉ nhắm mắt được một lúc lại giật mình tỉnh giấc, không cách nào ngủ quá 1 tiếng đồng hồ. Day nhẹ hai bên thái dương, sắp tốt nghiệp nên bài càng lúc càng nhiều, ngủ không đủ giấc, thời gian lên lớp không nhiều nhưng cả ngày đều phải chạy luận văn. Ăn uống cũng không biết vị giác còn hoạt động hay không, đã xuống 4 kg trong hai tuần. Nếu có anh ấy ở đây thì tốt rồi! Thở dài mệt mỏi một tiếng lại mơ màng rút sách vở ra chuẩn bị tiếp tục làm bài thuyết trình cuối cùng. Nhìn thông báo online trên màn hình laptop, chỉ còn 3 dấu chấm xanh, của anh trai và hai người bạn cũ đã lâu không nhắn tin. Em tự cảm thấy may mắn vì đã ẩn trạng thái online, nếu anh trai lúc này nhìn thấy em trên mạng, nhất định sẽ mắng cho một trận.
Ngây người một lúc lâu, mục tin nhắn mới nhảy thêm một dòng, Trương Gia Nguyên nhắn.
"Còn thức không?"
Giờ này cậu ta còn chưa ngủ, muốn làm trò gì đây. Sau đó nghĩ lại, bản thân cũng không ngủ, liền nhắn lại một cái.
"Vẫn đang làm bài đây"
Trương Gia Nguyên ngồi trước màn hình máy tính nhìn thấy anh nhắn lại thì hí hửng ngồi cười một mình. Nửa đêm nhắn tin với crush là chuyện rất đáng vui mừng.
"Anh lại mất ngủ à?"
Đã hai tuần nay, đêm nào Trương Gia Nguyên cũng nhắn tin với Châu Kha Vũ.
"Anh đi gặp bác sĩ đi, em thấy vậy hại sức khỏe lắm"
"Gặp rồi, bác sĩ cho thuốc uống nhưng cũng không bớt"
"Thế là anh có chuyện gì khó chịu trong lòng rồi, tìm người tâm sự đi, sẽ dễ chịu hơn đó"
"Anh không có bạn..."
"Anh có em"
Trương Gia Nguyên nhắn tin với crush vốn rất lý trí, nhưng cứ động đến sức khỏe của anh ấy thì tay nhanh hơn não mất rồi.
Châu Kha Vũ nhìn ba chữ hiện trên màn hình trước mắt, em không tin. Từng có người nói với em như vậy, nhưng người ấy bỏ em đi mất rồi.
Dường như nhớ lại điều gì đó, em ngẩn ngơ nhìn về phía cửa sổ kéo rèm. Bóng em in trên bức tường trước mặt, nếu là lúc trước, sẽ có người đeo cho em cài tai thỏ rồi chỉ lên cái bóng đó, nói rằng rất giống con thỏ nhỏ. Vô thức đưa tay lên mái tóc mềm, khẽ vuốt nhẹ một chút, cảm giác không giống. Bàn tay anh ấy rất ấm, tay em rất lạnh. Người ấy không gọi tên em, người ấy thích gọi em là thỏ con hơn. Bởi vì người ấy nói rằng, em lúc ngơ ngác rất giống thỏ.
Châu Kha Vũ thất thần hồi lâu, vành mắt hơi ươn ướt. Em nhớ anh quá!
Nhìn tin nhắn của Trương Gia Nguyên, em chỉ cười xòa cho qua.
"Anh nói với em đi mà. Em là người bảo vệ bí mật của anh"
Lại một tin nhắn nữa, Trương Gia Nguyên rất quan tâm Châu Kha Vũ, một sự thật.
"Không có gì khó chịu cả, chỉ là cứ đêm về, anh sẽ rất nhớ một người"
Ngón tay hơi run khi nhắc về anh ấy với Trương Gia Nguyên. Người là bí mật của em, em chưa từng nhắc đến với bất cứ ai cả, bởi vì người ấy không muốn. Đây là lần đầu tiên em trái ý anh ấy, em để lộ sự tồn tại của anh ấy cho Trương Gia Nguyên mất rồi.
"Anh nhớ, bởi vì người đó từng là tất cả những gì anh có"
"Em có thể gọi cho anh không?"
Châu Kha Vũ ngập ngừng đôi chút, rồi em cũng đồng ý. Trương Gia Nguyên rất nhanh gọi đến, bên kia điện thoại là tiếng thút thít nho nhỏ của Châu Kha Vũ. Cậu cảm thấy mình dường như vì âm thanh nho nhỏ đó mà đau lòng.
"Anh, đừng khóc! Em nghe rất khó chịu"
"Anh không biết, anh cũng rất khó chịu"
"Em hát cho anh nghe một bài được không"
Châu Kha Vũ không trả lời, em mím chặt môi, hy vọng rằng bên kia sẽ chẳng nghe thấy tiếng khóc của em.
Giọng Trương Gia Nguyên là giọng nam trầm, bất cứ bài hát nào cậu ấy hát cũng sẽ trầm xuống một quãng tám, truyền qua điện thoại lại thêm chút khàn khàn, gần giống như âm thanh phát ra từ radio.
Em với người ấy từng nghe nhạc trên radio cùng nhau vào mỗi đêm!
"Dạo qua thế gian này, trong lòng bao lưu luyến. Thấy qua bao góc cạnh năm tháng cuộc đời, thế mà chẳng ngờ lại sa vào nụ cười của người"
Bài hát quen thuộc, em đã thuộc lời, đã nghe không biết bao lần.
Phải nói là người ấy đã cùng em hát không biết bao lần, chỉ cần nhắc đến, sẽ nhớ về anh ấy. Anh thấp hơn em một chút, em nhớ những lúc anh nhón chân lên để ôm chầm lấy em.
Trước khi rời xa em, người ấy nói em là kiêu hãnh của người ấy...
... nhưng anh ơi, Châu Kha Vũ chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà.
Lần đầu tiên khi nghe lại bài hát cũ, em đã không còn yếu lòng vì người ấy nữa.
Di chuyển về giường của mình, mang theo cái điện thoại dự phòng cũ rích, loa cũng không còn tốt nữa. Em nằm trên giường, qua chỗ hở rèm cửa, ánh trăng bên ngoài nhỏ xíu nhưng đẹp, và lấp lánh. Đôi mắt vô hồn dần lấy lại sức sống, chân thực, lung linh. Trong mắt dâng lên một tầng nước mỏng, giọt nước lăn qua hàng mi xinh xắn, trượt dài trên gò má em. Nhịp thở dần trở nên đều đặn! Khóe môi không kìm được kéo lên một chút, buông bỏ thứ tình cảm đã qua, đã từng dày vò trái tim em suốt bao đêm trời không trăng.
Đêm nay, trăng bên ngoài tuy không sáng nhưng có Trương Gia Nguyên ở bên em, bảo vệ bí mật của em là đủ rồi.
Trên gương mặt em là nét cười đã lâu không xuất hiện.
Anh, Châu Kha Vũ muốn quên anh rồi. Anh đừng trách Kha Vũ nhé, em chỉ muốn tìm một chút dịu dàng mà thôi!
Trương Gia Nguyên nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Châu Kha Vũ qua điện thoại liền biết anh đã ngủ. Trên môi nở nụ cười , hướng đến loa điện thoại thì thầm:
- Ngủ ngoan!
Điện thoại không tắt, Trương Gia Nguyên ngồi trong bóng tối, màn hình điện thoại phát sáng mập mờ. Châu Kha Vũ có người để thương, cậu cũng có. Một buổi chiều, từ trên sân khấu nhìn thấy anh dưới khán đài, Trương Gia Nguyên đã đàn một bản tình ca. Nói là để gửi đến những người yêu thích cậu, tâm là để gửi đến đến anh.
Buổi chiều 2 năm trước, Trương Gia Nguyên nhìn thấy một Châu Kha Vũ tươi sáng, sạch sẽ nở nụ cười. Đêm trăng 2 năm sau, Trương Gia Nguyên nghe thấy một Châu Kha Vũ cần được dỗ dành an ủi, ngốc nghếch khóc nức nở.
Chỉ có Trương Gia Nguyên biết tất cả mọi thứ về Châu Kha Vũ.
Kha Vũ à, đừng mãi nhớ về người ấy nữa, anh còn có em mà.
Châu Kha Vũ, từ nay về sau, để Trương Gia Nguyên ôm anh, được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com