Trạm 1. Xui xui xẻo xẻo
*Reng, reng, reng*
"Ôi dào lại...reo...reo...cái quần què, anh mày ngủ...thêm...năm phút nữa...năm phút nữa thôi..."
Chiếc thân dài gần mét chín lười nhúc nhích cứ thế rúc mình vào chăn bông mà chẳng hề hay biết sắp muộn giờ làm.
"Trương Gia Nguyên, mày điên à, hôm nay đi trễ là bị đuổi việc đó, đâu rồi thẳng quỷyyyyyyy."
"Năm phút...năm phút..năm phút nữa thôi...Mặc à...tí em cho anh ăn ké đồ ăn sáng."
"Nguyên ơi, hôm nay có cuộc họp quan trọng với đối tác mày quên hả má ? Ăn uống gì giờ này nữa, nửa tiếng nửa mà mày không tới là nộp đơn nghỉ việc luôn á."
"ÁAAA CHẾT EM RỒI, SAO ANH KHÔNG GỌI EM DẬYYYYYYYYYYYY"
"CHỨ NÃY GIỜ TAO RU MÀY NGỦ HẢ, LẸ LÊN CON SÂU NGỦ"
"HUHU EM BIẾT RỒI, TỚI LIỀN TỚI LIỀN"
Vầng và đó là Trương Gia Nguyên, 25 tuổi, nhân viên văn phòng tại tập đoàn nức tiếng nhất Kinh Hoa là Nguyên Châu Luật, xui xẻo là hôm qua tăng ca có chút mệt nên sáng nay mí mắt cứ đình công không muốn hoạt động, để giờ đây em nhân viên nhỏ đang cuống cuồng vệ sinh cá nhân nhanh nhất mà chuồn đến công ty.
"Làm ơn, làm ơn kịp giờ giùm huhu tuần này chốt đơn hơi bị nhiều, bị đuổi thì chắc chỉ có nước bán thân mà trả mất."
Trương Gia Nguyên mặc vội bộ đồ công sở quen thuộc, đội thêm một chiếc mũ nồi để che khuất đi mái tóc có phần vẫn còn xuề xòa do em chưa kịp chải, lên nhanh chuyến tàu điện cuối cùng của giấc sáng, lòng chỉ thầm cầu nguyện đến công ty thì vừa kịp giờ.
"Nguyên, Nguyên đằng này đằng này."
Lâm Mặc như vớ được vàng, vẫy vẫy em nhỏ từ phía sau của phòng họp.
"Phù, may quá vừa kịp, em tới liền nè."
Có một em nhỏ chỉ vừa lao đi chưa được ba bước đã đụng phải một chiếc thân cao lớn ngang mình, xui xẻo thay trên tay người này còn đang cầm một ly cà phê nóng. Nhọ hơn nữa là Nguyên Ca lại làm cà phê đổ hết lên áo của người này.
"Giám...giám...giám..đốc."
"Ừ ? Em đi trễ ?"
"Em..Em không...vẫn còn hai phút...mới đến giờ...hành chính...của công ty...mà ạ."
"Không biết, đi cửa sau là đi trễ."
"Thế...giám đốc cũng...cũng đi cửa sau mà...mà...."
"Này, còn ngoan cố."
Người phía trước đanh giọng trừng mắt nhìn em, Trương Gia Nguyên teo hết cả thân, run rẩy chấp tay như con robot đang bị điều khiển.
"Huhu em không có mà ạ...em xin lỗi giám đốc....giám đốc đừng đuổi việc em...em năn nỉ...em xin...em quỳ...em lạy huhu giám đốc ơi em còn mấy chục cái đơn shoppee ở nhà cần thanh toán....giám đốc phạt em thế nào cũng được nhưng đừng đuổi việc em mà giám đốc."
Người đối diện có chút không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười lên một nụ cười nhạt.
"Tạm thời chưa tính sổ với em, họp xong lên phòng tôi."
"Dạ...dạ...dạ...."
"Ngây ra đó làm gì, vào chuẩn bị cuộc họp đi."
Giám đốc của em vừa quay đi, Trương Gia Nguyên thật sự muốn rớt tim ra ngoài, người đó là giám đốc của tập đoàn này, đồng thời là con trai duy nhất của tập đoàn Nguyên Châu Luật, Châu Kha Vũ 28 tuổi, người được mệnh danh là "Làm giỏi chơi giỏi", anh ta rất có thiên phú trong mảng dẫn dắt công ty cũng như phát triển tập đoàn nhà mình, nhưng song song với đó vẫn là một tay chơi thứ thiệt, không có một cuộc vui nào mà đại thiếu gia Châu vắng bóng.
Trương Gia Nguyên ngước lên trần nhà, thầm nghĩ một tiếng cuối cùng sau cuộc họp thì sẽ bị đá đít khỏi công ty mất thôi, đã đi làm trễ còn đụng phải giám đốc, đã vậy còn làm bẩn áo người ta, sáng ra có đạp phân chó đâu mà xui zữ zậy trời, đúng là phận trai mười hai bến nước.
Thở hắt ra một hơi rồi trở về với thực tại, em nhỏ tiến vào phòng họp, cố gắng hoàn thành công việc một cách chu toàn nhất để không xảy ra sai sót.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Châu Kha Vũ nhanh chóng về phòng rồi gọi thư kí Trần vào.
"Thưa giám đốc, cậu ấy là Trương Gia Nguyên, 25 tuổi, nhân viên của phòng tổ chức event cho tập đoàn ạ."
"Làm việc bao nhiêu lâu rồi ?"
"Ba năm ạ."
"Chà, hai mươi hai tuổi đã vào được tập đoàn nhà tôi làm việc thì không phải hạng xoàng, thành tích em ấy thế nào ?"
"Được tuyển thẳng vào đại học Hoa Thanh, học bổng toàn phần suốt bốn năm học tập, được tuyển thẳng vào công ty mình ạ."
"Không tệ, thế ở công ty tại sao chỉ làm nhân viên bình thường ?"
"Cái này...tôi cũng thật sự không rõ giám đốc ạ..."
"Được rồi, cảm ơn cô, thư kí Trần, để lại cho tôi thống kê thành tích của em ấy trong suốt ba năm qua, sẵn ra ngoài gọi cho tôi một ít đồ ăn trưa nhé, à mang giúp tôi lọ thuốc đau dạ dày vào đây luôn."
"Giám đốc, anh lại bỏ bữa sao ?"
"À, quên ăn thôi, không sao, hết việc rồi, cô ra ngoài đi."
"Vâng."
Châu Kha Vũ xoay xoay cây bút đầy điêu luyện trên tay, mắt chăm chú theo dõi thành tích của Trương Gia Nguyên trong suốt ba năm qua, chẳng có chút lỗi lầm gì, ngược lại chỉ số làm việc rất tốt, nhưng sao ba năm vẫn chỉ là một chân nhân viên bình thường, lương bổng lại cũng không được trả thỏa đáng, chắc lại là chiêu trò của ma cũ ăn hiếp ma mới đây mà, suy nghĩ một chút thì dạ dày của giám đốc Châu lại biểu tình, anh có hơi cau mày, ôm bụng trong bất lực, đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi, ồ là em à, nhân viên đúng giờ."
Xong rồi, xong rồi, Trương Gia Nguyên cảm thấy mình xong thật rồi.
"Giám đốc...em xin lỗi vì chuyện lúc sáng...em....em có mang theo một chiếc áo phông...giám đốc thay đỡ rồi để em mang áo của anh về nhà giặt được không ạ...ngày mai em hứa sẽ trả lại cho giám đốc một chiếc áo như mới."
"Không, tôi không thích."
Người ngồi trên ghế ngang ngược đáp.
"Em...hic."
"Áo em đâu ?"
Trương Gia Nguyên nghe đến đây thì ngơ ngác ngẩng mặt lên, nhưng cũng nhanh chóng hiểu chuyện đưa chiếc áo phông trắng đến cho anh.
"À ừ, tôi thấy hồ sơ của em mục sở trường có đề cập đến việc biết nấu nướng, em biết nấu ăn sao ?"
"Dạ...vâng ạ..em biết."
"Tốt lắm, từ mai tôi muốn hai bữa sáng trưa của mình do em chuẩn bị."
"Dạ ? ..Hề hề giám đốc ơi, đùa thế này không vui đâu ạ, em không có khả năng này đâu, giám đốc khéo đùa quá hề hề..."
"Một là nấu, hai là tôi trừ 50% lương của em, chọn đi."
"Nấu, nấu, nấu em nấu, em nấu ạ, giám...giám đốc đừng trừ lương em."
"Như vậy từ đầu có phải ngoan không, ngày mai chuyển lên đây luôn."
"Dạ...dạ...em...em chưa hiểu ?"
"Tôi cũng chưa biết nên gọi em là gì, trợ lý thì không hẳn vì tôi có rồi, chân sai vặt thì có hơi thiếu trọng, thế này đi quản lí mới kiêm đầu bếp, đúng lúc tôi đang kiếm người để hành hạ, chúc mừng em trúng thưởng rồi đó."
Trương Gia Nguyên trong lòng đã vò chặt nắm đấm, bị khùng hay gì zậy chòi, người ta dưới kia đang vui vẻ với anh em, giờ bắt chuyển lên đây là sao chòi, đúng là cái đồ giám đốc lạm quyền mà, hự hự.
"Sao, em có ý kiến gì à ?"
"Không...không ạ...em vui lắm...giám đốc thấy em đang cười nè...em phải cảm ơn vì giám đốc chiếu cố em mới phải chứ ạ...sao lại dám ý kiến gì cơ chứ."
"Tốt lắm, thế em về làm việc đi."
Trương Gia Nguyên hồn bay phách lạc rón rén rời đi, Châu Kha Vũ cảm thấy trong lòng có chút dễ chịu, đang chán chường thì lại có một đứa nhỏ xuất hiện để kiếm chuyện cũng tốt, hơn nữa anh là đang có suy nghĩ muốn bồi dưỡng thêm cho một nhân tài đang bị cất giấu, thế nên một công đôi chuyện, Trương Gia Nguyên hi vọng em đủ sức mà vượt qua gian nan này nhé.
Chiều tà chầm chậm buông xuống, chút ánh dương hiu hắt cuối cùng cũng dần tắt, Trương Gia Nguyên ảo não cùng Lâm Mặc đi dạo, sẵn mua một chút đồ.
"Thôi đừng buồn nữa, giám đốc cũng đâu làm gì mày mà buồn."
"Nhưng ổng chuyển em lên trển làm chân sai vặt rồi còn gì, dưới này đang quen việc với cả có mọi người nữa, em quen rồi."
Em nhỏ vừa nói vừa khó chịu đá bay chiếc lon vừa gặp phải trên đường,
"Ai biểu ngủ cho cố zô."
Lâm Mặc buồn cười vỗ vỗ vai em.
"Cái số mày zậy gòi, cãi số hong nổi đâu, chấp nhận đi thôi."
"Mong rằng ổng có tình người một chút."
Trương Gia Nguyên thở dài nhai nhóp nhép miếng nho khô Lâm Mặc đưa.
"Tao biết mày không buồn chuyện này, nói đi thằng nhãi kia, mày quên được chưa."
"Ừ..thì...rồi."
"Xạo ke..Trương Gia Nguyên mày nói dối tệ cực."
"Kệ em, tại anh nhắc chứ bộ."
"Muốn tốt cho mày thôi mà, cái thứ xấu xa đó đừng đặt trong lòng, sớm muộn cũng có người tốt hơn thuộc về mày thôi."
"Thồi, em sợ yêu lắm, giờ không yêu nữa đâu."
"Biết đâu bất ngờ, nói trước dễ xu lắm con ơi."
"Biến đi, biến đi."
Thế là trên đoạn đường về nhà, có hai bóng lưng thấp thấp cao cao luyên thuyên hàng tá câu chuyện trên trời dưới đất với nhau trước khi ai về nhà nấy, Lâm Mặc vốn là bạn thân ở đại học của Gia Nguyên, đến khi tốt nghiệp thì hai anh em được nhận vào làm chung một công ty, thành ra anh luôn xem Gia Nguyên như em trai, săn sóc, bảo bọc đứa nhỏ ngốc này từng ly từng tí.
Trương Gia Nguyên vậy mà vẫn ngoan cố hết giờ tan làm lén trở lại phòng giám đốc lấy áo về giặt, em nhỏ là người chẳng muốn mắc nợ ai, hơn nữa đây lại còn là giám đốc của một tập đoàn, là sếp của em, bởi thế tốt nhất vẫn nên hiểu chuyện một chút.
---
Châu Kha Vũ tan làm thì uể oải rời khỏi công ty đến một nhà hàng không quá lớn, hình như là có hẹn với ai đó.
"Honey, anh đợi em lâu không ?"
Một chàng trai bước đến hôn lên môi anh rồi thoải mái ngồi xuống bên cạnh.
"Không, anh vừa mới tới thôi Jane."
"Em nhớ anh lắm đó, mình gọi món nhé."
"Ừ anh cũng thế, gọi món em thích là được."
Đó là Jane người từ nhỏ đã được hứa hôn cho anh, nhưng hơn ai hết Châu Kha Vũ biết cuộc hôn nhân này xuất hiện là vì điều gì, không gì khác ngoài mang lại lợi ích cho tập đoàn nhà anh, vì gia đình Jane là một gia tộc có gia thế khủng ở Kinh Hoa nên đây cũng là điều dễ hiểu, nhưng Châu Kha Vũ cũng chẳng muốn thoái thác cuộc hôn nhân nhuốm đấy màu tiền bạc này, anh cơ bản chỉ là muốn hoàn thành trách nhiệm của một đứa cháu đức tôn, đứa con trai duy nhất, rồi đến khi thích hợp thì rời đi, vì với Châu Kha Vũ đây cũng chỉ là một cuộc vui, chỉ khác là cuộc vui này mang lại niềm vui cho người khác chứ không phải anh.
Ăn xong bữa tốt thì anh đưa hôn thê của mình về, sau đó lại đến bar bủng giải khuây trước khi về nhà lăn dài trên căn phòng của mình, đầu óc có chút mơ hồ mà nghĩ về tên nhóc sáng nay làm anh một phen cực thốn vì bị cà phê nóng đổ vào người, nhưng kì lạ là anh cũng chẳng tức giận nổi, thôi thì xem như cục tức này từ giờ về sau sẽ đổi thành hạnh hạ em vậy quản lí Trương, trăn qua trở lại thì tên cợt nhả cũng dần chìm vào giấc ngủ, ngủ đi thôi để ngày mai đi làm còn có người cơm bưng nước rót nhá anh giám đốc lắm trò Châu ạ.
___
25 Tết lại đi mở bát cho một chiếc hố mới, mong đào được thì lấp được nhé bà Mung, cảm ơn mng đã ghé chơi, lò vé 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com