Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Ngoan.

Điều đầu tiên nảy ra trong đầu Seok Matthew là cậu em trai nhà ai mà ngoan quá chừng. Cậu nhóc hỏi thăm chỉ một câu thôi mà chủ ngữ vị ngữ rõ ràng, giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt tròn xoe. Ngoan ngoãn tới độ chưa gì Seok Matthew đã muốn cho không em trai này mười điểm không có nhưng.

Thân thiết.

Cái cách mà cậu em này gọi tên cậu cũng vô cùng thân thiết. Tuy là cũng còn hơi e dè, chắc có lẽ là vì ngại người lạ hay có khi ngại cậu là anh lớn không chừng. Nhưng cậu em trai đó vẫn gọi rất tự nhiên, như thể chuyện này đã được lặp đi lặp lại nhiều lần trước đó.

Seok Matthew không tò mò lí do vì sao cậu em trai đó chưa hỏi cậu mà đã biết rõ tên. Cậu chỉ nghĩ đơn giản, chắc có lẽ lúc nãy giọng ông Han gọi cậu cũng khá lớn, nên là người ở gần đấy đều nghe thấy cả rồi.

Seok Matthew xoay cả người lại, đối diện với hai người nọ. Lúc bấy giờ, cậu mới có dịp nhìn rõ để xác định bọn họ là ai.

Người vừa lên tiếng cậu nghĩ là em út của nhóm tên Han Yujin. Lúc ở nhà văn hóa thôn, Seok Matthew đã để ý cậu em ấy là người trông trẻ con nhất bọn. Đúng kiểu mấy đứa nhóc con mới lớn, dù cho có lớn xác thế nào thì hành động của chúng vẫn sẽ đáng yêu theo một chiều hướng nào đó. Lại thêm dáng vẻ tinh nghịch nhưng rất nghe lời các anh thì Matthew càng chắc chắn cậu không thể nào nhận sai được.

Còn cậu tóc nâu còn lại là Kim Tae Rae, cậu bạn cùng tuổi với cậu. Lúc xem danh sách thành viên ZEROBASEONE trên mạng, cậu có nhìn đi nhìn lại ảnh của Tae Rae vài lần. Chẳng vì lí do gì đặc biệt, chẳng qua sau khi biết cậu bạn này bằng tuổi mình thì tò mò nhìn nhiều hơn những người khác một chút mà thôi. Hơn nữa, cậu bạn này cũng có má lúm đồng tiền rất đặc trưng nữa.

"Ờm... Anh nghĩ là từ đây đi, sau đó vòng sang phía bên phải." Nói vậy thôi chứ Seok Matthew cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu mới đúng.

Dù sao thì nhiệm vụ của bọn họ trong buổi chiều ngày hôm nay cũng là hoàn tất bọc hết mớ đào trong vườn này. Đằng nào cũng phải bọc tất cả, vậy thì bắt đầu từ đâu mà chẳng được, hợp lý. Bộ óc thiên tài Seok Matthew tự động cộng thêm cho bản thân một nghìn điểm, sao mà thông minh quá vậy nè.

"Mấy trái đào này xinh ghê. Matthew, cậu thích ăn đào giòn hay đào mềm?" Kim Tae Rae đang chăm chú làm việc thì đột nhiên hỏi cậu một câu.

Seok Matthew có hơi khựng lại một chút, cậu không ngờ cậu bạn này lại bắt chuyện trước với mình. Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thôi thì Seok Matthew có thể khẳng định, tám mươi phần trăm người gặp Kim Tae Rae sẽ nghĩ rằng cậu bạn này sao mà trông khó gần quá.

Nhưng bà cậu có nói, không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, như vậy là không hay.

"Đào giòn, mềm thì chín quá rồi, ăn không còn ngon nữa." Seok Matthew nói.

"Thế ạ? Em lại thích đào mềm hơn, đào mềm ăn mới ngọt, đào giòn chát lắm." Han Yujin tự nhiên tiếp lời.

Cứ như thế suốt cả một buổi chiều, người này tung, người kia hứng, người này hỏi, sẽ có người khác trả lời, vậy mà cũng ra được một câu chuyện.

Seok Matthew cảm thán, hóa ra cảm giác quay chương trình thực tế là như vậy sao. Nếu vậy thì cậu cũng ra dáng một thần tượng lắm đấy nhỉ, cảm giác như thể giữa cậu và hai người họ có mối liên kết đặc biệt gì đó vậy, chưa kể bọn họ nói chuyện cũng hợp cạ với nhau nữa.

"Vậy tối nay mọi người có kế hoạch gì không?" Thân thiết được hơn một chút thì Seok Matthew bắt đầu phát huy năng lực kết giao bạn bè của mình.

Thân là người hướng ngoại, chuyện này với Seok Matthew chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con. Trước là Kim Tae Rae và Han Yujin, sau thì kết bạn làm quen được hết tất cả những thành viên còn lại của ZEROBASEONE luôn thì càng tốt.

Nói thế nào nhỉ, tôi có những người bạn là thần tượng nổi tiếng, như vậy chẳng phải nghe rất oách hay sao.

Hơn nữa cậu còn có thể về khoe khoang với chị gái Yaebin của mình một trận. Ai bảo bà chị ấy hè này vì chuyến du lịch với bạn bè qua Đông Nam Á chơi mà thẳng thừng bỏ rơi đứa em trai một thân một mình về thăm quê làm chi. Chưa gì cậu đã mường tượng ra được dáng vẻ tiếc nuối hùi hụi của chị ấy.

Mà hỏi như vậy ngoài kết bạn ra thì còn một nguyên nhân khác.

Đúng vậy, Seok Matthew cậu sắp nhàm chán phát điên rồi, vậy nên có chỗ nào chơi xin hãy đưa cậu theo với.

Ánh mắt rực lửa của Seok Matthew khiến Kim Tae Rae và Han Yujin có hơi không biết phải trả lời làm sao. Cứ như hai người chỉ cần nói không cái thôi là ngày mai Seok Matthew sẽ lập tức nhập bọn với tụi trẻ con trong thôn đi bắt dế, thả diều.

Trẻ con, nhưng vui là được.

"Em không biết đâu, tổ sản xuất bảo gì làm nấy thôi ạ." Cuối cùng vẫn là Han Yujin lên tiếng trước. "Em còn chẳng biết ngày hôm nay sẽ phải ghi hình đến khi nào."

Chỉ hai câu thôi nhưng Seok Matthew đã nắm bắt được trọng điểm, bọn họ vẫn còn đang làm việc và có khả năng đến khuya cũng chưa được tan làm đâu.

Seok Matthew nhìn hai người họ đầy thương cảm: "Mọi người không được biết trước kịch bản à?" Thân là nô lệ bán mình cho tư bản như nhau, cậu thấy mình dường như có thể đồng cảm được với họ.

"Không đâu, đây là chương trình thực tế mà Matthew." Kim Tae Rae trả lời và Seok Matthew muộn màng nhận ra mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn đến nhường nào.

Nhưng chẳng để cho cậu bạn cùng tuổi kịp xấu hổ vì câu hỏi ngây thơ của mình, Kim Tae Rae nói tiếp: "Ghét thật đấy nhỉ, tớ đã quen với việc lập kế hoạch kỹ càng trước khi làm mọi việc rồi, nên bây giờ không biết tiếp theo họ sẽ thả tụi mình vào cái bẫy gì khó chịu ghê."

"Đúng đúng."

Tự dưng Seok Matthew thấy mình bớt thích công việc thần tượng này đi một chút.

Phải ghi hình đến đêm lận, tức là theo như nhân viên văn phòng thì sẽ gọi là tăng ca đó, còn cực hơn cậu đi làm ở công ty nữa.

Ai nói làm thần tượng là sung sướng đâu.

Bận rộn cả một buổi chiều thì vườn đào nhà ông Han cũng coi như đâu vào đấy.

Trong lúc bọn họ đang gom lại những món dụng cụ làm vườn thì như có sự chuẩn bị sẵn, ông Han từ trong nhà bước ra với một chiếc phong bì và bó hoa hồng hai màu trắng xanh lẫn lộn trên tay.

Kim Tae Rae tiến tới nhận lấy, ông Han bảo đó là phần tiền lương cho sự chăm chỉ cả một buổi chiều của họ.

Đến lúc này Seok Matthew mới nhận ra đây không chỉ là ghi hình phụ giúp người trong thôn làm việc thông thường. Mà họ đang làm công việc bán thời gian để tìm chi phí chi trả cho sinh hoạt, ăn uống. Còn có cả nhiệm vụ tìm kiếm hoa hồng cho ZEROSE gì đó nữa.

Hoá ra thần tượng muốn ăn uống cũng không dễ dàng gì, cũng phải lao động cả buổi để được trả tiền lương.

Nhìn "hai đứa trẻ" bên kia đang vui mừng khôn xiết với chiếc phong bì mà số tiền bên trong nó có khi còn chẳng bằng tiền lương một giờ lên sóng truyền hình của họ.

Seok Matthew cảm thấy tổ sản xuất của chương trình này sao mà biết cách làm khó nhau ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com