Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Em thích tôi đến vậy à?




Việc Lý Hải Hải đánh dấu tạm thời Lâm Cảnh Vân đã bóp miệng một số người nhưng không phải tất cả.

Chuyện Lâm Cảnh Vân kết hôn lại không bị đánh dấu được lan truyền xôn xao khắp trong trường.

Chỉ sợ thiên hạ không loạn thì mọi người vẫn coi đây là chủ đề trên diễn đàn trường học mà đăng bài "Lâm Cảnh Vân và giáo sư Lý mới kết hôn nhưng chưa bị đánh dấu", có hơn cả vạn người bình luận, bình luận không chỉ nghiêng về một phía.

Có người nói, vua chưa vội mà thái giám đã sợ chết, chuyện chồng chồng nhà người ta đến phiên người ngoài xen vào giải quyết dùm à?

Có người thì lại nói, Lâm Cảnh Vân trong ngoài bất nhất, là đồ dối trá, chắc chắn là người hèn hạ lợi dụng thủ đoạn đa đoan để khiến giáo sư Lý kết hôn với cậu.

Bình luận vô cùng kì quái, dùng nhiều lời lẽ khác nhau. Lý Hải Hải vốn không hứng thú với mấy chuyện trên diễn đàn trường bao giờ, vì việc người ta nói gì làm gì chả liên quan tới hắn. Nhưng vụ việc lần này hắn lại là nhân vật chính, có lẽ hắn nên làm vài chuyện phản hắc lại mới được.

Lâm Cảnh Vân không biết gì về chuyện mấy cái bài đăng trên diễn đàn của trường, chỉ là cảm thấy dạo này ngày càng nhiều ánh mắt xa lạ bắt đầu nhìn chằm chằm tỏ ý đánh giá cậu, khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái.

Buổi sáng kết thúc kiểm tra, Lâm Cảnh vân đến thư viện đọc sách như bình thường, còn chưa ra đến cửa, Lý Hải Hải đã gióng trống khua chiêng đứng đợi ở cửa phòng học: "Cảnh Vân."

Lý Hải Hải rất ít khi gọi thẳng tên Lâm Cảnh Vân ở trường khi nhiều người đang dòm ngó, riêng ngày hôm nay tự nhiên lại chạy đến lớp học của cậu làm Lâm Cảnh Vân nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Không ít bạn học bắt đầu bàn tán xì xào, Lâm Cảnh Vân thấy vậy liền nhanh chóng thu dọn sách vở, đi đến trước mặt Lý Hải Hải: "Giáo sư Lý."

Lý Hải Hải lông mày thanh tú khẽ cau lại: "Không phải đã nói là gọi tên tôi sao."

"Nhưng đang ở trường mà." Lâm Cảnh Vân ngại ngùng cúi đầu, mười ngón tay nắm chặt quai cặp hơi run run nhẹ.

Lý Hải Hải liếc nhìn phòng học đang xì xào to nhỏ ồn ào, đưa tay lên xoa nhẹ đầu Lâm Cảnh Vân: "Không sao, lúc nào cũng có thể gọi tên tôi, chúng ta đã kết hôn."

Lý Hải Hải nói giọng không quá lớn nhưng đủ để đám sinh viên hàng ghế đầu ngồi gần cửa nghe thấy rõ ràng.

"Được rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi." Lý Hải Hải theo bản năng ôn hòa cầm tay Lâm Cảnh Vân, vừa đi vừa hỏi: "Buổi trưa nay em muốn ăn gì?" ((Chít chít soft quá tui bị xộc cơm cún muốn ngắt rồi🫠))

"Hia ăn gì, em ăn đó." Lâm Cảnh Vân không khó ăn, từ nhỏ đến lớn người làm nấu gì thì cậu ăn cái đấy chưa bao bao giờ đòi hỏi hay có món ăn nào đặc biệt thích, thuộc dạng dễ nuôi.

Lý Hải Hải đột nhiên cười: "Em thích tôi đến như vậy à?"

Lâm Cảnh Vân hơi ngơ ngẩn trong lòng, ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của Lý Hải Hải mang theo ý cười nhàn nhạt, con ngươi đen như mực ẩn chứa nhu tình, cậu lại nhớ tới năm ấy trong lễ tang của mẹ, người nam nhân này đã nhìn cậu như vậy.

"Vâng." ((Sao mất giá thế con dzai =))))

Ngay cả Lâm Cảnh Vân cũng không hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc cậu yêu Lý Hải Hải đến nhường nào. Cho dù đối phương chỉ cảm thấy mới mẽ đối với cậu trong nhất thời, chỉ cần đã từng thuộc về nhau cũng đã toại nguyện.

"Đúng rồi, hôm nay bố có em gọi điện cho tôi, muốn tối nay chúng ta về nhà ăn cơm."

Lý Hải Hải nhận điện thoại của bố Lâm vẫn còn hơi bất ngờ. Người bố này không gọi cho con trai mà lại gọi cho người con rể nửa đời không quen này, đủ hiểu được vị trí của Lâm Cảnh Vân ở Lâm gia không có gì nổi bật.

Nói một cách rõ ràng thì Lý Hải Hải không thể nào quý bố Lâm nổi. Ngay trong lễ cưới, thái độ ông lấy lòng Lý gia quá rõ ràng, giống như là vội vàng đưa tay dâng Lâm Cảnh Vân cho Lý gia.

Mặc dù cũng có phần hiểu rõ cảnh ngộ của Lâm Cảnh Vân, nhưng trắng trợn coi cậu như vật trao đổi lợi ích khiến Lý Hải Hải có chút khó chịu trong lòng.

Có thể nói bố Lâm đối với Lý Hải Hải hơn cả hài lòng, ông vẫn một mức không nghĩ tới chuyện coi trọng người con trai của mình đã khiến cho đứa con duy nhất Lý gia là anh chọn trúng. Chuyện này giống như con quạ hóa phượng hoàng chỉ trong một đêm.

Thái độ Lâm phu nhân đối với Lâm Cảnh Vân không thân cũng không xa lánh. Với thân phận mẹ kế mà nói, đã coi như là không tệ. Lâm Tiêu lại khác mẹ anh, anh rất thân thiết với Lâm Cảnh Vân.

Nghe nói tối nay Lâm Cảnh Vân về nhà ăn cơm, anh đặc biệt kết thúc việc sớm hơn để chạy nhanh về nhà. Lúc về đến nhà, nhìn thấy đôi giày Lâm Cảnh Vân đặt ngay ngắn ở cửa, bên cạnh giày của cậu còn có một đôi giày khác, không cần đoán cũng biết là ai.

"Cảnh Vân, Cảnh Vân!"

Lâm Tiêu vừa vào cửa liền gọi Lâm Cảnh Vân, mẹ Lâm Tiêu thấy thế khẽ nhíu mày: "Ở nhà không nên hô to gọi nhỏ, Cảnh Vân đang đưa Hải Hải đi thăm phòng nó."

"Vậy con đi tìm em ấy."

"Đứng lại cho mẹ!" Mẹ Lâm Tiêu tao nhã đặt tách trà trên tay xuống, đã qua tuổi năm mươi mà bà vẫn còn thùy mị như trước: "Con đi lên đó làm gì, quấy rầy chồng chồng người ta à?"

Tâm tư của Lâm Tiêu đối với Lâm Cảnh Vân không thể qua được mắt Lâm phu nhân. Dù sao bà cũng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, bà còn không quá rõ tính cách con trai mình sao?

"Con chỉ muốn nhìn Cảnh Vân."

"Lâm Tiêu, Cảnh Vân là em trai con. Trước kia hay bây giờ và cả sau này vẫn là như vậy. "Mẹ Lâm Tiêu nói hời hợt nhưng trong giọng mang theo ý nhắc nhở: "Đừng có ôm mộng hão huyền nữa, nếu không hại người hại mình."

Lời Lâm phu nhân như một gáo nước lạnh giọi thẳng lên đầu Lâm Tiêu, biết rõ không thể thực hiện được chính là nhược điểm lớn nhất của Lâm Tiêu. Mặc dù Lâm Cảnh Vân đã kết hôn với Lý Hải Hải, anh vẫn yêu Lâm Cảnh Vân đến một chút cũng không vơi.

"Đây là mẹ em?"

Cuối cùng Lý Hải Hải cũng biết Lâm Cảnh Vân lớn lên giống ai, quả nhiên vẫn giống mẹ nhiều hơn, mày liễu mắt tròn xoe long lanh, da dẽ trắng nõn, lông mi thon dài như bồ phiến, nhìn thế nào cũng thanh tú.

"Vâng."

Lâm Cảnh Vân thấy hình như Lý Hải Hải không còn nhớ chuyện hai người họ đã từng gặp nhau một lần khi còn bé, trong lòng có chút không vui thất vọng man mác, nhưng không dám nói ra.

"Hai người trông giống nhau." Lý Hải Hải nhìn bức ảnh lại nhìn Lâm Cảnh Vân: "Nhất là đôi mắt."

Lâm Cảnh Vân nhẹ nhàng nói: "Bố cũng từng nói như vậy."

Lý Hải Hải không quá giỏi trong việc an ủi người khắc, hắn ôn như xoa nhẹ đầu Lâm Cảnh Vân, vô tình nhìn thấy trên bàn có một cái hộp đen khóa cẩn thận: "Đó là cái gì?"

Ánh mắt Lâm Cảnh Vân hơi kinh hãi, tự dưng cậu quên mất không cất cái hộp này đi, nên giải thích như thế nào với Lý Hải Hải bây giờ?

Lý Hải Hải thấy Lâm Cảnh Vân không trả lời: "Sao? Không thể nói à?"

Lâm Cảnh Vân chớp chớp mắt, nói dối: " Là cái trâm cài áo mà mẹ em thích khi còn sống."

Trước đây lúc đi học Lý Hải Hải từng học qua lớp tâm lý. Từ dáng vẻ đến giọng nói của Lâm Cảnh Vân, gần như hắn có thể kết luận đối phương đang nói dối, nhưng tại sao Lâm Canh Vân phải nói dối chứ?

Muốn vạch trần lời nói của Lâm Cảnh Vân quá dễ dàng, chỉ cần khiến cậu mở cái hợp ra là có thể rõ ràng chân tướng, chỉ là Lý Hải Hải không muốn làm vậy.

"Thật không?" Lý Hải Hải mỉm cười: "Vậy chốc nữa có muốn mang theo về không?"

Lâm Cảnh Vân thở phào nhẹ nhõm: "Không cần, cứ để nó ở lại đây đi."

Lý Hải Hải ôm lấy eo Lâm Cảnh Vân từ phía sau, dịu dàng quay mặt cậu lại, ôn nhu hôn lên đôi môi mỏng.

Hành động bất ngờ này dọa Lâm Cảnh Vân giật mình. nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, pheromone của Lý Hải Hải tỏ ra ôn nhu bao quanh làm cho cậu cảm thấy hết sức an tâm.

Cửa phòng khép hờ, phòng Lâm Tiêu nằm ngay bên cạnh sát vách, vì vậy anh thiết phải phải đi qua phòng cậu.

Không khống chế được sự quan tâm dành cho Lâm Cảnh Vân, lúc Lâm Tiêu đi qua phòng Lâm Cảnh Vân, hai chân không tự chủ mà dừng lại, xuyên qua khe cửa, anh nhìn thấy Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải đang hôn môi lưỡi triền miên.

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt nhìn thấy, Lâm Tiêu mới phát hiện buông bỏ một chút tình cảm cũng không dễ như trong tưởng tượng.

Trái tim không do mình làm chủ thì mới sợ tương tư.

Căn bệnh thật sự vẫn ở bản thân anh.

———————-
Mình chính thức comeback rồi nhoa, gửi đến mn chap tiếp theo ka
Chúc mn có những phút giây thư giản với chap này nhé 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com