Chương 13
Chương 13
Cuối cùng tôi vẫn nghe theo lời Zee mà giữ nguyên bộ dạng bình thường của mình đi đến nhà Panich — một tông hồng phấn trải dài từ đầu đến chân. Cùng muôn vàn gợn sóng cuộn trào trong lồng ngực.
Chẳng rõ vì lý do gì, bất chấp chút bất an sơ sót trong lòng, tôi cảm thấy dường như bản thân hôm nay bỗng trở nên đặc biệt quá đỗi. Đến mức tôi có cảm tưởng như mình lạc vào một giấc mơ ngắn ngủi nào đó.
Lẽ nào chỉ vì Zee chủ động yêu cầu tôi ăn diện theo cách mình thích thôi ư?
Có lẽ là không, tôi lẳng lặng đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ của con Porsche đắt đỏ, âm thầm giễu cười trước đầu óc mông lung của chính mình. Tôi đã từng có gần bốn năm ăn mặc tùy ý theo sở thích bản thân dưới sự khuyến khích của Newyear cơ mà. Nếu nói vậy, đáng ra người cho tôi cảm giác như thế phải là cậu ấy mới đúng chứ.
Làm sao tôi có thể chỉ vì chút lời khen cỏn con mà đối tác làm ăn mà lại cảm động được nhỉ?
Đó chẳng qua là thái độ tối thiểu của một người muốn ngỏ ý hợp tác thôi, tôi tự nhủ với lòng.
"Như một đóa hoa vậy."
Tôi không cầm lòng được mà nhắm mắt lại, cố tống khứ câu từ gieo rắc bồn chồn trong lòng cách đây không lâu ra khỏi đầu. Nhưng chẳng mấy thành công.
"Anh có chắc là tôi ăn diện như vậy sẽ không khiến bố mẹ anh lên cơn đau tim không?"
Tôi khoanh hai tay trước ngực, buộc miệng hỏi ra hồ nghi trong lòng. Bấy giờ, con xe Porsche chỉ còn cách dinh thự Panich tầm nửa cây số.
"Cậu New Assanee Lin à." Zee tằng hắng, "Khi tôi nói rằng tôi có cách khiến bố mẹ chấp nhận em, tôi không hề hứa suông đâu."
Anh hơi nhướng mày, giọng điệu bông đùa.
"Hay em không tin tưởng vào năng lực của tôi?"
Nghe đến đây, tôi chỉ nhìn anh một cái rồi xua tay, xem như tôi chưa nói gì đi.
Suy cho cùng, đây vốn cũng chẳng phải trách nhiệm tôi nên lo toan. Tôi chỉ cần tập trung thực hiện theo đúng những điều khoản ghi trong hợp đồng hôn nhân là được. Huống hồ, mặc dù Zee yêu cầu tôi dọn đến sống chung nhà, nhưng anh không hề ép buộc tôi phải chăm nom phụng dưỡng bố mẹ thay anh. Nói cách khác, tình huống xấu nhất cũng chỉ là tôi hạn chế tối đa thời gian có mặt trong dinh thự thôi, chẳng có gì to tát cả.
Cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng chẳng theo tôi cả đời. Tôi vẫn không nên đặt quá nhiều tâm tư vào nó thì hơn, bằng không cũng chỉ lại tự chuốc lấy cay đắng mà thôi.
Cay đắng, nhấm nháp một lần thôi là đủ rồi.
"Sẵn sàng chưa?"
Zee nghiêm túc hỏi tôi, khi hai tay anh đang khệ nệ xách một lúc tận bốn túi quà to mà tôi đã chuẩn bị đến trước cửa dinh thự, mặc cho tôi đã đề nghị chia nhau cùng xách. Thế nên, tôi chỉ đành đứng bên cạnh, ôm con gấu bông được gói bằng lớp giấy kính trong suốt vào lòng, cố đè nén cơn chộn rộn đang đục khoét dạ dày, và lặng lẽ gật đầu.
Két!
"Cậu Zee về với con rồi!"
Ngay khi cánh cửa bật mở, cả tôi và anh còn chưa kịp định hình chuyện gì thì đã có một hình bóng nhỏ bé đã nhào tới Zee như một cơn gió.
Zee vốn đã cao hơn tôi một chút, lại đang xách đồ trên tay, nên khi bị bất ngờ lao tới như thế là liền mất thăng bằng suýt soát ngã ngửa. May mà tôi đang ôm gấu đứng sát sau lưng anh, nên cũng vừa kịp đỡ anh lại. Chẳng qua, cơ thể tôi vốn dĩ đã mỏi mệt vì cả ngày làm mẫu ảnh, nhất thời bị pha đột ngột này làm cho có chút ê ẩm.
"Rồi rồi, cậu về rồi đây."
Giọng Zee thấp thoáng ý cười, anh cẩn thận lấy lại trọng tâm nhấc thân hình đồ sộ ra khỏi người tôi, khi đôi tay nhỏ bé nọ vẫn vòng quanh cổ.
"Tara hôm nay có ngoan không nào?"
Từ bờ vai Zee, tốn thêm chút sức kiễng chân lên, tôi đã có thể nhìn thấy cô cháu gái Tara mà anh từng nhắc tới.
Đó là một cô bé khả ái với nước da ngăm ngăm. Mái tóc đen óng xõa ngang vai được cài kẹp nơ đỏ xinh xắn, tông xuyệt tông với chiếc đầm xòe trên người cô bé. Tuy từng đường nét trên khuôn mặt hiện tại vẫn còn non nớt, nhưng tôi dám nói, trong tương lai không xa, nhan sắc của Tara sẽ không tầm thường đâu.
Đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt to tròn kia, tôi dường như có thể vẽ ra được cả dáng vẻ của cô bé sau này.
"Dạ ngoan lắm lắm ạ."
Cô bé cười tít cả mắt, để lộ hàm răng trắng đều. Trông hệt như một chú thỏ nhỏ được cưng nựng vậy, tôi bâng quơ nghĩ.
"Cậu Zee có cần Tara xách đồ phụ không ạ?"
Có lẽ bấy giờ mới nhận ra Zee đang lỉnh kỉnh xách đồ, Tara liền nhanh chóng buông cậu mình ra. Thậm chí còn ngoan ngoãn níu lấy một chiếc túi giấy từ tay anh, như biểu đạt mong muốn được giúp đỡ.
"Không được đâu Tara." Zee lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, "Mấy túi đồ này nặng lắm."
Cũng phải, ban nãy lúc tôi nhờ Zee phụ mang quà từ căn hộ tôi xuống xe anh, chính anh còn cảm thán chúng nặng hơn dự kiến của anh cơ mà. Chưa kể, quà tôi chọn hầu hết đều là hàng dễ đổ vỡ, lỡ như Tara xách mà không khéo thì lại...
Nhưng nhìn cô bé phụng phịu cứ muốn giúp đỡ, thật đúng là không đành lòng chút nào.
"Hay anh cho Tara mang con gấu này thay em đi?"
Tôi đột ngột lên tiếng như thế, khiến cả hai cậu cháu nhà Panich có chút giật mình. Đặc biệt là cô bé Tara nọ.
"Cậu Zee... Anh này là ai vậy ạ?"
Khác hẳn điệu bộ thoải mái mới nãy, Tara vừa nhận ra sự hiện diện của tôi là liền rụt rè đi trông thấy. Cô bé một bên nép người sau chân Tee, một bên hướng đôi mắt đen láy về phía tôi đầy ý hiếu kỳ, ngại ngùng, lẫn dò xét.
May mắn thay, trong ánh mắt ấy, tôi không đọc ra bất kỳ dấu hiệu sợ sệt nào.
"Cậu Zee ơi?"
Mãi chưa thấy cậu mình trả lời, Tara khẽ giật giật áo Zee một chút. Tôi cũng nghi hoặc xoay đầu theo, rồi liền không nhịn được mà suýt phì cười với câu nói kế tiếp của người trước mặt.
"Tara à..." Zee nuốt nước bọt, "Con không được gọi em ấy là anh đâu."
Quên béng mất, tôi nhỏ hơn hôn phu của tôi, kiêm cậu ruột cô bé, tận chín tuổi cơ mà. Như vậy, kể ra, tôi cũng chỉ lớn hơn Tara mười mấy tuổi. Chưa kể mặt tôi còn khá bầu bĩnh nên rất dễ bị lầm lẫn với đám nhóc nhỏ tuổi hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, kiểu nào cũng thấy việc Tara gọi tôi là "anh" rất đúng lý hợp tình.
Chẳng qua, nom có vẻ người nào đó không ổn lắm với khoảng cách tuổi tác này rồi.
Tôi cắn môi cố gắng nén cười, trước khi chủ động vỗ vỗ vào vai anh, ra hiệu để tôi bước lên trước.
"Chào Tara nhé."
Tôi chầm chậm tiến về phía cô bé, hai tay ôm con gấu bông trong lòng. Đến khi chỉ còn cách nhau vài bước chân, tôi liền dừng lại, rồi ngồi thụp xuống.
Ở độ cao thế này, tầm mắt của chúng tôi sẽ vừa vặn chạm vào nhau.
"Anh tên là New, là..."
Danh xưng vốn đã treo sẵn nơi đầu lưỡi bất chợt khựng lại. Tôi vô thức nhìn xuống bộ quần áo trên người, rồi lia mắt về phía vị hôn phu của mình. Sau cùng, tôi lựa chọn không để mấy con chữ còn sót lại rơi vào tai Tara.
Liệu cô bé có thấy bối rối hay xấu hổ không, khi biết về mối quan hệ giữa tôi và cậu ruột cô bé?
Suy cho cùng, ai mà chẳng cảm thấy hoang mang trước những dị biệt.
Như bị một đám mây không mời mà đến quấy nhiễu, lòng tôi không khỏi chùng xuống trước một vài ký ức chớp nhoáng lướt qua tâm trí. Tuy nhiên, lễ phép của tôi không cho phép những sơ hở đó biểu hiện ra ngoài. Vì vậy, những gì tôi làm sẽ là hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt phăng đám bòng bong ra khỏi đầu và mỉm cười với cô bé trước mắt.
"Tara ôm chú gấu bông này cho anh New được không nào?" Tôi nhẹ giọng hỏi, "Đây là quà gặp mặt anh New tặng Tara đó."
Dù vậy, thành thật mà nói, tôi chẳng mấy mong đợi Tara sẽ thật sự gật đầu. Nhất là khi tôi dư sức biết một đứa trẻ nhạy cảm với người lạ sẽ phản ứng ra sao.
Bởi vì tôi cũng đã từng như thế.
"Cho ông được làm quen với New nhé?"
Có lẽ năm đó, vào thời điểm tìm thấy tôi đang giấu mình ở một góc vườn của trại mồ côi và mở lời như vậy, ông nội cũng ôm tâm thế tương tự như tôi lúc này. Rõ ràng rất muốn làm quen với đối phương, nhưng rồi chẳng thể làm gì khác ngoài cảm nhận nỗi bất đắc dĩ, hay thậm chí hụt hẫng khi bị kiêng dè.
Tuy nhiên, suy cho cùng, tôi vẫn nghĩ rằng, Tara đang làm rất đúng.
Phòng bị chỉ là cơ chế hạn chế tổn hại mà thôi.
Huống hồ, tôi cũng hiểu rõ, với ngoại hình này, ai mà không muốn e dè chứ.
Vào khoảnh khắc tôi toan đứng dậy để kết thúc khoảng lặng lúng hiện tại, thanh âm nhu mì ngoài dự kiến bất chợt vang lên.
"Tara có thể nhận nó không cậu Zee?"
Tôi không khỏi ngẩng đầu lên vì sửng sốt.
"Được chứ." Zee đáp lại nhẹ bâng.
Tất cả những gì tôi nhớ được vào thời khắc cô bé đối diện dời mắt sang phía tôi, chính là trái tim tôi đã hẫng đi một nhịp.
Với chất giọng dịu ngọt, biểu cảm thả lỏng và đôi mắt lấp lánh cong cong, Tara từng bước một tiến gần hơn về phía tôi.
Đôi bàn tay nhỏ xíu ngượng nghịu vươn ra, chạm vào ngón tay tôi.
"Tara cảm ơn cậu New nhiều lắm ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com