Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

[Zee]

"Zee! Thằng Zee!!! Bee không có ở quán, con bé có chạy ra chỗ mày không?"

Giọng thằng Max đứt quãng hớt hải gọi với đến. Tôi khẽ nhíu mày, không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi ngược lại.

"Không phải mày vẫn trông Bee sao? Con bé không có ở đây."

"Tao... tao chỉ vừa mới nói chuyện với mày mấy câu lúc ở kho thôi, trở về đã không thấy con bé rồi."

Trái tim tôi bỗng chốc điên cuồng đập loạn, tôi nhanh chóng tháo chiếc gang tay vải ra, ném xuống đất. Hai chân run rẩy chạy một mạch đến trước cửa quán Mười năm bắt đầu tìm kiếm.

Bóng dáng nhỏ bé mặc váy hoa nhí thường ngày vẫn ôm bé gấu Teddy, ngồi ngoan ngoãn xem chương trình thiếu nhi ở hàng ghế dài bỗng biến mất khỏi tầm mắt. Đến ngay cả bé gấu bông mà con bé yêu thích nhất cũng bị vứt lại dưới ghế, lạnh lẽo nghiêng ngả nằm ở đó.

"Bee... Bee!!!"

Tôi hét khản cả giọng, mọi ngóc ngách của quán Mười năm đều bị lật tung lên, nhưng chẳng thu lại được kết quả gì.

Hốc mắt đã đỏ ngầu từ lúc nào không hay, triệu chứng cơ thể không hề ổn định chút nào. Ngoài việc hét lớn gọi tên con, thì tôi chẳng còn biết nên làm gì cả. Có lẽ là do quá hoảng loạn, cũng có thể là nỗi sợ hãi bủa vây, khoảnh khắc đó, tôi gần như không đứng thẳng nổi.

Max khá hơn tôi một chút, nó kéo tay tôi đến quầy thu ngân, bắt đầu trích xuất camera trước quán để tìm manh mối. Trên màn hình, tôi nhìn thấy Max dặn dò Bee ngồi yên chơi ở ghế để nó chạy vào bên trong kho để nói chuyện với tôi một lát, lúc đó tôi vẫn còn đang bận bịu với đống hàng mới được chuyển đến.

Không giống như thường ngày, hôm nay Bee đã không nghe lời mà chạy theo Max đi vào nhà kho, nhưng chẳng hiểu sao con bé lại chạy ngay ra ngoài chỉ vài phút sau đó, hình như còn có chút tức giận nữa, nhóc con ném bé gấu xuống ghế mà không thương tình chút nào. Sau đó, Bee rời đi về hướng bên phải, không thèm ngoảnh lại nhìn lấy một lần.

Bình thường tôi luôn dạy con phải đề phòng với mọi thứ. Không được đi ra ngoài một mình khi không có người lớn đi cùng, cũng không được nói chuyện với người lạ. Hồi Bee mới bốn tuổi, con bé từng suýt bị bắt cóc khi đang ngồi ở hàng ghế trước quán chơi một mình, trong khi tôi và Max thì bận bịu với lượng lớn khách đổ về quán vào dịp lễ. May mắn thay, khi ấy Bee đã khóc toáng lên, Max kịp thời chạy ra dắt con bé vào, kẻ xấu kia mới không có cơ hội thực hiện hành vi phạm tội.

Kể từ ngày đó, không phút giây nào tôi dám buông lỏng cảnh giác, nếu không phải tôi thì Max sẽ là người ở cạnh con bé, gần đây có thêm cả NuNew nữa. Cho đến hôm nay, chỉ trong vài phút lơ là thôi, con gái tôi đã biến mất khỏi tầm mắt, trái tim tôi cũng theo đó mà bị xé toạc ra thành trăm mảnh.

"Hướng đó có khu vui chơi với bệnh viện mà NuNew đang làm. Mày tới khu vui chơi nhé, tao sẽ tìm ở bệnh viện."

Max gật đầu, sau đó tôi và nó chia nhau ra để tìm. Quán Mười năm treo biển nghỉ bán, cũng đem theo cả trái tim tôi treo ngược cành cây, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan được.

Nhịp tim không ổn định, hơi thở cũng không còn đều nữa. Tôi gắng sức hét thật lớn, chạy thật nhanh khắp mọi ngõ ngách với hy vọng sẽ nhìn thấy một thoáng bóng dáng ấy. Trong phút chốc tuyệt vọng, tôi gọi cho NuNew, với chút mong chờ rằng Bee sẽ đến bệnh viện tìm em.

NuNew bắt máy ngay lập tức, khoảnh khắc nghe được giọng nói ấy, mọi yếu đuối tận sâu trong đáy lòng cũng không kìm được mà tuôn trào ra ngoài, như thể là chốn an toàn cuối cùng mà tôi tìm đến với mong muốn được nhận lại sự an ủi dịu dàng vậy.

"Nu, không thấy Bee đâu cả... Con bé đi ra khỏi quán, tôi không tìm thấy, nó có đến tìm em không..."

Những tiếng nức nở cuối cùng cũng không kìm được mà bộc phát, đổ ào như thể thác nước cuồn cuộn. Và có lẽ cũng chỉ có mình em mới khiến tôi cảm thấy an toàn để phô bày lòng mình, dù cho có xấu xí đến mức nào đi chăng nữa.

"Em sẽ tìm một lượt bệnh viện, anh đang ở đâu thế?"

"Tôi sắp đến chỗ em rồi, năm phút nữa thôi."

"Thế thì anh tìm ở bãi đỗ xe với xung quanh bệnh viện nhé. Anh gọi cho chị Malee nữa, chúng ta cùng tìm. Không sao đâu, Bee mới sáu tuổi, sẽ không đi xa được đâu."

Vô số lần tôi biết ơn em đến mạt hạng, nếu không có em bên đời, có lẽ tôi sẽ chẳng thể nào dễ dàng bước ra khỏi đống bùi nhùi suy sụp ấy được. Và chỉ vài câu đơn giản này thôi, tinh thần tôi đã sống lại với đầy ắp khát khao. Những viễn cảnh xấu xí luông thường trực trong đầu bỗng chốc bị đẩy lùi một cách ngoạn mục, Bee sẽ không sao đâu, chắc chắn là vậy.

Cũng chính khoảnh khắc tôi gọi cho Malee, tôi chợt nhận ra, cũng thật may mắn khi ngày đó cô ấy đã chọn phản bội tôi, vì nếu không, sẽ chẳng biết mảnh tâm hồn cuối cùng còn lành lặn này sẽ bị giày vò đến mức nào.

[Anh trông con kiểu gì vậy hả?! Bee mà xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ kiện anh ra toà!]

Giống hiệt năm đó, cô ấy luôn trách cứ tôi, chứ không chọn thấu hiểu. Dù rằng, cả đời tôi chưa từng cố ý muốn bỏ rơi Bee, còn cô ấy thì đã vô số lần muốn thế.

Tôi cứ đi lang thang quanh bệnh viện để tìm, tìm ở khu đất trống phía đối diện, lại chạy sang bãi đỗ xe bên trong. Trong lúc tôi chạy tứ phía tìm kiếm, có lẽ NuNew cũng đang chạy khắp ba tầng bệnh viện như thế. Giọng nói của Malee cứ văng vẳng bên tai tôi, hệt như một sự trừng phạt tàn độc nhất dành cho người làm ba vậy.

"Hia..." Tôi quay sang lần theo tiếng gọi quen thuộc, rồi lại thất vọng khi thấy gương mặt buồn bã của em đi cùng với cái lắc đầu bất lực.

Tôi đã khóc nức nở ngay tại đó, cứ tưởng sống đến từng này tuổi đầu rồi, bản thân cũng đã trải qua quá nhiều biến cố, sẽ không tài nào khóc được nữa, vì nước mắt đã sớm khô cạn rồi. Chỉ là tôi vốn chẳng hiểu chính mình cho lắm, tôi sẵn sàng khóc mất kiểm soát trước mặt em ấy, vì tôi biết em là người duy nhất không bao giờ đánh giá tôi qua vài giọt nước mắt ấm ức này.

NuNew ôm tôi vào lòng như em vẫn luôn vậy. Bàn tay em lướt qua mái tóc tôi, cùng những cái vỗ lưng nhè nhẹ, đủ để tôi trút hết những buồn đau trong ngực trái, ra ngoài.

"Tôi đúng là người ba tồi, tôi không chăm sóc tốt cho con gái, em ơi..."

Hình như cái ôm của NuNew bỗng siết chặt hơn, khi nghe xong lời này, em không đồng tình, lúc nào cũng vậy. Chắc hẳn trong mắt em, tôi phải là người tốt lắm, dù bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.

"Có người ba tồi nào sẵn sàng xin nghỉ công việc mơ ước của mình để ở nhà chăm con không? Anh đã cố gắng hết sức rồi, đây không phải lỗi của anh."

Vị trí trưởng phòng của một công ty quảng cáo lớn đã vuột khỏi tầm tay vì tiếng khóc chói tai của trẻ sơ sinh. Ôm khoản nợ khổng lồ ở tuổi hai mưoi bảy cùng với tiền đồ tối tăm, rõ ràng là tôi đã cố gắng hết sức rồi cơ mà...

"Chúng ta cùng đi tìm nhé, chắc chắn sẽ tìm thấy thôi. Trời sắp tối rồi, em nghĩ Bee sẽ đói lắm, con bé chỉ đang giận dỗi rồi trốn ba ở một góc nào đó thôi."

Bàn tay nhỏ của NuNew gạt đi hàng nước mắt lăn dài trên gò má của tôi, em vuốt ve nhẹ như thể đang nâng niu phần quan trọng nhất của cuộc đời.

Hỏi rằng, đời này tôi không gặp được em, tôi sẽ bất hạnh đến nhường nào cơ chứ?

Tôi và NuNew đi tìm khắp chốn, từ những nơi tôi và con hay lui tới, đến cả địa điểm từng cắm trại cũng tìm qua một lượt. Cả Max và Malee ở đầu bên kia cũng báo lại rằng không tìm thấy con bé ở đâu cả. Lần nữa, vũng bùn lầy ấy lại kéo chân tôi, sụp đổ đến tột cùng.

"Hay là... Bee đi tìm bà nội? Ba mẹ anh có sống ở gần đây không? Anh thử gọi cho họ thử xem sao."

Suýt chút nữa thì tôi đã chạy đến đồn cảnh sát báo án, may sao lời nói của em lần nữa thức tỉnh tôi trở về thực tại, và tôi đặt cược hết hy vọng vào cuộc điện thoại này.

"Mẹ, Bee có đang ở chỗ mẹ không?"

"Bee à? Con bé đang ngồi ăn bánh ngọt đây này. Mẹ đang định gọi cho con đây, sao lại để Bee lấm lem bụi bẩn thế này, gửi con bé qua chỗ mẹ cũng không nói một câu."

Tôi thở hắt một hơi, sự bồn chồn lo lắng cuối cùng cũng tiêu tan. Tôi trấn an mẹ vài câu rồi nói rằng sẽ đến tìm ngay lập tức.

Cúp điện thoại, tôi không kìm được mà kéo NuNew lại, ôm chặt vào lòng. Bùa hộ mệnh của ba con tôi chính là em ấy, tình yêu tôi trao chẳng biết bao nhiêu mới đủ so với những gì tôi được nhận lại từ em.

"Không sao rồi, chỉ là con bé nhớ bà nội thôi mà."

Gia đình tôi chuyển lên BangKok sống vào năm tôi bước sang tuổi ba mươi, tôi chọn mua một căn nhà nhỏ cho ba mẹ trước, rồi mới gom góp để mua cho chính mình. Trong ba năm đó, tôi bán mạng làm việc để trả nợ và mua nhà cho ba mẹ, nhu cầu của người lớn cũng không phức tạp nên tôi đã chọn một căn nhà ở cách chỗ tôi chỉ chừng bốn kilomet.

Nhưng chỉ nhiêu đó khoảng cách thôi cũng đã quá lớn đối với một đứa bé sáu tuổi rồi.

Lần này, NuNew đã lái xe chở tôi đến nhà ba mẹ, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết được em vẫn luôn gửi xe riêng của mình ở bệnh viện để hàng ngày được tôi đưa đón về nhà. Dù có hơi bất ngờ vì bỗng được ngồi trên chiếc xe sang trọng đến thế này, tôi cũng không nghĩ được gì thêm. Biết là Bee vẫn ổn bên cạnh bà nội, nhưng mắt chưa nhìn thấy con, lòng vẫn chưa yên được mấy phần.

Khoảnh khắc chiếc xe dừng lăn bánh, đậu trước cửa nhà, tôi thì vội vã muốn xuống xe chạy ngay vào bên trong tìm con, còn NuNew lại cứ ngồi yên ở đó, sự lo lắng hiện rõ mồn một trong đáy mắt em. Phải rồi, tôi chưa nói với gia đình rằng tôi đang đem lòng yêu một chàng trai, dường như nỗi sợ của em đang nằm ở việc người lớn trong nhà nhất thời sẽ không chấp nhận được chuyện này, và chính bản thân em cũng chưa từng sẵn sàng đối diện với nó nữa.

"Cùng nhau đi vào nhé, không sao đâu. Nếu em chưa sẵn sàng, tôi sẽ tạm thời nói với ba mẹ rằng em là bạn của tôi."

Mặc cho tôi luôn muốn nói với cả thế giới rằng, bạn trai tôi dễ thương hơn bất cứ ai. Nhưng đối với thời điểm hiện tại, có lẽ vẫn chưa thích hợp cho lắm. Ngay cả tôi cũng hy vọng tôi sẽ nắm tay em bước vào nhà cùng với bó hoa xinh đẹp trên tay để tặng cho mẹ hơn là bộ dạng bụi bặm cùng với đôi mắt sưng lên vì khóc lóc ủy mị cả một buổi chiều này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com