Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04

Liberté cafe & bistro

Open
7:00 - 22:30

-

Close

Tấm bảng gỗ treo ở mặt cửa kính được lật ngược lại ngầm thông báo mọi người nên quay về, tất cả nhân viên tất bật dọn dẹp quét tước hoàn thành công việc ngày hôm nay để quay trở về nhà. Ryu Minseok cũng hối hả đi ngược chạy xui, mệt chết cậu rồi.

"Tạm biệt Keria, tạm biệt Gumayusi, tạm biệt Morgan,..."

"Tạm biệt anh Ruler ạ"

Tiếng gọi các anh chào nhau lẫn chúc ngủ ngon loáng thoáng bên tai cậu, cậu cũng hô to đáp lại. Ryu Minseok phụ trách khóa cửa nên về sau cùng, về nhanh thôi đồng hồ sắp điểm đến 23h rồi. Tuy không biết về nhà sau 23h sẽ có điều gì xảy ra nhưng cẩn thận vẫn là trên hết, game 1 mạng này khiến Ryu Minseok không dám liều lĩnh.

Càng rời xa trung tâm thành phố đường xá càng vắng vẻ, trên xe bus bây giờ chỉ còn lát đát vài ba người ở xa. Cậu cố gắng làm cho sự tồn tại của mình nhỏ nhất có thể, gần như không ai để ý gì đến cậu. Đến trạm cuối, Ryu Minseok phải đi bộ mấy trăm mét để về nhà của mình. Cậu chầm chậm thả bước trên con đường nhỏ, đèn đường vàng hiu hắt rọi trên con đường, bóng của cậu in hằn trên đất đá rồi kéo dài. Xung quanh tĩnh lặng đến mức Ryu Minseok có thể nghe rõ cả tiếng giày của cậu nện trên đá sỏi. Cái đêm đen rợn người khiến cậu rùng mình.

Bỗng có tiếng "bịch" phía sau khiến sóng lưng cậu lạnh toát, theo phản xạ quay phắt lại, ánh mắt chất chứa cảnh giác. Ra là con mèo hoang thôi, đôi mắt mèo sáng rực trong đêm cứ nhìn chằm chằm vào Ryu Minseok không nhúc nhíc, đôi đồng tử xanh cùng con ngươi nhọn hoắc như đâm vào tuyến phòng thủ cậu dựng lên. Biết được chân tướng, tâm tình Minseok thả lỏng được đôi chút.

"Ra là mèo, suýt thì bị mày hù chết rồi đó bé con"

Ryu Minseok ngồi xổm xuống xoa đầu chú mèo nhỏ, nhưng cậu chỉ vừa chạm vào nó đã lùi lại chạy đi mất. Cậu tiếc nuối mãi dõi theo bóng mèo nhỏ đã đi xa tiếp tục trở về nhà. Nhưng Ryu Minseok không biết, từ bao giờ đã có một ánh mắt luôn dán chặt vào cầu, gã ta bám đuôi cậu cho đến khi con mèo kia phá đám.

"Ra là đồng loại"

Nói rồi gã ta lẫn mình vào màn đêm, biến mất tăm.

Bước vào ngôi nhà của chính chân thân, Ryu Minseok lúc này mới được dịp quan sát kĩ càng. Ngôi nhà cấp 3 không quá to, không gian xung quanh thể hiện tích cách chủ nhân của nó, gọn gàng, sạch sẽ, ấm áp, cổ xưa. Từng món đồ trang trí, khăn trải bàn, cửa sổ, bình hoa đều mang đến cho người nhìn cảm giác đầy sức sống, rằng chủ nhân nó đã sinh hoạt trong ngôi nhà này qua năm tháng dài rộng.

Bước vào lần lượt là huyền quan, tủ để giày và thanh móc áo khoác, nón bằng gỗ sồi đã cũ. Ở giữa nhà là phòng khách với bộ sofa trắng sữa, khăn trải bàn bằng vải thô có họa tiết ren, đặt trên là bình hoa sứ nhỏ cắm đầy hoa hồng đỏ hơi héo, có lẽ đã cắm được 2, 3 ngày, hương hoa hồng dễ chịu thoang thoảng trong không khí. Sàn nhà gỗ được trải thảm rất êm chân, vì mới bật máy sưởi nên sàn nhà còn chưa ấm, Ryu Minseok cảm nhận cái lạnh len lỏi từ bàn chân. Phía bên trái là phòng bếp, được ngăn cách với phòng khách qua cửa kính đẩy, tuy ngôi nhà mang phong cách cổ điển nhưng trong bếp lại đầy những máy móc hiện đại, lò vi sóng, lò nướng, máy rửa chén, tủ lạnh,.... Bên phải là cầu thang và 2 căn phòng, 1 là phòng của ông bà nguyên thân, phòng kế là phòng cho khách, phía trên là căn gác nhỏ.

Leo lên căn gác của mình, cậu lăn đùng ra giường vì mệt mỏi. Thông cảm cho Ryu Minseok đi, một tên trạch nam suốt ngày ru rú trong nhà như cậu lâu lắm rồi mới hoạt động xuyên suốt cả ngày như vậy nhất thời cậu không thích ứng được.

Cậu xoay ngang, tầm mắt bị thu hút bởi quyển sách cạnh tủ đầu giường. Ryu Minseok bật dậy cầm lấy, lật qua lại xem xét. Cuốn sách trông như mấy quyển bùa chú trong phim Harry Potter cậu đã từng xem, nó to và dày, bìa được làm bằng da màu nâu sẫm cũ kĩ, các góc nhọn được bọc bằng vàng, trên bề mặt là rất nhiều kí tự dính chồng lên nhau làm Ryu Minseok không thể hiểu được, cậu lật mở cuốn sách.

Nội dung bên trong là tóm gọn lại cuộc đời từ khi sinh ra đến khi lớn lên của Keria, lật sang trang tiếp nó nói về tất cả những gì cậu trải qua ngày thôm nay. Trong đó, có vài dòng như thế này.

- Gumayusi, một cậu chàng hướng ngoại, tự tin và thu hút

- Doran, khá hướng nội nhưng sau khi quen biết thì rất dễ nói chuyện

- Oner, anh chàng lạnh lùng, trầm tính, không thường thể hiện cảm xúc

- Viper, anh ấy khá thân thiện, lịch sự, tinh tế

- Faker, mỹ nhân thiên tài, lạnh lùng xa cách, điềm đạm và bình tĩnh (nhưng có vẻ anh ấy không như vẻ bề ngoài ?)

- Peanut, người anh lớn vui vẻ, hòa đồng, yêu thương đàn em

- Chovy, vẫn chưa có ấn tượng

- Rascal, vẫn chưa có ấn tượng

- Zeus ???

Sau đó cậu đến làm thêm ca tối ở Liberté cafe & bistro, gặp được:

- Lehends, thiếu khách, nhân viên kì cựu của quán, rất niềm nở và lịch sự

- Ruler, mạnh mẽ, thường khiêng vác các đồ nặng trong quán, khá... ngu ngơ?

- Gumayusi, một cậu chàng hướng ngoại, tự tin và thu hút, rất hay bắt chuyện với Keria, ánh mắt cậu ta có đôi chút kì lạ?

- Oner, anh chàng lạnh lùng, trầm tính, không thường thể hiện cảm xúc, trong công việc rất có trách nhiệm và luôn hoàn thành tốt

- Morgan, cậu nhân viên đáng yêu, rất hoạt ngôn và ngoan ngoãn

- Umti, anh nhân viên kì cựu thứ hai, anh dịu dành như Deft, pha chút dí dỏm của Peanut

- Zeus, quản lý Liberté cafe & bistro ???

....

Không còn gì được viết tiếp nữa, Ryu Minseok đóng quyển sách lại. Bỗng kí tự trên bìa da bừng lên ánh sáng vàng nhạt, lúc này cậu mới có thể nhìn rõ, trên bìa quyển sách có một vòng tròn lớn, trải đều xung quanh là 6 hình thù khác nhau bao gồm mầm cây mới nở, trái tim có mũi tên xuyên qua, giọt nước hoặc giọt máu, đầu lâu, chữ thập, và... chim bồ câu? Mầm cây đã phát sáng nhưng 5 hình còn lại vẫn không có động tĩnh gì, tức là cậu trải qua các sự kiện gắn liền với các kí tự mới có thể thoát ra được trò chơi chết tiệt này?

Trước mắt là vậy đi, sau này có chuyện gì sau này tính, Ryu Minseok vệ sinh cá nhân một lượt rồi nệm ấm chăn êm rơi vào mộng đẹp.

_________________________________________

Sáng hôm sau.

Ryu Minseok vừa ngồi xe bus vừa gặm sandwich gạo lứt, ngọt ngọt mặn mặn ăn khá bắt miệng.

Ngày hôm qua đi gấp cậu vẫn chưa bỏ bụng được tí gì, nhịn đến tận bữa trưa. Thú thật cậu rất lười ăn và hay bỏ bữa, có lần trào ngược dạ dày nôn thốc nên tháo không ăn được gì. Làm phiền đến anh Hyukkyu và Kwanghee phải thay phiên nhau chăm cậu, hậu quả thì khỏi phải nói, Ryu Minseok bị sấy khô người. Từ đấy về sau không dám bỏ bữa bỏ ăn lần nào nữa, cậu sợ cái cảm giác đấy lắm, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.

Cậu cảm giác bánh mì trong miệng khá nhạt, hay là do thức ăn ở đây nhạt nhỉ? Hôm qua còn thấy thức ăn vừa miệng.

Bước vào bệnh viện, khoác chiếc trắng, Ryu Minseok đẩy xe dụng cụ lỉnh kỉnh theo sự chỉ thị của bác sĩ cùng khoa. Cmn viết bệnh án còn chưa xong đã bị sai vặt chạy xuôi chạy ngược, không được khen thì thôi đi mấy người đó lại còn không cho một cậu một ánh mắt tốt, gắt gỏng quát tháo. Cậu cảm thấy may mắn vì lúc trước không học y theo ý mẹ mà học kinh tế theo ước mơ của bản thân, nhưng học xong rồi nằm trương thây ở nhà stream chứ có đi làm éo đâu.

Quần quật cả sáng Ryu Minseok mới được thả đi ăn trưa, hôm nay anh Deft không bận nên đi ăn trưa với cậu. Bọn Gumayusi kéo cậu và anh Deft vào ngồi cùng, cái bàn không to nay lại càng chen chúc.

Hôm nay lại có thêm một vài chuyện mới, anh Peanut kể về người đồng nghiệp khó ưa, bệnh nhân đáng ghét, bọn Gumayusi than vãn vì quá nhiều việc, bác sĩ khó tính, thái độ rất chíu khọ. Như thường lệ Ryu Minseok chỉ lặng im nghe và hốc thức ăn, cậu thấy có chút lạ, tại sao thức ăn lại nhạt hơn hôm qua thế nhỉ, khẩu vị của cậu rất tốt, không ăn mặn.

"Mọi người có cảm thấy thức ăn hơi nhạt không?"

"Đồ ăn Pháp vốn nhạt, hôm qua không thấy em nói gì anh cứ nghĩ em ăn quen rồi chứ" Anh Peanut nói

"À không có, chỉ là em thấy thức ăn hôm nay nhạt hơn ngày hôm qua"

"Từ lúc anh bắt đầu làm ở đây cho đến giờ mùi vị chưa từng thay đổi"

"Ầy không sao đâu, chắc hôm nay đầu bếp cho ít gia vị hơn hôm qua" Gumayusi thấy thế vội góp lời

Ryu Minseok bỏ qua một bên, thức ăn mặn nhạt thôi mà sao chẳng được, mùi vị ăn ổn là được.

Ryu Minseok cứ thế quần quật trải qua một tuần đầu tiên. Hôm nào cũng bận tối mặt tối mũi làm cho cậu không dọn dẹp lại nhà cửa đàng hoàng được, cũng may hôm nay hai hyung đến giúp cậu một tay.

8h sáng Minseok còn đang vùi đầu trong chăn, tiếng điện thoại reo vang từng hồi dài ầm ĩ khiến cậu nhăn mặt. Cậu bực bội nhất máy, giọng ngái ngủ.

"Alo ai vậy ạ?"

"Keria chưa dậy à? Anh đã dặn em ngủ sớm đi mà" giọng anh Deft cằn nhằn qua điện thoại khiến cậu tỉnh ngủ

"Keria ahhh, anh có mua món em thích qua ăn sáng này, nhanh nhanh mở cửa kẻo nguội" Rascal hí hửng nói vọng vào điện thoại của Deft

"A anh chờ tí em xuống liền"

Ryu Minseok chỉ thay vội bộ quần áo rồi chạy một mạch xuống mở cửa cho hai hung thần nhà cậu.

"Mấy anh vào trước đi, em đi vệ sinh cá nhân"

"Chắc chỉ có anh chịu được mày, mày sau này có chó nó yêu"

"Cười cái gì, em trai mày đấy" Deft nhăn nhăn nói, Rascal kế bên nằm không cũng dính đạn

"Nó cũng là em trai anh đấy"

"Thôi thôi thôi, em xin, lỗi em hết, vào ăn nhanh đi"

Minseok nhìn thấy khung cảnh này như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, ở thế giới của cậu, hai anh lúc nào cũng nói những lời khó nghe ngoài miệng nhưng lại yêu thương đứa em trai là cậu nhất.

Sau khi giải quyết xong buổi sáng ngon miệng, cả ba cùng đi mua ít hoa viếng thăm ông bà đã mất của đứa em út.

Đứng trước 2 tấm bia mộ, lòng cậu chợt quặn thắt lại từng đợt, nghèn nghẹn trong cổ họng. Bất giác từng giọt lệ cứ thi nhau tuôn rơi như thác, tí tách trên nền xi măn xám. Rascal ôm lấy cậu vào lòng vỗ nhẹ, Deft ôm cả hai anh em cậu. Có lẽ những bôn ba vất vả, cực khổ vì đồng tiền đã chiếm gần hết thời gian của Minseok, khiến cậu nhóc hướng ngoại vui tươi lạc quan giờ đây trông thật nhỏ bé.

"Không sao rồi, em trai của tụi anh rất mạnh mẽ, từ nay về sau đã có tụi anh ở đây rồi" Rascal thủ thỉ bên tai cậu

Từ sau khi mẹ về lo tang sự cho ông bà xong liền đi mất, bà không nhìn lấy đứa con mang nặng đẻ đau của chính mình một lần nào. Người phụ nữ ấy lười ban phát cho cậu dù chỉ là một ánh mắt. Đáng thương thay Keria lại là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến đau lòng.

Đứa trẻ này rất mạnh mẽ, đã chống đỡ hơn 20 năm qua mà không hề oán trách nửa lời. Nó không hờn không oán ba mẹ nó đi tìm hạnh phúc mới, nó mừng vì ba mẹ nó tìm được nơi chốn họ muốn về sau những lo toan cuộc đời.

Trong kí ức non nớt của nó, chỉ có ông bà là vòng tay ấm áp vỗ về nó trước bao đắng cay tủi nhục, là thế giới của nó, là tất cả để nó cố gắng. Tiếc rằng ông trời chưa bao giờ dịu dàng với bất kì ai, ông bà nó mất. Đáy lòng cậu trai trẻ sụp đổ, dù rằng nó đã trưởng thành, thân xác đã cao lớn, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn là đứa trẻ con dùng cả phần đời còn lại để chữa lành tổn thương đã chai sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com