Chap 36
Wooje ngồi trong phòng chờ, ánh mắt lơ đãng lướt qua màn hình hiển thị danh sách tuyển thủ hai đội. Cái tên "Viper" hiện rõ ràng ngay phía trên, nổi bật đến mức khiến nó không thể lờ đi được.
Đây không phải lần đầu tiên nó đối đầu với anh sau chuyển nhượng. Nhưng lần nào gặp cũng đều thấy khó thở một cách lạ lùng.
"Uống nước đi, mặt tái mét rồi kìa." Geonwoo ném cho nó chai nước khoáng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Lần nào cũng vậy, Choi Wooje mỗi lần đối đầu Park Dohyeon đều thu nhỏ lại còn tí xíu trước trận đấu, tay run không mở được cả chai nước giống như bây giờ đây này.
15 phút sau hai đội cùng bước ra ngoài sân đấu, ánh mắt nó và anh chạm nhau trong thoáng chốc rồi nhanh chóng rời đi. Dohyeon thấy như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng mình, thứ cảm giác khó chịu không tên đeo bám anh kể từ khi đặt chân xuống sân bay.
Soohwan liếc nhìn Dohyeon rồi lại nhìn lên người anh đầu hàng đang "hứng thú" nghiên cứu trần nhà,...
Kẻ đánh cắp này cũng đẹp trai thật...
———————————————————————
Kết thúc trận đấu.
Wooje gượng dậy với đôi chân gần như không còn chút sức lực nào. Nó đã dốc hết sức trong suốt 5 ván đấu căng não, nhưng cuối cùng vẫn không thể giành chiến thắng. Cơ thể dần không nghe theo sự điều khiển của chủ nhân, hai chân bủn rủn, Wooje phải vịn vào vai nhóc con đi rừng bên cạnh, mà nhóc nhỏ xíu, nó chẳng dám tì mạnh.
Cả đội ai nấy đều mệt mỏi, không ai nói gì, họ lặng lẽ tháo tai nghe và thu dọn đồ đạc.
"Anh Wooje ơi, sao mặt anh nhiều mồ hôi quá?" Cậu nhóc đi rừng lo lắng hỏi, rồi nhanh lẹ nhường chỗ cho Geonwoo tới đỡ nó.
Khi đội của Dohyeon bước tới để cụng tay, Wooje hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững cơ thể để không gục xuống trước khi anh tới nơi.
Dohyeon tiến đến trước mặt nó, bàn tay gầy gò của anh đưa ra trước. Wooje nhìn anh một thoáng, đưa tay lên cụng nhẹ. Ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói trầm ấm mà dù có chết đi bao nhiêu lần nó cũng chẳng thể quên được.
"Vất vả rồi."
Chỉ ba từ đơn giản, nhưng sao lại khiến Wooje cảm thấy cổ họng khô khốc, đắng nghét giống nhai nhầm vỏ chanh. Nó chớp mắt, cố gắng kìm lại cơn chóng mặt đang kéo tới, gật đầu thay cho lời đáp lại.
Dohyeon nhìn Wooje, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ siết tay nó một chút trước khi buông ra, nối bước đồng đội tới nhận phỏng vấn.
Ngay khi Dohyeon quay đi, mắt nó tối sầm lại, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn mà khuỵ xuống.
Geonwoo nhanh tay đỡ lấy, lo lắng gọi nhỏ. "Wooje, ổn không?"
Nó muốn nói "Không sao" nhưng cổ họng như có tảng đá lớn chặn lại, đến sức để mở miệng cũng không có. Cơ thể đã đến giới hạn, nó nghiêng hẳn về phía Geonwoo, đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên tay cậu.
Nghe tiếng động phía sau, anh lập tức dừng bước. Khi ngoảnh lại, cảnh tượng đầu tiên anh thấy là Wooje gục ngã trong vòng tay Geonwoo.
Dohyeon siết chặt tay lại, cố kìm nén cảm giác muốn lao tới đỡ lấy người đang gục ngã kia. Từng giọt mồ hôi lạnh của nó khiến tim anh đóng băng, vô thức đặt tay lên ngực trái để trấn an con tim đang làm loạn phía trong.
Rồi anh nghe thấy nó gọi xạ thủ của đội.
"Soohwan." Giọng nó khàn đặc, gần như thì thầm.
Từ phía sau, Soohwan vội vàng chạy đến. "Em đây."
Wooje hơi nghiêng người về phía Sohwan, như ngầm bảo cậu đỡ nó đi. Sohwan lập tức quàng tay qua vai nó, giúp nó đứng vững hơn, dìu nó khỏi sân đấu.
Tiếng reo hò vẫn vang lên không ngừng, nơi đội của anh đang nhận lấy những lời chúc mừng vì chiến thắng.
Nhưng giữa tất cả những âm thanh đó, anh chỉ cảm thấy một khoảng lặng lạnh lẽo vây quanh mình.
——————————————————————
Dưới sảnh khách sạn của HLE, có một dáng hình cao gầy đang đứng nép vào góc khuất, trên tay là túi đồ ăn và thuốc. Dohyeon biết việc mình làm là thừa thãi, HLE giàu như thế, chẳng nhẽ lại không mua nổi thuốc cho người nhà, làm gì tới lượt tuyển thủ đội khác phải lo hộ, nhưng anh vẫn làm, dẫu biết nó chẳng cần anh đâu...
Dohyeon cứ đi đi lại lại, trong lòng thấp thỏm không yên, cô lễ tân bên quầy nhận ra anh, mời anh lên phòng vip ngồi nghỉ nhưng Dohyeon từ chối, nói chỉ tới một lát rồi sẽ về ngay.
Ít phút sau Geonwoo bước ra từ thang máy, cậu vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, tay cầm dây điện thoại lắc lư, trông thấy xạ thủ cũ của mình đang nép mình trong góc, bé tí như con kiến thì khẽ thở dài, "Anh lên với nó đi."
"Anh nhờ mày mang vào cho nó là được. Anh ở đội khác, không tiện."
"Nếu thấy không tiện thì nên thấy từ lúc bước vào sảnh rồi, đứng tồng ngồng ở đây rồi còn tiện với chả không, lên gặp nó đi." Geonwoo nửa cười nửa không đáp lại, "Nhanh lên, nó sắp chết rồi đấy."
"Đừng có nói linh tinh!" Dohyeon nghiêm mặt chỉnh đốn cậu, dù biết chắc thằng nhóc này chẳng sợ anh đâu.
Dohyeon đương nhiên muốn gặp Wooje. Dù cả ngày hôm nay nó đều cố tránh ánh mắt anh, anh vẫn muốn thấy nó.
Cậu đưa anh tới trước cửa phòng Wooje rồi tự nhiên bước vào trong. Đồ tồi tệ, sao lại đem con bỏ chợ thế này, Dohyeon chôn chân ngoài hành lang, băn khoăn không biết nên bước vào hay quay lưng đi.
Cánh cửa không đóng hẳn, khe hở giữa cửa hé ra đủ để anh thấy bên trong. Wooje đang ngồi trên giường, một tay đè lên trán, cả người tựa vào tường với vẻ mệt mỏi hiếm thấy. Geonwoo vặn nắp chai nước khoáng đặt xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh nó, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Ăn chút đi, mày bỏ bữa từ trưa rồi đấy."
Wooje lắc đầu. "Không thích."
Dohyeon thở dài bất lực trước sự bướng bỉnh của thằng nhóc con. Ngay cả khi mệt đến mức tay chân mềm oặt như con búp bê vải, đầu nó vẫn đủ sức chọi vỡ cửa kính xe của tổng thống Mỹ.
"Anh vào đi." Geonwoo bó tay chịu thua, nhìn ra phía cửa, sau đó thản nhiên rời khỏi phònv, giả vờ không thấy ánh mắt dò xét của Wooje, để lại hai người với nhau.
Park Dohyeon như con robot được lập trình sẵn, nhanh lẹ đóng cửa, ngồi xuống bên giường, đổ hết mấy túi thuốc ra rồi tiện tay cậy luôn nắp hộp cháo.
"Viên màu đỏ chỉ cần lấy một nửa thôi." Choi Wooje bật cười nhìn Dohyeon lúng túng đọc đơn thuốc, chữ bác sĩ kê đơn xấu kinh hồn bạt vía, anh dí sát mặt vào tờ giấy rồi mà vẫn không dịch được.
"À, à, anh biết rồi." Cái gì làm mình ngại thì mình để lại rồi làm sau, Dohyeon quăng túi thuốc sang một bên, đẩy hộp cháo tới trước mặt nó.
"Ăn đi."
Wooje lắc đầu. Không phải nó không đói, mà hiện tại nó chẳng muốn ăn gì hết, chẳng muốn rời mắt khỏi anh, đang tranh thủ tô đậm lại bức tranh về người trước mặt trong tâm trí. Nhưng Dohyeon lại không hiểu ý, nghĩ nó lười ăn vì cầm hộp không tiện, chẳng biết kiếm đâu ra cái bát, đổ cháo vào đó rồi đưa tới trước mặt.
"Chỉ một ít thôi cũng được. Đừng để kiệt sức." Anh lưỡng lự một hồi rồi đặt cái thìa vào tay nó, muốn bón cho nó ăn lắm mà trước đây có mấy lần anh làm cho bạn trai anh suýt phải thay lưỡi vì thổi không kỹ rồi.
Dohyeon nhích ghế lại gần, "Em mệt lắm đúng không?"
Wooje xua tay, nhẹ giọng đáp. "Em không sao."
"Đừng có nói dối anh chứ."
Wooje nhìn chiếc thìa nhựa hồi lâu, chậm rãi xúc ít cháo ở viền bát đưa lên miệng, dạ dạy được xoa dịu, đầu óc cũng thư thái hơn. Rồi như nhớ ra việc gì đó, nó ngẩng lên nhìn anh, khẽ hỏi.
"Anh tới đây một mình?"
"Ừ."
"Giờ muộn lắm rồi, hay anh nghỉ ở đây đi, khách sạn còn nhiều phòng lắm."
"Em không cần lo cho anh, ăn trước đi."
Nó ngoan ngoãn ngồi nhai mấy viên thịt mềm mềm, Dohyeon chăm chú quan sát, cái thói quen bao năm không đổi, lần nào ăn cháo cũng phải xúc thịt lên ăn trước, thi thoảng còn khuấy loạn bát cháo lên rồi bị Wangho mắng. Sau này anh luôn chủ động nhờ người bán cháo cho nó thật nhiều thịt để nó nhai cho thỏa thích.
Wooje thi thoảng lại liếc nhìn anh, anh gầy hơn trước, đôi vai vốn đã rộng giờ lại thêm phần góc cạnh, nó dịch tầm nhìn xuống eo, hẳn là nhỏ đi không ít.
Không khí giữa hai người yên tĩnh, chỉ có tiếng thìa lạch cạch va vào bát, cùng tiếng bấm điện thoại. Một lát sau, Wooje ăn được gần nửa bát thì đặt thìa xuống, lắc đầu. "Không ăn nữa."
Dohyeon nhìn chỗ cháo còn lại, không ép nó ăn thêm. Anh lấy nước đưa cho nó, "Uống chút nước rồi uống thuốc đi."
Thuốc thường chứ chẳng phải thuốc tiên, nó nốc hết ba bốn viên xong vẫn đau đầu như thường, ngày bé thì toàn chê thuốc đểu không thèm uống, nhưng thật ra là sợ đắng, còn bây giờ chỉ sợ không có thuốc mà uống, nhiều lúc nó ước gì có thể nhai hết cả lọ thuốc ngủ mà không chết.
Đầu vẫn đau, cảm giác uể oải sau năm ván đấu vẫn chưa tan hết. Ánh mắt của Dohyeon cứ dán chặt lên người nó, như thể chỉ cần nó có bất kỳ biểu hiện không ổn nào, anh sẽ ngay lập tức gọi cấp cứu.
Một lát sau, Wooje kéo chăn lên, lầm bầm. "Em ngủ một chút, anh nghỉ ở đây đi, giờ muộn rồi."
Anh mà nhìn nữa thì có thể nó sẽ đòi anh lên giường ôm nó mất. Giờ chỉ có cách ngủ thì Wooje mới dám chắc là mình sẽ không thốt ra bất kì câu vô nghĩa nào.
Dohyeon hơi cong môi. Anh vươn tay kéo lại mép chăn giúp nó, giọng trầm ấm dễ nghe vô cùng. "Cứ ngủ đi."
Mùi hương nhè nhẹ của anh lan trong căn phòng, Wooje tham lam hít lấy hít để
Nhớ quá, đã bao lâu rồi...
Một lát sau, thấy nó đã ngủ say, anh lặng lẽ đứng dậy, rời đi.
Anh không dám ở lại, Dohyeon không dám tin vào bản thân, không dám đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình.
Anh nhớ nó tới phát điên, muốn chui vào chăn mà rúc đầu vào lòng nó, ôm lấy cơ thể mềm mại của nó mà hít hà hương thơm dễ chịu.
Ha... Wooje vẫn luôn là vùng an toàn của anh.
——————————————————————
Gió rít qua con phố vắng, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Đèn đường vàng nhạt hắt bóng xuống nền đất ẩm, kéo dài theo từng bước chân của Dohyeon.
Anh đi vô định trên đoạn đường vắng, giống như con tim đang lạc lối anh để quên ở khách sạn HLE. À, không thể nói là để quên được, từ đầu đã luôn đặt ở đó rồi.
Không biết từ lúc nào, con đường đã trở nên lạ lẫm. Một con hẻm nhỏ, tối tăm hiện ra trước mắt. Dohyeon ngần ngại một chút, linh cảm có điều chẳng lành, Dohyeon quyết định quay về. Nhưng chưa kịp bước, một bàn tay bất ngờ túm lấy cổ tay anh.
"AA!"
Cả người Dohyeon bị kéo mạnh vào trong con hẻm, lưng va vào bức tường lạnh buốt.
Mùi rượu nồng nặc pha lẫn khói thuốc khiến anh muốn nôn.
Đôi mắt anh mở lớn, hoảng hốt nhìn kẻ trước mặt.
Một gã đàn ông trung niên, đôi mắt vằn đỏ vì men say, nở một nụ cười nhếch nhác.
"Đẹp thật đấy... Sao lại đi một mình vào ban đêm thế này?" Giọng hắn lè nhè, bàn tay thô ráp vuốt dọc theo gương mặt trắng mịn.
Dohyeon rùng mình, ra sức giãy giụa, hòng thoát khỏi gọng kìm của gã đàn ông, "Buông tôi ra!"
Nhưng gã ta chẳng buồn để tâm đến chút sức lực ít ỏi đó. Hắn ép sát Dohyeon vào tường, hơi thở nồng mùi rượu phả thẳng lên da mặt anh.
"Đừng sợ, anh đây sẽ dịu dàng mà..."
Nụ cười ghê tởm ấy khiến Dohyeon sợ đến đứng tim. Anh không biết một tên say rượu như hắn lấy đâu ra sức mạnh kinh khủng đến vậy, hay do anh quá yếu? Hai vai bị giữ chặt, áp sát vào tường. Dù anh có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Tên đó cười khùng khục, đôi mắt nhuốm màu dục vọng, rồi dần cúi mặt xuống phía dưới cắn mạnh vào cổ anh.
"A—!"
Cảm giác đau đớn, ghê tởm lan ra khắp các tế bào, Dohyeon giãy giụa dữ dội, bàn tay đẩy mạnh vào ngực hắn nhưng không có tác dụng. Hơi thở hắn dần trượt xuống, bàn tay thô bạo xé rách áo.
Dohyeon cảm nhận được toàn thân mình nổi da gà, không phải vì cái lạnh mà là vì sợ hãi những cái chạm thô ráp, bẩn thỉu kia.
"Con mẹ nó... tránh ra...!" Giọng anh vỡ vụn, đôi mắt hằn lên tia kinh hãi lẫn phẫn uất.
Bàn tay hắn tiếp tục mò mẫm, muốn chạm vào ngực anh...
"Chết tiệt, chỗ đó không phải cho mày đụng vào đâu."
Dohyeon co lại hết sức có thể, trong một thoáng tuyệt vọng, trong đầu anh chỉ hiện lên một cái tên.
"Wooje!!"
Anh gào lên, giọng khản đặc, như một đứa trẻ tuyệt vọng gọi cứu tinh. Anh biết hi vọng nó nghe thấy là rất mong manh. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh chỉ nghĩ tới nó.
"Wooje à? Nhóc con của mày sao? Ha—"
Rầm!!!
Gã đàn ông đó chưa kịp cười xong, cả người đã bị giật mạnh ra sau,m ột bóng đen lao đến, túm lấy cổ áo hắn, ném thẳng xuống đất, tầm mắt anh được che phủ bởi tấm lưng quen thuộc.
Wooje... vậy mà nó thật sự tới kìa.
Nó đang đứng chắn trước anh, hơi thở gấp gáp vì chạy vội suốt một quãng đường dài. Đôi mắt nó đỏ ngầu, tối sầm lại như một con thú hoang đang nổi điên nhưng phải cố kiềm chế lại.
Gã đàn ông hoảng hốt, chưa kịp phản ứng thì Wooje đã lao tới, đè chặt hắn xuống nền xi măng bẩn thỉu, bàn tay siết chặt cổ hắn, giọng trầm thấp lạnh lẽo thấu xương.
"Khốn kiếp!"
Tên sâu rượu giãy giụa, cố gỡ tay nó ra nhưng không hiểu sao đôi bàn tay tối ngày cầm chuột ấn phím lại tồn tại một sức mạnh kinh khủng đến vậy.
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt hắn.
Hơn 20 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên nó đánh người mà cảm giác lại chẳng ghê tay hay chua xót chút nào.
Chỉ có sự phẫn nộ cùng cực khi trông thấy tên sâu rượu giở trò với người mà nó nâng niu trong lòng bàn tay.
Tên say rượu lảo đảo ngã xuống nền đất lạnh, hơi thở nồng nặc mùi cồn và thuốc lá phả ra trong đêm tối. Hắn còn chưa kịp định hình xem chuyện gì vừa xảy ra thì một ánh mắt sắc bén như dao cắt xuyên thẳng vào hắn. Choi Wooje đứng sát về phía Dohyeon, bóng dáng cao lớn chắn trước người đang vô lực ngả vào tường, cả khuôn mặt phủ một tầng u ám âm trầm.
Ánh mắt nó sâu hun hút như vực thẳm, giống như vị thần tối cao đang chuẩn bị giáng một hình phạt nặng nề lên kẻ phạm tội. Không giận dữ, không quát tháo, cũng chẳng cần lên tiếng đe dọa, nó dùng chính sự im lặng để khiến gã đàn ông kia lạnh sống lưng.
Hắn rùng mình, cảm giác như mình vừa chọc nhầm một con thú hoang. Wooje không động thủ thêm, nhưng áp lực mà nó tỏa ra khiến bất kì ai đối mặt đều run sợ, đôi mắt hắn ánh lên tia kinh hãi, chân tay luống cuống, quên luôn cả ý định muốn đứng dậy thị uy.
"Cút!"
Một từ ngắn ngủi thốt ra từ đôi môi lạnh lẽo, như một lưỡi dao sắc lẹm cứa thẳng vào dây thần kinh hoảng sợ của kẻ trước mặt.
Gã đàn ông lập tức bật dậy, đôi chân như bị cao su dính lại, loạng choạng lùi lại mấy bước, rồi như bị quỷ đuổi, hắn xoay người chạy mất hút vào đêm tối, không dám quay đầu dù chỉ một lần.
Wooje vội quay lại đưa tay đỡ cơ thể đang dần trượt xuống của Dohyeon. Anh đang đứng sát tường, đôi mắt vô hồn, nước mắt còn vương trên gò má tái nhợt. Cổ áo xộc xệch, lộ ra vết cắn đỏ bầm, cùng đôi vết hằn đã chuyển tím trên vai, cả người run rẩy như một con thú nhỏ vừa thoát khỏi nanh vuốt kẻ săn mồi.
"Anh..." Wooje vội cởi áo khoác, khoác lên đôi vai đang run lẩy bẩy của người thương.
Dohyeon như mất đi ý thức, toàn thân mềm nhũn đổ ập vào lồng ngực vững chãi, mùi hương quen thuộc thâm nhập vào khứu giác, bao bọc lấy cơ thể yếu ớt, Dohyeon vùi sâu hơn, tham lam hít lấy sự an toàn mà người đang ôm anh đem lại.
Wooje giam Dohyeon trong vòng tay, siết chặt anh lại trong vô thức rồi lại nhanh chóng thả lỏng vì sợ anh đau.
Dường như sự im lặng càng khiến Dohyeon thêm phần bất an, anh yếu ớt gọi tên. "Wooje... Wooje..."
Tiếng nức nở yếu ớt khiến trái tim Wooje quặn thắt. Nó chẳng thể nói gì vào giờ phút này, chỉ có thể để cái ôm chặt cứng thay nó an ủi anh.
"Đừng sợ, hắn đi rồi..."
Nhưng đi rồi thì sao? Anh vẫn bị quấy rối, vẫn bị tổn thương, Dohyeon lắc đầu cố xua đi từng hình ảnh đáng sợ đó ra khỏi tâm trí, nhưng càng làm vậy chúng lại càng hiện hữu rõ ràng hơn. Bàn tay trầy xước gắt gao nắm lấy áo nó, như một con chim nhỏ vừa thoát khỏi cơn bão, cố gắng bấu víu vào cành cây duy nhất nó nhìn thấy.
"Không sao. Em ở đây rồi." Nó thì thầm vào tai anh, giọng khàn đi vì đau lòng cùng với sự sợ hãi cực điểm.
Nếu không phải nó chạy đi tìm anh khi thấy anh quên cầm theo điện thoại.
Nếu nó ngủ luôn đến sáng mai mà không đem đi trả anh.
Nếu anh không hét tên nó khi nó chạy qua con hẻm ẩm mốc, tăm tối này.
Không, nó không dám nghĩ... không dám "nếu".
Wooje cố trấn an bản thân rằng mình đến kịp rồi, hiện giờ anh đang nằm trong lòng nó rồi, không sao cả. Nhưng cơ thể nó vẫn không kìm nén được mà toát mồ hôi trong cái thời tiết âm độ này, tim vẫn đập thình thịch không kiểm soát.
Trước khi Wooje tới anh vẫn có sức để chống cự lại tên khốn nạn đó, vậy mà chẳng hiểu sao nó vừa tới, tay chân anh bỗng cứng đờ như bị đóng băng, hoàn toàn phụ thuộc vào vòng tay đang ấp mình trong lòng, trái tim đập mạnh đến mức lồng ngực đau nhói, từng đợt co thắt khiến anh nghẹn lại nơi cổ họng, khóc không thành tiếng.
Chiếc áo bị xé rách, cổ áo rộng hoác lộ ra vết cắn đỏ tím. Anh nhìn xuống bàn tay mình, đôi tay này vừa cố đẩy hắn ra, nhưng rồi lại bất lực buông xuôi.
Dohyeon giật mạnh cổ áo, cố gắng lau đi vết cắn trên cổ. Nhưng càng lau, cảm giác buồn nôn càng dâng lên, như thể vết nhơ kia đã găm sâu vào da thịt, không thể nào xóa sạch.
"Bẩn... Bẩn quá...!"
Đôi tay run run cào lên da, tuyệt vọng muốn tẩy sạch mọi thứ. Nhưng càng cào, vết thương càng rát buốt, càng cào vết tích càng rõ ràng.
Wooje siết chặt tay thành nắm đấm, níu tay anh lại nhét vào trong áo khoác.
"Nghe em, anh không bẩn. Không bẩn chút nào..." Những vết cào kia như đang cào mạnh vào tim nó, như đang muốn tố cáo, muốn trách cứ vì đã không thể bảo vệ người nó yêu.
Choi Wooje tự trách bản thân đáng nhẽ nên kiên quyết giữ anh lại, tất cả là tại sự vô tâm của nó, Dohyeon đâu phải người sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà nghỉ tại khách sạn của đội khác, anh còn sợ phiền, sợ không tiện, sợ đủ thứ trên đời nhưng những cái cần sợ anh lại chẳng sợ.
———————————————————————
Wooje đã ôm chặt Dohyeon suốt cả quãng đường dài. Mỗi lần anh khẽ cựa quậy, nó lại nhẹ nhàng vỗ lưng anh, từng nhịp chậm rãi như muốn trấn an, muốn nói với anh rằng đã an toàn rồi.
Khi về đến khách sạn, Wooje cẩn thận dìu anh vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường như đặt một món đồ dễ vỡ.
Đôi mắt tối lại khi thấy vết rách trên áo anh, những vết bầm mờ mờ hiện lên trên làn da trắng, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt lại càng nhức mắt hơn.
Nó mở tủ lấy một chiếc hoodie rộng thùng thình đem từ ký túc xá, quỳ xuống bên giường, khẽ khàng cất lời.
"Anh, thay áo trước đã, được không?"
Dohyeon hơi giật mình, đôi mắt nâu nhạt mơ hồ nhìn người đối diện. Anh mím môi, tay nắm chặt cổ áo, cơ thể vẫn còn cảm thấy ghê tởm những chuyện vừa qua.
Wooje không thúc giục, nó kiên nhẫn ngồi chờ, một lát sau lại lặp lại lần nữa.
"Cái này là của em, sạch sẽ lắm." Nó kéo kéo vạt áo hoodie, như đang cố chứng minh rằng cái áo này hoàn toàn không nhuốm màu bẩn thỉu kia.
Dohyeon ngập ngừng một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Wooje thận trọng giúp anh thay áo, từng động tác đều chậm rãi và cẩn thận, không muốn khiến anh hoảng sợ thêm nữa. Khi lớp vải mềm mại của chiếc hoodie trùm lên người Dohyeon, anh khẽ run lên.
Mùi của Wooje.
Là mùi hương quen thuộc mà anh đã nhớ suốt gần một năm qua.
Dohyeon siết vạt áo, rúc đầu vào sâu trong cái mũ rộng lớn, như muốn chìm đắm trong tầng không khí an toàn này.
Wooje nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh, ngồi xuống bên giường, bàn tay đặt lên vai anh để truyền chút hơi ấm ít ỏi.
"Ngủ đi, em ở đây rồi."
Dohyeon nhìn nó, đôi mắt anh hoe đỏ, bàn tay từ trong chăn thò ra chạm nhẹ vào tay nó, thấy nó không có phản ứng gì mới bạo gan nắm lấy.
"Em ngủ cùng anh, được không?"
Wooje kéo chăn lên, chui vào trong cùng anh, vòng tay qua eo nhỏ xoa xoa, dịu giọng dỗ dành.
"Không sao nữa rồi."
Một lúc lâu sau...
Khi Wooje đang chập chờn ngủ, người trong lòng lại len lén rời khỏi vòng tay nó, tiến vào nhà tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com