#.4
trương gia nguyên vừa kết thúc lịch trình quảng cáo sản phẩm mà bản thân làm đại diện, đang tìm số muốn gọi cho nhóm người mà nó thuê để giúp tìm kiếm nhậm dận bồng thì điện thoại reo lên một tiếng báo có tin nhắn đến.
"bồng bồng đang ở trùng khánh, ở nhà của em ấy."
là hồ vũ đồng gửi, trương gia nguyên không nghĩ nhiều, cũng không hỏi lí do làm sao hồ vũ đồng biết mà vội vàng giật luôn chìa khóa xe trên tay quản lí, tức tốc lái xe đến trùng khánh trong đêm. lịch trình hiện tại của nó là ở thành đô, đi tàu hỏa đến trùng khánh cũng mất gần ba tiếng đồng hồ, bây giờ là gần hai giờ sáng và nếu nó lái xe không ngừng nghỉ thì cũng phải sáu bảy giờ mới đến được đó. (*)
(*)dựa trên thông tin mà mình tìm được ở các trang du lịch và bản đồ của google.
"trương gia nguyên, em mau quay lại thành đô cho anh." vũ tinh gọi điện thoại giục nó quay trở lại thành đô, dẫu sao thì cũng phải về với mọi người đã rồi sẽ cùng đi gặp nhậm dận bồng mà "bây giờ em lái xe một mình rất nguy hiểm đó có biết không?"
"em không sao, mọi người đừng lo, em đi tìm cello cho ngân hà mà."
vũ tinh thở dài, đứa nhỏ này thật ra rất cứng đầu và dễ kích động, đặc biệt là chuyện có liên quan đến nhậm dận bồng "vậy, lái xe cẩn thận, đến nơi phải gọi cho anh ngay, biết chưa?"
nó gật đầu, ừ thì vũ tinh có thấy đâu, và rồi trực tiếp nhấn kết thúc cuộc gọi, vũ tinh bên này lại âm thầm thở dài lần nữa nhìn phó tư siêu và từ dương đang hóng chuyện bên cạnh, thôi thì tầm này bồn chồn không yên, thức trắng luôn chứ ngủ nghê gì nữa.
bánh xe của trương gia nguyên lăn vào địa phận trùng khánh thì đồng hồ kịp lúc nhảy đến sáu giờ ba mươi. một đêm không ngủ làm mắt nó cay đến đau nhói, bụng rỗng cũng cào xót cả lên mới miễn cưỡng dừng xe trước một tiệm tạp hóa mua tạm chai nước suối cùng hai ba cái bánh mì, tất nhiên là nó vẫn nhận thức rõ việc bản thân cần giấu kín mặt mũi nếu không muốn ngày mai lên báo giật tít "thành viên ban nhạc hệ ngân hà uống nước suối ăn bánh mì."
thời đại này cái gì cũng lên báo được.
trước đây, có một lần trương gia nguyên đến trùng khánh đòi về nhà nhậm dận bồng nhưng anh nhất quyết không chịu, chỉ dẫn nó đi ăn uống no nê rồi tìm khách sạn ở, nửa cái địa chỉ nhà cũng chẳng nói cho nó biết. cho nên bây giờ nó đang vừa cố nuốt bánh mì vừa suy nghĩ xem nên tìm nhậm dận bồng của nó ở đâu thì mới chợt nhớ đến chiếc điện thoại bị bỏ quên ở ghế bên cạnh từ sau khi tiếp điện thoại của vũ tinh. mở khóa, hai mươi mấy cuộc gọi đến, là của vũ tinh, từ dương và phó tư siêu và một tin nhắn wechat, của hồ vũ đồng. nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng - địa chỉ nhà của nhậm dận bồng.
nhậm dận bồng về nhà từ hôm qua, thật ra trước cái hôm em bỏ đi, em có gọi cho mẹ nói rằng em tạm thời không khỏe nên sẽ dừng hoạt động, mẹ đừng lo lắng khi thấy em biến mất. nhưng ai có ngờ, công ti đúng là dùng kế "lí do sức khỏe" để thông báo về sự vắng mặt của em. nhưng giờ em đã thành thật nói hết với ba với mẹ, về khoảng thời gian em ở tiệm mì, về những lo lắng ngổn ngang trong lòng, và về gia nguyên.
"con không thấy cello và guitar đặt cạnh nhau rất đẹp sao?" ba em nói thế. còn mẹ, mẹ chỉ ôm ôm em, "chỉ cần con vui vẻ là được, bồng bồng."
nhậm dận bồng nói mình sẽ trở lại ngân hà, đối mặt với vấn đề vẫn còn quá lộn xộn giữa em và gia nguyên. nhưng mà chẳng cần đợi em quay về, có người đã tìm đến tận cửa nhà rồi.
"bồng bồng ơi, là em, gia nguyên."
nhậm dận bồng đang lui cui tỉa mấy gốc cây trước sân nhà, nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu. trương gia nguyên đứng đó, nắng buổi sáng chiếu những vệt nhạt màu lên gương mặt có hơi non nớt của nó, ươm lên đôi mắt nó một tầng dịu dàng. nó nghiêng đầu, và dang hai tay "em có thể ôm anh không?"
nhậm dận bồng mỉm cười, cảm tưởng như mấy tháng vừa qua chẳng có gì xảy ra cả, một đường nhào thẳng vào lòng trương gia nguyên "xin lỗi gia nguyên, để em phải lo lắng rồi."
"không sao, bây giờ không lo nữa." nhưng đôi tay run run ghìm chặt lấy nhậm dận bồng đã bán đứng nó. trước khi đến đây nó vô cùng sợ, sợ nhậm dận bồng khi nhìn thấy nó sẽ lại trốn tránh, bụng nó cồn cào vô cùng khó chịu, khi nó hỏi rằng nó có thể ôm anh không, nếu anh từ chối và đuổi nó đi, thì nó chắc chắn rằng bản thân sẽ gục xuống mà nôn mất.
hôm nay ba mẹ bồng có việc ra ngoài, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình anh cùng vị khách là nó. cũng đã được gần một tiếng kể từ khi anh mời nó vào nhà, cả hai duy trì sự yên lặng tuyệt đối, nhậm dận bồng không hỏi nó tại sao biết được địa chỉ nhà anh, trương gia nguyên cũng không hỏi vì sao nhậm dận bồng lại không nói một lời mà bỏ đi như thế. dường như họ yên lặng để nhìn vào mắt của đối phương, tự mình trả lời.
"em xong lịch trình là chạy đến đây đúng không?" nhậm dận bồng cuối cùng cũng lên tiếng trước.
"à, dạ, đúng rồi ạ." trương gia nguyên dè dặt trả lời. anh không nói gì nữa, đứng dậy đi vào phòng mình. trương gia nguyên dõi mắt theo, có phải anh vẫn chưa muốn nhìn thấy nó không?
"em mặc tạm đồ của anh đi." khi nó còn đang loay hoay và tay chân đã bắt đầu có cảm giác thừa thãi thì anh đã trở ra, trên tay là một chiếc áo thun mới toanh và một cái quần thể thao "chắc là vừa size mà nhỉ?"
nhậm dận bồng dẫn trương gia nguyên đến phòng vệ sinh riêng của mình, giục nó đi tắm mau. trương gia nguyên máy móc tiến vào, vặn mở vòi nước. nó vẫn cảm thấy không chân thực lắm, những tưởng anh sẽ đuổi nó đi, hoặc vờ như không thấy không nghe nó gọi mà ngoảnh mặt đi vào, nhưng anh lại tiến vào vòng tay nó, nếu nó nhớ không lầm cảm giác lúc đó thì hình như anh đã vuốt nhẹ lưng nó và xoa lên phần gáy đang đau âm ỉ của nó vì mấy ngày chạy lịch trình.
"nguyên, mau ra ăn sáng nhé."
lúc nó ngồi vào bàn ăn nhà anh đã là mười phút sau, một bát mì nóng hổi nghi ngút khói đặt trước mặt nó. nhậm dận bồng ngại ngùng gãi đầu bảo anh nghĩ nó chưa ăn sáng nhưng anh cũng không nấu nướng giỏi nên úp vội bát mì cho nó.
"em...muốn hỏi anh chuyện gì không, nguyên nhi?"
nó nuốt vội đũa mì cuối cùng, ừ nhỉ, nó muốn hỏi anh chuyện gì không?
"nguyên, anh xin lỗi." nhậm dận bồng dùng tay gỡ rối cho mái tóc xơ xác vì nhuộm nhiều của nó "vất vả cho em rồi."
nó lắc đầu tỏ ý không vừa lòng với câu xin lỗi của anh, ngón trỏ vươn lên xoa xoa đôi má đã chẳng còn phúng phính như trước, mấy vết chai trên tay nó chạm vào da anh, ngưa ngứa. nó hỏi "bồng, về nha anh?"
về với ngân hà, về với "nhà".
nhậm dận bồng không đáp, chỉ lặng lẽ gỡ tay gia nguyên xuống khỏi mặt mình, vòng tay ôm nó, ngả đầu lên vai nó. nguyên lại gầy đi rồi đúng không?
"lúc biết anh bỏ đi như thế, em lo lắm, lo chẳng biết anh chạy đi đâu, lỡ như anh không bao giờ xuất hiện nữa thì em biết phải làm sao? ngân hà không có tiếng cello nữa thì sao? anh vũ tinh, anh từ dương với cả anh siêu còn bảo, không có cello thế thôi chẳng thèm hoạt động band nữa. nhưng em không cam tâm, vì ngân hà là "nhà" của em, là nơi bắt đầu của em và anh, em phải tìm anh cho bằng được. nhưng mà anh biết đó, tuy em là mãnh nam hàng thật giá thật nhưng em đâu có đọ lại nổi tư bản, nên em vẫn chạy lịch trình, chẳng có giờ để chạy đi tìm anh."
trương gia nguyên cũng ôm đáp lại nhậm dận bồng, thuận tay bế anh đến sofa để thoải mái hơn. giọng nó trầm ấm, thủ thỉ.
"có một hôm đi phỏng vấn, người ta hỏi em hiện tại có thấy bản thân giống một đỉnh lưu không, làm em đột nhiên nhớ đến lời anh nói, em phải trở thành đỉnh lưu mới được đến gặp anh."
"nhưng mà anh ơi, em không thích làm đỉnh lưu. nhưng em muốn gặp anh."
"em không trở thành đỉnh lưu như anh muốn. chỉ muốn làm một trương gia nguyên bình thường hết lòng hết dạ thương nhậm dận bồng thôi, được không?"
nhậm dận bồng rúc sâu hơn vào vòng tay của người thương, thì thầm "em không trở thành đỉnh lưu, nhưng em vẫn là trương gia nguyên tuyệt nhất trong lòng anh."
"gia nguyên ơi."
"em đây."
"gia nguyên là phải đứng trên sân khấu lớn, phải được ánh đèn soi sáng, phải được nhiều người công nhận, bởi vì gia nguyên xứng đáng."
gia nguyên chậm rãi đáp "nhưng phải có anh bên cạnh."
"nhưng mà bây giờ anh ích kỉ lắm, không muốn em thành đỉnh lưu nữa đâu."
"sao thế?"
nhậm dận bồng không nói nữa, nhưng lại thút thít khóc.
trương gia nguyên siết chặt cái ôm hơn, hôm nay nắng đẹp nhỉ? và em được gặp anh rồi.
end
chắc sẽ có phiên ngoại đó, mọi người đợi mình nhaa. sau khi update phiên ngoại thì mình sẽ có 1 phần riêng để giải thích những chi tiết trong fic vì mình nghĩ là những ai theo dõi chiếc fic bé xíu này sẽ có hơi khó hiểu, đặc biệt là cái kết phía trên ó hiccc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com