4.
10.
Tôi cảm thấy thế nào ư?
Chẳng biết nữa, tôi thích Tống Thành đến vậy, tôi nên đau lòng khi thấy vẻ mặt buồn bã của hắn.
Đáng lẽ tôi phải bước tới và rồi ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể đầy thống khổ của hắn.
Nhưng tôi chỉ đứng ngây ra đó.
Cẩn thận thưởng thức mỗi phân mỗi tấc nỗi đau trên khuôn mặt của hắn.
Nghiêm túc lắng nghe tiếng rên rỉ tuyệt vọng của hắn bởi sự ra đi của tôi.
Ngoài cõi lòng thê lương ra, tôi bỗng nhiên thấy vui sướng vô cùng khi người gặp họa.
Vui sướng, vui sướng hả hê khi người gặp họa.
Vui đến mức đau đớn, tôi lấy tay che miệng rồi cười.
Tôi cảm thấy mình có thể cười chảy nước mắt - giá mà tôi còn có thể chảy nước mắt.
Tại sao vậy Tống Thành?
Tại sao khi còn sống, anh không bao giờ đối xử tốt với tôi?
Cớ gì ngày đó sau khi cãi nhau xong, anh không ra ngoài và giữ tôi lại? Anh có biết tôi đã đứng bên ngoài đợi anh bao lâu rồi không? Cuối cùng thì anh cũng không ra nên tôi chỉ có thể đến trung tâm thương mại, vờ như đi mua sắm để vớt vát chút ít mặt mũi mà tôi còn sót lại khi đứng trước anh.
Tại sao khi tôi còn sống anh chưa bao giờ thật lòng yêu tôi?
Tại sao anh không giữ khoảng cách với Tần Tinh Vân dù biết tôi sẽ buồn, sẽ ghen? Tống Thành à, anh có biết đêm anh phát sốt, tôi cả đêm không ngủ không nghỉ túc trực bên giường anh, vừa chăm sóc, vừa nghe anh gọi tên Tần Tinh Vân trong mê mang, tôi đã tuyệt vọng đến mức nào không?
Tại sao vậy Tống Thành, tại sao sau khi tôi chết, anh lại biểu hiện ra vẻ đau khổ như vậy làm chi?
Tôi cười lớn, trong ý cười ấy lại lộ ra sự thê lương vô hạn.
Và quan trọng nhất, nếu hồi đó anh không thích tôi, thì cớ sao phải miễn cưỡng mình để ở bên tôi?
Để tôi sa vào sự dịu dàng giả dối mà anh bện ra, khiến tôi chậm trễ nhiều năm như vậy.
Sự cẩn thận tỉ mỉ, dịu dàng săn sóc tôi dành cho anh, đã xâm chiếm từng li từng tí trong thói quen sinh hoạt của anh rồi.
Khoảng thời gian rất dài sau này, anh sẽ phải cố dứt bỏ tôi ra từng chút từng chút một khỏi thói quen mà anh đã hình thành.
Anh sẽ có vô số khoảnh khắc khổ sở tan nát cõi lòng.
Tống Thành ơi là Tống Thành, anh nhìn đi, quả báo của anh sắp tới rồi.
11
Năm ấy sau khi bị Tống Thành từ chối, tôi không bao giờ quấy rầy hắn nữa.
Hắn nói đúng, hắn sẽ không bao giờ thích một cô gái có tính cách như tôi, tôi cũng không phải là người không biết điều.
Thoải mái khi yêu, dứt khoát khi bị từ chối.
Hắn không thích tôi, không sao cả.
Nhưng lẽ ra sau này hắn không nên cho tôi những ám chỉ sai lầm, khiến tôi nghĩ rằng tôi có thể.
Khiến tôi cho rằng hắn có thể yêu tôi.
Chúng tôi thực sự va chạm lần nữa là lúc hắn học năm cuối.
Khi đó tôi nghe nói hắn có một cô bạn gái rất ưu tú.
Những năm đại học, hắn vẫn tỏa sáng rạng rỡ trong trường như cũ. Đôi khi nghe nói về những sự tích xuất sắc của hắn, lúc nhìn lên thấy hắn đứng trên bục tuyên truyền giảng giải, tôi đều sẽ không nhịn được cảm khái sự ngu đần của mình năm đó.
Người ưu tú xa xôi không thể với tới như vậy.
Hồi đó tôi lấy đâu ra mặt mũi để theo đuổi hắn chứ?
Con cưng của trời rồi cũng có những lúc không như ý, khi ấy hắn tốt nghiệp năm cuối muốn học thẳng lên tiến sĩ, tôi nghe tin nhà hắn xảy ra chuyện.
Gia cảnh của Tống Thành cũng không phải là bí mật trong trường chúng tôi, chẳng có cách nào cả vì những người nổi tiếng muốn sống riêng tư cũng khó.
Hắn là con nhà nghèo chân chính, cha mẹ mất sớm, chỉ có một người thân duy nhất, hắn được bà nội đi nhặt rác bán ve chai nuôi lớn.
Nhưng năm đó khi hắn chuẩn bị học cao lên tiến sĩ, thì bà nội lại bị chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu. Nghe nói vì không muốn liên lụy đứa cháu có tiền đồ rộng mở phía trước, bà đã tìm cách tự tử bằng cách uống thuốc trừ sâu tại nhà.
May sao được người ta kịp thời phát hiện, chai thuốc trừ sâu kia đã hết hạn sử dụng hàng chục năm nên cũng cứu được.
Rồi sau đó Tống Thành đưa bà nội hắn đến thành phố A để điều trị trong bệnh viện.
Trường chúng tôi tổ chức quyên góp, tôi là người đại diện cho khoa đưa số tiền đó cho Tống Thành.
Lúc ấy nhà trường và chủ nhiệm khoa đều thích làm màu, quyên góp thì quyên góp đi, lại còn lấy số tiền quyên góp được làm thành bảng tiền.
Tiếp sau đó, các bạn sinh viên khoa nhiếp ảnh sẽ dùng máy ảnh chụp hình cả nhóm quyên góp trong bệnh viện, đăng lên trang web chính thức của trường để quảng bá và lan tỏa hình ảnh quan tâm đầy nhân văn của trường học.
Tôi đã quên mất biểu cảm của mình khi chụp ảnh chung với Tống Thành lúc ấy, có lẽ là cười rất ngượng ngùng đi. Nhưng thật ra Tống Thành, vẫn vẻ mặt bình thản nhận bảng tiền, chụp ảnh với thái độ hợp tác khác thường, cuối cùng còn lịch sự gật đầu nói lời cảm ơn chúng tôi.
Lúc ra tới cửa bệnh viện tôi nấn ná một lúc, đợi người bạn đồng hành cùng mình đi trước tôi mới đến quán ăn nhỏ bên cạnh mua một phần đồ ăn cơm.
Tôi nghĩ tôi là người duy nhất nhận thấy rằng trên bàn bên cạnh hộ lí là bữa trưa vội vàng đặt xuống của Tống Thành, cái bánh bao ăn dở, một lọ ớt chưng dầu và một gói cải bẹ.
Mũi cay cay, bỗng dưng tôi muốn khóc quá.
Lúc đó tôi buồn lắm, chỉ là bởi vì chợt thấy đau lòng cho số phận nhiều chông gai của hắn.
Dù cho cuộc đời bi thảm này của tôi cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng tôi vẫn muốn cầm ô che cho hắn.
12
Xách theo phần đồ ăn đã đóng gói, tôi gặp Tống Thành và bạn gái lúc đó của hắn là Tần Tinh Vân ở lối vào hành lang bệnh viện.
Tôi thề là mình không cố ý đứng góc tường nghe lén đâu, tôi chỉ bị mắc kẹt ở đó thôi, không thể bước lui hay tiến tới.
Trần Tinh Vân nén cơn giận trong giọng nói để chất vấn Tống Thành: "Thầy Từ nói anh từ bỏ việc học lên tiến sĩ, anh có biết làm như vậy là có ý gì không?"
"Giới luật vốn rất coi trọng bằng cấp, rồi anh sẽ làm được gì chỉ với bằng tốt nghiệp đại học đây? Trợ lý luật sư hay sao? Anh có biết bắt đầu với tư cách là một trợ lý luật sư khó khăn như thế nào không? Đây là cơ hội duy nhất để anh cá chép hóa rồng, anh đang nghĩ gì vậy?"
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói của Tống Thành, từng chữ từng chữ một, nhưng không nghe ra được cảm xúc thế nào, hắn nói: "Đó là người thân duy nhất của anh, anh không thể vì tiền đồ mà bỏ bà mình."
Sau đó giọng Tần Tinh Vân cũng dịu lại, qua một hồi yên lặng kéo dài, tôi nghe thấy cô ta nói: "Thực sự xin lỗi, Tống Thành, em hiểu suy nghĩ của anh và cũng hiểu những điều anh làm. Tuy nhiên, em không tán thành. Bà anh cũng đã lớn tuổi rồi, chạy thận và hóa trị cũng có thể sống được bao lâu nữa chứ?. Em không thể đánh cược cùng anh được, mình chia tay thôi."
Giọng Tống Thành dường như pha chút mỏi mệt, hắn thở dài nói: "Được."
Lại qua thật lâu nữa, âm thanh ngoài hành lang biến mất hoàn toàn, tôi nhìn ra từ khe hở của bậc cầu thang, Tần Tinh Vân đã rời đi, còn mình hắn nhắm mắt đứng dựa vào tường, ánh nắng ngoài hiên hắt vào nơi hành lang từng tấc một. Chỉ có hắn khuất chìm trong bóng tối, khi ấy hắn thực sự gầy đi nhiều lắm, sắc mặt tái nhợt, lẻ loi một mình đầy hiu quạnh.
Sau đó tôi thấy hắn xoa xoa mặt, khóe môi cố gắng cong lên ý cười gượng rồi mới đi vào phòng bệnh.
Còn tôi ngồi ngoài hành lang đó suốt một buổi chiều, cho đến khi phần đồ ăn kia đã nguội lạnh cũng không đưa cho hắn.
Suy cho cùng, tôi nghĩ, với tính cách của Tống Thành mà nói, đón nhận sự thương hại của người khác như vậy chắc hắn sẽ đau lòng lắm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com