Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

F - Đêm

20240803
Hôm nay, Dae Sanghyeok là ngoại lệ.
-----

- Anh ơi, anh mở cửa cho Hyeonjoon nhé! Là em đây!

Trong căn phòng tối, một chàng trai ngồi tựa vào đầu giường mà nhìn xa xăm ra cửa sổ. Nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của đứa trẻ yêu thích, anh không nỡ để em đứng bên ngoài chịu lạnh.

Đứng dậy trong cơn choáng váng cùng đôi mắt phủ tầng sương, thật may rằng Sanghyeok vẫn cố đi được đến cửa phòng để gặp em.

Cách.

Hyeonjoon thở phào. Anh của nó vẫn ở đây, Lee Sanghyeok, "thần" cao quý của nó vẫn ở trước mặt. Anh trông bơ phờ và mệt mỏi, có lẽ trận đấu hôm nay đã tiêu hao quá nhiều thể lực của anh rồi.

- Sao thế Hyeonjoonie?

- Em... Anh muốn tâm sự với em không anh? - Moon Hyeonjoon đang sắp xếp từ ngữ cho phù hợp.

- Cả bọn em nữa!

- Đúng vậy, em nữa!

Wooje, Minhyung và Minseok từ phía sau cũng lấp ló đưa ánh mắt về phía anh, cứ như chúng sợ rằng anh sẽ không cho chúng vào với anh vậy.

Sanghyeok có chút bất ngờ. Cả bốn đứa em thì ra nãy giờ cứ lén la lén lút trước cửa phòng mình. Có lẽ hành động của anh lúc đó thật sự đã làm mọi người lo lắng rồi.

Thế là bây giờ có năm con người ngồi chen chút trên chiếc giường đơn của anh. Đèn đã được bật, căn phòng vẫn gọn ghẽ, chẳng có dấu hiệu rằng anh đã ngủ một giấc sau trận đấu lúc chiều. Mấy đứa biết anh mệt lắm, cả thể chất lẫn tinh thần đều bất ổn. Tụi nó biết thế vì cả bốn cũng đang trong trạng thái tương tự. Chỉ là ai cũng cảm thấy mình cần phải gặp được Sanghyeok, để chắc chắn rằng anh ổn.

Hyeonjoon vén nhẹ mái tóc anh, khiến Sanghyeok giật mình. Nhưng bên cạnh là Minhyung, gấu lớn giữ tay trấn an để thằng bạn kiểm tra cái trán anh. Thật vậy, sưng một cục rõ to mất rồi, anh trai xinh đẹp và kiên cường của chúng nó. Từ trong túi, người đi rừng lấy ra hộp thuốc bôi nho nhỏ, nhẹ nhàng dùng ngón tay thô ráp của mình bôi từng chút thuốc lên chỗ sưng cho anh, xoa xoa cho ấm nóng để anh đỡ đau.

- Sanghyeokie à, anh ăn cháo này, chị Mun nấu cho anh đó, anh ăn nhiều vô nhá. Hay để Wooje đút cho a...

- Wooje à. Anh ổn mà!

Anh của nó nói dối. Rõ ràng.

- Anh à, hôm nay chúng ta đã khá hơn rồi. Có mấy pha tụi em thật sự làm chưa tốt, chúng ta cùng nhau cải thiện nhé! - Bẵng đi một lúc lâu, hỗ trợ nhỏ Minseok rón rén lên tiếng.

- Đúng đó anh. Chúng ta sẽ đi cùng nhau mà. Tụi em quý anh lắm. Đừng chịu đựng một mình, đừng làm đau mình nhé! - Hyeonjoon im lặng nãy giờ cũng nói lên tiếng lòng của mình, và của cả những người đồng đội.

Lee Sanghyeok, dù là huyền thoại được thế giới tung hô, sau cùng cũng chỉ là con người, làm sao có thể tránh khỏi việc dồn nén cảm xúc quá lâu. Anh còn là "đứa trẻ" tốt bụng, sự tiếc nuối, tức giận này không thể phát tiết với những người xung quanh thì đối tượng còn lại chỉ có bản thân mà thôi.

Nhưng Sanghyeokie ơi, anh vẫn còn tụi nhỏ này. Anh có thể ôm, có thể khóc trên vai chúng, có thể nói ra những nỗi buồn chất chồng trong tim mấy năm qua. Bốn đứa em đều lắng nghe và thấu hiểu hết mà.

Ai đó bảo rằng, người ta chỉ khóc trước mặt người mà họ tin tưởng. Và anh của chúng thật sự đã rơi lệ.

- Chỉ một chút nữa thôi, chúng ta đã có thể chiến thắng rồi. Là tại anh không tốt. Anh... hức.

Hyeonjoon khẽ để đầu anh tựa vào vai mình, sao cho Sanghyeok thoải mái nhất mà có thể giải tỏa nỗi lòng.

- Anh à, chẳng sao cả. Cùng với anh, em tin rằng chúng ta dù có chuyện gì cũng sẽ vượt qua được cả. Tụi em, các thầy, tất cả mọi người đều tin tưởng anh mà. Đừng ôm hết lỗi về mình như vậy. Em... xót.

- Anh Sanghyeok, anh còn nhớ câu hỏi đó không? Anh hỏi em rằng chúng ta là gì đấy! - Minhyung nhìn vào mắt anh, ánh mắt vững vàng tạo thêm cho Sanghyeok niềm tin.

- ...

- "Chúng ta là gia đình". Anh đã cười rất tươi khi nghe em nói, vậy là anh đồng ý rồi mà. Đã là gia đình thì phải sát cánh cùng nhau chứ, đúng không nè? Không trận thua nào là lỗi của một người, không trận thắng nào là công của một người gánh team. Lúc trước anh đã nói với tụi em như thế khi tụi em cảm thấy không ổn mà.

- Đúng vậy, Sanghyeokie, anh không được quên rằng còn tụi em luôn sát cánh bên anh đấy nhé!

- Tụi em quý anh Sanghyeok nhất trần đời. Tụi em sẽ mở Supernova cho anh nghe mỗi ngày, mở bài cheering cày view cho anh nữa. Rồi chúng ta cùng nhau luyện tập tìm chiến thuật chắc chắn nhất. Khó khăn nào cũng vượt qua được mà. Chúng ta đã đạt được một lần rồi, chắc chắn sẽ có vô số lần nữa.

Wooje và Minseok cũng lần lượt bồi thêm, chúng nó cố làm anh vui bằng những điều anh thích, bằng những người anh thươg.

Mà đối với người kiên cường như Lee Sanghyeok, anh chắc chắn không bỏ cuộc đâu. Những lời chọc ghẹo của Minseok, cùng lời động viên của Minhyung, Hyeonjoon, Wooje thật sự đã đánh bay phần nào suy nghĩ tiêu cực trong anh lúc này. Thần kỳ nhỉ? Có phải vì đây là một gia đình, họ mang năng lượng tích cực truyền cho nhau.

Thấy Sanghyeok cười nhẹ nhõm, cả bốn đứa em cũng cười theo. Tụi nó giờ đây mừng lắm, vì anh vẫn nhớ đến gia đình này. Bằng tinh thấn đoàn kết và nỗ lực chăm chỉ, cùng nhau cố gắng, mùa hè này nhất định là của chúng ta.

- Minhyungie à, em giấu cái gì sau lưng nãy giờ vậy?! Nó cứ lấp ló lấp ló kìa - Anh lớn sau khi đã ổn định cảm xúc thì chợt chú ý đến thứ mà đứa em to xác cố giấu giấu diếm diếm sau lưng.

- Ah...hmm. Đây là...

Có lẽ... nó muốn cho anh bất ngờ.

Bước xuống giường, đi ra trước mặt bốn người, Minhyung trồng vội vào người bộ đồ Ả rập vừa mượn được từ anh Josh. Nhóc Wooje cũng nhanh nhẹn theo tín hiệu của Minhyung mà lấy điện thoại mở bài nhạc quen thuộc. Ha, mấy đứa đang định làm gì đây?

- Ojou-sama...

Nhạc vang lên, những động tác quen thuộc lại xuất hiện, anh biết rằng mình không nhịn tràng cười này được nữa. Không chỉ Minhyung, cả Wooje và Minseok cũng bước xuống giường mà chế một vài động tác, miệng cứ luyên thuyên hát theo.

- Trời ơi, mấy đứa này không biết ngại là gì nữa rồi! - Sanghyeok thầm cảm thán.

Còn bên cạnh anh, "cánh tay trái" vẫn luôn nắm lấy bàn tay trái của anh, truyền hơi ấm giữa căn phòng lạnh. Hyeonjoon không phải là đứa hay thể hiện sự quan tâm ra bên ngoài, vì nó da mặt mỏng mà. Nhưng tất thảy những gì đứa em này dành cho anh, Sanghyeok đều biết. Nó quý anh lắm, chẳng muốn rời xa T1, chẳng muốn rời xa anh đâu.

Hết khúc ca ru ngủ, Wooje lại chuyển sang cheering chant. Khác với lần trên Road to the stars, lần này đứa nào cũng thuộc bài của anh lớn cả. Tụi nó còn thuộc bài của nhau nữa cơ. Nếu không phải phòng ngủ ở ký túc xá cách âm thì cái concert này sẽ làm cả tòa nhà rung chuyển mất.

- Mấy đứa à. Anh xin lỗi vì đã làm mọi người lo. Anh cảm ơn mấy đứa nhiều lắm. Cứ tưởng hôm nay sẽ nằm suy nghĩ đến sáng cơ... hihi.

Cuối cùng, anh cũng chịu bày tỏ lòng mình rồi. Mỗi đứa em của Sanghyeok, sau đó đều đến bên anh bằng những cái ôm thật chặt.

Rột... roẹt...

Bụng đứa nào kêu đấy? Làm anh không nhịn được vừa cười vừa hỏi lớn. Chắc là của thằng út rồi, nó vội ngồi dậy gãi đầu lia lịa thế mà.

- Mọi người, Haidilao không? 11 giờ tối chắc không đông đâu! - Minseok hào hứng.

Chúng nó nhìn anh với đôi mắt sáng rỡ. Lee Sanghyeok lại dấy lên cơn thèm của mình rồi. Hơn hết, anh muốn chiều mấy đứa nhỏ nhà anh cơ.

-----

Chắc ai cũng biết sự việc vừa qua rồi. Nhưng mình tin tưởng anh, và tin rằng những đứa em của anh sẽ mang một Sanghyeok vui vẻ, kiên cường trở lại.

Đoạn này mình cố vẽ ra những thứ tích cực nhất. Biết đâu bốn đứa nhỏ còn làm hơn vậy để dỗ anh thì sao ^^. Thật sự, mình biết cái gia đình nhỏ này luôn yêu thương nhau. Và mình mong họ luôn sát cánh bên nhau mãi thôi.

Mọi người đã vất vả rồi. Nghỉ ngơi thật tốt và trở lại vào tuần sau nhé!

Mùa hè này sẽ là của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com